Thiên Kiếp Hàng Lâm


Người đăng: buiquoctri1

Lạc Sương may mắn thoát khỏi dày vò của hàn khí nhưng Lôi Thần thì không, đau
đớn thống khổ mà lúc này hắn phải chịu vượt xa Lạc Sương lúc trước, bởi vì thế
chất của hắn vốn không phải là Băng Linh chi thể cho nên hấp thu hàn khí là
một việc cực kỳ nguy hiểm cùng liều mạng, nếu không phải do tâm trí Lôi Thần
kiên định thì hắn đã sớm ngất đi.

Lôi Thần cắn đầu lưỡi cố gắng giữ cho mình thanh tĩnh rồi dùng nguyên khí
truyền âm cho mấy người bên ngoài, lúc này căn bản hắn không cách nào mở miệng
được, bằng không đã sớm kêu gào vì đau rồi.


  • Mau vào mang Lạc Sương đi!

Đám người hộ pháp ngoài cửa nghe âm thanh phiêu hốt trong đầu mình thì chợt
ngẩn ra, sau đó lập tức mở cửa chạy vào phòng.

Nhưng vừa bước vào thì một băng điêu hình người tỏa ra hàn khí kinh nhân đập
vào mắt, người nào cũng há hốc miệng bất động nhìn chằm chằm băng điêu.

Mãi cho tới khi giọng Lôi Thần lần nữa vang lên.


  • Đừng có đứng đó nữa, mau mang Lạc Sương rời xa khỏi nơi đây, càng xa càng
    tốt, di tản người của Lĩnh Long đi luôn, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nghe ra giọng điệu gấp gáp của Lôi Thần, mọi người giật mình, không nói hai
lời liền mang Lạc Sương đang nằm ngủ trên giường rời đi.

Thời điểm tất cả đều đã đi xa, Lôi Thần mới buông bỏ phòng ngự, mặc kệ hàn khí
tàn phá cơ thể.

Lôi Thần trong lúc bị hàn khí nhập cốt đã vô tình nhận ra một điều thần kỳ,
chín viên ngọc trong đan điền giống như bị thứ gì đó kích thích bắt đầu vận
chuyển, xoay quanh thiên hà cất chứa thần lực ở trung tâm.

Mà viên ngọc màu tím sẫm đại diện cho Lôi điện chi lực lại có xu thế đàn áp
tám viên ngọc còn lại, kích thước cũng to lên một cách bất thường.

Lôi Ngọc to lên ngay cả thiên địa cũng biến sắc, thiên khung vốn quang đãng,
nắng rọi muôn nơi thì bất chợt mây đen dày đặc kéo đến, từng tia lôi điện
khủng bố chớp lóe, âm thanh chấn động vang vọng mấy dặm vẫn còn nghe thấy.

Hàn khí ngưng đọng trong xương cốt gặp phải một lực hút kỳ quái nào đó chậm
rãi thoát ra khỏi vị trí vốn có, bất quá không có rời đi xa lắm, chỉ bao quanh
xương cốt là dừng lại.

Ngay lúc này, Lôi Ngọc rung lên bắt đầu có dấu hiệu tan vỡ, vô số tia lôi lực
dũng mãnh lao ra bạo phá đan điền, trong khoảnh khắc những luồng lôi lực này
giống như không phải thuộc về Lôi Thần mà là một thứ gì đó rất kinh khủng.

Lôi Thần rõ ràng cảm thụ được khí tức thiên uy nồng đậm từ những luồng lôi lực
đó, không những mạnh mẽ vô song mà còn tàn bạo đến cực điểm.

Lôi Thần không kịp nghĩ nhiều vận chuyển toàn bộ nguyên khí từ tám viên ngọc
khác bảo vệ đan điền.

Lôi điện chi lực không hổ là thuộc tính có sức công phá mãnh liệt nhất, mặc dù
đan điền được bảo vệ chặt chẽ thế nhưng vẫn bị oanh kích không ngừng mở rộng
ra, cảm giác đau đớn không cách nào tưởng tượng trùng kích tâm thần Lôi Thần.
Loại này còn thống khổ hơn cả khi thức hải được Thiên Tâm Địa Linh Quyết khai
phá.

Đáng tiếc, không đợi Lôi Thần có cơ hội phản ứng thì những luồng lôi lực kia
đã xông phá ra được một khe hở, lập tức giống như nước vỡ đê phá nát một mảng
lớn thành đan điền.

Như vậy chẳng khác nào một cự chùy nện thẳng vào đan điền của Lôi Thần, hắn
phun máu tươi thành vòi nhưng lại đóng thành băng ngay sau đó.

Trong cơ thể Lôi Thần, những luồng lôi lực kia sau khi phá tan thành đan điền,
không hề dừng lại mà chạy dọc khắp cơ thể Lôi Thần, điên cuồng tàn phá hết
thảy trên đường đi, ngoại trừ khung xương được hàn khí bảo vệ nên hai bên lâm
vào quần chiến, còn lại kinh mạch cho tới nhục thân đều bị hư hại đến không
còn hình dạng.

Lôi Thần triệt để chết lặng, thần trí hắn dần trở nên mơ hồ, sắp hư thoát tới
nơi, chỉ cần hắn bất tỉnh thì sẽ chết ngay lập tức, đây là một loại cảm giác
mãnh liệt chưa từng có khiến Lôi Thần dùng đủ mọi cách để giữ thần trí thanh
tỉnh.

Chỉ là sức phá hoại của lôi điện trong cơ thể quá khủng khiếp, nhục thân sánh
với Thượng khí hạ cấp chẳng khác gì miếng giấy vụn trước mặt nó, đụng nhẹ cái
là vỡ tan.

Ngay khi Lôi Thần sắp không xong thì dải thiên hà nơi trung khu đan điền vốn
sống chết mặc bay bỗng nhiên rung động, một tia thần lực mỏng như sợi chỉ chậm
rãi truyền ra, tốc độ của nó vô cùng chậm chạp, nhẹ nhàng, trông chẳng khác gì
đế vương du hành thiên hạ.

Có điều tia thần lực ấy đi tới đâu thì lôi điện đều nhao nhao tránh xa, đồng
thời an tĩnh lại, không dám quậy phá nữa.

Cứ như vậy chẳng mấy chốc lôi điện trong cơ thể Lôi Thần vốn như ngựa hoang
cao ngạo thì nay đã bị thuần phục, rất ngoan ngoãn nghe lời.

Lôi Thần dạo một vòng quanh quỷ môn quan cũng từ từ bình tĩnh lại, nhưng lại
không có chút nào thả lỏng, không nói tới thân thể bị phá hủy gần như hoàn
toàn, chỉ riêng cái cảm giác bất an trong lòng ngày một cao này cũng đủ khiến
hắn toát mồ hôi lạnh.

Rất nhanh sau đó hắn liền biến sắc, thiên không đen kịt cho tới bây giờ mới
thể hiện cơn thịnh nộ của nó.

Một cột lôi điện rộng gần trượng từ trên cao bổ xuống, không khí chung quanh
cháy khét, nguyên khí bị chấn tan thành hư vô.

Căn phòng nhỏ tức thì biến thành cát bụi, thân hình Lôi Thần run lên, cột lôi
điện chính xác dội thẳng lên người hắn.

Trong hư không có thể nghe thấy tiếng gầm khủng bố, vô cùng thảm thiết.

Lôi Thần vậy mà bị đánh thành hình dạng nguyên thủy, một con thú màu lam vừa
giống báo vừa giống sói, đuôi hổ, tứ chi cường tráng to cỡ bắp chân người
trưởng thành, lông trên thân màu lam nhạt, phần đầu tương tự sư tử, hai cái lỗ
tai dựng cao lập lòe điện quang, răng nanh sắc bén.

Lôi Thần vừa biến thành bản thể, nguyên khí chung quanh hóa thành vô số tia
lửa điện nhao nhao tề minh, tất cả cùng nhau ngưng tụ thành một vòng hào quang
rực rỡ chống lại lôi đình từ trên thiên không buông xuống.

Khắp người Lôi Thần không một chỗ nào toàn vẹn, chỉ thấy toàn máu là máu,
xương cốt nứt vỡ lộ hết ra ngoài, hàn khí bao bọc cũng dần thẩm thấu phối hợp
cùng vòng hào quang chống cự thiên uy.

Đám người Vũ Nam và toàn thể thành viên Lĩnh Long đã tránh xa khỏi biệt viện
đang trợn mắt há mồm nhìn về phía cột lôi đình xa xa.

Cảnh tượng phong vân biến sắc, thiên địa thịnh nộ này trong cuộc đời họ chưa
thấy qua bao giờ.

Vô Song xem như là có chút kiến thức, nàng hơi thất thần lẩm bẩm.


  • Đây...đây là thiên kiếp... Thiên kiếp...thiên kiếp vì sao lại hàng lâm...
    Thần ca đang làm gì?

Tất cả mọi người đều không biết thiên kiếp hàng lâm là do một tay Lôi Thần mà
ra, thực sự mà nói thì trên thế gian này không ai biết thiên kiếp vì sao mà
sinh, vì sao lại giáng xuống. Một số cường giả đỉnh phong cho rằng thời điểm
họ đột phá đến một cảnh giới nhất định sẽ dẫn phát thiên kiếp trừng phạt, nếu
vượt qua sẽ đạt được thiên đại tạo hóa, trở thành cường giả chân chính thực
thụ.

Điều đó không sai, nhưng lại vì sao mà đến cấp bậc như vậy mới dẫn phát thiên
kiếp? Không ai biết cả? Ngay cả Lôi Thần cũng phải rất rất lâu sau mới dần dần
nhận ra nguyên nhân, không đơn giản chỉ là vẻ bề ngoài như vậy...


Lôi Thú Hóa Thần - Chương #37