Hai Mươi Năm


Người đăng: Raikou

Chương 3 : Hai Mươi Năm

Năm 2000 .

Hong Kong , Võ Đang Bí Trủng .

Lúc này ở đây có một người đang ngồi xếp bằng , người này mặt mày tuấn tú mũi cao , da trắng nói chung ngũ quan cực kỳ hài hòa khiến cho người khác nhìn vào sẽ mang ra cảm giác thiện cảm .



Nhưng lạ thay thiếu niên tuy mặt mũi chỉ mới chừng như hai mưới nhưng mái tóc và cặp lông mày của người này hoàn toàn khác người , vì nó là một màu trắng tinh khôi .





Đúng vậy người này chính là Vũ Vô Cực hắn đã bế quan ở đây cũng đã được hơn hai mươi năm , trong những ngày bế quan ở đây Vô Cực đã luyện Cửu Tiêu Chân Kinh lên đến Chung Cực Quy Nhất mở Thần Mạch và Thái Thượng Huyền Công lên đến Thiên Phẩm .



Và hắn cũng rõ ràng hơn về các cảnh giới mà người học võ ở đây phân chia .



Mới tập võ ngưng luyện thành công nội lực được gọi là Nội Tức sau đó luyện lên cao cần phải xung kích các mạch nên người ta gọi cảnh giới này là Thông Mạch .



Tất cả các võ công đều luyện 108 mạch trong cơ thể ,có bộ luyện chín mạch dương khí như Cưu Dương , có loại luyện mười hai chính kinh là Dương Thế cũng có loại bảy huyệt âm khí sau lưng đó là Âm Thế .



Mỗi loại võ công đều có các mạch riêng để luyện và tất nhiên Cửu Tiêu của hắn Cũng vậy .



Sau khi Thông Mạch xong đó là chính là Thần Mạch nhất khí quán thông sau đó nữa chính là Ngưng Đan ( ở trong Tân Tác nó còn được gọi bằng rất nhiều tên Nội Đan , Chân Nguyên … nhưng tất cả đều là một .)



Sau Ngưng Đan đó chính là cảnh giới của Thiên Hạ Vô Địch với Không Ngã đó chính là Nguyên Thần và sau đó chính là cảnh giới mà chỉ có Vương Trùng Dương và Đạt Ma đạt tới đó chính là Phi Thăng .





Còn về Vô Cực hắn trong thời gian hai mươi năm ở đây hắn đã luyện đến cảnh giới Ngưng Đan hậu kỳ và còn luyện được hơn mười môn võ công đến đại thành .



Tâm đắc nhất phải nói đến Ngự Kiếm Phi Hành và Chân Võ Khí Quyết còn chín môn còn lại đều là tuyệt học của Võ Đang như : Thái Cực Kiếm , Thế Vân Tung , Bách Bộ Phi Dương , Linh Hoa Thập Chỉ , Thiên Tằm Lục Biến ….



Mả nói về một chút quá khứ lúc Vũ Vô Cực đang luyện Cửu Tiêu Chân Kinh lên cảnh giới Lưỡng Cực Quy Nguyên thì lúc đó Vô Cực không may bị ảnh hưởng của Băng Hỏa Ma Cáp nên đã bị ma hóa .



May nhờ có Cửu Tiêu Chân Kinh hộ thể nên Vô Cực mới thoát hiểm trong sinh tử .



Nhưng trong họa được phúc nhờ lần đó mà Vô Cực mới biết chuyện xảy ra với mình và con Chu Cáp cả viên đạo đan .



Thì ra lần đó Vô Cực bị ngất xỉu nhưng vì trước khi xỉu Vô Cực đã phun một ngụm máu đã vô tình trúng ngay Âm Dương Đạo Đan thế là đan dược như có linh bay thẳng vào miệng Vô Cực , nhưng nào ngờ Âm Dương Đạo Đan đó chính là nguyên nhân để Băng Hỏa Ma Cáp thủ hộ nơi đây.



Vì Ma Cáp không thế chứa được nổi linh khí trong đạo đan nên nó không dám nuốt , nên chỉ có thể để Âm Dương Đạo Đan tỏa ra linh khí mà từ từ hút .





Nó nhìn thấy viên đạo đan mà mình đã thém khát bao lâu bay đi mất , không cam tâm Ma Cáp hóa liều bay thẳng vào miệng Vô Cực .



Đó cũng chính là duyên của Vô Cực nhờ hai chí bảo Âm Dương Đạo Đan và Băng Hỏa Ma Cáp mà Vô Cực đã trùng tổ kinh mạch , thoát thai hoán cốt và còn được thêm tám mươi năm nội lực tinh thuần .



Nhưng do ma khí trong Ma Cáp quá nhiều nên Vô Cực xém nữa chết vì nó , do đó Vô Cực đã tốn công một năm nghiên cứu cách ngưng kết nội đan trong Cửu Tiêu Chân Kinh .



Rồi sau đó hắn lại tốn thêm một năm nữa để ngưng luyện băng hỏa ma khí trong thân thể còn lại thành Ma Đan để có thể dễ kiểm soát rồi còn chân khí của Cửu Tiêu Chân Kinh thì thành Âm Dương Nội Đan .



Đó là lý do trong thân thể hắn có hai viên nội đan một tà , một chính đó là lý do khiến cho hắn thân thể có hai luồng nội lực một chính, một tà sinh sinh bất tuyệt .



Và cũng nhờ vậy mà hắn đã trở thành một trường hợp tiền vô cổ nhân , hậu vô lai giả .



Quay lại hiện với Vô Cực , Vô Cực lúc này đã mở mắt ra đôi mắt tinh quang chói lọi cho thấy hắn đã có một chút cảm ngộ .



“Quả nhiên Vô Cực Quy Chân không dễ gì đôt phá , chắc tới lúc phải ra ngoài thôi .”

Vô Cực lẩm bẩm nói ra .



Sau đó lập tức Vô Cực liền vung hai chưởng lên cửu thiên chưởng đó lập tức hóa thành một vòng tròn bát quái .



“Chung Cực Quy Nhất , Thái Âm Chưởng : Song Linh Phá .”



“Oành , oành , oành .”



Một chiêu chưởng pháp nhẹ nhàng như lông hồng mà sức phá hoại cực lớn khiến cho phía trên tan hoang chỉ còn lại môt lỗ hỏng cực lớn .



Hai tay Vô Cực theo chưởng đó xong liền vận khí đề nhẹ dưới mặt đất lấy đà bay lên trên cao.



Sau đó Vô Cực như thần tiên ngự không phi hành đứng trên mây ngắm nhìn xung quanh .



Hiện giờ cảnh giới của Vô Cực đã so ra chỉ còn kém Không Ngã và Thiên Hạ Vô Địch một ít nhưng hắn cũng không dại gì đi chọc mấy lão quái vật mấy trăm năm đó .





..



“Hong Kong quả thật rất đẹp , không khác gì ở kiếp trước .”

Vô Cực đứng trên mây phong thái tiêu diêu như thần tiên hít thở không khí trong lành rồi nói .



Vừa dứt lời thì Vô Cực cảm ứng được thứ gì đó dưới biển sâu nằm ngay phía Tây Hong Kong .



Theo dấu vết đó Vô Cực liền đạp không mà đi tới chỗ cảm ứng .



Khoảng mười phút sâu thì Vô Cực đã có mặt ở nơi mà hắn cảm ứng được , Vô Cực cười mỉm nhìn nơi đây .



Nơi đây còn được gọi là biển Cửu Long nằm giáp ngay Tây Hong Kong , và trước mặt Vô Cực chính là trung tâm của biển Cửu Long và nó có độ cao cả ngàn mét .



Với người khác thì rớt xuống đây chẳng khác gì chết nhưng với Vô Cực thì không vì từ khi luyện xong Cửu Tiêu Chân Kinh hắn mới cảm thấy được hắn bây giờ như là một siêu anh hùng , từng một tế bào hay kinh mạch của hắn đều có sức mạnh diệt thiên cải địa .



Hắn hiện giờ chẳng khác gì hình người cự thú một quyền có thể phân kim , một ánh mắt có thể giết người , môt tiếng hống có thể san bằng cả thành phố .



Cho nên vấn đền xuống biển ngàn mét hiện giờ không phải là vấn đề .

...



“Bùm .”

Như một tia chớp Vô Cực lao thẳng xuống dưới lòng biển sâu .



“Năm mươi mét .”



“Trăm mét .”

“Hai trăm mét .”



“Ngàn mét .”



Cuối cùng Vô Cực cũng đã đụng đáy .



Vô Cực hai mắt tỏa ra hai luồng khi một trắng , một đen , toàn thân Vô Cực hiện nay không bị nhiễm một hạt nước .



Lúc này Vô Cực như là một cái động chung hòa hết nước xung quanh thành một cái vòng tròn xung quanh .



Nhưng điều đó không quan trọng với Vô Cực ngay lúc này , bởi vì trước hắn có một thứ cực kỳ thu hút hắn .



Đó là một thanh trọng kiếm màu đen dài khoảng năm thước được cắm ngay một bãi rạn san hô đỏ , vỏ kiếm cực kỳ đẹp mắt vì nó được điêu khắc họa tiết rất tỷ mỹ , chính giữa bao kiếm có một hình Càn Khôn cộng thêm đuôi kiếm dài đen bóng làm cho người ta có cảm giác rất thu hút và kỳ bí .



Hứng thú tiến lại gần Vô Cực mà càng lại gần thì Vô Cực càng cảm thấy có một thứ gì đó liên kết bản thân với thanh kiếm .



Vài giây sau tới khi Vô Cực đến bên thanh kiếm hai tay nhấc thanh kiếm ra khỏi rạn san hô .



“Roạt .”



Nhấc lên xong Vô Cực liền nhanh tay rút ,kiếm ra khỏi vỏ .



“Xoẹt .”



Bây giờ trước mắt hắn không còn là thanh kiếm hoa lệ khi còn trong bao kiếm nữa mà là một thanh kiếm với hình dạng màu đen cực kỳ bình thường chỉ khác ở chỗ thân kiếm có vẻ hơi to so với một thanh trọng kiếm bình thường .



Và điều quan trọng hơn nữa là nó rất nặng khiến cho một cao thủ như Vô Cực cũng phải dùng 3 thành công lực mới cầm lên được .



Mà hiện tại Vô Cực công lực của Vô Cực gần như là hóa cảnh cho nên khiến Vô Cực phải dùng 3 thành công lực thì cũng đã đủ chứng minh nó không bình thường .


Long Hổ Vô Cực - Chương #3