Bóng Ma Đè


Người đăng: lmknickmail@

Một giọng hát véo von của vai hoa đán* trong Kinh kịch bỗng cất lên uyển
chuyển du dương, dư âm vấn vít Trong bóng tối dày đặc, trong đêm đông giá
buốt, giọng hát trong vắt thê lương thực sự khiến người ta nghe mà rợn tóc gáy
* Hoa đán là một dạng vai nữ trong hý kịch Trung Quốc, phần lớn là vai các cô
gái trẻ trung, xinh đẹp, tính tình hoạt bát.

Lỗ Nhất Khí cũng đang lắng nghe, cậu đang tìm xem tiếng hát ấy phát ra từ đâu
Không chỉ có cậu, hai người kia cũng đang chăm chú tìm kiếm Nhưng lạ thay, cả
ba người đều không phát hiện ra được giọng hát từ đâu vẳng lại Bốn phương tám
hướng dường như đều văng vẳng tiếng hát, như là có một đám đông đang vây kín
lấy họ, cùng cất lên một giọng hát giống hệt nhau.

Lỗ Nhất Khí không nghe ra, cũng chẳng nhìn ra, song trong ý thức của cậu đang
từ từ hình thành một cảm giác lờ mờ Dường như có một hình bóng thướt tha màu
trắng đang lượn vòng quanh, phất phơ như một làn gió thoảng Đột nhiên, một
ngón tay lạnh buốt khẽ vuốt qua bên má phải của cậu - Á! Cậu buột miệng kêu
lên một tiếng kinh sợ, bỗng chốc cơ mặt căng cứng, trái tim như bị một bàn tay
bóp nghẹt.


  • Sao thế? – Lỗ Thịnh Hiếu vội hỏi Lỗ Nhất Khí không trả lời, cậu đang vô
    cùng khiếp đảm Cảm giác mách bảo với cậu, tình thế trước mắt cực kỳ nguy hiểm
    Nơi ngón tay vừa vuốt qua buốt lạnh khác thường, buốt lạnh hệt như ngón tay
    vừa nãy Hơn nữa, cảm giác buốt lạnh còn không ngừng lan rộng, một nửa khuôn
    mặt đã không còn cảm giác.


  • Con… hình… như đã… chạm… phải nút… rồi… cảm giác… hơi khác… lạ… Phải một
    lúc sau, Lỗ Nhất Khí mới mở miệng lắp bắp dược vài tiếng, do một nửa khuôn mặt
    cậu đã lạnh đến tê cứng, nên giọng nói cũng ấm ớ không rõ Cậu phải nói ngay,
    nếu không, rất có thể lát nữa sẽ không còn nói nổi Lỗ Thịnh Hiếu vừa nghe Lỗ
    Nhất Khí nói đã chạm phải nút, bèn vội vã châm đèn khí tử phong.


Vào khoảnh khắc ngọn lửa vừa chập chờn bùng lên, Lỗ Nhất Khí nhìn thấy một
khuôn mặt, khuôn mặt của một người con gái tuyệt đẹp Khuôn mặt đó cách cậu
chưa đầy hai thước, đang lướt nhanh về phía cậu, điệu bộ tựa như đang muốn
tặng cho cậu một nụ hôn Đó là một khuôn mặt tuyệt đẹp, song sắc mặt xanh lét,
con mắt màu trắng đục, trên hai gò má là hai vệt son đỏ tròn xoe.

Khuôn mặt đang nở một nụ cười dịu dàng, song nụ cười trơ trơ cứ như được tạc
sẵn trên khuôn mặt Lỗ Nhất Khí muốn né tránh song không kịp Khuôn ặt lướt tới
rất nhanh, trong khi khuôn mặt cậu đã tê cứng, đến xoay đầu cũng rất khó khăn
Đúng lúc hai đầu mũi sắp chạm nhau đến nơi, bỗng nhiên khuôn mặt ngoặt thành
một góc vuông lướt sang bên cạnh, lẩn vào trong bóng tối.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt, trong một thoáng bập bùng của
ngọn lửa đèn Tiếp đó, giọng hát lại cao thêm một âm vực, càng thêm chói tai Lỗ
Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam đều không nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ, họ chỉ quan
tâm tới vết ngón tay bầm đen hằn trên mặt Lỗ Nhất Khí sắc đen đang dần dần lan
rộng từ vết ngón tay, thành từng tia mảnh màu đen bò lan ra tứ phía như một
mạng nhện chằng chịt, đã lan khắp quá nửa khuôn mặt.

Toàn bộ phần đầu cậu đang bị bao phủ trong một lớp khí đen Ngọn lửa trong đèn
khí tử phong vẫn chưa cháy lên được, bập bùng vài cái rồi lại tắt ngấm Lỗ
Thịnh Hiếu châm tiếp một mồi khác, song nó vẫn chỉ loé lên chốc lát rồi lại
tắt Lỗ Nhất Khí đã không thể nói được nữa, cảm giác lạnh buốt đã đông cứng
trên toàn bộ khuôn mặt.

Bác cậu và Quỷ Nhãn Tam vẫn tiếp tục trao đổi điều gì đó cậu không hiểu lắm -
Cậu Tam, tiếng nơi nào khó tìm, đèn không gió tự tắt, đã nhìn ra được là khảm
gì chưa? - Biết rồi! - Vậy cậu nhìn xem Lỗ Nhất Khí đã trúng phải nút gì? -
Cậu ta trúng phải nút độc! - Có nghiêm trọng không? Có giải được không? –
Giọng nói của Lỗ Thịnh Hiếu đầy lo lắng.


  • Nghiêm trọng Giải được! Lỗ Nhất Khí cảm thấy có một bàn tay đang sờ vào cậu
    Tuy mặt cậu đã tê cứng, song cậu vẫn giật mình hoảng hốt, vội đưa tay chụp lấy
    cổ tay đó - Cậu cả, đứng im, tôi giải độc cho cậu! – Cậu nhận ra tiếng của Quỷ
    Nhãn Tam Bàn tay của Quỷ Nhãn Tam đang xoa nhẹ lên vết ngón tay trên mặt Lỗ
    Nhất Khí Cùng với động tác đó, cảm giác của cậu dần dần quay trở lại.

Tay Quỷ Nhãn Tam trơn tuột giống như bôi một thứ dầu mỡ gì đó, thật ấm áp và
dễ chịu Cậu đã bắt đầu cảm nhận được sự thô ráp trên đầu ngón tay của Quỷ Nhãn
Tam Mặt cậu không còn lạnh buốt nữa, mà đang ấm dần lên, càng lúc càng ấm, và
bắt đầu nóng ran Lỗ Nhất Khí kêu khẽ một tiếng - Nóng à? Không sao, cố chịu
một lát! – Quỷ Nhãn Tam nói.

Nóng quá, nóng rát như bị lửa thiêu Lỗ Nhất Khí cảm thấy mồ hôi nóng đã toát
ra khắp mặt Nhưng mồ hôi vừa toát ra, cảm giác nóng rát lập tức biến mất Mồ
hôi càng toát ra nhiều, cậu càng cảm thấy mát mẻ dễ chịu Tiếng hát ma quái đột
nhiên nhỏ lại, dường như là thiếu nữ đang hát đã bay ra xa Cuối cùng, Lỗ Nhất
Khí chỉ còn thấy dấp dính trên má phải, còn mọi cảm giác đã trở lại bình
thường.


  • Thế nào rồi? – Quỷ Nhãn Tam hỏi - Tôi nhìn thấy khuôn mặt của một cô gái,
    khuôn mặt đó suýt nữa đã va vào tôi! – Lỗ Nhất Khí hỏi một đằng trả lời một
    nẻo, bởi lẽ cậu cảm thấy chuyện này quan trọng hơn, cần thiết phải nói cho họ
    biết Nghe câu trả lời lưu loát của cậu, Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam biết cậu
    đã hồi phục - Cuối cùng cũng đã nhìn thấy người bên đối thủ rồi! – Lỗ Nhất Khí
    từ đầu tới giờ vẫn luôn cảm thấy ấm ức trong lòng.

Liều mạng sống chết cho tới tận bây giờ, mà vẫn chưa thấy bóng dáng của đối
phương đâu, nên trong cậu đang ấp ủ một niềm thôi thúc, muốn tìm ra đối thủ
mặt đối mặt quyết đấu một phen - Nhưng thật không ngờ, đối thủ lần này lại là
nữ! – Cậu nói ra câu này không phải là cảm thấy đáng tiếc, mà ngược lại, có
chút ngán ngẩm, bởi cậu luôn cảm thấy rằng khả năng ứng phó với phụ nữ của cậu
rất kém cỏi.


  • Không, đó không phải là người bên đối thủ! – Quỷ Nhãn Tam trả lời - Vậy cô
    ta là ai? - Là ma! Ma? Chẳng lẽ trên đời này có ma thật ư? Lỗ Nhất Khí cảm
    thấy rất khó tin Tuy trong những cuốn sách cũ kỹ tàn khuyết mà cậu từng đọc ở
    nhà chú Tư thi thoảng cũng có nhắc tới ma quỷ, song cậu chưa bao giờ tin điều
    đó là có thật Các thầy giáo trong trường Tây học cũng nói rằng chuyện ma quỷ
    là hoàn toàn không tồn tại.

Cậu vẫn luôn cho rằng, đó chẳng qua là do người xưa thêu dệt hoặc tự tưởng
tượng ra để hù dọa và khống chế người khác Nhưng giờ đây, cậu đã nhìn thấy tận
mắt, chẳng lẽ trên đời này quả thực có tồn tại những thứ không thể giải thích
được chăng? - Là ma thật ư? Vậy nó có quay lại nữa không? - Chắc là sẽ quay
lại, khảm chưa khoá, nút đã giải nó sẽ chưa chịu bỏ cuộc! – Lỗ Thịnh Hiếu trả
lời.


  • Đây là quỷ khảm, còn đáng sợ hơn cả hoạt khảm!- Quỷ Nhãn Tam nói với Lỗ
    Nhất Khí - Anh Tam, trước đây anh đã gặp bao giờ chưa? – Lỗ Nhất Khí hỏi,
    không giấu nổi vẻ hoài nghi - Gặp rồi, cậu đừng sợ, tôi đối phó được Ba người
    chúng ta hãy ngồi xuống, quay lưng vào nhau! Nói đoạn, Quỷ Nhãn Tam ngồi xuống
    trước, chân xếp bằng trên mặt đất, sau đó dúi vào tay Lỗ Thịnh Hiếu một gói
    giấy bùa màu vàng, rồi nói: - Lá bùa này giữ lấy hộ thân! Nhưng hắn không đưa
    bùa cho Lỗ Nhất Khí.

Hắn nói: - Cậu cả, khi nãy khuôn mặt ma kia không dám đâm vào mặt cậu, chứng
tỏ nó sợ cậu, cậu không phải sợ nó Ma quỷ chỉ là một luồng khí, một ảo ảnh Chỉ
cần cậu không dao động, nó sẽ không làm gì được cậu Người ta phần lớn đều là
tự mình doạ chết mình mà thôi! – Hiếm hoi lắm mới thấy Quỷ Nhãn Tam nói nhiều
như vậy Vừa nói, Quỷ Nhãn Tam vừa vẽ một tấm thẻ đuổi hồn bằng chu sa trên nền
nhà lát gạch vuông đánh dầu bóng, sau đó lầm rầm trong miệng: - Đông quy đông,
tây quy tây, dương theo dương, âm theo âm, không nhập cõi luân hồi, dương thế
không chốn ở, địa phủ cửa đã mở, đầu trâu mặt ngựa truy, ai theo đường nấy, ai
về chỗ nấy.

Thái Thượng Lão Quân, gấp gấp theo lệnh! Sắc! Lỗ Nhất Khí nghĩ thầm, ngày
thường hắn nói năng cụt lủn, chẳng lẽ là dành lời để niệm thần chú chăng Giọng
hát lại vang lên, âm vực càng cao vút, tiếng hát cũng càng thêm chói tai Quỷ
Nhãn Tam giơ hai tay lên rũ mạnh, hai đạo bùa lập tức bùng cháy Trên lá bùa
chắc hẳn có bột lân tinh, nếu không, sao có thể vừa rũ đã bốc cháy.

Ánh lửa từ đạo bùa vừa bùng lên, Lỗ Nhất Khí lại nhìn thấy khuôn mặt kia, cậu
thấy rõ trong hai con mắt trắng đục hoàn toàn không có con ngươi Song thật kỳ
lạ, hai đạo bùa vừa bùng lên đã lại tắt ngấm Đầu Lỗ Nhất Khí chỉ muốn ngả về
phía sau Cậu thấy sợ, đó là chuyện khó tránh Tuy lửa bùa đã tắt, cậu không còn
nhìn thấy khuôn mặt đó nữa, song vấn đề là ở chỗ, hiện cậu đã biết rõ đó là
một khuôn mặt ma.

Thử nghĩ mà xem, trong bóng tối, có một khuôn mặt ma đang ở ngay trước mặt,
đang nhìn mình chằm chằm, mà bản thân không biết nó muốn làm gì mình, cũng
không nhìn thấy nó đang làm gì, sẽ có cảm giác ra sao? Chắc hẳn sẽ còn đáng sợ
hơn rất nhiều so với việc tận mắt nhìn thấy nó Cậu không thể lui đầu lại Cần
cổ cậu đã cứng đờ, dường như có thứ gì đó đang kẹp chặt lấy cổ cậu cố định nó
tại một chỗ, càng lúc càng thít chặt, tới mức cậu cảm thấy nghẹt thở.

Cậu muốn đứng lên để tránh nhưng cũng không thể nhúc nhích Vai cậu, đỉnh đầu
cậu dường như bị một vật gì rất nặng đè ập xuống, muốn duỗi thẳng lưng cũng
không được Tiếp đó, không chỉ có cổ, mà toàn bộ cơ thể cậu đều có cảm giác như
bị trói chặt, không thể động cựa lấy một ly, ngay cả xoay đầu cũng không được
Như thể cậu đang bị nhốt trong một hộp sắt vuông vức, và chiếc hộp đang liên
tục thu hẹp và siết chặt lại.

Toàn thân bị chèn ép nặng nề khiến cậu hoa mắt, chóng mặt, tức ngực, khó thở
Cậu bắt đầu nghe thấy tiếng máu lưu chuyển trong cơ thể, ồ ạt như một dòng
sông đang cuộn chảy Cậu muốn hét lên Cậu mở miệng “A” lên hai tiếng, song
không hiểu do giọng cậu quá nhỏ, hay là vì tiếng hát quá cao, mà bác cậu và
Quỷ Nhãn Tam đều không chú ý tới.

Cậu bắt đầu cảm thấy hoang mang Trong lúc hoang mang, cậu lại nhìn thấy khuôn
mặt ma Khuôn mặt đang mỉm cười Nó vẫn luôn mỉm cười, nhưng khoé miệng không hề
nhúc nhích Khác chăng là ở chỗ, khuôn mặt đó đang lắc lư, nói chính xác hơn,
là đang bồng bềnh Giống như một mặt nước dập dờn sóng gợn Cậu hít thở lúc một
khó khăn Phải làm sao bây giờ? Chỉ còn cách tự mình cứu mình mà thôi! Khuôn
mặt đã ở gần sát, cậu muốn tự cứu mình, trước hết phải không chế được nỗi
khiếp sợ.

Thế là cậu mở trừng mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trắng đục kia Sau đó cậu
bắt đầu mỉm cười, cố gắng hết sức để cười Cậu coi khuôn mặt kia như một tấm
gương, và cậu mỉm cười thoải mái như cười với chính mình Cậu đang cố gắng cho
khuôn mặt kia biết rằng, cậu không hề sợ Nó chỉ là một khuôn mặt, một khuôn
mặt khá là đẹp đẽ.

Cậu không còn lùi về phía sau nữa, mà thả lỏng phần cổ, nhưng nhờ vậy, cậu lại
cảm thấy áp lực đè nặng lên cổ rõ ràng đã giảm bớt Ồ, quả nhiên là có tác
dụng, nếu đã có tác dụng, tại sao cậu lại không tiếp tục… Thế là cậu không né
tránh nữa, cậu đưa khuôn mặt mình lại gần khuôn mặt ma kia Do cơ thể cậu vẫn
đang chìm trong vòng xoáy áp lực, nên tốc độ di chuyển của cậu rất chậm, dường
như đang nhích dần từng milimet.

Khi cậu sắp chạm tới nơi, khuôn mặt ma bèn hơi nhích về sau một chút, giống
như một thiếu nữ ngượng ngùng né tránh nụ hôn đầu tiên, ngập ngừng nửa muốn
nửa không Cậu bất ngờ đưa nhanh cần cổ đã nới lỏng phần nào về phía trước, há
to miệng, cắn về phía đầu mũi của khuôn mặt ma Khuôn mặt vội vã lùi lại, chớp
mắt đã ở xa hơn hai thước.

Lỗ Nhất Khí thấy con ma đã lùi ra xa, cảm giác toàn thân thư giãn, thế là cậu
không kịp suy nghĩ, lập tức giơ hai tay về phía khuôn mặt, cậu muốn bóp cổ nó
Song cậu hành động quá chậm, khuôn mặt vừa lui ra, lập tức bay lướt trở lại,
chỉ còn cách mặt cậu chưa đầy một tấc Vòng xoáy áp lực lại bao trùm lấy cậu,
cậu không thể giơ tay ra được nữa, thậm chí hai tay còn chưa kịp nhấc lên.

Một lần nữa cậu lại bị kẹp chặt Luồng lực đạo vốn dĩ dùng để giơ tay ra giờ đã
chuyển hướng, hai cánh tay bị ép sát vào cơ thể, ấn xuống phía dưới Áp lực đè
lên cơ thể mỗi lúc càng thêm nặng nề, cậu đã nghe thấy tiếng xương cốt kêu lên
răng rắc, nhưng cậu vẫn gắng giữ bình tĩnh Bàn tay ấn xuống phía dưới, vừa hay
chạm phải một vật gì đó.

Chính là cái túi vải thô của cậu Trong túi có súng lục, nhưng nó vô tác dụng
với ma quỷ; có lựu đạn, song cũng vô ích Nhưng trong túi còn có một viên đá,
một viên đá không chừng lại có tác dụng – viên đá huỳnh quang Ba Tư Cậu biết,
cậu cần phải gắng gượng chống đỡ, cần phải tìm cách lôi được viên đá ra Song
giờ đây, hai tay cậu đã không thể nhấc lên nổi, nói gì tới việc thò vào trong
túi.

Bàn tay của cậu chỉ có thể đè lên túi vải, dưới sức ép của cơ thể, nó đang từ
từ trượt xuống dưới Qua lần vải thô, cậu đã nắm được viên đá Dẫu rằng vật mà
cậu đang nắm lấy có thể chính là sinh mệnh của cậu, nhưng dù sao cũng vẫn còn
một lớp vải thô ngăn cách Lớp vải tuy không quá dày, nhưng giờ đây đã trở
thành một khe sâu ngăn cách giữa sự sống và cái chết.

Cậu cảm giác cột sống cổ đã sắp gãy gục đến nơi Cậu lấy làm ngạc nhiên, tại
sao hai người kia vẫn không tới giúp mình Tuy xung quanh tối đen như mực, xoè
tay không nhìn thấy ngón, nhưng cho dù bác cậu không nhìn thấy, Quỷ Nhãn Tam
hẳn cũng phải nhận ra mới đúng Tay cậu tiếp tục trượt xuống trong tuyệt vọng
Viên đá huỳnh quang trong túi giống như sợi dây cứu mạng của cậu, cậu nắm chặt
lấy nó không chịu buông ra.

Cách một lớp vải, nó đang trượt xuống cùng với bàn tay cậu Một tia sáng hé ra
từ trong tay Lỗ Nhất Khí, tuy không thực sáng, song trong căn phòng thẳm tối,
nó khác nào một tia chớp loé, một tia chớp sáng mãi không tắt Bị tia sáng rọi
vào, khuôn mặt ma lập tức tan biến như một vũng nước loang Giọng Kinh kịch
đang cao vút cũng đột ngột im bặt, chỉ còn dư âm ong ong vẳng trong căn phòng.

Toàn thân Lỗ Nhất Khí như trút được gánh nặng ngàn cân Cậu đứng vụt dậy, tay
giơ cao chùm ánh sáng, tựa như vị thần tiên đang cầm ngọn đèn trời, chiếu sáng
căn phòng tăm tối Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam cũng theo nhau đứng dậy Họ hơi
ngạc nhiên khi nhìn thấy Lỗ Nhất Khí thần thái bừng bừng Họ không hiểu vẻ hưng
phấn trên khuôn mặt cậu do đâu mà có.


  • Hai người không sao chứ? Lỗ Nhất Khí nhìn thấy vẻ ngơ ngác trong ánh mắt
    của họ, thì lấy làm lạ - Cậu không sao chứ? – Hai người cũng lấy làm lạ, đồng
    thanh hỏi Lỗ Nhất Khí - Có đấy, con lại nhìn thấy ma! Lỗ Nhất Khí bèn thuật
    lại sự tình từ đầu đến cuối cho họ nghe Sắc mặt của Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn
    Tam thoắt trở nên vô cùng căng thẳng.

Kỳ thực, toàn bộ quá trình giằng co và giải thoát vừa qua của Lỗ Nhất Khí chỉ
xảy ra trong khoảnh khắc Hai người chỉ vừa mới kịp trao đổi có hai câu về
chuyện không đốt được lá bùa, mà Lỗ Nhất Khí đã kịp trở đi trở lại qua hai cửa
sinh tử - Đó là bị ma đè, ma khí bao bọc lấy người, đẩy con đến ranh giới giữa
âm và dương, bởi vậy bác và cậu Tam đều không cảm nhận được.

Hơn nữa, nghe nói tại ranh giới âm dương, thời gian dài ngắn khó định, bởi
vậy, có lẽ con cảm thấy thời gian rất dài, nhưng trong thực tế, hai người
chúng ta mới chỉ kịp nói có hai câu! – Hoá ra Lỗ Thịnh Hiếu cũng am hiểu về Ma
đạo Về điểm này xưa nay Lỗ Nhất Khí chưa từng biết tới, bởi vì những sách vở
mà cậu đã xem rất ít khi đề cập đến lĩnh vực này, trong khi Lỗ Thịnh Hiếu chưa
bao giờ nói cho cậu biết.

Có lẽ đây là những kiến thức mà bác cậu đã tích lũy được từ khi còn trẻ, hoặc
trong khi tu đạo - Không ngờ kỹ nghệ của đối phương về mặt này cũng tiến bộ
nhiều đến vậy Như cậu cả vừa kể, cậu đã cắn lại khuôn mặt ma khiến nó phải
thoái lui, nếu như trước đây, ma đã thoái lui, nó sẽ không tiếp tục bao vây
nữa Song giờ đây, con ma này lại có thể tiến lui có thế, công thủ nhịp nhàng.

Xem ra đối thủ không đơn thuần chỉ biết thuật đuổi ma, mượn quỷ như trong sách
đã viết, mà có lẽ họ còn biết nuôi ma, huấn luyện ma, lợi dụng ma Tôi thua xa
bọn họ rồi! – Chỉ cần nhắc tới ma quỷ, Quỷ Nhãn Tam liền liến thoắng hàng
tràng, nhưng trong ngữ điệu không hề có vẻ chán nản, buồn bực vì thua kém
người khác, mà ngược lại, còn tràn đầy hào hứng và ngưỡng mộ.


  • Đừng nói là cậu, ngay cả ông tổ của đối phương vốn được xưng là “luận ma
    quỷ đệ nhất thiên hạ”, nếu nhìn thấy những thủ đoạn hôm nay, e rằng cũng phải
    ngậm ngùi chịu thua! Nghe bác nói vậy, Lỗ Nhất Khí chợt rùng mình: - Luận ma
    quỷ đệ nhất thiên hạ? Lẽ nào tổ sư gia của họ chính là nhân vật đó? Cậu không
    nói tiếp, chỉ đưa mắt nhìn bác và Quỷ Nhãn Tam, hai người đều gật đầu xác
    nhận.

Lỗ Nhất Khí đã nhiều lần ý thức được về mức độ đáng sợ của đối thủ, nhưng giờ
đây, nói sợ không thôi vẫn chưa đủ, mà trong thâm tâm cậu còn có phần nể sợ và
sùng bái Bởi lẽ, vị tổ sư gia đó cậu biết rõ, chính là Mặc Tử, người sống cùng
thời đại với Lỗ Ban, ông tổ của dòng họ Lỗ Vào hơn hai nghìn năm trước, vị tổ
sư gia này đã có những thành tựu siêu phàm trong các lĩnh vực khoa học, triết
học, quân sự và huyền học, quả thực là một vị thánh nhân! Cậu từ từ hạ bàn tay
đang cầm viên đá huỳnh quang xuống, ngậm ngùi tự nhủ với bản thân, có thể giữ
được mạng sống mà đi được tới đây, hẳn có đến tám phần là nhờ may mắn.

Giống như viên đá huỳnh quang đang ở trong tay cậu, nếu không phải lúc ngoài
cổng chính, cậu nổ súng bắn rắn xuyên qua túi vải, lưu lại một lỗ thủng trên
túi thì làm sao lúc nãy nó có thể trượt vào trong tay cậu Và như vậy, cậu còn
có thể đứng tại nơi đây, ngạo nghễ giơ cao viên đá phát sáng được hay không?
Không chừng giờ đây cậu đã theo khuôn mặt kia phiêu đãng trong chốn âm gian
cũng nên.

Lúc này, cậu chỉ khao khát một điều, đó là trở về, trở về tiếp tục phụ giúp
chú Tư buôn bán đồ cổ như trước Không phải vì cậu sợ hãi trước sức mạnh và sự
khủng khiếp của hồn ma, mà là vì cậu đã biết, đối thủ là hậu duệ của bậc thánh
nhân kia, thì chuyện hồn ma tuyệt đối không nhảm nhí như những gì người đời
vẫn thường truyền miệng.

Hào tình tráng chí tuổi trẻ trong cậu chốc đã hoá thành một cơn u uất Trong
trí não cậu không ngừng cật vấn: Đối thủ của mình tại sao lại là Mặc gia? Tại
sao mình lại liều mạng đấu sức với hậu duệ của vị thánh nhân hiền lương bác ái
nhường đó? Mục đích của phe mình rốt cuộc là gì? Phải rồi, dòng họ Lỗ nhà
mình, cho dù có phải là chính mạch đích truyền hay không, vẫn được coi là hậu
duệ của Lỗ Ban.

Lẽ nào chỉ vì hơn hai nghìn năm về trước, tại nước Sở, Lỗ Ban và Mặc Tử do
“cửu công cửu cự”* mà đã kết thành thù oán? Cho dù có đúng là như vậy, thì hai
nghìn năm đã trôi qua, hậu duệ của hai dòng họ cũng không nên oán thù dai dẳng
đến mức này! * Lỗ Ban và Mặc Tử luận về chiến tranh, Lỗ Ban dùng chín loại vũ
khí, thiết bị để tấn công thành chín lần, Mặc Tử dùng chín phương pháp để giữ
được thành trong cả chín lần.


  • Bác ơi, hay là mình về thôi! – Sau một hồi lâu, Lỗ Nhất Khí mới lúng búng
    trong miệng Lỗ Thịnh Hiếu đang mặt ủ mày chau, không biết đang buồn bã điều
    gì, chợt nghe Lỗ Nhất Khí nói vậy, trong mắt ông lập tức loé lên một tia dữ
    tợn Ông cắn chặt răng, cố gắng khống chế những cơ mặt đang co giật liên hồi,
    rồi nói rành mạch từng chữ: - Không về được nữa! Đêm nay, nếu như con không
    vào được trong nhà, thì cả đời này, con đừng mơ… tới được đây nữa.

Có một số thứ… cho tới chết… con cũng không thể hiểu được Đây là cơ hội duy
nhất trong đời, con phải tin tưởng bác, tin tưởng anh Tam, lại càng phải ttn
tưởng… chú Hạ… người đã hy sinh cả mạng sống vì chúng ta Con phải đi tiếp, con
nhất định phải đi tiếp! Tuyệt đối không thể quay về! - Chỉ có điều… Mà thôi
Nếu bác cảm thấy cần thiết, vậy chúng ta đi thôi! – Lỗ Nhất Khí vâng lời,
nhưng vẫn chút miễn cưỡng.

Lỗ Thịnh Hiếu thở ra một hơi dài Ông đã hồi phục lại trạng thái bình thường
như trước Ông chậm rãi nói: - Thời gian quá gấp rút, khó nói được rõ ràng, vả
lại có một số việc vẫn chưa phải lúc để nói cho con rõ Khi vào được căn nhà
của tổ tiên, chỉ mong con có thể tìm ra manh mối, lĩnh ngộ được điều gì Tới
khi đó, chưa biết chừng con sẽ còn hiểu rõ hơn ta! Quỷ Nhãn Tam nãy giờ không
để tâm đến họ, hắn đang lẳng lặng quan sát kỹ Lỗ Nhất Khí dưới ánh sáng lờ mờ
toả ra từ viên đá huỳnh quang.

Hắn đã hiểu vì sao khuôn mặt ma vừa rồi không dám đâm vào Lỗ Nhất Khí Thì ra
trước đó, khi lão mù giúp cậu phá màn che mắt bởi bức tranh thuỷ ngân Nam Từ,
lão đã dùng đầu lưỡi đầy máu liếm trên ấn đường cậu vẽ thành một lá bùa Thái
Công, bởi vậy vừa rồi hắn chỉ đưa bùa hộ mệnh cho Lỗ Thịnh Hiếu mà không đưa
cho cậu Nhưng bùa Thái Công đã bị mồ hôi ròng ròng trên trán cậu xoá nhoà, chỉ
còn là một vệt đỏ loang lổ, bởi vậy vừa rồi mới bị ma đè.

Tiếp đến, Quỷ Nhãn Tam lại xem xét kỹ trong phòng Hắn cũng đã nhận ra, tại sao
mình không nhìn thấy gì cả Nguyên do là trong phòng không hề có bất kỳ một đồ
vật nào Hơn nữa, toàn bộ vách tường, xà kèo, cột trụ đều được sơn một màu đen
trũi Kỳ lạ hơn nữa là căn phòng này không hề vuông vắn Góc tây bắc của nó là
một hình vòng cung hướng vào bên trong, thiếu mất nửa mặt tường phía tây và
già nửa tường phía bắc, không có tường phía đông.

Thuận theo hình vòng cung này, mặt đông là một con đường quanh co dẫn ra phía
sau, không biết nó thông tới đâu Căn phòng cũng không có cửa phía tây, có
nghĩa là từ gian phòng chính, không thể đi sang gian phòng phía tây; phía đông
tuy có đường, song cũng không biết có dẫn tới căn phòng phía đông hay không
Căn phòng này quả là rất khó giải thích theo kiến trúc học.

Theo phong thuỷ học bố cục này gọi là không theo quy tắc Ngũ hành, không tụ
khí của trời đất Dương minh ở rìa góc, âm hối ở chính đường Xem ra đây đúng là
một nơi thích hợp để nhốt ma, giữ ma, nuôi ma - Đi thôi, về nhà càng sớm càng
tốt! Lỗ Nhất Khí rảo bước tới con đường tối mịt phía đông Những hành động liều
lĩnh kiểu này của cậu thường khiến Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam không kịp lên
tiếng ngăn chặn.

Song sự tình không đến nỗi quá tệ, nhiều nhất cậu cũng chỉ bước lên hai bước
là lại quay trở lại, bởi lẽ cậu không biết nên đi thế nào Trong lối đi, có thể
nhìn thấy hai cánh cửa, hai cánh cửa giống nhau y hệt, không hiểu nên đi theo
cửa nào? Cả ba người đều không biết Những cánh cửa kiểu này không thể tuỳ tiện
xông vào Nếu trong cửa có cạm bẫy, đó là đường đi, phá được bẫy giải được cạm,
đi đến đâu hay đến đấy; nếu trong cửa không có cạm bẫy, tức là không có đường
đi, không có đường đi, tức là đường chết, bước chân vào khó mà sống sót trở
ra.


  • Khổ a… Tiếng mào đầu của khúc Kinh kịch lại ngân nga vẳng lại, chập chờn
    bên tai ba người Tiếng mào đầu dư âm còn chưa dứt, lời hát vẫn chưa kịp cất
    lên, bỗng “cạch” một tiếng, vách tường phía nam đột ngột mở ra một ô cửa sổ Về
    lý mà nói, qua cửa sổ phía nam có thể nhìn thấy quang cảnh ngoài sân Khi họ
    bước vào nhà, ngoài trời tuyết mới bắt đầu rơi lác đác.

Nhưng giờ đây, cảnh tượng mà họ nhìn thấy là tuyết phủ kín trời, không nhìn
thấy thứ gì trong sân Thật khó tưởng tượng, vừa mới bước vào có một lát, mà
tuyết đã lớn đến vậy? Hoặc cũng có thể, sân này không phải là sân đó, tuyết
này không phải là tuyết đó Một thiếu nữ áo trắng thướt tha đang múa hát dịu
dàng trong gió tuyết Tuy rằng chỉ nhìn thấy phía sau lưng, song suối tóc mượt
mà và thân hình diễm lệ đã cho họ biết, đó là một cô gái rất đẹp.


Lời Nguyền Lỗ Ban - Chương #18