Hợp Đồng Sóng Gió.


Người đăng: dragonf4393@

Thêm một khoảng thời gian dài dắt mũi Dược Linh Thủy chạy lòng vòng khắp Cổ
Dược Tông nữa thì hiện tại trời đã sẩm tối. Lúc này thì Trần Khánh Dương mới
chịu nhường lại vị trí “dắt mũi” kia cho Dược Linh Thủy, dẫn hắn tiến về nơi
đại điện Cổ Dược Tông. Dĩ nhiên, sau một ngày dài thì hắn phải chờ nàng ngâm
mình hết nửa canh giờ, sửa soạn đàng hoàng, phục trang lộng lẫy rồi mới đưa
hắn đến nơi cần phải đến.

Có điều, phải khâm phục trình độ...ở dơ của Trần Khánh Dương đã đạt tới mức
thượng thừa khi mà cả một ngày hoạt động như vậy, nhưng hắn chẳng tắm rửa gì
sất, chỉ cầm chiếc gương đồng nhỏ trong túi trữ vật, soi soi một chút xíu là
được.

Thực ra, trong hoàn cảnh này thì không hẳn là Trần Khánh Dương chủ động ở dơ,
mà tâm tư hắn chính là ở thế bị động. Bởi với một tông môn có bề dày lịch sử
thế này, lại chuyên nghề điều chế đan dược thì không thể khẳng định được là
trong nước bồn tắm có pha loại độc dược kì dị nào đó hay không. Điểm này làm
Trần Khánh Dương không hề yên tâm chút nào. Ai mà biết được nhỡ như có bị ám
toán, đơn giản chỉ là một loại độc dược nào đó ngấm vào da thịt rồi theo huyết
mạch mà phong bế tu vi thì hắn lập tức như cá nằm trên thớt ngay.

Chính vì vậy mà buộc phải sử ra trình độ ở dơ đạt tới mức kinh khủng khiếp của
bản thân mà thôi. Có điều, hắn cũng lặng lẽ dùng một ít bột sáp đã chuẩn bị
sẵn từ lâu mà xoa vào vài chỗ nhạy cảm hiện đẫm mồ hôi để ngăn ngừa việc mùi
cơ làm cho người nào đó bên cạnh cảm thấy khó chịu.

Dĩ nhiên, chỉ là át bớt chứ không chủ tâm xóa mọi dấu vết kia đi. Đơn giản là
hormone nam Testosteron chính là một loại nước hoa tự nhiên ăn đứt mọi loại
nước hoa hảo hạng nhất. Tác dụng có thể nói là kích thích phái nữ điều tiết
lượng Ostrogen mà cảm thấy gần gũi hơn. Một phần khác cũng chính là một lời
đánh động vô hình với cánh nam tử khác theo kiểu “lão tử không phải hạng xoàng
a! Mùi của lão tử mạnh hơn của ngươi a!”. Mà trong thế giới tự nhiên thì những
con đực đôi khi chỉ cần cảm giác sức mạnh của nhau qua sự vô thanh vô tức của
Testosteron mà làm qua quyết định chiến hoặc hòa. Thế giới văn minh thì còn
người dường như đã vô thức quên đi điều đó, nhưng tại đây thì Trần Khánh Dương
lại sử dụng thứ uy áp đến từ cấp độ gene đó để mà hành sự.

Mà đó là chuyện ngoài lề, còn hiện tại thì Trần Khánh Dương đang ngồi ở một vị
trí khiến cho đám trẻ trâu lúc trưa lại càng bội phần ghen ăn tức ở, đó là
ngay bên phải Dược Linh Thủy. Mà bên trái nàng là Tử Mộc Lan, qua nữa thì
chính là phụ thân của Dược Linh Thủy, chính là Cổ Dược Tông chủ Dược Linh Sơn.

Nói về vị trí ngồi thì cũng nói về chiếc bàn tiệc một chút, hiện được ghép bởi
rất nhiều bàn lớn gộp lại giữa đại sảnh rộng rãi, tương đương với quy mô của
đại điện trung tâm Thái Dương Môn. Chiếc bàn này hiện đã có tới trên dưới ngàn
người ngồi vào, trải khăn trắng, bài trí xa hoa với những thực phẩm đựng trên
mâm đĩa lớn nhỏ, đều làm từ vàng bạc khiến cho chiếc bàn khủng bố này cứ lung
linh lên dưới ánh đèn lồng treo cao, liên tục tỏa ra những quang mang lấp
lánh.

Lại trở lại vị trí của Cổ Dược Tông chủ Dược Linh Sơn thì nghiễm nhiên là chủ
tọa đầu bàn rồi, bên phải thì vừa nói ở trên, còn bên trái là một dàn đông đảo
những trưởng lão rồi tới hộ pháp. Những vị trí còn lại tính từ bên phải Trần
Khánh Dương kéo dài ra cuối bàn thì đều là những thân đệ tử của Cổ Dược Tông,
còn đám đệ tử nội môn thì không được ngồi vào mà phải canh gác phía bên ngoài.

Sở dĩ được ngồi ngay tại vị trí này chính bởi Trần Khánh Dương là khách mời
danh dự của Tử Mộc Lan. Sau một màn thảo ra một bộ lịch dùng để thao túng vụa
mùa ban sáng thì thực, nàng phải tâm phục khẩu phục tên tiểu tử này, muốn lôi
kéo hắn về dưới trướng. Có điều, mật báo đã cho nàng biết vài thông tin sơ bộ
về Trần Khánh Dương chính là môn chủ Thái Dương Môn khiến cho nàng có chút ngỡ
ngàng.

Tuy Thái Dương Môn tiêu điều đến nỗi chỉ có mấy thế lực bèo bọt ngoài rìa mới
tham sân si mà tranh chấp địa bàn, nhưng kể ra mà nói, Trần Khánh Dương mới
nhậm chức không bao lâu đã có thể ít nhiều âm thầm chấn hưng thế cục thì không
thể xem thường được. Hơn nữa, việc hôm nọ xảy ra ẩu đã, dùng vài chục tên ăn
mày đánh tan mấy trăm người Thông Thiên Hội thì không phải là chuyện đùa.

Mới ban đầu nàng còn bán tín ban nghi, cho rằng việc Trần Khánh Dương ra tay
một quyền miểu sát tên hội chủ kia là do hư cấu bịa đặt. Thế nhưng khi nhận
được tin tức từ mấy vị hộ pháp vẫn âm thầm bảo an cho Dược Linh Thủy về việc
ban trưa hắn nhẹ nhàng quăng tên đại đệ tử của phu quân nàng chỉ trong vòng
nửa nốt nhạc đã bay ra khỏi tửu quán khiến nàng có chút nghi ngại về thực lực
ẩn giấu của Trần Khánh Dương.

Có điều, dù soi mói cỡ nào đi chăng nữa thì thu được kết quả cũng chỉ là vẻ
ngạo nghễ bất cần đời của tên tiểu tử kia mà thôi. Lúc này thì trong đầu Tử
Mộc Lan đang chằng chịt những kế sách âm thầm bủa vây quyết tóm sống cho bằng
được tên tiểu tử này ngay trong yến tiệc, cho dù hắn có là môn chủ Thái Dương
Môn đi chăng nữa, về dưới trướng nàng thì tuyệt, không có được thì diệt, quyết
không để một mầm mống bá đạo vươn lên mà uy hiếp được sự vững mạnh của Cổ Dược
Tông.

Sau màn chào hỏi bắt tay các kiểu con đà điểu của Dược Linh Sơn thì Trần Khánh
Dương tuy ngoài mặt ra vẻ tươi cười, nhưng cũng đã nhận ra sát khí ẩn tảng sau
nụ cười tiếu lý tàng đao của vị tông chủ phu nhân đang ngồi rất gần hắn kia.
Có điều, hiện tại đã dám dấn thân vào hang rồng huyệt hổ thì hắn chỉ còn có
thể chứng tỏ bản thân để đạt được mục đích mà thôi.

Lại nói về phía mấy vị trưởng lão đối diện bên kia thì có vẻ đang khinh thường
Trần Khánh Dương ra mặt, không đặt một tên tiểu tử tới chút khí tức tu luyện
giả cũng không có kia vào mắt cho nên cũng chẳng chào hỏi gì hắn mà chỉ rặt
tám dóc với nhau.

Kể hết một lượt mà lại bỏ qua sự thay đổi của Dược Linh Thủy thì có chút thiệt
thòi cho nàng. Bởi trước đây, chẳng bao giờ nàng trang điểm nửa phần, lại cũng
chỉ thích đúng một mẫu xiêm y đơn giản óng ánh sắc vàng mà thôi. Thế nhưng
hiện tại thì nàng lại vận một bộ lễ phục cầu kì, làm tôn thêm vẻ kiều diễm của
bản thân, mà trên gương mặt tha thướt kia cũng có một chút dược phẩm khiến
nàng càng trở nên lung linh hơn giữa yến tiệc. Mái tóc bồng bềnh thường ngày
vẫn chỉ là cột tém một vài kiểu đơn giản thì hiện tại được đan kết một phần,
dùng một cây ngọc trâm lam sắc cố định, quấn quanh một phần khác xõa ra, trông
như song long vần vũ, vô cùng kiều diễm.

Một màn này khiến cho cả đám đông đệ tử phía xa cứ len lén nhìn ngó, không dám
ngắm thẳng, trong lòng thầm đố kị với kẻ bên phải nàng. Thế nhưng cái tên chất
tiệt có phúc không biết hưởng bên cạnh nàng kia thì lại chẳng đặt vào mắt, bộ
dáng vẫn rặt một kiểu thờ ơ đặc trưng của hắn.

Lúc này, Tử Mộc Lan mới khẽ đứng dậy nâng chiếc cốc vàng về phía Trần Khánh
Dương mà nói lớn:


  • Thực là ban sáng, sự việc hội ngộ tiểu môn chủ quá bất ngờ, ta có chút thất
    lễ, mong tiểu môn chủ bỏ qua cho, hiện tại xin chúc môn chủ Thái Dương Môn sức
    khỏe!

Trần Khánh Dương cũng lập tức nâng chiếc cốc bạc lên đáp lời:


  • Tiền bối quá lời rồi, tiểu tử nhỏ mọn, được sự chúc phúc này của tiền bối,
    quả thực là mấy đời tu đạo mới được a! Xin chúc tiền bối giữ vạn xuân xanh,
    chúc cho Cổ Dược Tông ngày càng lớn mạnh! Kính tiền bối!

Thái độ cung kính, phong thái đĩnh đạc này khiến cho Dược Linh Sơn có chút
ngạc nhiên, không hiểu trong Cổ Vực này moi đâu ra được một tên tiểu tử khí
chất ngời ngời như vậy, ban đầu vẫn còn ngỡ là đồng bạn gì đó của Dược Linh
Thủy thôi chứ. Nhưng thê tử hắn đã mở lời, thì hắn cũng quyết không kém cạnh,
đợi hắn cạn chén xong thì liền cười cười nâng cốc:


  • Hầy! Tiểu môn chủ khiêm tốn quá đó! Ta rất hận hạnh! Được biết môn chủ hiện
    là đồng bạn của nhi nữ ta đúng chứ?


  • Tiền bối quá lời rồi, vãn bối cũng may mắn quen biết được Dược cô nương mà
    thôi, không ngờ là lại có diễm phúc trở thành khách quý của Cổ Dược Tông a! –
    Trần Khánh Dương còn chưa kịp ngồi thì hiện tại lại tự rót ra một cốc khác.


  • Hẩy! Tuổi trẻ tài cao, khí phách hiên ngang, cung kính không sợ hãi cũng
    không siểm nịnh, thực là phúc cho một Trần gia có được một tiểu anh hùng đó a!
    Nào, cốc này ta chào ngươi!


  • Đa tạ tiền bối đã khen! Vãn bối xin nhận ân tình này, kính mong Cổ Dược
    Tông đời đời hưng thịnh a!


Cạn chén xong, Trần Khánh Dương cũng chưa vội ngồi xuống. Luật ngầm trên chiếu
rượu chính là “có đi thì phải có lại”, người mời thì một lát sau cũng phải mời
lại, nếu không sẽ vướng vào 2 chữ “thất lễ”. Điều này hắn quá rõ qua những
cuộc nhậu với cán bộ cấp sĩ quan ở tiền kiếp, mà ngay trong giới thương gia
hắn từng có vài dịp hội ngộ cũng đều chung một luật ngầm này. Cho nên hiện tại
thì hắn tự rót ra một cốc đầy, liền nâng lên cung kính:


  • Hai vị tiền bối, vãn bối rất lấy làm vinh hạnh vì may mắn có mặt ở đây ngày
    hôm nay, cũng chính là yến tiệc mừng sinh nhật của Dược cô nương, mà điều này
    đều là do song vị ban cho, hiện tại ly này kính chúc hai vị vạn thọ vô cương,
    sánh ngang trời đất, cũng là chúc cho nhi nữ hai vị là thiên kim chi nữ Dược
    Linh Thủy cô nương sắc nước hương trời, có thể sinh sống vạn năm an bình cùng
    với sự nghiệp Cổ Dược Tông thiên thu vạn tải a!

Cả Dược Linh Sơn lẫn Tử Mộc Lan đưa mắt nhìn nhau một cái, không nghĩ là tên
tiểu tử quê mùa trước mặt cũng biết được luật ngầm này, có điều, đứng giữa một
cuộc yến tiệc lớn đến vậy mà hắn dám cả gan mời riêng hai người, lại còn nói
những lời hoa mĩ chúc một thảy từ trên xuống dưới, không lẽ hắn mới là tông
chủ Cổ Dược Tông?

Liền đó cả đôi phu thê này đứng dậy nâng cốc, Dược Linh Sơn tủm tỉm cười thú
vị, nheo nheo mắt nói:


  • Khẩu khí lớn lắm! Lá gan to lắm! Quả thực là kì mã xuất phế thôn a! Được,
    cốc này ta thay mặt Cổ Dược Tông nhận lời chúc này của ngươi!


  • Hây! Thái Dương Môn chủ thực làm ta phải nhìn với ánh mắt khác rồi đó a!
    Không nghĩ được thực sự là anh hùng xuất thiếu niên, mời!


Cạn cốc xong, Trần Khánh Dương chưa chịu ngồi xuống, mà lại tiếp tục rót ra
thêm một cốc khác trước sự ngỡ ngàng của cả gian đại điện, không biết là tên
tiểu tử này liệu tửu lượng tới đâu nữa. Cái cốc này không hề bé, tính ra chỗ
rượu có thể rót đầy một bát cơm, vậy mà nãy giờ hắn đã làm một hơi 3 cốc rồi,
không lẽ lại là sâu rượu?

Khổ nỗi, đâu ai biết là bởi vì thứ rượu này ngâm tẩm bằng những dược thảo được
tuyển chọn kỹ càng, dược lực rất tốt, mà cái Quang Ám Song Vũ Linh Tâm Pháp
biến thái của hắn hiện tại lại đang âm thầm vận lên thôn phệ những dược lực
đó. Xem như là rượu vào thì tu vi đề thăng vậy. Thực là hắn không định để cho
người khác tu luyện đây mà!

Đã vậy, cái tâm pháp quái dị này khi gặp rượu lại còn có thể một tác dụng nữa
là biến ngay chất Ethanol trở thành một nguồn năng lượng, thiêu đốt bài trừ
những tạp chất có trong dòng khí đi qua mấy vòng chu thiên, thay vì sử dụng
chính công lực để luyện hóa, thì hắn đang dùng một nguồn nhiên liệu từ bên
ngoài, làm cho tu vi đã không hao tổn mà ngược lại, tận dụng tối đa những gì
đã vào trong cơ thể.

Sau 2 cốc vừa rồi, chính vì dược lực mạnh, xuống dạ dày, vào ruột non sẽ khiến
hệ tiêu hóa mở hết những kênh hấp thu dinh dưỡng ra, làm cho thành phần cồn có
trong dung dịch trực tiếp ngấm vào vào máu khiến cho cả Dược Linh Sơn lẫn Tử
Mộc Lan hiện có chút chếnh choáng. Nhưng xem chừng tên tiểu tử kia vẫn bình
thản như uống nước lã mà thôi.

Rót xong, Thần Khánh Dương tiếp tục cười cười nâng cốc về phía đối diện mà nói
lớn:


  • Các vị tiền bối, vãn bối thực chẳng đáng là con sâu cái kiến trong mắt các
    vị, nhưng hiện thời thì có thể lấy danh nghĩa Thái Dương Môn chủ ra, mời các
    vị một cốc, các vị tiền bối đều giàu kinh nghiệm sống, mong rằng các vị tiền
    bối nếu không chê thì có có thể chỉ giáo thêm cho vãn bối nhiều điều về sau!
    Kính chúc các vị có thể vạn thọ vô cương, đóng góp nhiều hơn cho Cổ Dược Tông
    ngày càng hưng thịnh a!

Mặc dù trước đó chẳng để ý tên tiểu tử này vào mắt, nhưng hiện tại thì cũng
không thể tỏ vẻ khinh thường với khách mời được, e làm xấu mặt Cổ Dược Tông,
cho nên nhất loạt trưởng lão và hộ pháp cũng đều đứng dậy nông cốc, sau đó
chẳng nói chẳng rằng mà uống cạn.

Trần Khánh Dương sau khi cạn chén, vẫn giữ nét tiếu ngạo, vẫn chưa chịu ngồi.
Thêm một lần nữa, hắn lại rót đấy một cốc trước sự ngỡ ngàn muôn phần. Trên
dưới một ngàn cặp mắt hiện đang tròn xoe nhìn vào tiểu tử chưa ráo máu đầy
kia, không hiểu là tên này ăn gan hùm mật báo gì mà chẳng biết tự bao giờ đã
hoán khách vi chủ, biến chính hắn thành chủ tọa buổi tiệc mất rồi.

Liền đó, Trần Khánh Dương lại nâng cốc về phía những thân đệ tử mà nói lớn:


  • Các vị bằng hữu! Hiện thời lúc trưa có một chút xích mích nhỏ, ta xin tạ
    lỗi với các vị một cốc, cũng là chúc cho các vị tu vi thăng tiến như hoa cỏ
    mùa xuân, bỗng chốc rực rỡ ngát hương cả Cổ Vực, càng ngày càng trở nên mạnh
    mẽ!

Đám người kia vẻ mặt thâm trầm, nhưng cũng nhất loạt cầm cốc đứng lên đáp lễ:


  • Đa tạ bằng hữu! Chúng ta cũng xin tạ lỗi, quả là có chút hiểu lầm nho nhỏ,
    cũng chúc sức khỏe bằng hữu a!

Cạn xong chén này...đờ mờ chứ đoạn này nhạt thật! Có điều, Trần Khánh Dương
vẫn chưa dừng. Hắn lại rót ra thêm một cốc đầy nữa, quay sang bên trái mà nói:


  • Dược cô nương, ta may mắn có duyên quen biết cô nương, hiện tại chúc cô
    nương ngày càng xinh đẹp dịu dàng, xứng đáng là trụ cột của Cổ Dược Tông cũng
    như là niềm mong mỏi của phụ mẫu cô nương a!

Dược Linh Thũy nãy giờ ngồi im re như người ngoài, tròn mắt xem náo nhiệt,
hiện tại cũng tới phiên mình liền lúng túng đứng lên khẽ chạm cốc mà đáp:


  • Ta...Ta thực chẳng biết nói gì, đa tạ công tử, cũng muốn chúc công tử ngày
    càng...càng...ta không biết nữa, ta...ta...


  • Được, bằng hữu dễ kiếm, tri kỉ khó tìm, cô nương chỉ cần nói nửa câu là ta
    đã hiểu, đa tạ thành ý của cô nương!


  • Uhm!


Dược Linh Thủy gật lấy gật để, chạm cốc với Trần Khánh Dương xong, nàng uống
một mạch cạn sạch, liền ngồi ngay xuống, gương mặt đỏ au chẳng biết vì mỹ tửu
hay vì e thẹn nữa. Lúc này thì Trần Khánh Dương mới cúi đầu khẽ chào tông chủ
và tông chủ phu nhân một cái rồi mới chịu ngồi xuống. Sắc mặt hắn vẫn chẳng có
một tí biến chuyển gì.

Nhưng khác với Trần Khánh Dương, khắp thảy bàn tiệc xem màn chúc tụng vừa xong
kia thì mặt mày đều dãn hết cả ra, căng đét tưởng chừng nhưng có thể đáp máy
bay cũng được. Không nghĩ là tên tiểu tử kia thực sự có gan dám nâng cốc với
Quỷ Tiểu Thư Dược Linh Thủy, lại càng không bao giờ nghĩ được là bộ dạng lúng
túng ấp úng ngại ngùng kia mà cũng có ngày treo được lên gương mặt sắc nước
hương trời đó.

Còn Dược Linh Sơn hiện tại nét mặt có chút thâm trầm, cảm giác như đây là sinh
nhật của tên Trần Khánh Dương kia chứ không phải là yến tiệc tổ chức cho nhi
tử của hắn. Trong khi đó thì Tử Mộc Lan, ban đầu còn tính ra vô vàn kế trói
chân tên tiểu tử này lại, bằng không thì diệt. Nhưng hiện tại xem ra là đã đổ
bể hết thảy! Hắn chẳng có chút khí tức nào, nhưng tửu lượng thế kia thì thực
là ở mức thần nhân giáng thế. Bởi nàng cũng lén kiếm tra, không hề phát hiện
dấu hiệu vận công thải rượu. Trên trán hắn còn chẳng có lấy nửa giọt mồ hôi
nữa là.

Bữa tiệc bỗng chốc trở nên yên lặng, tĩnh như mặt hồ, không có lấy một chút
tiếng động dù là nhỏ nhất. Trong lòng người nào có mặt cũng cảm thấy bất ngờ,
bối rối. Mãi mấy thời thần sau mới có một thân đệ tử cắn môi rót ra một chén
rượu, liền đứng dậy hướng về phía Dược Linh Thủy nói lớn:


  • Dược muội! Cốc này ta chúc sức khỏe muội, mong muội ngày nào cũng vui vẻ
    như ngày hôm nay!

Đang ngồi cười cười, Trần Khánh Dương chợt cảm thấy có đôi mắt hấp háy đang
nhìn vào mình, liền quay sang thì thấy Dược Linh Thủy cứ ngó chòng chọc vào
hắn, liền hỏi:


  • Cô nương sao vậy? Không khỏe à?

Bỗng nảy ra một ý nghĩ, đã không thu được thì ắt phải diệt, mà muốn kiếm cớ
diệt, chi bằng ép hắn say rồi khép tội càn quấy, cho lên Tử Mộc Lan liền cười
cười nói:


  • Tiểu môn chủ, chẳng phải ngươi nói là rất hiểu Thủy nhi sao? Hiện tại Thủy
    nhi đang cầu cứu ngươi đó!

Không khó để nhận ra sát khí tiếu lý tàng đao kia, nhưng nếu ván bài này không
đánh không được, thì hắn cũng chẳng ngại gì mà càn quấy một phen. Liền đó
không kịp để cho Dược Linh Thủy kịp nói gì, Trần Khánh Dương liền đứng dậy cầm
luôn cốc của nàng lên mà nói:


  • Hiện tại Dược cô nương không được khỏe, ta thay mặt cô nương tiếp bằng hữu
    ly này!

Đoạn uống cạn trong ánh mắt ngỡ ngàng của kẻ kia. Có điều, những tên thân đệ
tử còn lại hiện cũng cay cú, thấy Trần Khánh Dương dám đứng ra đỡ đạn cho Dược
Linh Thủy thì lập tức lần lượt đứng lên chúc mừng. Chẳng mấy chốc mà đã qua
vài trăm cốc, phía sau đại điện đã chất đến 2 vò lớn đều đã rỗng tuếch.

Việc này ban đầu thì đúng như theo tính toán của Tử Mộc Lan, thế nhưng hiện
tại thì không còn nằm trong dự liệu của nàng nữa. Bởi không biết tên tiểu tử
kia là cái thứ giống gì mà chuốc bấy nhiêu vẫn không mảy may chuyển sắc mặt
được chút gì khiến nàng vô cùng thâm trầm, phải cau mày nhẹ một cái.

Có điều nàng không ngờ rằng sự việc đang chuyển biến theo hướng mà Trần Khánh
Dương đã sắp đặt. Hắn không chỉ dựa vào một màn này để khoa trương thanh thế,
nâng cao sĩ khí của bản thân mà còn lợi dụng nhát đao này của nàng, đảo ngược
tình thế. Khiến cho hiện tại thì hắn mới chính là trung tâm của bữa tiệc.

Ngay sau một loạt công kích bất thành của đám đệ tử, có vài vị tưởng lão đập
bàn hô lớn, cười ra mặt, muốn cùng tên tiểu tử này đối ẩm một phen. Trần Khánh
Dương cũng không hề câu nệ điều gì, quyết chiến tới cùng khiến cho ngay cả mấy
vị trưởng lão đối diện cũng phải phục.

Thế nhưng cho dù công pháp thâm diệu tới mấy thì uống mãi cũng có lúc say,
hiện tại sau một màn chống đỡ thì Trần Khánh Dương cũng đã ngà ngà trên mặt,
nhưng liền nghĩ ra một kế tạm thời rời khỏi chiến trường. Hắn mới lên tiếng:


  • Hiện tại thì uống mãi cũng có chút nhàm chán, hay là chúng ta có thể tấu
    chút âm khúc cho sảng khoái chăng? Các vị tiền bối thấy sao?


  • Được được! Ta xem khẩu khí tên tiểu tử nhà ngươi đến đâu nào! – Dược Linh
    Sơn cười lớn.


  • Hmmm...Hiện tại là yến tiệc của Dược cô nương, vậy thì cô nương tấu một bản
    đi!


  • Hửm? Sao huynh biết ta biết dụng cầm? – Dược Linh Thủy hơi bất ngờ tròn mắt
    hỏi, mà cũng chính lúc này, Dược Linh Thủy cũng thay đổi xưng hô, xem chừng là
    một sự chuyển biến rất lớn đối với nàng.


  • Hừm, ta không biết cô nương thì còn ai biết nữa đây! Ta có một bản âm luật
    đây, mời cô nương thử!


Đoạn, không để Dược Linh Thủy kịp nói gì thì Trần Khánh Dương ghé sát tai nàng
thì thào vài tiếng. Rồi liền đó đứng dậy đi ra ngoài đại sảnh trước hàng ngàn
đôi mắt tròn xoe.

Dược Linh Thủy nhìn theo bóng áo lam đó đi khuất ra bên ngoài, rồi cũng chẳng
nghĩ ngợi gì nhiều mà động niệm lấy trong trữ vật giới chỉ ra một cây cổ cầm
lung linh quang mang, nom có vẻ là trì trân dị bảo. Nàng liền đó xem qua bản
âm luật rồi buông tiếng cầm thánh thoát vang vọng cả gian đại điện rộng lớn.

Trần Khánh Dương thì hiện tại đang kiếm một chỗ trút bầu tâm sự. Cũng đúng
thôi, vận công thôn phệ dược chất, dụng rượu dẫn hỏa, chứ còn cái khối nước
khủng bố hiện đang căng tràn bàng quang kia thì biết đổ đi đâu. Cho nên mới
phải bày ra vài mánh, mặt dày bỏ hội mà đi xả lũ vậy.

Tiếng cầm trong tay Dược Linh Thủy quả không tồi, âm ngân lâu dài, thánh
thoát, mang đến cảm giác thư thái ngạo nghễ vậy. Một màn này làm cho đám người
say sưa lắng tai nghe mà chẳng còn chú ý gì tới xung quanh nữa, cho tới một
đoạn thì bỗng có tiếng ca vang vọng:


  • Giang hồ tiếu, ân oán liễu...

Đám người đang lim dim thưởng thức thì bỗng bị giọng ca trầm trầm kia đánh
động, nhìn về cửa hông đại điện thì chính là Trần Khánh Dương đang thong thả
bước vào, cất cao giọng, mà câu thứ 2 thì hắn cố tình nhìn vào Tử Mộc Lan:


  • “Nhân quá chiêu, tiếu tàng đao.
    Hồng trần tiếu, tiếu tịch liêu,
    Tâm thái cao đáo bất liễu,
    Minh nguyệt chiếu, lộ điều điều,
    Nhân hội lão, tâm bất lão
    Ái bất đáo, phóng bất điếu”

Đến câu này thì ánh mắt đang ngạo nghễ từ từ tiến sát về vị trí ngồi của mình
thì Trần Khánh Dương đồng thời hạ xuống một tia rất tình tứ chiếu thẳng vào
Dược Linh Thủy khiến nàng thẹn thùng đỏ mặt:


  • “Vong bất liễu nhĩ đích hảo!
    Khán tự hoa phi hoa vụ phi vụ
    Thao thao giang thủy lưu bất trụ,
    Nhất thân hào tình tráng chi thiết ngạo cốt,
    Nguyên lai anh hùng thị cô độc!
    Giang hồ tiếu, ái tiêu dao
    Cầm hòa tiêu, tửu lai đảo
    Ngưỡng thiên tiếu, toàn vong liễu
    Tiêu sái như phong khinh phiêu phiêu”

Dứt lời thì Trần Khánh Dương vẫn còn ngân dài chữ “phiêu” một đoạn. Ngay lúc
tắt thì thanh cầm cũng hạ. Một màn ăn khớp tuyệt đối này khiến cho không ít
người mí mắt bị co giật một chốc. Liền đó thì một vị trưởng lão cất tiếng:


  • Hay! Được! Được lắm! Âm tấu cũng tiêu sái mà thi từ cũng phiêu phiêu! Ta có
    lời khen!


  • Hầy! Chẳng hay có thể tiết lộ cho ta biết đây là khúc gì chăng? Ta nghe rất
    lạ!


  • Là khúc Giang Hồ Tiếu thưa tiền bối! – Trần Khánh Dương cười cười ngồi
    xuống bàn.


Lúc này, Dược Linh Sơn mới chợt hỏi:


  • Chẳng hay ta có thể biết là vị cao nhân nào đã thảo ra bản khúc này a!


  • Tiền bối, là một người bạn thời thơ ấu của ta, tiếc rằng đến nay đã vẫn lạc
    quá sớm!


  • Hầy! Cáo lỗi đã nhắc tới chuyện không vui của ngươi! Tiểu tử! Ta uống với
    ngươi một cốc!


  • Kính tiền bối!


Lại thêm một màn chén qua chén lại nữa, mãi lâu sau, theo Tử Mộc Lan đánh giá
thì tên tiểu tử kia đã ngà ngà say, nàng mới cất giọng:


  • Tiểu môn chủ, ta hỏi khí không phải, nhưng 2 ngày nữa thì tam trụ Cổ Vực có
    một hội thi đấu, cũng khá là hay ho, ta muốn mời ngươi đại diện Cổ Dược Tông,
    ngươi thấy thế nào?


  • Hừm, tiền bối, việc đó thì thực ra là vãn bối đã hứa với Dược cô nương rồi,
    vì vậy cho nên mới đến đây a!


Câu này không khỏi làm cho Tử Mộc Lan phải liếc nhìn nhi nữ của nàng một cái.
Không nghĩ là thường ngày ngây thơ chỉ biết nghịch ngợm thì đột nhiên lúc này
là còn tính tới việc kia trước cả nàng. Tuy nhiên, ngay lúc này thì Dược Linh
Thủy lại lên tiếng trái ngược hẳn:


  • Ta nghĩ lại rồi, huynh không phải đi nữa, ta không muốn huynh đi nữa!


  • Hửm? – Trần Khánh Dương cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền nheo nheo mắt
    hỏi – Thế thì không lẽ ta lại nợ cô nương một việc sao?


  • Không cần, hiện tại huynh tặng ta một món quà là được rồi!


  • Bản âm luật đó, chính là món quà ta tặng cô nương đấy!


  • Đó là quà từ tâm huynh, còn hiện tại là quà ta yêu cầu!


Trong đầu Trần Khánh Dương liền chửi đổng một câu:

-“What the f*? Lại còn có lí này nữa sao?”

Thế nhưng bên ngoài thì hắn lại trầm tư nghĩ ngợi, không biết nên là thứ gì để
vừa lòng cô nương tiểu quỷ này đây, nếu không thì e mạng hắn không giữ nổi
mất.


  • Thực ta chẳng có món gì là xứng đáng với cô nương nữa cả! – Trần Khánh
    Dương nhín vai một cái.


  • Hứ! Không biết đâu! Đó là việc thứ 3, huynh nhất định phải làm được!


Lại thêm một lát trầm tư nghĩ ngợi. Mà xung quanh hiện là một bầu không khí
tĩnh lặng đến nghẹt thở, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trần Khánh Dương. Một vài
người thì cho rằng hắn chẳng có gì để mà xuất ra nữa, trong khi một số khác,
mà nhất là Tử Mộc Lan thì lại rất mong chờ được xem là thứ gì. Bởi sau một màn
khi sáng thì nàng không tin là hắn lại không có thứ gì đáng giá bên trong cái
sọ kia.

Chợt ngẫm ra điều gì đó, Trần Khánh Dương liền động niệm vào trong túi trữ
vật, lôi ra một đống củi lớn vứt lăn lóc giữa đại điện trước sự sững sờ của
những người có mặt. Nhưng một nửa chỗ những đôi mắt đang tập trung vào hắn thì
hiện đã trề môi chuẩn bị dè bỉu. Quà với cáp cho Cổ Dược Tông mà lại nằm trong
đống củi mục kia sao? Tên này chắc cũng chỉ đến nước củi mục là cùng.

Lục lọi hồi lâu, Trần Khánh Dương thở phào một cái, liền lấy ra một tấm lụa
trắng (phần dư từ chiếc quần lúc cấp cứu) rồi vuốt vuốt một túm mấy sợi tóc
rất dài cho thật sạch sẽ, hồi lâu kiểm tra tỉ mỉ đã không còn bám bụi đất nữa
thì mới trân trọng đặt trên mặt bàn trước mặt Dược Linh Thủy.

Chẳng ai hiểu là cái sự tình gì, tặng gì không tặng lại đi tặng một khóm tóc
rụng. Quả nhiên là tên này đã say thật rồi, hiện tại giở chứng càn quấy. Xung
quanh đã có không ít nụ cười che miệng khúc khích xa gần. Còn Tử Mộc Lan thì
đã có nét đắc ý ra mặt, đây là cơ hội quá tốt để khép tội danh thất lễ càn
quấy.

Thế nhưng Trần Khánh Dương thì vẫn thản nhiên cười cười, liền lựa lấy một sợi,
cẩn thận quấn mấy vòng quanh đầu ngón tay, lại kéo căng ra rồi liền ấn nhẹ một
cái lên chiếc cốc vàng trước mặt Dược Linh Thủy. Chiếc cốc lập tức bị chẻ đôi
với một đường cắt ngọt lịm như thể dùng dao mỏng mà cắt bánh vậy. Cũng may là
hiện cốc rỗng cho nên không xảy ra một màn ướt bàn.

Giữa những tiếng cười đã tắt lịm, mà thay vào đó là những đôi mắt sững sờ thì
Trần Khánh Dương mới cười cười nói lớn:


  • Bờm Hắc Mao Yêu Sư Thượng Cấp tu vi! Hiện tại chỉ có mấy sợi này, mong rằng
    cô nương không chê!


  • Rầm!


  • Hả? Hắc...Hắc Mao Yêu Sư Thượng cấp? – Dược Linh Sơn kích động đập bàn một
    cái đứng phắt dậy nhìn trân trân vào mấy sợi lông dài màu đen tuyền kia lắp
    bắp muốn khẳng định lại.


  • Vâng, bờm Hắc Mao Yêu Sư Thượng cấp tu vi!


  • Trong đống củi đó?


  • Vâng!


Đến lúc này thì cả đại sảnh nín thinh. Ai mà ngờ được tên tiểu tử kia ngó vậy
chứ đơn giản moi trong mớ củi khô mà lại lại ra được một khóm sợi lông bờm Hắc
Mao Yêu Sư kia chứ! Liệu tên này còn ẩn tàng những cái gì nữa đây?

Thật ra thì mớ củi kia Trần Khánh Dương đã nhét vào lúc còn trong động với gia
đình Hắc Mao Yêu Sư. Ban nãy nghĩ mãi không ra được gì, nhưng chợt nhìn thấy
mái tóc bồng bềnh của Dược Linh Thủy mà hắn nhớ tới, liền lục thử, ai ngờ là
vẫn còn vương được mấy chục sợi thật. Cho nên mới có màn vừa rồi.

Dược Linh Thủy thì lúc này không giấu được niềm vui trong mắt mà đứng dậy chắp
tay cung kính:


  • Đa tạ huynh! Thực không nghĩ là huynh lại tặng ta chỗ bảo vật này đó!


  • Cô nương không cần câu nệ, cũng chỉ là tiện tay xuất ra mà thôi!


Lúc này, không ít ánh mắt đã âm thầm đánh chủ ý vào đống củi mục kia, hi vọng
lúc đem đổ ra bên ngoài thì họ cũng sẽ tìm được chút cơm cháo nào đó. Cổ Dược
Tông chuyên nghề luyện đan cho nên số linh giả rất đông đảo, mà đã là linh giả
thì ai cũng biết lông Hắc Mao Yêu Sư biểu thị cho cái gì. Đơn giản có được một
sợi đó mà dùng luyện chế thì có thể trở thành những thứ ám khí vô cùng lợi
hại, hoặc có thể luyện chế ra những chiếc trữ vật giới chỉ có độ bền cực cao,
e rằng có khi trở thành hàng Tử phẩm cũng là điều có thể xảy ra.

Lúc này, Tử Mộc Lan trong lòng trầm lắng, bày ra thủ đoạn mới, liền cười cười
cất giọng:


  • Thực không hổ là tiểu môn chủ Thái Dương Môn a! Đơn giản lục trong đống củi
    cũng có thể lần ra bảo vật đó a!


  • Tiền bối quá lời rồi, cũng chỉ là có chút may mắn thôi a!


  • Hừm! Khiên tốn là vốn tự kiêu đấy!


  • Thì thực là vãn bối có một chút tự kiêu mà!


  • Thế hiện tại đã xong việc của Thủy nhi, ngươi có thể nghĩ tới việc khi nãy
    ta nói chưa?


  • Hmmm...Tiền bối, vãn bối không có hứng thú lắm với việc ẩu đả, hơn nữa lại
    cũng không phải là đệ tử Cổ Dược Tông, nếu ra mặt thi đấu thì e là có chút
    không tiện!


  • Hừm! Anh hùng xuất thiếu niên, cũng cần có đất diễn võ chứ! Chưa kể tới
    phần thưởng chiến thắng cũng lớn đấy a!


  • Tiền bối, vãn bối thực là không có hứng với việc tranh đấu mà!


Khi nãy thì còn có Dược Linh Thủy đứng ra, mà lúc này Dược Linh Thủy đã xong
việc, Tử Mộc Lan không còn lí do gì để ép được tên tiểu tử kia ra mặt nữa.
Đành phải nghĩ thêm một loạt cách khác.


  • Hmm...Hay là thế này, chúng ta làm một cuộc giao dịch, ngươi thấy sao? Được
    chứ hả?


  • Cổ Dược Tông cao thủ như mây, đâu đến lượt vãn bối! Tiền bối lại quá lời
    rồi a!


  • Hừm! Tiểu tử ngoan cố, thế này đi, nếu ngươi thắng, ta lập tức xuất ra cho
    ngươi một trăm viên Tứ tinh Lam phẩm đan. Thế nào?


Dược Linh Thủy nghe vậy có chút thấp thỏm, định nói gì đó, nhưng mẫu thân nàng
nhẹ nhàng thân tình đặt một bàn tay lên vai khiến nàng lập tức im lặng. Nàng
biết là mẫu thân nàng điều gì cũng đều nghĩ cho Cổ Dược Tông trước nhất. Nhưng
việc thi đấu kia thực sự là hệ trọng đối với nàng. Vốn ban đầu nàng chỉ định
cho tên tiểu tử bên cạnh ăn một chút khổ thôi, không nghĩ là sự việc lúc này
lại đã đi quá xa.


  • Tiền bối, vãn bối thực không có hứng mà! – Qua nét mặt của Dược Linh Thủy,
    Trần Khánh Dương cảm nhận được điều không ổn bên trong trận thi đấu đó, cho
    nên tìm cớ thoái thác. Mà ngay cả hành động vừa rồi của Tử Mộc Lan cũng khiến
    hắn vô cùng nghi ngờ uẩn khúc sâu xa bên trong.


  • Hừm! Tiểu tử ngươi thật là! Thế này đi, nếu ngươi đã thông minh như vậy thì
    ta nghĩ nên công bằng một chút. Hmm...Chỉ cần ngươi chịu ra mặt thi đấu, thì
    ta sẽ xuất một kiện đan dược một ngàn viên lam phẩm các loại cho Thái Dương
    Môn. Nếu ngươi dùng danh nghĩa Cổ Dược Tông mà thắng được, nghĩa là đã đem lại
    mặt mũi rất lớn cho Cổ Dược Tông, vậy thì ngoài kiện đan dược kia ra, Cổ Dược
    Tông cũng sẽ bảo hộ cho Thái Dương Môn trong vòng 5 năm, đồng thời những đợt
    xuất hàng cũng đều lấy Thái Dương Môn làm điểm đến cho ít nhất 3 kiện thành
    phẩm tốt nhất. Thế nào?


Trầm ngâm một lát. Việc thi đấu kia kì thực có phần không ổn một tí nào, mà rõ
ràng là có liên quan tới an nguy của hắn rất lớn. Nhưng lợi dụng việc này để
làm lợi cho Thái Dương Môn mới là mục đích chính của Trần Khánh Dương khi dấn
thân vào long đầm hổ huyệt này. Liền chép miệng cười cười đáp:


  • Nếu tiền bối đã coi trọng tiểu tử như vậy, thì tiểu tử cũng không tiện chối
    từ nữa, có điều, nếu giao thương một phía thì e là không được công bằng cho
    lắm. Vãn bối đề xuất là ngoài việc 5 năm bảo hộ cho Thái Dương Môn thì không
    cần nhất thiết phải bài binh bố trận, Cổ Dược Tông binh cứ ở lại địa bàn Cổ
    Dược Tông là được rồi, nhưng khi có việc xảy ra thì phái viện binh đến thật
    mau, đi hết tốc lực tiếp viện. 3 kiện thành phẩm tốt kia thì cũng không nhất
    thiết là cho không, chỉ cần giảm giá 50% là được, mà nếu Thái Dương Môn có
    những đơn hàng lớn hơn, ngoài 3 kiện đó thì đề nghị Cổ Dược Tông sẽ giảm giá
    10%. Cổ Dược Tông có một số loại ngọc thạch không dùng để điều chế đan dược
    được, nhưng Thái Dương Môn cần tới, thì sẽ cho người tới khai thác, giá cả có
    thể thương lượng sau. Hơn nữa, đất đai Cổ Dược Tông rộng lớn trù phú, có thể
    trồng được rất nhiều loại lợi thảo, Thái Dương Môn có nhu cầu thì sẽ đặt mua,
    chỉ cần tiền bối giảm 30% giá cả là được rồi. Về phần Thái Dương Môn, nếu có
    linh thảo, dược thảo thì sẽ chỉ bán lại cho Cổ Dược Tông với cái giá giảm 30%
    cho tất cả các kiện hàng. Sau này nếu có thể xuất ra được lợi khí gì thì cũng
    sẽ ưu tiên cho Cổ Dược Tông với giá giảm ít nhất là 10% cho tất cả các loại.
    Tiền bối thấy thế nào?

Tử Mộc Lan không khỏi sa sầm nét mặt xuống. Nàng không thể nghĩ tới một bước
là tên tiểu tử kia dám bàn chuyện làm ăn lớn thật. Có điều, xuất khẩu về mặt
nông nghiệp thì Cổ Dược Tông không phải thế mạnh, bởi Tà Thần Bang cũng với
Vạn Thú Khí Cổ Thần Phái cũng có đất đai tự cung tự cấp ổn thỏa, chỉ khi nào
túng thiếu quá họ mới đặt mua mà thôi.

Về mặt dược thảo để luyện chế đan dược thì rõ ràng là Cổ Dược Tông gần như
trong tình trạng cháy hàng vì nhu cầu quá lớn của những bang phái kia, mà
chính việc đó lại đẩy giá cả đan dược tăng cao khiến xảy ra những nạn cướp
tiêu xa mà không có cách gì khắc phục được, hao binh tổn tướng rất nhiều.

Ngoài ra thì Cổ Dược Tông lại không phải là thế mạnh ở việc luyện chế lợi khí,
mà ngay cả binh khí cũng hầu như là đi mua 8 phần với giá cắt cổ khiến cho Cổ
Dược Tông tuy trông giàu đấy, nhưng nếu thực sự có một trận đại chiến xảy ra
thì rất nhanh sẽ bị đè bẹp.

Nàng liền cất tiếng nghiêm trọng mà hỏi:


  • Thái Dương Môn có thể chế ra được lợi khí sao?


  • Vãn bối nói được làm được!


  • Chứng minh đi!


  • Tiền bối, khi trưa đã có một bản thảo âm lịch, hiện tại đừng quá ngạc nhiên
    nhé!


Liền đó, Trần Khánh Dương giấu ống tay áo, giả bộ rút từ trong túi trữ vật,
nhưng thực chất là hắn khéo léo che mắt đối phương mà rút ra cây Colt
Anaconda, cũng đứng dậy quăng một chiếc đĩa bạc lên trời, rồi bóp cò. Có điều,
xiết tới lần thứ 3 thì viên đạn cuối cùng mới phát nổ, 2 viên trước đều lép.


  • Đoàng! Choang! Bộp!....Leng keng....

Mấy âm thanh vang dội liên tiếp vang lên. Viên đạn văng ra khỏi nòng, xuyên
qua chiếc đĩa bạc dày rồi bắn tan luôn một cây đèn lồng treo cao trên trần đại
điện, cũng để lại một lỗ đạn sâu hoắm đang rơi ra chút bụi trên kèo điện,
khiến nó rung lên một chốc, khiến cho cả nhóm ngàn người giật mình đánh thót
một cái hoảng sợ.

Đến lúc này thì Tử Mộc Lan đã không còn gì trên mặt ngoại trừ một vẻ thất thần
đi kèm với chút thở dốc, tim đập thình thình như muốn rung cả lồng ngực. Tu vi
của nàng không phải là thấp, nhưng chưa bao giờ thấy một thứ gì có thể bay
nhanh đến như vậy, uy lực không thể nào coi nhẹ được. Chỉ cần ngáo ngơ một
khắc cũng đủ xuyên thủng lớp hộ thể khí đối phương rồi.

Trần Khánh Dương đặt luôn cây súng lên bàn, đẩy tới trước mặt Tử Mộc Lan, cười
cười nói:


  • Tiền bối, không cần ta phải chứng minh thêm nữa chứ?

Đăm đăm một ánh mắt dò xét, Tử Mộc Lan liền cầm cây súng lên mà căng mắt ra
đánh giá.


  • Nhất tinh Lục phẩm? Không phải chứ!


  • Tiền bối thật có mắt nhìn hàng! Đúng, nhất tinh lục phẩm, bởi vì chưa có
    điều kiện, luyện vội vàng trong một đêm tới sáng cho nên chỉ tới mức đó là hết
    rồi. Hiện tại đã có mấy vết nứt, nhưng nếu thực sự là đồ bán cho Cổ Dược Tông
    thì nhất định có thấp cũng phải Ngũ tinh Lục phẩm hoặc Nhất tinh Lam phẩm, độ
    bền cao hơn nhiều lần, có thể bắn tới trăm phát cũng vẫn có thể dùng tiếp
    được!


Nuốt khan một cái, Tử Mộc Lan không thể tin vào mắt mình được. Rõ ràng cái cục
sắt trên tay trông vô cùng tầm thường, chỉ tốt hơn lưỡi cày một chút mà thôi,
thế nhưng uy lực vừa rồi thì kinh hoàng, nếu Cổ Dược Tông có được mấy ngàn thứ
lợi khí như thế này thì chẳng phải là không sợ bất cứ toán cướp tiêu xa nào
nữa rồi sao! Uy lực kia thì e rằng Soái cấp lĩnh một nhát cũng lăn quay.

Đặt cây súng trở lại bàn, đẩy tới trước mặt Trần Khánh Dương, Tử Mộc Lan vẫn
còn nét đơ đơ trên mặt mà nói:


  • Thành giao!


  • Vậy, mời tiền bối kí vào đây mỗi bản một chữ, tiền bối giữ một bản, vãn bối
    giữ một bản, phàm đã là làm ăn thì nhất định phải có tín vật, cái này không
    phải là thiếu lòng tin, mà là củng cố lòng tin của đôi bên a!


Giật một tờ giấy lên, Tử Mộc Lan đăm chiêu đọc thật kỹ từng điều khoản, đều
đúng như những gì Trần Khánh Dương vừa đề nghị. Nàng liền cầm bút kí luôn lên
cả 2 bản đã có sẵn chữ kí của Trần Khánh Dương. Đoạn, chợt nhận ra điều gì,
nàng có chút thở dốc mà từ từ đưa ánh mắt sững sờ nhìn vào tên tiểu tử đang
treo một nụ cười nhàn nhạt trên môi mà thu luôn một bản hợp đồng vào trong túi
trữ vật.


  • Thì ra ngươi đã sắp đặt từ đầu?


  • Có chút không phải, vãn bối thực sự cáo lỗi, nhưng hợp đồng này có lợi cho
    cả đôi bên, Cổ Dược Tông khi nhận hàng thì có thể kiểm tra bắn thử tại chỗ
    trước khi đem về cũng được. Chỉ cần một cây không dùng được thì vãn bối lập
    tức bồi thường một nửa kiện hàng, mà mỗi kiện đều là 20 khẩu lợi khí này, cùng
    với một trăm viên đạn. Mỗi lần có bản cải tiến mới hơn thì cũng đều lấy phần
    trăm như vậy, mà trong hợp đồng cũng có khi rõ là bản cải tiến sau sẽ chỉ tăng
    tối đa 5% so với bản gốc ban đầu, cho nên tiền bối vẫn là được giảm 10% cho
    tất cả các đơn hàng lợi khí! – Trần Khánh Dương quẹt mũi mũi cái cười nói.


Còn Tử Mộc Lan thì không ngờ là mấy chục năm sóng gió, chuyện gì cũng đã trải
qua, đến lúc này lại bị một tiên tiểu tử dắt mũi chạy quanh từ sáng tới giờ.
Dù cho hợp đồng này tính ra thì thực là công bằng, lợi nhuận cho cả đôi bên,
nhưng hỏa diễm trong lòng nàng thì nuốt không trôi khiến nàng đứng phắt dậy,
mắt mũi trợn trừng trừng lên, ngực phập phồng những đả kích mà chỉ tay vào mặt
tên tiểu tử còm nhom kia:


  • Ngươi...ngươi...Được!...Được lắm!...Khá lắm!.... – Mặc dù huyết khí xung
    thiên, cuồng nộ ngút trời khiến sát ý bắn ra từ đôi mắt nàng tràn ngập đại
    điện làm cho đám người xung quanh một phen đổ mồ hôi lạnh, còn Dược Linh Sơn
    thì cũng đứng dậy lúng túng nhưng không dám lên tiếng ngăn cản nàng. Thế nhưng
    liền đó nàng cố nén giận xuống, hạ tay, nheo nheo đôi mắt dữ tợn kia mà nghiến
    răng – Tiểu tử nhà ngươi thực có gan a! Lại dám dắt mũi bản nương! Thực không
    ngờ!

Đoạn, nàng đặt một tay lên vai Dược Linh Thủy mà nói:


  • Thủy nhi, tên này nếu còn sống ra khỏi hội Tam Trụ Cổ Vực thì ngươi phải
    ráng mà giữ lấy, bản nương có tức chết đi chăng nữa thì Cổ Dược Tông cũng
    không lụi tàn.

Đoạn, lập tức phăng phăng bước ra khỏi đại điện, cuốn theo một luồng sát khí
xung thiên đến nỗi hoa cỏ đang cố gắng đâm chồi nhưng khi nàng đi qua thì liền
rụt trở lại vào trong vỏ mầm tất thảy.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #90