Người đăng: buiquoctri1
Đám Lâm Phong đỏ bừng mặt, bọn chúng chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy, nhìn
bề ngoài Lôi Thần quả thật anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong nhưng không
ngờ miệng lưỡi lại bén nhọn, xuất ngôn liền không chừa đường sống cho người
khác.
Có tên nhịn không được gầm thét lao lên.
Tu vi tên này cũng là Cửu tinh Phàm cảnh, một trong những ứng cử viên trong
đại hội ngày mai, trường kiếm trong tay hắn rung lên phát ra âm thanh chói
tai. Đây là vũ kỹ âm ba phối hợp với vũ khí, có thể nói là một môn vũ kỹ hiếm.
Âm thanh vang vọng tạo thành từng tầng xung kích khuếch tán tới đám Lôi Thần,
đáng tiếc không hề ảnh hưởng tới hắn, hơn ai hết Lôi Thần hiểu rõ vũ kỹ âm ba
mười bộ hết chín bộ là công kích vào tinh thần thức hải, vũ kỹ tên công tử ca
kia sử dụng cũng không ngoại lệ, mà thần thức của Lôi Thần biến thái cỡ nào
chứ, một cái vũ kỹ âm ba nho nhỏ do Cửu tinh Phàm cảnh phóng thích ngay cả gãi
ngứa cũng không được. Nếu là một môn công kích thần thức chính tông thì Lôi
Thần còn sợ, chứ loại âm ba như thế này không khó để ngăn trở.
Miệng khẽ nhếch, Lôi Thần cười lạnh nói.
Công tử ca xông tới tức giận thổ huyết, hắn gầm lên vung kiếm bổ xuống đầu Lôi
Thần.
Nhìn bóng kiếm bay múa, quang ảnh đầy trời dần phủ xuống, mọi người xung quanh
biến sắc, đồng thời cảm khái quả nhiên hạt giống đại hội không phải đơn giản.
Chỉ là tình cảnh tiếp theo lại khiến họ giật mình há hốc mồm.
Lôi Thần không thèm quan tâm kiếm quang chém xuống, hai ngón tay thong thả đưa
lên chuẩn xác kẹp chặt thân kiếm. Chiêu thức bị mạnh mẽ cắt đứt, kiếm quang ảo
ảnh theo đó mà tan biến, chỉ còn lại công tử ca nhợt nhạt mặt mày khó tin nhìn
chằm chằm hai ngón tay của Lôi Thần.
Một lão giả ở bên cạnh nhị nữ giật mình hô khẽ, lời này rơi vào tai đám người
chung quanh chả khác gì sóng gió ngợp trời.
Phải biết ở tuổi Lôi Thần tu luyện tu vi tới Võ Sư trung giai thì có lẽ không
phải không có người đạt được, nhưng nếu là tu luyện nhục thân thuần túy lực
lượng thì lại là chuyện hoàn toàn khác, không nói tới công pháp luyện thể ít
ỏi, mà cả cách tu luyện cũng thập phần gian nan khó tưởng tượng, để có một cơ
thể so sánh được với yêu thú thì cái giá phải trả không phải đơn giản là tài
nguyên và thời gian, mà còn có sự kiên trì, khổ luyện mà võ giả khác không sao
hiểu nổi và cũng không dám thử.
Lôi Thần giật khóe mắt liếc qua chỗ bốn người đặc biệt, lúc này hắn mới để ý
tới họ, trong lòng không thể không giật mình vì nhan sắc của hai thiếu nữ kia,
đương nhiên với kinh nghiệm lịch duyệt của Lôi Thần, chỉ cần liếc mắt là thấy
thanh sam nữ tử kia đích xác là nữ nhân không sai.
"Hai cô gái này đẹp thật, có thể so với Mộng Tiên Tử ở Thanh Huyền địa vực
rồi..." thầm đánh giá trong lòng một chặp, ngoài mặt không hề biến hóa ngoại
trừ cặp mắt ánh lên chút hân thưởng nhàn nhạt.
"Tu vi Linh Sư? Thân phận những người này không thấp"
Nhẹ gật đầu với bốn người rồi quay sang nhìn công tử ca, miệng chậm rãi nói.
Nói đoạn hai ngón tay vận lực, tức thì thanh kiếm thượng phẩm Phàm khí cứ như
vậy gãy thành mấy đoạn.
Công tử ca mặt cắt không còn giọt máu, hai chân vội vàng bước lui về phía sau,
bọn Lâm Phong cho tới bây giờ mới hiểu, thanh niên không hề tỏa khí tức tu vi,
miệng lưỡi bén nhọn này là nhân vật khủng bố.
"Chả trách Vũ Nam lại gọi hắn là đại ca."
Lâm Phong âm trầm cắn răng không biết giải quyết việc này làm sao, bỏ qua? Hắn
nuốt không trôi cục tức này, bị sỉ nhục như vậy có người nào nhịn được cơ chứ.
Lôi Thần chắp tay sau lưng, khinh miệt liếc bọn Lâm Phong một lúc rồi xoay qua
nhìn Tiếu Thiên Thủy.
Tiếu Thiên Thủy giật mình, khi nãy bị đấm tuy uất ức nhưng hắn cũng không dám
nói gì, chỉ nhẹ gật đầu xem như đáp trả.
Thấy vậy Lôi Thần nói tiếp.
Biết vì sao ta đánh ngươi không?
Lão...
Vũ Nam không muốn huynh đệ khó xử, muốn lên tiếng giải vây một chút thì bị Lôi
Thần liếc một cái, một cỗ khí thế khó hiểu hung hăng nện lên ngực hắn, lời
chưa nói khỏi miệng đã nuốt ngược vào trong, bất đắc dĩ đành im lặng cúi đầu
đứng bên cạnh Lôi Thần.
Tiếu Thiên Thủy mặt mày nhợt nhạt lắc đầu.
Lôi Thần khinh thường hừ lạnh.
Thật sự quá thất vọng, không ngờ lão tử lại xưng huynh gọi đệ với một người
như ngươi... Ngươi nhìn ngươi xem, có đáng mặt nam nhi không?
Ta...
Ta làm sao? Nam nhi đầu đội trời chân đạp đất ngay cả nữ nhân của mình cũng
không bảo vệ được mà cũng xứng gọi là nam nhân sao?
Nghe Lôi Thần mắng, Tiếu Thiên Thủy thật sự không biết đáp làm sao, chỉ rũ
rượi cười khổ sở. Mạnh Long có chút không đành bước lên nói hộ.
Nghe xong Lôi Thần càng tức giận hơn nữa, hắn trợn mắt quát lớn, mặc kệ người
xung quanh kinh ngạc nhìn mình.
Sau khi mắng xong Lôi Thần thong thả đưa mắt nhìn đám Lâm Phong.
Sát khí lâm thiên thoáng hiện trong cặp mắt xích hồng sắc khiến Lâm Phong và
bọn công tử ca khi nhìn vào không nén được run lên bần bật, bọn chúng sợ, cực
kỳ sợ hãi, trong mắt chúng lúc này, Lôi Thần không phải người mà giống một đầu
thượng cổ hung thú đáng sợ hơn.
Xung quanh không ai ngờ được, thanh niên miệng mồm đả kích người kia chỉ vừa
mới la đông la tây bây giờ lại biến thành một người hoàn toàn khác, cực kỳ bá
đạo, cực kỳ ngông cuồng, và cũng cực kỳ tình nghĩa.
Lôi Thần không biết hắn đã để lại ấn tượng sâu như thế nào trong lòng mọi
người, đặc biệt là bốn người Vũ Nam và nhị nữ xinh đẹp, bốn người Vũ Nam thì
hiểu thêm về con người Lôi Thần, hắn tuy nhỏ tuổi nhưng tính cách lại thập
phần trưởng thành, năng lực cũng khỏi phải bàn.
Còn nhị nữ thì khác, Lôi Thần tạo một sự rung động khó diễn tả bằng lời cho
hai nàng, cả hai có cảm giác nam nhân như vậy mới gọi là nam nhân, đỉnh thiên
lập địa, trọng tình trọng nghĩa, bá đạo kiêu ngạo, không sợ cường quyền. Ít
nhất trong tất cả nam nhân hai người từng gặp qua không ai bì kịp Lôi Thần,
đương nhiên chỉ là ấn tượng khá sâu sắc mà thôi, nói tới yêu thích thì không.
Trong lúc mọi người đang ngây ngẩn thì Lôi Thần đột nhiên lên tiếng.
"Cùng lắm thì chết, có quái gì mà phải sợ." Từng câu từng chữ tràn đầy khí
phách, rúng động lòng người.
Tiếu Thiên Thủy thừ người một chốc rồi hiện lên vẻ kiên định, y nhìn chằm chằm
vào thân ảnh cao lớn của Lôi Thần sau đó bái lạy một cái, không để người khác
kịp nói gì thì đã nhắm hướng biệt viện Lĩnh Long dong binh đoàn chạy đi.