Người đăng: buiquoctri1
Nhục thân Lôi Thần bị lực trùng kích cường đại ầm ầm tan vỡ, rất nhiều chỗ chỉ
còn xương trắng hếu.
Dù là vậy Lôi Thần vẫn cắn răng chịu đựng, thậm chí hắn điên cuồng tới mức
liều mạng vận chuyển Thần công thôn phệ Lôi điện chi lực.
Không dùng thì thôi, đã dùng thì đau đớn tăng lên gấp bội, Lôi Thần trong hình
dạng yêu thú gào lên thảm thiết, nhưng hắn không hề dừng lại, lúc này trong
đầu hắn chỉ có hai chữ "liều mạng", coi như chết hắn cũng không cam lòng phục
mệnh trước thiên uy.
Chỉ cần cho hắn sống thì sau này nhất định sẽ siêu việt cái gọi là thiên uy
này, không lý do gì phải sợ cả, tránh được thì tránh, đã không tránh được thì
đối mặt, coi bên nào bại trước.
Lôi Thần bất khuất đứng vững bằng bốn chân, đầu ngửa lên gầm một tiếng vang
vọng trời xanh.
Oành!!
Lôi đình gầm vang chấn đắc hư không, khắp mười dặm chung quanh đều có thể nhìn
thấy, nghe thấy thiên địa đang phát uy.
Người người đều nín thở nhìn lên bầu trời, đôi chân bọn họ run rẩy tới mức
không dám di chuyển, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn lên cao, chưa bao giờ họ thấy
mình nhỏ bé như vậy, cứ như con kiến đứng trước con voi to gấp vạn vạn lần
mình.
Duy có một người là không cam lòng khuất phục, hắn dẫn phát thiên kiếp xuống,
vậy thì cũng có thể chiến một trận, đánh cho nó phải lui binh, hắn tuyệt đối
không thể chết.
Trước thiên lôi không ngừng giáng xuống, xung quanh Lôi Thần dần hình thành
một lôi trì cỡ nhỏ dần dần biến lớn theo thời gian.
Thần công trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, một chu thiên, hai chu thiên, ba
chu thiên,... Chỉ trong một khắc đã xong gần một ngàn chu thiên, lôi điện
giống như thuốc bổ không ngừng xông vào rồi bị hấp thu.
Lôi Thần trở thành một cái động không đáy, Lôi điện càng khủng bố thì hắn hấp
thu càng nhiều nhưng bù lại nhục thân càng tan vỡ không chịu nổi, hơn hai phần
ba mọi vị trí đều là xương trắng, tạng phủ bên trong sớm đã bị lôi điện trong
đan điền thoát ra phá hủy không còn lại gì.
May mắn, Lôi Thần bị thương càng nặng thì năng lực phục hồi mà Lam lão để lại
càng thêm cường đại, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, mọi cơ quan nội tạng
bên trong đang dần hồi phục, càng thêm chắc chắn tràn đầy sinh cơ hơn trước.
Nương nhờ vào đại Thần công và năng lực tái sinh, Lôi Thần dần đi về phía
chiến thắng, hắn nhất định sẽ sống.
Thiên lôi càng đánh càng hăng, cuối cùng cột sét liền to như cột trụ chống
trời, ngay cả mặt đất bị dội trúng cũng bị sang thành bình địa.
ẦM!!!
Lôi Thần gần như biến mất vào trong cột sét, âm thanh kinh thiên động địa chấn
cho lỗ tai người xem dù đã cách xa vài dặm chảy đầy máu, đầu cũng ong ong tán
loạn cực kỳ khó chịu.
Sau khi đánh ra cột sét khổng lồ, mây đen nhanh chóng tan hết, thiên địa trở
lại bình thường, ánh sáng tiếp tục chiếu rọi muôn nơi.
Mà Lôi Thần lại thần kỳ đứng vững, khí tức tỏa ra vốn yếu nhược vô cùng lại
bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn.
Một cổ lực lượng tuông trào từ trong nội phủ, Lôi Thần nhịn không được hướng
thiên không gầm lên.
Tức thì hàng loạt cột lôi điện to cỡ cánh tay người từ giữa hư không dội
xuống, không gian chấn động không ngừng run rẩy.
Thần thông thiên phú bước đầu thành công, chính thức bước vào nhập môn.
Lúc này Lôi Thần đã lờ mờ đoán ra có thể vì mình thoát biến hai lần quá gần
nhau nên dẫn đến thiên địa ghen tị, không cho phép chuyện như vậy phát sinh
nên đã giáng xuống thiên kiếp, dù sao lần thoát biến khai mở công pháp nghịch
thiên chỉ vừa mới qua hai ngày mà thôi.
Trên hết hắn sử dụng công pháp là loại cướp đoạt thực sự, đây chẳng khác gì
ngay trước mặt thiên địa cướp đoạt thiên đại tạo hóa, nếu như thời gian sử
dụng ngắn thì không sao, còn nếu quá dài mà nói sẽ bị thiên phạt, vừa rồi là
một ví dụ.
Lôi Thần thầm hô may mắn, đồng thời cảm thụ biến hóa của cơ thể, mặc kệ đau
đớn từ thương tích.
Hàn khí vẫn bao quanh xương cốt như trước, nhưng đã bắt đầu có dấu hiệu dung
nhập hòa tan trở lại, vùng đan điền phá rồi lại lập, có điều kích thước lại mở
rộng gấp mười lần trước đây, mà kết quả như vậy ít nhất phải đạt tới Huyền Sư
mới bắt đầu thực hiện được, bởi vì đó là một bước quá độ để chính thức bước
chân vào Vương cảnh.
Không ngờ bị lôi điện công phá một hồi lại mở rộng tới trình độ này.
Bên trong đan điền trừ tám viên ngọc chỉ hơi to lên một chút thì Lôi Ngọc đã
phát tướng, to lên gấp hai mươi lần trước kia, chỉ nhìn sơ qua một chút Lôi
Thần liền mừng rỡ phát hiện, nguyên khí bên trong tương đương với cảnh giới Võ
Sư đỉnh, cộng thêm tám viên ngọc khác thì hắn đã chính thức chống chọi được
với nguyên khí của Linh Sư rồi.
Mà đây chỉ là tu vi Võ Sư trung giai của hắn mà thôi, có thể tích súc được
nguyên khí hùng hậu như vậy, vấn đề liên quan lớn nhất vẫn là do cắn nuốt Lôi
điện chi lực từ thiên kiếp. Đương nhiên đây chỉ là một loại tiểu hình thiên
kiếp, chỉ có thể uy hiếp đến Huyền Sư trở xuống, nếu đụng phải thiên kiếp mà
ngay cả Thánh giả cũng phải sợ hãi thì Lôi Thần đã hôi phi yên diệt từ lâu.
Đây là một loại quy tắc trong thiên địa, thiên kiếp sẽ không tiêu diệt toàn bộ
đường sống của sinh vật mà nó trừng phạt, chỉ cần ngươi đủ sức để nghịch thiên
phản địa thì sẽ có cơ may sống sót vượt qua thiên kiếp. Lôi Thần chính là như
vậy, dùng cảnh giới thấp kém vượt qua được thiên kiếp đáng sợ hơn cả Huyền Sư
võ giả, nếu truyền ra ngoài đủ để ghi vào sử sách của Thiên Nguyên đại lục.
Còn về tu vi yêu thú thì Lôi Thần không biết đạt đến trình độ nào, bởi vì đang
trong giai đoạn thoát thai hoán cốt nên vẫn phải chờ kết thúc mới biết được.
Đoán chừng sẽ không dưới Nhị cấp yêu thú, hắn tuyệt đối tin tưởng xong lần này
cho dù có là Linh Sư cao giai đỉnh thì hắn vẫn hành cho ra bã.
Vốn tưởng phải cần thời gian rất lâu mới có thể tiếp tục phát triển, nào ngờ
may mắn gặp được Băng Linh thể chất, cái này ngay cả lão thiên cũng phải ghen
tị với cơ duyên của hắn, giáng thiên kiếp để tiêu diệt.
Lôi Thần biết thương thế mình rất nặng, tạm thời không thể di chuyển được nên
dứt khoát ngồi tại chỗ điều dưỡng, hắn hoàn toàn không để ý đến đống đổ nát
xung quanh.
Cách chỗ Lôi Thần mấy dặm, người trong Vô Cực Thánh thành dù biết thiên kiếp
đã xong nhưng vẫn không dám tới gần hiện trường, bởi vì dư uy mờ nhạt vẫn còn
đó, họ không biết nếu mình đi vào sẽ xảy ra sự tình gì cho nên không dám hành
động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đứng nghị luận to nhỏ một lúc rồi tán đi,
Bọn Vũ Nam, Vô Song, Linh Nhi, Mạnh Long, Hà Nguyệt Như, Tiếu Thiên Thủy, Lạc
Sương vừa mới tỉnh và đoàn người Lĩnh Long vẫn chưa rời khỏi.
Linh Nhi lo lắng nắm tay Vô Song thấp giọng hỏi.
Nàng chưa nói hết thì bị Vô Song đưa tay bịt miệng, nàng lắc đầu nói.
Dù nói vậy nhưng trong mắt nàng vẫn tràn ngập lo âu, nhưng là không còn cách
nào khác, người thường không có cách nào chống lại được thiên uy cả.
Vũ Nam bên cạnh đồng ý gật đầu.
Mọi người nghe có lý cũng gật đầu đáp ứng, chẳng mấy chốc đã rời đi tìm nơi
nghỉ chân hết, không ai mở miệng trách cứ việc Lôi Thần dẫn phát thiên kiếp
phá hủy biệt viện cả, người có thể dẫn phát thiên kiếp nếu không phải thần
thông quản đại thì cũng là yêu nghiệt quái thai một đời, chỉ cần hắn không
chết thì thành tựu ngày sau tuyệt đối có thể nghĩ.
Mấy ngày sau, tin tức có người dẫn phát thiên kiếp đã lan đi toàn bộ Vô Cực
Thánh thành, đám trưởng lão Lâm Viễn tông nghe tin là người Lĩnh Long làm thì
lập tức chạy tới điều tra.
Lúc biết chủ sự là Lôi Thần, người đã khiến họ rung động sâu sắc từ đại hội
thì ai ai cũng vỡ tung, Lôi Thần biến thái còn vượt qua tưởng tượng của họ,
hóa ra vẫn là đánh giá hắn chưa đủ cao a.
Sau khi mất bình tĩnh một thời gian dài thì cảm xúc dần ổn định, có người tiếc
nuối thiên kiếp diệt đi một mầm mống không thể tốt hơn được nữa, có người tin
rằng Lôi Thần vẫn chưa chết, chỉ cần thiên uy không còn thì lập tức cho người
vào trong kiểm tra ngay, ai cũng đồng ý với đề xuất này, chỉ cần còn cơ hội
bọn họ sẽ không buông tha nhân vật có thể dẫn phát thiên kiếp khi tuổi còn quá
trẻ này được.