Tu Luyện


Người đăng: cr9_thien@

Chương 9: Tu luyện

Một năm sau, trên một đỉnh núi, một tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy một đạo
phong nhận bay với tốc độ kinh người chém vào một tản đá to lớn là tản đả bị
cắt làm đôi, rồi sau đó ầm một tiếng, một quả cầu lửa to lớn bay về hòn đã
làm tản đá nổ tung.

Vô số mảnh vở văn khắp bốn phía, một số mảnh bay về hướng Lục Thiên, nhưng lúc
này trước người Lục Thiên hình thành 1 bức tường băng cản lại hết những mãnh
đá vụn.

Trên mặt Lục Thiên tỏ ra vẻ vui mừng, suốt một năm nay, hắn đã học được một
vài pháp thuât cơ bản. Pháp thuật cơ bản chia làm pháp thuật cấp thấp và pháp
thuật cấp cao.

Phong thuật và Hỏa thuật mà hắn thi triển chính là pháp thuật cấp thấp, còn
Băng thuật kia là pháp luật cấp cao, độ khó luyện hơn pháp thuật cấp thấp
nhiều.

Những loại pháp thuật cơ bản như thế này, thường giành cho những tu sĩ có tu
vi linh đồ sử dụng. Bởi vì những pháp thuật này có hiệu quả cao nhất trong tu
sĩ linh đồ, lên đến những cảnh giới cao hơn, độ ảnh hưởng của chúng không còn
cao

Pháp thuật khi tu luyện chia làm những giai đoạn: nhập môn, tiểu thành, đại
thành, đại viên mãn. Giai đoạn càng cao thì uy lực càng tăng

Lúc này âm thanh của La Hàn có phần kinh ngạc vang lên:

“ Không ngờ khả năng lĩnh ngộ của ngươi rất được, chỉ dùng 4 tháng để luyện
Phong thuật và Hỏa thuật đến cảnh giơi tiểu thành, rồi sau đó mất thêm 8 tháng
nữa để luyện tới cảnh giới đại thành.

Không những thế Băng thuật lại đạt đên tiểu thành, có thể hình thành tấm thuẫn
băng phòng ngự. Sau này ngươi luyện đến cảnh giới đại thành có thể biến hóa
thành nhiều dạng khác nhau, có thể dùng tấn công.”

Tuy chỉ hơi khen một chút như thế, nhưng trong lòng của La Hàn lại khiếp sợ
không thôi, nhớ lại khi xưa hắn luyện những loại pháp thuật này còn lâu hơn
Lục Thiên một chút, đó là chuyện hắn dùng một ngày mấy canh giờ để tu luyện.

Còn Lục Thiên, do hạn chế việc sử dụng năng lượng của lam thạch, mỗi ngày chỉ
sử dụng được 1 canh giờ, vậy mà tốc độ lại nhanh như vậy, chứng tỏ khả năng
lĩnh ngộ pháp thuật của Lục Thiên có thể xem là thiên tài, nếu Lục Thiên thành
công khai linh mở ra linh mạch, chỉ cần tư chất cao một chút, sau này ắc hẳn
trở thành cường giả.

Nghĩ đến đây, La Hàn lại càng cảm thấy mong đợi. Suy nghĩ một chút, hắn nói
một cách nghiêm túc:

“Những pháp thuật cơ bản này thì chỉ có lợi khi ngươi còn ở cảnh giới Linh đồ,
còn sau khi ngươi nếu thành công tiến gia Ngưng dịch kỳ, thì ngươi phải học
những pháp thuật khác. Ngươi đã nghe đến kiếm tu chưa?”

“Kiếm tu? Đây không phải là thủ đoạn mà các tu sĩ Thiên kiếm tông sử dụng hay
sao?

“ Đúng thế, tuy nhiên những tên tu sĩ Thiên kiếm tông kia làm sao có khả năng
so sánh với ta được”- La Hàn khinh thường trả lời

Nghe vậy Lục Thiên vui mừng hỏi lại:

“ Vậy là ngươi sẽ dạy ta tu luyện kiếm thuật ?”

“Đương nhiên, có ta một cao thủ kiếm tu chỉ dạy, cộng với khả năng lĩnh ngộ
tạm được của ngươi, chắc hẳn không thành vấn đề. Nhưng ngươi còn dư lai 2 phần
tinh thần, một phần ngươi hãy dùng tu luyện kiếm thuật, phần còn lại ngươi hãy
tu luyện một pháp thuật khác. Đây là một pháp thuật ta tìm được trong một di
tích cổ xưa, ta cũng chưa có thời gian tu luyện, nhưng chắc hẳn là một pháp
thuật cường đại.”

Nói xong một lượng thông tin truyền vào não của Lục Thiên, sau một hồi tiếp
thu hắn cũng biết đây là pháp thuật gì. Nó có tên là Giáng long thập bát
chưởng.

Pháp thuật này có 18 tầng,học được mỗi tầng thì sẽ thi triển ra được một
chưởng pháp. 3 tầng đầu dành cho tu sĩ linh đồ, 3 tầng tiếp theo thì chỉ có tu
sĩ ngưng dịch kỳ mới có thể tu luyện, cứ như thế cảnh giới càng cao thì mới có
thể tu luyện những tầng chưởng pháp tiếp theo.

Cứ như thế, Lục Thiên cứ hang ngày sử duy trì 1 cảnh giờ sử dụng pháp lực
trong lam thạch tu luyện. Một phần tinh thần luyện Giáng long thập bát chưởng
3 tầng đầu, phần tinh thần thứ 2 dùng tu luyện kiếm thuật, phần tinh thần cuối
cùng dùng để tập trung điều tiết năng lượng tỏa ra từ lam thạch.

Nói về kiếm thuật, chia ra làm nhiều quá trình, trong đó 3 quá trình đầu là :
ngự kiếm, nhân kiếm hợp nhất, kiếm ý.

Ngự kiếm là thủ đoạn của linh đồ, quá trình này là người tu sĩ điều khiển kiếm
dùng để tấn tông hoặc phòng ngự, hoặc có thể dùng kiếm làm dung cụ phi hành,
tốc độ phi hành hơn hẳn các thủ đoạn phòng ngự khác.

Sau đó đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất. Đúng như cái tên, ở cảnh giới này,
người và kiếm hợp nhất thành một. Nếu như là ngự kiếm, thì tu sĩ chủ yếu sử
dụng sức mạnh của kiếm, còn nhân kiếm hợp nhất, uy lực khi phát ra đồng nhất
sức mạnh của người sử dụng và cả kiếm, làm cho uy lực tăng lên một diện rộng

Tuy nhiên muốn tu luyện đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất rất khó, thường chỉ
tu sĩ Ngưng dịch kỳ mới có thể đạt được, thậm chí một số còn không thể tu
luyện thành

Các tu sĩ cùng cảnh giới nhưng trong đó kiếm tu là tu sĩ có tốc độ phi hành
cao nhất, như vậy khi đánh nhau, đánh ko lại, kiếm tu có thể ngự kiếm mà chạy
thoát, còn nếu đánh thắng thì đối phương thì khó có thể chạy thoát.

Nhưng điểm yếu của kiếm tu là khả năng phòng thủ yếu hơn so với nhưng tu sĩ
khác, bù lại khả năng tấn công lại mạnh hơn.

Sở dĩ La Hàn để Lục Thiên vừa tu luyện kiếm thuật vừa tu luyện Giáng long thập
bát chưởng vì Giáng long thập bát chưởng vừa có khả năng tấn công rất tốt
nhưng cũng lại có khả năng phòng ngự kinh người. Môn pháp thuật này độ khó rất
cao, La Hàn hắn còn chưa thể tu luyện thành công, nhưng hắn thấy hi vọng Lục
Thiên với khả năng lĩnh ngộ hơn xa hắn có thể luyện thành được pháp thuật
cường đại này.

Một năm sau, Lục Thiên đang điều khiển một thanh kiếm làm bằng gỗ cây tấn công
vào một rừng cây. Chỉ nghe xẹt một tiếng, mấy chục gốc cây bị cắt làm đôi. Sau
đó một tiếng long ngâm, một hư ảnh rồng bay tới làm nhưng gốc cây nổ tung
thành mãnh vụn vỡ.

La Hàn thấy vậy thì khiếp sợ không thôi. Lục Thiên môi ngày dùng một canh giờ
tu luyện kiếm thuật và Giáng long thập bát chưởng. Chỉ mất 1 năm mà ngự kiếm
thuật của Lục Thiên đã đạt cảnh giới đại thành . Tốc độ hơn hẳn lúc trước La
Hàn tu luyện.

Còn về Giáng long thập bát chưởng, Lục Thiên đã luyện thành chưởng thứ nhất:
Phi Long Tại Thiên,mặc dù chỉ là thức thứ nhất, nhưng uy lực kinh người. Người
tu luyện sử dụng pháp thuật bản thân, xuất ra pháp lực mang đầy kình khí, tạo
thành hư ảnh mang khí tức loài rồng, khả năng sát thương có thể nói là bá đạo,
phạm vi tấn công lại rộng.

Tuy nhiên, để phát huy hết uy lực của chiêu thức này thì độ khó khá cao. Tự
nhận mình là thiên tài, nhưng La Hàn khi xưa tu luyện Giáng long thập bát
chưởng thì chưa đạt đến mức mạnh nhất, chỉ dừng lại ở mức ‘luyện thành’.


Long Kiếm Chân Nhân - Chương #9