Lần Đầu Làm “chuyện Ấy”.


Người đăng: dragonf4393@

Trở lại tư phòng, Trần Khánh Dương lập tức tọa thiền trên giường, định ra tay
bày mấy lớp cấm chế cho an tâm, nhưng nghĩ ngợi một chốc, kiểu gì vị cô nương
kia cũng sẽ tới tìm hắn, mà nếu bày ra cấm chế như vậy thì e không tiện. Thế
nhưng hắn cũng không muốn bất kì ai biết được sự ẩn giấu của bản thân cho nên
lúc này bỗng dưng trầm tư cùng cực, phân vân không biết nên lựa chọn phương án
nào mới là tốt nhất.

Nghĩ tới nghĩ lui thì cuối cùng, Trần Khánh Dương làm ra quyết định là không
bố trí cấm chế, cứ để mặc vậy, chỉ dán một tấm giấy đề mấy chữ “xin đừng làm
phiền” ngay trước mặt hắn. Đoạn nhắm mắt tĩnh tọa, vận Quang Ám Song Vũ Linh
Tâm Pháp lên tiến hành quá trình thôn phệ hai luồng khí bên trong cơ thể mà
thôi.

Tuy cơ thể hắn đã suy nhược nhiều, nhưng thật ra, hắn đã tỉnh lại từ 2 hôm
trước. Nhưng lại giả vờ hôn mê, chẳng qua là tranh thủ vận công tu luyện mà
thôi. Cũng chính bởi vậy mà vị trí ngón tay khi giao đấu có phần bị quá tải đã
trở về trạng thái cũ, mà ngay cả vết thương trên ngực cũng đã được âm thầm
chữa lành. Tuy chưa thể nói là thập phần hoàn mỹ nhưng chí ít thì cũng chẳng
còn thấy một vết sẹo nào nửa rồi. Hơn nữa, việc được tiểu cô nương Dược Linh
Thủy cẩn thận chăm sóc, bón cho từng thìa cháo loãng khiến hắn cảm thấy có
phần thích thú đi.

Bỏ qua mấy chuyện đó thì hiện tại, Trần Khánh Dương đang còn dùng thần thức
kiểm tra cơ thể thêm một lần nữa. Não hải của hắn, vẫn chẳng có thay đổi gì,
và cái hộ thuẫn vàng vàng kia thì vẫn liên tục trấn lột không thương tiếc dòng
linh lực ít ỏi bên trong đó khiến hắn cảm thấy có chút bất lực. Trừ phi là một
nhát thôn phệ linh lực ào ạt đến nỗi bắt buộc phải đột phá tu vi thì may ra,
chứ cái thứ của nợ kia bao giờ cũng trấn hết 7 phần, mà nếu dừng việc bổ sung
thì lại tiếp tục trấn lột nốt chỗ linh lực lưu lại khiến hắn không tài nào mà
vui lên được, chỉ có thể thầm rủa mấy câu.

Bỏ qua thứ ôn dịch đó, Trần Khánh Dương tiếp tục nhìn vào đan điền. Đan điền
hắn hiện tại chứa một đám tử vụ quang mang, có hơn một nửa chỗ hạt đọng lớn,
chỗ còn lại thì li ti, nhiều không đếm xuể. Mà lại còn căng phồng ra tưởng
chừng sắp không thể nhồi nhét thêm nguyên khí vào được nữa. Đó là hiệu quả của
việc “treo máy” suốt mấy ngày nay.

Có điều, đây là lúc cần phải đột phá tu vi, nhưng lần trước là tự nó đột phá
chứ hắn chẳng động tay động chân gì, hiện tại lấy đâu ra kinh nghiệm mà đề
thăng cơ chứ! Lại càng không biết là có nên nhồi nhét thêm nguyên khí vào nữa
hay không bởi vì đan điền có phần căng phồng khiến hắn cảm thấy có chút đau
đớn ở đó rồi.


  • Không lẽ giờ lại đi hỏi cách đột phá đỉnh phong? Không nhục như vậy chứ!

Lẩm nhẩm một câu, Trần Khánh Dương cũng biết là nếu mà vác mặt đi hỏi người
xung quanh thì chẳng phải là đáng hổ thẹn lắm sao. Đường đường là kẻ đã quẩy
tung Cổ Dược Tông, đả bại hội Tam Trụ Cổ Vực, vậy mà lại đi hỏi cách đột phá
thì ắt là sẽ bị thiên hạ cười cho thúi mũi.

Thế nhưng mà hắn cũng không thể nào liều mạng đặt cược một lần được. Rủi làm
sai ở đâu đó lại tiệt luôn con đường tu luyện sau này thì không ổn chút nào.
Tình hình lúc này quả là tiến thoái lưỡng nan a!


  • Ụ ẹ nó! Lão tử liều một phen!

Tự gắt ra một câu, Trần Khánh Dương bắt đầu điều động tâm pháp thông phệ dòng
năng lượng lớn hơn chảy vào đan điền. Bên trong đan điền đã quá căng khiến dồn
ép lên nội quan làm cho hắn cảm thấy một sự đau đớn không hề nhẹ, đến nỗi mồ
hôi đã lấm tấm trên trán. Thế nhưng có vẻ cũng không ăn thua, vì luồng chân
khí bên trong đan điền hiện đã căng tới mức dồn ép ngược trở lại luồng chân
khí bên ngoài, khiến nó dồn ứ lại, cùng đó là làm cho kinh mạch tắc nghẽn như
một vụ kẹt xe có quy mô toàn quốc vậy. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Vẫn tiếp tục dồn nén thêm chân khí mới vào, Trần Khánh Dương cắn răng sử ra
toàn bộ tâm pháp, đẩy sức ép lên luồng chân khí hiện đang tràn ngập kì kinh
bát mạch đến mức tối đa. Hiện tại thì không chỉ là ở đan điền mà là toàn cơ
thể hắn đều có dấu hiện căng thẳng, e rằng có thể bạo phát bất cứ lúc nào mà
vỡ tung.

Nhớ lại một chút cảm giác lúc bất ngờ đột phá khi trước, Trần Khánh Dương
quyết tâm cắn răng làm liều, nén cơn đau thấu tận tâm can kia xuống mà dồn
thêm một lần nữa luồng chân khí mạnh mẽ bên trong hệ thống kì kinh bát mạch
kia. Một cảm giác đau đớn xộc thẳng lên não bộ làm hắn có chút choáng váng mặt
mày.


  • Bục...Vù....

Một âm thanh trầm đục vang lên từ phía đan điền, kéo theo đó là đan điền của
Trần Khánh Dương lúc này nở bung một cái ra gấp rưỡi khi nãy, liên tục thu vào
những luồng chân khí tinh thuần hiện đã dồn nén trong kinh mạch khiến cho bản
thân hắn chợt cảm thấy thư giãn vô cùng.

Mà cũng lúc đó thì có một luồng lốc nhỏ liên tục xoay quanh cơ thể hắn, kéo
theo những lớp bạch vụ mờ mờ lên cao, sau đó từ từ chuyển nhanh hơn cho tới
khi tụ lại thành một luồng khí mỏng như cây ngân châm thì bất ngờ hạ xuống
giữa huyệt bách hội mà thâm nhập vào kì kinh bát mạch. Luồng bạch vụ đó thực
chất không phải là hơi nước ngưng tụ mà chính là thiên địa chi khí lúc này đã
bị bát mạch kì kinh của hắn lôi kéo vào trong với sức hút không tưởng cho nên
mới bị dồn nén lại mà ngưng hình, hóa thành một lớp mờ mờ.

Khí cũ chưa đi, khí mới đã vào, tuy vậy nhưng tốc độ lưu thông chân khí bên
trong kinh mạch lúc này là rất cao, mà điểm đến cuối cùng chính là huyệt đan
điền hiện đang còn rất nhiều khoảng trống kia. Tất cả chân khí phả vào đấy,
liền hóa thành một lớp sương mờ mờ có màu tím, mà ở vị trí trung tâm thì thì
từng hạt sương li ti kia bắt đầu kết lại thành nhiều hạt lớn hơn, dần dần trở
thành một đám sương nặng trĩu, liên tục vận động tỏa ra quang mang tím nhạt.

Hơn một phần tư canh giờ sau thì dị tượng mới chấm dứt, Trần Khánh Dương từ từ
mở mắt ra, dĩ nhiên, hắn không thu công mà vẫn để chế độ tự động. Dại gì mà
không tận dụng chức năng treo máy tiện lợi kia chứ!

Quệt những giọt mồ hôi ròng ròng trên trán, Trần Khánh Dương liên tục hít thở
bầu không khí vừa rồi, cố gắng tận hưởng cảm giác khoan khoái toàn thân đến
từng lỗ chân lông, tựa hồ như đang ngâm mình giữa làn nước mát đầu nguồn này.


  • Thì ra đột phá là như vậy! Thế nếu lên cao nữa, e là khó khăn gấp bội, có
    khi nào bạo thể mà vong không nhỉ! Hây a!


  • Thì ra là là chàng đã đạt tới Nhất tầng Cao cấp Cao Vũ Sư rồi kia!


Giật mình một cái nhìn về phía thân ảnh đang vận một bộ xiêm y lóng lánh quang
mang vàng nhạt phía đối diện. Không cần nói thì Trần Khánh Dương cũng biết đó
là ai. Nhưng hắn cố tình để cho nàng thấy tất cả cho nên cũng chẳng nói gì,
lại liền cười cười.

Trông thấy bộ dạng khó hiểu đó của Trần Khánh Dương, Dược Linh Thủy vẫn không
nhúc nhích, tiện tay cầm lấy một chiếc bánh bao nóng hổi bên cạnh chỗ nàng
ngồi, ném cho hắn rồi bảo:


  • Này, thưởng cho chàng đột phá đấy! Cố gắng tu luyện thêm nhiều nữa nhé!


  • Hửm? Đã tới bữa sáng đâu mà cô nương lại bắt ta ăn chứ! – Đón lấy chiếc
    bánh bao, nét mặt cười cười của Trần Khánh Dương vẫn không tắt. Tuy là nói
    thế, nhưng hắn vẫn cắn một miếng rõ to, bánh bao đang còn nóng ăn mới ngon, để
    nguội chốc nữa thì mất hết hương vị còn gì.


  • Chàng thật! Lú lẫn cả rồi! Mặt trời lên cao cả con sào rồi kia kìa!


  • Vậy sao! Đa tạ cô nương nhé!


  • Này, việc đã xong, chàng định chừng nào trở về Thái Dương Môn? – Dược Linh
    Thủy có chút rụt rè cắn nhẹ môi dò hỏi.


  • Không phải là tính đuổi ta đó chứ! Ta gầy còm thế này, ăn cũng đâu có hao
    tốn bao nhiêu đâu a!


  • Chàng...Hầy! Lại trêu ta rồi! – Dược Linh Thủy xị mặt ra hờn dỗi.


  • Ây da! Có người hôm nay bánh bèo dễ sợ luôn a! Làm ta nổi hết cả da gà đây
    này!


  • Bánh bèo? Bánh bèo là thế nào?


Đáp tay lên trán một cái, Trần Khánh Dương không hỏi thở dài một hơi. E rằng
hắn phải đem tới thế giới này vài món ăn tuyệt phẩm dân dã ở tiền kiếp mất.
Đoạn cười cười nói:


  • Là thùy mị nết na đến hoảng sợ luôn đấy! Hầy! Cô nương thực là chuyển biến
    lớn đó a!


  • Chàng...Sao cứ trêu ta mãi như vậy nhỉ! – Dược Linh Thủy lại cắn nhẹ môi,
    nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, trong lòng bối rối.


  • Thực, bộ dạng bánh bèo này ta có chút không quen a! Mà thực là một chốc nữa
    ta sẽ lên đường trở lại Thái Dương Môn. Dù sau thì cũng còn nhiều sự vụ cần
    phải xử lí. Cô nương có biết tông chủ đang ở đâu không, ta tới cáo từ một câu!


  • Ta sẽ dẫn chàng đi, nhưng mà...Chàng đi về bằng gì?


  • Ây ya! Quan tâm ta quá vậy trời! Hiện tại thì chắc mượn một con tuấn mã của
    cô nương thôi, tầm dăm bữa nửa tháng là tới mà!


  • Uhm, vậy để ta bảo người cho chàng một con tọa kỵ!


  • Hầy! Đa tạ hảo ý của cô nương, nhưng mà ta không có thích bóc lột thú loại
    đâu a! Hiện tại thì đi thôi!


  • Uhm! – Chợt nghĩ ra chuyện gì, Dược Linh Thủy lại tròn mắt hỏi – Mà này, tu
    vi chàng...thấp như vậy, sao lại có thể làm ra những chuyện kia chứ? Chẳng
    phải là công kỹ đều dựa vào tu vi cả sao? Hiện chàng vẫn còn thấp hơn ta một
    bậc đó a!


  • Cô nương thực ngây thơ! Chẳng lẽ chưa bao giờ bước chân vào Tàng Kinh Các
    sao? Cổ Dược Tông lớn mạnh như vậy, ta nghĩ là Kinh Các ắt phải ghi chép đầy
    đủ chứ!


  • Ơ...Uhm... – Dược Linh Thủy tuy bị đả kích một câu, nhưng đó là sự thực,
    nàng chưa bao giờ chủ động học tập cả, cho nên đành cắn môi trầm mắt.


Nghe Trần Khánh Dương nói sẽ trở về, trong lòng Dược Linh Thủy có chút gì đó
vô cùng khó chịu, hụt hẫng. Nhưng cũng không tiện giữ hắn lại, dù sao hắn cũng
đâu có phải là người của Cổ Dược Tông, lại càng chưa phải là của nàng, nàng
đâu có cái quyền đó chứ.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #97