Trận Chiến Kì Quặc (2).


Người đăng: dragonf4393@

Làn khói trắng còn chưa tan thì hiện tại lại thấy 3 người Cổ Dược Tông dàn
thành hàng ngang, cấp tốc chạy về phía 2 địch thủ nằm ngoài khu vực giao
tranh. Mà không hiểu thế nào chạy được một đoạn thì Bá Kiến liền ném ra mấy
khối cầu nhỏ, lăn về phía người ngồi dưới đất tỏa ra một lớp bạch vụ mù mịt
làm khuất tầm nhìn đối phương, trong khi Trần Khánh Dương thì lại quỳ gối, áp
tay xuống đất như thể tư thế chuẩn bị chạy đua vậy. Mà Triệu Lôi còn lại thì
lấy ra một cái ống trúc dài vẫn treo sau lưng, đoạn cho một cục gì đó trăng
trắng vào, lắp luôn lên một chiếc bình khác, chĩa vào con thú điểu đang bay
trên không.


  • Pụp!....Rầm!

Một tiếng nổ be bé vang lên kéo theo một cột khói nhỏ lao về phía con Hoàng
Kim Điểu như thể tên lửa thăng thiên, cũng chẳng có thanh âm gì lớn, nhưng
không hiểu sao con Hoàng Kim Điểu kia loạng choạng vài cái rồi liền rơi xuống
nhanh như một chiếc lá rụng đánh xuống nền đá rầm một tiếng làm những phiến đá
lớn lát bên dưới nứt toác hết cả ra.

Lúc này, Trần Khánh Dương lại cầm lên một mớ sợi li ti phát ra quang mang lục
nhạt, dùng hết sức bình sinh mà bật nhảy lên một phát, sau đó lập tức thu hết
toàn bộ trở vào trong người.

Một thời thần im lặng...Hai thời thần im lặng...Những cột khói đã ngưng, liền
tản mát đi hết thảy, để lộ ra trên chiến trường là thân ảnh 2 con thú lớn cùng
với mấy thân ảnh nằm im bất động. Chẳng ai đoán được là cái việc quái gì vừa
xảy ra cả, chỉ biết hiện tại còn có 3 người Cổ Dược Tông là bình an vô sự.

Trên khán đài không còn những tiếng reo hò cổ vũ nữa, một không khí im lặng
tuyệt đối bao trùm đấu trường này. Bỗng có tiếng hô lớn:


  • Cẩn thận!...Hự....


  • Phập


Thì ra, cung thủ kia bị rơi từ độ cao đó nhưng nhờ có hộ giáp Lam phẩm cho nên
tuy có chút ít thổ huyết nhưng hiện tại vẫn gượng dậy được, liền quỳ một gối,
bắn một mũi tên vào giữa ngực Trần Khánh Dương. Nhưng người hiện tại đang cắn
răng nằm dưới đất lại là Bá Kiến chứ không phải Trần Khánh Dương.

Phát tên bất ngờ khiến không ai kịp trở tay, lúc mơ hồ thấy được một vật đang
lao rất nhanh về phía mình thì Trần Khánh Dương cũng đã tưởng là hắn chắc chắn
tàn đời, không kịp phản xạ. Không ngờ Bá Kiến đứng bên cạnh lại lao mình ra đỡ
một tên này. Phát tên đầy uy lực rất nhanh đã xuyên thủng lớp hộ thân cương
khí thổ hệ cường đại của Bá Kiến mà xuyên qua tấm thân huyết nhục, lòi cả một
đoạn ra sau lưng, đẩy hắn rơi ra một đoạn va luôn vào người Trần Khánh Dương
thì mới chịu dừng lại.

Trần Khánh Dương nhìn xuống chân một cái, hắn không ngờ được là mặc dù đã sắp
xếp kỹ càng đâu vào đó, nhưng hiện vẫn sót một tên vẫn ra chiêu được. Lửa giận
bừng bừng, liền đưa tay giật phăng chiếc mặt nạ ném ra đất, để lộ gương mặt
cùng cực thâm trầm, chiếu chằm chằm cặp sát khí ngút trời vào mi tâm người
cung thủ kia. Không rõ là hắn giận bởi bản thân suýt nữa đã mất mạng, hay là
giận vì Bá Kiến đã trọng thương để cứu được hắn.

Đoạn, hắn từ từ sải từng bước bước sang ngang, đồng thời cũng chỉ thẳng ngón
trỏ phải vào mặt đối phương, vận công đi qua mấy tầng kì kinh bát mạch, dần
dần tích tụ trên đầu ngón trỏ khiến cho ngón tay hắn hiện thời có quang mang
ẩn hiện như một bóng đèn, cũng cất giọng trầm trầm chứa chất đầy sát khí nói:


  • Ngươi! Một chiêu phân định!

Cung thủ bên kia tuy có chút vất vả, xiêm giáp đã xộc xệch, rách rưới vài chỗ,
mái tóc dài bàng bạc của hắn cũng đã bung xõa ra tự bao giờ, chiếc ngân trâm
vẫn cái trên búi treo lủng lẳng, mà trên gương mặt có phần điển trai cũng đã
hằn lên một vết xước dài hiện đang rỉ máu. Nhưng hắn cũng biết là bản thân dư
sức hạ được đối phương cho nên cũng chẳng vội, từ từ lắp tên vào cung, đoạn
nhìn trừng trừng vào mắt đối phương đáp:


  • Được! Một chiêu phân định!

Liền đó, cung thủ tóc bạc giương cánh cung lớn được chạm trổ cầu kì, óng ánh
quang mang bàng bạc phản chiếu ánh nắng mặt trời xen lẫn chút lam quang, đưa
mũi tên hướng về phía địch nhân, cùng lúc vận lên công lực ồ ạt như bão táp
phong ba, cuồn cuộn từng lớp kình phong chồng chéo lên nhau mà lan ra bên
ngoài khiến cho những mảnh vải trên chiến giáp của hắn tung bay phấp phới như
ngọn cờ màu lam đậm giữa cơn bão. Mái tóc dài có màu bàng bạc kia cũng tung
bay khiến cho phi phụng mão rơi ra, văng xa mấy chục trượng mới chịu tiếp đất.

Trần Khánh Dương đi một đoạn, tránh khỏi tầm ảnh hưởng cho đồng đội phía sau
thì lúc này cũng đứng sững lại như một pho tượng. Vận công lực đẩy lên mức tối
đa khiến cho những kình khí xung quanh hắn lúc này tuôn trào một một dòng lũ
cuốn. Cũng giống đối phương, y phục hắn rung lên phần phật, và mái tóc dài,
đen tuyền kia cũng bị bung ra, tá lả giữa những đợt kình phong ào ạt.

Khí thế cả hai bên lúc này được đẩy lên đỉnh điểm, kình phong ngút trời, trông
xa không khác gì hai cao thủ giao đấu. Mà thực sự là hai cao thủ định một
chiêu phân thắng bại thật. Kình khí của cả hai đã dâng lên đến mức khiến cho
không gian xung quanh bị ép lại, hình thành những vệt hơi nước mờ mờ như bạch
vụ lan tỏa theo từng lớp mà dần dần lan rộng ra xung quanh.

Hàng vạn ánh mắt đổ dồn vào màn tử chiến này, ai cũng đoán được là mũi tên
chứa đầy những chân khí kia có thể xuyên thủng cả hộ giáp loài yêu thú lâu năm
chứ đừng nói là cái bộ xương di động đứng đối diện. Nhưng chẳng ai đoán ra
được là cái bộ xương y phục lam kia đang sử ra chiêu thức lạ thường nào mà
khiến cho ngón tay hắn lúc này phát ra quang mang cực thịnh nửa hồng nửa
trắng.

Không gian xung quanh bụi tung mù mịt, tưởng chừng như gió nổi mây phun, thiếu
điều phong vân biến sắc nữa thì khẳng định là ra dáng cao thủ đại tử chiến.

Cung thủ kia đã đạt tu vi Vũ Tướng, trong khi Trần Khánh Dương hiện tại dốc
hết tu vi Tam tầng Trung cấp Cao Vũ Sư đỉnh phong. Nom có vẻ những đợt kình
phong lấy Trần Khánh Dương làm tâm có vẻ yếu hơn một tí, lan chậm hơn một tí.
Thế nhưng bá khí ngút trời này thì khẳng định là cả hai người đều sở hữu chiến
ý động thiên đảo địa.


  • Crack....rrrr

Những tiếng rạn nứt liên tiếp vang lên, liền đó xuất hiện những vết nứt trên
nền đá, từ từ lan ra, lấy mỗi người làm trung tâm mà tỏa ra bên ngoài chằng
chịt như mạng nhện. Sức ép của 2 luồng chân khí phô thiên cái địa này có lẽ đã
đạt tới mức vượt quá tu vi của bản thân mỗi người, lại cuộn lẫn, dồn ép lẫn
nhau phiến cho những phiến đá lớn bên dưới vị trí giao phong nhất loạt nứt nẻ
thành một đường ngang phân chia ranh giới.

Một lúc lâu sau, khi những vết nứt từ 2 phía lan ra, từ từ chồng lên đường
ranh giới, chạm vào nhau thì lập tức màn đại chiến lên đến đỉnh điểm mà bùng
nổ:


  • Bắn! Phực!


  • Bắn! Piu!


Hai tiếng quát lớn dường như là đồng thanh cùng lúc, rất khó mà có thể phân
biệt được là ai đã quát trước, ai đã quát sau. Không gian trong khoảnh khắc
như đông cứng lại. Ngón tay Trần Khánh Dương phun ra một một quang mang cực
thịnh, khi đi qua những lớp bạch vụ do kình khí ép ra thì liền có một phần rất
nhỏ phản chiếu, mà chỉ cần chừng đó thôi cũng làm cho chiêu thức sử ra chói
sáng còn hơn cả mặt trời trên cao.

Trong khi đó, cung thủ cũng đã buông tên tự bao giờ. Song, quang mang kia lại
đi với một tốc độ kinh hoàng cho nên lập tức đã rọi thẳng vào giữa mi tâm của
cung thủ này, khiến tay cầm cung run lên một nhịp nhỏ. Nhịp rung đó tuy là rất
nhỏ thôi, nhưng cũng đã tác động lên mũi tên hiện vẫn chưa rời, làm nó chệch
hướng chút đỉnh.

Mũi tên bắn ra, như một tia thiểm điện, chứa đầy kình lực bạo phát vào không
gian xung quanh mà ép xuống nền đá, để lại một đường dài những vết vứt vỡ tua
tủa ra xung quanh, hướng ra hai bên đường đi. Mũi tên lao thẳng về phía ngực
Trần Khánh Dương.

Nói thì dài dòng, nhưng mọi việc chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian cực
ngắn, tất cả khán giả chỉ chợt thấy một luồng sáng chói lòa vào mắt kèm theo
một tiếng nổ động trời như thể thiên lôi vừa giáng đòn trước mắt vậy.


  • Rầm!

Sau âm thanh đó, mất một khoảng thời gian ngắn thì những người trên khán đài
mới có thể hồi phục thị lực mà nhìn xuống, chứng kiến một cảnh tượng không
tưởng. Bên dưới võ đài, từ vị trí cách cung thủ một bước chân, thì có một rãnh
dài chạy thẳng qua phía Trần Khánh Dương, kéo mãi một đường tới ngay vị trí
chân khán đài thì mới chịu dừng, xung quanh là chằng chịt những vết rạn nứt
đâm tua tủa ra hai bên.

Mũi tên cắm ngập vào phiến đá lớn dưới chân khán đài trung tâm, ngập lút cán
đến nỗi chỉ còn thò ra một nửa chùm lông trắng phau ở đuôi tên mà thôi. Phiến
đá đó cũng bị lõm một vết lớn vào trong, có đường kính e rằng lên đến cả
thước, mà xung quanh trung tâm thì hiện lên một hoa văn giống hình bông hoa
cúc được vẽ lên bằng những vết nứt lan tỏa đủ kích cỡ.


  • Hự...Phụt...

Người cung thủ phun ra một ngụm máu lớn, đổ rạp. Liền đó thì máu tuôn ra từ mi
tâm mà loang lổ cả một khu vực rộng, đọng thành một vũng lớn, đỏ thẩm dưới ánh
mặt trời. Trần Khánh Dương thì may mắn hơn, chỉ bị mũi tên kia sượt ngang qua,
cắt đứt lớp giáp da khiến nó rơi xuống, để lại một đường ngọt lịm, vát xéo
ngực hắn thành một đường như vết kiếm, hiện cũng đã rỉ máu ướt đẫm ngực.


  • Hô! Cổ Dược Tông muôn năm!!!!

Những trưởng lão, hộ pháp Cổ Dược Tông cùng với mấy người thân đệ tử được tới
dự sau một khoảng im lặng như trời trồng thì lúc này hô lớn ăn mừng chiến
thắng duy nhất trong vòng 600 năm qua, mà lại là chiến thắng lẫy lừng, bởi
không ai thiệt mạng cả.

Triệu Lôi nãy giờ phủ phục một bên để tránh bị kình khí thổi văng thì hiện đã
đỡ Bá Kiến dậy, Bá Kiến rất may là chỉ bị bắn xuyên vai, không bị động tới nội
tạng. Tuy có chút ảnh hưởng của kình lực khiến hắn trọng thương nhưng cũng
không tới nỗi tử vong.

Còn Trần Khánh Dương thì nét mặt thâm trầm, bước đến một bên Bá Kiến, phụ
Triệu Lôi đỡ hắn đi cà nhắc về phía khán đài Cổ Dược Tông, mặc cho máu huyết
trên ngực vẫn chảy ròng ròng xuống quảng trường, hòa lẫn với những giọt máu
huyết từ vết thương của Bá Kiến mà để lại thành một vệt dài ngoằng, chẳng biết
là máu của ai.

Tử Mộc Lan trên khán đài, sau một màn đứng tim vừa rồi thì hiện tại đã nở ra
một nụ cười mãn nguyện trên môi. Nàng thực không nghĩ được là lại có một ngày
Cổ Dược Tông có thể lẫy lẫy lừng lừng khua chiêng gióng trống ăn mừng thắng
lợi như thế này.

Còn Dược Linh Thủy, sau một màn chết lặng thì nàng liền hấp tấp chen qua đám
người, chạy ngay xuống khán đài, về phía Trần Khánh Dương. Không khó để nhận
ra ánh mắt chất chứa đầy những nỗi niềm mà hiện tại còn vương lên một ngấn
nước.

Một đám thân đệ tử Cổ Dược Tông liền đó xô tới phụ giúp khiêng hai người bị
thương trở vào, nhưng Trần Khánh Dương im lặng, đưa tay lên ra hiệu là hắn tự
đi được. Tới khi thấy Tống Trường Giang lo lắng tất tưởi lại gần thì hắn mới
nở ra một nụ cười bá đạo trên miệng, đưa nắm tay về phía trước.


  • Huynh đệ!


  • Huynh đệ! – Tống Trường Giang cũng nở ra một nụ cười rồi chạm nhẹ một quyền
    vào nắm đấm của Trần Khánh Dương.


Liền đó, Trần Khánh Dương cũng quay sang làm tương tự với hai người Triệu Lôi
và Bá Kiến, bọn họ cũng hiểu ra, trao đổi quyền thủ chạm nhẹ với nhau.

Có thể nói, nhóm người này hiện tại là đã cùng nhau một lần vào sinh ra tử.
Thiếu đi một người thì toàn đổ đội sẽ lập tức bại trận thê thảm.

Dược Linh Thủy sau một đường chạy dài, mặc cho bản thân nàng đang thở dốc thì
cũng đã chạm vào ngực Trần Khánh Dương, sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt hoảng
loạn liên tục nhìn ngó vết thương rồi cất giọng thấp thỏm:


  • Ngươi có đau không? Haiz...Ta lo lắm ngươi có biết không! Đấu không lại thì
    lập tức chạy đi chứ! Tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi làm ta lo lắm có biết
    không hả? Hả hả hả!

Trần Khánh Dương vẫn giữ nguyên nụ cười bá đạo lệch một bên miệng mà bình thản
nói:


  • Cô nương lo lắng cho ta vậy sao? Nhưng không cần, chỉ là vết xước ngoài da,
    không ảnh hướng gì nhiều, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi!


  • Máu huyết ngươi đẫm cả đất thế này mà còn không phải sao! Tiểu tử chết
    tiệt!


  • Máu đó của ai ta không biết, chứ còn ta thì vẫn khỏe! Mà cô nương mong ta
    chết đến vậy, hiện tại thì phải vui mừng chứ a!


  • Hừ! Ta đánh chết ngươi bây giờ có tin không! – Miệng thì đanh đá, nhưng
    trong đáy mắt nàng thì hoảng loạn tột độ, nhưng ngay lúc này thì Trần Khánh
    Dương quỵ xuống bất tỉnh. – Này này! Đừng có như vậy mà! Mở mắt ra mau! Ta
    lệnh cho ngươi! Đừng mà! Hu hu...


Hiện tại thì Dược Linh Thủy đã khóc òa lên, chạy xen giữa những linh giả hộ
pháp vừa tiến tới khiêng tên tiểu tử áo lam mặt mày trắng bệch kia ra một bên
khán đài, tiến hành cầm máu và rắc thuốc dấu. Hắn chưa chết, đâu dễ gì chết!
Nhưng những kình phong đầy sát khí vừa rồi cũng khiến hắn trọng thương vậy.


  • Hu hu, hộ pháp, hắn chết chưa? Hu hu...


  • Tiểu thư, không sao, tên này mạng còn lớn lắm, chỉ bị thương một chút thôi!


  • Như vậy mà các ngươi còn bảo một chút thôi á! Hu hu


  • Thực thực, chúng thuộc hạ không dám nửa lời dối trá, hiện tại hắn ngất đi
    là vì tiêu hao quá độ mà thôi, chiêu vừa nãy tiểu thư cũng thấy đấy, dám ngạnh
    kháng vượt cấp mà được thế này thì quả là thiên tài trong thiên tài tu luyện
    giả rồi a!


  • Thực không? Hic hic


  • Thực, thuộc hạ không dám sai nửa lời!


  • Chàng mà có mệnh hệ gì, thì các ngươi xác định chôn chung! Hic hic.


Màn vừa rồi làm mấy vị hộ pháp vận y phục đen kín toàn thân đưa mắt nhau nhìn
một cái khó hiểu. Không lẽ sắp tới đây Cổ Dược Tông đón hỷ sự cũng không
chừng. Chưa bao giờ họ thấy bộ dáng rơi lệ này của nàng cả, lại càng không thể
ngờ là mới hôm kia còn sai họ bắt trói, đến hôm nay lại lo lắng rất mực cho
tên này, lại còn thay đổi xưng hô nữa chứ. Có điều, rất may là chẩn đoán đúng,
hắn chỉ là vì tiêu hao quá độ mới ngất đi mà thôi.

Nhưng hiện tại thì có một việc mà mấy vị hộ pháp này không cách gì lí giải nổi
đó là vị trí ngón tay khi nãy đưa lên xuất chiêu, hiện tại trông khô khốc, hóp
lại, nửa như thịt chín, nửa lại như bị bỏng, không chẩn đoán ra được là việc
gì. Bèn trao đổi ánh mắt vài cái, cử một hộ pháp lẳng lặng lui ra báo cáo với
Tử Mộc Lan.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #95