Thu Cả Hai


Người đăng: buiquoctri1

Tuy nói là để đại hội tiếp tục diễn ra nhưng Lôi Thần đã làm ra động tĩnh lớn
như vậy thì mọi người nào có còn tâm tình xem tiếp, một lão giả cao tầng Lâm
Viễn tông miễn cưỡng đứng lên chỉ huy đại hội.

Cách thức thi đấu theo kiểu bốc thăm chọn cặp, chỉ cần người nào bốc trúng cặp
với Lôi Thần thì lập tức không chút nghĩ ngợi lựa chọn bỏ cuộc. Lôi Thần cũng
vui vẻ chấp nhận kết quả này, hắn cũng lười đánh với đê giai võ giả yếu hơn
mình, nếu là Linh Sư thì hắn sẽ chủ động khiêu chiến ngay.

Những tân sinh còn lại hiểu rõ mình sẽ không cách nào so được với quái thai
như Lôi Thần cho nên người nào cũng ôm tâm lý thể hiện mình trước các đối thủ
khác.

Cảnh tượng bốc thăm trúng Lôi Thần thì bỏ cuộc liên tiếp diễn ra khiến một cao
tầng Lâm Viễn tông từ trong gian phòng đi ra tuyên bố, hắn được phép đặc cách
bỏ qua cuộc thi để tránh ảnh hưởng đến thí sinh có thiên phú tốt mà phải bỏ
cuộc vì xui xẻo gặp hắn. Mà vị cao tầng kia còn mời Lôi Thần vào trong gian
phòng của họ để theo dõi trận chiến, thái độ hòa ái hơi có phần nịnh nọt nói
rõ sau này Lâm Viễn tông sẽ coi trọng Lôi Thần cỡ nào.

Lôi Thần tự nhiên không từ chối rồi, nhớ năm đó hắn gặp qua tình cảnh như này
không ít, với thân phận của hắn thì bọn họ được hắn đồng ý thì nên cảm thấy
vinh hạnh mới đúng.

Võ giả chung quanh cũng chả có gì gọi là kỳ quái, nếu bọn họ là người trong
tông môn sẽ hận không thể bắt cóc Lôi Thần đi ngay lập tức, quái tài như thế
này vạn năm chưa chắc gặp được một, mà gặp được là may mắn của họ.

Thời điểm bước vào gian phòng to lớn ở trung tâm, Lôi Thần chợt dừng bước, hai
mắt trợn tròn nhìn vào bên trong, một lúc lâu sau hắn há miệng hét lên, chả có
tí phong phạm xuất trần như khi ở trên lôi đài nữa.


  • Ngươi...ngươi...sao hai ngươi lại ở đây? Không lẽ là đi cửa sau để vào Lâm
    Viễn tông? Thật quá đáng, đám lão gia hỏa các ngươi như thế nào lại không để
    mặt mũi vậy, cư nhiên dám cho người khác đi cửa sau, nhìn xem ta phải biểu
    hiện cực khổ như thế nào, mồ hôi và máu phải đổ xuống không biết bao nhiêu mới
    được các ngươi công nhận. Đáng chết, xem ra ta nhìn lầm tông môn các ngươi
    rồi, cáo biệt...

Nói đoạn hắn định xoay người đi, trong lòng thầm mắng xui xẻo không dưới trăm
lần, đi đâu cũng gặp nha đầu kia, vậy chẳng phải sẽ thiếu người ta một món nợ
sao, hắn bình sinh ghét nhất là thiếu nợ người khác, lại gặp phải con nhóc kia
láu lỉnh thích chơi xấu hắn, ai biết sẽ nghĩ ra cái quái quỷ gì để làm khó hắn
chứ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên tránh xa thì tốt hơn.

Bất quá, vừa quay lưng thì một tiếng thét lanh lãnh mang theo vài phần nức nở.


  • Này...ngươi ghét ta vậy sao?

Nội tâm Lôi Thần thoáng run rẩy, câu này quen quá, nhớ không lầm thì kiếp
trước cũng có người từng nói với hắn câu này, nhưng cuối cùng hắn vì chuyên
tâm tu luyện nên cũng bỏ qua mặc kệ, người kia sau không hiểu tại sao lại
chết, bất quá Lôi Thần hiểu rõ một phần nguyên do là vì hắn.

Hoàn cảnh tuy không trùng khớp nhưng điệu bộ cùng câu từ lại y chang nhau, lần
này Lôi Thần thật sự không thể tuyệt tình như trước nữa, bất đắc dĩ thở dài
đành quay đầu lại không tiếp tục rời đi nữa.

Chỉ thấy Linh Nhi đang mím môi, nước mắt rưng rưng như là sắp khóc tới nơi,
nhìn trong mắt nàng có chút không cam lòng cùng đau đớn nhàn nhạt, Lôi Thần
lần đầu tiên hoang mang vội vàng đi tới, giọng lua lua nói nhanh.


  • Được rồi, ta không ghét ngươi, ta không đi nữa được chưa...

Và cũng là lần đầu tiên Lôi Thần phát hiện mình sợ nước mắt nữ nhân như vậy,
đặc biệt là nữ nhân có tình cảm với mình, hắn rất dễ mềm lòng khi thấy nước
mắt của họ.

Linh Nhi tức thì rạng rỡ chạy tới kéo tay hắn ngồi xuống bên cạnh mình, còn
không biết là cố tình hay vô ý để hắn ngồi giữa mình và tỷ tỷ.

Trong khi đó thì đám cao tầng Lâm Viễn tông ngồi gần đều ngây người không hiểu
chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên Lôi Thần vừa thấy hai vị tiểu thư liền mắng
chửi một trận, còn định bỏ đi nữa chứ, như vậy thì bọn họ thật không biết mình
có phát điên lên hay không nữa, may mắn có Linh Nhi tiểu thư gọi một câu hắn
liền quay lại. Mà kết quả như vậy liền là hay nhất, giữa hai người có tình cảm
với nhau luôn mới tốt, sau này giữ hắn lại trong tông môn làm định hải thần
châm, trụ cột bảo vệ tông môn giúp tông môn phát triển lên cấp bậc cao hơn,
nếu tông chủ biết suy nghĩ của họ chắc chắn sẽ đồng ý hai tay hai chân.

Linh Nhi không biết những trưởng lão kia đã chuẩn bị tinh thần bán nàng cho
người ta, vẫn còn bộ dạng cao hứng ngồi thì thầm nói chuyện với Lôi Thần và tỷ
tỷ, nhìn thấy tên này lúc nói chuyện với các nàng liền dở bộ dạng chẳng khác
gì lưu manh hôm qua, nàng cùng Vô Song cũng thở phào, tảng đá trong lòng được
rơi xuống, tâm cảnh khai mở, có điều theo đó là một thứ tình cảm đặc biệt khó
hiểu xuất hiện, không còn chán ghét Lôi Thần như trước, nhìn hắn càng ngày
càng thuận mắt, thậm chí còn rất thích thú khi hắn trêu chọc mình như vậy.


  • Ây! Hai ngươi là con gái của tông chủ Lâm Minh tông, Thất phẩm tông môn
    đứng đằng sau Lâm Viễn tông?

Lôi Thần không giữ thái độ lạnh nhạt cao ngạo khi ở trên đài, một bộ hết kinh
ngạc rồi lại ghen tị, hết cảm thán rồi lại chán nản, cực kỳ sinh động hoạt kê.

Linh Nhi rất vui thích khi thấy hắn thất thố, mũi vểnh lên ra vẻ đương nhiên
nói.


  • Có phải cảm thấy vinh hạnh khi quen bổn tiểu thư rồi không? Yên tâm, bổn
    tiểu thư sẽ không bạc đãi ngươi đâu, chỉ cần vào tông môn, có đồ tốt ta sẽ
    chia cho ngươi một phần.

Lôi Thần khinh thường hừ lạnh, đoạn quay sang đánh giá Vô Song ngồi bên phải,
thiếu nữ đang lén quan sát hắn thấy hắn không một lời báo trước đột ngột quay
qua thì đỏ bừng mặt, vội nhìn sang chỗ khác sợ bị hắn phát hiện gì đó không
đúng.

Đáng tiếc tiểu hành động ấy sao thoát khỏi mắt Lôi Thần, hắn cười hắc hắc thập
phần tự kỷ nói.


  • Thế nào, có phải xiêu lòng vì bản suất ca rồi phải không, tốt lắm, chỉ cần
    cô nương muốn thì ta sẽ chấp nhận cô nương làm tiểu thiếp của ta, nhưng tốt
    nhất lúc cưới hỏi phải có lễ vật đấy nhé, ta làm người rất biết đủ, chỉ cần
    vài gốc linh thảo Ngũ cấp, mấy vạn linh thạch cùng với kỳ vật chứa nguyên khí
    nồng đậm là tốt rồi... Hắc! Nếu muốn làm lão bà cũng được, chỉ là lễ vật phải
    cao hơn chút đỉnh, thêm vài ngàn nguyên thạch là được.

Vừa nói hắn còn lấy tay nâng cằm nàng lên, để gương mặt xinh đẹp tuyệt trần
kia đối diện trực tiếp với hắn.

Thịch! Thịch!... Vô Song có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh trong lồng
ngực, lần đầu tiên nàng tiếp xúc với một nam tử gần như vậy, gò má nàng nóng
lên, áng mây hồng chớp mắt liền chiếm gọn toàn bộ gương mặt, lỗ tai cũng sắp
bốc khói tới nơi rồi.

Nàng khẽ lắc đầu kháng cự, nhưng hành động không hiểu sao lại yếu đến đáng
thương, giọng nói lí nhí khẽ phát ra.


  • Ngươi thật vô sỉ...ta...ta muốn làm tiểu thiếp của ngươi bao giờ...


  • Hừ, vậy còn chối...à khoan đã,...phiền mấy vị đây có thể rời đi chỗ khác
    được không?


Lôi Thần nhếch mép định nói lời vô sỉ gì đó thì chợt quay sang liếc đám trưởng
lão đang tận tình nghe ngóng.

Nhìn biểu tình trên mặt hắn như muốn nói "không thấy lão tử đang nói chuyện
yêu đương với mỹ nhân sao? Còn không biết xấu hổ mau mau tránh đi?"

Nguyên một đám lão giả đỏ mặt hướng hắn cười làm lành sau đó vội vội vàng vàng
rời khỏi gian phòng, họ thật không dám đắc tội với yêu nghiệt này a, chẳng may
sau này hắn về nói với lão tông chủ thì họ thảm rồi, theo họ thấy Lôi Thần sau
khi vào tông chắc chắn sẽ được cường giả cao nhất Lâm Minh tông là lão tông
chủ trong miệng họ đích thân chỉ dạy, bây giờ tận lực bợ đỡ hắn thì sau này
chưa biết chừng sẽ có chỗ tốt.

Trong phòng rộng rãi chỉ còn lại ba người, Linh Nhi bĩu môi khó chịu vì Lôi
Thần chỉ để ý đến tỷ tỷ, nhịn không được nàng gan dạ nói to.


  • Tên khốn, sao ngươi chỉ để ý mỗi tỷ tỷ không vậy, nàng mặc dù xinh đẹp hơn
    ta một tí, nhưng của người ta lại lớn hơn tỷ tỷ nhiều nha.

Nói xong nàng còn ưỡn bộ ngực ngạo nghễ tới trước mặt Lôi Thần.

Quả nhiên chiêu này có hiệu lực, hắn nuốt nước bọt nhìn không chớp mắt vào bộ
vị kinh người đó, trong lòng thầm mắng yêu nữ mê chết người không đền mạng.
Luận vóc dáng thì Linh Nhi quyến rũ hơn so với Vô Song, ngực mông đều phát
triển rất sung mãn, hiếm có nữ nhân nào bì kịp.

Lôi Thần nhìn một lúc lâu thì bỗng cảm thấy bàn tay phải như bị ai cắn, hắn
quay đầu thì thấy Vô Song đang bất mãn trừng mình, cái miệng nhỏ còn đang gặm
bàn tay hắn.

Lôi Thần không thấy phiền mà ngược lại càng thêm hưng phấn, hắn cười a a nói.


  • Hai tiểu bì nương các ngươi không cần ghen tị lẫn nhau, cùng lắm ta sẽ thu
    cả hai ngươi là được rồi, có điều làm nữ nhân của ta thì phải giác ngộ việc
    chung sống hòa bình, đừng có suốt ngày tị nạnh nhau, ta thấy thì sẽ bực mình,
    mà bực mình thì sẽ trừng phạt các ngươi.

Trong lúc cười Lôi Thần không quên giang tay ôm cả hai người vào lòng, là nam
nhân hắn cũng giống người khác, rất ưa thích cái đẹp, kiếp trước vì tu luyện
cuồng nên bỏ qua quá nhiều thứ, dẫn đến tâm cảnh đông kết không bước vào cảnh
giới kỳ diệu. Kiếp này sống lại nhờ có kết bái huynh đệ với Vũ Nam mà tâm tình
đã được khai mở, hắn tuyệt đối sẽ không trở thành cuồng nhân như trước, chưa
kể công pháp hắn tu luyện hiện tại dù có muốn cũng không thể tu luyện như bình
thường được, cứ ngồi không cũng tăng tu vi, vậy chẳng thà lâu lâu hưởng thụ
chút nhân sinh, làm bạn cùng mỹ nữ, như vậy cuộc sống sẽ sinh động hơn, tiến
cảnh cũng nhanh hơn.

Linh Nhi và Vô Song là hai mỹ nữ tuyệt sắc hiếm thấy trong nhân gian, hai nàng
đã có tình cảm với mình, nếu để người khác hưởng thì quá đáng tiếc, vậy chi
bằng Lôi Thần hắn mặt dày thu hết cả hai, về sau không cần lo lắng thiếu nữ
nhân bên cạnh nữa, chỉ cần hai cái mỹ nữ này là quá đủ rồi.

Hai nữ nằm trong lòng Lôi Thần mặt mũi đỏ bừng, ngại ngùng không thôi, muốn
tránh thoát nhưng cảm giác an toàn thoải mái lại khiến hai người không nỡ rời
khỏi, cứ như vậy hưởng thụ tư vị nam nhân mạnh mẽ dễ chịu này.

Bên ngoài cuộc thi đang tới hồi cao trào đỉnh điểm, thí sinh chỉ còn lại mười
người, trong đó lần lượt là Vũ Nam, Lý Vân Phục, Lăng Thiên Bá, La Hạo, Liên
Tư Á, Dương Bảo, Lục Phàm, Đinh Tấn, Phiên Văn, Lý Thanh Thanh và Vân Hổ.

Mỗi một người đều là thiên chi kiêu tử từ các nơi đổ về, tuy không so được với
biến thái Lôi Thần nhưng đặt trong nhân gian cũng là hiếm thấy, tu vi người
nào cũng là Võ Sư, cao nhất Lý Vân Phục, thấp nhất Vũ Nam, Liên Tư Á và Đinh
Tấn, ba người vừa tấn cấp Võ Sư chưa lâu, luận hỏa hầu đều kém hơn những người
còn lại.

Trọng tài nhìn lướt qua từng người sau đó nói lớn.


  • Các ngươi là mười người mạnh nhất đại hội ngày hôm nay, so với năm ngoái
    không một Võ Sư nào thì cao hơn không ít, những trận chiến tiếp theo sẽ không
    quyết định các ngươi có trở thành đệ tử của Lâm Viễn tông hay không, mà chỉ
    quyết định thành tích và phần thưởng tương ứng, hãy dốc hết sức thể hiện năng
    lực của chính mình, cơ hội như thế này sau khi vào tông môn không nhiều đâu.

Mười người đồng loạt gật đầu, trọng tài hài lòng nói tiếp.


  • Tốt lắm, vậy bây giờ bắt đầu từ cặp thi đấu thứ nhất, Lăng Thiên Bá, Vũ
    Nam...

Nghe tiếng hô, tám người còn lại nhanh chóng bước xuống đài chỉ chừa lại Vũ
Nam và Lăng Thiên Bá.


Lôi Thú Hóa Thần - Chương #31