Người đăng: dragonf4393@
Một thành trấn nhỏ bên trong Cổ Vực. Đây là nơi cách Thanh Hoa Trấn còn một
ngày cưỡi ngựa liên tục là có thể tới. Thành trấn tuy không lớn lắm nhưng địa
thế tương đối bằng phẳng, mà cũng là nằm trên con đường huyết mạch dẫn tới
những thành trấn lớn khác lân cận cho nên không khí tấp nập, nhà cửa san sát.
Từng đoàn người ngựa vào ra nối đuôi nhau thành những hàng dài có phần tít
tắp.
Thân ảnh thiếu niên trạc chừng mười lăm, thân cao 4 thước, vận một bộ y phục
màu lam nhàn nhạt hiện đang buộc một con tuấn mã bạch sắc vào tàu ngựa trước
cửa một tửu quán lớn nằm cạnh con đường lát đá thỏi bên trong thành trấn. Thân
ảnh này rất quen thuộc, chỉ cần kéo chiếc mũ trùm đầu màu đen nối liền với tấm
phi phong kéo dài tới nửa bắp chân xuống thì biết ngay chính là Trần Khánh
Dương.
Bước vào trong tửu quán, Trần Khánh Dương liền gọi một chút thực phẩm cùng với
một vò nhỏ rượu ngon, đoạn đưa mắt nhìn ngắm không gian này. Có thể nói, thua
tửu quán trong Cổ Dược Tông một chút, nhưng có phần lớn gấp đôi tửu quán khi
trước đi cùng Lục Vô Song trưởng lão vi hành trong Thanh Hoa Trấn. Cũng có một
cầu thang nối lên tầng trên, bàn ghế la liệt, khách đông nườm nượp có mặt đủ
mọi hạng người, từ những thương buôn núc ních bụng mỡ cho tới những lãng tử
phiêu dạt, tán tu, vân vân và mây mây. Duy chỉ thiếu có cánh ăn mày là đủ
bộ...À không, cũng có đấy, nhưng là vài tên ngồi trước cửa cứ giơ chiếc nón
rách về phía những người thực khách ra vô.
Nhớ lại một chút quãng đường dài vừa vượt qua, đến 7 ngày đi ngựa một mình,
Trần Khánh Dương cũng đã đi qua được 5 trấn, 2 thành, hiện tại thì đang ở Tô
Lĩnh Thành. Cũng hay là dọc đường ngoài một số vị trí bị mấy toán sơn tặc tập
kích ra thì cũng không có gì đáng kể. Mà đám sơn tặc kia thì cũng đều bị hắn
sử ra Phá Sơn Ấn đánh trọng thương vài mạng, thượng lộ bình an, tùy thời lên
tây thiên, còn có thỉnh kinh hay không thì hắn cũng không quan tâm. Ai bảo
chặn ai không chặn, lại đi chặn tiểu tử mặt ngầu đã được tác gia buff quá tay
này làm gì.
Vốn là Dược Linh Thủy có đòi đi theo, Cổ Dược Tông chủ Dược Linh Sơn cũng đã
xuất cho hắn một con Hoàng Kim Điểu kha khá và một nhóm hộ pháp có đến Soái
cấp đưa về, nhưng hắn đều cười cười từ chối hết thảy, chỉ xin “mượn” một con
tuấn mã theo chủ trương “mượn là mất, cất là còn” mà thôi. Kể ra thì cũng hơi
cao ngạo, khiến cho đầu lĩnh Cổ Dược Tông có phần áy náy, nhưng khuyên không
được thì đành nghe theo, xuất ra một con chiến mã mà khi nãy hắn đã cột bên
ngoài tửu quán.
Thực tế mà nói, Trần Khánh Dương không phải kẻ ngốc, cũng biết rõ là tu vi
chẳng bao nhiêu, nhưng chuyến đi này quyết định đánh liều là bởi muốn khảo sát
tuyến đường bộ giữa Thái Dương Môn và Cổ Dược Tông, về sau còn phải tính toán
lâu dài. Hơn nữa, hắn thiếu gì đồ chơi trong túi mà phải ngán đám sơn tặc nhỏ
nhoi.
Hiện tại thì đang ngồi phiêu phiêu nhấm rượu thưởng mồi, suy tư một chút về
con đường phía trước, hoạch định tương lai, Trần Khánh Dương không chú ý là có
một thân ảnh vận y phục...cũng không biết là màu gì nữa, bởi đã sờn màu khá
nhiều. Nhưng có thể tả là người vừa ngồi xuống bên cạnh hắn có nét mặt gian
thương vô cùng, nhìn qua là biết, mắt híp mũi tẹt, 3 chòm râu chĩa về 3 hướng
làm tôn thêm độ nhọn của chiếc cằm “V line” chính hiệu. Kẻ này vận chiếc áo
chẽn có màu...vừa nói rồi, không tả được, có thể hình dung sơ sơ là nó có màu
nửa nâu nửa lam, đã ngã sang màu bạc tới tám phần.
Thân ảnh vừa rồi điệu bộ có chút khúm núm cất tiếng lanh lảnh đậm chất ti
tiện, nhỏ nhẹ nói:
Nghe cái giọng “khó ngửi” này, Trần Khánh Dương cau mày nhẹ một cái nhìn lên:
Cũng có thể nói là như vậy, vị đại ca này là....?
À à, quên tự giới thiệu, ta là Thích Đại Thử, thấy công tử từ xa tới đây,
hẳn là đang muốn tìm kiếm một thứ gì đó đi?
Ra mắt Thích đại ca, tiểu đệ họ Trần, tên là...Thiên Quân, hiện tại đại ca
liệu việc như thần a! Đoán trúng tâm tư tiểu đệ rồi đó!
Định nói ra tên họ, nhưng chợt nghĩ một cái trong đầu, Trần Khánh Dương liền
nói khác đi. Vốn là đi hành tẩu giang hồ, chưa có thực lực gì nhiều mà khai
tuốt danh tính thì cũng không hay, vả lại, hắn cũng thừa biết tên Thích Đại
Thử này là một cò mồi đâu đó. Mà phàm đã là cò mồi thì có cái bảo vật nào, ở
cái xó xỉnh nào tại nơi này mà hắn không biết chứ! Đã vậy thì tương kế tựu kế
một phen, xem như được mở rộng tầm mắt.
Thích Đại Thử thấy có mồi, liền xởi lởi:
Ây! Thế thì hay quá, vừa hay ta cũng đang rảnh rỗi, nói một chút cho công
tử biết, ta là người hướng dẫn tham quan ở đây a, phàm là chỗ nào có gì tốt,
ta đều biết, chỗ nào có bảo vật, ta cũng liền dẫn công tử đi, ngay cả mấy vị
cô nương cũng không tồi a! – Câu cuối, Thích Đại Thử nhỏ giọng xuống, nhảy mắt
một cái, bộ dạng vô cùng ti tiện đến sởn cả da gà.
Ô! Vừa hay đệ cũng chưa biết đường xá thế nào, vậy phải phiền đại ca đây
rồi!
Hầy! Khách sáo khách sáo! Công tử chỉ cần muốn thì thượng vàng hạ cám, chỗ
nào ta cũng có thể đưa công đi đi được đó a!
Rót ra thêm một bát rượu đưa cho người kia, Trần Khánh Dương cười cười:
Cò mồi nào mà chẳng có ăn phần hoa hồng hay phí dẫn, việc này Trần Khánh Dương
quá quen. Tiền kiếp cũng thế mà hiện tại cũng vậy, cho nên hỏi thẳng, tránh sự
xáo trộn về sau.
Nghe tiểu tử non choẹt trước mặt nói ra một câu thẳng như ruột ngựa khiến cho
Thích Đại Thử có chút chột dạ, cứ tưởng vớ được cá lớn, ai ngờ con mồi không
phải là dạng dễ nuốt a, cũng có trải nghiệm kha khá rồi chứ không phải là một
tên ngáo nào đó mới dạt nhà đi bụi a! Liền híp mắt lại xởi lởi:
Hầy! Công tử thực thẳng thắn a! Vậy thì...Cũng không nhiều, lấy giá mười
kim tệ mỗi lần đến một chỗ nào đó đi, mà riêng tìm một cô nương qua đêm thì
giá 20 kim tệ, tại ta còn phải chia cho mấy tay bảo kê nữa, việc này có chút
bất tiện, cáo lỗi a!
Ha ha ha! Thế thì quá tốt, đại ca lấy giá này thì e là rẻ nhất Tô Lĩnh
Thành này rồi còn gì!
Ha ha! Thực công tử đây tuổi đời còn trẻ nhưng mà anh hùng xuất thiếu niên
a! Nhãn lực bất phàm a! Đúng vậy, ta đây là giá cả phải chăng, có lợi cho
khách hàng a!
Hừm, chẳng giấu gì đại ca, đệ hiện muốn tìm một chút tọa kỵ tốt, yêu thú đi
cho phù hợp với đệ, cùng với chút bảo vật nào hay ho nữa, mà thực không biết
thế nào a!
Hầy, tưởng gì, ta liền dẫn công tử đi! Công tử cứ mua trước, trả tiền ta
sau, sảng khoái thoải mái a!
Được, vậy phiền đại ca rồi!
Rời khỏi tửu quán, Trần Khánh Dương theo chân con cò mồi Thích Đại Thử đi lòng
vòng mấy tiệm binh khí, tọa kỵ, nhưng tuyệt đến đâu hắn cũng lắc đầu. Ban đầu
Thích Đại Thử còn chột dạ tưởng dẫn phải tên nghèo kiết xác chỉ có hứng đi
xem, toan đòi dẫn phí. Thế nhưng khi nghe Trần Khánh Dương đánh giá từng món
hàng một cách chuẩn xác thì không khỏi thất thần, cơ mặt co giật. Biết rằng đã
dẫn trúng cao nhân, Thích Đại Thử liền kéo con mồi ra một góc vắng rồi khẽ
giọng:
Hầy, công tử thực có giám nhãn! Hiện tại mấy tiệm đó không có những thứ
tốt, ta biết một chỗ, có điều...
Phí chứ gì! Ta trả đại ca 50 kim tệ!
Trần Khánh Dương cười cười ra giá lớn. Tiền kiếp đọc bao nhiêu truyện tiên
hiệp, hắn quá rõ là mấy con cò mồi đẳng cấp này bao giờ chả dẫn khách đại gia
tới những chợ chìm. Đều là nơi không có pháp luật, không bị một thế lực nào
chiếm dụng, mà lại toàn là những bảo vật xuất thế, đôi khi còn có một vài thứ
gây ra thiên hạ đại loạn cũng không chừng. Thích Đại Thử tới đây thì hiểu luôn
là khách này hơi bị bự rồi cho nên lập tức xởi lởi tiếp:
Hầy! Công tử thực hay a! Ta chỉ cần 30 kim tệ là đủ rồi a!
Không cần khách sáo, mua được rồi đệ trả 50 kim tệ, không cần phải câu nệ,
xem như là chút trà nước đi!
Hây! Thực đa tạ, đa tạ a! Nào, đi thôi!
Đổi sang một con hẻm vắng khác, lại đi qua mấy lớp lối đi lớn nhỏ giống nhau
như đúc, chằng chịt như mạng nhện khiến ngay cả Trần Khánh Dương tiền kiếp
chẳng bao giờ lạc giữa Sài Thành, thì hiện tại hắn cũng thành mù đường ở đây
luôn. Mãi lâu sau thì tới một vách tường khác, mà không rõ Thích Đại Thử thao
tác gì với mấy cái chum lớn bên cạnh, chỉ biết là hắn nhoay nhoáy cái mông một
lúc thì ném mấy kim tệ vào trong một chiếc chum, rồi thì bỗng dưng hiện ra một
mật thất ngầm dẫn xuống đất.
Nền mật thất này nhẵn thín, chứng tỏ có rất nhiều người qua lại. Trên tường
cũng có những hàng đuốc được treo lên kéo dài mãi vào bên trong. Tuy có chút
nghi ngại sợ bị dụ vô hang ổ toán cướp nào đó, nhưng Trần Khánh Dương vẫn vui
vẻ tiến vào, âm thầm động niệm lấy ra mấy viên hỏa dược đạn cải tiến mà lần
trước đã dùng vào hội Tram Trụ Cổ Vực, đề phòng bất trắc thì vẫn có thể thoát
thân.
Đi suốt một lối dài, cuối cùng thì mật thất dẫn tới một hang động cực lớn ngay
bên dưới lòng Tô Lĩnh Thành. Có thể nói, hang động này như một quần thể kiến
trúc ngầm, có trần động cao lên tới chục trượng, quy mô hùng vĩ. Bên dưới thì
có hàng đống những cửa tiệm sơ sài, san sát nhau như một khu dân cư tấp nập.
Bí mật là vậy, nhưng mà xem chừng ở đây có không ít người a! Số tán tu nhiều
không đếm xuể hiện đang chen chúc nhau thành từng dòng người đông nghìn nghịt
đi xem hàng.
Theo chân Thích Đại Thử chen qua những dòng người giữa cái không khí vừa ẩm
thấp, vừa trộn lẫn đủ thứ mùi, từ mùi đèn dầu tới mùi mồ hôi, mùi thú loại,
mùi đất, hơi ẩm, kể cả chút mùi...phân cũng có. Mãi tới khi đến một tiệm lớn
được dựng lên bằng những cọc và những tấm vải dày xung quanh mới dừng.
Bước vào bên trong, Trần Khánh Dương cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy lồng
lớn lồng nhỏ đủ thể loại, mỗi lồng đều có một thú tộc nào đó đủ chủng loại
kích cỡ, tu vi từ Trung cấp trở xuống.
Lại thêm một hồi chê ỏng chê eo, sử ra một bầu trời kiến thức làm cho đám
người trong tiệm lẫn Thích Đại Thử toát mồ hôi ròng ròng như tắm, thì cuối
cùng, chủ tiệm này quyết định đem hắn vào chỗ tận cùng của tiệm để giới thiệu
một món hàng độc nhất vô nhị mà theo lời quảng cáo là thiên hạ chỉ có một.
Bên trong chiếc lồng sắt khủng bố cao tới 3 trượng, bề rộng 2 trượng kia
là...một tiểu cô nương trạc chừng mười hai, thân hình nhỏ bé gầy guộc đang rất
mực run sợ, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn vào thân ảnh Trần Khánh Dương sừng sững
trước mặt. Có điều, tiểu cô nương này là một bán nhân, có đôi tai...mèo phủ
đầy lông mịn, óng ánh quang mang đen tuyền, cùng với một chiếc đuôi dài. Trên
cổ tiểu cô nương đó có một vòng xích sắt to như nắm tay khiến ngay cả tới việc
thở thì cũng vô cùng khó khăn.
Nhìn tiểu cô nương kia mà Trần Khánh Dương chợt cảm thấy kí ức ùa về, Tiểu
Miêu dưới chân vực lúc trước có phần còn may mắn hơn tiểu cô nương này nhiều
phần, ít nhất là cũng không bị đóng xích dong đi như vậy. Vẻ mặt vẫn cười cười
không có nửa tia thay đổi như trong lòng, Trần Khánh Dương liền nói:
Cuối cùng cũng đánh động được cao nhân trước mặt, đại hán mặt sẹo thân hình
vạm vỡ là chủ tiệm liền cười lớn:
Ha ha ha ha! Công tử quá lời rồi! Công tử đã thích như vậy thì được thôi,
ta để lại giá gốc cho công tử, thẳng thừng ra là 200 vạn kim tệ, công tử thấy
thế nào?
Hừm! Hàng tốt nhưng giá cả như vậy, có hơi quá đáng chăng? Ngay Lam Dực
Linh Phi Điểu còn non thì cũng chỉ 50 vạn thôi a!
Vậy công tử cứ xin cứ ra giá, ta xem được thì lập tức giao dịch a! Dù sao
cũng là lần đầu gặp gỡ, về sau mong công tử chiếu cố tiệm của ta là được rồi
a! – Đại hán chủ tiệm xoa xoa hai bàn tay xởi lởi.
Hmmm...Ta hiện cũng không đem nhiều kim tệ đến vậy, hay là thế này đi, hai
viên Nhị tinh Tử phẩm đan, huynh đài thấy thế nào?
Cái gì? Kim tệ 200 vạn thì kêu là không đem đủ, nhưng mà dám chơi 2 viên Nhị
tinh Tử phẩm ra trao đổi? Mỗi viên tử phẩm đó trên thị trường đừng có nói là
mắc, mà thậm chí cầm 100 vạn kim tệ đi mua thì cũng chẳng có mà lấy đâu a! Mà
đó là nói ở giá chém lộn đó, chứ nếu thực bán ra thì chỉ cần biết câu giá một
chút thì khắc có người bỏ hẳn ra 300 vạn kim tệ cũng không chừng. Nuốt khan
một cái, chủ tiệm liền cố dẹp đi bản mặt dài như cái thớt vừa rồi mà nặn ra
một nụ cười xởi lởi:
Ầy! Quá rồi quá rồi! Mang ngọc có tội, công tử chỉ cần một viên đan dược đó
cùng với 50 vạn kim tệ là đủ rồi a!
Được! Thành giao!
Thật ra Trần Khánh Dương hiện tại cũng chỉ có 3 viên mà thôi, đều là trọng
thưởng của Cổ Dược Tông chủ phu nhân Tử Mộc Lan tặng thưởng. Một phần vì đã
bảo toàn được 3 người thân đệ tử, một phần lấy lại mặt mũi cho Cổ Dược Tông,
một phần khác là bởi vụ cá cược kia quá khủng bố, cho nên tặng thưởng những 3
viên thần đan vô cùng khó luyện, xem như là bảo vật nội tông. Hiện tại thì rất
nhanh, Trần Khánh Dương đã cầm trong tay sợi xích buộc cổ tiểu cô nương kia
rồi. Nghĩ một chút hắn lại nói:
À, ta nghe nói có một loại là thú nang có thể chứa được tọa kỵ, chẳng hay
huynh đài có không nhỉ?
Có có! Ta tặng luôn công tử, đây là loại cực phẩm, Tứ tinh Lam phẩm thú
nang, có thể chứa được 10 tọa kỵ cùng lúc a!
Chủ tiệm xởi lởi đưa ra một chiếc thú nang trông như là một cái túi trữ vật,
chỉ khác ở chỗ những hoa văn bên ngoài có hơi khác một chút mà thôi. Liền đó
cũng hướng dẫn Trần Khánh Dương sử dụng. Nói chung cũng không khác gì túi trữ
vật lắm, có điều là chỉ chứa được vật sống chứ không chứa được vật chết, và
thời gian bên trong thú nang với bên ngoài là giống như nhau, hơn nữa, chỉ có
thể chứa được thú tộc chứ không thể nhét người vào trong đó. Cũng bởi tiểu cô
nương kia là một bán nhân cho nên vẫn có thể chứa vào được.
Trong lúc mua bán, Trần Khánh Dương không để ý là Thích Đại Thử kia đã lẳng
lặng biến đi đâu mất tự bao giờ. Đợi một hồi lâu, hắn liền mặc kệ, rảo bước đi
thăm thú chút đỉnh xung quanh. Cách xa xa là một sàn đấu giá nô lệ. Phàm là
những nam nhân thì đều lực lưỡng, có thể lao động nặng nhọc, còn nữ nhân thì
đều xinh đẹp. Dĩ nhiên, những nô lệ này ngoài một sợi xích trên cổ và 2 miếng
vải rách đắp trên người ra thì không còn có gì hơn. Mà trên thân thể họ cũng
có vài vết bầm tím chứng tỏ bị ngược đãi rất nhiều.
Xem màn này mà Trần Khánh Dương không khỏi cảm thán trong lòng. Tiền kiếp xem
phim đọc truyện đã nhiều, cũng biết nhiều phần về những sàn đấu giá nô lệ thế
này, nhưng hiện tại trải nghiệm thì mới chứng kiến được sự man rợ của nhân
loại đối với những kẻ yếu hơn mình. Thực sự là vô cùng thảm khốc. Nhưng hắn
không thể ra tay mua hết một nhóm mấy chục người kia được, lại cũng không biết
phải đưa tới Thái Dương Môn kiểu gì.
Trầm lắng hồi lâu, Trần Khánh Dương vừa thở dài một cái thì bị một bàn tay vỗ
lên vai:
Hầy! Công tử lẳng lặng bỏ đi thực khiến ta thót tin a!
Thích đại ca nãy giờ đi đâu ta tìm không thấy, liền đi thăm thú chút ít a!
Đại ca sợ ta đi mất thì đây, 50 kim tệ của đại ca, ta trả luôn!
Trần Khánh Dương vẫn cười cười đưa luôn 50 kim tệ cho Thích Đại Thử. Nhận lấy
chỗ kim tệ đó, Thích Đại Thử liền xởi lởi:
Lẳng lặng theo chân Thích Đại Thử chen lấn qua toán người đến một con đường
khác dẫn lên mặt đất. Liền đó lại tiến vào trong một cỗ xe khá sang trọng,
nhưng nhìn qua cũng biết là đi thuê. Mặc dù chưa hiểu là vấn đề gì đây nhưng
Trần Khánh Dương vẫn quá tự tin mà lên trước đó trước, đoạn ngồi xuống phía
đối diện một tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn tuổi.
Thích Đại Thử thấy con mồi đã yên vị xong thì liền đứng bên ngoài mà nói vào
trong:
Liền đó chạy biến đi đâu mất trong sự ngỡ ngàng của cả 2 thân ảnh bên trong
xe. Mà cùng lúc đó thì người xa phu cũng đã thúc ngựa di chuyển khiến cho Trần
Khánh Dương ngơ ngác một phen.
Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, lại chẳng có chút khí tức, có làm việc được
không đấy? – Vị cô nương trong xe cất giọng trong trẻo nhưng xem chừng tính
khí lại là một tiểu cô nương đanh đá không kém gì Dược Linh Thủy.
Hở? Việc gì?
Thì đi săn yêu thú chứ còn gì? Còn giả ngốc? Ngươi tính gạt ta sao?
Lúc này thì Trần Khánh Dương đã hiểu ra vấn đề. Cảnh này chẳng phải là quá
quen thuộc sao! Bị một tên cò mồi lừa đi cùng với một cô nương xin đẹp, đi bắt
một thứ gì đó bị xổng chuồng, sau đó nẫng tay trên, rồi bị cô nương ấy truy
sát tới cùng trời cuối đất, về sau trở thành phu thê. Kịch bản này quá nhạt!
Thế nhưng Trần Khánh Dương cũng liền phì cười một cái rồi nói:
Tiểu cô nương đối diện tròn mắt, ném cho tiểu tử đối diện một cái nhìn quê mùa
không thể quê mùa hơn được nữa mà nói:
-“Á đ**! Coi rẻ mạng người tới vậy sao! Không phải chứ!”
Chửi thề một câu trong đầu, Trần Khánh Dương cũng liền im lặng ngắm nhìn phố
xá. Lúc này mà tự dưng bỏ đi thì nỗi oan ai thấu, hơn nữa, hắn cũng muốn tìm
hiểu một phen, biết đâu có khi lại được thiên vận nào đó chăng? Mà thực ra, đã
bị ném vào trại tâm thần rồi thì càng kêu oan lại chỉ bị đè ra chích thêm
thuốc mà thôi, cho nên, tốt nhất là im lặng, tùy thời trốn sau.
Thấy người trước mặt yên lặng dùng ánh mắt bâng quơ ngắm nhìn phố phường tấp
nập thì vị cô nương liền phì ra một hơi khinh rẻ, sau đó cũng đưa mắt xem phố
phường, chẳng để ý gì tới tên kia nữa. Dù sao thì loại phàm nhân như hắn cho
dù có cố cũng chẳng thoát nổi tu luyện giả cao cấp, léng phéng một chưởng tan
thây cũng không chừng.
Tuy là yên lặng, nhưng thật ra Trần Khánh Dương không ngắm nhìn phố phường, mà
hiện dùng thần thức soi xét cô nương đanh đá đối diện, thử cố đoán xem là
người của tông môn nào mà lại hách dịch tới vậy.
Nhìn một lượt thì vị cô nương này bên trong mặc những gấm vóc màu tím lung
linh, ăn vận có phần thoải mái, để lộ ra nhiều phần tròn trĩnh nóng
bỏng...thật ra là cũng không tới mức nóng lắm đâu, mới có mười ba mười bốn thì
ăn vận kiểu này lố lăng bome ra chứ nóng con mắt! Mà ngoài những vị trí kia ra
thì những vị trí trọng huyệt đều có một lớp giáp phục lấp lánh lam quang, xem
chừng cũng đạt tới Ngũ tinh Lam phẩm chứ không ít. Ngay cả mái tóc ngắn ngang
vai hiện đang xõa ra kia cũng chỉ có một chiếc kẹp tém lên, mà điều đáng nói
là một cây kẹp tóc cũng là hàng Ngũ tinh Lam phẩm, chứng tỏ cô nương này tới
từ một tông môn lớn trong Cổ Vực chứ không phải là những thế lực nhỏ lẻ.
Bên cạnh cô nương đó là một bộ cung tên, cánh cung chỉ dài khoảng 2 thước,
được điêu khắc những hoa văn hình sóng biển cầu kì tinh xảo, mà mỗi mũi tên và
cả bao tên cũng đều trang trí cùng một loại hoa văn như vậy. Từ đầu tới chân
vị cô nương này đều là hàng quý hiếm.
Thật ra cô nương này thì với thực lực của Trần Khánh Dương hiện tại cùng với
mớ thủ đoạn của hắn thừa sức bắt trói. Nhưng đó là bắt trói, chứ còn nói tới
việc đào thoát thì hắn có chút e ngại cây cung kia. Bởi xem xét một loạt hoa
văn này thì phải nói là giống với trang bị của tên cung thủ Vạn Thú Khí Cổ
Thần Phái tới chín phần. Khí tức phát ra cũng đã ở mức Vũ Tướng cho nên là
không đùa được. Sống mái thì được chứ mà đào thoát là việc khó như lên trời à
nha! Lần trước lĩnh một đòn xém tử vong là hắn cũng có phần ái ngại rồi.
Cỗ xe lẳng lặng đưa 2 người rời khỏi Tô Lĩnh Thành, theo con đường lớn dẫn về
phía Thanh Hoa Trấn, nhưng sau một vài khúc ngoặt thì đã đi vào sâu giữa Thanh
Hoa Lâm mà Trần Khánh Dương đã thực sự mù tịt đường đi lối về. Phen này mà hên
xui có khi không về được thật cũng không chừng. Có điều, việc hắn để tâm không
phải là hiện tại đang ở đâu, mà chính là lúc đi ngang tửu quán thì con tuấn mã
đã biến mất không một dấu vết. Xem như là một lần ăn quả lừa vô cùng khốn nạn
đi!
Mà thật ra thì việc đó cũng không quan trọng bằng thứ đang nằm co ro bên trong
thú nang của Trần Khánh Dương hiện tại. Thú nang không thể ném đồ ăn vào được,
cho nên buộc phải lấy bán nhân đó ra ngoài mới có thể cho ăn. Mà hắn thì đang
bị kẹt với một cô nương đanh đá thế này, e rằng phải đến nước làm ra việc bắt
cóc mất. Có điều, cô nương này là người của Vạn Thú Khí Cổ Thần Phái, nói
không chừng có hàng đống hộ pháp âm thầm đâu đó ấy chứ! Lơ ngơ lại sấp mặt lúc
nào không hay...