Tửu Quán Cổ Dược Tông.


Người đăng: dragonf4393@


  • Tiểu tử! Mau khai danh tính!

Thấy một nhóm người chẳng biết từ đâu ra, hùng hùng hổ hổ bủa vây xung quanh,
lại còn hất hàm hỏi. Trần Khánh Dương có chút ngạc nhiên, đảo mắt một vòng xem
hết thảy những nam nhân lớn có bé có, đang ăn vận toàn những lụa là gấm vóc
đắt tiền, tóc tai thì búi cao gọn gàng kia. Thế nhưng rồi hắn cũng chẳng quan
tâm, lại đưa ánh mắt xa xăm chờ đợi món ăn.


  • Cẩu nô tài! Mau khai danh tính!

Lúc này, Trần Khánh Dương mới quay lại, giả vờ nhìn quanh thêm một lượt nữa
thì đám người kia lại nói:


  • Gọi ngươi đấy! Nhìn đi đâu?

Dược Linh Thủy tuy vẫn ngồi đối diện Trần Khánh Dương, nhưng nàng hiện chẳng
đặt việc kia vào mắt, vẫn tập trung phe phẩy cây quạt. Vốn ban đầu nàng cũng
định ra tay ngăn cản rồi, nhưng nghĩ bụng, nam nhân của nàng thì ít ra cũng
phải có chút bản lĩnh, cho nên mới mặc kệ xem diễn biến thế nào. Mặc dù là khi
trước đã chứng kiến việc Trần Khánh Dương thu phục được cả quái vật Địa cấp
kia rồi, nhưng nàng đến hiện tại thì vẫn chưa lần nào thấy hắn xuất thủ, cho
nên mới im lặng xem náo nhiệt một chút, dù gì thì cũng xem như một màn trắc
nghiệm nhỏ đi!

Trần Khánh Dương lúc này mới giả vờ đã nghe thấy, nhìn vào tên đi đầu vừa mới
trợn mắt hất hàm kia, bèn dùng đôi mắt khó hiểu hỏi lại:


  • Cẩu nô tài là ai? Gọi ta?


  • Là lão tử gọi ngươi đấy!


  • Ồ, quả không hổ là người Cổ Dược Tông, dám tự xưng là “cẩu nô tài” được,
    thực bội phục a! – Trần Khánh Dương chắp tay tỏ vẻ bái phục với nét mặt tỉnh
    bơ.


Chợt nhận ra sự thâm ý kia, tên đi đầu nghiến răng nghiến lợi, nuốt không trôi
cục tức này. Vốn định gây gổ, mạt sát đối phương, ai ngờ lại bị đối phương cho
một đòn hồi mà thương, tự mình chửi mình, khí huyết xung thiên.

Đã vậy thì chớ, Dược Linh Thủy bên cạnh lúc này lấy quạt che miệng bật cười
lớn lại càng khiến hắn mất mặt hơn mấy phần. Nhưng khi định ra tay thì có một
tên khác bên cạnh liền nói nhỏ gì vào tai, hắn liền kiềm nén xuống một chút mà
chắp tay thi lễ nói:


  • Tại hạ Bá Kiến, thân đệ tử Cổ Dược Tông, xin được mạn phép hỏi cao danh quý
    tánh của các hạ?

Nhìn ánh mắt thâm trầm như hai lò than chứa đầy những sát ý quang mang của tên
trước mặt, Trần Khánh Dương vẫn chẳng tỏ vẻ gì là để tâm. Liền hờ hững đáp:


  • Bá trong cụm “bá thiên hành đạo” gọi tắt là “bá đạo”, Kiến trong cụm “chứng
    kiến”? À! Là “khả kiến” mới đúng! Bá Kiến có nghĩa là sự bá đạo trông thấy
    trước mắt. Hầy! Thực quá cao, ta vô danh tiểu tốt, thực không biết lấy gì ra
    đây!


  • Hừ! Ngọa hổ tàng long, xem hổ không thấy hình, nhìn long không thấy bóng!


  • Hầy! Chuột chui gầm chạn, đập chuột thì vỡ chạn, mà đập chạn thì chuột chạy
    mất a!


  • Hừm! Vị huynh đài có vẻ học thông hiểu rộng, đã đi nhiều nơi, có thể cho
    tại hạ mở mang tầm mắt được chăng?


  • Hầy! Ta tài kém kiến thức mọn, cũng chẳng biết phải giáo huấn thế nào a!
    Hay là các hạ cứ chạy về hỏi tử mấy vị sư đồ một phen, biết đâu lại được giải
    đáp!


Thái độ dửng dưng, đối đáp xa gần chẳng mục đích của Trần Khánh Dương khiến
đám người kia ngày càng trở nên giận dữ, không khéo lại xảy ra ẩu đả thật cũng
không chừng. Chủ tửu quán vừa định chạy ra ngăn cản, nhưng trông thấy một vị
Quỷ Tiểu Thư ngồi kia, lại là một đám thân đệ tử Cổ Dược Tông đứng chiếm hết
cả nửa lầu cho nên đành chui trở lại vào trong phòng cầu trời khấn đất khỏi
xảy ra một màn xô xát, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn.


  • Tiểu tử! Có gan thì ra tỉ thí vài chiêu, nhược bằng rùa rút cổ thì còn ra
    vẻ ta đây làm chó gì! – Tên kia liền chỉ thẳng mặt Trần Khánh Dương quát lớn.


  • Muốn kiếm người ẩu đả thì các hạ kiếm ai có mặt đỏ tai tía đi, ta không có
    hứng a! – Vẫn là thái độ dửng dưng.


  • Tên khốn kiếp ở đâu chui ra lại càn quấy Cổ Dược Tông, phen này ta cho
    ngươi đi bằng bốn chân trở về! Tiếp chiêu!


  • Rầm!


  • Aaaaa...Ầm!...hự...


Tên thân đệ tử cao lớn kia vừa định xuất thủ xông tới quyết ăn thua thì chẳng
hiểu Trần Khánh Dương làm trò gì mà khiến hắn ngã dúi một cái lên chân Trần
Khánh Dương, liền đó một hất bay thẳng xuống dưới lầu, rất may là ngã bẹp trên
một cỗ xe chở thực phẩm đi ngang, chứ nếu tiếp đất thì e là có chút phiền phức
không nhỏ.

Đám người phía sau thấy một màn này bất giác lùi lại một bước, không hiểu tên
tiểu tử gầy còm phía trước vừa bày ra thủ đoạn gì mà đến nửa chiêu cũng không
tung ra, lại khiến kẻ mạnh nhất trong bọn họ bay như loài phi điểu ra khỏi tửu
quán.

Lúc này, Trần Khánh Dương mới nghiêm mặt, trầm giọng nói:


  • Các ngươi muốn đánh lộn, ra ngoài đường mà gây sự, đây là chỗ người khác
    làm ăn kinh doanh kiếm chút cơm chút cháo, người ta còn vợ trẻ con thơ, chẳng
    giống các ngươi suốt ngày dương dương tự đắc đâu! Biết điều thì biến sớm, đừng
    để ta tiễn từng tên ra khỏi đây thì e là Dược đường lại tốn một mớ dược thảo
    đó a!

Đám người nghe khí thế bá đạo như đang đối diện ẩn long tàng hổ này, lại còn
cảm giác được những luồng mộc khí phảng phất khắp nơi xung quanh, liền nuốt
khan mấy cái rồi hoảng sợ kéo nhau chạy xuống một loạt. Trần Khánh Dương thì
lại treo nụ cười nhàn nhạt trên môi rồi thong thả tựa lưng vào chiếc ghế rộng,
lại đưa ánh mắt xa xăm ngắm nhìn một dải kiến trúc phía xa, chẳng mảy may đoái
hoài gì với việc vừa xảy ra nữa.

Vốn khi nãy màn đối thoại chẳng qua là Trần Khánh Dương cố tình khích tướng
khiến cho đám nít ranh trẻ trâu kia cả giận mà không để ý là hắn đã âm thầm bố
trí những sợi mộc khí chằng chịt khắp căn lầu này rồi. Lúc tên đầu lĩnh lao
lên thì đơn giản là đưa ra một sợi ngáng chân khiến tên đó ngã sấp mặt, liền
đó mới vận công nhẹ nhàng quăng đối phương đi nhẹ như thể ném cái gối vậy. Chứ
thực tế nếu đánh lộn thật thì không chắc gì là Trần Khánh Dương đã ăn được đám
đệ tử được bồi dưỡng đến tận chân răng kia.

Một màn này làm cho không chỉ chủ quán mà cả Dược Linh Thủy cũng phải tròn mắt
nhìn trân trân vào Trần Khánh Dương. Dược Linh Thủy không ngờ là tên kia có
thể chiến đấu được thực, mà lại nhẹ nhàng đả bại người của Cổ Dược Tông nàng
một cách khoan thai như thể ném một con gì đó ra ngoài mà ngay sau đó lại dọa
chạy hết một nhóm mấy chục người, lại khiến trái tim nàng lỗi đi một nhịp.

Thực tế mà nói thì cũng có chút may mắn, bởi những tên đệ tử kia vốn không
phải hạng xoàng, có điều đều ẩu đả nội môn chứ chưa bao giờ giao thủ với người
ngoài. Lại còn thấy bộ dáng Trần Khánh Dương bình tĩnh không có lấy một tia sợ
sệt, thực khiến họ có cảm giác đang đối diện với hổ dữ vậy. Cũng vì thế mà cứ
ngỡ là cao thủ ẩn danh đâu đó cho nên mới sợ mất mật. Chỉ cần nhìn thấy hắn
ngược đãi được Dược Linh Thủy là đã hiểu nửa phần rồi, mà ngay đó cũng lại nhẹ
nhàng ném đi tên mạnh nhất trong bọn, không phải cao thủ Soái cấp thì e là
không thể.

Đồ ăn được bưng lên, Dược Linh Thủy lúc này có chút e dè, sợ nếu sỗ sàng quá
thì lại khiến tên nam tử trước mắt tiếp tục quá trình...bỏ rơi nàng cho nên
rụt rè lấy sắp ra 2 chiếc bát, 2 đôi đũa, đặt trước mặt Trần Khánh Dương một
bộ. Nhưng chưa kịp nói gì thì Trần Khánh Dương nhìn vào nàng, liền đó đặt một
chiếc gương đồng nhỏ ra trước mặt nàng rồi nói:


  • Chính đốn lại một chút đi, bộ lời ta khi khuya cô nương quên sạch rồi sao?

Liền đó cũng vẫn thái độ hờ hững, hắn liền đặt đôi đũa sang một nơi, dùng một
bộ dao nĩa, rất thuần thục đã cắt ra một miếng giò lớn, đặt vào chiếc bát
trước mặt Dược Linh Thủy, sau đó cũng cắt ra một miếng khác, đặt vào bát của
mình.

Một cử nhỉ đó tuy rất nhỏ, nhưng lại thêm một chút góp phần làm trái tim non
nớt của Dược Linh Thủy lỗi thêm một nhịp. Lại khiến nàng thừ mặt ra, im lặng
ngồi xem, trong đầu suy tư nghĩ ngợi. Không lẽ mới đó mà nàng đã có chút thành
tựu rồi chứ?

Lấy ra 2 bát rượu, Trần Khánh Dương cũng chia ra, đoạn nhìn lên Dược Linh Thủy
đang ngó trân trân một cái. Thấy vậy, tiểu cô nương lập tức bối rối cầm chiếc
gương lên soi rồi chỉnh sửa y phục, tóc tai, trong khi hắn lại nhếch mép lên
cười một cái. Liền đó đưa dao cắt ra một lát thịt nóng hổi, chấm với muối tiêu
chanh mà đưa luôn vào miệng. Nhai xong liền hớp lấy một hớp rượu nhỏ.

Dược Linh Thủy chính đốn đã xong, cũng liền im lặng làm theo không bỏ sót chút
nào. Nhưng khác với Trần Khánh Dương, nàng vừa đưa miếng thịt mỏng cắt vụng về
vào trong miệng ngọc thì liền có cảm giác như nó tan chảy ra lập tức vậy, một
cảm giác mà trước nay không có cao lương mỹ vị nào có thể tả được. Mà khi nhấp
một ngụm chất rượu lỏng màu đỏ đang thơm phức những mùi nho kia, nàng lại càng
phải cảm thán một câu:


  • Woa! Thực không ngờ!


  • Không ngờ gì cơ? Bộ cô nương đã dùng qua bao nhiêu cao lương mỹ vị rồi mà
    lại cảm thán chỉ vì món dân dã này?


Lời Trần Khánh Dương lạnh lùng cắt ngang niềm phấn kích kia, nhưng nàng cũng
không lấy làm giận mà lại tròn mắt hỏi dồn:


  • Có thực món này dân dã không a? Ta thấy rất ngon, lại còn hòa hợp nữa,
    không lẽ công thức đó làm tan cả phần giò? Hay là do loại rượu này đặc biệt?

Chủ quán đang núp trong phòng, vừa nãy xem một màn bá khí kia đã được cảm thán
một phen, hiện tại lại thấy tiểu thư đanh đá họ Dược khen tấm tắc mà khiến lão
cứ phải ngệch mặt ra, không lẽ công thức này lợi hại đến như vậy chứ!

Liền đó, lão chủ quán len lén chạy ngay xuống bếp, cũng tìm ra một bát rượu
nho đỏ, rồi bảo đầu bếp mô phỏng lại thức chấm vừa rồi, cầm lên một chút thịt
còn dính trên khúc xương cốt giờ đã được lọc ra mà thử một cái. Chính lão càng
nhai thì bộ mặt lại càng dài như cái thớt, trắng bệch làm cho tên đầu bếp một
phen khiếp vía. Thế nhưng ngay khi nuốt trôi ngụm rượu thì lão chủ quán liền
liếm mép một cái, cười hớn hở ôm vai đầu bếp la lớn:


  • Hây! Món này quả thực vi diệu a! Mau, mau đưa vào thực đơn! Hây! Ta phải
    lên cảm tạ vị công tử kia một tiếng đây a!

Đoạn lão lại lật đật cầm chén rượu chạy lên lầu 3. Có điều, khi vừa lên gần
tới nơi thì lại nghe giọng Trần Khánh Dương trầm trầm cho lên lập tức dừng lại
tò mò nghe nóng:


  • Có gì mà khó hiểu! Đu đủ xanh có rất nhiều nhựa, chất nhựa mủ đó chứa một
    loại enzym tên là Papaya có tác dụng làm tan rã những protein có trong thịt,
    khiến cho từng thớ thịt trở nên mau nhừ hơn. Không những thịt mà còn cả xương
    cốt cũng vậy, bình thường cần ninh những 3 canh giờ thì khi ninh với đu đủ
    xanh chỉ cần một chút là đã nhừ. Nước chấm này cay cay, mặn mặn, lại còn có vị
    chua của chanh khiến kích thích tuyến nước bọt, kích thích vị giác thèm ăn,
    ngậm vào liền thấy ngon. Mà thịt ở tửu quán này phải nói là hảo hạng, rất
    ngọt, chứng tỏ là tươi, vì chỉ đồ tươi thì mới có nhiều các loại MonoNatri
    Glutamat, đem lại vị ngọt, ngon. Hơn nữa, nguyên lí rượu nho cũng chính là
    rượu vang, khi phối hợp với thực phẩm thì cứ vang trắng thì dùng cho thịt
    trắng, còn vang đỏ thì dùng cho thịt đỏ, sẽ khiến khẩu vị thực phẩm thơm ngon
    hơn rất nhiều!


  • Woa! Không phức tạp như vậy chứ!


  • Kiến thức cơ bản thôi, chẳng có gì là to tát cả! Mà này, thử dùng một chút
    canh này xem, biết đâu cô nương cũng thông minh ra chút đỉnh đấy!


Nghe tới món canh, chủ quán liền tối sầm mặt. Bình thường khẩu vị cô nương này
rất nhạt, mỗi lần đến tửu quán này mà lão không để ý thì kiểu gì đám đầu bếp
cũng nêm vừa ăn. Mà chính vì thế cho nên đã bao phen bàn vỡ ghế tan rồi. Hiện
tại thì công tử kia lại còn bắt nêm mặn một chút, có lẽ là lão vui mừng chưa
được bao lâu thì sắp phải đóng tiệm tới nơi không chừng. Thế nhưng mặt lão lại
dài thêm một hiệp nữa sau tiếng kêu:


  • Woa! Ngon thực! Không lẽ nêm nhiều muối hơn thì ta sẽ ngon miệng sao? Nhưng
    bình thường ta thấy những món khác rất mặn mà!


  • Hừm! Vớ vẩn! Món canh này mặn hơn bình thường! Có điều, sáng giờ cô nương
    chạy khắp nơi, đã đổ quá nhiều mồ hôi, trong mồ hôi bài tiết đấy lại toàn là
    muối, mà mồ hôi đó chính là những tuyến bài tiết trên lỗ chân lông lọc từ
    huyết mạch cô nương mà thải ra, khiến cho cơ thể cô nương thiếu muối, bởi vậy
    mà hiện tại vị giác cô nương mới cần phải mặn hơn chút đỉnh thôi! Một điều hết
    sức bình thường!


Lời này của Trần Khánh Dương làm không những là một mà có tới mấy khuôn mặt
chảy dài lập tức. Không thể lí giải nổi một việc như vậy, mà nghe qua giọng
thì coi bộ Trần Khánh Dương thấy hết sức nhẹ nhàng.

Nuốt khan mấy cái, hít một hơi sâu, chủ quán liền chạy lên lầu xởi lởi:


  • Công tử! Hì hì, quả nhiên học thức uyên tâm, tạ lỗi công tử vì đã nghe trộm
    vài câu a! Nhưng mà lão nô vô cùng bội phục, kính công tử một chén a!


  • Không có gì!


Chạm khẽ một cái, cạn chén, Trần Khánh Dương dùng khăn lau sơ qua miệng đoạn
cười cười nói:


  • Lão bá, nếu không chê công thức chế biến này thì có thể sử dụng kinh doanh
    thoải mái, ta không có gì câu nệ a!


  • Hây! Công tử liệu việc như thần! Quả là ngọa hổ tàng long a! Quả thực lão
    nô đang định xin phép công tử làm thực đơn đây!


  • Lão bá quá lời rồi! Chén nước chấm này, nếu mà có thêm khoảng một phần tư
    bột ớt đặc biệt từ Thanh Hoa Trấn, đảm bảo sẽ còn lợi hại nữa!


  • Công tử thực hay a!


  • Đây, ta còn một ít! – Trần Khánh Dương lấy trong túi trữ vật ra cái bát bột
    ớt hiện vẫn còn một chút, liền dùng đũa khẩy vào trong chén nước chấm, rồi
    xoay tròn cho hòa tan, sau đó cắt một miếng thịt mỏng, nhúng vào, đưa cho chủ
    quán cười cười – Đây, lão bá thử xem!


Ngậm vào, nhai, nuốt, lão chủ quán trên mặt đực ra một lúc, còn chép miệng mấy
cái, đoạn chẳng biết nuốt gì nữa, đành nuốt khan, rồi dùng một vẻ mặt nghiêm
trọng nói:


  • Công tử, món này của công tử thực quá lợi hại. Lão nô chẳng còn biết nói gì
    hơn nữa. Hầy! Công tử thực quá lợi hại a!


  • Hầy! Lão bá quá lời rồi! Thanh Hoa Trấn thì loại bột ớt này chính là đặc
    sản, tuy đường xá có chút xa xôi, nhưng cũng sớm thôi, sẽ có lộ lớn, đến lúc
    đó tha hồ giao thương. Mà hay là lão bá cứ quảng cáo thử món này đi! Ta còn
    một chút bột ớt đây đủ dùng chừng chục chén nước chấm, lão bá cứ bày ra một
    bàn tiệc, họp một nhóm thương gia lại, sau khi dùng thử thì có thể bàn ra việc
    hợp vốn, vài tháng làm một chuyến hàng, như vậy có lẽ cũng được đó a!


  • Hây! Công tử quả nhiên cao thâm! Diệu kế a! Đa tạ, đa tạ! Bữa này xem như
    ta mời! – Nghe kế sách một cái, lão chủ quán liền hớn hở ra mặt.


  • Lão bá không cần câu nệ, bữa này là ta tới tham quan, về sau sẽ còn dịp ghé
    tới, mong lão bá không chê là được rồi a!


  • Công tử thật tốt quá! Đa tạ, đa tạ!


Sau khi được một kế sách tuyệt vời, lão chủ quán liền cầm bát bột ớt Thanh Hoa
Trấn mà nhất mực nâng niu như bắt được vàng, liền chạy xuống bếp, chẳng biết
là sẽ làm gì. Để mặc lại một thân ảnh y phục lam thì vẫn cười cười thưởng thức
bữa ăn, và một thân ảnh vận y phục vàng lấp lánh thì cứ tròn xoe mắt nhìn vào
thân ảnh lam đó. Nàng cũng vừa thử một miếng nước chấm này, và mặt nàng còn
dài hơn cả lão chủ quán ngay sau khi nghe được kế sách mà Trần Khánh Dương vừa
mới hiến kia.

Chẳng biết là tương lai sẽ đi về đâu, chứ hiện tại thì trong lòng nàng đã ấn
định một điều là cho dù khó khăn mức nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ ra tay
tranh đoạt nam nhâm trước mắt. Hắn tuy có chút lạnh lùng, tàn nhẫn với nàng,
nhưng đối với mọi người xung quanh hắn thì cho dù chỉ là mới gặp, còn chưa kịp
hỏi họ tên như mấy người chiêm tinh giả, hoặc ngay cả lão chủ quán kia, hắn
cũng đều đối xử tốt với họ cả. Có lẽ là do nàng hiện vẫn còn xấu xí trong mắt
hắn chăng? Hay là bởi nàng không thuộc hình mẫu lí tưởng của hắn? Nàng không
lí giải được, chỉ biết thầm hứa với lòng là sẽ giành giật tên này mà thôi!

Có điều, chẳng ai biết là việc vừa hiến kế ra, Trần Khánh Dương chẳng qua là
tận dụng chút cơ hội trời ban thôi. Vì hiện tại hắn tới Cổ Dược Tông chính là
để thuyết khách, trao đổi vài đại sự giúp cho sự phát triển ổn định của Thái
Dương Môn sau này. Mà hiện tại thì khó khăn nhất vẫn là con đường bộ ngoằn
nghèo qua những vực thẳm lâu năm không được tu sửa. Lộ trình đường bộ vô cùng
khó đi, nhưng nếu dùng đường vận tải hàng không thông qua thú điểu thì không
cách gì mà lưu thông hàng hóa được.

Hiện có thời cơ ngay trước mắt, chỉ cần mượn tay quảng bá được thương hiệu “Ớt
Thanh Hoa Trấn”, thì một mũi tên trúng 2 đích, vừa là đường lộ khó đi thì đám
thương gia kia chỉ cần đánh hơi được món hời, hẳn sẽ đầu tư một khoản vào sửa
sang, hắn thậm chí chả cần động tay động chân vào đấy cũng tự nhiên có sẵn.
Đích thứ 2 chính là Thanh Hoa Trấn mà trở nên trù phú, thì khẳng định là sẽ
trở thành một thành trấn vệ tinh, trung chuyển của Thái Dương Môn. Điều đó thì
quá rõ ràng là một cơ hội cực lớn để giao lưu kinh tế, có kinh tế tốt thì mới
có thể nuôi được một nền quân sự vững mạnh được. Xem như việc này là một chút
thành quả ngoài mong đợi đi!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #89