Người đăng: buiquoctri1
Một đêm qua đi, tinh thần lực của Lôi Thần đã đề thăng thật nhiều, vì là lần
đầu khai mở thức hải nên hiệu quả gia tăng thập bội, nếu lúc này hắn toàn lực
thả thần thức ra thì phạm vi cảm tri sẽ lên đến tám dặm, gần gấp đôi tối hôm
qua.
Lôi Thần cảm thấy thần thanh khí sảng, sinh lực tràn đầy, hắn đứng dậy kiểm
tra quả trứng qua một lượt, những dược vật xung quanh nó đã hấp thu xong, toàn
bộ héo rũ không còn chút sinh cơ nào.
Lôi Thần tiếp tục đặt một đống dược vật lên cho quả trứng hấp thu sau đó quay
đầu nhìn về phía giường ngủ, thấy hai nữ đang say ngủ một cách ngon lành, bất
giác một nụ cười thoải mái hiện lên mặt hắn.
Không đánh thức hai nàng dậy, Lôi Thần im lặng bước ra cửa đón ánh nắng buổi
sáng, hít sâu một hơi thì Lôi Thần chợt kinh ngạc nhận ra, nguyên khí hôm qua
đã tan biến thì hôm nay lại bắt đầu lục tục hiện ra, tuy khá mỏng manh yếu ớt
nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Điều này khiến Lôi Thần vui mừng không thôi, công pháp mỗi khi vận dụng không
hoàn toàn tiêu diệt nguyên khí xung quanh mà chỉ tạm thời lấy đi, một thời
gian sau thiên địa sẽ lại uẩn dục ra một lần nữa, trên hết tốc độ uẩn dục cũng
không chậm, đoán chừng một hai tháng sau thì lượng nguyên khí quanh đây sẽ lại
tràn đầy như cũ.
Lôi Thần bỗng có suy nghĩ có nên tìm một khu vực nguyên khí nồng đậm rồi ẩn cư
trong đó vừa hấp thu vừa chờ đợi cho tới khi đạt tới cảnh giới đỉnh phong hay
không.
Chỉ là ý nghĩ vừa xẹt qua trong đầu thì ngay lập tức bị hắn bác bỏ, làm vậy có
khác gì cuồng nhân tu luyện giống kiếp trước đâu, hắn còn muốn hưởng thụ chút
khoái cảm nhân sinh, xông pha đây đó tìm hiểu thế giới, va chạm với những
thiên kiêu ở khắp đại lục, chiến đấu sinh tử cùng đỉnh cấp cường giả. Như vậy
mới không uổng kiếp làm người thứ hai này.
Dẹp bỏ suy nghĩ không cần thiết, Lôi Thần bắt đầu bài tập thể lực buổi sáng
của mình.
Nửa canh giờ sau, Lôi Thần chuẩn bị kết thúc buổi luyện tập thì từ xa trông
thấy Vũ Nam chạy tới.
Bộ dạng của hắn hớt ha hớt hải như gặp chuyện gì đó gấp gáp lắm.
Lôi Thần nhíu mày bước nhanh tới hỏi.
Vũ Nam lau mồ hôi trán nói nhanh.
Hắn cũng không nói đến việc xử lý Lâm Phong như thế nào, nhưng Lôi Thần lại
hiểu, nếu không giết được Lâm Phong thì Tiếu Thiên Thủy đã không thể mang Lạc
Sương về đây rồi.
Không nói hai lời, Lôi Thần theo Vũ Nam đến đình viện Lĩnh Long.
Vừa đến nơi thì Lôi Thần bỗng cảm nhận được hàn khí bức người ngưng tụ xung
quanh, nghĩ tới việc gì đó, Lôi Thần biến sắc lao nhanh vào trong đại sảnh,
tốc độ không khác gì một cơn gió khiến Vũ Nam giật mình lè lưỡi.
Đại sảnh lúc này có hơn mười người đang đứng hoặc ngồi, ở trung tâm là một
thiếu nữ đang nằm, sắc mặt trắng bệch dị thường, toàn thân phát ra hàn khí đậm
đặc, bên cạnh là hai nam tử, một người đang đỡ lấy đầu nàng gối lên đùi mình,
người còn lại cố gắng truyền nguyên khí vào trong cơ thể nàng để giữ ấm, chỉ
là tác dụng không được lớn cho lắm.
Ngay lúc này một tiếng gầm kinh thiên động địa từ bên ngoài truyền vào.
Trong sự kinh ngạc của mọi người một thân ảnh lấy tốc độ kinh nhân lao vào đại
sảnh, người này vừa vào liền động thủ, nam tử đang truyền nguyên khí chưa kịp
hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một cước đá bay, thân hình văng xa hơn mười trượng
mới dừng lại, bàn ghế trong sảnh bị đụng lộn xộn thành một mảnh.
Y phun một ngụm máu tươi bò dậy phẫn nộ quát.
Người kia không thèm liếc hắn mà chỉ lạnh nhạt đáp.
Ta chưa giết ngươi là may mắn lắm rồi, khôn hồn thì cút đi chỗ khác, đừng
để ta gai mắt lại động thủ giết người thật sự.
Ngươi...
Nhận ra người vừa đánh mình là Lôi Thần, nam tử không cam lòng nhưng phải thối
lui sang một bên, chỉ có thể oán độc nhìn trừng trừng vào gã.
Người xung quanh lúc này mới kịp ổn định tinh thần, Vương Quý Long không dám
mắng chửi nặng lời mà chỉ khó chịu nói.
Lời này vừa nói, ai cũng tỏ vẻ bất bình không vui nhìn Lôi Thần, ngay cả Tiếu
Thiên Thủy cũng khó hiểu.
Lôi Thần liếc Vương Quý Long một cái rồi gật đầu, giọng nói lạnh nhạt mang
theo chút ý tứ khinh thường cất lên.
Tiếu Thiên Thủy chấn kinh có chút không hiểu hỏi lại.
Lôi Thần nở nụ cười hiếm thấy, đoạn bước tới gần Lạc Sương, vừa đi hắn vừa nói
tiếp.
Đâu chỉ bất phàm, nếu như ta đoán không nhầm thì Lạc Sương cô nương hẳn là
Băng Linh thể chất, trong ngàn người Thủy linh thể chỉ có một.
Băng Linh thể chất? Ngàn người Thủy linh thể chỉ có một?
Tất cả mọi người khiếp sợ, dù họ không biết Băng Linh thể chất là gì thật
nhưng ngàn người Thủy linh thể chỉ có một thì bọn họ biết, Thủy linh thể chính
là một trong những Tuyệt linh căn võ giả cực kỳ hiếm thấy, trong ngàn vạn
người may mắn có một là đã khó được rồi, mà bây giờ lòi ra một cái Băng Linh
thể càng thêm biến thái.
Trong lúc nhất thời không ai chấp nhận sự thật đó được, thậm chí là không dám
tin, vị Phàm trưởng lão vừa mới bị Lôi Thần đá một cước, trong lòng vốn nảy
sinh oán hận, bây giờ càng không thèm tin lời hắn nói, cho rằng đều là bịa
đặt, cho nên rất nhanh liền hét lên phản bác.
Nghe những lời Phạm trưởng lão nói, mọi người cũng cảm thấy rất có thể là như
vậy thật, Băng Linh thể chất là bọn họ mới nghe lần đầu, tự nhiên không cách
nào tin tưởng ngay được, chưa kể tuổi tác Lôi Thần còn quá nhỏ, kiến thức cao
tới đâu chứ?
Tuy nhiên đáp lại những lời châm chọc của Phạm trưởng lão là cái nhìn đầy
thương hại của Lôi Thần.
Hắn vừa dứt lời, Phàm trưởng lão lập tức lạnh buốt sống lưng, tâm thần nguội
lạnh hơn phân nửa, bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được hàn khí đang dần xâm chiếm
thân thể, nguyên khí lưu chuyển chậm chạp bất thường.
Điều này khiến Phàm trưởng lão lâm vào khủng hoảng cực độ, nếu đúng như những
gì Lôi Thần nói thì chẳng phải hắn sẽ chết sao?
Nhìn biến hóa của Phàm trưởng lão, đám Vương Quý Long thoáng run rẩy một chút,
thân hình không tự giác bước lùi về sau, không dám đứng gần Lạc Sương.
Duy chỉ có mình Tiếu Thiên Thủy là không phản ứng gì, vẫn yêu thương nhìn Lạc
Sương.
Lôi Thần tán thưởng ở trong lòng, chân vẫn bước chậm rãi tới gần hai người.
Tiếu Thiên Thủy nghe xong nhợt nhạt mặt mày, Thất cấp đan dược hắn đi đâu tìm
cơ chứ? Hắn run giọng hỏi.
Lôi Thần lắc đầu.
Nói tới đây hắn dừng lại, ánh mắt quỷ dị nhìn ngọc thể Lạc Sương, ý vị không
cần nói tiếp cũng đoán ra được.
Trong lòng Tiếu Thiên Thủy có chút đau đớn cùng không cam tâm, nhưng cũng
không vì vậy mà bỏ Lạc Sương, đủ thấy tình cảm hắn dành cho nàng sâu đậm như
thế nào.
Đổi lại là Lôi Thần, hắn không dám chắc mình sẽ được như vậy, vì thế khi nhìn
Tiếu Thiên Thủy có thêm chút khâm phục.
Ngập ngừng giây lát hắn mỉm cười thoải mái nói.
Ngươi yên tâm đi, trong trắng của Lạc Sương cô nương vẫn còn.
Lão đại...
Tiếu Thiên Thủy ngẩn mạnh đầu há miệng muốn nói gì đó.
Tiếu Thiên Thủy cứng người, trong mắt nhìn Lạc Sương đã có thêm một cỗ yêu
thương khó nói nên lời, vì giữ mình trong sạch nàng đã trả giá rất nhiều, hắn
sao có thể không trân trọng nàng hơn đây.
Thế nhưng khi nghĩ đến không có đan dược cho nàng phục dụng thì tâm tình lại
chìm xuống đáy vực sâu, loại thể chất này quá ác liệt, tuy giúp Lạc Sương
tránh khỏi kiếp nạn Lâm Phong nhưng lại gặp phải kiếp nạn khác đáng sợ hơn gấp
nhiều lần.
Đang lúc Tiếu Thiên Thủy rối tung rối mù, Lôi Thần lại nói.