Trốn Thoát


Người đăng: cr9_thien@

Hôm nay, môt vị cường giả của Thiên Quỷ Tông đến Lục gia. Người này là Lâm
Khang, người quen cũ của Lục Càn ở Thiên Quỷ Tông. Năm trước hắn đã đến Lục
gia một lần, hôm nay lại đến nữa. Không biết hắn tới nói với Lục Càn, mà vừa
nói xong Lục Càn lập tức đi theo hắn rời khỏi Lục gia. Như thế Lục gia không
còn một vị tu sĩ lợi hại nào, chỉ toàn là những nhân sĩ giang hồ. Xem ra thời
cơ trốn thoát khỏi Lục gia của hắn đã tới.

Bao năm qua có Lục Càn một vị cường giả Ngưng dịch kỳ tọa trận, nên Lục gia
không hề có ai dám đến quấy phá. Ở Đại huyền quốc, Lục Càn cũng là một vị
cường giả có tiếng tăm. Nên ngày thường, viêc canh phòng rất lỏng lẻo. Lợi
dụng việc này Lục Thiên vạch ra kế hoạch trốn thoát của mình.

Bao xung quanh Lục gia là bức tường cao 1 trượng. Để thoát khỏi nơi này, buộc
hắn phải trèo qua tường.

Vào đêm hôm đó, đang yên đang lành thì nghe tiếng hạ nhân la lên:

“Không xong rồi, nhà kho gần phòng của phu nhân bị cháy”

Thế là đám nô tài cùng với một số binh lính Lục gia vội vàng đến dập lửa. Sau
1 canh giờ mới dập xong đám cháy. Mai Tuệ lúc này đã chạy ra ngoài phòng. Sau
một lát có một tên gia nô chạy tới bẩm báo:

“Thưa phu nhân, không tìm thấy tên nghiệt chủng đâu cả, có người phát hiện một
sợi dây thừng mắc ngang qua vách tường phía Tây, chắc hắn đá leo tường bỏ trốn

Nghe thế Mai Tuệ nét măt giận giữ:

“Phía tây là phia hướng về thành thị, chắc hắn muốn lẻn vào thành thị để dễ
dàng trốn đây mà. Người đâu, dẫn theo binh lính hướng thành thị phía tây bắt
tên tạp chủng về đây cho ta”

Thế là các binh lính của Lục gia đều chạy về hướng tây mà tìm. Nhưng lúc này,
từ trong một cái lu gần nhà củi chui ra môt đứa trẻ, chính là Lục Thiên. Hắn
lập ra kế hoạch dụ binh lính của Lục gia đi hết, bây giờ mức độ canh gác của
Lục gia đã thấp nay càng thấp hơn. Hắn sử dụng một sợi dây leo qua tường phía
Đông rồi hướng theo khu rừng phí đông mà chạy thoát.

Đây chính là kế ‘điệu hổ li sơn’ mà chính tay Lục Thiên bày ra nhằm lừa gạt
Mai Tuệ. Hắn núp vào một nơi trong Lục gia, sau đó hắn dựng lên một cảnh tượng
làm cho mọi người nghĩ hắn đã trốn thoát, để lừa Mai Tuệ cho người đi bắt hắn
về, nhờ vậy, lực lượng canh giữ ở Lục gia suy giảm, dễ dàng cho hắn hành động

Lục Thiên chạy một mạch gần nửa ngày, lúc này hắn có chút thấm mệt, mặc dù thể
lực của hắn dồi dào hơn so với người bình thường, nhưng cũng không thể vô hạn
được. Giờ đây hắn đang ngồi nghỉ hơi tại một gốc cây.

“Cuối cùng cũng thoát được. Mai Tuệ ngươi chờ đấy, rồi sẽ có một ngày ta sẽ
quay về báo thù”- Lục Thiên trong lòng hạ quyết tâm

“Ta bây giờ vẫn chưa thể gọi là đã trốn thoát thành công, nếu phụ thân quay về
thì thế nào ta cũng sớm bị bắt, cần phải rời xa nơi đây càng xa càng tốt.”

“Chết tiệt! sao ta lại gọi hắn là phụ thân kia chứ, hắn đâu có xứng làm phụ
thân ta”- Nghĩ đến sự thờ ơ lạnh nhạt mà Lục Càn giành cho mình, Lục Thiên
trong lòng lúc này bắt đầu loại Lục Càn ra khỏi đầu mình

Hăn tiếp tục chạy xuyên qua khu rừng, chạy đêm chạy ngày. Nhờ có 3 phần tinh
thần, hắn có thể chia ra mà nghỉ ngơi, do đó hắn có thể chạy gần như liên tục,
chỉ có điều mỗi ngày cần phải dừng lại để đi tìm thức ăn

Sống gian khổ từ nhỏ, Lục Thiên đã biết tự mình săn bắn thú rừng, làm thức ăn.
Cứ mỗi ngày hắn chạy đến lúc đói, thì lại dừng lại săn bắt thú rừng rồi nướng
ăn. Cứ thế mà một tháng sau, quãng đường mà hắn chạy đã không biết bao xa rồi

Lúc này, Lục Thiên sau khi bắt thỏ làm thức ăn, đang ngồi nhai nuốt một con
thỏ nướng một cách vội vàng, tranh thủ thời gian mà chạy tiếp

Bỗng một cảm giác nguy hiểm ập đến, chỉ thấy hắn nghe một tiếng “ ghừ “ phát
ra từ phía xa. Quay đầu lại nhìn thì thấy một con gấu đen to lớn đang dùng đôi
mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn. Không kịp suy nghĩ, Lục Thiên liến vắt
chân lên cổ mà chạy thục mạng.

Vừa chạy vừa suy nghĩ cách để thoát khỏi con gấu đen này. Lục Thiên bỗng đổi
hướng chạy vào một bụi cây rậm rạp. Con gấu kia rượt theo hắn vào bụi cây, do
địa hình bụi cây không hề thông thoáng, thân hình con gấu đen to lớn, nên bị
cản trở tốc độ, còn Lục Thiên thân hình nhỏ, lại cộng thêm tốc độ cùng sự khôn
khéo, lanh lợi lướt qua bụi cây môt cách nhanh chóng.

Cứ như thế, Lục Thiên cứ chạy vào vài bụi cây như vậy, điều này giúp hăn gia
tăng khoảng cách với con gấu đen. Nhưng hắn biết kế sach này chỉ là tạm thời ,
nếu không tìm cách khác tốt hơn, sớm muộn gì hắn cũng bị con gấu đen bắt được.

Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe một tiếng gầm lớn, sau đó là tiếng kêu thảm
thiết của con gấu đen, chỉ thấy con gấu đen nằm trên mặt đất với 1 vết thương
thật sâu trước ngực. Ngay bên cạnh là môt con mãnh thú đầu hình hài một con
sói. Trên người nó tỏa ra một khí tức làm người khác lạnh gáy.

“Không xong, là yêu thú. Không ngờ lại gặp yêu thú ở nơi này”


Long Kiếm Chân Nhân - Chương #4