Không Quen Biết


Người đăng: cr9_thien@

Chương 41: Không quen biết

Lục Thanh Hương quét mắt qua đám đệ tử của Thiên quỷ tông, ánh mắt tò mò, như
đang tìm kiếm ai đó, sau đó mới nói với chưởng môn Thiên quỷ tông:

“Kính xin Hoàng đạo hữu lượng thứ vì đã làm phiền. Nhưng ta đến đây chỉ là
muốn gặp một đệ tử của quý tông. Không biết trong số đám đệ tử này, người nào
là Lục Thiên?”

Chưởng môn Thiên quỷ tông nghe vậy thì ngạc nhiên, nhưng sau đó lại nghĩ ra
được điều gì, rồi mỉm cười không nói gì

Nghe Lục Thanh Hương nói vậy, đám đệ tử Thiên quỷ tông kinh ngạc không thôi,
tất cả không hẹn trước mà đồng thời đưa ánh về phía Lục Thiên. Tình cảnh này
rất là rõ ràng, kẻ ngu ngốc thì cũng biết người mà đang bị những đệ tử khác
nhìn chằm chằm vào chính là Lục Thiên

Còn về Lục Thiên, hắn vừa nghe chưởng môn Thiên quỷ tông gọi ‘Lục tiên tử’ là
hắn đã đoán ra được sẽ có chuyện như thế này. Xem ra chuyện hắn bái nhập vào
Thiên quỷ tông rồi sau đó trở thành một trong 10 đại đệ tử bị Lục Thanh Hương
biết được, tất cả không thể không liên quan tới vị linh sư tên Lâm Khang của
Thiên quỷ tông rồi.

Hắn từ nhỏ dù được sinh ra và lớn lên trong Lục gia, nhưng có thể nói là chưa
được sống trong sự yêu thương. Kể từ sinh ra thì mẫu thân đã bị người khác hại
chết. Lớn lên trong sự lạnh nhạt của phụ thân. Đến năm 5 tuổi thì bị giáng làm
nô tài, hằng ngày bị đánh đập, chịu cực khổ suốt mấy năm trời, sau đó mới trốn
thoát khỏi Lục gia

Mà tất cả sự đau khổ của hắn là do mẫu thân của Lục Thanh Hương gây ra, cộng
thêm sự hắc hủi của phụ thân Lục Càn, và nguyên nhân sâu xa chính là vị thiên
tài địa linh mạch Lục Thanh Hương

Nghĩ đến Lục gia, một người tâm tính kiên định như Lục Thiên mà cũng thấy gan
máu sôi trào. Hắn cực kì chán ghét người của Lục gia, đặc biệt là phụ thân hắn
cùng với Mai Tuệ. Còn về phần Lục Thanh Hương, tuy hắn chưa gặp bao giờ, nhưng
hắn không có một chút hảo cảm nào với người tỷ tỷ này.

Ghét người ghét cả đường đi. Mai Tuệ là một người xấu xa, Lục Càn thì ích kỷ,
thì ắc hẳn Lục Thanh Hương cũng không thể tốt lành gì. Đây là nhận định của
Lục Thiên về người tỷ tỷ này của hắn

Lục Thanh Hương chứng kiến cảnh tượng của các đệ tử Thiên quỷ tông, mới xác
định được ai là người nàng cần tìm. Lúc này nàng nhìn vào Lục Thiên, nhìn
khuôn mặt có phần giống bản thân mình, mới chắc chắn đây chính là Lục Thiên.
Nàng đang định bước tới thì chưởng môn Thiên quỷ tông mở miệng nói:

“Không biết Lục tiên tử tìm vị đệ tử này của Thiên quỷ tông chúng ta có việc
gì chỉ bảo. Phải chăng tên đệ tử này có gì đắc tội với tiên tử, nếu thật có
chuyện đó, ta sẽ bảo hắn tạ lỗi với tiên tữ, còn nếu không thì ta cũng không
để đệ tử của bản tông chịu thiệt được đâu”

“Hoàng đạo hữu đã hiểu nhầm, Lục Thiên hắn chả làm gì đắc tội với ta cả. Chẳng
qua là ta có chút chuyện muốn được nói riêng với Lục Thiên mà thôi.”- Lúc này
Lục Thanh Hương mới mỉm cười đáp lời

“Ồ, nếu tiên tử có việc riêng muốn nói với Lục Thiên, thì để ta hỏi thử hắn có
đồng ý nói chuyện với tiên tử không. Nếu hắn đồng ý thì ta cũng không có gì để
ngăn cản, còn nếu hắn không đồng ý thì cho dù tiên tử có bắt ép, thì đệ tử của
Thiên quỷ tông chúng ta không dễ bị bắt nạt đâu”- chưởng môn Thiên quỷ tông
mới sờ cằm nói, sau đó lại quay qua hỏi Lục Thiên:

“Lục Thiên, vị tiền bối này là người của Thiên kiếm tông, xưa nay hai môn phái
chúng ta vẫn hay giao hảo, nên vị tiền bối đây cũng chẳng khác gì tiền bối của
ngươi, ngươi có đồng ý với chuyện mà Lục tiên tử vừa nói không?”

“Bẩm chưởng môn, ta nghĩ nếu Lục tiền bối đây có chuyện gì cần nói với ta, thì
có thể nói trực tiếp ngay tại đây, không cần phải gặp mặt riêng làm gì. Vốn
lại ta với Lục tiền bối cũng chẳng quen biết, lại không có gì liên quan cả, ta
nghĩ giữa hai bên cũng chẳng có chuyện gì để nói, nếu có thì đều là những
chuyện công, nên cũng không sợ người khác biết”

Lục Thiên đáp lời, trong lời nói của hắn nhấn mạng chữ ‘không quen biết’ rồi
‘không liên quan’

Lục Thanh Hương nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ thất vọng, nàng thở
dài một tiếng, chắp tay với chưởng môn Thiên quỷ tông:

“Xin đạo hữu thứ lỗi vì đã làm phiền”. Sau đó nàng nhìn Lục Thiên một cái rồi
bay đi mất

“Được rồi, tất cả hãy mau theo ta, tìm một nơi nghỉ ngơi chờ đợi bí cảnh mở
ra.”-Vị chưởng môn mới nói một câu rồi rời đi, theo sau là đám đệ tử

Khi Lục Thanh Hương quay lại nơi tập trung của Thiên kiếm tông, một nam tử
thấy vậy liền vội vàng hỏi:

“Sao rồi sư muội? Có gặp được đệ đệ của muội không?”

“Tuy đã gặp được, nhưng cũng chẳng thể nói được câu nào với đệ ấy. Việc này
cũng chẳng thể trách đệ ấy được, từ nhỏ đệ ấy đã chịu nhiều tổn thương, không
chịu nói chuyện với ta cũng là bình thường.”- Lục Thanh Hương trả lời với
giọng điệu thất vọng


Long Kiếm Chân Nhân - Chương #41