Người đăng: buiquoctri1
Trong khi Vương Quý Long dẫn các trưởng lão Lĩnh Long chật vật đi tới khu ghế
thì Lôi Thần cùng Vũ Nam một trước một sau bước lên lôi đài, uy áp khủng bố
ngày càng mạnh, đôi mắt xích hồng như bảo thạch lóe lên hào quang mãnh liệt,
cường lực được gia tăng thần thức uy áp của Tứ phẩm luyện dược sư như sóng vỡ
đê oành oành chấn động, cả lôi đài run lên bần bật, quang tráo bảo hộ chung
quanh chớp lóe liên tục.
Đám võ giả tân sinh há miệng thở hồng hộc, không một tên nào đứng vững vội
vàng nép về một góc bên cạnh lôi đài, chừa lại hai phần ba sân khấu cho Lôi
Thần và Vũ Nam nghênh ngang đứng.
Cảnh tượng ngàn năm khó gặp chẳng mấy chốc được khảm sâu vào trong tâm trí võ
giả có mặt ở đây, lần đầu tiên bọn họ chứng kiến một yêu nghiệt tuyệt thế được
sinh ra.
Không thể nghi ngờ, Lôi Thần thiên chân vạn xác chính là vô địch cùng giai,
chỉ cần hắn bước chân vào cấp bậc nào đó thì sẽ viễn siêu tất cả giai vị còn
lại. Chưa nói tới bây giờ tu vi yêu thú của hắn đã là Nhất cấp cao giai, đến
Linh Sư cảnh đê giai hắn còn không sợ thì trong Võ Sư Lôi Thần nào có đối thủ?
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt liếc qua kháng đài bên dưới một lần, bất quá ngay lập tức
cặp đồng tử ngưng tụ lại một vị trí, chính xác chỗ Hàn gia Hàn Tư Đằng.
Cái nhìn mang theo vô tận cường liệt sát khí cùng uy áp khủng bố khiến Hàn Tư
Đằng hộc máu lui về sau mấy chục bước, va vào hàng ghế cùng mấy người ngồi ở
sau.
Biến hóa bất ngờ làm mọi người chấn kinh, tất cả cùng nhao nhao quay qua nhìn
vị trí Hàn gia, ai ai cũng có một suy đoán trùng khớp "Hàn gia đắc tội tiểu
quái vật này".
Quả nhiên Lôi Thần chậm rãi mở miệng chứng thực suy đoán của họ.
Tiếng nói như sấm động trời cao chấn cho lỗ tai mọi người ong ong lên, tu vi
thấp một chút trực tiếp rỉ máu thống khổ.
Trong câu nói vừa rồi, Lôi Thần đã pha trộn thiên phú thần thông mình vừa cảm
ngộ, nếu không phải chỉ là chút da lông thì quanh đây liệu có mấy người sống
sót?
Thật sự mà nói, một cái khởi đầu nghịch thiên này của Lôi Thần đã khởi định
con đường tương lai của hắn rộng mở vô cùng tận, bất quá nếu muốn tiếp tục đề
thăng thì cản trở cũng cao hơn người khác rất rất nhiều, và Lôi Thần cũng đã
chuẩn bị sẵn sàng đối mặt hết thảy, cho nên ngày hôm nay hắn muốn tạo ra oanh
động thật lớn, thật phấn khích, để cho tất cả mọi người đều biết một cường
nhân, một yêu nghiệt đã được sinh ra như vậy, để bọn họ nhớ mãi ngày hôm nay,
Lôi Thần hắn cất bước con đường cá chép hóa rồng.
Trở lại chuyện chính, bởi vì Lôi Thần khống chế lực lượng tập trung vào một
mình Hàn Tư Đằng cho nên riêng mình gã là chịu lực trùng kích mạnh nhất, thất
khiếu Hàn Tư Đằng chảy đầy máu tươi, trông rất khủng bố.
"Chạy! Chạy! Chạy!..."
Hàn Tư Đằng mặc kệ ánh nhìn thương cảm của mọi người, hắn muốn chạy khỏi chỗ
này ngay bây giờ, trong tâm ý nghĩ hối hận đến chết cũng có, hắn làm sao có
thể nghĩ đến Lôi Thần sau khi bị thương nặng không những không chết mà còn
phát triển cường đại đến trình độ này, một câu nói liền làm ngũ tạng lục phủ
hắn đảo lộn vị trí, trong đầu không ngừng vang vọng tiếng lôi đình thịnh nộ,
đau đớn thống khổ không sao nói hết.
Không kịp nghĩ nhiều Hàn Tư Đằng lồm cồm bò dậy định chạy đi, nhưng là đã bị
Lôi Thần đọc được suy nghĩ, mục quang rét lạnh âm u nói.
Sít!
Tiếng hít hơi khí lạnh dồn dập vang lên, toàn trường chấn kinh, không ai có
thể tưởng tượng được một thiếu niên trẻ tuổi như vậy mở miệng một cái liền đòi
diệt tộc người ta, thế nhưng không ai dám nghi ngờ, họ hiểu rõ, chỉ cần hắn
muốn thì Hàn gia tất sẽ diệt vong, chưa nói tới hắn có tự ra tay hay không,
một khi hắn vào Lâm Viễn tông thì nhất định cự đầu này sẽ thay hắn trừ đi Hàn
gia, một cái gia tộc bình thường không lọt vào mắt bọn họ làm sao có thể so
sánh được với quái tài như Lôi Thần được chứ.
Lời này quả nhiên có trọng lượng, Hàn Tư Đằng đứng bất động như bị đóng đinh
tại chỗ, đám trưởng lão ở gần lo sợ tính mạng của mình nên không dám đứng ra
hỗ trợ gia chủ, Lôi Thần quá cường đại rồi.
Tuy nhiên họ không dám đứng ra nhưng không có nghĩa là không ai có can đảm đó,
giữa lúc Hàn Tư Đằng chuẩn bị nhận mệnh liều cái mạng già thì một giọng nói từ
trên đài vang lên.
Lôi Thần mặt không đổi sắc hời hợt nhìn qua góc đài bên kia, người vừa lên
tiếng là Hàn Liệt, mặc dù sắc mặt y vì hoảng sợ mà trắng bệch nhưng cũng là có
thần thái liều chết cứu cha.
Trong mắt Lôi Thần lấp lóe tinh quang, không biết đang nghĩ gì, lúc này Vũ Nam
bên cạnh mới hạ giọng nhắc nhở.
Đại ca, người ám sát chúng ta là phụ thân Hàn Liệt, Hàn Tư Đằng, có lẽ hôm
qua vì va chạm với bọn Lâm Phong, bị Hàn Liệt chú ý nên mới gọi phụ thân ra
diệt trừ chúng ta tránh cướp vinh quang của hắn.
À!
Như có điều hiểu ra, Lôi Thần mỉm cười quỷ dị nhìn Hàn Liệt, tiếp theo nói.
Hắn vừa dứt lời, hầu hết võ giả ở đây đều đen mặt, trong lòng thầm mắng Lôi
Thần xuất khẩu không chừa đường sống cho người khác, Vũ Sư võ giả liền bị nói
là nho nhỏ...vậy bọn hắn là gì? Phế vật a?
Bù lại đám trưởng lão Hàn gia như được đặc xá vội vàng kêu lên.
Thái độ lật mặt không nhận người của họ khiến Hàn Tư Đằng nộ huyết công tâm
điên cuồng phun máu tươi, hắn phẫn nộ quay đầu trừng Lôi Thần, cặp mắt đỏ rực
mang theo vẻ quyết tuyệt.
Lực lượng bộc phát của một Võ Sư cao giai đỉnh xác thực kinh người, gặp Hàn Tư
Đằng chủ tu Phong hệ chi lực cho nên tốc độ cực nhanh, gã giống như một cơn
gió mạnh chớp mắt đã lao lên đài, tới bên người Lôi Thần.
Diễn biến tình huống quá đột ngột, quá nhanh chóng, ngay cả bọn cao tầng Lâm
Viễn tông cũng không kịp phản ứng, Linh Nhi hoa dung thất sắc hét to.
Trông thấy Hàn Tư Đằng lao lên, Lôi Thần vẫn cứ thản nhiên đứng nguyên tại
chỗ, một tay chắp sau lưng, một tay thong thả đưa ra, nhìn thì chậm mà tốc độ
lại nhanh đến cực hạn, chuẩn xác bắt trúng cổ Hàn Tư Đằng sau có gập người
giộng mạnh xuống đất, cả lôi đài nứt toác ra thành từng mảng.
Răng rắc!
Có thể nghe thấy tiếng xương cốt gãy nát vang lên, lòng người chợt lạnh, đến
khi mọi sự kết thúc thì Hàn Tư Đằng đã giống như chó chết nằm dưới sàn, còn bị
một chân của Lôi Thần dẫm lên, thần thái hắn cực độ khinh miệt nói.
Quá bá đạo, quá mạnh mẽ, võ giả xung quanh chỉ còn nước tròn mắt thán phục Lôi
Thần mà thôi, giờ thì họ có thể xác định, quái thai này mạnh hơn Võ Sư nhiều
lắm, chí ít thì cũng phải là Linh Sư, mười bảy mười tám tuổi Linh Sư? Trong
lịch sử Phổ Địch quốc chưa từng xuất hiện qua, dù đặt tại Thiên Nguyên đại lục
cũng là hiếm thấy vô cùng.
Hình tượng Lôi Thần trong lòng mọi người chớp mắt được đẩy lên cao vút, nhất
là những nữ tử mới lớn, tâm sinh sùng bái ngưỡng mộ không thôi, hai nữ Vô Song
Linh Nhi cũng là rung động khó nói nên lời, mỹ nữ thích anh hùng chớ có sai,
gặp anh hùng này càng là anh hùng trong tất cả anh hùng.
Trên lôi đài, cảm thụ được Hàn Tư Đằng đã ngoan ngoãn hơn, Lôi Thần mỉm cười
nói với Hàn Liệt.
Lôi Thần vừa nói hết câu không chỉ người xung quanh mà ngay cả Vũ Nam cũng
giật mình, hắn nhìn Lôi Thần với ánh mắt khó hiểu.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là một câu khích lệ của Lôi Thần.
Nhìn Lôi Thần nói năng nhẹ nhàng nhưng Vũ Nam biết, hôm nay hắn mà không thể
một chiêu đả bại Hàn Liệt thì thanh danh Lôi Thần tạo dựng từ đầu đến giờ sẽ
đổ sông đổ bể, trở thành trò cười cho thiên hạ, thân làm đệ đệ, hắn dù có chết
cũng không muốn đại ca mình thất bại thảm hại như vậy.
Khuôn mặt Vũ Nam trở nên kiên định chưa bao giờ có, hắn hướng Lôi Thần gật đầu
sau đó từ không gian giới chỉ lấy ra một thanh khảm đao đã được chuẩn bị sẵn.
Bước ra giữa lôi đài, Vũ Nam quát to, âm thanh như sấm rền vang vọng thiên
không.