Người đăng: lmknickmail@
Một hồi lâu sau, cột nước bắn lên từ cánh cửa hình mặt trăng dưới nước mới dần
dần tiêu biến. Toàn bộ mặt ao bụi nước mù mịt, bay cả lên bờ, táp đầy thềm đá.
Bụi nước giá lạnh vô cùng, chỉ bám một lớp mỏng lên người, mà tựa như đang
ngâm mình trong nước đá. Lỗ Thịnh Nghĩa và Lỗ Ân đang đứng trên thềm bất giác
run lên cầm cập.
Bụi nước đã tan đi, nhưng Lỗ Thịnh Nghĩa và Lỗ Ân vẫn còn run rẩy.
“Sao thế nhỉ, chẳng lẽ mình đã già thật rồi ư, mới có một chút hàn khí đã chịu
không nổi?” – Lỗ Thịnh Nghĩa thầm hỏi.
Cơn run rẩy mỗi lúc một kịch liệt hơn, thậm chí cơ thể họ đã bắt đầu nghiêng
ngả. Chắc chắn không phải là run rẩy nữa rồi, mà là chấn động. Thềm đá đang
rung lên dữ dội, khe hở giữa các phiến đá đang toác ra. Căn lầu nhỏ cũng đang
nghiêng ngả, những ô kính màu rung lên loảng xoảng. Mặt nước ao mới vừa lặn
xuống, bỗng lại khởi lên vô số con sóng nhỏ.
Lỗ Ân đã vắt một chân qua lan can bằng đá trên thềm, hai chân kẹp chặt lấy lan
can đá để giữ vững cơ thể, tay phải nắm chặt chuôi đao, tay trái kéo cái sọt
trên lưng che chắn trước ngực. Phản ứng của ông trước những tình huống bất ngờ
nhạy bén hơn nhiều so với Lỗ Thịnh Nghĩa. Ngay từ lúc Lỗ Thịnh Nghĩa đang nghi
hoặc trước cảm giác nghiêng ngả lắc lư, Lỗ Ân đã ở trong trạng thái công thủ
sẵn sàng.
Từ dưới mặt nước ao xanh biếc, một đường ngoằn nghèo khúc khuỷu màu đen đang
từ bờ ao đối diện chạy tới, giống như một tia chớp lao đi chậm chạp, muốn chém
ngang mặt ao, thềm đá, căn lầu làm hai nửa.
Sau tia chớp là tiếng sấm. Vẳng lại hàng tràng những tiếng nổ rền liên tiếp.
Không biết cái ao đã bị chém làm đôi hay chưa, nhưng thềm đá thực sự đã nứt
đôi. Khi Lỗ Thịnh Nghĩa vừa bắt chước Lỗ Ân, chạy đến gần hàng lan can bằng đá
phía bên này, thì khe hở giữa các phiến đá đã rộng bằng cả bàn tay. Lỗ Thịnh
Nghĩa vừa kịp nắm chặt vào cột lan can, thềm đá đã hoàn toàn tách thành hai
nửa. Từ vết nứt, một dòng nước xanh biếc rộng đến hơn hai thước lao thẳng về
phía căn lầu.
Căn lầu không bị vỡ làm đôi, mà bị nuốt chửng mất phân nửa. Cả gác Quan Minh
và thềm đá đều lún sụt xuống, tốc độ rất nhanh. Khi dòng nước chạm đến căn
lầu, cánh cửa nhỏ đã chỉ còn nhô lên non nửa.
Lỗ Ân và Lỗ Thịnh Nghĩa đều hết sức choáng váng trước những gì đang diễn ra.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy một khảm diện có quy mô lớn nhường này, lại càng
chưa bao giờ nhìn thấy một khảm diện có cách vận hành bá đạo đến vậy, chứ đừng
nói đến việc tìm ra vị trí của nút lẫy hay cơ quát!
Không đúng! Lỗ Thịnh Nghĩa đột nhiên nhận ra, đây không phải là khảm diện. Lúc
nãy, khi tiến vào căn lầu từ cửa chính, ông đã quan sát rất chi tiết các thiết
kế bên trong. Nếu đây quả thật là một khảm diện, cho dù nó được ngụy trang che
giấu một cách khéo léo hoàn hảo, khiến người ta không thể phát hiện ra dấu vết
của cơ quát, thế nhưng ván gỗ sàn nhà và cầu thang đã từng bị nước vào hay
chưa, một hậu duệ Ban môn như ông sao có thể không nhận ra?
Trong công phu Định cơ của nhà họ Lỗ, không những phải định nền móng, mà còn
phải xác định nguyên liệu làm nền. Vì vậy trong công phu này có một kỹ thuật
gọi là “biện tài”, dùng để phân biệt nguyên liệu. Bất kể là loại khảm diện
nào, sau bố trí xong đều phải thử nghiệm một hai lần. Nếu khảm diện hoạt động
như hiện tại, khi thử khảm cũng phải cho nước tràn vào nhà. Chất liệu gỗ chỉ
cần dính nước, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Nhưng ở tầng dưới, Lỗ Thịnh Nghĩa
không hề phát hiện bất cứ vết tích nào.
Không phải khảm diện, vậy tại sao lại có hiện tượng bất thường kia? Lẽ nào đối
phương muốn hủy vườn bỏ chạy? Xét về tình thế trước mắt, hẳn họ cũng chưa đến
mức cùng bất đắc dĩ như thế!
Mắt thấy căn lầu đã bị lún hẳn một tầng, Lỗ Thịnh Nghĩa và Lỗ Ân cứ đứng ngây
người trên thềm đá đã nứt vỡ tan tành, kinh ngạc một hồi lâu. Cuối cùng vẫn là
Lỗ Ân bừng tỉnh trước. Ông nhìn căn lầu, lại nhìn mặt nước xanh như mực, vẻ
mặt xem ra rất mực băn khoăn. Trong ánh mắt của ông, sợ hãi và dục vọng đang
giằng xé.
Nét mặt của Lỗ Ân dần dần trở nên kiên định. Ông vẫn không hề nói một lời,
không biết trong đầu đang nghĩ gì. Ông đã bắt đầu hành động, nhưng nhất thời
không biết ông đang định làm gì.
Chỉ thấy ông rung chân một cái để kiểm tra độ chắc chắn của thềm đá dưới chân.
Mặc dù thềm đá đã bị nứt làm đôi, nhưng cột đỡ bên dưới vẫn vô cùng chắc chắn.
Sau đó, ông lấy từ trong sọt ra một cuộn dây thừng mảnh, thành thạo thắt một
nút xỏ thừng trên lan can đá.
Lỗ Thịnh Nghĩa cũng đã dẹp bỏ những suy nghĩ lan man, đây là kinh nghiệm mà
ông rút ra được sau thời gian hành tẩu giang hồ. Đầu óc chỉ có một, những
chuyện nghĩ chưa thông đừng nên mất công nghĩ nhiều, hãy dùng phương pháp khác
trực tiếp hơn để khám phá. Hơn nữa suy nghĩ lan man rất dễ khiến bản thân bỏ
qua những thứ quan trọng hơn.
Khi Lỗ Ân thắt nút, Lỗ Thịnh Nghĩa cũng chăm chú quan sát thủ pháp của ông. Lỗ
Ân đôi lúc thông minh khác thường, nhưng có nhiều chuyện lại vụng về đến khó
hiểu. Như kiểu nút thắt xỏ thừng này, Lỗ Thịnh Nghĩa đã dạy Lỗ Ân không biết
bao nhiêu lần, nhưng ông vẫn thắt ngược dây, mặc dù vẫn rất chắc chắn, nhưng
hình dạng nút thắt trông rất khó coi.
Lỗ Ân cởi bỏ áo ngoài, để lộ bộ quần áo lặn bó sát màu đen. Lỗ Thịnh Nghĩa
chưa bao giờ nhìn thấy Lỗ Ân mặc loại phục sức này, lại càng không ngờ hôm nay
ông ta lại mặc nó ở bên trong. Kỳ thực ông không hề biết Lỗ Ân biết bơi lội,
cũng chưa từng thấy Lỗ Ân xuống nước bao giờ. Nhưng Lỗ Thịnh Nghĩa không cảm
thấy bất ngờ, vì sau khi bước chân vào khu vườn, đã không còn chuyện gì đáng
để ông phải kinh ngạc nữa.
Lỗ Ân ngẩng đầu nhìn Lỗ Thịnh Nghĩa, cuối cùng cũng đã mở miệng. Ông nói với
một giọng bình thản nhưng vô cùng kiên định:
Tôi xuống đó xem sao, lão gia trông coi đầu dây thừng giúp tôi!
Được! – Lỗ Thịnh Nghĩa cũng trả lời rất bình thản, kèm theo một cái gật đầu
dứt khoát.
Lỗ Ân không buộc dây thừng quanh người, mà gập chồng đầu dây thành ba khúc,
ngậm vào trong miệng. Như vậy sẽ tiện lợi hơn so với buộc thành nút, khi muốn
buông ra chỉ cần há miệng là xong.
Lỗ Ân tung mình nhảy vụt lên rồi lao đầu xuống khe nước, máu từ những vết
thương gợn lên mấy vệt đỏ tươi trên mặt nước xanh đen. Tư thế nhảu xuống nước
của Lỗ Ân không hề tầm thường, ông đưa thẳng cây đao lên trên đầu rồi lao
xuống, tạo thành một mũi nhọn rẽ nước lao đi, vừa nhanh chóng, tiết kiệm sức
lực, lại có tác dụng thăm dò, phòng vệ, tấn công, kịp thời phản ứng trước
những uy hiếp bất ngờ xuất hiện từ dưới nước.
Lỗ Thịnh Nghĩa nhớ lại hình như Lỗ Ân là người vùng Định Hải tỉnh Chiết Giang,
gần kề biển lớn, nơi ba sông hội tụ, nên biết bơi lội cũng là lẽ thường tình.
Nhưng bộ quần áo lặn của Lỗ Ân được làm từ lúc nào, ông không rõ. Nhưng trông
còn rất mới, có lẽ được làm chưa lâu.
Từ trên thềm đá đã nứt toác, các tảng đá vụn vẫn tiếp tục lở rào rào xuống mặt
nước xanh đen, khiến khe nước lại càng mở rộng, cuối cùng chỉ còn lại hai viền
đá dài áp sát hai hàng lan can đá ở hai bên là chưa lở xuống. Căn lầu nhỏ đã
lún xuống một nửa, mái hiên giữa lầu một và lầu hai gác lên trên thềm đá nứt
toác. Lỗ Thịnh Nghĩa bèn men theo viền đá leo lên mái hiên, định vòng qua mái
hiên đi sang phía thềm đá bên kia.
Mái hiên lợp ngói lưu ly trơn bóng, nên Lỗ Thịnh Nghĩa phải thận trọng lần
từng bước một. Nhìn vào kết cấu của căn lầu và sự liên kết giữa các bộ phận,
có thể thấy mái hiên rất chắc chắn, chí ít cũng chịu được sức nặng của ông.
Nhưng ông vẫn e sợ trên mái ngói có cạm bẫy gì, nên từ từ quỳ xuống, buông con
dao khắc khỏi tay, rồi chống hai bàn tay lên mặt ngói, cúi thấp người xuống,
nghiêng mặt nheo mắt quan sát thật kỹ.
Qua cơn chấn động dữ dội vừa rồi, tất cả các ô kính màu trên cửa sổ lầu hai
đều đã vỡ vụn, văng tung tóe như sao sa khắp mái hiên. Trong tình cảnh này,
muốn phán đoán xem mặt ngói có bố trí cạm bẫy hay không là rất khó, cũng rất
tốn thời gian.
Những tiếng sụt lún lở vỡ đã chấm dứt, xung quanh yên lặng như tờ chỉ còn
những cánh cửa sổ trống hoác đang đu đưa, chốc chốc lại cọt kẹt một tiếng nghe
rất quái dị. Trong khung cảnh im ắng tuyệt đối, âm thanh càng trở nên vang
vọng lạ thường.
Lại một tiếng cọt kẹt dài hơn vọng lên, cùng lúc đó, trên khung cửa sổ của lầu
trên xuất hiện một khuôn mặt. Một khuôn mặt mang mặt na ly miêu màu đỏ máu.
Cùng xuất hiện với khuôn mặt là một ống trúc màu tía. Bàn tay cầm ống trúc
trắng muốt như ngọc, thoạt nhìn đã có thể đoán ra đây là người đàn bà đẹp rất
biết giữ gìn nhan sắc. Người đàn bà từ từ đưa cánh tay lên, âm thầm thò ra
ngoài cửa sổ, đưa đầu ông trúc nhắm thẳng vào Lỗ Thịnh Nghĩa đang bò rạp trên
mặt ngói.
Một ngón tay mềm mại nuột nà như ngọc ấn xuống một vết hằn hình bầu dục trên
ống trúc, từ từ ép xuống. Tính mạng của Lỗ Thịnh Nghĩa đã treo lơ lửng trước
ngọn lửa địa ngục.
Đó chính là “Quỷ hỏa thiên trúc”, thứ vũ khí trước đó đã bắn ra một quả cầu
lửa đỏ rực nhằm vào Lỗ Ân. Nó được cải tiến từ “Bài Phong hỏa côn” của nhà họ
Dương ở phủ Thiên Ba đời Tống. Tương truyền a đầu đốt lửa Dương Bài Phong
trong Dương gia có thứ vũ khí tên là thiêu hỏa côn, do Thiên Cơ xảo thủ Chu
phu nhân ở phủ Khai Phong chế tạo ra. Trong côn ẩn tàng cơ quan, khi giao
chiến có thể vặn mở cơ quan để phun ra quả cầu lửa từ đầu côn. Về sau, một vài
gia tộc chuyên chế tạo ám khí trong võ lâm đã căn cứ vào loại côn này để sáng
tạo ra rất nhiều loại ám khí tương tự, nhưng thành công nhất chính là Quỷ hỏa
thiên trúc. Nghe nói nó tập hợp được đủ yếu tố nhẹ, khéo, nhanh, kín, độc,
mạnh trong một thể. Quả cầu lửa mà nó bắn ra được làm từ bột đá hỏa tinh Nam
Cương, bám rất chặt. Thứ vũ khí này chỉ được Tích Lịch pháo đường ở Bạc Châu
mang ra sử dụng một lần, sau đó âm thầm biến mất không thấy xuất hiện trên
giang hồ nữa.
Mắt nhìn Lỗ Thịnh Nghĩa đang bò rạp trên mái ngói vươn đầu chờ giết, khóe môi
bên dưới tấm mặt nạ ly miêu hơi nhếch lên. Ả đang cười. Nét cười vừa lộ trên
mặt, trong mắt đã lóe lên một tia sát khí sắc lạnh.
Mục tiêu lần này quá rõ, khoảng cách lại gần, một phát trúng ngay là kết quả
hiển nhiên không cần phải nghĩ ngợi.
Quỷ hỏa trong tay ả đàn bà đang chuẩn bị khạc ra ngọn lửa ma quỷ cháy đỏ rực
rỡ, lộng lẫy hào quang thiêu đốt sinh mạng của Lỗ Thịnh Nghĩa.
Đúng vào khoảnh khắc sống chết tấc gang, ả đàn bà đột nhiên thấy trước mắt
mình chớp lòe những ánh sao ngũ sắc, bên tai nghe lanh canh như gió lắc dàn
chuông. Tuy ánh sao không quá chói lòa, nhưng trong mắt ả mọi thứ bỗng trở nên
mù mịt. Tuy tiếng chuông rung yếu ớt, nhưng nghe như tiếng rung của một mũi
nhọn đoạt hồn.
Khuôn mặt bên dưới lớp mặt nạ ly miêu đờ ra khiếp đảm, ả đàn bà lập tức bật
ngửa người ra sau để tránh. Vì vội tránh, ả nhất thời quên mất đầu ống trúc
vẫn thò ra ngoài cửa sổ.
Một bàn tay to khỏe cơ bắp cuồn cuộn thình lình chụp lấy ông trúc, giật mạnh
ra phía ngoài. Lúc này, ả đàn bà mới sực nhớ ra ống trúc còn ở bên ngoài. Vừa
hồi tỉnh, ả lập tức nhận ra những chớp sáng và tiếng lanh canh vừa nãy chỉ là
một nắm vụn kính màu vừa ném đến. Mối uy hiếp khiến thị giác và thính giác của
ả phải kinh hãi lại không phải là uy hiếp thật sự, uy hiếp thật sự chính là
luông kình lực ở bên ngoài cửa sổ đang giằng lấy ống trúc.
Bàn tay mềm mại của ả đàn bà hoàn toàn không tương xứng với sức lực mà nó sở
hữu. Ả lập tức giữ chặt lấy Quỷ hỏa thiên trúc, khiến ống trúc vừa tuột ra một
khúc lập tưc khựng lại bất động. Sau đó ả vận lực kéo mạnh, Quỷ hỏa thiên trúc
từ từ được lôi lại vào trong.
Cánh tay to lớn ở phía ngoài rõ ràng không địch nổi bàn tay mềm mại của ả đàn
bà. Thế là lại thêm một bàn tay to lớn nữa bắt lên ống trúc, hợp sức kéo mạnh.
Người đàn bà cũng phản ứng rất nhanh, lập tức chụp bàn tay còn lại lên ống
trúc. Bốn cánh tay đồng thời vận lực, bốn luồng lực đạo kịch liệt dồn cả lên
ông trúc mảnh mai như cây sáo.
Không biết là cánh tay nào, cũng không biết là luồng lực đạo nào đã ấn trúng
cơ quan của Quỷ hỏa thiên trúc. Một quả cầu lửa đỏ rừng rực và bỏng rát vọt ra
khỏi đầu ống trúc, lao thẳng xuống ao. Sự biến thình lình khiến người bên
ngoài giật thót, cánh tay đang kéo ống trúc bất giác càng giật mạnh hơn. Cánh
tay nuột nà bên trong cũng buộc phải tăng thêm sức kéo.
Thế là đầu ống trúc lại liên tiếp bắn ra một tràng cầu lửa, có đến tám chín
quả, nối liền thành một chuỗi, lao thẳng về phía cánh cửa hình mặt trăng ẩn
hiện dưới mặt ao.
Người ở bên ngoài đương nhiên chỉ có thể là Lỗ Thịnh Nghĩa. Ông đang quan sát
mái ngói để tìm cách đi vòng qua, đến chỗ Lỗ Ân buộc dây thừng. Mái ngói la
liệt những mảnh kính vỡ vụn đã cản trở tầm quan sát của ông. Nhưng cũng thật
may, chính những mảnh kính gây khó dễ đã phản chiếu hình ảnh một ống trúc đang
thò ra ngoài cửa sổ, nhằm thẳng vào ông. Mái hiên không rộng, bên cạnh là dòng
nước đã xói đổ căn lầu, ông không còn đủ không gian để né tránh. Trong tay ông
cũng không còn vũ khí. Cho dù có, cũng không dám tùy tiện đánh vào ống trúc,
vì ông không rõ nó là thứ gì, sát thương bằng cách nào. Trong lúc cấp bách ông
chợt nảy ra diệu kế, lập tức vốc một nắm kính vỡ, ném thẳng vào ô cửa. Quả
nhiên là hữu hiệu, người bên trong cửa sổ đã phải né tránh, đầu ống trúc tía
cũng đã chệch hướng. Lỗ Thịnh Nghĩa nhanh chóng chớp lấy cơ hội sống.
Có thể đưa ra phản ứng cực nhanh trên mái ngói lưu ly trơn nhẵn thường chỉ có
hai loại người, một là cao thủ khinh công, hai là người thợ lợp ngói. Nhưng
giữa hai loại người này vẫn có điểm khác biệt: một người có thể điểm khẽ lên
mái ngói, chạy vùn vụt như gió; một người biết tìm ra điểm thực trên mái ngói,
dùng cả tay lẫn chân vừa bò vừa chạy.
Lỗ Thịnh Nghĩa là một người thợ chân chính, nên ông lập tức vươn tay trái ấn
chặt lấy phần gốc của mái hiên, đó là một điểm thực. Sau đó là một cú lật
người, hai đầu mũi chân giẫm lên rãnh lõm giữa hai làng ngói, nửa thân trên
hơi ngửa, tựa được vào bức tường bên dưới cửa sổ, cánh tay vung lên chụp ngay
được một đầu của Quỷ hỏa thiên trúc. Mặc dù Lỗ Thịnh Nghĩa không dám đánh vào
ống trúc, nhưng ông dám dùng tay để chụp, vì ông đã nhìn thấy đầu còn lại của
ống trúc có một bàn tay đang giữ.
Sau một hồi giằng co kịch liệt, Lỗ Thịnh Nghĩa đã đoạt được Quỷ hỏa thiên
trúc. Không phải vì lực đạo của ông mạnh hơn, cho dù ông có mọc thêm hai cánh
tay nữa, cũng chưa chắc đã thắng được ả đàn bà sau khung cửa. Đó là ả tự buông
tay, đúng lúc quả cầu lửa thứ chín bắn phụt ra, ả đã buông tay.
Lỗ Thịnh Nghĩa đang tì người vào bức tường, đột nhiên mất thăng bằng, cơ thể
liền chúi về trước. Trọng tâm của toàn bộ cơ thể không còn ở trên hai mũi
chân, mà dồn lên nửa thân trên. Thế là Lỗ Thịnh Nghĩa bật khỏi mái hiên, ngã
nhào xuống ao nước.
Bàn tay đã buông rời ống trúc đâu dễ dàng gì bỏ qua. Ả đàn bà đã chịu bỏ đi vũ
khí lợi hại trong tay, chứng tỏ ả còn có chiêu thức độc địa hơn nữa. Mặt khác,
Quỷ hỏa thiên trúc sau khi bắn liên tiếp chín quả cầu lửa đã hết đạn, giờ đây
nó chẳng khác gì một ống thổi lửa bình thường. Thứ đã hết tác dụng, đâu cần
phí sức tranh giành, để sức tiêu diệt kẻ cướp đoạt kia có phải tốt hơn không?
Cánh tay vừa buông khỏi ống trúc đã lập tức tung chưởng đánh mạnh về phía
trước, trúng ngay giữa lưng Lỗ Thịnh Nghĩa lúc này đang bật người khỏi mái
hiên.
Rơi xuống mặt nước trước cả Lỗ Thịnh Nghĩa là một búng máu đỏ tươi phun ra
thành vòi từ miệng ông. Bụng máu khác nào thủ pháp vẩy mực trong tranh thủy
mặc, rắc lên mặt nước xanh từng vệt đỏ bầm.
Rơi xuống mặt nước sau Lỗ Thịnh Nghĩa là chiếc hòm gỗ bị ngoắc vào chân phải.
“Tõm” một tiếng lớn, trên mặt nước xanh đỏ loang lổ chỉ còn thấy chiếc hòm nổi
lềnh bềnh, ngụp lên ngụp xuống theo làn sóng.