Người đăng: buiquoctri1
Vũ Nam như nghe ra điều gì đó, vội vàng chen lời.
Lôi Thần trợn mắt, có thằng đệ đệ nào như thằng này không, rõ ràng bán rẻ đại
ca mình, có của ngon đồ tốt thì phải giữ một chút chứ. Bất quá lần này Vũ Nam
nói đúng, Lôi Thần quả thật có ý định cho Hà Nguyệt Như môn công pháp tương
ứng.
Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói.
Sắc mặt Hà Nguyệt Như biến hóa không ngừng, tu luyện đến ngày hôm nay không
phải dễ dàng, một thân tu vi Cửu tinh Phàm cảnh đỉnh không phải nói bỏ là bỏ
được, chỉ thêm một bước nữa thôi là nàng có cơ hội đột phá Võ Sư rồi.
Nhưng đã là võ giả chân chính thì phải biết nhìn xa hơn, giữa Huyền Sư và Chân
Vương cách nhau không phải một đại cảnh giới mà là hai, thực lực chênh nhau
như trời và đất. Nếu có công pháp của Lôi Thần thì khẳng định nàng sẽ tu luyện
nhanh hơn, không bao lâu thì sẽ trở lại cảnh giới như bây giờ, cùng lắm là một
hai năm. Công pháp Địa cấp không phải công pháp Đỉnh cấp trở xuống có thể so
sánh tới.
Suy nghĩ thông suốt, Hà Nguyệt Như cắn răng gật đầu, ở tu vi của nàng thì
không quá khó khăn để chọn lựa, mọi sự đã nằm trong tính toán của Lôi Thần
rồi.
Hắn nhẹ gật đầu nói.
Không ai biết khi Lôi Thần giải thích cặn kẽ, trong mắt hắn xẹt qua tia sáng
kỳ dị, tựa như có một tính toán khác.
Hà Nguyệt Như hưng phấn gật đầu liên tục, vấn đề vì sao Lôi Thần sở hữu công
pháp cấp bậc cao như vậy nàng cũng không đề cập tới nữa. Ai cũng đều là người
thông minh, có lợi tự nhiên sẽ biết bổn phận, họa từ miệng mà ra luôn là
truyền ngôn chính xác.
Mạnh Long thấy Hà Nguyệt Như vô tình có miếng bánh ngon rơi xuống thì ghen tị
không thôi, hắn đưa ánh mắt chờ mong nhìn Lôi Thần chằm chằm, hy vọng Lôi Thần
có thể cho hắn thứ gì đó hay ho.
Chút tâm tư này sao qua được mắt Lôi Thần, hắn không khách khí lắc đầu cự
tuyệt.
Thân hình Mạnh Long khẽ run một chút, nhưng rồi cũng trấn định lại, hắn cảm
thấy đi theo phục vụ cho một người như Lôi Thần không hẳn là hạ thấp thân phận
của mình, vì vậy không do dự quá lâu thì Mạnh Long đã đưa ra quyết định.
Lão đại! Kể từ hôm nay Mạnh Long thề sẽ trung thành đi theo lão đại lăn
lộn, tuyệt không hai lòng.
Rất tốt, nếu ngươi đã đi theo ta thì ta sẽ không bạc đãi ngươi, chỉ cần có
đồ tốt thì huynh đệ ta cùng hưởng.
Khi không thu được mấy thuộc hạ đủ trung thành, Lôi Thần không thể không cao
hứng, quan sát một thời gian hắn thấy đám Mạnh Long đều là người có tình
nghĩa, không phải hạng phế thải như Lâm Phong, vì vậy không có nhiều lo lắng
họ có thật sự trung thành hay không.
Trên hết Lôi Thần tự tin với hào quang nhân vật chính trên đầu mình, người bên
cạnh khẳng định là người tốt.
Thầm tự kỷ một phen thì Vũ Nam đột nhiên nói.
Đối với vấn đề của Vũ Nam thì Lôi Thần đã sớm tính toán, hắn đáp gọn.
Ba người nghe vậy thì không nói gì thêm, họ hiểu Lôi Thần nhất định sẽ không
bỏ qua nhân tài như Tiếu Thiên Thủy, trừ bỏ tính cách hơi yếu đuối dễ chịu
thiệt ra thì những mặt khác hắn đều tốt.
Thời điểm ba người vừa chấm dứt trò chuyện thì hội đấu giá lớn nhất trong năm
cũng bắt đầu.
Từ sau cánh cửa được che bởi một lớp cấm chế ngăn cản thần thức dò xét, một
trung niên nam tử mặc trường bào màu vàng đục bước lên, vẻ mặt y đạo mạo, mày
kiếm gọn gàng, khóe miệng nhiều thêm một chòm râu ngắn, rất giống bộ dạng gian
thương lâu năm.
Bước lên bục cao được thiết kế đặc biệt, y cầm một chiếc búa gõ mạnh một cái,
thanh âm phát ra vang dội trong hội trường khiến đám võ giả vốn ầm ỉ nhiệt náo
dần dần an tĩnh lại.
Thấy không còn âm thanh nào nữa thì trung niên nam tử mới cất cao giọng nói.
Đào Tuấn Lộc nói dứt câu thì đạo cấm chế rung lên lần nữa, hai thân ảnh yểu
điệu bưng theo một cái khay lớn bước lên bục cao, đặt cái khay xuống trước mặt
Đào Tuấn Lộc rồi khom người lui xuống.
Đào Tuấn Lộc kéo tấm vải che xuống sau đó bưng một vật phẩm đặt trong khay lên
bệ gỗ trước mặt, thanh âm vang lên.
Trên bàn là một quả cây hình dạng giống quả táo, màu xanh nhạt, vỏ bóng loáng
có linh khí nhàn nhạt lượn lờ chung quanh. Quả này vừa ra thì toàn trường vang
lên tiếng nghị luận nho nhỏ, rất nhiều người thập phần cuồng nhiệt hận không
thể ngay lập tức bỏ vào miệng nhai nuốt.
Lôi Thần ở trên cao cũng khá ngạc nhiên vì ở nơi thâm sơn cùng cốc này lại
xuất hiện loại linh quả hiếm như vậy, đặt tại Thanh Huyền địa vực cũng không
có bao nhiêu.
Hừ! Thật là một đám kém hiểu biết, lão đầu tử này ngoại trừ biết cách câu
dẫn khách tham dự ra thì không có một chút kiến thức gì...
Đại ca nói vậy là sao? Không lẽ Phụ Căn Quả này còn có công dụng khác cao
hơn?
Vũ Nam tròn mắt nhìn chằm chằm vào Phụ Căn Quả phía dưới, nghe thấy Lôi Thần
khinh miệt thì cũng không nén được hiếu kỳ quay sang hỏi nhỏ.
Lôi Thần bĩu môi đáp, ngữ khí tùy tiện như thể không đặt linh quả kia vào mắt.
Đương nhiên, người bình thường chỉ biết phục dụng Phụ Căn Quả sẽ gia tăng
mức độ nồng đậm của linh căn, chứ nào có biết nếu sử dụng Phụ Căn Quả làm chủ
liệu, cộng thêm một vài Ngũ cấp linh dược sẽ luyện chế thành Tiểu Căn Linh
Đan, Ngũ cấp đan dược trung phẩm. Cho dù có là người bình thường không có linh
căn một khi phục dụng cũng sẽ khiến cho hắn đạt được bán linh thể chi thân,
xấp xỉ linh căn thể chất thuần thuộc tính. Nếu không phải Phụ Căn Quả quý hiếm
thì võ giả bán linh thể chi thân đã nằm phơi đầy đất rồi.
Ngũ cấp đan dược? Bán linh thể chi thân? Lợi hại như vậy...
Ba người Vũ Nam nuốt nước bọt, thân làm võ giả họ hiểu ý nghĩa trọng đại của
việc này, đan dược như vậy quả thật là nghịch thiên, còn tạo ra được thượng
phẩm linh căn thể chất, thiếu một bước là thành tuyệt phẩm linh căn thể chất
rồi. So với đan dược Lục cấp thì phần nào đó khiến người ta điên cuồng hơn
nhiều.
Bất quá Hà Nguyệt Như nhanh trí chợt nghĩ tới.
Lôi Thần mỉm cười tự tin hơi lắc đầu rồi lại gật đầu làm ba người khó hiểu.
Đoạn hắn nói.
Ba người Vũ Nam chỉ có thể chấp nhận gật đầu, Lôi Thần càng lúc càng khiến bọn
họ bất ngờ, vị lão đại này sâu không lường được, rất khó có thể liên tưởng với
thiếu niên mười sáu tuổi lúc mới gặp, cứ như hai người hoàn toàn khác nhau
vậy.
Cái giá của Phụ Căn Quả rất nhanh được đẩy lên cao.
ba ngàn năm trăm tinh thạch.
Bốn ngàn tinh thạch.
Bốn ngàn hai trăm tinh thạch.
...
- Sáu ngàn tinh thạch.
Bất ngờ trong gian phòng số hai ở tầng ba phát ra thanh âm trả giá cao hơn gần
ngàn tinh thạch.
Vũ Nam bên cạnh nhắc nhở, Lôi Thần im lặng không nói gì, mục quang lập lòe bất
định, khóe miệng bất giác cong lên nụ cười nham hiểm không ai thấy.
Gian số hai vừa trả xong thì gian số sáu ở đối diện lập tức hét giá cao hơn.
Sáu ngàn năm trăm tinh thạch.
Bảy ngàn.
Không chịu thua kém, gian số hai mạnh bạo nâng giá, lần này gian số sáu im
lặng không nâng nữa.
Lâm Phong ngồi trong gian số hai mỉm cười đắc ý, như thể linh quả quý giá đã
là đồ trong túi chắc rồi.
Lúc này bỗng nhiên từ trong gian số bảy vang lên thanh âm nhàn nhạt báo giá.
Lâm Phong tức thì trợn trừng mắt, hắn rõ ràng ngồi trong gian số bảy là ai,
bởi vì kẻ đó trước khi vào không biết cố tình hay vô tình nói cho mọi người
cùng biết.
Khốn kiếp, muốn lấy đồ của ta? Nằm mơ đi... Chín ngàn tinh thạch!
Chín ngàn năm trăm!
Thanh âm vẫn nhàn nhạt không hề có một tí dao động cảm xúc nào.
Trong gian phòng số một tầng bốn, tầng cao nhất, hai thiếu nữ xinh đẹp ngồi
bên trong thì thầm to nhỏ với nhau.
Tỷ tỷ, hắn báo giá kìa...
Ừ! Chúng ta ngồi xem kỳ biến thôi, vật cần vẫn chưa tới, đoán chừng là món
áp đáy của lần đấu giá này.
Vâng! Nhưng mà hình như tên kia có vẻ cố tình nâng giá thì phải...
Thanh sam nữ tử im lặng, trong mắt thoáng hiện ý cười mờ nhạt, nàng rất đồng ý
với tiểu muội, Lôi Thần cố tình nâng giá chứ không có ý mua.
Bất quá Lâm Phong bị cơn giận che mờ hai mắt, không hề hay biết mình bị người
ta xỏ vài lỗ trên người, hắn nghiến răng nghiến lợi hét lên.
Trong gian số bảy, ba người Vũ Nam đã cười đến nghiêng ngã rồi, Lôi Thần ngồi
ở đầu không thèm để ý phất phất tay.
"Linh thảo không ra gì?" Võ giả tại trường ngẩn ra, không hiểu tên này là ngu
thật hay ngu giả, linh dược có thể đề thăng linh căn hiếm có như thế nào, vậy
mà chê là phế thảo, đầu bị cửa kẹp sao?
Lâm Phong không hề tức giận mà cười phá lên.
Lôi Thần vậy mà cũng cười theo.
Lời vừa nói ra không ít người chấn kinh, bây giờ họ mới biết Phụ Căn Quả còn
có mặt hạn chế như vậy, ngẫm lại thì cũng thấy có lý, bằng không nó đã không
chỉ có Tứ cấp linh dược thôi.
Thiếu nữ trong gian số một tầng bốn kinh ngạc trợn tròn đôi mắt long lanh dễ
thương.
Một lão giả ngồi gần đó gật đầu, tỏ vẻ kỳ lạ tấm tắc nói.
Hắn nói không sai chỗ nào cả, nhưng kỳ quái ở chỗ mặt hạn chế của linh quả
này cực ít người biết, nếu lão phu không đọc qua điển tịch cổ thì đã không
biết rồi. Quan trọng là vì loại linh quả này quá hiếm. Càng ngày ta càng thấy
tiểu tử này không tầm thường chút nào, nếu tông môn thu được hắn làm đệ tử thì
sẽ có cơ hội phát triển vượt bậc cũng nên.
Đúng a, đúng a! Ta cũng thấy hắn rất khá, nên mang hắn về tông môn mới tốt.
Thiếu nữ có vẻ hưng phấn dị thường, nàng khó có thể áp chế tò mò đối với Lôi
Thần, chỉ mong nhanh chóng tiếp xúc để từ từ nghiên cứu hắn, để xem trong hồ
lô tên này chứa những gì.
Thanh sam nữ tử bất đắc dĩ trừng mắt quát.
Linh Nhi, không được làm rộn, cẩn thận ta báo cho phụ thân và gia gia biết.
Được rồi mà... Muội biết tỷ sẽ không làm vậy đâu... Hắc hắc!!