Người đăng: cuongoo3
Giằng co một lúc Yêu Nguyệt cuối cùng cũng cho Lôi Liệt ngủ lại. Tên này
nghiêm túc được một lúc thì bắt đầu giở trò, hai tay bắt đầu vuốt ve khắp cơ
thể Yêu Nguyệt. Đang định lên tiếng thì một đôi môi khóa chặt môi nàng lại,
trong chốc lát hai người đã không mảnh vải che thân quấn lấy nhau, mãi một lúc
sau hắn mới chịu buông tha cho đôi môi của nàng.
Ngươi là đồ cầm thú.
Nhưng nếu ta không làm gì nàng thì ta còn không bằng cầm thú.
Ngươi...um..um..
Không để cho nàng nói tiếp hăn lại hôn nàng một cách mạnh mẽ, tay hắn bắt đầu
nhào nặn song phong mê người của nàng thành muôn vàn hình dạng khác nhau. Tên
tiểu đệ đệ của hắn cứ cọ sát vào bụng làm nàng cực kỳ khó chịu. Bỗng nhiên hắn
dừng lại nhìn sâu vào mắt nàng.
Nàng không nói gì mà chỉ e thẹn gật đầu. Lôi Liệt thì vui mừng không kể hết,
một động tác nhỏ kiến hai người hòa làm một, hắn bắt đầu cử động rồi chìm vào
khoái cảm của bản năng. Cả thế giới giờ đây chỉ còn hai người tồn tại, hắn
muốn giây phút này dừng lại mãi mãi.
Sáng sớm hôm sau Lôi Liệt dậy khá muộn, theo bản năng hắn sờ sờ bên cạnh nhưng
không thấy Yêu Nguyệt đâu vội vàng ngồi dậy mặc y phục sau đó lập tức đưa mắt
tìm Yêu Nguyệt nhưng hắn chỉ thấy một lá thư trên bàn.
" Lôi Liệt, khi chàng nhìn thấy lá thư này thì thiếp đã rời khỏi nơi đây rồi,
thiếp phải quay về sử lý một chút chuyện và xin phép chuyện của hai ta. Chàng
đừng quá lo lắng sau khi hoàn thành mọi việc thiếp sẽ đi tìm chàng. Yêu Nguyệt
"
Nội tâm Yêu Nguyệt đã chấp nhận Lôi Liệt nhưng giới luật của Dạ Nguyệt cung
cực kỳ nghiêm khắc nên nàng cần phải quay về nhận nhiệm vụ để rời khỏi cũng
hơn nữa còn phải lo cho muội muội một chút việc mong nó cũng có thể tìm được
một chốn nương thân cho riêng mình.
Lôi Liệt thẫn thờ nhìn lá thư một lúc rồi gấp gọn lại cất vào không gian giới
chỉ. Nếu hắn muốn đi tìm Yêu Nguyệt thì có thể tìm được ngay chỉ cần vận dụng
Thiên Địa quyết thì dù ở chân trời góc bể cũng có thể cảm ứng được nhau, nhưng
hắn tin nàng rời đi là có việc quan trọng cần phải giải quyết hơn nữa hiện tại
thực lực của hắn vẫn còn kém nàng một đoạn nên việc quan trọng bây giờ là phải
mau chóng nâng cao tu vi là một thằng đàn ông hắn phải có trách nhiệm bảo vệ
người con gái của mình chứ không phải núp phía sau để được bảo vệ. Mau chóng
ra ngoài tìm Đỗ Bảo để lên đường. Vừa ra đã thấy Đỗ Bảo đang ôm Cực hàn kiếm
dựa vào vách tường đợi hắn.
Cuối cùng ngươi cũng dậy chuẩn bị lên đường thôi, à mà vợ chưa cưới của
ngươi đâu.
Nàng có chuyện đi trước rồi chúng ta cũng đi thôi. Mà chẳng lẽ đi bộ sao
hay là chúng ta đi mua một con tọa kỵ đi cho đỡ mệt, từ đây đến An Định trấn
khá là xa đó.
Ừm, vậy đi khu giao dịch chước.
Hai người Lôi Liệt rời khỏi quán trọ đi tới chỗ mua bán ma thú. Xung quang
người người mua bán tấp nập.
Vào một cửa hiệu tương đối lớn, một tên tiểu nhị thấy có khách vội chạy ra
tiếp đón.
Xin chào nhị vị khách quan, tiểu nhân là người hướng dẫn của bổn điếm không
biết hai vị muốn mua loại ma thú nào. Chúng ta có các loại ma thú để làm cảnh
tiêu khiển, ma thú giữ nhà, ma thú lao động, ma thú tọa kỵ....
Chúng ta muốn mua hai con tọa kỵ tốt có thể đi đường dài ngươi giới thiệu
cho ta vài loại xem nào.
Ma thú tọa kỵ đường dài thì nhị vị có thể chọn Địa ma điểu ma thú cấp một
khá hiền là sức chịu đựng tốt.
Địa ma điểu tuy chạy được đường dài nhưng tốc độ khá chậm có loại nào nhanh
hơn không.
Vậy thì nhị vị có thể xem qua Cuồng dã trư ma thú cấp hai trung cấp tốc độ
cao sức khỏe tốt hơn nữa khá hiếu chiến có thể giúp chiến đấu.
Cuồng dã trư ta có biết qua khá thích hợp giá cả thế nào.
Tiểu điếm xưa nay luôn bán đúng giá một con tám ngàn hồng ngọc.
Được giá đó khá là hợp lý mau dẫn chúng ta đi xem.
Đỗ Bảo ra hiệu hợp lý rồi giao hồng ngọc cho tiểu nhị, Lôi Liệt cũng mau chóng
giao dịch rồi đi theo ra nhận tọa kỵ. Hai con cuồng bạo trư mà họ mua có hình
giáng khá giống lợn rừng ở tiền thế, đầu to tai nhỏ có bốn cái răng nanh to
lớn thân người rắn chắc sau gáy có bờm thứ chi nhiều cơ bắp ,đuôi cụt. Trên
lưng hai con cuồng bạo trư đã có sẵn yên cương. Đến trước mặt hai con vật tiểu
nhị nói.
Xem xét một chút rồi ngồi luôn lên yên Đỗ Bảo nói.
Tốt lắm giao dịch coi như xong chúng ta lên đường thôi.
Nhị vị đi thong thả, lần sau nếu cần gì thì có thể tới tiểu điếm.
Hai người cưỡi hai con Cuồng bạo trư đi ra khỏi thành, thẳng hướng bắc mà đi
mục tiêu chính là An Định trấn đường đi khá là dài tầm khoảng hơn một tháng
may ra mới có thể đến nơi.
Hai kẻ quái dị cưỡi lợn đi trên đường cũng tạo gia một chút danh tiếng. Khá
nhiều nhóm thổ phỉ có ý cướp đoạt của hai tên này đều bị tiêu diệt sạch sẽ dần
dần không còn nhóm nào có ý muốn cướp của hai tên này nữa mà chỉ cần nhìn thấy
hai kẻ cưỡi Cuồng bạo trư một kẻ lam y mặt lạnh như tiền lưng đeo bao thanh
kiếm, một kẻ mặt mũi khá anh tuấn nhưng ăn mặc quái dị trên vai có một con Vô
ảnh ưng thì phải lập tức tránh xa để khỏi dước họa vào thân. Mãi sau này đám
thổ phỉ mới biết được hai kẻ đó chính là Song anh trong hội săn Bạch Hổ thành
chỉ trách kẻ không có mắt đi chọc vào thôi.
Hai người Lôi Liệt trên đường đi săn được không ít ma thú, hơn nữa còn tiện
tay tiêu diệt vài nhóm thổ phỉ cũng lấy được một ít tài phú. Ngày thứ mười hai
người đi qua một sơn trại thổ phỉ nhưng nơi này đã tan hoang không giống một
nơi con người từng ở hai người liền đi vào xem xét bên trong. Trong sơn trại
xác chết vương vãi khắp nơi những cái xác bị xé tan thành nhiều mảnh nhà cửa
bị cháy rụi. Đỗ Bảo bỗng lên tiếng.
-Ta cảm thấy một khí tức khá quen thuộc hơn nữa với cách ra tay này..
Chỉ có thể là " hắn" Thị Huyết Cô Lang Lâm Tiếu Thiên.
Ừm, không biết bọn sơn tặc này tại sao lại chọc vào tên sát tinh này.
Đúng như hai người Lôi Liệt dự đoán Lâm Tiếu Thiên chính xác đã đi qua nơi
này. Ngày đó hắn bị mười vị đấu tướng truy sát lúc bị một tên trong đó ngăn
lại hắn đã phải tự tổn thương bản thân để trống lại hơn nữa hắn may mắn gặp
được một kẻ mới tấn cấp nên thuận lợi tiêu diệt, sau đó hắn cứ thẳng hướng bắc
mà đi không có mục đích . Ra khỏi rừng dậm đi qua thế giới bên ngoài làm hắn
dần thay đổi hắn muốn một lần nữa hòa nhập vào thế giới này, nhưng người khác
nhìn thấy hắn luôn luôn có bộ dáng sợ hãi không ai muốn nói truyện với hắn cả.
Cũng bởi vì vẻ ngoài của hắn có vẻ rất hoang dại với những bộ da ma thú răng
nanh cheo khắp người mà người nào cũng gọi hắn là người rừng kẻ man rợ. Hắn
cũng không muốn giết những người đó nên hắn luôn luôn di chuyển không dừng lại
ở đâu quá lâu. Hai ngày trước hắn đi qua một con đường gần sơn trại này, bắt
gặp nhóm sơn tặc đang hành nghề. Mục tiêu của bọn chúng là một nhóm người chắc
của gia tộc nào đó. Hai bên chém giết ác liệt, những hộ vệ gia tộc kia đang
bảo vệ một chiếc xe nhưng có vẻ không thể cầm cự được lâu. Một người có vẻ là
cầm đầu nhóm hộ vệ hô lên.
Hai tên hộ vệ được giao nhiệm vụ vội vàng hộ tống một đứa bé gái tầm khoảng
chín mười tuổi mở đường máu chốn đi. Nhưng không lâu sau thì tất cả hộ vệ đều
bị giết chết. Nhóm sơn tặc cũng đã bắt được đứa bé gái kia.
Tên đầu lĩnh nhóm sơn tặc cười như nhặt được vàng. Một tên khác mặt mũi mang
vẻ đê tiện đùng ánh mắt hau háu nhìn đứa bé gái.
Đại ca à có thể cho ta thưởng thức con nha đầu này không.
Haha lão tam khẩu vị của ngươi vẫn nặng như vậy, cũng được nhưng đừng làm
nó bị thương không sẽ khó đòi tiền chuộc.
Đại ca cứ yên tâm.
Tên lão tam xoa xoa hai tay đi về phía tiểu nha đầu kia. Nó có vẻ cũng biết
chuyện gì sẽ xảy ra với mình nên khóc lóc cầu xin.
Lâm Tiếu Thiên vốn định không xen vào chuyện này nhưng thấy tên kia có ý đồ
không bằng cầm thú với một đứa trẻ chưa trưởng thành thì hắn không chịu được
nữa quyết định cho mấy tên sơn tặc này đi chầu trời. Nghĩ là làm lao xuống từ
chỗ ẩn nấp thẳng về phía tên lão tam và đứa bé một chảo đánh vào ngực tên lão
tam xuyên thấu vào trong nắm lấy trái tim đang đập của hắn. Tên lão tam thì
bất ngờ hắn vẫn còn chưa biết mọi truyện sảy ra như thế nào nhưng hắn cũng
không còn cơ hội biết nữa. Năm ngón tay của Lâm Tiếu Thiên co lại bóp nát trái
tim, tên lão tam chết ngay tại chỗ. Tên lão đại và hai người bên cạnh hắn
cũng kịp phản ứng bắt đầu ra hiệu cho đám lâu la bao vây Lâm Tiếu Thiên, tên
lão đại thận trọng mà hỏi.
Chúng ta với các hạ không quen không biết tại sao lại ra tay tàn độc với
huynh đệ của ta như vậy. Chúng ta đây cũng không phải rễ ức hiếp nếu không có
câu trả lời thỏa đáng thì hãy để mạng lại.
Ta tự cho mình là cầm thú nhưng không nghĩ các ngươi còn không bằng cầm
thú. Tất cả các ngươi đều phải, chết.