Thiên Tâm Địa Linh Quyết


Người đăng: buiquoctri1

Bước vào chung kết, Lý Vân Phục đầu tiên chủ động bỏ cuộc, chấp nhận vị trí
thứ ba, có điều hắn càng làm như vậy người xem càng khẳng định trong lòng rằng
vị trí thứ nhất xứng đáng thuộc về hắn hơn.

Một chiêu lấy lùi làm tiến này đích xác cao minh vô cùng, lấy phần sức tàn còn
lại nếu chiến thì trước sau gì Lý Vân Phục cũng thua, vậy chi bằng nhận thua
sớm chút, bản thân không mất gì mà còn được tiếng thơm.

Lôi Thần bật cười chêm vào một câu.


  • Tiểu tử này thật có khiếu làm thần tượng.

Trận cuối cùng tranh nhất nhì do La Hạo và Vân Hổ quyết chiến, kết quả không
được đặc sắc như trận Lý Vân Phục và Đinh Tấn, Vân Hổ một chọi hai cuối cùng
thua suýt sao, La Hạo thụ thương nhiều hơn, may mắn nhờ Liệt Phong Báo chống
đỡ mới giữ được phần thắng.

Cứ như vậy đại hội kết thúc với La Hạo đứng đầu, Vân Hổ thứ hai, Lý Phân Phục
thứ ba, Đinh Tấn thứ tư, Lăng Thiên Bá thứ năm, tên này vốn có thể so tài cùng
hai người Lý Vân Phục và Đinh Tấn để tranh đoạt ngôi vị cao hơn, nhưng hắn lại
có chút ngạo khí, không thèm khiêu chiến người đang trọng thương, rất dứt
khoát tự nhận tài không bằng người chiếm giữ vị trí thứ năm.

Thái độ tôn trọng võ đạo không nghi ngờ gây được nhiều hảo cảm cho mọi người.

Tiếp theo là Vũ Nam đứng thứ sáu, Lý Thanh Thanh thứ bảy, Dương Bảo thứ tám,
Lục Phàm thứ chín và Liên Tư Á thứ mười. Mười người này đạt được những phần
thưởng tương ứng và trở thành đệ tử nội môn của Lâm Viễn tông, điều mà những
năm trước đây chưa từng có, chỉ có thể nói tu vi của thí sinh năm nay quá cao,
đủ điều kiện trở thành đệ tử nội môn nên mới có biến hóa như vậy.

Còn về việc Lôi Thần sẽ trở thành đệ tử gì thì không có nói, điều này chứng tỏ
hắn sẽ được trực tiếp gia nhập Lâm Minh tông phía trên.

Không có ai bất ngờ trước kết quả này cả, vốn nên là như vậy.

Bất quá lúc trao phần thưởng thì Lôi Thần lại không có mặt, cuối cùng đành để
Vũ Nam nhận thay.

Sau khi tuyên bố đại hội chấm dứt thì vị trọng tài của Lâm Viễn tông dặn dò
mười người đứng đầu một ít việc, cụ thể là chuẩn bị hành lý hai ngày sau xuất
phát đi về tông môn, rất hiển nhiên Vô Cực Thánh thành chỉ là một thành trì
được Lâm Viên tông quản lý trực tiếp mà thôi, không được tính là trụ sở tông
môn chân chính.

Chờ khi tất cả võ giả đều ra về hết thì Lôi Thần mới dẫn hai nữ từ trong phòng
đi ra, vẻ mặt trở lại phong độ, tiêu sái, lạnh nhạt như cũ, còn Linh Nhi và Vô
Song thì mặt vẫn còn phơn phớt đỏ, nhìn vẻ ngượng ngùng còn chưa tan thì ai
cũng nhận ra ý tứ mờ ám ở bên trong.

Có điều đám trưởng lão Lâm Viễn tông rất hiểu ý, làm như không thấy, cứ thảo
luận sôi nổi cùng nhau.

Vũ Nam bước tới gần thâm ý liếc sơ qua hai nàng sau đó khom người chào.


  • Hai chị dâu khỏe!

Được gọi là "chị dâu", mặt hai người càng đỏ hơn nữa, trong lòng có chút vui
mừng nhàn nhạt, hai tay bất giác ôm cánh tay Lôi Thần chặt hơn.

Ngược lại Lôi Thần chẳng tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu nhẹ giọng nói.


  • Tiểu tử ngươi hôm nay biểu hiện rất tốt, sau này vào tông môn rồi thì cố
    gắng dành nhiều thời gian để luyện tập thân thể một chút, tốt nhất là kiếm một
    môn luyện thể để tu luyện, võ kỹ của đại ca phần lớn để thực hiện được đều yêu
    cầu nhục thân rất cao, vì vậy mới ảnh hưởng tới tu vi tu luyện bình thường
    phải cao tương đương.

Vũ Nam trịnh trọng gật đầu.


  • Đệ hiểu rồi đại ca.


  • Tốt lắm, vậy chúng ta trở về phủ nghỉ ngơi thôi, hai ngày sau mang bọn Mạnh
    Long Hà Nguyệt Như theo.


  • Vậy còn Tiếu Thiên Thủy thì sao ạ?


  • Nếu hắn còn sống quay về thì sẽ mang hắn đi cùng.


Bốn người rời khỏi Cao Bì Ngạn biến mất vào dòng người đông đúc, các trưởng
lão trông thấy nhưng cũng không có ngăn cản, cũng không phái người đi theo bảo
vệ, lấy thực lực của Lôi Thần thì ở trong thành không người nào có thể gây
nguy hiểm cho họ được.

Lúc bốn người về tới thủ phủ Lĩnh Long thì trời đã sập tối, trước cổng chính
to lớn là một hàng người dài không thấy cuối đang chờ đón, dẫn đầu là Vương
Quý Long.

Sau một màn chào hỏi nồng ấm thì Vương Quý Long có đề nghị việc mở tiệc chúc
mừng, có điều bị Lôi Thần từ chối, mọi người không ai dám ép hắn nên để mặc
hắn muốn làm gì thì làm, có nói chỉ cần hắn có yêu cầu gì thì sẽ tận lực đáp
ứng.

Lôi Thần đương nhiên không khách khí, bảo Vũ Nam đi theo bọn họ lấy về những
vật phẩm cất chứa Kim nguyên khí.

Xong đâu đó, Lôi Thần dẫn hai nữ về đình viện của mình, vừa vặn gặp Mạnh Long
và Hà Nguyệt Như đã đứng chờ từ lâu.

Mạnh Long bước lên đưa một cái không gian giới cho Lôi Thần.


  • Đại ca, đây là toàn bộ những vật phẩm chứa Kim nguyên khí mà bọn đệ tìm
    được.

Lôi Thần tiếp nhận, quét thần thức vào trong, một hồi lâu sau gật đầu nói.


  • Rất tốt, nhiêu đây thứ đủ để bồi dưỡng Côn Bằng mấy ngày rồi.

Đoạn hắn dừng lại, móc ra một không gian giới khác đưa cho Mạnh Long rồi nói
tiếp.


  • Sáng mai tiếp tục đi mua cho ta, nếu mua hết tiền thì cứ báo danh tánh của
    ta ra, nhờ bọn họ cho nợ lại, sau này sẽ trả.

Mạnh Long gật đầu sau đó cùng Hà Nguyệt Như rời đi.

Lôi Thần thong thả mở cửa bước vào trong, hai nữ hơi chần chờ một chút rồi
cũng cắn răng vào theo, nhìn thái độ như kiểu sắp rơi vào hang hổ tới nơi.

Lôi Thần bất đắc dĩ lắc đầu cười trừ, hiện tại hắn quả thật không có tâm tình
làm những chuyện đó, việc cần hắn làm thật sự không ít.


  • Hai nàng lên giường nghỉ ngơi đi,... Ài, đừng có chường bản mặt ấy ra nhìn
    ta được không, chờ khi nào các nàng đã chuẩn bị tâm lý xong thì hãy tính đến
    chuyện đó, ta không thích ép buộc người khác bao giờ đâu.

Nói xong hắn ngồi trên ghế lấy ra quả trứng và một ít linh thảo Kim hệ, quả
thật mặc kệ không lý tới hai mỹ nhân ở trên giường.

Nhìn nguyên khí được rút ra từ linh thảo dần dần dung nhập vào bên trong quả
trứng thì Lôi Thần yên tâm hẳn, trước đó hắn lo sợ những gì mình hiểu về Côn
Bằng còn chưa chuẩn xác.

Sinh mệnh khí tức sau lớp vỏ trứng cứng rắn theo việc hấp thu nguyên khí đang
ngày càng tăng lên.

Lôi Thần thầm hưng phấn lôi thêm mấy chục món nữa ra đặt cạnh quả trứng, gần
như là bao bọc quả trứng vào trong, như vậy tốc độ hấp thu sẽ nhanh hơn.

Trong lúc chờ quả trứng hấp thu hết số vật phẩm đó thì hắn nhắm mắt lại tĩnh
tọa, Lôi Thần có một môn thuật pháp đặc thù cần phải thử nghiệm ngay, lúc sáng
vì vội vã tham dự đại hội nên chưa có cơ hội, bây giờ tranh thủ xem xét vậy.

Môn thuật pháp này liên quan đến tinh thần lực, có khả năng gia tăng tinh thần
lực và mở rộng thức hải.

Đầu tiên hắn muốn kiểm tra xem thần thức của mình tới đâu, dù đoán được cũng
phải ngang với Tứ phẩm luyện dược sư nhưng không chắc chắn cho lắm.

Tức thì một cỗ thần thức mạnh mẽ thập phần cường đại tuông ra, với lượng thần
thức như vậy thì chỉ cần hắn cố tình thì cho dù là Linh Sư cảnh cũng cảm thấy
áp lực không nhỏ, không kém uy áp của cao giai võ giả chút nào, đây cũng là
một trong những thủ đoạn công kích của luyện dược sư.

"Năm dặm..." Lôi Thần tính toán một lúc liền xác định được thần thức của mình
bao quát được bao xa. Năm dặm tương đương với một Tứ phẩm luyện dược sư đỉnh
phong, ngang với Vương giai võ giả đỉnh phong, tới đẳng cấp đó thì thức hải sẽ
được thiên địa nguyên khí bồi dưỡng, tự động mở rộng ra gấp nhiều lần so với
Huyền Sư.

"Không tồi, nếu là như vậy thì ta phù hợp với yêu cầu rồi..." Lôi Thần lẩm bẩm
một câu sau đó tâm thần chìm dần vào trong một đoạn văn tự tối nghĩa khó hiểu.

"...ngưng thần tĩnh khí... thu nạp thiên địa... đề thăng thần thức... bao quát
thiên hạ..."

"Thiên Tâm Địa Linh Quyết" một pháp quyết không rõ cấp bậc, công dụng chủ yếu
là đề thăng tinh thần lực, còn tăng đến mức độ nào thì không biết, ngoài ra
Lôi Thần chưa phát hiện có công dụng nào khác.

Kiếp trước Lôi Thần phát hiện ra được môn pháp quyết này là từ một di tích
thượng cổ tông môn, hắn bị truy sát nên rơi vào cấm chế truyền tống, dùng ba
năm thời gian để thoát khỏi nơi đó.

Cũng nhờ có nó mà Lôi Thần đã đạt tới cảnh giới luyện dược sư cao giai nhanh
hơn.

Một trong những điều kiện tiên quyết để trở thành luyện dược sư là linh hồn
lực, hay còn gọi là tinh thần lực phải cao hơn người bình thường rất nhiều.
Chính yêu cầu khắc nghiệt này đã loại bỏ chín mươi chín phần trăm số người
muốn truy cầu, điều kiện còn lại dễ hơn một chút, đó chính là võ giả phải mang
trong mình Hỏa linh căn, và mức độ nồng đậm ít nhất cũng là bảy mươi phần trăm
trở lên.

Nếu không như vậy thì chức nghiệp luyện dược sư đã không cao quý được người
người kính ngưỡng, tôn trọng rồi.

Trở lại với Lôi Thần, hắn đang vận hành chu thiên đầu tiên, không hề có nguyên
khí dao động, chỉ có từng tia lực lượng kỳ dị mà người bình thường không thể
phát hiện chậm rãi dung nhập vào trong thức hải của hắn.

Thời điểm những tia lực lượng đó xông vào thì đầu óc Lôi Thần rung lên, cơn
đau đớn do thức hải bị đánh phá quả thật thống khổ vô cùng, nếu không phải Lôi
Thần đã quen với việc này thì hắn đã nhịn không được la lên.

Đây cũng là tác dụng phụ khi tu luyện Thiên Tâm Địa Linh Quyết, về mặt "Tâm"
hay "Linh" đều phải tĩnh lặng, không được giao động, trong quá trình thiên địa
cọ rửa ban tạo hóa thì nhất định phải cố gắng chịu đựng, thủ vững tâm cảnh và
linh hồn, nếu thất bại thì sẽ bị trầm luân không cách nào tỉnh lại được.

Lôi Thần thuần thục dựa theo lộ tuyến quen thuộc không ngừng vận chuyển linh
khí, đây là cái tên mà hắn đặt cho loại lực lượng kỳ dị đó.

Thức hải liên tục bị đánh phá, liên tục được mở rộng ra, chỉ cần hắn chống đỡ
được qua đêm nay thì lượng tinh thần lực sẽ gia tăng không ít.


Lôi Thú Hóa Thần - Chương #34