Chợt Thức Tỉnh


Người đăng: lmknickmail@

Vẻ hoài nghi trong lòng Lỗ Nhất Khí, cả hai người kia đều đã nhìn thấy. Thế là
lão mặt đỏ quyết định dùng một bằng chứng trực tiếp hơn để chứng minh, đó
chính là bản thân lão. Đúng vậy, để đối phương tin vào lời nói của mình, thì
bản thân mình phải là người đáng tin cậy. Bởi vậy, trước hết lão phải khiến Lỗ
Nhất Khí tin rằng mình là một người đáng tin cậy.


  • Tuy người trong Mặc môn phần lớn đã sớm lánh xa thế tục, song sau khi Thổ
    bảo bị khai quật và chuyển dời, những cái đầu cứng nhắc kia cũng không thể
    ngồi yên được nữa, họ ý thức được rằng bí mật của Bát bảo đã bị tiết lộ. Họ
    liền nghĩ tới Chu môn đầu tiên, thế nhưng người trong Chu môn tuy cũng học kỹ
    thuật của Mặc gia, song Mặc gia lại chưa từng tiết lộ bí mật về Bát bảo với
    họ. Thế là họ chuyển hướng sang Ban môn, nhưng mặc dù Ban môn cũng biết bí mật
    của Bát bảo, song việc cất giấu tam bảo là Mặc gia tự mình thực hiện, Ban môn
    không hề can dự vào.

Ngược lại, khi Ban môn chôn giấu Mộc bảo tại phía tây nam, Mặc môn lại phái
người tới giúp. Nhưng giờ đây, bảo bối bị đào lại là Thổ bảo do Mặc gia cất
giấu, nên hẳn là không liên quan gì đến Ban môn. Để làm rõ nguồn cơn mối hoạ,
Mặc môn đã ngầm phái cao thủ liên tục giám sát Ban môn và các phân chi thuộc
cấp của Mặc môn. Mãi vài thế hệ sau, Chu môn vốn dĩ từ lâu im hơi lặng tiếng,
đột nhiên lại có người dựa vào bảo bối mà đoạt được thiên hạ. Lúc này, chúng
tôi mới ý thức được rằng, bí mật có thể đã bị tiết lộ từ thế hệ tổ tông. Nhưng
nghiêm trọng hơn nữa, đó là bảo bối mà Chu môn nương tựa cũng đã bị quật lên!
– Lão mặt đỏ nói rất nhanh, lão đang muốn cấp tốc đi vào chủ đề khiến cho Lỗ
Nhất Khí hoàn toàn tin tưởng.


  • Xuất hiện tượng lạ quả ác phải không? – Tuy lão mặt đỏ nói rất nhanh, song
    vẫn có một giọng nói khác cắt ngang lời ông. Lão đạo trưởng đã lên tiếng, nét
    mặt đầy hiếu kỳ.


  • Đương nhiên rồi! Trước khi Chu Nguyên Chương lên ngôi hoàng đế, quê nhà
    Phượng Dương quanh năm hạn hán, mất mùa triền miên, chính là do Chu gia đã lấy
    mất Hoả bảo. Chu gia đã không tìm nơi định bảo giống như phái Toàn Chân các
    ông, bởi lẽ bảo bối này về cơ bản không thể định vị. Họ mang bảo bối này tới
    đâu, nơi đó lập tức khô cằn hoang hoá, không thể sinh tồn. Đây cũng chính là
    nguyên nhân khiến Chu môn suy vượng thất thường không thể hưng thịnh. Chu gia
    dùng bảo bối tranh đoạt thiên hạ, Mặc môn cảm thấy sự việc kỳ quặc khác
    thường, bèn âm thầm tra tìm trong tổ huấn của Chu gia mới biết được nguyên do.
    Thì ra tổ huấn của Chu gia phần lớn lại là “Mặc môn thập bát thiên“(*)cực kỳ
    bí mật của Mặc môn, vốn dĩ không thể truyền ra ngoài, trong đó ẩn chứa bí mật
    về Bát bảo định phàm cương.


Khi Chu gia phát triển hưng thịnh, người đời đã ngộ nhận rằng Chu gia và Mặc
gia là hai phái Nam Bắc của Mặc môn, cũng chính vì họ đã nắm giữ được kỹ thuật
bí mật của Mặc gia, nên đã đủ cơ để sánh ngang với Mặc gia. Tổ huấn của Chu
gia tuy sao chép không nhiều, nhưng cũng không phải là ít, gặp những kẻ sĩ tài
năng xuất chúng, đạo hạnh cao thâm chắc hẳn cũng sẽ ngộ ra được vài điều từ
trong đó, như Khâu tổ sư của phái Toàn Chân các ông. Bởi vậy, truyền nhân của
Mặc môn đã huy động toàn bộ lực lượng tiêu huỷ các bộ tổ huấn trong tay hậu
duệ của Chu môn, tìm kiếm thời cơ cướp lại Hoả bảo từ trong tay Chu Nguyên
Chương. Cùng lúc này, Lỗ gia cũng phát hiện ra Hoả bảo đã bị khai quật chuyển
đi, nên đã triển khai một loạt hành động nhằm giành lại bảo bối.

(*) Tức mười tám thiên trước tác của Mặc môn. Mặc Tử cả đời có tổng cộng 71
thiên trước tác, song chỉ còn 53 thiên được lưu truyền đến đời sau, 18 thiên
còn lại không phải là thất lạc trong quá trình lưu truyền, mà do bản thân
chúng là những bí mật không thể truyền ra ngoài. 18 thiên này ghi chép về các
kỹ thuật tinh xảo nhất, và ẩn chứa bí mật về Bát bảo.

Trong khi thuật lại, lão mặt đỏ không rời mắt khỏi Lỗ Nhất Khí. Lão ta muốn
phán đoán xem trong những gì mình đã kể, có thông tin nào Lỗ Nhất Khí đã biết,
để nhân theo đó mà tiếp tục chứng thực cho mình. Song lão phát hiện trong ánh
mắt của Lỗ Nhất Khí tràn ngập hiếu kỳ, còn vẻ mặt từ đầu tới cuối vẫn không hề
đổi sắc. Lão đành nói tiếp:


  • Lúc đó, Chu Nguyên Chương đã xưng đế thành công, thuộc hạ có vô số nhân tài
    hào kiệt. Tuy Mặc môn cũng có nhiều bậc dũng sĩ, song số lượng quá ít ỏi, qua
    vài cuộc tranh cướp báu vật đã tử thương gần hết. Khi đó môn trưởng vào lúc
    lâm chung, nhìn môn nhân chỉ còn thưa thớt mấy người, nên đã lệnh cho môn nhân
    không được tranh giành trực diện với Chu gia nữa, mà tạm thời âm thầm trợ giúp
    Lỗ gia hành động.

Lỗ Nhất Khí vẫn không chút phản ứng. Nét cười của lão mặt đỏ đã bắt đầu có vẻ
gượng gạo:


  • Tuy người Lỗ gia đều là thợ mộc, song lại có thể tranh đấu với Chu gia lâu
    dài hơn so với Mặc gia chúng tôi, bởi lẽ đệ tử đích truyền của Ban môn nhân
    đinh không vượng, song kỹ thuật của Lỗ gia lại lưu truyền rộng khắp, làm lợi
    cho thiên hạ, nên được rất nhiều người trợ giúp. Hơn nữa, Lỗ gia có một điểm
    quan trọng mà Mặc môn chúng tôi không thể sánh bằng, đó là Lỗ gia là người
    nhập thế, am hiểu quan hệ giao thiệp và các mánh khoé trong giang hồ, cũng
    biết cách lợi dụng ân huệ tình thù trong nhân tính, từ đó biết cách phát huy
    tối đa tài năng của đủ loại nhân tài cao thủ để giúp ích cho mình. Mặc môn
    lánh đời ẩn dật quá lâu, nên về mặt này có nhiều khiếm khuyết. Song dù là như
    vậy, Ban môn vẫn có hai lần suýt bị Chu gia đuổi cùng giết tận.

Vẻ mặt Lỗ Nhất Khí vẫn không hề thay đổi, chỉ có đôi mắt từ từ khép lại, càng
khép càng nhỏ, tựa như sắp ngủ đến nơi. Lời nói của lão mặt đỏ bắt đầu có chút
căng thẳng.


  • Một lần là vào năm Tuyên Đức đời Minh, tại địa giới Phật Sơn tỉnh Quảng
    Đông, môn trưởng Lỗ gia cùng với anh em con cháu tổng cộng bảy người bị vây
    khôn trong cục diện “Mây rủ che trời”() do cao thủ cẩm y vệ phía Chu gia bày
    ra, suốt bốn ngày vẫn không thoát được, trong bảy người đã ba người chết, bốn
    người bị thương. Nhờ có cao thủ Mặc môn âm thầm trợ giúp, bày ra cục “Bảy cầu
    vồng cứu âm dương“(*), phá vỡ cục diện “Mây rủ che trời”, giúp người họ Lỗ
    chạy thoát.

(*) Nguyên văn là “thùy vân tế nhật”, là một loại bố cục cạm bẫy kết hợp giữa
chốt lẫy và thuật mê hồn, sử dụng loại khói “tế nhật” (che mặt trời) trộn lẫn
thuốc gây ảo giác để thay đổi ánh sáng, rồi dùng “màn mây rủ” để che chắn
những thứ có thể dùng để định vị tại môi trường xung quanh, đồng thời liên tục
thay đổi vị trí theo một quy luật nhất định, khiến đối phương không thể nhận
biết được phương hướng.

(**) Một kỹ pháp chuyên dùng để phá giải những bố cục dùng khói sương mịt mù
che mắt. Từ bên ngoài khảm diện, dùng đèn chuyên dụng chiếu ra bảy luồng sáng
với bảy sắc màu, chiếu thẳng vào vị trí quan trọng trong khảm diện, và sẽ di
chuyển theo sự biến hoá của vị trí này. Như vậy sẽ chỉ ra được toàn bộ những
biến hoá trong khảm diện, giúp người bị vây khốn bên trong tìm ra lối thoát.

Lỗ Nhất Khí tựa như đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở chỉ hơi khe khẽ phả ra từ
cánh mũi. Nụ cười đã hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt lão mặt đỏ, trong giọng
nói lộ rõ vẻ nôn nóng.


  • Còn có một lần nữa là cách đây hai mươi mốt năm, môn trưởng Ban môn bị cao
    thủ Chu gia bức bách phải dẫn theo anh em và người nhà rời khỏi ngôi nhà tổ ở
    Bắc Bình, bị vây khôn trong Mắt cá dương. Khi đó, người trong Mặc môn chúng
    tôi đã âm thầm ra tay, dùng quạt “tất linh hoả phong”(*) thổi cháy một tấm vải
    che chắn bên ngoài, lại thổi nó quấn lên một trụ di động tại đuôi cá dương,
    chỉ dường cho ba người nhà họ Lỗ thoát ra.

(*) Dụng cụ này giống như một thiết bị phun sơn, là một cái hộp có hình rẻ
quạt, cán quạt là đầu phun, thân quạt là chỗ thổi gió. Nó có hai tác dụng, thứ
nhất là có thể phun ra lông vũ giấu bên trong, lông vũ gặp gió liền bốc cháy,
tốc độ cực nhanh; hơn nữa, gió rất mạnh thổi thành tia mảnh, có thể thổi tung
một vật cần thiết lẫn trong rất nhiều đồ vật khác mà không ảnh hưởng tới những
thứ xung quanh. Kết hợp sử dụng nhiều cây quạt hoả phong, hiệu quả càng thần
kỳ hơn nữa, chúng có thể đồng thời tác dụng lực vào nhiều điểm để trải phẳng
cả một tấm vải lớn trong không trung.

Mí mắt Lỗ Nhất Khí giật mạnh liền hai cái, he hé mở ra. Phản ứng rất nhỏ này
của cậu đã không lọt khỏi đôi mắt của lão mặt đỏ. Cơ mặt ở hai bên gò má của
lão lập tức dồn lại, khoé miệng kéo sang hai bên thành một nét cười. Cuối cùng
thì lão cũng đã tìm ra trọng điểm. Lời nói của lão lại chậm rãi như cũ, ngữ
điệu đã nhẹ nhõm bớt, song nội dung lại trầm trọng khác thường.


  • Người trợ giúp Lỗ gia thoát khỏi Mắt cá dương năm đó chính là tôi. Chúng
    tôi cả thảy có bốn người. Khi Lỗ gia thoát ra khỏi Mắt cá dương, chúng tôi vẫn
    phải giao đấu với Chu gia. Song đến khi Lỗ gia đều đã chạy thoát an toàn,
    chúng tôi lại không đi được nữa. Quân chi viện của Chu gia kéo tới vây khốn
    bốn người chúng tôi. Sau một trận huyết chiến, chỉ còn mình tôi thoát thân với
    đầy người thương tích. Từ đó về sau, truyền nhân Mặc gia đã không còn cao thủ.
    Vài năm sau đó, môn trưởng lại đột nhiên bệnh nặng qua đời, ngay cả chức môn
    trưởng cũng chưa kịp chỉ định người kế vị.

Tôi đành phải cho những đệ tử mới nhập môn phân tán khắp nơi tu luyện, đợi đến
khi cần sẽ gọi về. Còn tôi suốt hai chục năm qua vẫn chờ ở Bắc Bình, tôi biết
người Lỗ gia sớm muộn gì cũng sẽ quay lại. Nửa đêm hôm qua, nhìn thấy lửa cháy
trong Mắt cá dương trong viện, tôi lập tức đột nhập vào trong, ngoài mấy con
mèo hoang chó dại, không gặp phải thứ gì đáng nói. Song còn chưa kịp bước vào
nhà chính, đã thấy bọn người lớn kẻ bé giữ nhà đang lùi cả ra ngoài, tiếp tục
tìm nơi đặt bẫy. Tôi liền đoán ngay rằng người tới lần này hẳn là cao thủ,
khiến bọn giữ nhà không thể ngăn chặn.

Lỗ Nhất Khí mở to đôi mắt. Cuối cùng cậu đã biết ai là người đã kết liễu con
linh miêu đầu đồng lưng sắt tại cổng thuỳ hoa, ai là người đã đẵn cây phá
tường trong viện. Lão mặt đỏ đã lấy lại bộ dạng ung dung tự tại của người tu
luyện, tiếp tục kể:


  • Gã cao gầy bắn nỏ đuổi gấp theo sau cậu, tuy tôi biết cậu và mọi người có
    thể ứng phó với hắn, song tôi vẫn muốn giúp mọi người một tay. Dù gì mọi người
    cũng đã lao lực suốt cả một đêm, hơn nữa tôi cũng muốn tìm lý do để tiếp cận
    mọi người.


  • Vậy Chu gia nhờ đâu mà có được bảo vật? Tại sao họ lại có được mười tám
    thiên mật truyền của Mặc môn? Tại sao ông biết được bí mật đã bị tiết lộ từ
    đời tổ tông của các ông? – Đạo trưởng liên tiếp đưa ra ba câu hỏi. Xem ra ông
    ta cũng là kẻ tách biệt với đời, nên không biết rằng hỏi về bí mật của người
    khác là điều tối kỵ.


Lão mặt đỏ vẫn cười, song là quay sang nhìn đạo trưởng mà cười. Đạo trưởng
cũng đã nhận ra điều luống cuống có vẻ ngượng ngùng, vội vã chỉnh lại thế ngồi
cho ngay ngắn, điều hoà hơi thở. Quả thực, những lời vừa rồi của lão mặt đỏ đã
khiến ông ta tâm tư chấn động.

Không biết lão mặt đỏ muốn trả lời câu hỏi của đạo trưởng, hay là muốn tiếp
tục chứng minh sự thực với Lỗ Nhất Khí, nên đã ho khẽ một tiếng rồi nói tiếp:


  • Kỳ thực Chu gia làm cách nào có được bảo bối, chúng tôi không hề hay biết.
    Họ quật Hoả bảo lên từ lúc nào, chúng tôi cũng không rõ. Tại sao họ lại có
    được mười tám thiên mật truyền của Mặc môn, có phải tổ tông chúng tôi đã để lộ
    bí mật hay không, chúng tôi cũng chịu không thể biết được.

Câu trả lời đã khiến cho vị dạo trưởng phải ngẩn tò te. Còn Lỗ Nhất Khí không
hề phản ứng, dường như cậu đã đoán ra lão mặt đỏ vẫn còn lời để nói tiếp.


  • Tuy nhiên, về việc Chu gia dựa vào Hoả bảo để cướp đoạt thiên hạ, một số
    tiền bối của chúng tôi vì muốn làm rõ chuyện này đã rà soát lại toàn bộ trước
    tác của Mặc môn, cuối cùng đã tìm ra manh mối trên một cuốn sách thẻ tre không
    chữ do tổ tông để lại. Trên thẻ tre không có chữ, chỉ thấy ở mặt sau khắc hai
    đồ hình, phong cách hoàn toàn khác biệt. Chẳng ai hiểu được những tấm thẻ tre
    này có tác dụng gì. Khi đó trong Mặc môn có một vị cao nhân kỳ tài xuất chúng
    đã thọ hơn trăm tuổi, vào lúc lâm chung, đã xem cuốn sách thẻ tre rồi trăng
    trối lại hai câu: “Là lão tổ tông để lại! Là lão tổ tông nói ra”. Nói xong thì
    tắt thở về trời. Ẩn ý trong câu nói, cho tới nay vẫn chưa có ai hiểu được.


  • Ồ!


Rõ ràng câu trả lời này đã không khiến đạo trưởng thoả mãn. Không chỉ có đạo
trưởng, mà Lỗ Nhất Khí cũng cảm thấy câu trả lời quá mơ hồ.

Lão mặt đỏ cũng biết sự tình mà mình vừa kể thật chẳng rõ ràng, song lão vẫn
giữ vẻ tươi cười, cười một cách thật vô duyên. Tư thế ngồi của lão cũng đã
thay đổi, không còn vẻ thư thái như khi nãy, mà đã trở nên hết sức ngay ngắn
và nghiêm túc:


  • Từ đó về sau, các thế hệ môn trưởng của Mặc gia đời đời truyền nhau cuốn
    sách thẻ tre đó. Giờ đây tuy Mặc môn đã tan rã, song thẻ tre vẫn được bảo toàn
    nguyên vẹn, lúc nào tôi cũng mang theo bên mình. Hôm nay, tôi sẽ đánh liều giở
    nó ra đây cho hai vị xem qua, không chừng hai vị cao nhân đây có thể nhận ra
    được chỗ huyền diệu nào từ trong đó.

Lời vừa thốt ra, đạo trưởng lập tức ngạc nhiên sửng sốt. Từ miệng Lỗ Nhất Khí
cũng bật ra một tiếng:


  • Không!

Không phải vì cậu quá kinh ngạc, mà vì cậu muốn phủ định khi lão mặt đỏ quy
cậu vào hàng “cao nhân”.

Lão mặt đỏ không để tâm tới phản ứng của hai người, thận trọng lấy từ túi vải
đeo bên hông ra một cuộn vải màu xanh sẫm, tháo dây buộc ra. Bên trong lại có
một lớp da dê bao bọc, mở lớp da dê ra, quả nhiên có một cuộn thẻ tre đã ngả
màu đen thẫm.

Lão mặt đỏ đặt cuộn thẻ tre lên trên tấm da dê đã trải sẵn, bàn tay nhẹ nhàng
vận lực. Tấm da dê kéo cuộn thẻ tre trượt trên nền gạch xanh, dừng lại trước
mặt Lỗ Nhất Khí. Dường như lão không hề để ý tới ánh mắt hiếu kỳ và kinh ngạc
của đạo trưởng, chỉ nhìn Lỗ Nhất Khí mỉm cười, giống như một con bạc tràn đầy
tự tin đang đợi nhà cái mở kèo.

Lỗ Nhất Khí nhắm hờ đôi mắt, khiến người khác không biết cậu đang nhìn vào
đâu, cũng không rõ cậu đang nghĩ gì. Khi bó thẻ tre trượt tới trước mặt, mười
đầu ngón tay đang đặt trên đầu gối của cậu bỗng giật lên khe khẽ.

Rất lâu, rất lâu, cả ba người không ai lên tiếng, vẻ bình thản của Lỗ Nhất Khí
khi đối mặt với một bí mật hệ trọng nhường kia thật khiến người khác không tài
nào hiểu nổi. Mặt khác, định lực bất phàm của cậu càng khiến vị đạo trưởng cảm
thấy hổ thẹn.

Cuối cùng, Lỗ Nhất Khí đã lên tiếng, khí phách và phong thái trong lời nói đã
hoàn toàn vượt xa dáng vẻ bề ngoài và lứa tuổi của cậu:


  • Mục đích của ông là gì?

Lão mặt đỏ nghe vậy, toàn thân ngây thộn, nét cười trên khuôn mặt thoắt đã
đóng băng.


  • Tôi không hề có hứng thú với bí mật của Mặc gia các ông. Với tôi, biết thêm
    một bí mật, khác gì lại thêm một gánh nặng! Bởi vậy, trước hết ông hãy nói xem
    tai sao tôi lại phải biết bí mật này? – Trong giọng điệu của cậu có xen lẫn vẻ
    bất đắc dĩ, song lại khiến nụ cười đã tắt ngấm trên mặt lão mặt đỏ sống động
    trở lại.

Lỗ Nhất Khí nói năng tuy bình thản, song trong giọng nói dường như có chứa
đựng một sức mạnh vô hình, khiến hai người ngồi trước mặt cảm thấy vô cùng
chấn động.


  • Dù tôi không nói ra, hẳn cậu cũng đã đoán được, Mặc môn chúng tôi đã hết
    người rồi! Lời thề nguyền dùng tam bảo phong hung huyệt định phàm cương năm
    xưa, Mặc gia đã khó lòng thực hiện. Bởi vậy, chúng tôi muốn uỷ thác trọng
    trách này cho người khác, những người còn sót lại của dòng họ Mặc quyết tận
    tâm tận lực trự giúp đến cùng! – Lão mặt đỏ đã thôi không cười nữa, vẻ mặt vô
    cùng trịnh trọng – Năm xưa khi Lỗ gia giấu một bảo bối ở phía tây nam, đó là
    chốn rừng thiêng nước độc, nên Mặc gia đã phái dũng sĩ tới trợ giúp. Đến nay
    Mặc môn đã sức tàn lực kiệt, đặc biệt là thiếu một người đủ linh tính có duyên
    với bảo bối. Phong hung huyệt định phàm cương là đại sự tạo phúc cho con cháu
    đời sau, nhất thiết không thể lơ là. Đây là một trọng trách làm lợi thế nhân,
    tin rằng Lỗ gia chắc chắn sẽ không từ chối! – Nói tới đây, lời lẽ và biểu cảm
    của lão bỗng trở nên sôi nổi.

Mí mắt của Lỗ Nhất Khí vẫn rủ xuống, không biết cậu đang nhìn về phía nào.
Song lời nói của cậu lại vô cùng rành mạch, vừa hào khí dạt dào, cũng vừa xen
lẫn chút bất lực:


  • Cuộn thẻ tre này đã ẩn chứa bí mật liên quan tới bát bảo, có lẽ cũng nên
    xem thử. Nếu Mặc gia thực sự đã không còn nhân lực để hoàn thành trọng trách,
    Lỗ gia chúng tôi cũng xin nguyện đảm đương, chỉ sợ sức lực có hạn, sự việc khó
    thành.

Vừa nghe vậy, khoé miệng của lão mặt đỏ lập tức giãn rộng, gò má nhô cao, đôi
mắt nhắm tít lại trong một nụ cười rạng rỡ.

Còn vị đạo trưởng ngồi bên cạnh lại đang ôm một bầu nghi hoặc, lẽ nào cậu
thanh niên kia không suy xét tới một điều kiện rất quan trọng trong lời nói
của lão già mặt đỏ, đó là “người đủ linh tính có duyên với bảo bối”.

Lỗ Nhất Khí hé mở đôi mắt, với tay cầm lấy cuộn thẻ tre, mân mê một lát. Cậu
đã cảm nhận được làn khí thuần phác cổ xưa có màu xanh thẫm lan toả quanh
những tấm thẻ tre, tuy không rực rỡ linh động, song thâm trầm mạnh mẽ. Một bảo
khí như vậy chỉ có thể xuất hiện ở những báu vật rất lâu đời và chứa đựng
trong mình một hàm nghĩa cực kỳ thâm thuý.

Lỗ Nhất Khí lập tức lật mặt sau của tấm thẻ tre, muốn xem hai đồ hình khắc
trên đó. Vì vừa nãy, từ một góc đồ hình hơi hé lộ, cậu đã cảm giác được một
điều gì.

Ánh mắt của cậu nhanh chóng hoà nhập vào trong đồ hình. Cậu đã cảm nhận thấy
đồ hình đang xoay tròn, đang nhảy nhót. Đột nhiên, nó bỗng vỡ vụn thành muôn
mảnh, bay tung trong trí não của cậu, nhanh chóng trộn lẫn và kết tụ với những
ký hiệu, những đồ hình đã đọng trong trí nhớ, sắp xếp lại thành một số thứ mà
cậu có thể hiểu được…

Một hồi lâu sau đó, Lỗ Nhất Khí mới như chợt bừng tỉnh sau một giấc mơ. Cậu
không nói câu nào, chỉ cuộn tấm thẻ tre lại một cách chậm rãi và vô cùng thận
trọng. Nhưng khác ở chỗ, cậu đã cuộn mặt có khắc dồ hình vào phía trong, rồi
nhẹ nhàng đặt lại nó vào trong mảnh da dê.

Lão mặt đỏ và đạo trưởng chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Lỗ Nhất Khí
với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.


  • Hai bức đồ hình này không phải là để trang trí cho mặt sau cuốn sách, mà
    chúng là nội dung chính. Chúng là một kiểu chữ tượng hình cổ xưa đã được phân
    tách và tổ hợp lại, các người đã lẫn lộn mặt sau và mặt trước của sách thẻ tre
    rồi! – Lỗ Nhất Khí vừa dứt lời, lão mặt đỏ đã cười tít mắt, còn đạo trưởng
    ngây người kinh ngạc.

Lỗ Nhất Khí nói tiếp:


  • Bí mật của Hoả bảo là do tổ sư Mặc môn nói cho Chu gia biết, còn mười tám
    thiên bí mật của Mặc môn cũng là do tổ sư Mặc môn tặng cho họ Chu. Tổ tiên họ
    Chu xưa kia vốn là giúp đỡ Mặc gia cất giấu bảo vật, nhưng vì sao bảo vật lại
    rơi vào tay họ thì trên thẻ tre không thấy nói tới.

-Tổ tiên của Chu gia là ai? – Lão già mặt đỏ đột nhiên hỏi lại, kỳ thực là muốn xác nhận xem Lỗ Nhất Khí có thực sự hiểu được nội dung trên thẻ tre hay không, hay là chỉ đoán mò dựa vào những thông tin mà lão vừa cung cấp.

Lỗ Nhất Khí nhìn đạo trưởng, rồi lại quay sang nhìn lão mặt đỏ. Lão mặt đỏ
hiểu rõ cậu đang lo lắng điều gì, bèn nói:


  • Đạo trưởng đã biết lâu rồi. Đạo sĩ Toàn Chân chính vì cảm thấy tò mò về tổ
    tiên Chu gia nên mới rà soát trong tổ huấn họ Chu, tìm ra manh mối của Thổ
    bảo.

Nghe vậy, Lỗ Nhất Khí bèn bật ra bốn chữ:


  • Là người giết rồng!

Lão mặt đỏ đến lúc này mới phô ra hai hàm răng vàng xỉn. Chỉ cần bốn chữ này,
lão đã hoàn toàn tin chắc rằng, chàng thanh niên đang ngồi trước mặt mình
chính là người đủ linh tính có duyên với bảo bối.

Không đợi Lỗ Nhất Khí nói thêm lời nào, lão mặt đỏ đã chỉnh lại tư thế ngồi,
vươn lưng thật thẳng, dáng vẻ vô cùng trịnh trọng. Rồi lão gập khuỷu, đưa cánh
tay phải ra, bàn tay nắm hờ thành quyền, ngón cái chĩa xuống phía dưới, dùng
động tác hành lễ đơn giản này dể biểu thị sự kính trọng đối với Lỗ Nhất Khí.
Sau đó, lão đằng hắng một tiếng rồi nói:


  • Truyền nhân của Mặc môn Mạc Thiên Quy, nguyện dốc hết sức mình phò trợ cao
    nhân của Lỗ gia hoàn thành trọng trách phong huyệt định phàm cương.

Tới lúc này, Lỗ Nhất Khí mới biết tên của lão mặt đỏ là Mạc Thiên Quy.


  • Cảm phiền đạo trưởng lánh đi một lát, tôi có vài sự việc muốn thương lượng
    với người anh em của Lỗ gia! – Lão mặt đỏ nói với đạo trưởng.

Đạo trưởng chắp tay lại, đứng dậy rồi đi ra phía cửa sau. Dáng đi của ông ta
rất mực ung dung tự tại. Cuối cùng thì bí mật bấy lâu giấu kín trong lòng giờ
đã được trao lại cho người cần biết, ông ta cảm thấy như trút bỏ được gánh
nặng trong lòng.

Không chỉ có mình đạo trưởng, mà còn một người nữa cũng cảm thấy vô cùng nhẹ
nhõm, đó chính là lão mặt đỏ Mạc Thiên Quy. Di mệnh tổ tiên truyền lại cuối
cùng đã tìm được người đồng ý đảm đương, khác nào đã tháo bỏ được chiếc gông
vô hình đang mang trên cổ.

Chỉ có Lỗ Nhất Khí là khác. Mặc dù ngay từ thời khắc tìm ra “Cơ xảo tập“, cậu
đã lập tức ý thức được rằng, cho dù là bảo bối do gia tộc nào cất giấu, bản
thân cậu vẫn phải toàn lực tiếp nhận trọng trách tìm bảo bối, phong hung
huyệt. Song giờ đây, khi ba bảo bối của Mặc gia đều đã dồn cả lên vai cậu, cậu
vẫn cảm thấy áp lực càng nặng nề gấp bội.


  • Tiểu huynh đây là người thế nào trong Lỗ gia? Có quan hệ ra sao với môn
    trưởng Ban môn Lỗ Thịnh Hiếu, người đã chạy khỏi Bắc Bình hai mươi năm về
    trước? – Mạc Thiên Quy hạ giọng hỏi khẽ.

Một khối đau thương bỗng nghẹn lại trong lòng Lỗ Nhất Khí, Vừa mới hôm qua
thôi cậu phải tận mắt chứng kiến cái chết của người bác thân yêu, còn chưa kịp
khóc thương. Vậy nên lúc này cậu không nói nên lời, chỉ lẳng lặng kéo lưỡi rìu
ngọc đeo trên cổ ra. Cậu nghĩ, nếu lão Mạc hai mươi năm về trước đã biết ai là
môn trưởng của Ban môn, chắc chắn sẽ nhận ra tín phù của môn trưởng.


  • Ồ! Giờ đây cậu chính môn trưởng của Ban môn ư? – Mạc Thiên Quy vô cùng kinh
    ngạc. Tuy lão biết chàng thanh niên trước mặt kia là một bậc kỳ tài hiếm có,
    song lão không hề nghĩ đến chuyên cậu có mối liên hệ gì với địa vị môn trưởng
    Ban môn.

Lỗ Nhất Khí mỉm cười, khẽ gật đầu. Phong thái thoát phàm nhường kia khiến Mạc
Thiên Quy hoàn toàn không còn chút nghi ngờ về thân phận môn trưởng của chàng
thanh niên trước mặt.


  • Lỗ môn trưởng…


  • Tôi là Lỗ Nhất Khí. Lão Mạc đừng nên khách khí, cứ gọi tên tôi là được!


  • Không được, phải gọi là Lỗ môn trưởng mới phải. Chúng ta không cùng môn
    phái, nếu xưng hô tùy tiện sẽ khiến cho người trong Ban môn phản cảm.


Lỗ Nhất Khí xưa nay chưa từng bước chân vào chốn giang hồ, chẳng hiểu gì về lề
lối giang hồ. Nên nghe lão Mạc nói vậy, cậu cũng thôi không phản đối nữa.


  • Lỗ môn trưởng! – Vẻ mặt của Mạc Thiên Quy bỗng trở nên vô cùng nghiêm nghị
    – Giờ đây tôi sẽ nói cho cậu nghe về việc cất giấu tam bảo của Mặc gia năm
    xưa. Kỳ thực, cậu đã biết được hai thứ rồi, Thổ bảo ở phía chính bắc đã bị
    dịch chuyển, Hoả bảo ở tây bắc đã bị Chu gia cướp đi, chỉ còn lại Thiên bảo ở
    phía chính tây. Tôi đã gửi thư cho một vài đệ tử được việc ít ỏi còn lại của
    Mặc môn gấp rút đi về phía tây, thứ nhất là để tìm kiếm những truyền nhân của
    Mặc môn năm xưa lưu lại canh giữ bảo bối, thứ hai là thử xem liệu có thể tìm
    ra vị trí đại khái của bảo cấu hay không, đợi khi chúng ta tới đó thì có thể
    thu hẹp được phạm vi tìm kiếm.


  • Chỉ cần Thiên bảo vẫn còn ở đúng vị trí, chắc hẳn sẽ tìm thấy được. – Lỗ
    Nhất Khí đã có được “Cơ xảo tập” và thẻ ngọc ghi chép vị trí của tám hung
    huyệt, nên cậu tỏ ra rất tự tin – Nhưng Thổ bảo đã bị chôn vùi dưới tầng tầng
    lớp lớp đất vàng, nếu muốn tìm ra vị trí của nó, khai quật lên để phong hung
    huyệt, định cương giới là một việc không phải dễ dàng. Song khó nhất vẫn là
    Hoả bảo, ông nói Hoả bảo nằm trong tay Chu gia, sau cuộc tranh đấu với người
    của Chu gia hôm qua, tôi tự thấy nếu muốn cướp lại Hoả bảo từ trong tay họ,
    quả là khó khăn muôn vàn.


  • Lỗ môn trưởng, cậu chớ nên lo lắng chuyện này. Chúng ta chỉ cần tìm ra chỗ
    cất giấu bảo bối phong hung huyệt mà thôi. Còn Hoả bảo chúng ta không phải đi
    cướp về nữa, bởi lẽ Hoả bảo đang ở… Ai? – Mạc Thiên Quy đột ngột quát lớn, bật
    người nhảy vụt lên, rút kiếm lao thẳng ra phía cửa.


Lỗ Nhất Khí chỉ thấy trước mắt hào quang sáng loà, một vầng sáng xanh biếc
thâm trầm vụt nhanh về phía cánh cổng cổ kính của chính điện.


Lời Nguyền Lỗ Ban - Chương #63