Dị Biến


Người đăng: cr9_thien@

Sau gần một canh giờ, trên người yêu dơi đa xuất hiện nhiều vết thương nặng,
do đó nó không bận tâm mà điểu khiển đất đá tấn công quá nhiều nữa, nên uy lực
của những tản đá bay tới càng ngày càng giảm, làm bọn người phòng thủ như Lục
Thiên càng dễ thở, tuy nhiên lúc này tấm thuẫn phong ngự gần như bị tiêu hao
sạch, không thể dùng được nữa.

Ngược lại điều may mắn là con yêu dơi đã thôi điều khiển đất đá, ba người Lục
Thiên không còn bị đá tấn công nữa.

Lúc này sắc mặt mọi người có phần tái nhợt, trải qua gần một canh giờ tiêu hao
pháp lực thì làm sao còn sung sức được. Còn về yêu dơi, nó bị tấn công đến nỗi
gần không chịu nổi, đôi mắt nó đỏ ngầu. Lúc này bỗng yêu dơi hét lên một tiếng
kêu có phần chói tai, sóng âm từ miệng nó lan ra bốn phương tám hương, khiến
đám người phải bịt tai lại.

Bỗng nhiên yêu dơi biến mất, để lại một tàn ảnh rồi xuất hiện trước mặt người
gần nó nhất chính là Tăng Ngưu, tên này thân hình cao to, sức lực kinh người,
ngược lại tốc độ phản ứng có phần chậm chạp. Con yêu dơi xuất hiện trước người
hắn, dùng đôi cánh có những cái răng cưa sắc nhọn chém một phát thật nhanh,
Tăng Ngưu không kịp phản ứng nên bị chém đứt cổ họng chết tại chỗ

Thấy cảnh này những người khác vội vàng lui ra sau, chuẩn bị phòng ngự. Con
yêu dơi dồn hết sức tiếp tục tung ra một đòn cuối cùng, lần này nó chọn mục
tiêu là Lục Thiên, kẻ xông vào địa bàn của nó nhiều lần nhất, khiến nó căm
ghét

Lần này thân ảnh nó vừa biến mất, lập tức có ngay mấy đạo phong nhận từ phía
Lục Thiên bắn ra, bỗng ‘xoẹt’ một phát, một đạo phong nhận chém trúng một cánh
của nó làm nó hiện thân, rớt xuống đất. Ngay sau đó con yêu dơi kiệt sức bỏ
mạng

Lục Thiên nhờ vào thần thức cường đại gấp mấy lần người thường, đã dễ dàng cảm
nhận được vị trí của con yêu dơi đang bi thương, nên có thể tung phong nhận
chính xác như vậy.

Ngay thời điểm con yêu dơi chết đi, cuộc chiến giữa người và dơi đã kết thúc,
nhưng thay vào đó, là lúc diễn ra giữa người với người, cuộc chiến tranh giành
bảo vật.

Hiện tại Tăng Ngưu đã chết,số lượng mỗi phe đều rất cân bằng.

Lúc này người nhanh nhất là hai nữ đệ tử của Thiên kiếm tông, hai người bọn họ
đã tiến gần đến bộ xương chim kia, ý đồ rõ ràng là viên yêu đan màu vàng.

Bỗng một cái tinh bàn xuất hiện bắn ra ánh sáng màu tím bắn đến viên yêu đan,
ngay lập tức viên yêu đang bay theo luồng ánh sáng tím với tốc độ cực nhanh
bay đến cái tinh bàn. Sau đó ánh áng trên tinh bàn vụt tắt, cả yêu đan và cái
tinh bàn bay vào trong tay của tên đệ tử họ Vu của Vạn cực môn trước ánh mặt
ngơ ngác của mọi người

“Ha ha, một đám ngu ngốc, các ngươi tốn bao công sức chiến đấu không ngờ lại
trở thành công cụ cho ta thu bảo vật”-Tên họ Vu cười lớn

“Vu Hàm, ngươi đừng vội đắc ý, cho dù chính ta mời ngươi tới đây, nhưng ngươi
cũng đừng hòng mang bảo vật này đi, chúng ta sẽ không cho ngươi toại nguyện
đâu, mau để lại yêu đan rồi cút đi

“Ha ha, các ngươi đừng đóng kịch làm gì, tất cả các ngươi đều trúng độc của ta
rồi, trong lúc chiến đấu với yêu thú ta đã âm thầm hạ độc các ngươi, có phải
bây giờ các ngươi cảm thấy pháp lực tiêu hao hầu như không còn hay không?”- Vu
Hàm tiếp tục cười đắc chí

Đúng như lời hắn nói, những người khác pháp lực trong cơ thể đã không còn một
chút, họ đã bị trúng độc từ lâu

“Tên khốn khiếp Mạc Kỳ, ngươi lại dẫn theo một tên nham hiểm như vậy đến hãm
hại chúng ta”-Mộc Cực oán hận nhìn qua Mạc Kỳ

“Không phải do ta gian xảo, mà do các ngươi quá ngu ngốc thôi. Thôi không cần
nói nhiều, ta sẽ tiễn đưa các ngươi.”

Vừa nói xong Vu Hàm liền hành động. Lúc này tinh bàn trên tay hắn đã biến mât,
thay vào đó là một cái hắc phiến, trên đầu hắn phiến có rất nhiều gai nhọn sắc
bén. Hắn phất hắc phiến một cái, những cái gai nhọn trên hắn phiến bay cực
nhanh. Nạn nhân đầu tiên là hai đệ tử của Thanh vân cốc, bởi họ không còn pháp
lực nên không thể tránh được đòn tấn công của đối phương, bị gai nhọn đâm
xuyên cơ thể, tuyệt khí bỏ mình

Thấy cảnh tượng như vậy, những người khác liền bỏ chạy theo hướng ra ngoài
hang động, tuy nhiên chỉ chạy được tầm vài chục bước thì bị một tầng cấm chế
cản lại.

“Ha ha, các ngươi đừng hòng thoát khỏi cấm chế ta đã thiết đặt sẵn”-Vu Hàm
tiếp tục đồ sát. Mục tiêu lúc này hắn hướng đến là Mạc Kỳ. Không quá ngạc
nhiên, Mạc Kỳ không thể thoát khỏi hắc phiến của hắn

Lúc này những người còn lại đã phân chia ra nhiều hướng khác nhau, nhằm kéo
dài thời gian, tuy không chắc có thể thoát khốn, nhưng kéo dài được bao lâu
thì hay bấy lâu

Mục tiêu của Vu Hàm đương nhiên là những đệ tử thực lực cao nhất của các tông
môn, hắn đã tiêu diệt Mạc Kỳ và Mộc Cực, bây giờ còn sống chỉ còn Vương Lâm,
Hồ Xuân Linh, Lăng Hồng cùng với Lục Thiên. Nhưng Vu Hàm đương nhiên ưu tiên
Vương Lâm và Hồ Xuân Linh hơn

Hắn cười khảy, nhìn qua hướng của Hồ Xuân Linh, rõ ràng là muốn ra tay với đại
đệ tử của Thiên kiếm tông này. Còn về phần Hồ Xuân Linh thì đang hốt hoảng,
pháp lực trong người nàng gần tiêu tan hết, e rằng lực phản kháng cũng không
có. Ngay lập tức hắc phiến động, gai nhọn bắn ra từ hắc phiến tấn công.

Hồ Xuân Linh đưa kiếm ra đón đỡ, vài cây gai nhọn bị đánh bay, nhưng nàng nhìn
lại trên bụng mình, một vết máu chảy ra từ một vết thương sâu hoắc, thì ra một
cây gai đã bay xuyên qua bụng nàng. ‘Bịch’ một tiếng, Hồ Xuân Linh nằm trên
mặt đất, không còn hơi thở

Trong thời gian này, một chuyện khác đã xảy ra. Ngay từ khi Vu Hàm ra tay với
Hồ Xuân Linh, Lăng Hồng đã lẳng lặng đi đến bên cạnh bộ xương chim, lấy ra một
thanh đoản kiếm màu xanh, không biết thanh đoản kiếm là bảo vật gì, mà có thể
chém đứt bộ xương chim thành hai phần, một phần bị Lăng Hồng thu vào trữ vật
phù, bởi vì không gian trữ vật phù hơi nhỏ, còn bộ xương chim thì quá to, do
đó chém bộ xương ra làm hai phần, mới có thể thu một phần vào trong đó

Khi một nửa bộ xương chim bị Lăng Hồng thu mất, Vu Hàm mới phát hiện ra, hắn
định ra tay cướp lại thì Lăng Hồng xuất ra một tấm phù, bỗng nhiên tấm phù
phát ra ánh sáng bao bọc lấy thân thể nàng, ngay sau đó nàng biến mất không
thấy đâu

“Tiểu na di phù, không ngờ tên đệ tử này lại có bảo vật hộ thân quý giá đến
như thế, xem ra lai lịch của nàng ta không hề đơn giản”-Vu Hàm ngạc nhiên
trong lòng rồi mới tiếp tục chuyển mục tiêu sang Vương Lâm

Thấy đối phương muốn ra tay với bản thân mình, Vương Lâm không hề tỏ ra kinh
sợ, ngược lại hắn còn cười lớn:

“Cuối cùng cũng tới lượt ta, tuy nhiên phải làm ngươi thất vọng rồi”-Vừa nói
xong Vương Lâm bỗng đưa tay dang ra hai bên rồi niệm pháp quyết, bỗng khí tức
trên người của hắn càng lúc càng tăng

“Ngươi có thể hóa giải độc của ta sao?”-Vu Hàm ngạc nhiên thốt lên

“Ha ha, mấy loại độc cỏn con của Vu tộc các ngươi sao có thể làm cho người
Bách độc bất xâm đại pháp như ta trúng độc được”


Long Kiếm Chân Nhân - Chương #56