Người đăng: dragonf4393@
Thời gian mau chóng trôi qua, cả nhóm người hôm qua ai cũng mệt nhoài cho nên
ngủ luôn trên lưng phi điểu tọa kị, thành thử chẳng biết là đã tới võ đài từ
khi nào, lại càng không biết võ đài này dựng lên ở đâu trong Cổ Vực.
Có điều, xem quần thể kiến trúc rộng lớn xung quanh, mà phía xa nơi khán đài
này, hướng ra cổng thành lớn có thể thấy bằng mắt thường thì hiện lên sừng
sững một tượng đài bằng ngọc thạch trắng toát, cao lớn lượt lên trên quần thể
kiến trúc dày đặc, điêu khắc hình một con thú điểu lớn đang khoác trên mình
một lớp chiến giáp, mà bên trên đó là một nhân ảnh đang giương cây trường
thương lên, đâm về phía bầu trời, khí thế uy nghiêm bá đạo.
Nhìn tượng đài đó thì Trần Khánh Dương cũng biết là hiện đang ở giữa Vạn Thú
Khí Cổ Thần Phái rồi. Cái tượng đài tổ bố kia chẳng phải là đang khoe mẽ những
lợi khí cùng với cả tọa kỵ đó sao! Tác giả không cần nhìn cũng biết!
Nhìn xuống quãng trường rộng gấp mấy lần quãng trường ở Thanh Vân Trấn bên
dưới, Trần Khánh Dương không khỏi cảm thấn một chút về quy mô của môn phái
này. Nhìn thôi cũng thấy là khí thế hơn đứt Cổ Dược Tông một phần. Thế nhưng
trong lòng hắn hơi có chút thất vọng, vì điều hắn cần nhìn là Tà Thần Bang to
cỡ nào kia, chứ không phải là cái môn phái hẻo lánh cách xa biên giới Thái
Dương Môn này. Giả sử mà môn phái này muốn đánh chiếm Thái Dương Môn thì cũng
chỉ có một ngả đường phải băng qua địa bàn của Cổ Dược Tông. Mà “mượn lộ đánh
Quắc” á? Quên đi! Chả có tông môn lớn nào lại cho phép kình địch băng qua lãnh
địa của mình để đánh chiếm một chỗ khác cả, hoặc chăng có là bị ngốc.
Mải quan sát, không để ý lắm tới mấy lời giới thiệu vớ vẩn khai mạc hội luận
võ gì gì đó của mấy cha nội ngồi trên khán đài trung tâm cao chót vót kia,
Trần Khánh Dương suýt quên mất việc cần làm. Cũng may nhớ ra được bèn nói với
2 thân ảnh hiện ngồi hai bên hắn chính là Bá Kiến cùng với Triệu Lôi:
Hai vị, phiền nắm lấy tay ta một chốc!
Để làm gì?
Buff!
Tuy không hiểu thổ ngữ kia, nhưng 2 người bên cạnh cũng chìa tay ra cho hắn
nắm thì lập tức như có một thứ gì đó li ti thâm nhập vào bên trong cơ thể
khiến cho cả hai giật mình một cái, nhưng Trần Khánh Dương liền trấn an:
Cả hai người này chợt rùng mình một cái, nhưng ngay sau đó thì cảm thấy tỉnh
táo, tràn trề sinh lực, có thể sống mái một phen với địch nhân cũng không hề
run sợ. Đợi khi Trần Khánh Dương thu tay về thì cả 3 đều lục tục khoác lên
mình một bộ giáp da kì lạ đeo theo lỉnh khỉnh đủ thứ đồ đạc, một chiếc đai
lưng da cũng đeo mấy bình lọ đủ kiểu và một chiếc mặt nạ kín mặt, kéo dài
xuống dưới cằm một đoạn trông như một cái vòi voi ngắn, có vị trí mắt là 2
thấu kính pha lê trong suốt, nhưng lúc này được đeo ngược ra phía sau.
Huynh đệ vừa thi triển công kỹ gì vậy? Ta cảm thấy thực khỏe khoắn a! – Bá
Kiến tròn mắt hỏi.
Huynh đệ thực hay a! Có điều, sao ta cảm giác tu vi chẳng mạnh lên chút
nào? – Triệu Lôi cũng tiếp lời.
Nhưng ánh mắt Trần Khánh Dương thì hiện tại đang đăm đăm đánh giá 6 địch nhân
phía xa mà hững hờ trả lời:
Chỉ là một chút thủ đoạn thôi, chiến về ta sẽ giải thích sau, nhưng yên tâm
là hai người hiện tại cũng đều như ta, tràn đầy sinh lực!
Hừm! Đa tạ!
Khi cả 3 nhóm người tiến ra giữa quảng trường rộng như một sân bóng Fifa ngoài
kia thì lúc này, trên khán đài trung tâm có mấy thân ảnh vận trường bào đen
tuyền cười lớn, quay sang nói với Dược Linh Sơn:
Ha ha ha! Cổ Dược Tông phen này tiến hóa rồi a!
Bang chủ quá lời rồi, chỉ là chút phát triển thôi a!
Lại có thân ảnh khác vận chiến giá lấp lánh tử quang:
Hầy! Không lẽ định bắt chước Vạn Thú Khí Cổ Thân Phái ta đó chứ! Nếu Dược
tông chủ mà cần thiết như vậy thì ta có thể xuất một kiện giảm giá đó a! Cần
gì phải rách rưới thế kia!
Đa tạ đa tạ!
Chợt nảy ra ý định liều một phen, Tử Mộc Lan đang ngồi bên cạnh phu quân liền
quay sang lên tiếng:
Các vị, mọi năm đều thắng không ít, hay là năm nay đổi khác một chút đi!
Đổi khác thế nào? Mời phu nhân cứ nói!
Chúng ta đánh cược một phen?
Hây! Tự tin quá vậy! Vậy ta đặt một kiện 30 ngàn kim tệ, phu nhân có theo
không?
Được, ta thay mặt Cổ Dược Tông đặt 8 kiện đan dược lam phẩm trị giá 80 ngàn
kim tệ!
Hầy! Ta đặt phái ta một kiện tử phẩm thần khí, xêm xêm 200 ngàn kim tệ,
được chứ?
Ha! Chơi lớn a! Hai trăm thì hai trăm!
Được, các vị sảng khoái, ta cũng không câu nệ, 20 kiện đan dược lam phẩm!
Thành giao!
Trong lúc trên khán đài trung tâm đang còn kì kèo cá cược và những khán đài
xung quanh thì vang lên tiếng reo hò cổ vũ mà không khó để nhận ra hết 8 phần
mười là người của Vạn Thú Khí Cổ Thần Phái, thì hiện tại bên dưới, đã bắt đầu
chuẩn bị giao tranh.
Grao!!!
Gầm!!!
Quác!!!
Ba tiếng kêu váng trời vang lên, mấy tên đệ tử bản địa vẫn như mọi năm, dùng
chiến thuật một người dụng cung tiễn tầm xa, gọi một con Hoàng Kim Điểu khổng
lồ ra ứng chiến, một người dùng cặp đoản đao thì lập tức động niệm vào thú
nang, xuất ra một con mãnh sư chẳng biết giống gì, nhưng thân hình cũng đã hơn
6 thước cao, bộ lông màu đỏ trông vô cùng dữ tợn. Người còn lại dùng một ngọn
trường thương lấp lánh bạch quang thì gọi ra một con cực mãng thân dài e cũng
tới mấy chục trượng, toàn thân trắng bạch. Cả nhóm này đều vận chiến giáp lấp
lánh quang mang xen lẫn chút ánh lam, nom bộ khí thế hùng hồn ngút trời.
Phía kia là người Tà Thần Bang thì bắt mấy đoạn thủ ấn kì dị nào đó rồi lim
dim mắt đọc mấy câu thần chú gì chẳng ai nghe rõ, nhưng lập tức chân khí bạo
phát, tuôn trào như sóng bể cuồn cuộn tỏa ra xung quanh, có 2 thân ảnh vận y
phục đen hiện đã thi triển lăng không với cặp mắt đỏ rực. Kẻ còn lại dưới đất
thì ngoài cặp mắt đỏ kia ra còn ngồi xếp bằng xuống chẳng biết là để làm cái
gì, cứ trừng trừng nhìn ngó đối phương, tay không rời thủ ấn.
Trần Khánh Dương chửi thề một câu, liền nhếch mép lên cười và cũng lập tức lật
chiếc mặt nạ kia trở lại mà che kín mặt. Hai người bên cạnh cũng dường như
đồng thời làm một hành động nhịp nhang, liền đó thì Triệu Lôi nhảy ra sau đội
hình chừng mấy trượng, khom lưng thủ thế. Mà Bá Kiến cũng nhảy tới trước mấy
bước, vận công bao bọc toàn thân một lớp hộ thể quang mang màu xám tro, trong
khi Trần Khánh Dương đeo mặt nạ xong thì lại đứng thẳng người dậy khoanh tay,
nghẹo đầu sang một bên nhìn ngó, coi bộ như gánh xiếc tấu hài.
Một màn này không khỏi khiến cho nhóm cự đầu những phe đối địch vỗ đùi một
tiếng chát, rồi quay sang buông lời châm chọc Cổ Dược Tông. Dược Linh Sơn thì
vẫn hiên ngang đáp lại, trong khi Tử Mộc Lan thì lại cười cười, chăm chú xem
náo nhiệt bên dưới. Nàng bề ngoài tỏ ra tiếu ngạo, nhưng bên trong kì thực có
chút tâm tư. Nhìn những luồng chân khí ngút trời cuồn cuộn tuôn trào của đối
phương, so sánh với phe Cổ Dược Tông thì lại 3 con khỉ diễn trò, mà cái tên áo
lam đang đứng nghẹo đầu kia lại chẳng có chút khí tức nào bốc ra khiến cho
nàng cảm thấy lo lắng ít nhiều.
Thế chân vạc giữa quảng trường lát đá này chỉ giữ được có vài thời thần. Trông
bộ dáng mấy con khỉ Cổ Dược Tông thì đám người kia không cho là bọn này có thể
làm ăn được gì, liền đó lao vào nhau ẩu đả liên hồi.
Mặc dù là đều nằm trong dự liệu, thế nhưng những kình khí va chạm bạo liệt kia
không khỏi làm cho Trần Khánh Dương có chút nổi da gà, toàn thân lạnh toát.
Đúng thực rủi mà ăn một đòn kia thì không khéo nằm vật ra cũng không chừng.
Hai đệ tử Tà Thần Bang lăng không bay vèo vào đội hình Vạn Thú Khí Cổ Thần
Phái mà tung ra những chưởng ấn, quyền ấn đơn giản đến tối giản, thuần đấm đá
thôi, nhưng uy lực phát ra cũng khiến những luồng chân khí ngưng hình hóa vật
thành một bức tường rợp trời những ấn chưởng, ấn quyền, liên tục tấn công về
phía đối phương dồn dập.
Vạn Thú Khí Cổ Thần Phái cũng không hề kém cạnh, người dụng cung thì cưỡi luôn
lên lưng con Hoàng Kim Điểu, lượn lờ ở mấy tầng cao hơn phạm vi công kích của
đối phương, chốc chốc lại bắn xuống một mũi tên chứa đầy kình lực mà quấy
nhiễu. Trong khi đó thì người dùng trường thương liên tục tiến lùi bất ngờ
tung ra những thương khí rợp trời rồi lại thôi, mà người dùng song đao còn lại
thì lao mình thẳng vào đối phương, múa đao tá lả. Còn con bạch xà thì bao giờ
cũng đứng phía đối diện với chủ nhân, luân phiên tấn công, trong khi con hung
sư thì cũng giống chủ nhân của nó, băng mình vào giữa đội hình địch mà cào cấu
đủ thể loại.
Một màn kịch chiến xảy ra long trời lỡ đất khiến cho nền đá bên dưới cũng bị
rạn nứt vì những kình phong chấn động. Hồi lâu sau có lẽ cung thủ của Vạn Thú
Khí Cổ Thần Phái đã tìm ra được một nguyên do gì đó mà không thể tấn công
trúng đích, liền đảo lộ trình đường bay của con thú điểu, hướng về phía địch
nhân đang ngồi xếp bằng mà vừa đảo cánh qua lại vừa bắn lia lịa.
Nhưng có hề gì! Kẻ ngồi kia cũng không phải là dạng hỗ trợ bình thường, một
mặt dồn công lực cường hóa lớp hộ giáp của đồng đội, mặt khác cũng tự tạo cho
mình một tấm lá chắn, hất văng những mũi tên lao tới, đồng thời xuất kình
phong phóng về phía đối phương trả đòn.
Cách đó mấy trăm trượng là đám người Cổ Dược Tông, hiện thời 3 tên đang mang
lỉnh khỉnh những đồ đạc kì quặc nhưng không thủ thế nữa, mà túm tụm lại chơi
trò oẳn tù tì, nhởn nhơ ngoài vòng chiến loạn đến nỗi làm cho những người Cổ
Dược Tông trên khán đài được một phen đỏ mặt.
Tử Mộc Lan khẽ cắn môi nghiêm trọng nghĩ trong đầu:
-“Không phải chứ! Sao tập dợt dữ lắm mà hiện tại lại như đám con nít thế này! Haiz...Không lẽ ta nhìn lầm người?”
Ba tiểu tử bên dưới chơi oẳn tù tì chán thì hiện thời lại ngồi xếp bằng, túm
tụm đánh caro, lớp mặt nạ cũng được kéo lên cao, để lộ ra khuôn mặt hớn hở mỗi
khi thắng.
Mãi tới nửa canh giờ sau, Trần Khánh Dương ngước mặt lên trời, xem chừng mặt
trời đã quá trưa, chếch dần sang hướng tây, rồi nheo nheo mắt nhìn vào đám hỗn
chiến kia một chốc, liền đứng dậy vươn vai lắc mình mấy cái, đoạn nói:
Thôi được rồi, món nợ đan dược mấy huynh đài, về tới Cổ Dược Tông rồi tính,
hiện tại chúng ta tham gia náo nhiệt thôi, kẻo lại bị bảo là chơi trò thừa
nước đục thả câu!
Hừm! Đi thôi!
Uhm!
Ba người liền đeo những chiếc mặt nạ kì lạ bằng da vào, thong thả tiến dần vào
khu vực tranh chấp. Đến khi còn cách có dưới 10 trượng thì lập tức sắp xếp đội
hình như ban đầu, có điều, hiện tại lại đứng cách nhau có vài bước chân, mà
người đi trước thì quỳ một gối xuống, Trần Khánh Dương cũng quỳ một gối sang
ngang, Triệu Lôi thì đứng thẳng người. Đồng loạt lấy ra 3 thứ vũ khí kì lạ chỉ
dài bằng gang tay, có 3 nhánh, 2 nhánh bên trên thì nối với nhau bằng một sợi
dây tròn dài, chính giữa có một phần da nhỏ, mà nói thẳng ra là...ná bắn chim.
Liền nạp vào đó mấy viên tròn tròn trông như đan dược, bắn cầu vồng vào trong
khu vực giao tranh.
Mãi tới loạt đạn thứ 5 rồi, vẫn chẳng xảy ra sự tình gì, khiến cho Tử Mộc Lan
thâm trầm ra mặt, trong tim đập liên hồi, sợ rằng 3 tên ngốc dưới kia sẽ lành
ít dữ nhiều.
Bỗng dưng có một loạt tiếng nổ lép bép vang lên như pháo giao thừa. Có điều,
hiện tại thì khu vực giao tranh đã tràn ngập một lớp khói nửa trắng nửa đỏ, mà
đám người đang ẩu đả túi bụi không hiểu vì sao lại dừng tay, cứ đưa lên dụi
mắt mãi liên hồi.
Thực ra mấy trái đạn tròn tròn kia chính là hỏa dược đạn, có điều lại theo bí
phương của Trần Khánh Dương thì lại thêm mấy lớp bên ngoài, nào là bột ớt, nào
là lưu hoàng, nào là...thôi thì đủ thứ thiên lôi, lại có thành phần diêm tiêu
trộn lưu hoàng và mật ong (thuốc cháy mạnh sơ khai) lẫn lộn tới những mật mía
cùng với bột ớt khiến cho chúng liên tục tỏa ra một làn khói liên miên không
dứt.
Cao thủ thì cũng phải hô hấp thôi, hiện làn khói độc kia đã tiến vào hệ hô hấp
khiến cho cuống họng bỏng rát cùng cực, còn lớp hộ thân khí, cản được kình khí
xuất kích, chứ đâu có tác dụng cản phá đám độc vụ, cho nên khói đó ám luôn vào
mắt khiên đám người bên trong thì hiện tại mắt mũi họng gì đều ròng ròng chảy
nước, không nhìn thấy được gì, lại càng dụi càng khiến bột ớt ám trên tay mà
theo đó dính luôn vào mắt thành thử như người mù.
Nếu là độc dược, ngấm vào trong huyết quản thì những cao thủ tu luyện có thể
vận công kháng lại, ép chất độc ra bên ngoài cơ thể. Nhưng tinh dầu ớt cùng
với những chất hóa học của Trần Khánh Dương thì không thâm nhập vào huyết mạch
mà trực tiếp gây kích ứng da, đặc biệt tác động vào lớp niêm mạc vô cùng mỏng
manh. Hơn nữa, những người Tà Thần Bang đều chỉ là dựa vào kỹ pháp đề thăng tu
vi tạm thời có được biểu hiện của Soái cấp, chứ hoàn toàn không phải là hàng
thật giá thật.
Thật ra nói tới đây thì vẫn chưa đủ tàn bạo đâu, chẳng qua là Trần Khánh Dương
chưa có được phospho, chứ nếu hắn mà thêm một ít phospho đỏ vào trong hỏa dược
đạn đấy thì độc vụ có chứa phospho pentaoxid sẽ rơi vào những chỗ nhớt dãi
đang ròng ròng thất kiếu của đám người kia, lập tức phản ứng với nước bên
trong đó mà tạo thành acid phosphoric thì đám này lại còn dở sống dở chết hơn
nữa.
Tay cung thủ đang cưỡi con Hoàng Kim Thiên Linh điểu thấy vậy định bay trở lại
giải nguy cho đồng đội, thì không ngờ lại lại bị địch nhân kia dùng linh lực
tạo thành một bức tường vô hình giam hãm lại, cũng là xuất chiêu liên tục, bám
riết không buông. Có điều, người hỗ trợ của Tà Thần Bang thì rõ là đã ngưng hỗ
trợ đồng đội để dồn sức tấn công đối thủ rồi, chính bởi vậy mà nhóm Cổ Dược
Tông mới dễ dàng đột phá trận địa.
Mà trong khi đó thì nhóm Cổ Dược Tông chẳng hiểu sao nhất loạt đứng dậy vỗ tay
lốp bốp như thể đang khiêu khích đối phương.
4 người cùng 2 con thú...thực ra là chỉ còn một con thôi, con mãng xà nghe mùi
tỏi liền phi thân luôn về phía khán đài chạy trốn khiến cho phía trên khán đài
được dịp hoảng loạn, hiện được mấy vị hộ pháp bắt trở lại. Nhưng nó đã tự động
bỏ chạy cho nên xem như là bị loại, liền đó cũng bị đánh chết, phơi xác trên
khán đài kia luôn rồi. Điều đó Trần Khánh Dương cũng đã tính toán ngay từ đầu,
dùng những chất xua đuổi côn trùng và một số loài động vật trộn vào trong hỏa
dược đạn ban nãy cho nên thu được hiệu quả không ngờ.
Trở lại phần quãng trường, 4 người cùng một con hung sư nghe tiếng vỗ tay, tuy
không nhìn thấy gì được nhưng cũng bực mình vì mấy kẻ đã ám toán cho nên lập
tức xông lại phía Cổ Dược Tông. Chỉ đợi có vậy, nhóm Cổ Dược Tông có Bá Kiến
ném ra 2 cái bình gì đấy đập mạnh xuống chân, thì 2 bình đó lại xịt ra một làn
khói trắng khiến Trần Khánh Dương phút chốc trở nên tàng hình. Còn Triệu Lôi
thì đứng phía sau, cũng giơ lên 2 cái bình hình trụ, đâm 2 đầu vào nhau, lập
tức phun ra một mảng khói mịt mờ che phủ chiến trường.