Thắng


Người đăng: buiquoctri1

Dưới sự trợ giúp của Hà Nguyệt Như, Tiếu Thiên Thủy lồm cồm bò dậy, phối hợp
cùng với hai người Mạnh Long, Hà Nguyệt Như tiến lên vây đánh Lôi Thần.

Ba người gia nhập chiến đoàn khiến trận chiến càng thêm gay cấn, âm thanh va
chạm vũ khí liên miên không dứt.

Lôi Thần lấy một đối bốn mặc dù không ngừng lùi về phía sau nhưng ai cũng có
thể thấy hắn chưa hoàn toàn rơi xuống hạ phong, điều này khiến mọi người vừa
kinh ngạc vừa cảm thán.

Mạnh Long một quyền bức lui Lôi Thần nhân cơ hội hét lớn.


  • Tiểu tử, ngươi mau nhận thua đi, cứ tiếp tục thì ngươi không phải đối thủ
    của bốn người bọn ta đâu.

Lôi Thần giẫm mạnh chân cưỡng ép thân hình dừng lại, đồng thời hừ lạnh một
tiếng nói nhanh.


  • Bớt nói nhảm, có bản lĩnh gì cứ phóng ra hết đây.


  • Hừ! Mạnh mồm...


Mạnh Long và Tiếu Thiên Thủy đồng loạt quát, hai người cùng thi triển bộ pháp
đến cực hạn lao đến trước mặt Lôi Thần, bóng kiếm quyền ảnh bay múa khắp không
gian.


  • Cửu Thiên Kiếm Pháp!


  • Khai Sơn Quyền!


Oành! Oành!

Lôi Thân cũng không chịu thua kém, một tay quyền một tay kiếm mãnh liệt đối
cứng với hai người Mạnh Long. Lực lượng đáng sợ chấn cho lôi đài tầng tầng nứt
vỡ, cương khí tỏa ra làm cho người quan chiến vội vàng lui về sau thêm mấy
bước.

Mãnh Long và Tiếu Thiên Thủy cảm thấy cánh tay tê rần, run lên bần bật, hai
người thầm than nhục thân của Lôi Thần quá mức cường hãn.

Bất quá Lôi Thần đồng dạng không khá hơn bao nhiêu, hắn phân sức lấy một địch
hai, thiệt thòi ăn phải không đơn giản, chỉ là thân hình hắn vẫn bất động như
núi, sừng sững không đổ khiến người khác có cảm giác đây mới chính là chiến
thần bất bại.

Lôi Thần tự biết mình đang ở thế yếu, song quyền nan địch tứ thủ cho nên không
để cho bản thân kịp nghỉ đã dũng mãnh lao lên, chủ động công kích.

Hai tay trong lúc nhất thời không thể cử động nên Mạnh Long, Tiếu Thiên Thủy
chỉ có thể trơ mắt nhìn Vũ Nam cùng với Hà Nguyệt Như gian nan chống đỡ tiểu
quái vật kia.

Đao quang kiếm ảnh rơi rụng như mưa, Lôi Thần gầm thét chiến ý bay lên tận
trời, quyền đầu bắt kịp thời cơ hung hăng oanh lên vai phải của Hà Nguyệt Như,
thân hình nàng như diều đứt dây bay khỏi võ đài, may mắn có vài vị giáo quan
nhanh mắt tiếp ứng, bằng không rơi xuống đất khẳng định kết quả sẽ không tốt
đẹp.

Vũ Nam tức giận liều mạng xông lên.


  • Sát!

Khảm đao ngưng tụ lực lượng trước nay chưa từng có nhắm đầu Lôi Thần bổ xuống,
nếu trúng chiêu cho dù nhục thân có cứng rắn hơn nữa cũng bị ngạnh sanh chém
chết.

Nghe tiếng xé rách không khí ngay sát bên tai, Lôi Thần nào dám lơ là, hắn vội
nâng kiếm đón đỡ đồng thời nghiêng người tránh sang một bên.

Keng!

Lực đạo khủng bố từ thanh đao truyền tới làm Lôi Thần biến sắc, thế đao xuống
không giảm chấn thanh kiếm trên tay Lôi Thần cong hẳn xuống, lưỡi đao hung
hăng cắt lên vai trái của hắn một đạo vết thương sâu tận xương.

Đau đớn khiến sắc mặt Lôi Thần trắng bệch dọa người, bất quá hắn không kêu lên
một tiếng mà nén đau vung chân đá quét ngang eo Vũ Nam.

Tên này vừa dùng toàn lực cho nên không còn chút khí lực để tránh, chỉ đành
trừng mắt nhìn Lôi Thần như muốn nói "vì sao ngươi chưa bại?"

Răng rắc!

Âm thanh xương gãy khẽ vang, mọi người nghe thấy đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Vũ Nam điên cuồng phun máu tươi như viên đạn pháo bắn thẳng ra khỏi lôi đài,
chúng đệ tử bị dọa cho trắng bệch mặt mày, Lôi Thần đã cường đại vượt quá
tưởng tượng của họ rồi.

Vương Quý Long cũng đồng dạng không ngờ tới, hắn vốn cho rằng Lôi Thần chỉ có
chút thực lực đủ để hắn coi trọng thôi, bây giờ đừng nói là coi trọng, cho dù
là cao tầng Lâm Viễn tông chứng kiến biểu hiện của Lôi Thần cũng sẽ không chút
do dự thu về làm đệ tử đích truyền.

Trên đài cao Lôi Thần chĩa kiếm về phía hai người Mạnh Long lạnh nhạt nói.


  • Hai ngươi muốn đánh nữa không?

Mạnh Long và Tiếu Thiên Thủy quay sang nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự kính
sợ nồng đậm từ trong mắt đối phương, bọn hắn cười khổ, Tiếu Thiên Thủy tự giễu
nói.


  • Không đánh nữa, bây giờ ta mới biết thiên tài chân chính là như thế nào,
    người so với người thật tức chết a.


  • Danh ngạch thuộc về ngươi, ai muốn tranh giành thì bước qua cửa của ta
    trước.


Mạnh Long hướng Lôi Thần chắp tay sau đó lớn tiếng nói, thanh âm vang vọng
quanh quẩn trong đầu chúng đệ tử, bọn họ hiểu rõ từ bây giờ trở đi, Lĩnh Long
hội đỉnh kim tự tháp giới trẻ là một thiếu niên 15 16 tuổi vừa mới gia nhập.

Dù Mạnh Long không nói thì cũng không ai có gan dám lên khiêu chiến với Lôi
Thần, vì vậy không khí nhất thời trở nên im ắng quỷ dị, mãi lâu sau Vương Quý
Long mới phục hồi từ trong suy nghĩ, hắn hướng mấy hộ vệ bên cạnh ra lệnh mang
Vũ Nam và Lôi Thần đi trị thương.

Vũ Nam trúng một cước nứt hai ba cái xương sườn, không đến hai ngày trị thương
thì khó mà lành được, đây là may mắn Lôi Thần không có nguyên khí, nếu dung
nhập nguyên khí vào trong quyền cước khẳng định nội thương sẽ không đơn giản
như vậy.

Hộ vệ khiêng Vũ Nam đi không mấy khó khăn nhưng đến chỗ Lôi Thần thì hắn lại
phất tay ra hiệu không cần.

Đang lúc những hộ vệ khó xử thì thấy Vương Quý Long chậm rãi bước tới, tất cả
đều nhao nhao tránh sang một bên.

Vương Quý Long mỉm cười dò hỏi.


  • Sao vậy? Ngươi bị thương cũng không nhẹ, sao không để người của ta dắt đi
    băng bó? Đan dược chỗ đại ca tuy nói không nhiều nhưng để trị mấy vết thương
    của ngươi thì vẫn đủ xài đấy.

Lôi Thần không phải người thích chê đồ tốt, bình thường có người dâng đan dược
trị thương tận cửa hắn nhất định sẽ thu hết, đặc biệt là lúc đang bị thương
như này. Tuy nhiên thời điểm bị đao của Vũ Nam rạch phá cơ thể, hắn cảm nhận
được một dòng nước ấm thoải mái chầm chậm di chuyển quanh vết thương khiến đau
đớn giảm bớt, khi nhìn lại thì thấy máu chảy ra ngày càng ít, miệng vết thương
cũng dần khép lại, dù hơi chậm chút nhưng hiệu quả rất rõ rệt. Lôi Thần biết
rõ đây là tác dụng mà gốc linh thảo thần kỳ trước kia mang lại, cho nên trong
lòng kinh hỉ không thôi.

Vì muốn kiểm tra tốc độ khôi phục, Lôi Thần dứt khoát lắc đầu từ chối ý tốt
của Vương Quý long.


  • Đa tạ đại ca quan tâm, có điều đan dược đó dùng cho người khác là được rồi,
    ta da dày thịt chắc, rất nhanh sẽ bình phục lại thôi.


  • Đã vậy ta cũng không ép, ngươi theo tiểu Khương đến đình viện phía Tây nghỉ
    ngơi đi, có gì ngày mai ta sẽ cho người dẫn ngươi đi dạo nội thành, tranh thủ
    quen thuộc nơi này trước, tuần sau là đại hội tuyển chọn đệ tử của Lâm Viễn
    tông rồi.


Vương Quý Long hiền hòa cười nói, hai người tâm sự một lúc rồi rời đi.

Lôi Thần đi theo một gã hộ vệ đến đình viện phía tây, trên đường đi đụng phải
ba người Tiếu Thiên Thủy.

Tiếu Thiên Thủy chắp tay nói.


  • Lôi Thần tiểu huynh đệ, lúc trước có lời lẽ không phải mong ngươi bỏ qua
    cho, sau này chúng ta cũng xem như là người một nhà, tránh đấu đá mới tốt.


  • Phải đấy, thực lực của ngươi cao như vậy, chúng ta vẫn còn cần ngươi chiếu
    cố nhiều.


Hà Nguyệt Như bình thường ít nói cũng mở miệng thêm vào một câu, chứng tỏ nàng
khá hứng thú với Lôi Thần.


  • Đừng nói như vậy, đặt ta vào hoàn cảnh của các ngươi cũng sẽ biểu hiện như
    vậy thôi, thậm chí không đợi lên đài thì ta đã lao tới xử đẹp luôn rồi.

Một câu nói đùa của Lôi Thần đã khiến khoảng cách giữa mọi người trở nên ngắn
hơn, phảng phất vừa rồi chưa từng xảy ra trận chiến nào vậy.

Mạnh Long đi bên cạnh thừa dịp cảm thán một phen.


  • Người xưa nói thật đúng, không đánh không thân.


  • Hắc! Ta nói này tiểu Thần, người gặp đoàn trưởng đại nhân ở đâu vậy, sao
    ngài ấy biết mà mang ngươi gia nhập hội?


Tiếu Thiên Thủy tò mò hỏi, một thiên tài như Lôi Thần khẳng định không thể vô
danh được a, vậy thì Vương Quý Long chỉ có thể bắt được khi đang đi làm nhiệm
vụ thôi.

Lời này vừa ra, mọi người xung quanh lập tức chú ý.

Lôi Thần chần chừ một chút rồi thở dài trả lời, bộ dạng nặng nề không phải là
giả.


  • Ta từ nhỏ bị người thân vứt bỏ, một mình sống trong Cương lĩnh sơn mạch hơn
    mười năm, các ngươi thấy đấy, ta không có tu vi bởi vì ta không có công pháp
    để tu luyện, mỗi ngày đều phải chiến đấu với yêu thú, ăn thịt yêu thú, dần dần
    trình độ nhục thân lẫn kỹ năng đánh đấm đều tăng lên lúc nào không hay. Hôm
    nay vừa vặn gặp Vương đại ca, được hắn mang về đây, bằng không ta cũng chẳng
    biết ngày tháng năm nào mới rời khỏi được núi rừng tràn ngập nguy hiểm kia
    nữa.

Lôi Thần bất đắc dĩ đành phải bịa chuyện để gạt mọi người, bí mật của hắn quá
kinh thiên động địa, cho dù là nữ nhân của mình hắn cũng chưa chắc là đã nói
ra.

Bọn Tiếu Thiên Thủy nghe xong đều là một bộ đồng tình, thở dài cảm thán sự đời
không đến nỗi bất công, cướp đi của Lôi Thần rất nhiều nhưng lại cho hắn thứ
khác. Không một ai nghi ngờ câu chuyện của Lôi Thần cả, mọi người cho rằng đó
là cách giải thích hợp lý nhất cho thực lực biến thái của Lôi Thần.

Không biết bởi vì đồng cảm hay là kẻ mạnh luôn được đón chào mà dọc đường đi,
ba người Tiếu Thiên Thủy không ngừng tán gẫu với Lôi Thần như bằng hữu thân
quen đã lâu, điều này khiến Lôi Thần vừa buồn cười vừa không biết nói làm sao,
chỉ tận lực trả lời để tránh mất lòng "đồng môn".


Lôi Thú Hóa Thần - Chương #9