Giải Quyết Vấn Đề Công Pháp


Người đăng: buiquoctri1

Tiếu Thiên Thủy rời đi mà Lôi Thần không tỏ vẻ gì, hắn híp mắt nhìn lướt qua
thanh niên mắt hí đứng gần nhị nữ, cái nhìn của hắn khiến thanh niên mắt hí
hơi khó chịu, trong lòng rét lạnh nhịn không được rùng mình một cái.

Không ai biết Lôi Thần đang nghĩ gì, cả khu vực xung quanh Lộc Đình Quán như
thể lấy hắn làm trung tâm, hắn không mở miệng thì không ai dám nói chuyện,
chốc lát sau, hắn chợt nói.


  • Tiểu Nam, gian phòng đấu giá của chúng ta số mấy?

Vũ Nam hơi ngẩn ra rồi đáp.


  • Tầng ba, phòng số bảy.


  • Phòng số bảy? Tốt lắm, chúng ta vào thôi, tránh trễ giờ.


Trước khi đi, Lôi Thần còn thoáng liếc qua đám Lâm Phong đầy thâm ý, trong mắt
hàm chứa khinh rẽ nồng đậm, Lâm Phong cảm thấy mình đối với Lôi Thần không
khác gì con kiến, điều này làm cho hắn khó mà chịu nổi, trong lòng hắn thầm
nói.

"Khốn kiếp, ngươi cứ huênh hoang đi, ta đấu không lại ngươi, hôm nay ta mua
hết đồ ngươi cần, cùng lắm thì ngày mai không thượng đài. Quân tử báo thù mười
năm chưa muộn."

Nghĩ đến tình cảnh mọi đồ vật Lôi Thần cần bị mình mua hết, vẻ mặt chắc chắn
sẽ đặc sắc vô cùng, Lâm Phong cũng từ từ bình tĩnh lại. Nhà hắn là một đại gia
tộc giàu có số một số hai ở Vô Cực Thánh thành, nhất định không thiếu chút
tiền bạc tham gia phách mại hội này.


  • Chúng ta vào!

Lâm Phong vung tay quát, mặc kệ bốn người nhị nữ và thanh niên mắt hí ở sau.

Mà bọn họ cũng không có vẻ gì quan tâm lắm tới đám công tử ca như Lâm Phong,
ngược lại thiếu nữ tiểu muội xinh đẹp lại thập phần hứng thú tới Lôi Thần,
quay qua hỏi thanh niên mắt hí.


  • Hàn công tử, huynh là người ở Vô Cực Thánh thành, có biết người vừa rồi
    không?

Thanh sam nữ tử thần thái ngó lơ nhưng ánh mắt lại khẽ chớp, lén nhìn thanh
niên mắt hí, xem ra cũng rất tò mò mà ngại thân phận, không trực tiếp như tiểu
muội.

Nghe người trong mộng hỏi về Lôi Thần, thanh niên mắt hí cực kỳ khó chịu, bất
quá ngoài mặt không dám biểu hiện, hắn biết thế lực sau lưng hai người không
phải hắn có thể trêu vào, vì vậy chỉ giả đò vòng vo nói.


  • Linh Nhi tiểu thư muốn hỏi người tóc lam kia?


  • Ưm ưm, đúng hắn rồi!


Thiếu nữ sáng mắt thích thú hỏi dồn.

Thanh niên mắt hí ra vẻ trầm ngâm như để lục lọi trí nhớ, sau hồi lâu cười khổ
lắc đầu.


  • Không có! Người lợi hại như y thì khẳng định vang dội trong thành, nhưng ta
    lại không nhớ ra được y là ai, rất có thể là vừa mới gia nhập thế lực của
    Vương đoàn trưởng.

Thiếu nữ tên Linh Nhi nghe vậy thì bĩu môi khó chịu.


  • Gì chứ...vậy mà cũng không biết, thật chán chết, a...công tử bảo thế lực
    của Vương đoàn trưởng, thế lực gì vậy?

Hàn công tử nén bực bội trong lòng, vẫn thập phần nho nhã lễ độ đáp.


  • Là Lĩnh Long dong binh đoàn, một trong những thế lực cự đầu ở Vô Cực Thánh
    thành, so ra chỉ thua Hàn gia của tại hạ một chút về nội tình. Theo ta đoán
    thì y ngày mai sẽ tham dự lôi đài tỉ võ, không có vấn đề gì xảy ra thì một
    suất vào Lâm Viễn tông sẽ nằm chắc trong tay y rồi.


  • Lĩnh Long dong binh đoàn...


Linh Nhi lẩm bẩm tên Lĩnh Long một lúc rồi gật đầu với thanh sam nữ tử, hai
người dắt tay nhau vào cổng Lộc Đình Quán, hai lão giả tự nhiên cũng đi theo
sát như hình với bóng.

Hàn Liệt đứng trầm ngâm tại chỗ một lúc rồi đột nhiên huýt gió một tiếng, mười
tức sau một con điêu nhỏ như chim câu, lông vũ màu xám nhạt, hình dạng như ưng
từ trên cao sà xuống. Hàn Liệt đưa tay để nó đậu lên trên rồi móc ra một viên
ngọc nhỏ như viên bi, đoạn nhắm mắt truyền thông tin vào trong sau đó gắn vào
một dụng cụ chuyên dụng để giữ ngọc truyền tin dưới chân điêu.

Xong đâu đó Hàn Liệt vỗ nhẹ hai cái lên cánh điêu như để ra hiệu, theo thói
quen nó tung cánh lao thẳng lên thiên không cao vút rồi nhắm một hướng bay đi.

Hàn Liệt đứng tại chỗ âm trầm nhìn vào Lộc Đình Quán, lẩm bẩm.


  • Tiểu tử kiêu ngạo, ngươi không nên nhắm vào ta, chỉ trách ngươi quá ngông
    cuồng, qua hôm nay sẽ chẳng còn người nào tên Lôi Thần tồn tại nữa.

Nét âm hiểm hiện lên trên khóe miệng Hàn Liệt, hắn nhanh chóng thu liễm rồi
thong thả bước vào Lộc Đình Quán như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Bên trong Lộc Đình Quán lúc này náo nhiệt hơn bao giờ hết, tổng lượng võ giả
tụ tập lên tới hai nghìn, hội trường đấu giá này gồm bốn tầng, do Lộc Đình
Quán được xây dựng theo lối hình vòm nên tầng dưới cùng sẽ lớn nhất, chứa được
nhiều người nhất, hơn hai phần ba số lượng võ giả đều ở đây, thành ra tầng
dưới sẽ hỗn loạn nhất, đủ loại thành phần tập trung khó tránh khỏi mắng chửi
ồn ào. Bất quá không hề có ẩu đả, trong Lộc Đình Quán có quy định rõ ràng,
từng có võ giả Linh Sư cao ngạo không xem quy cũ của Lộc Đình Quán ra gì, ỷ
thế đánh chết người, cuối cùng sáng hôm sau thì xác y bằng một cách thần kỳ
nào đó treo trước cổng Lộc Đình Quán trong trạng thái gớm ghiếc cực độ.

Từ đó không một ai dám ẩu đả trong Lộc Đình Quán nữa.

Trong sương phòng số bảy, tầng ba.

Lôi Thần ngồi ở vị trí chủ vị nhìn xuống khán đài đông đúc bên dưới chậm rãi
nói, trong vô thức hắn đã trở thành thủ lĩnh của mấy người Vũ Nam, hắn nói gì
họ đều nghe nấy.


  • Các ngươi muốn thứ gì?

Mạnh Long là người thẳng tính nên xung phong nói trước.


  • Lão đại, ta muốn một bộ công pháp hỏa hệ và một vũ kỹ hỏa hệ cao giai một
    chút.

Có Mạnh Long đi đầu, Hà Nguyệt Như cũng nói.


  • Ta chỉ cần một viên đan dược Lộc Phong Tán thủy hệ là được.


  • Lộc Phong Tán, Nhị cấp đan dược? Ngươi bị âm khí nhập thể?


Lôi Thần nhíu mày nhìn Hà Nguyệt Như dò hỏi, hắn thân là cao cấp luyện dược sư
cho nên hiểu rất rõ tác dụng của đan dược, dù là chưa luyện chế thì hắn cũng
đã đọc qua không ít sách vở, điển tịch, nắm giữ cực nhiều công thức luyện đan
thấp giai và cao giai, thậm chí là đỉnh giai mà luyện dược sư khác không biết.
Tế ngộ của Lôi Thần ở kiếp trước cực kỳ kinh khủng, bằng không hắn cũng không
ở trong độ tuổi đó đã đạt đến Cửu cấp luyện dược sư đỉnh. Truyền thừa trong
tay hắn không có mười thì cũng có tám, đủ để bất kỳ siêu cấp tông môn nào đỏ
mắt điên cuồng.

Hà Nguyệt Như buồn bã gật đầu.


  • Không sai, cách đây khá lâu ta may mắn tìm được động phủ của một tán tu,
    lấy được công pháp cùng với vũ kỹ mà người ta để lại, chỉ là tu luyện rồi mới
    biết mặc dù tốc độ tiến cảnh nhanh hơn nhưng bù lại sẽ bị âm khí nhập thể,
    ngày càng nhiều, nếu đến một mức độ nhất định nào đó mà không giải trừ thì sẽ
    nguy hiểm đến tính mạng.

Vũ Nam và Mạnh Long giật mình, vừa hâm mộ vừa tiếc nuối cho Hà Nguyệt Như, duy
có Lôi Thần là không có vẻ gì ngạc nhiên, hắn cũng là người có tao ngộ kinh
nhân, cũng hiểu rõ công pháp cùng vũ kỹ không phải khi nào cũng mang lại lợi
ích tuyệt đối. Có một bộ phận nhỏ lúc tu luyện thì tác dụng rất cao, nhưng tác
dụng phụ song hành ảnh hưởng không nhỏ. Hà Nguyệt Như đây là còn may mắn, bởi
vì âm khí nhập thể không quá khó để chữa trị.

Trầm ngâm giây lát, Lôi Thần ngưng trọng nói.


  • Công pháp của cô nương khẳng định sẽ gây bất lợi cho tới khi vượt qua cảnh
    giới Linh Sư, trước khi đột phá Linh Sư cảnh thì sẽ bị âm khí nhập thể, quấy
    rối tâm cảnh, thời điểm đột phá nếu không thể kiên định tâm trí thì dễ bị tẩu
    hỏa nhập ma. Ta đoán đúng chứ?

Nghe suy đoán của Lôi Thần, Hà Nguyệt Như tỏ vẻ chấn kinh nhìn hắn, "không lẽ
hắn đã đọc qua công pháp này?"

Như đọc được suy nghĩ của nàng, hắn nhạt giọng.


  • Không cần nghĩ lung tung, công pháp của cô ta chưa từng xem qua, cũng chưa
    từng biết, mà có biết cũng chưa chắc ta đã thèm đụng vào.

Thật vậy, thể loại công pháp của Hà Nguyệt Như, cùng lắm chỉ hỗ trợ võ giả đến
cảnh giới Huyền Sư, từ đó trở lên phải xem vào vận khí, chứ không thể thuần
túy ngồi nhà tu luyện được. Thể loại có hại mà không có bao nhiêu lợi này còn
lâu Lôi Thần mới đặt vào trong mắt.

Để tránh Hà Nguyệt Như hiểu lầm mình khinh thường nàng, hắn nhanh chóng giải
thích.


  • Ta biết được công pháp của cô sẽ như vậy là bởi vì hầu hết mọi công pháp có
    cả hai mặt lợi hại thì đều sẽ gây bất lợi cho võ giả đến một tu vi nhất định,
    sau khi dừng lại sẽ không thể tiến thêm cảnh giới cao hơn quá nhiều, cùng lắm
    chỉ là một đại cảnh giới. Như tốc độ lưu chuyển, hấp thụ chân nguyên của cô
    thì công pháp hẳn là Thủy hệ công pháp Thượng giai, tu vi tối cao nhất có thể
    đạt tới là Huyền Sư đê giai, quan trọng nhất là dành cho nữ tu, nếu không sẽ
    không có chuyện âm khí nhập thể.

Ngoại trừ Vũ Nam đã biết Lôi Thần thần bí hơn bề ngoài thì hai người còn lại
đều có vẻ không tưởng, chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi thì lấy đâu ra
lượng kiến thức sâu sắc như vậy, xem ra họ vẫn đánh giá chưa đủ cao thiếu niên
kỳ lạ này.

Hà Nguyệt Như triệt để tin tưởng Lôi Thần rành hơn mình về vấn đề tu luyện
công pháp này, nàng vội vàng hỏi vào trọng tâm.


  • Có cách nào khắc phục được vấn đề âm khí không?

Không cần suy nghĩ, Lôi Thần trả lời ngay.


  • Cách đơn giản nhất là liên tục phục dụng Toái Âm Đan, Nhất giai thượng phẩm
    đan dược, đan dược này không khó kiếm, nhưng khi phục dụng sẽ để lại cặn bã
    không tốt cho cơ thể, cần có cao giai linh thảo khu trừ. Thứ hai là dùng Lộc
    Phong Tán thủy hệ như cô nương nói, nhưng cái này thì cách nửa năm lại phải
    dùng một lần, khá phiền phức. Còn một cách, ta khuyên cô nương nên dùng cách
    này, đó chính là tìm một môn công pháp phụ dùng âm khí chủ tu, tu luyện chồng
    lên công pháp đang tu luyện, như vậy có thể tiện lợi đôi đường. Chỉ là loại
    công pháp này thường phẩm giai không cao, mức độ khó kiếm hơn nhiều công pháp
    khác.


Lôi Thú Hóa Thần - Chương #17