Lần Đầu Trộm Cướp


Người đăng: Akaishuichi

Cảm giác đang mệt mà đi tắm một phát, ôi thật sướng vồn, chắc chư vị hiểu cảm
giác ấy.

.........

Thả hồn theo gió, mặt cho ánh nắng sớm rọi vào gương mặt hắn vẫn ko cảm thấy
j, lơ lơ như phê đá.

Bỗng hắn ngẫm tới bộ Lôi Ảnh Bộ thì chân hắn đứng dậy lúc nào ko biết, đạp
phát vào tảng đá vừa ngồi cả ng hắn như thiểm điện bị hất một phát vào ao cá
làm hắn ướt sũng.

Liên tục làm đi làm lại, tới lần thứ bao nhiêu cũng ko biết. Ko nản chí hắn
tiếp tục đạp không rồi bật một phát, cả ng hóa thành thiểm điện lam sắc vèo
tới cạnh ao cá. Cuối cùng hắn cũng thành công nhập môn Lôi Ảnh Bộ.

Ngồi xuống nghĩ ngơi, hắn đưa mắt nhìn qua cái cây gần đó, một con chym non
đang dưới sự chỉ đạo của chym mẹ vỗ vỗ đôi cánh đầy lông tơ của nó, giương
cánh ra thật rộng và lao xuống mặt đất như thật.

Dường như hắn nhận ra điều j đó. Bật dậy nhe răng ra cười như thằng điên miệng
lẩm bẩm cái j mà hiểu rồi hiểu rồi. :))

Cười một mình hồi lâu cũng chán, hắn nghiêm túc, gồng mình đến nỗi cả gân
xanh, ưỡn 2 vai về trước, bật mạnh 2 tay về sau. Một đường lôi điện chạy dọc
từ 2 cánh gà của hắn bắn ra không trung.

Lúc này hắn cảm nhận được thứ j đó sau lưng mình, vớ tay sờ thử thì nhe răng
ra cười. Bị sét nện lần 2 phê vồn. (Bởi vì hắn chưa tôi luyện qua sét nên vẫn
còn bị giật).

Quần áo cháy đen, đầu tóc bạch kim ống mượt bây giờ chả khác j dây ni lông bị
rối. Mặt mày chả khác j ông táo. Nhưng mà không chết được, hắn bật dậy, lao
thẳng vào tắm một phát. Mới có thi triển cánh có xíu mà mệt bỏ xừ, lại còn bị
nện nữa chứ, thảm hại.

Sau khi tắm xong, tinh thần hắn vô cùng sảng khoái, bây giờ hắn sẽ trổ tài nấu
nướng, kiếp trước hắn là một đầu bếp. Vì trong bếp có đủ mọi thứ hắn cần nên
chỉ trong nữa giờ đã nấu xong, mang thức ăn lên phòng rồi đi gọi ẻm qua.

Nàng vừa bước vào phòng hắn, một mùi thơm ngọt lịm sộc vào mũi, bụng nàng reo
lên ột ột.

Hắn đứng bên cạnh lấy tay che miệng cười hì hì thì bỗng nhiên vùng eo truyền
đến cảm giác thốn thốn, nhìn xuống thì thấy cái tay không xương của nàng đang
véo vào eo mình, vừa định A lên phát nhưng nhìn khuôn mặt nàng lại thôi.

Sau một lúc cày bừa, bàn thức ăn đã chỉ còn lại chén đĩa, nàng chưa bao giờ
được ăn ngon như vậy trước kia, một phần là do thức ăn quá ngon, một phần là
do hắn tự tay nấu.

Vuốt vuốt bụng cảm thán, hắn cũng phục tài nấu nướng của mình, cũng chính tài
đó hắn đã đốn tim Nguyệt Nhi ở hiện đại.


Hắn nhìn thông tin của nàng cảm thấy tự ti vồn, 16 tuổi võ sĩ bát trọng, đúng
là thiên tài trong thiên tài a.

[ Tên: Đặng Thanh Nguyệt

Tuổi: 16

Đẳng cấp: 28( võ sỉ bát trọng)

Công pháp: diệu âm quyết, mảng thiên hoa vũ, đạp tuyết bộ.

Mị lực : 99

Nhìn thấy mị lực của nàng hắn chắc chắn rằng nam nhân nào thấy cũng muốn bốc
lịch vô điều kiện. ( điểu đó là hiển nhiên Nguyệt Nhi nhà ta mà).

Hai người hàn huyên một lúc nữa thì nàng trở về phòng nghĩ ngơi. Còn hắn, bây
giờ chính là lúc tu luyện Lôi ảnh bộ a.

Đêm đến...Vèo...vèo, trong bóng đêm lờ mờ có một thân ảnh lam sắc cùng chiếc
mặt nạ lam đang dùng tốc độ kinh người đạp không mà đi, chỉ thấy tàn ảnh kèm
theo điện quang nhàn nhạt, thân ảnh đó không là Thanh Phong nữa thì là ai đây.
Mắc dù hắn chỉ mới nhập môn thôi, nhưng lại có tốc độ thật khủng, đúng là công
pháp thần cấp có khác a.

Sau một hồi tu luyện, hắn sự dụng thuần thục Lôi Ảnh Bộ rất nhiều, có thể một
hơi lăng không trăm trượng, nhưng đó chưa phải là cực hạn của hắn, bởi vì bây
giờ hắn sẽ đi thăm bảo khố của các đại phú hào trong Thăng Long thành này. Mục
tiêu đầu tiên của hắn chính là Lý gia, phú hào đứng thứ 2 trong thành.

Soạt...soạt, vụt, hắn lao nhanh về phía phủ đệ của Lý gia, chừng 5 phút sau
trước mặt hắn là một gia trang phải nói là to khủng, ngang ngữa gia trang
Hoàng gia hắn.

Với một chút lính canh gác và tường thấp như thế này thì sao làm khó đươc hắn,
vèo một cái, những tên lính canh chỉ cảm giác mát mát và một tia sáng lóe lên
xong biến mất, bọn hắn cũng không để ý j mấy.

" Hê hê, thành công đột nhập". Hắn cười đểu nói thầm.

Hắn tiến nhanh về phòng của gia chủ Lý gia, Lý Uy, bảo khố nằm trong phòng của
gia chủ. Ghé sát cữa sổ nhìn vào, trong phòng không có ai cả, đúng là may cho
mình a.( lúc này bọn người Lý gia cùng các gia chủ của gia tộc khác đang trong
đại sảnh bàn kế về đợt thú triều mấy ngày qua ở Hắc ám sâm lâm).

Hắn nhanh chóng vào phòng, lục lọi mọi chỗ nhưng chả có cái j quí giá cả làm
hắn ức chế, không biết phát tiết đâu cho được. Chợt khóe miệng hắn nhết lên
một nụ cười " trong này nhất định có mật thất a".

Hắn đảo qua đạo lại, liếc trái liếc phải, tay mò cái này tay vặn cái kia.
Cạch, hắn đụng vào chiếc bình ngọc đặt trên kệ thì cái kệ kêu ken két và mở
ra. Một đường cầu thang đi xuống lòng đất với 2 hàng đuốc lửa rọi sáng đường
xuống, hắn nhanh chóng đi xuống.

Một gian phòng phải nói là cực lớn hiện ra trước mắt hắn, căn phòng phát ra
kim quang sáng chói, làm hai mắt hắn sáng hơn cả bóng đèn, hắn mỉm cười lại
gần đống kim quang đó.

Hấp một cái toàn bộ số kim quang đó bay vào trong túi trữ vật hắn không sót
lại 1 kim quang nào, lại đi xung quanh xem xét thêm còn cái j để hốt nữa
không, hắn nhìn thấy phía góc trái căn phòng có một cái hộp gỗ trong rất củ
kĩ, nhưng hắn cầm lên thì một cảm giác lán mịn truyền đến tay hắn, loại gỗ làm
ra cái hộp này chắc chắn là gỗ quí. Hắn không cần biết j cả, chỉ cần quí là
quăng ào túi trữ vật. Sau khi vơ vét toàn bộ tất cả những gì quí giá trong bảo
khố, hắn rón rén chuồn khỏi đó và không quên để lại một tờ giấy " CẢM ƠN VÌ ĐÃ
CHO TA MƯỢN MỘT ÍT TIỀN TIÊU XÀI, TÀ ĐẾ".

Mang theo vẻ mặt tươi cười như vừa cưới vợ ra khỏi phủ Lý gia, hắn một mạch về
nhà vào phòng rồi lên giường ngủ luôn, chả thèm kiểm tra được bao nhiêu tài
sản vơ vét của Lý gia.

Sáng hôm sau, hắn cùng Nguyệt Nhi đi THiên hương lâu dùng điểm tâm, đi chung
với nàng hắn bị người khác nhìn với ánh mắt ghen ghét, nếu ánh mắt có thể giết
người thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần.

Vừa dùng bưa vừa chĩa tai đi chỗ khác nghe ngóng tin tức từ những thanh niên
bà tám:

" Nè nè, nghe gì chưa, hôm qua phủ Lý gia có trộm, hắn vơ vét tàn bạo hết tài
sản trong bảo khố xong thì không nói j đi, hắn còn cảm ơn vì đã cho hắn mượn
nữa chứ, cái j hình như là Tà Đế thì phải. Làm Lý Uy tức hộc máu đang nằm trên
giường bệnh".

" Cái j, ngươi nghe chuyện đó ở đâu vậy". Một tên bà tám kinh ngạc hỏi.

" Là thật đấy, chú của ta làm công trong đó kể cho ta nghe đấy".

" Là thật sao, dám vào Lý phủ trộm rồi cảm ơn nữa chứ, kẻ này đúng thật là to
gan, bái phục bái phục".

Nghe những tên bà tám bàn về vụ trộm Lý gia, hắn ngồi nhết miệng cười thầm
trong lòng " là ta đây, là ta đã thăm hỏi bảo khó của Lý gia đây, là ta đã cho
Lý Uy hộc máu đây, hêhêhê". Hắn đang cười trong sự tích mình đã làm, chấn động
cả thành, làm các phú hào khác lo sợ sẽ tới phiên mình bị trộm hết gia sản.

Dùng xong điểm tâm cả hai người định trở về nhưng nàng phải đến học viện nên
hắn đành phải trở về 1 mình.

Sau khi về cũng là giữa trưa, hắn mỡ túi trữ vật ra kiểm tra " hưm, thật là
giàu có a, hơn 10 ngàn vạn kim tệ, không hổ danh là gia tộc thứ 2 Thăng Long
thành a", hắn vừa nói vừa cười trong sự đau khổ của người khác, mà đây chính
là phong cách của hắn, "cái này chỉ mượn nhé, SAU NÀY ta sẽ trả lại", hắn nhấn
mạnh chữ SAU NÀY, không biết sau này là bao giờ nhỉ, thật vô sỉ trong vô sỉ.

Còn lại là nhiều món trang sức có giá trị liên thành hắn khống quan tâm mấy,
chỉ có sợi dây chuyền phỉ thúy này là hắn chấm, hắn sẽ làm quà cho vợ yêu hắn.

Chợt hắn nhớ tới cái hộp gỗ quí ấy, lấy ra quan sát hồi lâu, hắn mới mở, nhưng
rất tiếc không có chìa khóa. Hắn suy ngẫm hồi lâu bỗng nhớ ra cái j đó.

" Hệ thống, giúp ta hối đoái chìa khóa vạn năng a". Hắn chợt nhớ ra mình có hệ
thống, vậy mà nãy giờ ngồi cại hộp, mình đúng ngu vler.

" Tinh, hối đoái thành công chìa khóa vạn năng, tốn 100 điểm tích lũy". Hệ
thống báo giá.

Đã có chìa khóa vạn năng, hắn nhanh chóng ĐÚT chìa khóa vào ổ khóa trên chiếc
hộp. Hắn mong chờ sẽ là tuyệt thế bảo vật j đó, bởi vì nó đươc giấu kĩ như thế
mà. Nhưng mà hắn số nhọ quá, trong chiếc hộp chỉ là tấm da yêu thú.

" What đờ cờ lo phốt phát, cái j thế này, tuyệt thế bảo vật của ta đâu,
ahuhu". Hắn nhìn tấm da yêu thú mà rơm rớm nước mắt nói trong sự hụt hẫn.

" Hả, khoan đã đây là da của ngũ sắc thần ngưu, trên đó còn có....a hình như
là bản đồ kho báu nha". Khuôn mặt hắn trở nên vui vẽ hơn, bất ngờ nói.

" A, hình như là trong hắc ám sâm lâm thì phải. Đúng rồi chính là ở đó. Tuyệt
thế bảo vật hay đợi anh nhe mấy cưng". Hắn nhìn kĩ tấm bản đồ nói.


Kiểm tra xong chiến lợi phẩm hắn làm theo kế hoạch đã đề ra là giờ sẽ tu luyện
Lôi Đình Thập Lục Thức. Hắn không đến luyện võ trường của gia tộc mà ở trước
sân đình viện mình luyện luôn, bởi hắn không muốn gặp ai lúc này. ( sợ bị sĩ
nhục là phế cmn phẩm, ahihi).

Lôi Đình Lục Thức gồm :

Lôi Đình Chấn

Lôi Đình Ngự

Lôi Đình Phong

Lôi Đình Tán

Lôi Đình Tụ

Lôi Đình Bạo

Trong đó khó luyện nhất là ngự kiếm, bởi vì cần 1 lượng lớn sấm sét để làm màn
chắn.

Hắn bây giờ mới tu luyện nên bắt đầu bằng chấn kiếm. Tên như nghĩa định kiếm
chính là một kiếm có khả năng làm choáng đối phương khiến đối phương chấn động
định thân tại chỗ một thời gian.

Bây giờ hắn chưa có lôi cường nên chỉ có thể cảm ngộ trong kiếm này, dùng tâm
luyện kiếm. Nói thì dễ, làm thì khó, việc dùng tâm lĩnh ngộ kiếm chính là ngộ
ra kiếm ý, chính là kiếm ý a, không phải ai cũng ngộ ra kiếm ý cả.

Một khung cảnh cổ xưa đang hiện ra trước hắn, một nam nhân trung niên khoảng
ba mươi ba trong tay chỉ có một thanh kiếm đang đứng trước cả vạn quân, sát
khí ngút trời tỏa ra từ nam trung niên. Sát, một tiếng thét lớn từ nam trung
niên, mang theo cỗ sát khí xông thẳng đến vạn quân bất chấp quân định hơn hẵn
mình số lượng.

Tạch, xoẹt xoẹt, liên tiếp từng đợt lôi điện xuất ra từ kiếm của trung niên,
một kiếm của hắn giết mấy chục người, mau nhuộm đỏ cả chiến trường. Bùm, cả
bầu trời như sụp đổ, một tia sét nện thẳng xuống đất làm bao xác chết văng lên
cùng mùi khét của thịt. nam trung niên cứ tiếp tục chem giết chẳng kể j cả,
trong mắt hắn bây giờ chỉ có một màu đỏ, gặp thần sát thần, gặp phật chém phật

.

" Kiếm ý thật đáng sợ". Hắn cảm thán nói.

Người hắn lúc này mồ hôi đầm đìa, khiếp sợ bởi sát ý ngút trời. hắn dường như
đã cảm nhận được kiếm ý này đang dần dung nhập vào hắn, người hắn đau đớn vặn
vẹo chỉ có thể chịu đựng từng trận sét nện lên người. Qua một hồi lâu, hai mắt
hắn mở ra, hai mắt đầy tơ máu, miệng nhết cười nói " Lôi Sát kiếm ý à, giờ đã
là của ta".

" Mở thông tin cá nhân". Hắn nói.

[ Tên: Hoàng Thanh Phong

Tuổi: 14

Kiếm ý: LÔI SÁT Kiếm ý.

Huyết Thống: Hác ám Lôi long

Đẵng Cấp : 5 ( võ đồ ngũ trọng). EXP 0/1000

Công pháp : Lôi Đình Lục Thức(vừa lĩnh ngỗ kiếm ý), Lôi ảnh bộ( nhập môn).

Kỹ Năng : 1 kiếm tất sát, cắn trộm, thừa nước đục thả câu.

Năng Lực : đo đạc cảm xúc, thiên phú của quỷ đế lôi thần dực: tốc độ của sấm
sét.

Mị lực : 96

Điểm tích lũy: 4900

Kim Tệ : 10 ngàn vạn,

Túi trự vật: lam điện mặt nạ, lưu ly phỉ thúy liên, tàng bảo đồ.

" Hê hê, bây giờ ta đã giàu nhì Thăng Long thành này rồi a". Hắn hài lòng nhìn
thông tin mình cười cười nói.

LÔI ĐÌNH TÀ ĐẾ


Lôi Đình Tà Đế - Chương #3