Lại Là Chuyện Bên Lề.


Người đăng: dragonf4393@

Trần Gia Trang sau một khoảng thời gian tuyết phủ thì hiện tại, màu mơn mởn
lục sắc đã bắt đầu trải dài trên những ngọn đồi trập trùng, kéo dài từ hậu sơn
vào trong tới Thanh Vân Trấn. Con sông chảy qua trước Trần Gia hiện cũng chỉ
còn một ít tuyết đọng hai bên bờ, khiến cho nước trong veo phản chiếu một màu
thanh vân êm ả, yên bình.

Đây đó đã có những chiếc thuyền nhỏ tĩnh lặng buông chài trên mặt sông, mà
ngay cả cây cầu nối Trần Gia Trang đi vào trong Thanh Vân Trấn hiện cũng đã có
lác đác người qua lại. À không, không phải là lác đác người, mà là rất nhiều
người qua lại, còn từ “lác đác” là nói tới những cỗ xe kì lạ mà lúc trước Tiêu
Bảo Tài đã triển lãm cơ. Có điều, những cỗ xe này có phần to lớn gấp hai ba
lần cỗ xe khi trước, và đều do ngựa kéo đi về phía Thanh Vân Trấn chứ tuyệt
không có hướng ngược lại.

Nói thế là đủ biết, hiện tại Trần Gia Trang ngoài việc thu nhận đệ tử, sản
xuất nội trang, lại còn sản xuất và tung ra thị trường thêm một mặt hàng lợi
khí đầu tiên này rồi. Kể ra những cỗ xe mới này cũng có đôi chút khác biệt, có
chiếc thì không có bánh xe di động là là được đặt lên những cỗ xe có 2 con
tuấn mã kéo đi, có chiếc khác thì cũng tương tự như cỗ xe đã triển lãm, nhưng
lại được lắp một hàng 3-4 lưỡi cày lớn phía sau mà có thể di động tùy ý thu
hạ.

Lúc này, bên trong Trần Gia Trang, tại một đình viện lớn ngay giữa hoa viên,
Tiêu Bảo Tài đang ngồi trên một chiếc ghế đá mà tiếp mấy vị khách đều vận y
phục lóng lánh chất lụa tốt. Ngó kỹ một chút thì Tiêu Bảo Tài trong một khoảng
thời gian ngắn ngủi lại có một sự chuyển biến lớn đến nỗi nếu mà Trần Khánh
Dương ở đây e rằng cũng không nhận ra nổi.

Là một tiểu tử cũng chỉ mới bước qua tuổi mười lăm, nhưng khí chất của hắn lúc
này tỏ ra đậm chất con buôn đến đáng sợ. Chẳng biết là do được Trần Gia bổ
nhiệm lên vị trí quản gia cho nên hắn mới thay đổi phong thái, hay là do hắn
thay đổi phong thái cho nên mới được bổ nhiệm lên vị trí quản gia.

Hiện tại thì Tiêu Bảo Tài không đắp 2 cái bao rách lên người nữa, mà hắn đã có
một khoản riêng kha khá để mua một chút đồ lụa tốt, cùng với ngoại trang như
giày hay búi tóc cũng đều tinh xảo, cầu kì, rất ra dáng là một nhà tài phiệt
thành hình. Mà đôi mắt của hắn cũng thể hiện sự phức tạp hơn cách đây hơn một
tháng rất nhiều phần.


  • Hmmm...Thế này đi, nếu các vị đã đặt một số lượng cơ khí lớn như vậy thì
    hiện tại Trần Gia khó lòng đáp ứng ngay được. Đơn hàng này e là phải kéo dài
    trong 4 tháng rồi! Các vị cũng thấy đó, xưởng chế của Trần Gia thì hiện tại
    mỗi ba ngày cũng chỉ có thể xuất ra 1 chiếc mà thôi, hơn nữa là có quá nhiều
    đơn đặt, ta thực không biết phải làm sao a! – Tiêu Bảo Tài cất giọng trầm
    trầm, đôi mắt đăm đăm ra vẻ khó xử.

Thấy vậy, nhóm người ngồi cạnh liền tròn mắt xởi lởi:


  • Ầy! Không vội không vội! Kì thực thương nhân chúng ta cũng rất cần, nhưng
    xét thấy việc này khó khăn như vậy, hay là...chúng ta tăng thêm 3 phần lợi tức
    để được xuất trước, Tiêu quản gia thấy thế nào a?


  • Hầy, đa tạ các vị, có điều, kinh doanh thì cũng có luật ngầm ấy chứ! Ai đến
    trước thì được trước thôi, Trần Gia mở ra sản xuất cơ khí này kì thực cũng là
    vì lợi nhuận. Nhưng uy tín là trên hết, nếu ta lại có thể vi phạm uy tín thì e
    là làm mất hết mặt mũi Trần Gia đó a! Cáo lỗi các vị, nhưng kì thực mỗi tháng
    chỉ có thể đáp ứng cho các vị 6 cỗ mà thôi! Nếu các vị có thể thương lượng
    được với những đơn hàng tới trước thì may ra, có điều, ta thấy là họ cũng sẽ
    khó chấp nhận đó a!


Phong thái ung dung thương lượng, dáng ngồi thẳng tắp khoan thai, ánh mắt sáng
ngời, mà ngay cả điệu bộ dùng tay áo che miệng nhấp trà lại khiến Tiêu Bảo Tài
càng ra dáng cao nhân...còm. Thái độ đối với khách hàng không xởi lởi, không
siểm nịnh, lại càng không để ý tới những phần đội giá kia lên càng khiến cho
hắn nom như một doanh nhân có hạng trong nghề.

Ban đầu những thương gia kia còn có chút mừng rỡ vì lại giao kèo buôn bán với
một tiểu tử chưa ráo máu đầu, ắt sẽ ăn được hắn ở một chỗ lợi tức không nhỏ.
Ai ngờ sau tới hơn một canh giờ kì kèo, rốt cục đã không ép giá được mà ngược
lại, còn phải đề nghị tăng giá cho đối phương. Thế mà tên tiểu tử kia vẫn
không mảy may rung động lấy nửa cái, coi như thể chẳng ham kim tệ vậy. Màn này
khiến cho đám thương buôn tuổi đời gấp hai, có người gấp 3 lần Tiêu Bảo Tài
cũng phải đổ mồ hôi cộm.

Thuyết phục chen hàng mãi không được, một người tầm tứ tuần trong đám thương
buôn nuốt khan một cái, đoạn lên tiếng run run:


  • Hay thế này đi, chúng ta tăng thêm gấp đôi giá niêm yết, liệu huynh đệ có
    thể chiếu cố được không?

Giả vờ trầm tư thêm một hồi lâu, cuối cùng Tiêu Bảo Tài mới thở ra một hơi dài
thượt, đoạn cất giọng nghe như ủy khuất dữ lắm vậy:


  • Haiz...Thực các vị coi trọng Trần Gia như vậy thì ta xin thay mặt Trần Gia
    Cơ Khí Tiệm đa tạ! Nghĩ ngợi một hồi thì ta thấy thế này đi, mỗi tháng xuất
    cho riêng các vị 8 cỗ, đơn hàng kéo dài 3 tháng, giá cả thì ta chỉ lấy thêm
    50% ở đơn hàng hiện tại thôi, còn đơn hàng sau đó nữa thì các vị được giảm 10%
    cho mỗi đơn hàng lớn tương tự. Trần Gia Cơ Khí Tiệm sẽ cố gắng mở rộng thêm
    quy mô để đáp ứng được nhu cầu, mà theo ta tính thì sau đơn hàng này là có thể
    mỗi ngày xuất ra một cỗ, như vậy thì các vị hoàn toàn yên tâm là lúc nào cũng
    có! Ưu đãi thêm từ đơn hàng tiếp theo sẽ là tùy ý các vị muốn có công năng gì,
    có thể nói, ta sẽ cho người thêm vô, hoàn toàn không lấy giá chênh lệch! Các
    vị thấy thế nào?


  • Được được, như vậy là quá tốt rồi! Hiện tại chúng ta có thể lập giao ước!


  • Đa tạ các vị!


Sau một màn nhoay nhoáy cây bút, Tiêu Bảo Tài đã biên xong 2 bản hợp đồng, đợi
nhóm người kia ký kết xong xuôi thì hắn lấy một triện ấn nhỏ bằng ngọc thạch
trắng phau, chấm mực đỏ rồi đóng dấu lên 2 tấm hợp đồng đó. Mà Trần Chí Hàn
nãy giờ vẫn trầm tư bên cạnh thì cũng xuất ra một triện ấn ngọc thạch khác mà
đóng chồng lên hai phần ba con dấu của Tiêu Bảo Tài.

Đợi đến khi nhóm người đã khuất hẳn sau cánh cửa tiền môn Trần Gia Trang thì
Trần Chí hàn mới ôm bụng cười khặc khặc một hồi, đoạn quay sang nói với Tiêu
Bảo Tài:


  • Tiểu tử nhà ngươi thực có máu con buôn đó a! Chiêu này ta nghĩ nát đầu cũng
    không ra nổi a!


  • Trần bá quá lời rồi! Tiểu tử thì cũng có phần lợi tức 2 phần mỗi cỗ được
    bán đi, tội gì ta không bày một cái kẹp vào chân bọn chúng chứ! Ha ha ha!


  • Hầy! Ngươi lại đa lễ rồi! Đầu nào thì cũng là nghĩa đệ của tiểu Dương, thì
    cứ gọi ta như hắn gọi là được a! Hầy! Chiêu này quả nhiên lợi hại! Nghe như
    thể có lợi cho bọn chúng, không ngờ một sợi xích trói buộc luôn vào xưởng cơ
    khí của ngươi rồi còn gì! Ha ha ha ha


Xa hơn Trần Gia Trang một dải Thanh Vân Lâm kéo dài tới nơi một ngọn núi lớn
sừng sững giữa thiên địa, luôn có một đám hồng vân vây quanh mà ai cũng biết
là nơi nào. Bên dưới quần thể kiến trúc đồ sộ ngút ngàn bao bọc trải dài từ
chân núi đến xa tít tắp. Nhưng những quần thể kiến trúc ngút ngàn ngoại môn
thì mặc kệ đi, mà đang nói tới khu biệt xá dành cho nội môn đệ tử nằm ở lưng
chừng chân núi của Hồng Vũ Sơn.

Có thể nói quần thể biệt xá này cách biệt hoàn toàn với khu kiến trúc nội môn
bởi một khoảng rộng cỏ cây um tùm và một bức tường cao mấy trượng bao bọc. Bên
trong có hoa viên nhỏ, tiểu cảnh, sân rộng, nói chung thì đủ thứ bài trí thơ
mộng và yên tĩnh để cho những đệ tử này có thể thoải mái tĩnh tâm tu luyện.

Mà ngay quần thể đó cũng lại được chia làm hai khu nam và nữ đệ tử cách biệt,
luôn có đệ tử túc trực canh gác luân phiên bất kể ngày đêm, trị an tuyệt đối.
Trong mỗi khu thì lại phân thành một quần thể lớn, san sát nhau là chỗ của nội
môn đệ tử, và một khu nhỏ khác chừng mấy chục gian phòng tách biệt một quãng
chính là những tư phòng của thân đệ tử, những hạt giống hàng đầu của Hồng Vũ
Môn, luôn được đảm bảo những điều kiện tốt nhất có thể.

Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời lên tới đỉnh, chiếu rọi những quang mang
chói chang xuống quần thể kiến trúc dày đặc bên dưới, nhưng khu biệt xá nội
môn đệ tử thì bao giờ cũng lâm râm mát mẻ, dĩ nhiên, đó là do đám hồng vân
trên kia rồi. Mà việc xảy ra tại một đại sảnh rộng lớn, dài tít tắp, ngăn cách
giữa phần nội môn kí túc xá và phần thân đệ tử tư phòng, cũng kéo dài xuyên
qua bức tường lớn ngăn cách hai khu nam nữ đệ tử.

Trần Thảo Linh vẫn im lặng như mọi ngày. Từ khi Trần Khánh Dương mất tích thì
nàng ngày đêm luyện tập, trau dồi cả tu vi lẫn kiếm pháp, khiến cho mấy vị
trưởng lão có đệ tử thủ hạ bại tướng dưới tay nàng đều trở nên nóng giận mà
quở mắng đệ tử của mình, khiến cho Hồng Vũ Môn nhộn nhịp cực điểm, chỉ trừ
những giờ ăn uống nghỉ ngơi ra thì lúc nào cũng có người luyện tập.

Trần Thảo Linh sắc nước hương trời, lại lạnh lùng với tất thảy, tuyệt chỉ có
nói chuyện được vài câu hững hờ với nhóm đệ tử Trần Gia hiện đã ở Hồng Vũ Môn
ra thì chỉ còn mấy vị trưởng lão, hộ pháp mới có thể nghe được giọng nàng, mà
cũng chỉ là hỏi và đáp chứ không có lấy nửa câu khách sáo bâng quơ. Có điều,
băng nhan này của nàng lại khiến không ít kẻ nam nhân đánh sự chú ý tới, luôn
tìm cơ hội quấy rầy những mong được đáp lại chút gì đó, khiến nàng có phần cảm
thấy khó chịu.

Bê một khay đồ ăn nghi ngút khói ra một chiếc bàn ngẫu nhiên trong đại sảnh,
nàng lấy ra một chiếc bánh bao còn nóng hổi, từ từ đưa lên miệng. Thực tế mà
nói, hiện giờ có cao lương mỹ vị gì đi chăng nữa thì nàng cũng không cảm thấy
nuốt trôi, chẳng qua là vì phải có thể lực tốt để tiếp tục mau chóng đề thăng
tu vi mà thôi. Minh Nguyệt ngồi cạnh nàng cũng biết điều đó, dùng ánh mắt ái
ngại nhìn vào nàng:


  • Linh tỷ à, tỷ đừng như vậy nữa chứ! Nếu thấy bộ dạng này của tỷ thì thân
    huynh ắt sẽ đau lòng đó a!

-...


  • Ta thấy ở đây có chỗ trống, phiền nhị vị cô nương có thể cho ta ngồi đây
    chứ? – Một nam nhân chừng mười bảy, mặt mũi sáng sủa, vận bộ đồng phục màu
    trắng bạch của thân đệ tử nội môn bê khay đồ ăn tới bên cạnh. Buông ra một câu
    hỏi khách sáo nhưng chưa cần lời đáp thì hắn đã ngồi ngay bên cạnh Trần Thảo
    Linh rồi.

Thấy tên chết tiệt cứ đeo bám Trần Thảo Linh mãi không buông, Minh Nguyệt khẽ
cau mày một cái khó chịu nhưng cũng liền im lặng dùng bữa, còn Trần Thảo Linh
thì vẫn thất thần ngồi ăn mấy chiếc bánh bao cùng với món thịt kho trứng mà
Trần Khánh Dương trước kia rất thích.

Một hồi lâu sau, tên nam nhân kia lại cất tiếng sang sảng:


  • Ta nói khí không phải, Linh muội nên vui vẻ một chút thì tốt hơn, dù sao
    thì bị linh thú Thượng cấp bắt đi, tên đó có lẽ cũng đã vong mạng rồi, bộ muội
    không thể mở lòng ra với ta một chút được sao? Long bảng ta cũng nhường vị trí
    thứ 4 cho muội rồi, lợi tức ta cũng đề nghị sư phụ chia phần ta cho muội, muội
    có thể thấy được ta toàn tâm toàn ý với muội rồi đấy thôi, hà tất gì phải đau
    buồn vì một tên đã chết chứ!


  • Biến ngay đi! Ngươi thì biết cái gì về thân huynh chứ! Vị thứ là tự mỗi
    người đạt được, ngươi thủ hạ bại tướng thì đừng có nhiều lời! Mà chỗ đan dược
    với kim tệ của ngươi, chẳng ai thèm động, cần thì lên gặp trưởng lão mà lấy!
    Vô sỉ! – Minh Nguyệt cả giận trừng mắt.


  • Ta chỉ nói sự thật mà thôi, vả lại ta nói với Linh muội chứ đâu có nói với
    cô nương, cô nương không thấy là bản thân vô duyên sao? Hay là cô nương cũng
    để mắt đến ta vậy?


  • Xoẹt!


Chưa dứt câu thì một thanh kiếm chẳng biết từ đâu ra đã kê ngang cổ tên nam
nhân khiến hắn có chút bất ngờ. Nhưng ngay sau đó thì lại tiếp tục nói:


  • Linh muội, ta toàn tâm toàn ý với muội mà muội nỡ ra tay sao? Muội cũng
    biết là bao nhiêu người sắp hàng theo ta còn không được, muội không coi trọng
    ta thì thôi, lại chỉ vì một tên...

Thanh gươm sáng loáng trong tay Trần Thảo Linh khẽ nâng lên một chút, đè vào
khí quản tên nam nhân khiến hắn lập tức im lặng. Khí quản hắn rỉ ra một chút
vết máu huyết vì bị thanh kiếm sắc lẹm kia ấn vào. Trần Thảo Linh thì vẫn giữ
nguyên bộ dạng thất thần cắn nuốt xong miếng thịt kho cuối cùng.


  • Ta nói thế này, ngươi là sư huynh, nhưng cho dù là kẻ nào dám mạo phạm
    Dương Dương của ta, cái giá phải trả chính là mạng kẻ đó, không có ngoại lệ!

Buông ra một câu đầy hàn khí, Trần Thảo Linh thu kiếm trở về, bước luôn về
phía quần thể thân đệ tử tư phòng. Thấy vậy, Minh Nguyệt cũng ném cho tên kia
một cái nhìn khinh bỉ rồi nối gót, bỏ dở cả 2 khay thực phẩm hiện vẫn còn nghi
ngút khói hương thơm phức những vị giác mà chỉ có mỗi một đĩa thịt kho là hết
nhẵn.


  • Hừ! Có phúc không biết hưởng, lại còn dám đả thương ta!


  • Ây ây! Nha đầu đó thực ngu ngốc a! Sư huynh có bị làm sao không? Ta gọi đại
    phu a! Sư huynh hà tất phải để ý tới con ngốc đó làm gì chứ!


Một đám đệ tử lao nhao vây quanh tên nam nhân kia, lo lắng hỏi. Thế nhưng nam
nhân đó lại quát lớn một từ:


  • Cút!

Khiến cả nhóm lập tức dạt sang hai bên tránh đường cho bản mặt hầm hầm kia đi
đâu chẳng rõ, bỏ lại trên chiếc bàn dài đến 3 khay thực phẩm nóng hổi, nhưng
tuyệt không có ai đả động.

Đóng sầm cửa tư phòng lại, Trần Thảo Linh vẫn chẳng có một chút gì thay đổi
trên sắc mặt thẫn thờ, nàng ngồi xuống chiếc bàn lớn bên trong tư phòng mà rót
ra một chén trà. Minh Nguyệt cũng đã có mặt tự lúc nào, khi này mới dùng ánh
mắt phức tạp, thở dài nói:


  • Haiz...Thực ra hắn nói cũng có phần đúng. Linh thú thượng cấp bắt đi thì
    khó mà toàn mạng, có điều...


  • Muội đừng nói gì nữa! – Trần Thảo Linh ngắt lời. Đoạn, nàng lại cất giọng
    lạnh buốt – Dương Dương của ta thân thể bất tử bất diệt, ta biết hắn vẫn còn
    tồn tại, chỉ là khó khăn ở một nơi nào đó mà thôi!...Có lẽ, hiện tại hắn đang
    chịu những khổ cực...Có lẽ, hắn đang bị đuổi giết...Có lẽ...Hu hu hu


Nói tới đây, đột nhiên Trần Thảo Linh trở nên sụp đổ, không dám nghĩ tới những
việc có thể xảy ra nữa là lập tức gục mặt xuống bàn khóc như một đứa trẻ. Minh
Nguyệt ngồi bên liền ôm nhẹ vai nàng vỗ về:


  • Không đâu Linh tỷ! Thân huynh không phải phàm nhân, tuyệt không xảy ra
    chuyện được! Lần trước Hắc Mao Yêu Sư cũng là Thượng cấp đó thôi! Ta nghĩ là
    thân huynh đang rất lo lắng cho tỷ, nói không chừng thì hiện tại cũng gần về
    tới Hồng Vũ Thành rồi đó!


  • Uhm! Đa tạ muội! Ta cũng không biết nữa, ta tin hắn sẽ không sao, hắn đợi
    chúng ta ở một nơi nào đó, chỉ cần ta đột phá Vương cấp, sẽ liều mạng vào Hắc
    Long Đầm một phen!


  • Uhm! Tỷ phải giữ gìn sức khỏe, dục tốc bất đạt, hiện tại cũng đừng quá đau
    buồn, còn có chúng ta nữa mà! Sáng Minh Bảo cùng với Vi Văn Động cũng đang
    ngày đêm tu luyện, ắt hẳn sẽ tới lúc chúng ta đến cứu thân huynh ra mà!


  • Uhm!


Trần Thảo Linh gật gật, lấy tay gạt đi những dòng châu sa nóng hổi trên gương
mặt kiều diễm kia. Nàng tin là hắn còn sống, nàng biết là hắn vẫn còn tồn tại,
nhưng niềm tin đó mỏng manh lắm! Tưởng chừng như có thể đứt đi bất cứ lúc nào
vậy.

Bỗng, cánh cửa (nãy giờ đóng sầm chứ không có khóa) chợt mở ra, một thân ảnh
tiểu cô nương lanh lợi, đôi mắt long lanh bước vào. Không cần nói cũng biết
thân ảnh tiểu cô nương đang vận bộ y phục hồng sắc này chính là kẻ đã bao phen
náo loạn Hồng Vũ Môn mà tuyệt không một ai dám cản, chính là Vũ Thiên Vân.


  • Hầy! Thực đáng ghét! Linh tỷ, muội vừa mới trị tên đó rồi! Hi hi, tỷ nói
    xem, hắn hứng mấy chậu nước rửa chân thì đã rửa hận được cho tỷ chưa nào! Hay
    là để ta cho hắn nếm khổ thêm một chút nữa a!


  • Vân muội, chuyện của ta, muội đâu cần nhất thiết phải gây thù chuốc oán tới
    như vậy chứ!


  • Hì! Việc của tỷ cũng là việc của muội a! – Tiểu cô nương tinh nghịch ngồi
    xuống một bên.


  • Đa tạ muội! – Thảo Linh khẽ cười.


Có thể nói, Vũ Thiên Vân từ khi bắt gặp được Trần Thảo Linh thì chẳng hiểu vì
sao mà giữa 2 người có một sự đồng cảm đến lạ thường, thân thiết như tỷ muội
ruột thịt vậy. Cũng vì thế mà người duy nhất nhận được nụ cười của Trần Thảo
Linh chính là tiểu cô nương tinh nghịch này. Mà chính Vũ Thiên Vân cũng nhiều
phen ra tay ngược đãi những tên nam nhân cứ bám riết Trần Thảo Linh khiến cho
đám đấy trở nên e dè tột cùng.

Lúc này, nhấp lấy chén trà trước mặt, Vũ Thiên Vân hấp háy mắt hỏi nhỏ:


  • Linh tỷ, rốt cuộc thì huynh ấy là người thế nào mà có thể khiến cho tỷ
    thành ra như thế này chứ! Chắc là rất đào hoa phong lãng, hẳn là một tiểu anh
    hùng đi!


  • Chẳng phải ta đã kể cho muội nghe tất cả rồi sao! – Trần Thảo Linh lại mỉm
    cười, đưa tay lên vuốt tóc tiểu cô nương đang nằm dài ra bàn kia.


  • Ứ ư! Tỷ kể nữa đi mà! Muội vẫn không tưởng tượng được mà!


  • Hay là để ta kể cho muội nhé? – Minh Nguyệt mỉm cười hỏi.


  • Ừm! Thân huynh của Nguyệt tỷ thì hẳn là tỷ cũng biết nhiều lắm, nghe nhiều
    phía mới tốt a! Không khéo Linh tỷ lại cứ đề cao huynh ấy quá đó mà! Tỷ mau kể
    đi!


  • Uhm. Thân huynh trước kia không thể tu luyện, lại phải bị ép làm gia nô, cả
    đời cực khổ, luôn chịu đựng những sự khinh ghét từ mọi người, không ngờ có một
    lần ngã vực, mất tích 3 ngày 3 đêm. Đột nhiên huynh ấy trở về liền ra tay đả
    bại tổng quản vì muốn bảo vệ mẫu thân, rồi đột nhiên trở thành một nam nhân
    tuấn tú, xuất khẩu thành thi, lại còn có võ công cao cường. Có điều, chẳng ai
    nhìn ra được tu vi của thân huynh cả!...


  • Ơ, nhưng huynh ấy chẳng phải là Trần Gia công tử sao? Sao lại phải làm gia
    nô?


  • Uhm, việc đó tỷ cũng không rõ, nhưng điều hay nhất là huynh ấy có tấm lòng
    bao dung, dẫn dắt hết cả những người đã từng khinh ghét mình phát triển, ngay
    cả tỷ trước kia cũng có phần...không tốt với huynh ấy, nói ra thì ngại, nhưng
    đó là sự thực. Ấy vậy mà huynh ấy chẳng quản công sức, đưa được chúng ta chiến
    thắng hội tuyển, lại còn xem tỷ như là thân muội, không có khoảng cách a!


  • Uhm, vậy thì cũng giống lời Linh tỷ rồi, nhưng mà, cái thứ thần khí gì gì
    đó, tỷ đã thấy chưa? Muội thích lắm đó a!


  • Tỷ chưa thấy bao giờ, đợi đến khi thân huynh trở lại, ắt sẽ được thấy mà!


Lúc này, Trần Thảo Linh mỉm cười tham gia câu chuyện:


  • Thần khí đó, ta đã từng chứng kiến một lần, uy lực phi phàm, cách không
    đánh thủng cả hộ thuẫn Ngũ tinh Lục phẩm, mà lại còn đánh thủng lên cả vách đá
    đặt chiếc hộ thuẫn đó nữa cơ!


  • Woa! Tỷ kể tiếp đi! Nếu Hồng Vũ Môn có thứ đó, chẳng phải sẽ là thiên hạ vô
    địch sao!


  • Uhm...Thực ra ta cũng chỉ biết có vậy thôi, chế ra rất phức tạp, còn vì sao
    Dương Dương chế luyện được thì ta cũng không rõ, có lẽ là một bí pháp nào đó.


  • Hư...Nói như vậy thì muội cũng mong huynh ấy trở lại. Muội muốn xem cơ! –
    Vũ Thiên Vân ỉu xìu bộ mặt như thể vừa bị tước đi mất một thứ đồ chơi mà nàng
    rất thích vậy.


  • Uhm! Đến khi ta đột phá Vương cấp, sẽ đem Dương Dương trở lại, lúc đó, muội
    muốn chơi đều có a! Dương Dương còn nhiều thứ hay ho lắm, mà ta thực cũng
    không hiểu được là hắn lấy từ đâu ra...


  • Uhm, vậy muội lập tức trở về tu luyện, đến khi đó sẽ cùng tỷ đi cứu huynh
    ấy! Hi hi...Mà thôi, tỷ kể tiếp đi, đi mà!


Vũ Thiên Vân lay lay cánh tay Trần Thảo Linh đòi nghe chuyện. Không rõ là vì
điều vì mà nàng có chút nóng lòng được gặp thiên tài kia, nhưng khẳng định là
trong trí óc non nớt của nàng là những suy nghĩ không hề trẻ con. Đúng như
nàng nói, nếu Hồng Vũ Môn mà có được những binh khí lợi hại đến vậy thì hoàn
toàn có khả năng thâu tóm cả Đại Lục này chứ không phải chỉ dừng ở mỗi địa bàn
hiện nay.

Đó sẽ là một câu chuyện dài, vô cùng phức tạp, tràn đầy những hỉ nộ ái ố, thậm
chí là có những đoạn không hiểu nổi sự việc sẽ ra sao. Có điều, lúc này thì 3
nữ nhân trong tư phòng vui vẻ trò chuyện, chẳng còn để ý gì tới những bực bội
vừa xảy ra khi nãy nữa.

Bên trên Hồng Vũ Sơn, đám hồng vân dường như đã quá nặng khiến nó phải trút
một làn mỏng những giọt hồng hồng xuống mặt đất khiến cho cả chân núi lúc này
đón một đợt mưa ào ào mấy hồi.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #98