Người đăng: cuongoo3
Lôi Liệt ăn không ít đau khổ khi đánh với con Hoàng kim xà này tuy nó không
thể làm hắn bị thương nhưng hắn cũng không thể làm gì được nó. Bỗng nhiên con
rắn há miệng phun ra một chất dịch màu xanh lá về phía Lôi Liệt. Thi triển Lôi
Vân bộ Lôi Liệt rễ ràng tránh được chất dịch đó, thế nhưng một tên Tử Giáp vệ
phía sau không chánh kịp chỉ có thể mang thiết thuẫn ra đỡ. Chất dịch màu xanh
lá đó nhanh chónh ăn mòn cả thiết thuẫn lẫn tay trái của tên hắn, tiếng la hét
khi bị chất dịch ăn mòn cánh tay của hắn vang vọng sắc mặt chuyển sang màu
xanh hiển nhiên là đã trúng độc. Vừa né những lần phun độc tiếp theo sắc mặt
Lôi Liệt càng lạnh hắn tự nhủ không thể để chất dịch màu xanh lá đó bắn chúng
người, sau một số lần để ý hắn nhận ra sau khi phun ra chất dịch màu xanh kia
thì con rắn đó bị châm lại một thời gian ngắn. Hắn có một quyết định táo bạo,
sau khi né được lần phun độc tiếp theo chớp lấy khoảnh khắc con Hoàng kim xà
chậm lại đô chút hắn liền vận toàn lực Lôi vân bộ lao nhanh về phía miệng của
con rắn.
Một chảo của hắn đánh thẳng vào trong miệng của con rắn từ phía dưới móc lên
đầu bắt lấy ma tinh của nó lôi ra ngoài. Con Hoàng kim xà bị mất ma tinh lập
tức tử vong thân mình khổng lồ đổ xuống đất bất động.
Cùng lúc con Hoàng kim xà chết từ phía xa xuất hiện một đội quân giáp tím y
hệt như nhóm Tử Giáp vệ ở đây đó chính là quân tiếp viện của Tử Giáp vệ đóng
trong An Định trấn đã tới. Bốn trăm Tử Giáp vệ mau chóng chia thành bốn đội
hình mũi tên lao vào đám ma thú chưa tới ngàn con, chẳng bao lâu tất cả ma thú
đã bị tiêu diệt.
Một thanh niên khôi ngô tầm hai bảy hai tám tuổi từ phía xa bay tới sau lưng
hắn là một đôi cánh màu đỏ khi hắn hạ xuống Tử Giáp vệ sung quanh đồng loạt
hành quân lễ.
Hắn là Trọng Hiên thống lĩnh doanh trại thứ tám của Tử Giáp vệ, lần này theo
lệnh của Phù Đổng vương mang doanh trại thứ tám đến đây trấn thủ An Định trấn.
Hắn mười ba tuổi đã tòng quân tham gia không ít trận chiến lớn nhỏ, mười lăm
năm vào sinh ra tử chấp hành nghiêm túc quân lệnh lập không ít công lao nên
được Phù Đổng vương tín nhiệm giao cho doanh trại thứ tám của Tử Giáp vệ mặc
dù hắn mới chỉ là nhất tinh đấu linh. Hắn ra hiệu cho mọi người tiếp tục làm
việc của mình rồi đi về phía Liên Thành.
Liên Thành mau thông báo tình hình thương vong.
Báo cáo thống lĩnh, tất cả có bốn mươi người bị thương nhẹ, ba trọng
thương, không có ai tử trận.
Ừ, ngươi mau sắp xếp cho cái huynh đệ bị thương đi dưỡng thương, còn lại
tập hợp chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Liên Thành nhận lệnh xong đang định đi sắp xếp thì nhìn thấy hai người Lôi
Liệt đang điều tức dưới gốc cây không xa liền quay lại nói với Trọng Hiên.
Vừa nói hắn vừa cùng Trọng Hiên đi tới chỗ hai người Lôi Liệt. Vừa tới nơi hắn
liền chắp tay cúi đầu nói.
Tại hạ Liên Thành phó thống lĩnh doanh trại thứ tám của Tử Giáp vệ, cảm ơn
hai vị huynh đệ đã ra tay kịp thời tương trợ, nhờ hai vị mà Tử Giáp vệ chúng
ta giảm thiểu được không ít thương vong.
Liên phó thống lĩnh không cần phải khách khí, đó là chuyện chúng ta nên làm
mà.
Lôi Liệt cũng vội vàng ngăn cản Liên Thành hành lễ, hắn có thể nhìn ra được
Liên Thành thực tâm muốn cảm ơn bọn hắn vì đã giúp cấp dưới của hắn thoát khỏi
nguy hiểm chứ không phải chỉ là biểu hiện cho có lệ. Liên Thành không quên
quay sang bên cạnh hướng về phía Trọng Hiên giới thiệu.
Vị này là Trọng thống lĩnh của doanh trại thứ tám chúng ta.
Tham kiến thống lĩnh.
Lôi Liệt và Đỗ Bảo đồng thời hành lễ với Trọng Hiên. Trong khi đó Trọng Hiên
cũng đánh giá hai người. Hắn cười nói.
Ngừng một chút hắn lại nói tiếp.
Hai vị chắc cũng là dong binh đến An Định trấn làm nhiệm vụ phải không, Tử
Giáp vệ ta nhận mệnh trấn thủ An Định trấn khỏi thú triều lần này nếu hai vị
có thể thì hãy ở lại trợ giúp cho chúng ta phòng thủ.
Mục đích đến An Định trấn lần này của chúng ta chính là chợ giúp quân binh
phòng thủ An Định trấn mà, xin thống lĩnh không cần khách khí có việc gì cứ
điều động hai người chúng tôi sẽ hết sức thực hiện.
Tốt, có khí khái nam nhi, vậy hai người hãy cùng chúng ta trở về trấn nghỉ
ngơi cho tốt chuẩn bị chiến đấu.
Sau khi ổn định cho những người bị thương và thu dọn chiến trường toàn bộ Tử
Giáp vệ rút lui về An Định trấn. Hai người Lôi Liệt đi cùng với đám Liên
Thành, được Liên Thành nhiệt tình giữ lại nên hai người không về lại quán trọ
mà tới doanh trại Tử Giáp vệ ở lại. Buổi tối vì mừng tai qua nạn khỏi mọi
người tổ chức một bữa tiệc nhỏ, gọi là tiệc nhưng thực ra chỉ là ngồi uống
rượu quanh đống lửa lớn mà thôi. Liên Thành cười nói nhiệt tình mời rượu rồi
lại những người bị hai con ma thú cấp ba kia nhắm vào tưởng như sắp chết được
hai người cứu cũng lần lượt đến mời rượu tạ ơn. Qua vài lượt rượu cũng đã ngấm
Lôi Liệt và Đỗ Bảo đều bắt đầu có cảm giác say, bỗng nhiên Lôi Liệt nổi hứng.
Thấy các huynh đệ uống rượu vui vẻ như vậy tại hạ cũng xin được hát một bài
góp vui.
Hay...
Hay...
Mau để chúng ta xem tài nghệ của Lôi huynh.
Chúng quân lính đều nhiệt tình hưởng ứng duy chỉ có một người sắc mặt liền
không tốt, không ai khác chính là Đỗ Bảo hắn đi cùng Lôi Liệt một khoảng thời
gian hắn nhận định tên này cái gì cũng tốt duy chỉ có thi thoảng hơi tưng tửng
một chút nhưng hắn vẫn chịu được nhưng mà có một việc mà hắn không làm sao có
thể chịu nổi chính là tên này luôn cho rằng giọng hát của hắn là một đại ca
thần người người say mê, lần đầu tiên Đỗ Bảo tưởng thật thế nhưng khi nghe hắn
hát thì Đỗ Bảo mới biết được cảm giác khinh khủng nhất thế gian một khi tên
khi hát thì đấu khí trong người hắn cũng phải nhộn nhạo đầu óc quay cuồng. Vừa
nghĩ lại cảnh đó mà hắn lại rùng mình. Hắn vội vàng ngăn Lôi Liệt lại.
Thế nhưng mà Liên Thành không hiểu ý tốt của hắn lại nói.
Lôi Liệt cũng vội chen lời.
-Đúng đó chúng ta suốt ngày đánh giết mấy khi có dịp nhiều khán giả nghe đại ca thần ta thể hiện ngươi cũng ngồi cổ vũ cho ta chứ.
Thấy Liên Thành không hiểu ý tốt của mình hắn cũng đành chịu vội vàng nói.
Đứt lời hắn cũng quay đầu đi luôn mặc kệ Lôi Liệt đang muốn giữ hắn lại.
Thôi kệ hắn, bổn ca thần sẽ bắt đầu biểu diễn.
Và cơn ...mưa chiều nay...sẽ đưa...bóng tôi khuất...sa dần..............
Cả đám Tử Giáp vệ đang mong đợi bỗng nhiên mặt đổi sắc xanh, đấu khí toàn thân
nhộn nhạo mấy người bị thương chưa khỏi hẳn suýt nữa bị nội thương, cả đám mặt
mày cau có hiểu được câu " bảo trọng" của Đỗ Bảo trước khi bỏ chạy ý nghĩ thế
nào. Một lúc sau một người không chịu được liền báo với Liên Thành là bị
thương chưa khỏi nên xin phép về nghỉ ngơi sớm, có người đầu tiên liền có
những người tiếp theo dần dần còn mỗi một mình Liên Thành ở lại, hắn cũng muốn
bỏ chạy lắm nhưng vì phép lịch sự nên cố gắng ở lại đến cuối. Đến khi Lôi Liệt
hát hắn vội vàng nói.
Mọi người chiến đấu cả ngày cũng mệt mỏi rồi nên xin phép về nghỉ sớm, Lôi
huynh cũng nên nghỉ ngơi sớm thôi ngày mai còn chiến đấu có cần gì cứ báo với
ta.
Vậy làm phiền Liên huynh, ta xin phép.
Vừa được ca hát thỏa thích tâm trạng Lôi Liệt rất tốt mag đi về phòng, ngược
lại là Liên Thành hắn phải làm khán giả bất đắc dĩ của Lôi Liệt mà sợ hãi nhớ
lại cảm giác khi nghe Lôi Liệt hát mà sợ hãi nó giống như bị hàng ngàn ma thua
chạy qua linh hồn vậy có thể nói là nếu mà tu vi của hắn mà thất hơn tí nữa
thì có thể sẽ bị thương không biết chừng.
Một đêm qua đi sáng hôm sau như thường lệ Tử Giáp vệ bắt đầu thao luyện buổi
sáng, hôm nay toàn bộ vệ binh dưới trướng của Liên Thành đều mặt mày ủ rũ hai
mắt thâm quầng, tiếng hát của Lôi Liệt ám ảnh bọn họ cả đêm không thể ngủ nổi
họ còn cho rằng uy lực của giọng hát của Lôi Liệt không kém gì linh phẩm đấu
kĩ âm ba.
Hai người Lôi Liệt cũng đã dậy đang nhìn xem Tử Giáp vệ thao luyện. Lôi Liệt
chỉ về phía tiểu doanh của Liên Thành mà nói với Đỗ Bảo.
Bỗng nhiên tiếng tù và báo động nổi lên toàn bộ Tử Giáp vệ lập tức dừng thao
luyện tập hợp tại chung tâm doanh trại, Trọng Hiên mặc giáp nặng đi lên bục
thống soái.