Người đăng: dragonf4393@
Trở về không gian riêng tư phía trong biệt viện thì Dược Linh Thủy lúc này
trong lòng bấn loạn. Tuy là nàng hiện đang độc có một mình, mà bóng dáng Trần
Khánh Dương cũng chẳng có bên ngoài luôn. Hắn đã được sắp xếp một gian phòng
tốt ở gần đó rồi.
Dược Linh Thủy thì cứ trằn trọc không yên, nàng tự hỏi không biết là trong mắt
tên tiểu tử kia thì nàng đã “đẹp” ra được chút nào chưa. Có điều, lời ca khi
nãy có câu “vong bất liễu nhĩ đích hảo” (quên sao được nàng thật tốt đẹp) mà
ngay lúc ca tới câu đó thì hắn còn có một tia ám ảnh lên đôi mắt nàng khiến
cho tâm hồn ngây thơ bên trong nàng ngày càng thổn thức không yên, càng nghĩ
tới thì nàng lại càng trở mình liên tục, hết ôm gối rồi lại ôm chăn.
-“Hắn đang làm gì nhỉ? Ta có nên tới đó không? Haiz...”
Tự vấn một câu, Dược Linh Thủy lại ôm ghì lấy chiếc gối dài, đăm đăm nghĩ
ngợi. Tâm tư của nàng có lẽ là đã dành hết cho hắn rồi. Mà lòng nàng lúc này
cứ bồi hồi xao xuyến khó tả được, hắn đối với nàng thì hững hờ, nhưng đôi khi
lại có một số cử chỉ nhỏ nhặt quan tâm, vậy rốt cuộc đó là như thế nào, nàng
không thể lí giải nổi.
Mà mặc kệ mấy việc đó đi, sang bên Trần Khánh Dương ngó một cái, thì lúc này
hắn đã bày ra mấy lớp cấm chế dày đặc bên ngoài tư phòng. Cũng không quên luồn
hàng vạn sợi mộc ti khí xuống nền phòng lát đá thỏi vuông vức mà kiểm tra kỹ
càng một lượt, xong xuôi mới quyết định tọa thiền, sử ra Quang Ám Song Vũ Linh
Tâm Pháp, bắt đầu thôn phệ 2 cỗ hàn băng liệt hỏa khí bấy lâu vẫn quanh quẩn
trên đan điền.
Trải qua nhiều sự thập tử nhất sinh, Trần Khánh Dương quá rõ việc tu vi thấp
sẽ bị đánh chết như thế nào. Đôi khi còn đơn giản hơn việc người ta đạp chết
một con kiến nữa. Bởi vậy nên hiện tại đề thăng tu vi là việc vô cùng cấp
thiết. Mà hắn chỉ có 2 ngày đã tới võ hội.
Nói về cái võ hội Tam trụ Cổ Vực kia thì hắn cũng chẳng biết rõ ràng gì lắm,
nhưng có vẻ là sẽ gặp sơ qua một chút nhất bang nhất phái còn lại trong Cổ
Vực, ít nhiều cũng dò hỏi được thêm nhiều thông tin. Trước mắt thì địch thủ
của hắn là đám tàn binh Thông Thiên Hội, nhưng đám đó thì trở về hắn sẽ dẹp
yên mà lấy lại những địa bàn vốn có. Có điều, động tới Thông Thiên Hội, ắt sẽ
phải động tay động chân vào vài bang hội lẻ tẻ gì đó khác.
Nếu chỉ là một Thông Thiên Hội thì cũng không đáng lo lắm, có lẽ cũng chẳng
động gì tới mấy tông phái lớn. Nhưng một khi đã gây chiến tranh toàn diện thì
có nghĩa là không sớm thì muộn, cũng phải đánh nhau với Tà Thần Bang một phen.
Cũng không biết được là nếu đánh xong thì cái thứ gọi là Vạn Thú Khí Cổ Thần
phái gì gì kia có thừa nước đục thả câu mà móc lòi họng hắn ra không nữa. Cho
nên việc tham dự võ hội đó, hắn đã hạ quyết tâm.
Kể ra thì việc này có chút phức tạp. Vốn mấy tông phái lớn chẳng để tâm tới
cái mảnh đất không chút giá trị của Thái Dương Môn, chính vì vậy mà cho tới
hiện tại thì cũng chỉ vài thể lực nhỏ lẻ mới dòm ngó mà thôi. Thế nhưng Thông
Thiên Hội đấy bành trướng chẳng qua là bởi có sự bảo trợ của Tà Thần Bang cho
nên mới tác oai tác quái đến vậy. Vả lại, một khi đã thực sự chiến tranh với
những đối thủ nhỏ, không sớm thì muộn, Tà Thần Bang kia sẽ đánh hơi được mối
đe dọa từ Thái Dương Môn, cho dù Trần Khánh Dương không muốn gây sự với Tà
Thần Bang đi chăng nữa thì bọn chúng cũng sẽ tìm cách thôn tính, nuốt gọn hắn
mà thôi.
Vận lên tâm pháp, luồng hàn băng liệt hỏa khí kia chia làm 2 phần, chạy theo
Nhâm mạch và Đốc mạch Trần Khánh Dương rồi luân phiên đổi vị trí cho nhau,
khép lại vòng chu thiên, liên tục bồi bổ những linh khí thiên địa vào đan điền
và não hãi.
Ngó vô đan điền thì đám mây li ti hiện tại đã ngày càng từ từ dày đặc, rất mau
đã tụ lại, thế nhưng não hãi thì Trần Khánh Dương chỉ có thể cảm thán mà thôi.
Có bao nhiêu linh lực bơm vào đều bị tấm hộ thuẫn óng ánh quang mang kia cắn
nuốt hết bảy phần. Tốc độ cắn nuốt đó chỉ giảm khi linh lực hắn còn một phần
ba mà thôi. Còn hiện tại thì cứ bổ sung thêm là lại bị trấn lột, thế nhưng
cũng đành mặc kệ chứ chẳng làm gì nổi thứ khốn kiếp đó.
Mà cái bộ tâm pháp biến thái này lại có một điểm lạ đời đó là không chỉ bồi bổ
đan điền và não hải, chẳng hiểu lí do vì đâu mà luôn có một luồng khí bàng
bạc, rất nhỏ tưởng chừng mỏng manh vô cùng, cứ mỗi lần tu luyện là y như rằng
sẽ xuất hiện từ đan điền, kết nối hết thảy kì kinh bát mạch của hắn rồi như
thể đám bạch vụ nhỏ xíu đó đâm chọc vào một hệ thống các huyệt đạo như mạng
nhện kia mà liên tục tẩm bổ.
Vốn là huyệt đạo chỉ như những trạm trung chuyển, hệ thống kinh mạch lại có
thể ví như là cái ống nước, trong khi đan điền chính là bồn chưa nước, nhưng
cái Quang Ám Song Vũ Linh Tâm Pháp này lạ đời ở chỗ là không chỉ bồi dưỡng bồn
chứa mà nó lại cũng mơ hồ bồi dưỡng luôn cả những trạm trung chuyển. Đáng lí
thì quá trình luyện công xảy ra trước, sau khi đạt đến một mức độ nhất định,
kinh mạch không còn chịu nổi áp lực của khí nữa thì tu luyện giả mới tính tới
việc luyện thể để gia tăng độ dẻo dai cho kinh mạch. Thế nhưng mà Trần Khánh
Dương lúc này thì vừa luyện công cũng lại chính là luyện thể luôn một lần, đều
nhờ vào thần diệu của Quang Ám Song Vũ Linh Tâm Pháp. Thế mới lạ đời!
Mà mặc kệ điều đó, hiện tại thì Trần Khánh Dương sau bữa yến tiệc vừa rồi lại
phát hiện thêm một công năng kì dị của loại tâm pháp bá đạo này là có thể “bật
auto” (tự động) mọi lúc mọi nơi, thích thì mở, thích thì đóng, cũng chẳng ảnh
hưởng gì nhiều tới khí tức phát ra, gần như lúc nào cũng có thể tu luyện được.
Chỉ khác ở chỗ là nếu hắn để tự thân tâm pháp hoạt động thì tác dụng thôn phệ
thiên địa chi khí có trong đan dược bị thấp xuống xuống chỉ còn một phần năm
lúc hắn chú tâm mà thôi.
Điều đó thực sự là một điểm biến thái quá tay của lão tác gia khiến Trần Khánh
Dương hoàn toàn có thể đặt cho tâm pháp tự động thôn phệ 2 luồng khí lực tồn
tại trong cơ thể hắn kia mà tranh thủ thời gian lĩnh ngộ thêm những nguyên tố
khác hoặc có thể dọn dẹp bếp núc, lau dọn nhà cửa giúp cho nương tử. À
ờm...hắn chưa có nương tử, phải là gây dựng Thái Dương Môn chứ!
Theo những gì đã tâm sự to nhỏ với Tôn Bạo Thiên thì Trần Khánh Dương biết
được là chiêu thức không có mạnh, không có yếu, tất cả chỉ phụ thuộc là trình
độ lĩnh ngộ nguyên tố đặc trưng mà cấu thành công kỹ. Tu luyện giả hoàn toàn
có thể sử dụng một hoặc một vài chiêu thức trong cả một quá trình hành tẩu bôn
ba tới hàng trăm năm và vẫn có thể vượt cấp đánh chết đối phương một cách dễ
dàng, dựa vào trình độ lĩnh ngộ.
Mà bản thân hắn cũng đã được trải nghiệm qua việc đó với Thiên Tàm Kỹ. Vốn Mộc
hệ không phải là một nguyên tố có sở hữu lực công kích mạnh. Nhưng việc lĩnh
ngộ kha khá khiến cho Trần Khánh Dương ngày càng áp dụng thành thạo công kỹ
đó, biến hóa khôn lường, bởi thế mà chỉ cần một nhóm nhỏ trên đầu ngón tay là
cũng có thể dễ dàng giăng bẫy, miểu sát đối phương rồi.
Thế nhưng tính tới thời điểm hiện tại thì hắn mới chỉ có bộ ba là Bạo Hỏa Ấn,
Phá Sơn Ấn cùng với Thiên Tàm Kỹ mà thôi. Tuy đã đạt tới mức tinh diệu thiên
biến vạn hóa, nhưng gặp khắc hệ hoặc tu luyện giả đa hệ khác thì e rằng cũng
phiền phức một phen, cho nên hiện tại bắt buộc phải có một con bài tẩy đủ bất
ngờ và đủ mạnh để đánh ra được đòn hồi mã thương nếu gặp tình huống nguy cấp.
Mặc dù còn một mớ ngọc giản công kỹ của lão Bạch Trì ném cho, nhưng Trần Khánh
Dương lại không học, đơn giản vì cái gì mà đã được sao chép thì có nghĩa là nó
có một mức độ phổ biến nào đó. Rủi gặp kẻ địch mạnh thì ăn hành là điều tất
yếu, đó là chưa kể việc người học thì không bao giờ có thể nắm được tỏ tường
kiến thức của người đã sáng tạo ra, hiệu quả không thể toàn vẹn, cho nên Trần
Khánh Dương lúc này chọn Quang nguyên tố, một thứ hoàn toàn mới lạ, mang yếu
tố vô cùng bất ngờ để làm lá bài tẩy.
-“Hừm...Quang, dịu dàng, không bạo liệt...Có thể đốt chết bất cứ thứ gì trên đường đi...Có thể làm lóa mắt địch thủ...Nhưng nếu Băng và Phong diễn sinh từ ngũ hành tố, thì Quang, là từ đâu?...Hmm...Bản chất là photon di chuyển với tốc độ rất cao, như vậy thì phải điều động công lực tinh thuần vô hệ đi qua Nhâm, Đốc...Dương Kiều hoạt động ngoại thể, vậy hẳn là phải qua Dương Kiều đi!...Không, phải là Âm Dương song Kiều...Nguồn? Đan điền?...Xung mạch chính là cái bể của toàn thân...Vận khí từ đan điền, qua Xung mạch, bơm lên một vòng Nhâm Đốc gia tốc, đưa ra song Kiều...Không được! Hừ!”
Nhắm mắt tĩnh tọa mãi, đã mấy canh giờ trôi qua lúc nào không biết. Hiện tại
thì vầng dương phía đông đã bắt đầu phóng những quang mang rực rỡ lên nền trời
xanh thẳm không một chút gợn bạch vân. Bầu trời yên bình với những khinh phong
vờn nhẹ trên chồi non mơn mởn. Đây đó đã có vài tiếng chim gọi bầy sau mùa
đông dài khắc nghiệt.
Trong tư phòng, chợt có một ý nghĩ trôi qua, Trần Khánh Dương lại lẩm nhẩm:
-“Đúng rồi, nguyên lí đèn Laser! Chẳng phải là gia tốc, giam hãm photon có cùng mức năng lượng cho tới khi nó bộc phát ra sao!...Vậy có nghĩa là đan điền, bơm khí lên Nhâm Đốc, đổ vào Xung, đưa ra song Kiều mà tích tụ tại một điểm...”
Phát!
Piu!...Xèo!
Mở đôi mắt ra, Trần Khánh Dương không khỏi hấp háy đôi mắt mà cười rạng rỡ như
ánh bình binh hiện đã bắt đầu chiếu rọi những quang mang đầu tiên xuống Cổ
Dược Tông.
Hắn cứ đăm đăm nhìn ngắm cái lỗ đen thui trên trụ nhà sơn son đối diện hiện
đang tỏa ra nghi ngút khói. Liền đó cũng từ từ tiến lại quan sát kỹ càng. Quả
nhiên đòn vừa rồi bắn ra khiến cho một lớp gỗ dày tới nửa tấc bị thiêu cháy,
mà nhiệt độ cao bất thường khiến cho những thớ gỗ tại chỗ bị đòn lập tức nổ
bung, để lại dấu vết là một cái lỗ sâu có thể đút lọt ngón tay cùng với một
chút vụn than nghi ngút khói rơi rụng trên sàn.
Liền đó, Trần Khánh Dương thử vận công lại, tập trung luồng khí lực vào đầu
ngón trỏ bàn tay phải như vừa nãy, chĩa vào phía bên cạnh cái lỗ đen thui vừa
rồi. Chỗ tích tụ kình khí khiến cho năng lượng bị dồn nén lại đến cùng cực,
làm cho đốt ngón tay hắn sáng rực những quang mang, trông như một bóng đèn nhỏ
rực rỡ vậy. Đến khi ngón tay hắn bắt đầu cảm thấy nóng rát liền hô một tiếng:
Bắn!
Piu!...Bục!
Một tia quang mang chớp lên, liền đó nhiệt độ nóng khủng khiếp đến từ năng
lượng của tia quang mang đó khiến cho không khí giãn nỡ đột ngột mà phát ra
một tiếng “piu” vừa rồi. Còn âm bục tiếp theo là phát ra từ cái cột nhà, mà
hiện tại thì dấu vết để lại có thể nhét vừa 2 ngón tay, sâu hoắm, tỏa ra những
khói nửa trắng nửa đen ngùn ngụt. Mà chỗ gỗ bị thiêu đốt đến bạo phát thì bắn
ra nhiều mảnh than nhỏ xíu, lăn lóc trên nền phòng mà tỏa khói nghi ngút.
Yay! Thành công! – Trần Khánh Dương la lớn một tiếng, không khỏi vui mừng.
Dương huynh! Chàng đang làm gì đấy? – Bên ngoài cửa có tiếng gọi trong
trẻo.
À à...không...không có gì, ta đang nói chuyện một chút thôi!
Có ai trong đó sao?
À không không, ta nói chuyện với anh bạn nhỏ một chút thôi!
Hứ!
Tiếng bước chân bên ngoài bỗng dưng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Lúc đó thì Trần Khánh
Dương mới chợt nhớ ra là hình như hắn đã quá phấn khích mà bị bấn loạn khi
nghe tiếng gọi, chính vì vậy mà đã nói một điều gì đó không được hay ho cho
lắm. Tuy vậy nhưng cũng mặc kệ đi, hắn liền quay lại phía dấu vết vừa rồi,
nheo nheo mắt gật gù:
Đoạn, liền tạt luôn ấm trà trên chiếc bàn con trong tư phòng lên 2 vết bắn ban
nãy, đề phòng đám than cháy âm ỷ bên trong bắt lửa. Liền đó cũng mở hết mấy
lớp cấm chế bên ngoài tư phòng ra, đoạn trầm ngâm:
Phải nói, một công pháp tuy có phần lợi hại, nhưng hao tổn quá nhiều như vậy
thì không ổn chút nào. Bắn ra được 3 nhát thì cạn luôn đan điền, e có chút bất
tiện. Mà tính ra thì chỗ nội lực kia chỉ để lại một vết rộng có vài tấc thì
dường như cũng không được hiệu quả cho lắm, có thể gọi là “đầu tư lỗ vốn”
được. Nhưng được cái là chiêu này có yếu tố bất ngờ, khó mà cảnh giác được,
tầm bắn cũng lại tương đối xa, e là có thể so sánh được với một cây Colt
Annaconda không chừng.
Nhưng chuyện cũng đã rồi thì kệ nó đi, hiện tại cái Trần Khánh Dương cần là
một con bài tẩy, và lúc này thì đã có được một con bài tẩy vô cùng bất ngờ.
Còn hiệu quả tới đâu thì còn phải xem người sử dụng thế nào nữa.
Hắng giọng một cái, gạt đi những suy nghĩ miên man trong lòng, Trần Khánh
Dương bước tới mở cửa, đoạn vươn vai một cái dưới ánh bình minh rực rỡ rồi
thong thả rảo bước trên những dãy hành lang trải dài, hướng về phía biệt viện
của Dược Linh Thủy.