Tử Mộc Suy Tư.


Người đăng: dragonf4393@


  • Hừm! Đến rồi đó sao?


  • Vâng phu nhân, thuộc hạ có mặt!


  • Báo cáo đi!


  • Từ lúc trở về đến hiện tại thì hắn vẫn chưa tỉnh, duy chỉ có vị trí ngón
    tay là đã trở lại bình thường, còn huyết mạch bên trong thân thể thì chúng
    thuộc hạ không có cách gì xâm nhập được ạ!


  • Hừm! Thủy nhi vẫn ở đó?


  • Vâng, tiểu thư vẫn chưa rời một bước, hiện tại thì tiểu thư không cho chúng
    thuộc hạ vào bên trong nữa ạ!


  • Hừm...Được rồi, lui ra đi!


Một thân ảnh vận y phục kín kẽ, bó sát như thích khách, chỉ trong nửa khắc đã
rời khỏi căn phòng bài trí xa hoa với toàn lụa là gấm vóc. Chẳng biết bằng
cách nào mà thân ảnh hộ pháp kia chỉ khẽ nhảy lên một cái là đã ra ngoài,
trong khi cánh cửa lớn thì vẫn không nhúc nhích lấy nửa li, cho thấy người này
có thân thủ e rằng đã đạt một trình độ tinh diệu nào đó, tuyệt không phải phàm
nhân.

Bỏ qua vị hộ pháp vừa đến, hiện tại Tử Mộc Lan đang tựa vào một chiếc ghế bên
cạnh chiếc bàn con bên trong tông chủ tư phòng. Ánh mắt nằng đăm chiêu nghĩ
ngợi. Mà bên cạnh nàng là Dược Linh Sơn cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn trân
trân vào ngọn đèn dầu bằng vàng ròng lóng lánh được treo lên gốc cột phía đối
diện. Hồi lâu sau, Tử Mộc Lan mới lại lên tiếng:


  • Lão xem, tên tiểu tử này liệu còn ẩn giấu những gì nữa?


  • Phu nhân cao thâm cũng không nhìn thấu được, ta chỉ võ phu lỗ mãng, lại
    càng không thể. Có điều, chiêu thức lúc đó hắn sử ra thì vô cùng lạ lẫm. Cả
    đời này ta cũng chưa từng nghe qua...Haiz...


  • Trong tư phòng hắn có 2 vết cháy sém, lõm sâu vào thân trụ thứ 3, rất gần
    giường. Không phải là uy lực của công kỹ đó đi? Lão nói thử xem, không lẽ chỉ
    trong một đêm mà hắn học tập được công kỹ lợi hại đó chứ? Hay chẳng qua là thử
    chiêu?


  • Ta thấy cũng có thể lắm! Tin tức báo về, ngoại trừ một con bạch xà bỏ trốn
    mới bị đánh chết cùng với tay cung thủ trực tiếp đấu chiêu kia thì lĩnh một
    chiêu đoạt mạng. Ngoài ra, những kẻ còn lại, kể cả mấy con thú đều đã tỉnh
    lại, kẻ nặng nhất là Linh giả của Tà Thần Bang kia thì chỉ bị kinh mạch đứt
    đoạn, một thời gian là có thể khôi phục, những kẻ còn lại thì đã có thể trở
    lại trạng thái thập toàn.


  • Nói như vậy là hắn chỉ đả bại chứ không tiêu diệt? – Tử Mộc Lan dùng đôi
    mắt tròn căng chứa đầy câu hỏi mà nhìn vào phu quân.


  • Đúng vậy. Điểm này ta càng nghĩ lại càng không hiểu nổi, không lẽ hắn không
    đủ sức hạ thủ? Nhưng nếu thế thì hắn cũng bại dưới tay củng thủ kia rồi chứ!


  • Hừm...Tên tiểu tử này, ẩn tình bên trong hắn e là còn nhiều hơn cả Cổ Dược
    Tông!


  • Phu nhân nói chí phải, mà riêng chuyện mới sáng hôm qua, đại phu của chúng
    ta tới thay thuốc thì đã thấy vết thương của hắn đã liền lại một cách kì lạ,
    thậm chí còn không có lấy một vết sẹo nhỏ, ban đầu ta cũng không tin, lập tức
    đi kiểm tra, không ngờ lại là thực!


  • Thôi được rồi, lão nghỉ ngơi trước đi, ta sang bên đó xem một lát!


  • Ơ ơ...Phu nhân, đang nửa đêm lại định để ta lại một mình sao!


  • Hừ! Lão ghen? – Tử Mộc Lan dừng lại liếc một cái thật sâu khiến cho phu
    quân nàng có bao nhiêu da gà da vịt đều nổi hết lên tấm da.


  • Ah..ơ không không, đâu dám, đâu dám!


  • Hừ!


Sau một câu gằn giọng, Tử Mộc Lan hừ nhẹ một tiếng rồi lập tức rời khỏi tư
phòng tông chủ, để mặc Dược Linh Sơn đang đưa tay gạt mấy hạt mồ hôi to như
hạt đậu. Đúng thực cả đời này, trước kia có một chút sợ mẫu thân, nhưng từ
ngày lấy nương tử này về thì hắn mới thực sự hiểu thấu đến từ “sợ” được viết
như thế nào.

Bên ngoài những dãy hành lang tít tắp, những chiếc đèn lồng treo trên cao liên
tục tỏa ra những quang mang vàng vàng chiếu sáng lối đi. Thi thoảng có vài cơn
gió đầu xuân đã bắt đầu mơn trớn những mầm non nho nhỏ, đem đến sức sống mới
cho Cổ Vực. Thì có một thân ảnh phụ nhân vận một bộ xiêm y lấp lánh quang mang
màu tím đang rảo bước với những suy tư chất chứa ngổn ngang trong lòng.

Nàng không thể thấu nổi tên tiểu tử họ Trần kia đã làm ra những việc gì, mà
ngay trước mắt nàng, hắn dường như đã chiếm được rất nhiều sự tín nhiệm của
nhi nữ nàng sinh ra. Đã vậy, thêm một đám thân đệ tử, mà trong đó có cả đệ tử
chân truyền của phu quân nàng cũng phải xem trọng hắn. Mà ngay chính bản thân
nàng, hiện tại dẫu có muốn tiệt trừ mầm mống bá đạo đó đi thì cũng đã lực bất
tòng tâm.

Bởi hắn đã có công lớn với Cổ Dược Tông mà nàng đổ ra biết bao nhiêu tâm huyết
trong mấy chục năm ròng, lại cũng là một mảnh tình ý ngày càng lớn mạnh của
Dược Linh Thủy dành cho hắn, lại còn cả việc vừa rồi đem về một chiến thắng vẻ
vang, làm rạng rỡ mặt mày Cổ Dược Tông thì nàng không còn có thể có chút tâm
tư nào hạ thủ nổi nữa rồi.

Hắn cứ đơn giản như vậy, náo động Cổ Dược Tông một trận, rồi liền đó lại náo
động thêm mấy đợt nữa, e là vẫn còn chưa chịu dừng. Không lẽ hắn muốn chiếm
lấy cả cơ ngơi này? Hay là hắn chỉ đơn giản muốn giúp Cổ Dược Tông một phen?
Nàng không thể đoán định nổi. Ngay cả cái việc thường ngày chẳng phát ra một
tia khí tức nào, đột nhiên sử ra một chiêu khủng bố đánh thủng sọ đối phương,
mà chiêu thức đó là chiêu thức gì thì cũng không một manh mối nào có thể tra
ra được, lại càng khiến nàng phải trầm tư nhiều hơn.

Rồi lại tới cái việc không thể hiểu nổi là trúng một đòn trọng thương mà lại
chỉ mất có 2 hôm hôn mê bất tỉnh thì tự dưng vết thương lại âm thầm biến mất
như thể hắn có bất tử kim thân vậy. Hơn nữa, ngay cái việc không một đại phu
hay hộ pháp cao thủ nào có thể dùng phương pháp mạnh mẽ để thâm nhập kinh
mạch, kiểm tra cơ thể hắn lại càng là điều không thể lí giải nổi. Cho nên hiện
tại nàng muốn tự thân xuất thủ một phen, xem thử xem rốt cuộc tên tiểu tử này
ẩn giấu thứ gì bên trong cơ thể teo tóp kia mà lại làm khó được bao nhiêu trợ
thủ đắc lực của nàng.

Khẽ mở cửa, tiến vào tư phòng đã được bố trí cho Trần Khánh Dương, Tử Mộc Lan
hơi có chút bất ngờ. Hiện tại thì tên tiểu tử nằm cách một đoạn kia đã tỉnh
dậy lúc nào không biết. Dưới ánh đèn dầu hiu hắt, sắc mặt hắn có vẻ tệ hơn lúc
mới gặp mấy phần, nhưng nhìn bộ dáng nửa nằm nửa ngồi của hắn thì không tỏ vẻ
gì là khổ sở của người đang có thương thế trên người cả.

Mà thứ đập vào mắt khiến nàng thất sắc lại chính là Dược Linh Thủy mà nàng rất
mực yêu chiều, hiện đang ngồi trên một chiếc ghế thấp, gục luôn lên đùi tên
tiểu tử kia, nom bộ đã ngủ say vì những mệt mỏi kéo dài mấy hôm. Còn Trần
Khánh Dương thì dùng một ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn vào gương mặt của nữ
nhi nàng, chẳng biết là hắn có ý đồ gì tiếp theo.

Thấy có người mở cửa, Trần Khánh Dương ngước mắt lên, nhưng vừa định cất lời
chào hỏi thì Tử Mộc Lan đưa tay ra hiệu yên lặng, đoạn lại ngoắc ngoắc gọi hắn
ra ngoài.

Nhẹ nhàng đỡ Dược Linh Thủy xuống, tuy nàng khẽ cựa mình nhưng cũng không đến
nỗi bị thức giấc, Trần Khánh Dương khéo léo như một con mèo nhỏ, đã nhảy ra
khỏi giường. Hắn không mang giày mà cứ thế đi chân trần ra bên ngoài, đoạn mới
chắp tay thi lễ, cất tiếng rất nhỏ:


  • Tiền bối! Nửa đêm rồi sao tiền bối vẫn còn chưa nghỉ a!

Tử Mộc Lan cũng cất tiếng rất nhỏ:


  • Đi theo ta, chúng ta nói chuyện một lát!

Theo Tử Mộc Lan đi một đoạn ra một đình viện gần đó, nhắm chừng không có người
ở gần nữa thì Trần Khánh Dương mới cất giọng:


  • Tiền bối, chẳng hay người tìm vãn bối có việc gì?


  • Ngồi xuống đi! – Tử Mộc Lan bố trí một vòng cầm chế bên ngoài đình viện,
    đoạn ngồi xuống.


  • Tạ tiền bối.


  • Hiện tại, có thể nói cho ta biết ngươi là kẻ nào, có ý đồ gì với nhi nữ của
    ta chưa?


Trần Khánh Dương lại một lần nữa được diện kiến đôi mắt sâu thẳm tưởng chừng
như xuyên suốt cả tâm hồn hắn kia. Cũng may là qua vài lần bị đâm như vậy nên
nhãn quan của hắn cũng đã có phần quen đi rồi, tuy vẫn còn chút lo lắng. Nở
một nụ cười nhàn nhạt trên môi, Trần Khánh Dương cất tiếng đáp:


  • Tiền bối, vãn bối với Dược cô nương, chính là bằng hữu mà thôi! Vả lại vãn
    bối cũng chẳng có gan nào mà dám thâu tóm Cổ Dược Tông được cả. Chẳng hay tiền
    bối muốn nói tới là việc gì?


  • Hừm! Giả heo ăn hổ! Ngươi mà không có lá gan đó thì chẳng còn kẻ nào có một
    mảnh gan đó nữa cả! Nói đi, tại sao ngươi quen biết nhi nữ của ta? Tại sao lại
    tiến vào Cổ Dược Tông này? Ngươi không biết là bên ngoài có hàng trăm hàng
    ngàn cao thủ, cho dù ngươi có biến thái Vương cấp đi chăng nữa, chỉ cần ta hô
    một tiếng thì lập tức bị phanh thây sao!


  • Hầy! Tiền bối quá lời rồi! Vãn bối kì thực còn khuya mới đột phá tu vi
    Tướng cấp, huống hồ là có khả năng đánh động tới những việc như tiền bối nói.
    Có điều, vãn bối cũng tóm tắt một chút về chuyện của Dược cô nương vậy. Vốn là
    lúc Dược cô nương đi tìm con Lam Dực Linh Phi Điểu kia, bị nó đánh trọng
    thương, chạy vô tư phòng của vãn bối. Mặc dù là có ra tay chém vãn bối một
    nhát, cũng may toàn mạng, nên mới cứu được cô nương ấy. Còn về việc vãn bối
    đến đây là do sắp đặt của Dược cô nương muốn vãn bối giúp cô nương 3 việc, đổi
    lại là một vị trí có loại ngọc thạch mà vãn bối cần cho sự phát triển của Thái
    Dương Môn. Chuyện chỉ có vậy thôi a!


Suy nghĩ một chốc, thấy lời của Trần Khánh Dương cũng tương đối khớp với những
gì mật báo, Tử Mộc Lan cau mày nhẹ một cái rồi lại lên tiếng:


  • Thái Dương Môn chẳng phải là nơi có thể sản xuất được thứ gì hữu dụng, tại
    sao ngươi lại chấp nhận làm môn chủ ở đó? Hay là về dưới Cổ Dược Tông đi, nhân
    tài như ngươi, ta có thể đảm bảo có được môi trường phát triển tốt nhất!


  • Đa tạ tiền bối quan tâm! Có điều, Thái Dương Môn nhìn vậy chứ không phải
    vậy! Ở đó còn có rất nhiều huynh đệ bằng hữu vào sinh ra tử với vãn bối, chưa
    kể hiện vẫn còn một tiểu muội trọng bệnh cần sự ra tay của vãn bối thì mới có
    thể sống tiếp những tháng ngày tươi đẹp. Mà thêm một điểm nữa, Thái Dương Môn
    dưới tay của vãn bối, thì không thể nói trước được điều gì a! Tiền bối cũng
    thấy được thứ binh khí của vãn bối rồi đấy. Nếu nói quảng cáo quá lời một chút
    thì cũng được, nhưng vãn bối có thể nói là phàm nhân cũng có thể dễ dàng sử
    dụng, chỉ cần học tập một chút là xong!


  • Hả? Phàm nhân? Nói như vậy, không lẽ ngươi nắm quyền sinh sát thiên hạ sao?


  • Hiện tại thì không phải, mà tương lai cũng không phải! Tiền bối chắc chưa
    biết. Vãn bối chỉ hạ thủ với kẻ thù, còn những ai đã được xem là bằng hữu, thì
    cho dù có là thú tộc hay nhân loại hay yêu nghiệt đi chăng nữa, đều cũng là
    một cách đối xử chung!


Càng nói chuyện lại càng rối, Tử Mộc Lan không nghĩ là có khi nào lại để có kẻ
làm khó được nàng như lúc này. Mà hiện tại thì khí thế tên kia vẫn cứ nhơn
nhởn tiếu ngạo, chẳng có lấy một tia nào là sợ sệt ấp úng. Ngay cả những câu
chất vấn của nàng, tuy hỏi nhưng không phải là hỏi, mà chính là một sự đe dọa
ngầm. Và tên tiểu tử đối diện thì cứ phiêu phiêu tự tại, dù sắc mặt hắn lúc
này hơi khó coi vì còn thương thế.


  • Hừm, vậy có thể giải thích tại sao ngươi hạ đám người kia nhưng lại không
    ra tay sát thủ, trong khi tên cung thủ cuối cùng thì ngươi lại trực tiếp đánh
    chết?


  • Hầy! Việc lạm sát, vãn bối không có lòng. Đơn giản là cho bọn họ ngủ một
    chút thôi! Lúc giữa trận khói của hỏa dược đạn cải tiếng, không ai thở được,
    đến khi tiến vào khói trận mê dược, họ có thể hô hấp bình thường cho nên mới
    hít vào rất nhiều este, là một thứ vô hình vô tức, có mùi thơm thơm, hít một
    lượng nhất định thì liền hôn mê bất tỉnh, bất kể là thú loại hay nhân loại.
    Công thức đó người có thể tìm Tống huynh đệ để xem lại mảnh giấy, biết đâu sau
    này lại có lúc hữu dụng khác!


  • Còn con phi điểu?


  • Nó chính là bị bắn hạ theo nguyên lí áp suất. Thực chất thì bộ lông của nó,
    khó có gì xâm phạm, nhưng vãn bối đâu có bắn vào người! Mà chính là một lượng
    mê dược đạn được tung lên cao, nó hít phải liền như vậy!


  • Hừm...Nói tới tay cung thủ chưa? Sao ngươi lại thẳng tay sát hại?


  • Lúc đó, vũ khí của chúng ta đã cạn, Bá huynh đệ bị ám tiễn đã gục. Tiền bối
    nói xem, nếu vãn bối không xuất ra thực lực thì liệu chúng ta có thắng được
    không? Hơn nữa, có bảo toàn được tính mạng cho 2 vị huynh đệ cùng tham chiến
    chăng?


Những gì Trần Khánh Dương nói đều là sự thật hiển nhiên, cho nên Tử Mộc Lan có
muốn bác bỏ cũng không được. Có điều, nàng hỏi không phải là để cho biết, mà
chính là tung một mê trận, ru ngủ đối phương trước khi moi ra thông tin chính
mà nàng muốn biết.


  • Hừm, ngươi có tấm lòng nhân hậu! Ta có lời khen, tuy nhiên, nếu một ngày
    chúng trở lại, tấn công Thái Dương Môn, ngươi có thể làm được gì?


  • Ha ha ha! Tiền bối lại nói chơi rồi! Vãn bối xuất ra mấy trăm khẩu lợi khí
    cho chúng thành tổ ong lập tức! Muốn động đến Thái Dương Môn thì cũng phải nếm
    đắng đó a! – Trần Khánh Dương cười lớn một cái, nom bộ rất tự tin vào những gì
    Thái Dương Môn có được.


  • Thế nếu ta để ngươi trở về, liệu có một ngày nào đó Thái Dương Môn vững
    mạnh, liền tới tấn công Cổ Dược Tông, những binh khí đó đều là các ngươi chế
    ra, bọn ta làm sao chống đỡ? – Ánh mắt Tử Mộc Lan đột nhiên trầm xuống, đem
    theo một tia sát ý mỏng manh mờ ảo.


  • Hừm...Lời tiền bối quá sức thâm sâu, vãn bối thực không hiểu được! Nhưng
    nếu có thể chứng minh thì tiền bối cứ gợi ý cho vãn bối một con đường đi!


  • Gia nhập Cổ Dược Tông! Ta đảm bảo lợi ích của Thái Dương Môn, xem như là
    một chi nhánh khác, phân đà của Cổ Dược Tông. Nếu như vậy thì ta mới yên tâm
    được a!


Những lời đe dọa này, Tử Mộc Lan cứ nghĩ là sẽ ép được tên tiểu tử kia một
chút, không lời hắn cười khẩy một cái đáp lời:


  • Hì! Tiền bối quá coi trọng Cổ Dược Tông rồi! Vãn bối nói thực, tiền bối có
    biết bên dưới đỉnh Thái Dương Sơn có giam giữ một con quái vật đã từng đánh
    khắp đại lục đến mỗi nhân loại cùng thú tộc buộc phải liên minh chứ?


  • Biết, nhưng ý ngươi là...


  • Hiện, hắn chính là đại ca của ta, gọi hiệu Tề Thiên Đại Thánh, tên họ Tôn
    Bạo Thiên, vẫn đang ẩn nấp một chỗ trên Thái Dương Sơn, chỉ cần ta búng tay
    một nhát thì đừng nói là Cổ Dược Tông, cả cái Cổ Vực này cũng thành bình địa
    trong vòng một đêm!


Nhìn sâu vào nét mặt trầm trầm đấy bá khí, ánh mắt nghiêm trọng hùng hồn đến
nỗi như 2 tiểu hố đen hút hồn kẻ khác kia khiến Tử Mộc Lan trong ruột thắt lên
một cái thật sâu, mồ hôi lấm tấm. Dù bán tín bán nghi, nhưng thái độ của hắn,
chẳng phải là đang đe dọa ngược lại nàng đó sao? Vậy nhưng những bá khí hùng
hồn đang tuôn ra cuồn cuộn kia thì không có vẻ gì là hắn nói láo cả. Nén một
tia bấn loạn xuống, Tử Mộc Lan treo một nụ cười nhàn nhạt lên mặt, tỏ vẻ không
tin:


  • Hừm, nói như vậy, một tiểu tử như ngươi chỉ cần động tay một nhát là có
    được Cổ Vực, không lẽ lại phải đổ máu vào sinh ra tử mà dựa vào Cổ Dược Tông
    ta chứ?


  • Tiền bối không tin sao, vậy mấy khóm lông Hắc Mao Yêu Sư có tu vi thượng
    cấp, tiền bối đã bao giờ thấy có ai lục ra từ một đống củi chưa? Mà hơn nữa,
    việc này có thực hay không, Dược cô nương cũng đã chứng kiến qua, tiền bối có
    thể hỏi cô nương ấy sẽ biết rõ!


Lại thêm một lần chột dạ nữa, Tử Mộc Lan hiện đã có vài hơi thở lạc nhịp. Nếu
đúng như những gì tên tiểu tử kia nói, thì không phải là hắn đang ở trong đầm
rồng huyệt hổ, mà chính là Cổ Dược Tông vô tình rước một con bạo long vào nhà
lúc nào không hay. Chỉ cần chọc nó điên lên thì đừng nói là một mình nàng, cho
dù tam trụ Cổ Vực xúm lại thì cũng vừa đủ nó nó vẫy đuôi một nhát mà thôi.

Đang trầm tư không biết nên làm gì tiếp theo, thì bỗng dưng Dược Linh Thủy
xuất hiện, đang chạy hớt hải về phía đình viện khiến Tử Mộc Lan phải gỡ cấm
chế ra. Nàng có thể xử ai cũng được, nhưng với nhi nữ của nàng thì rất mực
thương yêu, không thể để cô nương bé nhỏ đi tự đâm vào cấm chế mà ngã sóng
xoài giống như con chim nhỏ tông vào cửa kính được.

Vừa vào tới đình viện, Dược Linh Thủy đã thở dốc, dùng ánh mắt lo lắng vô cùng
mà quở trách:


  • Tiểu tử thối! Chàng không nói không rằng bỏ đi như vậy, biết ta lo lắng lắm
    không hả?


  • Ta thì có gì mà cô nương phải lo chứ! Chỉ là đàm luận chút việc với phu
    nhân thôi mà!


  • Hừ! Việc gì thì cũng phải nói với ta chứ! Không một lời bỏ đi như vậy, làm
    ta chạy khắp nơi như vậy, bộ chàng không thấy chàng rất vô tình sao?


  • Thôi nào, ngồi xuống đi Thủy nhi, là ta gọi hắn ra đây, mẫu thân cáo lỗi
    nào! – Tử Mộc Lan cười cười lên tiếng, đoạn ấn Dược Linh Thủy xuống rồi bỗng
    dưng nhẹ nhàng hỏi – Thủy nhi, ở Thái Dương Môn một thời gian như vậy, có nghe
    tới cái tên Tôn Bạo Thiên bao giờ chưa?


Mặc dù đang thở dốc, mặt nhăn nhó, tóc tai có phần rối tung, nhưng nghe nhắc
tới cái tên bá đạo kia thì Dược Linh Thủy lập tức tròn mắt nhìn trân trân vào
thân mẫu, sắc mặt nàng chảy dài ra thành một cái thớt trắng. Nàng đang còn
tưởng thân mẫu nàng đùa, nhưng nhìn đôi mắt chăm chú dò xét kia thì nàng cũng
phải nuốt khan một cái rồi trả lời:


  • Mẫu thân à, hắn rất đáng sợ, bắt con Lam Dực Linh Phi Điểu từ chân núi lên
    chỉ trong nháy mắt, lại còn vỗ 2 cái khiến nó im re, nhất mực tuân lệnh tiểu
    Thủy nữa cơ!


  • Hửm? Không lẽ nó bá đạo như vậy mà lại làm tọa kỵ cho tiểu môn chủ đây sao?


  • Không không, mẫu thân lầm rồi, chàng gọi hắn là đại ca, hắn gọi chàng là
    tam đệ, chính đêm đó, chàng đưa một nhóm người xuống mật thất giải cứu hắn ra,
    tiểu Thủy cũng có mặt...tiểu Thủy...không muốn nhắc tới nữa...Thực...Thực
    sự...Rất đáng sợ!


Sau một đoạn ấp úng, toàn thân Dược Linh Thủy rùng mình lên một cái. Nàng vẫn
còn ám ảnh cái đêm bước vào mật thất giam giữ con quái vật kia. Lại càng ám
ảnh hơn việc Trần Khánh Dương cứ thoải mái đối mặt với cơn sóng dữ có thể cuốn
trôi cả Đại Lục bất cứ khi nào. Chợt, nghĩ ra điều gì đó, nàng quay sang nắm
chặt lấy một cánh tay Trần Khánh Dương mà lay lay nói:


  • Không phải chứ, mẫu thân ta không có ý đó đâu, tuyệt không có ý đó đâu!
    Chàng đừng có gọi hắn tới đây a! Mẫu thân ta bề ngoài lạnh lùng, nhưng tuyệt
    không có ý hại người đâu a! Đừng nhé! Xin chàng đó!

Nhìn thấy điệu bộ sợ sệt cầu xin này của Dược Linh Thủy mà Tử Mộc Lan không
khỏi cảm thấy một cỗ đáng sợ hiện đang bao trùm lên toàn thân nàng. Nếu mà nói
là lừa gạt thì tên tiểu tử kia vẫn đang bâng quơ nhìn ra xung quanh đình viện
như thể chẳng để tâm gì vậy. Mà chính sự hững hờ đó lại khiến cho tâm tư nàng
trở nên trầm trọng hơn. Dược Linh Thủy là ai mà có thể hạ mình đi năn nỉ kẻ
khác chứ? Lại còn làm bộ hấp tấp giải thích thay cho nàng nữa. Nhi nữ của
nàng, nàng quá rõ tính cách ra sao, lúc này lại đi cầu xin người khác như thể
sợ dẫn tới họa diệt môn vậy. Nhưng chưa kịp nói gì thì Trần Khánh Dương đã
cười cười cất tiếng:


  • Cô nương quá lời rồi, chẳng phải ta đã nói, dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng
    phải giữ lấy giá trị bản thân sao? Hơn nữa, ta cũng không quen dựa dẫm người
    khác, cho dù đó là đại ca, không tới đường cùng, quyết không nhờ đến. Chẳng
    phải thế mà đánh xong địch nhân thì ta liền lăn đùng ra ngất 3 ngày 3 đêm đó
    sao!


  • Thật không?


  • Thật!


  • Đừng đó nhé!


  • Hầy! Ngốc nghếch như cô nương, ta nào nhẫn tâm chứ!


  • Hứ, có chàng mới ngốc thì có! Làm ta đứng tim!


Đến đây thì Tử Mộc Lan không còn dám nghi ngờ gì nữa rồi. Chứng thực là hắn có
lòng muốn hợp tác chứ không có lòng muốn chiếm đoạt. Hắn là “tam đệ”, vậy
chẳng lẽ vẫn còn thêm một con quái vật khủng bố nào đó mà Dược Linh Thủy không
hề biết tới nữa sao? Điều này đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng. Xem chừng
tên tiểu tử trước mặt kia đối với nàng mà nói, thì hiện tại đã là bất tử bất
diệt. Ai dám động vào hắn chứ? Họa chăng có là sợ bản thân sống quá lâu mà
thôi!

Mà khoan! Nếu hắn đã bá đạo ẩn tàng đến mạng lưới của nàng cũng không thể điều
tra thấu, vậy tại sao Dược Linh Thủy lại có thể biết được nhiều ẩn tình tới
như vậy chứ? Mà cũng tại sao chỉ vì một vài lời nói mà hắn sẵn sàng đến đây
chứng tỏ bản thân với nàng? Lại còn ra tay giúp Cổ Dược Tông mấy phen, đánh
đổi cả bằng máu, không lẽ...hắn có tình ý với nhi nữ của nàng thực?

Nghĩ tới điểm này, ánh mắt Tử Mộc Lan trầm xuống một nhịp. Đã không thể bắt,
không thể diệt trừ, vậy tại sao lại không lợi dụng nhược điểm đó của hắn mà
trói hắn lại với Cổ Dược Tông, xem như là một nguồn lợi khủng bố trước mắt,
nếu để mất thì e là không bao giờ tìm lại được. Mà chính nhi nữ của nàng cũng
sẽ có một cuộc sống thoải mái, có phần còn phiêu lãng hơn cả là nằm trong vòng
tay che chở của nàng. Liền đó lại cất tiếng dò hỏi:


  • Hầy! Thực là tiểu môn chủ ngọa hổ tàng long a! Ta trải qua sinh tử một đời
    cũng không ngờ là có ngày sừng sững một Thái Dương Sơn trước mắt đây được! Xem
    ra ta có mắt như mù rồi! Dám hỏi, tiểu môn chủ đã có ý trung nhân chưa nhỉ?


  • Tiền bối, vãn bối hiện thì có thể nói là đặt việc nghĩa lên trên cá nhân,
    cho nên chưa có, mà cũng chưa muốn có a! – Trần Khánh Dương đã hạ giọng một
    chút, nhưng khí thế thì vẫn ngút trời không xuôi.


  • Vậy cũng hay, nếu tiểu môn chủ không chê Cổ Dược Tông nhỏ bé nghèo nàn, thì
    ta có nhi nữ độc nhất là Thủy nhi đây, xem chừng có vẻ cũng rất đẹp đôi đó a!
    Hay là chúng ta giao hảo một chút được chăng?


Dược Linh Thủy nghe mẫu thân nói vậy, chợt e lệ cúi gằm, mặt nàng lập tử đỏ au
như trái cà chua chín, cắn môi nhỏ nhẹ:


  • Mẫu thân! Tiểu thủy còn nhỏ a!


  • Nhỏ nhắn gì nữa chứ! Đã mười lăm rồi, ba năm nữa ta đuổi ngươi ra khỏi Cổ
    Dược Tông đó a!


  • Mẫu thân!...


  • Tiền bối, vãn bối còn trẻ lắm, chí vẫn tại thiên, tương lai thì không chắc
    được việc gì, nhưng hiện tại thì đã mệt, cáo lỗi cho vãn bối còn chút thương
    thế phải đi nghỉ đây a! Cáo từ, chúc tiền bối ngon giấc!


Buông một câu khách sáo xong, Trần Khánh Dương đường hoàng quay lưng bước đi
chẳng để cho ai kịp nói câu gì, một mạch trở về tư phòng. Bỏ mặc lại Tử Mộc
Lan cùng với Dược Linh Thủy ngơ ngác không hiểu là hắn chịu hay không, càng
không hiểu hắn là loại người gì.

Dược Linh Thủy thì thôi, cho rằng bản thân trong mắt hắn vẫn còn là rất xấu xí
đi cũng được, cần phải phấn đấu thêm nhiều mới mong hắn lay chuyển. Nhưng còn
Tử Mộc Lan thì quả thực, việc này là một đả kích cực lớn đối với nàng. Gì chứ,
cứ cho là nhi nữ của nàng cũng bình thường đi, nhưng được cái gia thế có bề
dày thế này mà hắn cũng chê được sao? Vậy rốt cuộc thì hắn đến đây với mục
đích gì? Đừng nói chỉ là đơn thuần làm ăn, nếu chỉ là đơn thuần làm ăn thì tại
sao ngay trước hội Tam Trụ Cổ Vực kia hắn lại nhất quyết xin đi, từ bỏ cả phần
lợi tức lớn trong vụ làm ăn đó? Huống hồ nhi nữ của nàng lại quốc sắc thiên
hương chứ đâu phải là tầm thường. Việc này thực khó nghĩ a!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #96