Duyên Phận


Người đăng: cuongoo3

Nàng lại rơi lệ, từ nhỏ luôn phải làm chỗ dựa cho muội muội nên nàng luôn phải
cố tỏ ra mạnh mẽ lâu dần chẳng biết lần mà nàng khóc gần nhất là khi nào thế
mà hôm nay nàng không biết đã phải rơi lệ bao nhiêu lần.


  • Ta bảo ngươi bỏ ra, ta sống chết không cần ngươi quan tâm.


  • Ta sẽ không bỏ, dù nàng không muốn ở bên cạnh ta thì ít nhất hãy cho ta
    giúp nàng ra khỏi thành an toàn được không.


  • Buông tay.


  • Không, nàng không đồng ý thì ta có chết cũng không buông.


  • Buông ra.


  • Không


  • Buông.


-Không.


  • Ngươi không buông ta làm sao mặc y phục được.


  • Được ta buông nhưng nàng không được đi đâu đó.


  • Sẽ không đi.


  • Móc nghéo ai đi là con chó con.


-....

Yêu Nguyệt không biết phải nói gì với tên này nữa lúc thì hùng hổ làm anh hùng
không sợ chết lúc thì như trẻ con chưa lớn. Cuối cùng sau khi móc nghéo thì
hắn mới chịu buông nàng ra, vội vàng lấy một bộ nữ trang bình thường ra mặc
vào rồi quay sang nhìn hắn nàng lại vội quay đi.


  • Ngươi còn không mau mặc y phục vào. Vô lại.


  • Sợ gì chứ không phải chưa thấy bao giờ mà, đằng nào cũng của nàng hết mà.


  • Ngươi ngậm cái mồm thối lại đi.


Lôi Liệt cũng mau chóng mặc lại quần áo. Sau đó lại ngồi chống cằm mà ngắm Yêu
Nguyệt . Dù mặc một bộ nữ trang bình thường nhưng cũng không thể nào che nổi
vẻ đẹp yêu nghiệt của nàng. Bị ánh mắt như hổ rình mồi của Lôi Liệt nhìn chằm
chằm Yêu Nguyệt tức dận nói.


  • Ngươi nhìn cái gì đó, ta chịu ở lại rồi còn không mau tìm cách rời khỏi nơi
    này.


  • Ta tự cho là định lực không tồi nhưng cũng không cưỡng lại được vẻ đẹp của
    nàng, nếu cứ thế này mà ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị người khác chú ý đó.


  • Đợi một chút.


Yêu Nguyệt lấy ra một đống đồ vật nhỏ cùng với một cái gương thao tác một lúc
làm khuôn mặt biến đổi thành một người khác. Vẫn là một mỹ nhân nhưng cũng còn
kém Thái Điệp một phần, với bộ giáng này thì chắc chắn sẽ không gây chú ý.
Ngắm một lúc Lôi Liệt lại lên tiếng.


  • Dung mạo vậy là được rồi, còn tu vi cũng cần phải che giấu nữa, nữ nhân có
    thực lực đấu tướng vẫn sẽ bị nghi ngờ. Ta nhớ trong Thiên Địa quyết có bí pháp
    che giấu tu vi thì phải.


  • Trong Thiên Địa quyết à. Có phải là Ẩn tức thuật.


  • Đúng rồi nàng có Địa quyết rất rễ ràng thi triển Ẩn tức thuật.


  • Mà ngươi mau nói tại sao chúng ta lại sảy ra chuyện đó Thiên Địa quyết là
    thiên cấp công pháp từ đâu mà có.
    Lôi Liệt cũng không biết tại sao hai người lại có Thiên Địa quyết nhưng hắn
    chắc chắn lộ là do luồng năng lượng kỳ lạ kia. Chẳng biết nói thế nào hắn cũng
    chỉ biết chém gió cho qua chuyện.


  • Ta cũng không biết tại sao lại sảy ra chuyện đó ta chỉ biết trong cơ thể ta
    có một năng lượng kỳ lạ khi mà ta bị uy hiếp tính mạng thì nó mới xuất hiện,
    còn về phần Thiên Địa quyết ta cũng không biết.


  • Hừm có qủy mới tin ngươi. Giờ làm sao rời khỏi thành đây.


  • Ta muốn tham gia hội giao dịch vào ngày mai với lại toàn thành vẫn đang
    giới nghiêm nên ta nghĩ chúng ta ít nhất phải ở lại đây vài ngày nữa.


  • Tùy ngươi.


Vậy là Lôi Liệt dẫn Yêu Nguyệt ra ngoài thuê thêm một phòng bên cạnh nữa cho
nàng ở tạm. Đang định củng cố tình cảm thì đã bị đá ra ngoài. Đứng ngoài sân
Lôi Liệt lầm bầm.


  • Cướp đi đời trai của ta mà giờ trở mặt không nhìn người thật là kiếp đàn
    ông thật khổ mà.


  • Ngươi nói cái gì thế - Yêu Nguyệt nói vọng ra.


  • Không ta nói nàng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, hề hề.


Bị đá ra ngoài nên đành phải cắp đít lủi thủi đi về. Đang đi thì gặp Đỗ Bảo đi
đến, tên này vừa đi vừa nhìn ngó phía sau như sợ cướp vậy. Lôi Liệt thấy vậy
liền hỏi


  • Lão Bảo à ngươi đang nhìn cái gì thế.


  • Ài ta đang xem vị Thái tiểu thư kia còn bám theo không. Cả ngày hôm nay bị
    cô ta quấn lấy mà không tài nào thoát được, nữ nhân thật đáng sợ.


Lôi Liệt cảm thấy tên này bình thường lúc nào cũng tỉnh táo quyết đoán giải
quyết tình huống rất tốt mà tại sao lại phải sợ mỹ nhân bám theo chứ. Hơn nữa
chẳng lẽ hắn không nhận ra tình cảm mà Thái Điệp dành cho hắn.


  • Này ngươi đừng nói không biết Thái Điệp có tình cảm với ngươi đó chứ, được
    mỹ nhân theo đuổi có gì phải sợ.


  • Chính vì như vậy ta mới sợ đó chứ ta đâu có chút tình cảm nào với nàng ta
    đâu, với lại....với lại ta..ta có thích một người khác rồi.


  • Ngươi...ha ha... Ngươi cũng có lúc nói không nên lời cơ đấy ...haha....
    Nghe giọng điệu chắc lại thầm thương trộm nhớ hả, mà người đó tên gì ở đâu.


  • Ta cũng không biết nàng tên là gì ta chỉ được gặp nàng đúng một lần khi đó
    ta mới bắt đầu tu luyện đang đi săn ma thú trong Đông Nhĩ sơn vô tình gặp phải
    Hỏa vân xà là một con ma thú cấp bốn sơ cấp lúc đó ta tưởng như mình sắp chết
    thì nàng xuất hiện, bạch y phiêu dật hắc sắc chi dực, khuôn mặt băng sương mà
    diễm lệ với cả khí chất lạnh lùng đó làm ta nhơ mãi không quên. Nàng điều
    khiển hai bộ cương thi đấu với hỏa vân xà, nhờ vậy mà ta mới thoát chết.


  • Haha không ngờ có cả kiểu mỹ nhân cứu anh hùng nữa cơ đấy. Mà ngươi còn
    không biết người ta là ai thì tìm vào mắt hả. Hơn nữa có thể có hắc sắc chi
    dực thì phải là đấu linh cường giả bây giờ có tìm được thì chắc gì người ta đã
    ngó tới ngươi.


  • Không cần biết nàng đi đến đâu ta cũng sẽ tìm gia cho bằng được, còn cách
    biệt về tu vi thì ngươi nghĩ ta điên cuồng tu luyện vì cái gì.


  • Ài đúng là khổ vì tình, thôi vậy ngươi tìm cách nói cho Thái Điệp biết đi
    đừng để người ta phí công vô ích nữa.


  • Ừ ngày mai ta phải nói rõ với cô ấy mới được. Thôi ngươi cũng đi ngủ sớm
    đi.


Sáng ngày hôm sau, mọi người dậy khá sớm nhất là Lôi Liệt tờ mờ sáng hắn đã
đến trước cửa phòng Yêu Nguyệt ngồi đợi. Bên trong phòng Yêu Nguyệt vừa tỉnh
dậy đang định rửa mặt thì cảm thấy có người ở bên ngoài có người nhưng dựa vào
cảm giác giao động thì biết ngay người tới là ai.


  • Vào đi ngồi đó người khác lại tưởng ngươi là trộm đấy.

Bình thường nàng rất ghét có người quấy rầy mình lúc sáng sớm, hầu như toàn
tức dận đuổi kẻ làm phiền đi, không biết tại sao lần này lại gọi tên đáng ghét
kia vào. ' cạch' mở cưa phòng Lôi Liệt bước vào, nhìn thấy Yêu Nguyệt đang rửa
mặt thì hắn cũng đàng chờ một chút đợi sau khi nàng lau mặt xong hắn mới nói.


  • Hôm nay ta và bằng hữu muốn đi hội giao dịch để tìm mua binh khí, nàng đi
    cũng ta chứ.


  • Cũng được dù sao cũng phải ở lại đây vài ngày đi xem cũng không tệ.


Bỗng nhiên Lôi Liệt nhìn chằm chằm phía sau minh Yêu Nguyệt cũng theo phản sạ
có điều kiện cũng quay lại nhìn xem nhưng không có ai, đang định quay ra mắng
Lôi Liệt một trận thì môi anh đào đã bị khoá lại ' umm...' Lôi Liệt đạt được
mục đích liền quay đầu bỏ chạy vừa chạy vừa nói.


  • Thật thơm, thật mềm a.


  • Tên chết tiệt kia đứng lại.


Yêu Nguyệt bị đơ mất mấy giây rồi ngay sau đó đuổi theo muốn cho Lôi Liệt một
trận. Hai người đuổi nhau gà bay chó sủa làm loạn cả quán trọ lên, nhưng rất
kỳ lạ là không ai sử dụng bộ pháp cả cứ như người yêu chơi đuổi bắt thôi. Đỗ
Bảo vừa ngủ dậy đã gặp cảnh này cũng chẳng biết nói gì.


  • A lão Bảo chúng ta chuẩn bị đi thôi.
    Đến trước mặt Đỗ Bảo thì Lôi Liệt dừng lại nói, phía sau Yêu Nguyệt thấy thế
    liền bắt lấy tai hắn mà véo.


  • Ấy nhẹ nhẹ thôi nàng định ám sát chồng hả.


  • Lão Lôi đây là...


  • Đây là vợ chưa cưới của ta Yêu Nguyệt. Trước đây nghĩa phụ ta đã an bài hôn
    nhân này lần này thấy nàng tại đây nên đưa nàng đi cùng luôn.


  • À ờ. -Yêu Nguyệt cũng cố gắng phối hợp nhưng rất cứng nhắc.


Đỗ Bảo nhìn qua Yêu Nguyệt vài lần thì cũng không nói gì nếu đã là vợ của Lôi
Liệt thì chắc không có vấn đề gì.


  • Chúng ta đi thôi chứ, lần này hôi giao dịch vẫn tổ chức ở quảng trường chỉ
    có đấu giá tại đấu giá trường của dong binh công hội ngay bên cạnh.


  • Đi thôi lại so bộ pháp chứ.


  • Ta sợ gì ngươi.


  • À đừng bỏ rơi vợ ngươi nhé.


Thả lại một câu Đỗ Bảo đã lao đi trước, Lôi Liệt cũng vội ôm lấy Yêu Nguyệt mà
lao theo.


  • Bỏ ta xuống ta tự đi được. - Yêu Nguyệt vùng vẫy định thoát ra.


  • Nàng nhớ nàng chỉ là bát tinh đấu sĩ thôi làm sao theo kịp bọn ta được.
    Nghe vậy Yêu Nguyệt cũng chịu nằm im trong lòng Lôi Liệt. Hôm trước hai người
    đã thống nhất để Yêu Nguyệt giảm khí tức xuống bát tinh đấu sĩ để giảm khả
    năng bị nghi ngờ xuống thấp nhất, chỉ là nàng không ngờ tính toán lại bị tên
    vô lại kia chiếm được tiện nghi. Nhưng trong lòng nàng lại có chút thích được
    hắn ôm đi như vậy chẳng nhẽ nàng đã chấp nhận hắn rồi sao, bây giờ lòng nàng
    đang tranh đấu ý trí. Một nửa muốn rời xa hắn một nửa lại muốn chấp nhận hắn.
    Đang mông lung suy nghĩ thì đã đến nơi hắn vẫn chưa chịu bỏ nàng ra đến tận
    khi nghe tiếng Đỗ Bảo.


  • Ngươi không ngờ lại thua lẵng xẹt như vậy haha.


  • Hừ ta thích vậy đó ngươi làm gì được ta, chước hết lo giải quyết với vị
    Thái tiểu thư kia đi ha.


Đúng như Lôi Liệt nói Thái Điệp mang theo Mặc thúc đi lại phía ba người. Cô
nàng vừa chạy đến đã bám ngay vào Đỗ Bảo.


  • Bảo ca ca sao huynh đi mà không đợi người ta với . Oa ai đây vậy lão Lôi.

Lôi Liệt thấy vậy cũng vội chỉ vào Yêu Nguyệt giới thiệu:


  • Đây là vợ chưa cưới của ta Đào Yêu Nguyệt. - lại chỉ vào Thái Điệp -Cô ấy
    là cái đuôi của lão Bảo, Thái Điệp.


  • Thôi lão Bảo có chuyện muốn nói cô phu thê ta có chuyên đi trước đây.


Lôi Liệt nói xong liền mang Yêu Nguyệt đi chơi. Đỗ Bảo thì lúng túng nhưng
cũng đành phải giải quyết chuyện này nhưng cũng không quên mắng Lôi Liệt trọng
sắc khinh bạn.


Lôi Quyền - Chương #21