Người đăng: buiquoctri1
Mặt Lâm Phong rất nhanh liền biến thành màu gan heo, mắt long lên sòng sọc
nhìn chằm chằm Phụ Căn Quả, hắn rất muốn không tin vào lời Lôi Thần nhưng chỉ
cần thấy ban điều hành và người phụ trách đại hội không tỏ ý kiến thì cũng
hiểu người ta không phải nói dóc. Dù sao đây là vấn đề liên quan đến chất
lượng vật phẩm được công bố bán đấu giá của nhà bọn họ, nếu để người nói nhăng
nói cuội chê bai vật phẩm thì sau này làm sao có thể tổ chức tiếp được nữa.
Vậy mới biết hắn vừa làm việc ngu xuẩn gì, khi không mất một vạn một ngàn tinh
thạch vào một thứ vô dụng với mình, từng đó tinh thạch đủ đào tạo lên hai Võ
Sư đê giai a.
Lại nói tinh thạch và kim tệ là tiền tệ thông hành ở Thiên Nguyên đại lục, kim
tệ có thể mua một thứ bình thường cấp thấp, nhưng vào những đại hội giao dịch
như phách mại hội thì phải sử dụng tinh thạch, bởi vì chỉ có thứ này mới có
lợi với võ giả, có thể thay thế nguyên khí, hấp nạp trực tiếp sẽ đề thăng tu
vi nhanh chóng hơn. Đương nhiên chỉ là với võ giả đê cấp dưới Linh Sư mà thôi,
trên nữa thì có linh thạch và nguyên thạch, hai thứ đó chia làm hạ phẩm, trung
phẩm, thượng phẩm và tuyệt đỉnh. Võ sư đê cấp có thể hấp thu linh thạch luyện
hóa như thường nhưng để sử dụng được nguyên thạch thì nhất thiết tu vi phải
đạt tới Chân Vương cảnh, bởi vì nó liên quan đến vấn đề cảm ngộ nguyên khí lưu
động trong thiên địa và lấy về cho bản thân võ giả sử dụng.
Bây giờ Lâm Phong vô tình vứt đi một vạn một ngàn tinh thạch, con số này không
nhỏ chút nào, bảo sao hắn không giận điên người cơ chứ.
Nhưng không ai thông cảm cho hắn cả, đặc biệt là Lôi Thần và Đào Tuấn Lộc, lão
gõ búa một cái rồi hô vật phẩm thuộc về Lâm Phong, thanh toán tinh thạch và
trao vật phẩm ngay tại chỗ rồi mới lấy ra vật thứ hai đặt lên bàn.
Đào Tuấn Lộc vừa dứt câu thì lập tức vang lên âm thanh đấu giá sôi nổi.
Ta trả bảy trăm tinh thạch...
Cút! Bảy trăm cũng đòi sở hữu đan dược quý, ta trả một ngàn tinh thạch.
Một ngàn một trăm tinh thạch.
...
Trong gian số bảy, Lôi Thần tỏ vẻ khinh miệt nồng đậm.
Vũ Nam ngồi kế bên đã biết đại ca của mình không phải ngông cuồng suông mà
thật sự có bản lãnh kinh nhân, hắn nuốt nước bọt dò hỏi.
Trong thanh âm của hắn mang theo vẻ kính sợ không phải giả, dù luyện dược sư
phẩm cấp thấp thì tại Thiên Nguyên đại lục cũng vẫn có chỗ đứng cùng địa vị
nhất định, ai bảo ngành nghề này là nghề cao quý nhất đại lục cơ chứ, luyện
khí sư mang tầm quan trọng không kém, nhưng so ra thì vẫn phần nào kém luyện
dược sư.
Lôi Thần thân phận thần bí dám khinh thường luyện dược sư Tam phẩm, còn Vũ Nam
thì không, ít nhất hiện tại hắn chưa có tư cách khinh thường người ta.
Lôi Thần chả mấy khi được ra vẻ trước mặt bọn đàn em cho nên cực kỳ thản nhiên
nói.
Chính xác là như vậy, Lôi Thần không phải tự ngạo khiến người ta chán ghét, mà
bản thân hắn kiếp trước là Cửu phẩm đỉnh cấp luyện dược sư, kém một bước trở
thành Thánh dược sư vạn người kính ngưỡng trong đại lục, cho hắn thêm nhiều
thời gian không đến ngàn năm thì Thần dược sư cũng nằm trong tầm tay mà thôi.
Đan dược Nhị cấp không phải là ruồi muỗi trong mắt hắn sao.
Bàn đến vấn đề tu luyện thì Lôi Thần sẽ không đánh giá hay miệt thị bất kỳ ai
trừ kẻ địch hoặc người hắn không thích, nhưng liên quan đến luyện dược thì Lôi
Thần như trở thành một người khác, cực kỳ khắc khe, nghiêm túc, đối với thứ
hắn không vừa mắt thì nhất định sẽ khinh bỉ không thương tiếc. Tu luyện có thể
Lôi Thần dựa vào kỳ ngộ để thăng tiến, nhưng luyện dược thì xác thực tên này
có thiên phú dị bẩm không phải luyện dược sư bình thường tưởng tượng được, nhớ
kiếp trước, thời điểm Lôi Thần trở thành Nhất phẩm luyện dược sư thì thức hải
của hắn đã rộng lớn gấp năm lần cùng cấp, đồng nghĩa với việc tinh thần lực
nhiều gấp năm lần, chưa kể đến tiên thiên hỏa thể chất cùng lôi thể chất song
hệ, việc này có dính liếu đến cha và mẹ hắn, cho tới bây giờ hắn chỉ có thể
giải thích lôi thể chất là do cha truyền thừa còn hỏa thể chất thì hắn chịu,
không lẽ mẹ hắn là người Hỏa tộc? Lôi Thần còn chưa từng nghe tới cái tên này
tồn tại ở Thiên Nguyên đại lục đâu.
Cũng chính vì vậy mà Lôi Thần cực kỳ kiêu ngạo ở lĩnh vực luyện dược, đây là
do hắn đã khiêm tốn lắm rồi đấy, nếu là một luyện dược sư bình thường thì mũi
đã vểnh lên trời, nhìn người bằng nửa con mắt rồi.
Mạnh Long nén không được mở miệng cười nịnh nọt, với bộ dạng của hắn trông
thập phần hoạt kê.
Lôi Thần thấy thế càng thêm khinh bỉ tên này.
Vài viên? Ngươi tưởng đan dược gia tăng mức độ linh căn là rau củ chỉ cần
muốn luyện là sẽ có dược liệu hả? Chưa nói tới mức độ hiếm hoi của chúng, chỉ
riêng phẩm giai cao đến dọa người cùng với công thức đã bị tuyệt tích thì đã
khiến chính phần mười luyện dược sư cao giai bỏ cuộc rồi.
Nói vậy là lão đại không được sao...
Mạnh Long buồn bực vò đầu, trong người hắn có một bộ công pháp vũ kỹ vô cùng
độc đáo, nhưng lại yêu cầu phát huy hoàn thiện tối đa nhất cần phải là võ giả
sở hữu Hỏa Linh Thể. Cho tới bây giờ thì Mạnh Long chỉ phát huy được bốn thành
uy lực của nó mà thôi.
Mắt lóe tinh quang, Lôi Thần nhếch miệng cười nói.
Ta chỉ nói là đan dược như vậy cực hiếm nhưng không có nghĩa là ta không
luyện được, chỉ cần tìm được một số dược liệu quý hiếm Hỏa hệ thì ta có thể
giúp ngươi cải tạo thể chất. Nhưng điểm khó khăn ta cũng đã nói từ trước, mức
độ hiếm hoi của những dược liệu này không phải thấp, ngươi cần chuẩn bị tinh
thần, không nên quá hy vọng, hơn nữa nếu phát hiện vị trí xuất thế của chúng
thì cần chính ngươi đi lấy về, ta không thể giúp ngươi mang chúng về được.
Vâng lão đại! Ta đương nhiên không thể yếu kém đến mức cái gì cũng phải nhờ
tới lão đại, bằng không Mạnh Long này cũng không có mặt mũi nào đi theo lão
đại kiếm cơm rồi.
Mạnh Long gần như không hề do dự vỗ ngực đáp ứng ngay, hắn dù chấp nhận theo
sau Lôi Thần nhưng sâu trong lòng vẫn còn kiêu ngạo của riêng hắn, nếu ngay cả
cơ duyên của mình cũng phải nhờ người khác lấy dùm thì chi bằng hắn tự phế tu
vi rồi làm dân thường sống bình bình đạm đạm qua ngày còn tốt hơn.
Thái độ của Mạnh Long khiến Lôi Thần thập phần hài lòng, thuộc hạ của hắn ít
nhất cũng phải như vậy.
Hội đấu giá dần trôi qua với những vật phẩm cao cấp hiếm quý, võ giả tham dự
ngày càng đỏ mắt đồng thời thầm may mắn vì hôm nay tới đây, bằng không đã bỏ
qua cơ hội mở mang tầm mắt rồi.
Đại hội đã trôi qua vài canh giờ, trời cũng sập tối, mà không khí vẫn không
bớt náo nhiệt chút nào, ngay cả những đại cự đầu tầng ba tầng bốn cũng phải
liên tục xuất thủ thu gom vật phẩm mà mình ưng ý.
Đặc biệt là một thanh Thượng khí thượng phẩm Bích Huyết Kiếm chế tạo từ huyền
thiết ngàn năm cùng với tinh huyết của Hắc Dực Ma Viên, Tam cấp đê giai yêu
thú, tương đương với Huyền Sư võ giả, mà Hắc Dực Ma Viên còn mang trong mình
huyết mạch Hạ Cấp, còn cao hơn Phàm Cấp của Lôi Thần một bậc, dù là Huyền Sư
trung giai bình thường cũng phải cẩn thận đối đãi. Đương nhiên không có nghĩa
rằng Hạ Cấp huyết mạch của yêu thú này kinh khủng hơn nhiều Phàm Cấp huyết
mạch của Lôi Thần, bởi vì nhục thân của Hắc Dực Ma Viên chỉ có thể chống đỡ
được Thượng khí trung phẩm toàn lực công kích mà thôi, cao hơn nhục thân Lôi
Thần chỉ nhất giai, đoán chừng lúc Lôi Thần đạt tới Phàm cấp huyết mạch thượng
đẳng thì loại vũ khí này trong mắt hắn đã không đáng một xu. Quan trọng nhất
là Hắc Dực Ma Viên nổi tiếng tốc độ nhanh, kết liễu mục tiêu trong chớp mắt
nên nhục thân không thuộc dạng quá mạnh mẽ.
Lôi Thần cường hãn bực này là do Lam Lão đã cải tạo căn cốt thể chất cơ bản
cho hắn, yêu thú mang trong mình Phàm Cấp huyết mạch chắc chắn không bì kịp
Lôi Thần. Lực lượng tự thân phát triển cũng theo đó mà kinh người vượt bậc.
Thanh Bích Huyết Kiếm được một thế lực siêu cấp ở tầng bốn mua đi với giá mười
sáu vạn tinh thạch, gấp chục lần linh quả mà Lâm Phong mua. Cái giá này đã dấy
lên oanh động không nhỏ trong hội trường.
Sau khi Bích Huyết Kiếm được bán đi cũng là lúc đấu giá hội tiến về khoảng
thời gian trung chuyển, tức là vật phẩm bán ra không còn giá trị cao trên trời
nữa, điều này giúp cân bằng đấu giá hội và cũng giúp những võ giả thấp cấp
phía dưới được chen chân vào tìm canh cặn, nếu không ở những phách mại hội
khác bọn họ cảm thấy mất thời gian không thèm tham gia thì thu nhập sẽ lỗ
nặng, nên nhớ để tham gia được phách mại hội phải bỏ ra một trăm tinh thạch
một người, cứ như vậy hai ngàn người là có hai mươi vạn tinh thạch rồi, mà đây
hầu hết là do võ giả cấp thấp đóng góp.
Bất quá món vật phẩm đầu tiên vừa đưa lên thì Lôi Thần chợt đứng bật dậy, ngay
cả cái ghế hắn ngồi cũng vì chấn động quá mạnh mà tan thành từng mảnh.
Hành động kỳ lạ của Lôi Thần khiến ba người Vũ Nam chú ý, nhìn vẻ mặt của hắn
thì có thể hiểu được vật phẩm kia rất không tầm thường, vì vậy Vũ Nam cẩn thận
dò hỏi.
Đại ca...huynh...huynh làm sao vậy?
Điên..điên hết rồi... Bọn người Lộc Đình Quán này điên rồi, không biết tên
điên khùng nào lại đem thứ này ra bán đấu giá... Không thể nào đâu... mẹ nó
đúng là điên hết rồi.
Lôi Thần giống như phát cuồng mặc kệ câu hỏi của Vũ Nam không ngừng lẩm bẩm,
mà ở trong đại hội đấu giá này chỉ có một mình hắn là biểu hiện như vậy, toàn
bộ những võ giả khác đều không quá xem trọng vật phẩm vừa lên đài.