Người đăng: dragonf4393@
Vầng dương chói lòa đã lên cao, chiếu rọi khắp một dải Đại Lục mơn mởn xanh
nhưng chồi non của cây cối hiện đã có những mầm mãnh mẽ vươn lên dài tới một
đốt tay mà khoe ra cặp lá biếc nhỏ xíu, khẽ rung rinh trong cơn gió đầu xuân.
Đây đó trong Cổ Vực, tiếng chim dáo dác gọi bầy sau một mùa đông buốt giá,
hiện đã rục rịch kéo nhau cựa mình thức giấc.
Cổ Dược Tông nội môn, vào sâu trong những quần thể kiến trúc san sát phân chia
theo từng lớp ngói đỏ au, mà vị trí muốn nói tới chính là đình viện ngay
khoảng sân trước biệt viện của Dược Linh Thủy lúc này đã có mấy thân ảnh ngồi
bên trong.
Không khó để nhận ra khoảng sân này có sự thay đổi nhẹ chỉ trong một ngày. Mới
cách đây mấy hôm thì khoảng sân này tuyệt không có lấy một chậu kiểng nào,
nhưng hiện tại thì cũng đã được bài trí thêm vài chậu lớn chậu nhỏ, nhất loạt
đều cựa mình đâm ra những chồi non bé xíu, mừng rỡ đón chào một màn xuân xanh
mơn mởn.
Mấy chậu cây đó, thực ra đều là do sự có mặt của Trần Khánh Dương mà gây nên
sự xáo trộn này. Chính bởi hắn khiến cho cô nương Dược Linh Thủy trở nên một
sớm một chiều bỗng chốc thùy mị thêm mấy phần, cho người bài trí vài chục cái
tiểu mộc lớn bé, đợi chờ một màn rực rỡ hoa xuân.
Lại nói về mấy thân ảnh trong đình viện kia thì không khó để thấy được một
thiếu niên gầy còm, vận bộ y phục màu lam nhạt mà ai cũng biết là ai đấy. Đối
diện hắn là Tử Mộc Lan thì hiện tại nàng đang vận một bộ xiêm y lóng lánh tử
quang, xem chừng là chất lụa rất tốt. Thân ảnh còn lại khỏi phải nói cũng
biết, nhất mực trung thành với màu vàng, đi không đổi màu, đứng không đổi sắc,
chính là Dược Linh Thủy.
Sau vài tuần trà trong im lặng, hiện Tử Mộc Lan phu nhân dùng nét khẽ cười
trên gương mặt không có dấu vết thời gian của nàng mà nói:
Vẫn dáng bộ tiếu ngạo quen thuộc, Trần Khánh Dương đặt chén trà vừa nhấp
xuống, chép miệng nói:
Không phải chứ! Mới đêm qua tiền bối còn tìm cách ra giá để vãn bối tham
gia kia mà! Không lẽ hiện tại lại đổi chủ ý?
Hừm! Ta ra giá đó đã là cuối cùng rồi, ngươi cũng đừng nên tham lam quá,
không tốt đâu a!
Tiền bối, người có chút hiểu lầm vãn bối rồi. Hiện tại là vãn bối muốn ra
mặt cho Cổ Dược Tông, tuyệt không có ý động chạm vào khoản lợi tức kia! Nếu
tiền bối còn cảm thấy không đúng thì để vãn bối thảo lại một bản hợp đồng
khác, nội dung chỉ thay đổi là giảm phần lợi tức phía vãn bối xuống 5%. Vãn
bối nói vậy, người cũng hiểu?
Hừm! Tiểu tử nhà ngươi thực ngoan cố! Là ta muốn tốt cho ngươi mà thôi!
Dương huynh à, chàng nên nghe lời mẫu thân ta đi mà, thực sự việc này không
hay ho gì đâu a! – Dược Linh Thủy lo lắng nói thêm.
Nhấp thêm một chén trà, Trần Khánh Dương vẫn tiếp tục khẳng định:
Vãn bối tài hèn sức mọn, có cơ hội ra sức vì Cổ Dược Tông một lần âu cũng
là may mắn, biết đâu lại có thể học hỏi thêm nhiều điều đi!
Hừm! Nếu ngươi đã ngoan cố như vậy, ta kể cho ngươi nghe, đại hội lần
trước, 3 người thân đệ tử Cổ Dược Tông tham gia đều không toàn thây, ta phải
tốn kha khá vốn liếng bồi thường cho gia quyến họ. Lần đại hội trước đó nữa
thì Cổ Dược Tông cũng xuất ra 3 đệ tử khác, cũng đều là nằm phơi thây. Ngươi
thông minh như vậy, ắt hiểu đi!
Trần Khánh Dương vẫn cười cười dáng bộ không chút sợ sệt gì với những lời đe
dọa đó:
Khẩu khí tên tiểu tử trước mặt vẫn không mảy may suy chuyển, lặng đi vài giây,
Tử Mộc Lan lần này dùng giọng rất nghiêm trọng mà nói:
Trầm tư một chốc, Trần Khánh Dương lại nheo nheo mắt nói:
Một luận vũ đài mà lại cho phép sử dụng ám khí, cho phép miểu sát trên đài,
lại cho phép sử dụng đến cả tọa kỵ chiến...Không lẽ là dùng cách này để loại
bớt đi được những nhân tài của đối phương sao?
Uhm. Cho nên ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, lập tức trở về Thái Dương
Môn mà sắp xếp giao thương đi, hiện tại ngươi tuyệt không phải đối thủ của bọn
họ!
Tiền bối nói là có thể sử dụng ám khí thỏa thích?
Đúng vậy! – Tử Mộc Lan hơi tròn mắt, không hiểu tên tiểu tử kia định làm
gì.
Thế thì được rồi! Không ăn được tu vi thì ta chơi bọn chúng một phen, há
chẳng phải là sẽ rất náo nhiệt đó sao! – Ánh mắt Trần Khánh Dương rạng rỡ,
chẳng biết hắn vừa nghĩ cái gì trong đầu.
Ngươi nói như thể một mình ngươi đánh được bọn chúng vậy! Haiz...Ngông
cuồng! Người có biết đề thăng tam cấp là thế nào không?
Một Hạ cấp Vũ Tướng buff phát nhảy lên Cao cấp Vũ Tướng, một Cao cấp Vũ
Tướng mà buff phát liền nhảy lên Hạ cấp Vũ Soái chứ gì! Tiền bối nhớ lại xem,
trúc giản trong Tàng Kinh Các đều có chép, phàm là công kỹ, trọng chữ tinh,
không phân chia cấp bực, thế chẳng phải là so lĩnh ngộ chứ đâu phải là so về
tu vi! Cho bọn chúng Soái cấp, vãn bối cũng đã từng một quyền đập chết hẳn hoi
rồi, hàng thật giá thật!
Tử Mộc Lan tuy là đã nắm được thông tin này thực, nhưng nàng vẫn bán tín bán
nghi dùng đôi mắt vô cùng phức tạp mà nhìn chằm chằm vào Trần Khánh Dương dò
xét. Đoạn, Trần Khánh Dương liền cười cười hỏi:
Chẳng hay sáng mai tiền bối định xuất ra những người nào? Có thể cho vãn
bối gặp mặt bàn một chút chiến thuật được chăng?
Uhm, khi nãy ta đã cho người đi gọi rồi, cũng đoán là kiểu gì ngươi cũng sẽ
hiến kế, không ngờ lại bất chấp muốn đi, ta không cản nổi!
Ngay lúc đó thì có 3 thân ảnh tiến vào trong biệt viện, đều vận một bộ y phục
màu xám giống nhau, liền cúi đầu thi lễ:
Chúng đệ tử vấn an phu nhân, vấn an tiểu thư!
Miễn lễ, lại đây chúng ta bàn chuyện một chút.
Ba thân ảnh vừa vào này, không khó để Trần Khánh Dương có thể nhận ra nhân vật
vừa nhảy lầu ngày hôm qua có tên là Bá Kiến. Bèn cười cười đứng dậy chào hỏi:
Tại hạ Trần Khánh Dương xin phép vấn an các vị!
Tại hạ Bá Kiến, hôm qua đã gặp!
Tại hạ Triệu Lôi, vấn an các hạ!
Tại hạ Tống Trường Giang, ra mắt các hạ!
Tại hạ hiện là vũ giả, dám mạn phép hỏi các vị thuộc hệ thứ gì? – Trần
Khánh Dương cười cười ngồi xuống hỏi.
Thấy vậy, đám người kia nhìn sang phía Tử Mộc Lan một cái, nhận được cái gật
đầu mới ngồi xuống đáp theo tứ tự cũ:
Tại hạ Vũ giả, Thổ hệ.
Tại hạ Linh giả Trí hệ.
Còn tại hạ Linh giả Lực hệ.
Trần Khánh Dương cau mày một cái nhẹ, liền quay sang nói với Tử Mộc Lan:
Tiền bối, chẳng phải linh giả ngàn người không tìm ra được một sao! Xuất ra
tới những 2 linh giả vào tử lộ, người có bị lầm không đấy!
Hiện tại có ngươi rồi, đâu sợ có tử lộ nào nữa chứ! Chẳng phải khi nãy còn
nói cứng lắm mà? – Tử Mộc Lan cười cười, không nghĩ rằng tiểu tử này mà cũng
có lúc sợ sệt.
Thế nhưng nàng lầm, đã châm chọc một câu vậy thì Trần Khánh Dương cũng chẳng
nói chuyện với nàng nữa, liền quay sang 3 người kia nói:
Hai vị linh giả, ai có tu vi cao hơn?
Ta, Tam tầng Trung cấp Cao Sư! Chẳng hay các hạ có gì chỉ giáo? – Triệu Lôi
lên tiếng.
Chẳng hay các hạ có sợ chết không?
Hừ! Trêu ta sao? Nếu sợ chết thì ta đã không xin đi!
Được! Khẩu khí tốt lắm, vậy còn Bá huynh đệ đây thì sao?
Hừm, thủ hạ bại tướng dưới tay các hạ, ta tâm phục khẩu phục, nhưng chết
thì không sợ! Phàm là chết vì tông môn thì lại càng vinh quang!
Được! Rất tốt, thế hiện thời ta có cách để không ai phải chết mà ngược lại,
đem cả vốn lẫn lãi bắt mấy tên khốn kia phải trả lại đây hết thì các vị thấy
thế nào?
Ba người đệ tử kia nhìn nhau một cái trao đổi ánh mắt, đoạn Bá Kiến ôm quyền
nói:
Vậy thì bọn ta xin theo sắp xếp của ngươi, nói gì cũng chịu!
Được! Trận sáng mai, tuy có chút gấp rút, nếu biết nhau sớm hơn thì có thêm
thời gian chuẩn bị rồi! Tuy là ta sẽ thế chỗ của Tống huynh đệ, nhưng phần
thưởng kia thì sẽ là của Tống huynh đệ!
Nghĩa là sao? – Tống Trường Giang tròn mắt hỏi, không hiểu được là ý gì.
Đơn giản thôi, ta cùng với Bá huynh đệ và Triệu huynh đệ sẽ lên đài, hiện
tại tập dợt chiến thuật, nhưng nếu muốn thắng, muốn sống sót, thì cần phải có
sự giúp đỡ của Tống huynh đệ đây một chút, luyện giúp ta vài thứ ám khí, tới
lúc đó, khắc hữu dụng!
Được! Tưởng gì, nếu chỉ là ám khí, ta không luyện kịp thì còn cả khí đường
cùng góp công, miễn là ngươi có thể chắc chắn đem về thắng lợi!
Thực ra cũng không có gì nhiều, chỉ là mấy trò vặt vãnh nhưng hỗn chiến thì
vô cùng hữu dụng thôi! Hiện tại ta đã biên sẵn trong đây hết thảy, phiền huynh
đệ lập tức làm ngay kẻo không kịp! – Trần Khánh Dương liền đưa ra mấy tờ giấy
chẳng biết là hắn đã biên thảo lúc nào.
Cầm lấy mấy tờ giấy kia, xem sơ một lượt, Tống Trường Giang liền ngước mặt lên
tròn mắt hỏi:
Rượu, thiết châm, bình sắt, bột ớt, bột gạo...vài thứ linh tinh này có tác
dụng gì?
Hừm, ngày mai huynh đệ tới đó xem khắc biết, nếu nói về xảo thuật ám khí,
thiên hạ đừng mong có kẻ nào qua được ta! Ha ha ha ha ha!
Nhìn sang Tử Mộc Lan một cái, nhận được cái gật đầu thì Tống Trường Giang chạy
như bay ra khỏi đình viện, lao về phía Khí đường. Dù sao đi nữa, nếu đảm bảo
là thắng được thì đừng nói là một mình hắn, cả cái Cổ Dược Tông này cũng liền
nháo nhào ngay hết cả.
Đoạn, Trần Khánh Dương quay sang nói với hai người còn lại:
Hiện tại chúng ta tập dượt tại đây luôn đi, kín kẽ khỏi lo có kẻ nào biết
được. Mà cũng là tranh thủ thời gian.
Uhm!
À, Tiền bối, phiền người một chút, ngày mai sắp xếp cá cược với họ một
phen, càng to càng tốt!
Được, chỉ cần đúng như ngươi khẳng định là được!
Vậy được rồi, đa tạ tiền bối thành toàn!
Nói xong, Trần Khánh Dương lập tức tiến ra giữa khoảng sân rộng.
Tử Mộc Lan thì mới sáng qua bắt được tờ lịch có thể nắm rõ chu kì mùa vụ, hiện
tại cũng muốn xem thử tên tiểu tử này lại bày trò gì mà khẳng định như đinh
đóng cột rằng sẽ thắng. Trong khi Dược Linh Thủy thì lại tò mò còn hơn mẫu
thân của nàng nữa. Tiểu tử áo lam kia, nàng đã có dịp chứng kiến bá khí ngút
trời của hắn rồi, hiện tại cũng muốn tìm hiểu thêm một chút.
Thế nhưng sự việc cực kì buồn cười xảy ra là Trần Khánh Dương lại đưa ra mấy
thế tập dượt trông vô cùng...ngu. Nào là dắt những đoạn củi ngắn quanh đai
lưng, hô một tiếng thì phải rút đoạn củi đúng vị trí đã được hắn định ước sẵn,
mà mỗi khúc củi thì lại dùng một cách khác nhau, có khúc thì giơ lên rồi đập
trên đầu, khúc khác thì đặt ngang rồi đập vào đáy. Lại còn một màn đút tay vào
túi áo tung ra một thứ bột tưởng tượng nữa. Mà hiện tại thì cả hắn cùng hai
người kia đều quấn trên mắt một đoạn vải có đục 2 lỗ nhỏ chừa mắt để mô phỏng
một loại mặt nạ nào đó mà không ai hiểu là cái giống gì.
Suốt cả ngày cứ bày trò hề mãi một kiểu đó, đôi khi thì nhào lộn qua lại trên
mặt đất, đôi khi thì kẻ lộn ra sau, người nhảy lên trước, như một gánh xiếc
khiến cho Tử Mộc Lan cảm thấy có chút chán nản. Tuy nàng vẫn muốn xem tới
cùng, vì bộ lịch hôm qua nàng nhận được là thứ mà nàng bỏ biết bao nhiêu tiền
tài tâm sức ra trong hàng chục năm trời không thu kết quả, tên tiểu tử đang
nhảy nhót như khỉ kia thì một đêm đến trưa hôm sau liền xuất cho một bản. Rõ
ràng hắn không phải là kẻ điên, nhưng diễn xiếc thế này thì e có phần hơi lố.
Mà việc tập dợt đó không dừng ở một khoảng thời gian nào, mà cứ thế, chỉ nghỉ
ngơi ăn bữa trưa và bữa tối, còn lại cuộc hành xác kéo dài tới giữa canh 1 thì
hai người kia mới được đi nghỉ. Về tới tư phòng là họ lập tức lăn đùng ra ngáy
khò khò chẳng cần phải thay y phục gì luôn. Mà Trần Khánh Dương thì cũng như
vậy.
Trong khi đó, Tống Trường Giang thì lại ngồi lì trong Khí đường, cùng với một
nhóm tới hơn 2 chục người miệt mài luyện chế ra những thứ đồ mà Trần Khánh
Dương yêu cầu. Mãi tới gần bình minh thì bọn họ mới xong xuôi, vừa bàn giao
cho một người hộ pháp thì lăn ra ngủ như chết ngay giữa Khí đường.
Bình thường thì việc đó bị Tử Mộc Lan đả kích trừng phạt dữ dội, nhưng hiện
tại lại quá cấp bách, mà liên quan tới tương lai Cổ Dược Tông cho nên nàng
cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Mà điềm này lại làm cho đám gia nô được thêm một
dịp bàn tán xôn xao, không thể hiểu nổi sự thay đổi kinh hoàng của mẫu nữ Tử
thị kia là vì vị thần nhân giáng thế gầy còm nào, chui từ đâu ra.