Rắc Rối


Người đăng: buiquoctri1


  • Đại ca, huynh dùng vũ khí gì? Quanh đây có tiệm lão Lục là bán Phàm khí
    dạng kiếm tốt nhất, Đinh Gia ở thành Tây bán đao và thương, Hàn Hạo ở thành
    Bắc bán vũ khí hạng nặng,...

Trên đường cái nhộn nhịp người qua lại, hai thanh niên cao lớn sóng vai nhau
đi về hướng Lộc Đình Quán.

Một thanh niên vừa chỉ tay vào một tiệm rèn nằm ngay ngã tư phía trước vừa
giới thiệu, dáng vẻ rành rọt như thể thương gia mua bán thân quen.

Hai thanh niên này không ai khác chính là Lôi Thần và Vũ Nam, hiện tại hai
người ăn bận thập phần gọn gàng, phóng khoáng, để lộ khí tức tiêu sái tự do tự
tại. Lôi Thần khoác trên mình một bộ thanh y màu lam nhạt, gần trùng với màu
tóc, không hề mặc thêm áo trong, ngực áo hơi hở để lộ cơ bắp rắn chắc hữu lực.
Kiểu cách có vẻ tùy tiện, bất quá không phải phong cách của hắn ở kiếp trước,
chỉ là hiện tại là một yêu thú sống nơi hoang dã nên bị ảnh hưởng về mặt nhận
thức, cá tính ít nhiều.

Tuy nhiên như vậy lại tạo cho hắn một phong thái khoáng đạt, tuấn dật, khiến
người bên cạnh rất thoải mái khi tiếp xúc với hắn. Nếu có cao thủ ở đây khẳng
định sẽ cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì Lôi Thần đang ẩn ẩn tỏa ra một loại khí tức
kỳ lạ, như thể bản thân hắn đang hòa làm một với thiên địa. Điều này ngay
chính bản thân Lôi Thần cũng không biết, nguyên do là vì tâm tình của hắn đã
được khai thông, không còn bị phong bế như trước nữa, với ngộ tính của hắn thì
đã sớm đạt được cảnh giới phản phác quy chân, thiên nhân hợp nhất, chỉ là bị
vây trong trạng thái tự bế không muốn tiếp xúc với ngoại giới quá nhiều cho
nên vẫn luôn không bước qua được cánh cửa đó.

Hiện tại nhờ có người huynh đệ Vũ Nam nên trong vô thức Lôi Thần đã tự phá đi
cánh cửa vẫn luôn được đóng kín, bước vào cảnh giới tiên nhân hợp nhất. Tác
dụng của cảnh giới này rõ rệt nhất là khi chiến đấu, có thể mượn dùng sức mạnh
của thiên địa để gia tăng uy năng của vũ kỹ, đẩy nhanh tốc độ tu luyện hấp thu
nguyên khí. Ở Thiên Nguyên đại lục không có mấy người biết tới cảnh giới này,
mà trong số những người biết thì lại càng ít người đạt tới, như phượng mao lân
giác cũng không ngoa. Chỉ những tuyệt đỉnh thiên tài như Lôi Thần thì may ra.

Cảm giác khiến người thân cận cũng vì đó mà ra.

Nghe Vũ Nam giới thiệu, Lôi Thần thầm khinh bỉ tiểu tử này trong lòng "chỉ
Phàm khí mà tiểu tử ngươi đã tỏ ra hưng phấn như vậy, chẳng có tí phong phạm
cao thủ gì, sau này cho ngươi vài thanh Đế khí cầm chơi đồ hàng lại biến thành
cái dạng gì không biết..."

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lôi Thần cũng không nói ra, hắn biết tu vi và thực lực
hiện tại của mình đến đâu, chém gió cũng phải có phong phạm rõ ràng, chém mà
người ta tin thì mới gọi là đỉnh cao.

Lôi Thần cười nhạt đáp.


  • Cứ đến Lộc Đình Quán trước đã, nếu ở đó có vũ khí tốt thì tìm cách đấu giá
    về, không được thì về mua cũng chưa muộn.


  • Đại ca nói phải.


Vũ Nam nghĩ lại cũng đúng nên gật đầu đáp ứng, hai người tiếp tục đi nhanh về
phía Lộc Đình Quán, đồng thời Vũ Nam cũng nói một ít về những đối thủ rất có
thể hai người sẽ gặp trong đại hội tỉ võ ngày mai.

...
Trong khi hai người Lôi Thần thong thả đi tới Lộc Đình Quán thì tại nơi này đã
xảy ra một cuộc tranh chấp nho nhỏ.

Ba người Tiếu Thiên Thủy vốn hứng trí bừng bừng dự định mua không ít thứ trong
phách mại hội, không ngờ vừa đến nơi thì gặp một đoàn người khá đông đảo, nổi
bật nhất là một thanh sam thanh niên tuấn tú, đẹp trai đến quái dị, làn da
trắng hơn cả nữ nhân, khuôn mặt gọn gàng, nơi cổ quấn một cái khăn mỏng như
thể che đi thứ gì đó, nam thanh niên tạo cho người ta cảm giác âm nhu không
khác gì nữ nhân, mà hầu hết người đi đường cũng cho rằng đây là nữ giả nam
trang, bởi vì thật sự hắn ta quá xinh đẹp, đến mức những nữ nhân xinh đẹp
chung quanh cảm thấy tự ti, đố kỵ.

Kế đó là một nữ nhân yểu điệu, nàng mặc một trường bào khá rộng màu hồng nhạt,
bất quá không thể che đi cặp chân dài miên man cùng với bờ mông tròn vểnh cao,
khe áo nơi ngực nửa kín nửa hở lộ ra khe rãnh sâu hun hút khiến nam nhân phun
máu mũi. Khuôn mặt tròn tròn bầu bĩnh cực kỳ đáng yêu, cặp mắt long lanh chớp
chớp như hai viên bảo thạch. Bàn về sắc đẹp thì không hề thua kém thanh sam
nam tử kế bên, mà nàng ta cũng ôm chặt cánh tay gã, bộ ngực đồ sộ bị ép đến
biến hình.

Đoàn người lấy hai người làm trung tâm, hai bên là hai lão giả ngoài ngũ tuần,
từng nếp nhăn hiện rõ trên gương mặt, một người tóc trắng xóa một người tóc
muối tiêu. Nhìn cả hai như sắp xuống lỗ tới nơi nhưng không người nào dám
khinh thường, bởi vì khí tức mà hai người phát ra khiến không gian chung quanh
chấn động nhè nhẹ, có thể thấy thực lực cao như thế nào.

Đi cùng bốn người nổi bật khiến người đi đường khó rời mắt là một đám thanh
niên trẻ tuổi mặt mày kiêu căng, mũi vểnh lên trời, rất có phong phạm của
những công tử ca vô dụng chỉ biết dựa vào thế lực sau lưng.

Lúc chạm mặt đám người này, ba người Tiếu Thiên Thủy rõ ràng sắc mặt cực kỳ
khó coi, họ nhìn chằm chằm vào mấy công tử ca ra vẻ ta đây kia.

Duy có Hà Nguyệt Như là không quá thất thố, nàng giữ trấn định kéo nhẹ cánh
tay Tiếu Thiên Thủy nói.


  • Không nên! Trước đại hội không nên tìm phiền phức cho Vũ Nam và Lôi Thần.

Mạnh Long nén giận hít sâu một hơi trầm giọng nói.


  • Thiên Thủy, bỏ đi, chỉ cần chúng ta đạt đến Võ Sư thì sẽ tính sổ với bọn
    này, hiện tại chúng ta có thể gặp chuyện nhưng sẽ kéo rắc rối về cho hai người
    kia, được không bù nổi mất.

Nghe hai người khuyên bảo, sát khí đang bốc lên nghi ngút của Tiếu Thiên Thủy
chầm chậm thu liễm, gã đang mạnh mẽ đè ép xung động muốn giết người, có điều
đôi mắt đỏ rực như dã thú là không tan đi, vô tình bị bốn người nổi bật kia
bắt gặp.

Thiếu nữ xinh đẹp hơi giật mình hô khẽ.


  • Di!

Tiếng hô đánh động đám công tử ca đi bên cạnh, thanh niên tướng mạo đường
đường, mỗi tội cặp mắt hơi híp lại tạo cho người ta cảm giác âm trầm đi gần
nhất theo ánh mắt của nàng thì thấy bọn Tiếu Thiên Thủy.

"Tiếu Thiên Thủy?"

Mắt y nhảy lên một cái rồi như thường lệ khẽ híp lại, có thể nhìn ra nam thanh
niên mắt hí này cũng không muốn va chạm với ba người Tiếu Thiêu Thủy.

Nhưng là có người lại không chịu được tĩnh mịch, tự tìm đường chết mà đi, chỉ
thấy mấy công tử ca mặt mũi nịnh nọt đi gần gã hét lên.


  • A! Tiếu Thiên Thủy, con chuột chết nhát nhà ngươi rốt cục cũng chịu ra
    ngoài?


  • Hắc hắc! Cách đây không lâu ta nghe nói có người bảo khi nào đủ thực lực
    giết chúng ta mới xuất quan, bây giờ lại chường mặt ra ngoài, không lẽ có thực
    lực làm được rồi sao? Ta cảm thấy sợ quá, ai đó bảo vệ ta đi...


Vừa nói gã còn giả bộ yếu đuối, sợ hãi, tuy nhiên đôi mắt lại tỏa ra ý khinh
miệt nồng đậm, chân vẫn không ngừng bước tới trước, càng ngày càng gần ba
người Tiếu Thiên Thủy.

Lời nói này khá chói tai, thanh sam nam tử yêu dị cùng với thiếu nữ xinh đẹp
nhíu mày tỏ vẻ chán ghét. Thái độ của hai người rơi vào mắt thanh niên mắt hí
bên cạnh, trong lòng y thầm mắng đám công tử ca ngu xuẩn trăm lần, bất quá
chuyện đã lỡ hắn mà ngăn cản thì lại càng khiến hai người kia nghĩ rằng mình
cùng một giuộc với đám công tử ca, tỏ vẻ không quen biết là cách tốt nhất. Chỉ
mong hai người đừng buộc hắn vào cùng bọn với đám ngu xuẩn này là hắn tạ ơn
trời rồi.

Ở phía đối diện, thân hình Tiếu Thiên Thủy run lên bần bật, môi đã bị hắn cắn
nát, máu tươi chảy ra ngoài miệng, hắn cưỡng ép cước bộ nhanh hơn, hắn muốn
vào trong Lộc Đình Quán càng nhanh càng tốt, bằng không hắn không biết sẽ làm
ra hành động gì.

Một công tử ca mặt rỗ cười lạnh tung mình chắn trước đường bọn Tiếu Thiên
Thủy, đến lúc này muốn đi cũng không được, chỉ có thể đối mặt.

Mạnh Long tính tình nóng nảy rốt cuộc nhịn không được quát lên.


  • Lâm Phong! Tên khốn nhà ngươi muốn gây sự sao? Đừng quên nơi đây là Lộc
    Đình Quán, động thủ sẽ gây hậu quả gì.

Công tử ca mặt rỗ tên Lâm Phong không tỏ thái độ mà chỉ chờ đám công tử ca
khác tới rồi mới nhàn nhạt nói.


  • Đương nhiên ta biết, chỉ là muốn nhìn xem Tiếu Thiên Thủy huynh đệ như thế
    nào thôi mà, bọn ta vẫn đang chờ hắn thực hiện lời nói lúc trước thôi. Nhân
    tiện nói với hắn rằng, tiếng rên của Lạc Sương muội muội rất dễ nghe, huynh đệ
    bọn ta chỉ chiến được nửa hiệp là giương cờ đầu hàng, không biết trước kia
    Tiếu Thiên Thủy làm thế nào để thỏa mãn được nàng.

Lâm Phong vừa nói xong thì đám công tử ca đằng sau cười phá lên, vẻ mặt dâm
tiện không cần nói cũng biết đang nghĩ tới cái gì. Thậm chí có tên còn không
thèm kiêng dè hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm Hà Nguyệt Như.


  • Ngươi vô sĩ!!

Mạnh Long giận bốc khói lên đầu gầm lên, bất quá hắn không xung động lao lên
đánh Lâm Phong mà quay sang ôm chặt Tiếu Thiên Thủy, bởi vì gã lúc này như mất
hết lý trí, ánh mắt không khác gì dã thú điên cuồng cực độ. Không ai biết lúc
này gã đau đớn như thế nào, Lạc Sương trong miệng Lâm Phong chính là người mà
hắn yêu tha thiết, chỉ vừa mới chấp nhận thỉnh cầu làm đạo lữ của hắn không
lâu thì bị bọn Lâm Phong gài bẫy bắt đi, chuyện xảy ra cách đây hơn một tháng,
với tính cách của Lâm Phong cùng đồng bọn thì Tiếu Thiên Thủy biết Lạc Sương
lành ít dữ nhiều.

Hôm nay gặp mặt, hắn hận không thể phanh thây xẻ thịt Lâm Phong ngay lập tức.


Lôi Thú Hóa Thần - Chương #14