Cẩn Thận Hắn Cướp Đạo Lữ Của Tiểu Hạm Hạm


Người đăng: buiquoctri1

Ôm chặt Tiếu Thiên Thủy, Mạnh Long có thể cảm nhận sức bật khủng bố đang bộc
phát ra từ người gã, Mạnh Long cuống cuồng hét lớn.


  • Thiên Thủy, bình tĩnh lại, tên khốn kia đang cố tình khiêu khích ngươi đấy,
    một khi chúng ta động thủ trước thì Lĩnh Long đội sẽ không được tham dự đại
    hội, ngươi không thể hại hai người Vũ Nam Lôi Thần mất đi tư cách quan trọng
    ấy, mau bình tĩnh lại.

Tiếu Thiên Thủy dường như không nghe thấy, hai tay cố sức vùng ra khỏi Mạnh
Long, lực lượng cuồng bạo trong cơ thể hắn tuôn trào chưa từng có từ trước đến
nay.

Lâm Phong ở phía đối diện cùng đám công tử ca nhếch miệng cười lạnh, bọn hắn
đang mong Tiếu Thiên Thủy mất khống chế bản thân, như vậy sẽ xảy ra xung đột,
mà bọn hắn là người bị hại, ban giám khảo ở Lâm Viễn tông có truy cứu thì cùng
lắm là bị cảnh cáo vài câu, dù sao cũng không phải bọn hắn động thủ trước a.
Còn Lĩnh Long đội thì... hắc hắc!

Lâm Phong thầm đắc ý, hắn biết năm nay có Vũ Nam tham dự, sự biến thái của tên
này Lâm Phong đã được lĩnh giáo qua, bớt đi gã thì bọn hắn có cơ hội được vào
Lâm Viễn tông hơn.

Bất quá Lâm Phong không hề hay biết rằng, cách làm của mình đã rơi vào mắt hai
người xinh đẹp tuyệt luân ở đằng sau, phản cảm hắn gây ra càng lúc càng lớn.
Thiếu nữ xinh đẹp kiễng chân thì thầm vào tai thanh sam nam tử.


  • Tỷ tỷ, đám người này thật quá đáng ghét, chúng ta có nên bảo Diệp thúc phế
    bỏ tư cách tham dự đại hội của chúng không?

Từ cách xưng hô thì xem ra thanh sam nam tử yêu dị là nữ nhân, bằng không
không có ai gọi một nam tử chính tông bằng "tỷ tỷ" được. Mà như vậy có vẻ hợp
lý hơn, bởi vì nàng ta không phải xinh đẹp bình thường.

Thanh sam nữ tử nhíu mày nhấp nháy môi truyền âm vào tai thiếu nữ.


  • Không được làm loạn, việc này có cao tầng Lâm Viễn tông lo liệu, không nên
    kiếm việc phiền phức, đừng quên tỷ và muội đến đây là vì chuyện gì.

Nghe vậy, thiếu nữ quả thật vâng lời không đề cập tới đám Tiếu Thiên Thủy và
Lâm Phong nữa, nhưng vẫn bất mãn bĩu môi, trông cực kỳ đáng yêu khiến người
khác nảy sinh ý cưng chiều.


  • Hứ! Dựa vào thân phận của chúng ta vì sao không trực tiếp đòi lấy, nếu khó
    xử thì cùng lắm trả thêm chút tiền, cứ phải đấu giá quy quy cũ cũ làm gì không
    biết, phiền phức chết được.

Thanh sam nữ tử tỏ vẻ bất lực, tính cách vô pháp vô thiên của tiểu muội thì
nàng đã sớm biết, bất quá chưa một lần nàng thích ứng được. Bất đắc dĩ thanh
sam nữ tử phải giảng giải đôi chút.


  • Muội không hiểu, Lộc Đình Quán không đơn giản như vẻ bề ngoài, sau lưng nó
    còn có đại tông môn cấp bảy là Long Đình tông, không thua kém gì chúng ta,
    chẳng may sơ suất chọc giận thì cao tầng tông môn cũng chưa chắc đứng ra bảo
    vệ chúng ta đâu.


  • Cái gì? Long Đình tông...


Thiếu nữ chấn kinh không nhẹ, xém chút là kinh hô thành tiếng, may mắn thanh
niên mắt hí đứng gần đang suy nghĩ cái gì đó nên không để ý.

Thanh sam nữ tử gật nhẹ đầu tiếp tục truyền âm.


  • Không sai, hơn nữa dù không phải là Long Đình tông đứng sau thì chúng ta
    cũng không nên vi phạm quy cũ, việc này liên quan đến vấn đề uy tín, nếu muội
    muốn gia gia cùng phụ thân cấm túc giống hai năm trước thì cứ việc quấy phá,
    tỷ bó tay với muội rồi.

Nhắc tới gia gia và phụ thân, thiếu nữ thè lưỡi lộ vẻ hoảng sợ như nai con, sự
tình hai năm trước nàng vẫn còn khắc ghi trong đầu đây này, nhỡ chọc giận hai
lão bất tử đó thì quả thật không ổn chút nào.

Thấy tiểu muội thành thật hơn, thanh sam nữ tử khẽ cười thầm trong lòng, ánh
mắt cưng chiều không hề che giấu. Dọa thì dọa nhưng nếu tiểu muội thật làm ra
việc gì đó không đúng thì nàng nhất định sẽ ngăn cản ngay, ai bảo đây là tâm
can bảo bối của nàng chứ.


  • Di! Tỷ tỷ, có người tới nữa kìa...

Thiếu nữ đột nhiên hô khẽ, thuận theo hướng mắt của nàng, thanh sam nữ tử
ngẩng đầu nhìn theo thì thấy có hai thanh niên cao lớn đang bước lại gần chỗ
ba người Tiếu Thiên Thủy.

Người nào cũng anh tuấn bất phàm, khí vũ hiên ngang, đặc biệt là thanh niên có
mái tóc xanh dài ngang eo để xõa tùy ý, cặp mắt xích hồng tà dị, ăn bận khá
phóng khoáng thập phần thoải mái, thể hình cân đối, rắn chắc hữu lực, đồng
thời trên người thanh niên còn tỏa ra khí tức dễ chịu khiến người muốn thân
cận.

Trong mắt hai thiếu nữ và hai lão giả bên cạnh xẹt qua dị mang, không biết
trong đầu mỗi người nghĩ gì.

Người đến đương nhiên là Lôi Thần cùng Vũ Nam rồi, trông thấy dáng vẻ kiêu
căng không đặt người vào mắt của đám Lâm Phong và bộ dạng điên cuồng của Tiếu
Thiên Thủy thì cũng biết có chuyện không hay xảy ra.


  • Thiên Thủy, không nên vì tiểu nhân mà đánh mất chính mình.

Hai người lướt nhanh tới, Vũ Nam trầm giọng nói, nghe thì biết hắn cũng hiểu
nguyên nhân trong câu chuyện này.

Lôi Thần nhíu mày hỏi.


  • Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Vì vậy Vũ Nam nhanh chóng thuật lại ngắn gọn đầu cua tai nheo một lần cho Lôi
Thần, nghe xong sát khí nhàn nhạt lướt qua mắt Lôi Thần.

Bỗng dưng hắn nâng tay vỗ lên vai Tiếu Thiên Thủy một cái, đồng thời nói.


  • Bình tĩnh lại!

Cái vỗ nhìn như bình thường này lại khiến thân hình Tiếu Thiên Thủy run lên,
hoàn toàn ngừng dãy giụa, vẻ trấn tĩnh dần dần quay trở lại trong đôi mắt đỏ
ngầu đầy điên cuồng.

Hai lão giả đứng bên cạnh hai nữ nhân xinh đẹp ánh mắt nhảy mạnh, hai người
đồng thời có chung suy nghĩ "lực lượng thật mạnh!". Cả hai đều là cao thủ Linh
Sư đỉnh, kém một bước là trở thành Huyền Sư, đến cấp độ này có thể ít nhiều
nhìn ra được dao động của nguyên khí, mà cái vỗ vai của Lôi Thần không hề phát
tán nguyên khí, có nghĩa rằng hắn chỉ sử dụng thuần lực lượng bản thân, vậy mà
lại đủ sức trấn áp một Cửu tinh Phàm cảnh đỉnh, thậm chí còn vận dụng thuần
thục không gây thương tổn cho hắn.

Hai lão giả dám cá chỉ cần Lôi Thần muốn thì cái vỗ đó đủ sức vỗ nát huyết
nhục trên người Tiếu Thiên Thủy, tiễn hắn về với đất mẹ. Sinh khí nồng đậm như
vậy hẳn là mới mười sáu mười bảy tuổi, tầm tuổi đó mà có lực lượng khủng bố
ngang với Võ Sư thì phải là yêu nghiệt biến thái cỡ nào?

Một người truyền âm cho thanh sam nữ tử.


  • Tiểu thư, cẩn thận thanh niên tóc lam kia, hắn rất bất phàm, lão phu cảm
    nhận được khí tức nguy hiểm từ người hắn.

Thanh sam nữ tử nghe xong thì giật mình không nhẹ, nàng biết rõ thực lực của
hai lão giả, hai người là do phụ thân phái ra bảo hộ nàng và tiểu muội, tầm
mắt cao hơn đầu, chính hai người cũng đánh giá cao người thanh niên kia thì
chắc chắn hắn không tầm thường thật. Nên biết nàng năm nay hai mươi, tu vi Võ
Sư cao giai, tuyệt đối là thiên tài trăm năm khó gặp ở quanh Phổ Địch quốc,
vậy mà chưa có mấy lần được tiền bối khen ngợi tâng bốc quá cao, mà thanh niên
kia còn khiến lão giả cảm thấy nguy hiểm, dù là mờ nhạt thì cũng đủ chứng tỏ
hắn ghê gớm đến mức nào.

Ở bên kia, Tiếu Thiên Thủy dần dần tỉnh lại trong điên cuồng, bất giác một
giọt nước mắt chảy ra, chỉ là chưa kịp rơi thì một nắm đấm nặng tựa ngũ hành
sơn giáng vào mặt, đánh hắn bay ra ba bốn trượng.

Ba người Vũ Nam kinh ngạc không kịp phản ứng đưa ánh mắt không dám tin nhìn
chằm chằm Lôi Thần.


  • Đại ca, huynh...sao lại đánh Thiên Thủy...

Vũ Nam cực độ khó hiểu dò hỏi Lôi Thần, hai người còn lại vội vàng chạy tới đỡ
Tiếu Thiên Thủy dậy.

Lôi Thần không nói gì mà chỉ khinh miệt quan sát Tiếu Thiên Thủy.

Đám Lâm Phong thấy vậy ban đầu cũng bất ngờ nhưng rồi ôm bụng cười ầm lên.


  • Tiếu Thiên Thủy, phế vật vô dụng ngươi cũng khiến người mình chướng mắt,
    thật đúng là không ra gì.


  • Lạc Sương muội muội chả hiểu sao vẫn luôn hướng về ngươi, nếu để nàng ta
    biết ngươi vô dụng như thế này, nhất định sẽ từ bỏ mà thôi. Hắc hắc!


  • Vị huynh đệ kia đánh hay lắm, tiện thì cho ta gửi thêm vài phát nữa được
    không, hahaha...


Đối với những lời châm chọc của đám Lâm Phong, Lôi Thần ngược lại không thèm
để ý, ngón tay khẽ móc móc lỗ tai, miệng hừ lạnh lẩm bẩm.


  • Không biết đại thúc đại thẩm nào lại thả súc vật ra đường, để chúng chạy
    lông nhông kêu loạn khắp nơi, thật không ra thể thống gì, phải tìm nhà để kiến
    nghị mới được.

Lời vừa nói cả đám đều ngẩn ra, nhất là bọn Lâm Phong, cơ mặt giật giật dường
như đang khắc chế xung động trong lòng.

Sau hồi lâu hít thở trầm trọng, Lâm Phong trầm giọng gằn từng chữ.


  • Tiểu tử từ đâu tới, không biết chúng ta là ai sao? Nói chuyện thối như vậy,
    coi chừng ta xé nát miệng ngươi.

Lôi Thần bĩu môi không quan tâm, phun ra một câu.


  • Bổn đại gia bình sinh không thích giao thiệp với a miêu a cẩu, như vậy rất
    mất hình tượng suất ca của bổn đại gia. Tiểu Nam, đệ nói a miêu a cẩu kia là
    súc sinh nhà nào thả? Đại ca phải kiến nghị đòi bồi thường mới được, tội làm
    hỏng tâm tình người khác rất nặng đấy.

Phụt!

Vũ Nam xém tí bật cười, nếu không phải xem trên mặt Tiếu Thiên Thủy còn đáng
thương thì hắn đã không khách khí cười ầm lên rồi. Đáng tiếc hắn không cười
nhưng có người khác cười, thiếu nữ bên kia đã che miệng cười khúc khích từ bao
giờ, cả thanh sam thiếu nữ cũng mím môi nín cười.

Không dám chậm trễ Vũ Nam trả lời ngay.


  • Đại ca, huynh có điều không biết, người ta là đại thiếu gia của Lâm gia,
    tại Vô Cực Thánh thành thế lực không thua kém gì chúng ta. Hơn nữa hắn còn có
    đại danh rất vang dội, vang đến mức thiếu nữ hơi có phần xinh đẹp ở trong
    thành nghe thấy liền trốn tiệt ở trong nhà, không bao giờ dám ra đường. Vì vậy
    chúng ta đi trên đường không thấy có bao nhiêu cô nương xinh đẹp là vậy,
    ài...đáng tiếc, đáng tiếc a, đại ca mới đến lại không thể cho đại ca thưởng
    thức vẻ đẹp ở nơi đây, đáng trách.

Nói xong gã còn làm bộ tiếc nuối, thở dài thườn thượt, nếu người không biết
còn tưởng rằng gã nói hoàn toàn là sự thật.

Quả nhiên, có người "tin" ngay lập tức, Lôi Thần nộ khí xung thiên mắng mỏ.


  • Khốn kiếp thật, ta còn nghe nói tên dâm tiện này còn có sở thích cướp đạo
    lữ của người khác đúng không?


  • Vâng! Chính xác là vậy, ở đây ai ai cũng biết, tùy tiện một người đều có
    thể đếm được tên họ của người bị y cướp đạo lữ.


Vũ Nam rất phối hợp buồn bã gật đầu.

Bỗng dưng Lôi Thần tỏ vẻ sợ hãi, cuống quít bảo với Vũ Nam.


  • Không xong, tiểu Hạm Hạm ta mới nuôi cũng vừa kết nạp đạo lữ, mau phái
    người trông coi cẩn thận, kẻo lại bị y cướp thì nguy. Ta hứa với đại thẩm nhà
    bên lúc đạo lữ của tiểu Hạm Hạm sinh con phải bắt một hai con cho đại thẩm
    nuôi, nếu để bị người ta cướp thì lấy gì ăn nói với người ta. Nên biết giống
    chó rụng lông rất hiếm, không phải cứ tìm là có đâu.

Lần này ngay cả Vũ Nam cũng triệt để chịu thua, ngã ngửa lui sau, ba người
Mạnh Long, Hà Nguyệt Như, Tiếu Thiên Thủy sa sầm sắc mặt, không ngờ Lôi Thần
còn có mặt diễn xuất đỉnh cao như vậy.

Còn hai thiếu nữ bên kia thì đã cười đến cong người rồi, nào còn phong phạm
tiểu thư cao quý, thiếu nữ tiểu muội vịn tay thanh sam nữ tử gian nan nói.


  • Tỷ...tên này...tên này ở đâu chui ra vậy, nói năng thật vô sỉ, nhưng mà ta
    lại không nhịn cười được.


  • Đúng vậy...y thật vô sỉ...


Thanh sam nữ tử bình thường không thích nhận xét về người khác cũng không thể
không phán một câu hùa theo tiểu muội.


Lôi Thú Hóa Thần - Chương #15