Người đăng: dragonf4393@
Tiệc tàn, rượu tan, những phần cuối buổi yến tiệc thì chẳng có gì đáng nói. Mà
hiện tại thì sự việc tại xảy ra bên trong tông chủ tư phòng mới có điểm đáng
ngờ.
Hiện tại thì Tử Mộc Lan đang vận một bộ đầm lụa mỏng manh, trắng muốt. Tuy
nàng cũng đã quá tam tuần nhưng có thể nói là vẻ diễm lệ bên dưới lớp lụa mỏng
manh kia vẫn như mười tám đôi mươi. Đó là điều tất yếu xảy đến với những tu
luyện giả có tu vi cao, họ có thể giữ được nét thanh xuân mãi cho tới một con
số ấn định nào đó, tu vi càng cao thì tuổi thọ cũng tăng theo.
Có điều, nét diễm lệ kia không giấu được gương mặt hằm hằm như chực ăn tươi
nuốt sống Dược Linh Sơn vậy. Dù là trước đó nàng đã phát tiết khiến một đoạn
sông nhỏ phía xa Cổ Dược Thành bị xới tung lỗ chỗ như thể bị bom đạn cày nát
với những hố lớn có đường kính không dưới 5 trượng. Thế nhưng có vẻ việc bị
một tên tiểu tử còm cỏi, quê mùa dắt mũi ngay trước một hội đồng nội môn trên
dưới ngàn thân ảnh mà lại không thể một nhát đập chết hắn, khiến nàng không
cách nào nuốt trôi được cục tức này.
Dược Linh Sơn thì bên ngoài uy thế bá đạo, khảng khái bác ái, nhưng sợ vợ còn
hơn sợ cọp. Mà trong tình trạng này thì có thể nói là thân ảnh cao lớn này cứ
khúm núm như thể một con hổ có lá gan chuột nhắt vậy. Lưng hùm vai gấu để làm
gì chứ, chỉ cần một ngón tay của nương tử hắn gõ nhẹ xuống bàn cũng làm hắn
run rẩy như con thỏ đế. Cũng đúng thôi, từ ngày quen nhau đến giờ, ngay cả
việc hắn từng có chút chủ ý với mấy nữ tử mơn mởn ngoài kia thì cùng lắm cũng
ăn khổ với nàng vài tháng là hết. Và cũng chưa có khi nào mà Tử Mộc Lan lại
phát nộ hỏa đến mức này.
Sở dĩ nàng không thể một chưởng đánh nát cái thân ảnh bé nhỏ vận y phục lam,
lúc nào cũng tiếu ngạo trên môi kia là bởi hắn quá tài. Tài đến mức mà qua một
đoạn cầm là đã nói trúng tim đen của nàng với chỉ một nửa câu “tiếu tàng đao”
cũng khiến nàng chột dạ. Mà còn hơn thế, hắn tài đến mức mà chỉ một chiêu, nắm
được ngay điểm yếu lớn của Cổ Dược Tông, rồi dựa vào đó mà đưa ra một bản hợp
đồng viết sẵn, khiến nàng hấp tấp kí vào, thậm chí còn chưa kịp đọc rõ những
gì được ghi trong đó.
Cũng may, tên tiểu tử đó chỉ là làm ăn đơn thuần chứ không hề lợi dụng Cổ Dược
Tông một chút nào. Tính ra thì vũ khí mua về chưa chắc đã tiêu hao, nhưng hắn
mua đan dược cùng với lương thực của Cổ Dược Tông thì không sớm thì muộn cũng
phải mua tiếp. Đơn giản là Thái Dương Môn với bán kính trên dưới 80 dặm xung
quanh đều là sỏi đá, xa hơn nữa thì bốn bề cũng lại núi đá, hay còn gọi là
mảnh đất “chó ăn đá gà ăn sỏi” chẳng ai thèm ngó ngàng tới. Tuyệt không thể
trồng dược thảo hay là lương thực hoa màu gì cả.
Mà ngay trong Thanh Hoa Lâm thì cũng là núi đồi trùng điệp, không thể cải tạo
cho nên Thái Dương Môn chính xác là đã dựa vào Cổ Dược Tông của nàng để tìm
đường sinh nhai nếu muốn phát triển rộng.
Mà thực ra những điều trên đều là do nàng nhận định cũng như là nhận thức của
nhiều người mà thôi. Chứ dưới góc nhìn của Trần Khánh Dương thì lại khác à
nha. Chỉ cần nếu ra một điểm là hắn đang còn có ý định nhập khẩu một số lượng
lớn mật đường chiết xuất từ cây mía để làm thuốc phóng cho hỏa tiễn, rồi lại
bán lại chính cái thứ hỏa tiễn mà có tới 8 phần là nguyên vật liệu nhập từ Cổ
Dược Tông với giá rẻ lại cho chính Cổ Dược Tông với giá thành gấp đôi thì mới
thấy được cái máu con buôn tàn bạo của tiểu tử này đó a! Nhớ rằng là bản cam
kết kia chỉ nói tới việc giảm giá chứ chưa hề đưa ra một con số cụ thể nào,
cho nên sinh tử của Cổ Dược Tông hiện đang bị đe dọa một cách hững hờ mà ngoài
Trần Khánh Dương ra thì thần không biết, quỷ không hay.
Lại nói về tên tiểu tử kia, hắn đưa ra điểm yếu của Thái Dương Môn như vậy
khiến cho nàng cũng có chút nghi ngờ, không lẽ một kẻ có gan dắt mũi được nàng
một đoạn mà lại dễ dàng đưa ra điểm yếu chí mạng đó sao? Thế nhưng đổi lại thì
hắn cũng đã nắm được nhược điểm lớn nhất của Cổ Dược Tông mà tiến hành trao
đổi.
Vốn ban đầu nàng còn định không thu thập được người thì thu thập được xác.
Không ngờ hắn lại quẩy tung yến tiệc một phen, rồi liền đó lại đưa ra một cây
châm mà nàng lập tức tự nắm vào. Cho tới khi phát hiện thì đã quá muộn, bút đã
sa, còn gà chết hay chưa thì tùy thuộc vào nàng. Bản hợp đồng đó không chỉ là
kí kết giữa an ninh của Thái Dương Môn và Cổ Dược Tông, mà cũng chính là tên
khốn kiếp kia đã bắt nàng tự hạ bút công nhận việc bảo đảm an nguy của hắn tại
Cổ Dược Tông này. Thế thì bảo nàng bình tĩnh thế quái nào được chứ?
Một tấm giấy, hắn mua mạng hắn từ trong tay nàng, đơn giản và gọn gàng. Càng
nghĩ lại càng khiến sắc mặt của nàng thâm trầm hơn, hiện đã lại bắt đầu có dấu
hiệu thở dốc nghiến răng.
Dược Linh Sơn từ lúc trở về tư phòng, thay bộ trường bào ra thì hiện đang còn
xun xoe rất mực cười nói bóp vai nắn chân cho nương tử. Bộ dạng ti tiện thảm
hại vô cùng. Ngó thấy nét mặt nương tử hắn có phần xuống sắc trở lại, liền
lăng xăng chạy rót một chén trà, hai tay cung kính đưa cạnh.
Tử Mộc Lan giật phắt lấy, uống một hơi cạn sạch chén trà, lại đưa ra cho Dược
Linh Sơn rót tiếp chén nữa. Ba lần như vậy thì sắc mặt nàng mới giãn ra được
một chút. Liền đó thì Dược Linh Sơn xởi lởi:
Tử Mộc Lan quắc mắt một cái khiến Dược Linh Sơn câm như hến, lại đưa chén trà
ra cho hắn rót thêm ba lần nữa. Trong lòng Tử Mộc Lan thì nàng bày ra mọi thủ
đoạn, tàn nhẫn bạo tâm chẳng qua cũng chỉ vì muốn phu quân nàng, nhi nữ nàng
có cuộc sống tốt hơn mà thôi. Cây cao đón gió lớn, nàng vốn trước kia dịu dàng
thùy mị, nhưng lấy phải tên võ phu này thành ra mới biến đổi sâu sắc đến thế.
Vậy mà không nghĩ đùng một cái, xuất hiện một tiên tiểu tử chẳng rõ tung tích,
tất cả những gì nắm được cũng chỉ là từ khi hắn xuất hiện trên đỉnh Thái Dương
Môn. Hành tung thần thần bí bí, mà đùng một cái nữa thì tên mất nết đó lại
khiến nhi nữ của nàng biến đổi toàn diện. Mà hiện tại thì cũng khiến nàng tức
chết. Thực nàng càng muốn điều ra rõ ràng hơn, quyết tìm ra tới từng sợi lông
của hắn đã rơi ở những vị trí nào trên bản đồ. Tuy là nàng không hề biết những
cạm bẫy mà hắn đã chăng ra trùng trùng điệp điệp kia, nhưng với tâm cơ của cự
đầu một tông phái có bề dày lịch sử thì nàng vẫn có thể cảm nhận được một mối
đe dọa ẩn tàng nào đó bên trong tấm giấy chi chít chữ trên bàn.
Hồi lâu, Dược Linh Sơn lại xởi lởi:
Phu nhân à, giận vậy thì thôi, đến khi vào võ hội Cổ Vực này, hắn chết chắc
rồi còn gì!
Câm!
Vâng vâng, ta câm, ta câm, phu nhân bớt giận.
Hừ! Lão thì biết cái gì! Không thấy nhi nữ ta thay đổi đột ngột như vậy
sao? Lại còn là thay đổi toàn diện nữa. Lão nói thử xem, có cái sinh nhật nào
mà tiểu Thủy lại vận bộ y phục lộng lẫy đó không? Có cái lúc nào mà tiểu Thủy
điểm trang không? Có cái lúc nào mà tiểu Thủy của ta ngừng chọc phá mấy lò
luyện đan không? Hừ!
Thì nói cho cùng thì tới võ hội, hắn khắc không bò ra được còn gì! Tu vi
bằng đấy thì chẳng thẳng cẳng mới lạ!
Thực, nói chuyện với kẻ ngốc như lão lại càng làm ta tức chết a! – Mặt Tử
Mộc Lan hiện tại nhăn nhó vô cùng, e rằng nếu Tôn Bạo Thiên có mặt ở đây thì
cũng phải ngả mũ tâm phục về độ giống khỉ này.
Hầy, ta có biết đâu!
Biết đâu là biết đâu? Lão ngốc chừa phần thiên hạ với chứ! Suốt ngày đánh
với đấm! Hiện tại mà tên tiểu tử kia có việc gì, không chỉ là Cổ Dược Tông
thiệt hại một tấm hợp đồng mà e rằng cả tiểu Thủy cũng sẽ gặp phiền phức a!
Hửm? Ta thấy đâu liên quan?
Bốp!
Ơ ơ...phu nhân bớt giận mà! Ta thấy thực chẳng liên quan! Cùng lắm sáng mai
ta lập tức bảo hắn hủy thi đấu, đơn giản thôi!
Lão đọc cho kỹ đây này này! – Tử Mộc Lan đay nghiến đập đập vào tấm hợp
đồng hiện đang nằm trên mặt bàn.
Xem qua một cái, Dược Linh Sơn cũng chợt hiểu ra vấn đề, liền tròn mắt nói:
Ây da! Hắn biên cả vô đây a!
Thì đấy! Hiện tại rút quyền thi đấu của hắn thì có nghĩa là hủy luôn tấm
hợp đồng này!
Thì làm lại tấm khác, có gì đâu!
Bốp!
Ai ui da! Phu nhân đại ân đại đức giơ cao đánh khẽ a! Đầu ta đâu phải trái
dừa khô đâu a!
Đầu lão còn rỗng hơn trái dừa khô! Hừ!...Chẳng biết cái gì sất! Vô
dụng!...Tấm hợp đồng này mà bị hủy, chứng tỏ chúng ta rất cần hắn, vậy lão
nghĩ thử xem, hợp đồng mới sẽ có những gì? Không chừng hắn lại ép giá lương
thực hoặc đan dược xuống, vậy còn đỡ, nếu hắn nâng giá vũ khí lên thì chết toi
cả lũ! Hừ!
Ngẫm nghĩ một chút, Dược Linh Sơn nhăn nhó nói:
Nhưng nếu 2 ngày nữa hắn lăn đùng ra thì chẳng phải chúng ta cơm toi sao!
Lão bảo ai cơm toi đấy? – Tử Mộc Lan trừng mắt đanh đá, tiện tay tóm luôn
một bên tai phu quân mà day day tận lực.
Là bảo ta, bảo ta cơm toi! Ây da!
Hừm, cũng đúng, nếu hắn lăn đùng ra thực thì lại đổ vỡ hết cả! Haiz...Cái
sọ dừa của lão xem chừng cũng không rỗng lắm. Hừm, thôi để mai tính tiếp, ta
mệt rồi!
Hì hì, nào nào để ta đỡ phu nhân nào!
Có một số việc tuy làm thì mệt một chút, nhưng có tác dụng giải tỏa căng thẳng
lại rất tốt. Mà đó là việc mà người lớn không cần nói ai cũng biết là việc gì.
Thì đúng là việc đó lúc này đương xảy ra rồi! Chỉ là tác gia không tiện soi
mói việc này thôi a!
Này! Nghĩ đi đâu thế? Đang nói trong tông chủ tư phòng thôi nhé! Không phải
bên kia đâu!