Người đăng: dragonf4393@
Theo sau Tử Mộc Lan đi qua mấy dãy hành lang dài thăm thẳm, đan chéo vào nhau
chằng chịt như một trận đồ mê cung, cuối cùng dẫn tới một gian phòng rộng lớn
chứa đầy những trú giản kinh văn. Có không dưới 20 người đang tần tảo ghi ghi
chép chép, có người lại trầm tư nghĩ ngợi. Thấy Tử Mộc Lan đến, tất cả đều
dừng tay chạy lại thi lễ:
Phu nhân giá đáo, chúng thuộc hạ có lời thỉnh an!
Miễn lễ! – Đoạn quay sang Trần Khánh Dương nói – Những người này đều là
người của ta, đã theo dõi thời tiết, thiên văn được chục năm rồi, mà trong này
cũng đều là tư liệu, ngươi có thể xem! Có điều, e là chỗ tư liệu này sẽ đè
chết ngươi đó a!
Đa tạ tiền bối!
Nói xong một câu, Trần Khánh Dương liền bước tới, đưa mắt nhìn khắp một lượt
những kệ trúc giản chất cao như núi đánh giá. Đoạn, bỏ mặc những ánh mắt đang
nhìn chăm chú vào mình, liền lật mấy trúc giản ra xem.
Tốc độ đọc của hắn đối với những người có mặt ở đây thì đều khủng bố. Mỗi trúc
giản cầm lên chỉ cần xoay vài vòng là đã đặt xuống khiên một số người thì thở
dài một hơi, cảm giác như đang nhìn thấy quái vật, trong khi một số người khác
thì bán tín bán nghi, không tin được lại có kẻ nào đọc nhanh đến thế, cho rằng
hắn đang làm màu mè lòe bịp mà thôi.
Nửa canh giờ trôi qua, số trúc giản mà Trần Khánh Dương cầm lên đặt xuống đã
ngót nghét nửa trăm cuốn. Hắn liền trầm tư một chốc rồi lên tiếng:
Mặc dù phong thái Trần Khánh Dương có chút ra lệnh, nhưng mấy vị chiêm tinh
giả kia thấy Tử Mộc Lan gật đầu một cái liền lục tục chạy đi sắp xếp. Còn Trần
Khánh Dương thì lại tiến về phía chiếc bàn nằm giữa kinh các mà bày ra 2 tấm
lịch, cũng liền đó sao chép âm lịch thành 2 bản, ghi chú nhiều thứ giải nghĩa
lên một bản dự định sẽ đưa cho Tử Mộc Lan.
Không lâu sau, những phần tư liệu đã được sắp xếp xong, Trần Khánh Dương liền
đặt tấm lịch lên trên một chiếc bảng gỗ, rồi cầm đi dọc chỗ trúc giản vừa được
sắp xếp, đi tới đâu hắn liền lật lật vài trúc giản, đánh dấu vài kí hiệu lên
tờ lịch. Rồi lặp lại với tờ âm lịch cũng y như vậy. Xong xuôi thì trong lúc
chờ đợi mực khô đi hắn cũng liền điền hết những chỗ đã ghi chú lên tấm lịch sẽ
đưa cho Tử Mộc Lan, sau đó quệt mấy giọt mồ hôi ròng ròng trên trán, thu 2 tấm
lịch của hắn vào túi trữ vật rồi cười cười cầm luôn tấm lịch mặt trăng bước
tới chỗ Tử Mộc Lan đang đứng:
Ném một cái nhìn nghi ngờ, Tử Mộc Lan đón lấy tấm lịch kia, chăm chú xem. Dược
Linh Thủy đứng bên cạnh cũng đăm chiêu nhìn ngó vào tấm giấy lớn đó. Cả 2 mẹ
con nàng có chốc chốc đọc qua một chỗ nào đó thì đôi mắt lại sáng lên một
chút. Đoạn, Tử Mộc Lan tròn mắt nhìn lên phía đối diện mà tên tiểu tử kia vẫn
cười cười chờ nàng đánh giá:
Đơn giản như vậy thôi?
Đúng vậy! Dựa vào đây thì tiền bối có thể thấy rằng đây là năm chí hàn, khí
hậu lạnh giá sẽ kéo dài tới giữa tháng chạp, có nghĩa là làm lễ mừng năm mới
một thời gian sau đó 20 ngày mới gieo hạt thì sẽ thu được kết quả mỹ mãn!
Nhìn bộ dáng của Tử Mộc Lan mà đám chiêm tinh giả lúc này đang nháo nhác nhìn
nhau, tim đập chân run, e rằng sắp phải đón cơn thịnh nộ của nàng. Thế nhưng
sau một hồi trừng mắt hết nhìn vào tấm lịch thì rồi lại nhìn vào tên tiểu tử
áo lam, Tử Mộc Lan mới điềm tĩnh trở lại, nở một nụ cười mà nói:
Tốt! Tốt lắm! Không ngờ tiểu tử ngươi lại là ngọa hổ tàng long a! Ta có lời
mời đến dự yến tiệc vào đêm nay, hẳn là ngươi đến được đi!
Đa tạ tiền bối khen thưởng, hiện vãn bối cũng chẳng bận bịu gì lắm, nắn ra
được mấy thứ này thì đầu óc vãn bối cũng đã quá tải rồi a! – Trần Khánh Dương
cung kính.
Được, vậy đi, hiện tại ngươi có thể thăm thú Cổ Dược Tông một phen! Hẹn gặp
lại!
Tạ tiền bối.
Liền đó, Tử Mộc Lan trừng mắt nhìn vào đám người đam khúm núm bên cạnh mà mắng
một câu:
Vô dụng! Cút! Hừ!
Vâng vâng phu nhân, thuộc hạ cút, cút ngay đây ạ!
Đợi nhóm người lục tục kéo nhau đi một đoạn, Trần Khánh Dương lại cười cười
nói:
Tiền bối, thực ra việc này không phải lỗi của bọn họ, mà tấm lịch này có
công sức rất lớn của bọn họ đấy chứ, nếu một mình vãn bối thì chỉ e là chục
năm nữa, không chắc đã được tỉ mỉ như vậy a!
Hừm, tiểu tử nhà ngươi to gan! Lại còn nói đỡ cho đám toi cơm kia sao!
Hì, chẳng giấu gì tiền bối, họ đã làm rất tốt công việc rồi đấy thôi, chỗ
tư liệu kia, vãn bối thấy thực sự chi tiết, còn hơn chăm con mọn, nếu họ mà
ghi chép sơ sài thì thực vãn bối cũng chào thua. Đằng này thì tâm huyết đổ vào
đống trúc giản đó, thực sự là rất lớn, tiểu tử bạo gan kính xin tiền bối ban
thưởng cho họ một chút gì đó, lấy lòng từ bi mà khiến cho thiên hạ thái bình,
cũng nhờ có họ mà hiện tại tiền bối đã nắm được quy luật tự nhiên đó thôi!
Ngạc nhiên một chút, Tử Mộc Lan liền nheo nheo mắt đánh giá tên tiểu tử trước
mặt kia. Không chỉ có tài, mà lại cũng to gan lớn mặt, dám đứng ra cãi lời
nàng, thái độ không siểm nịnh, không sợ hãi, nhất mực cung kính, nhưng lại
cũng bạo gan thuyết phục nàng khiến cho nàng càng có chút phức tạp trong lòng.
Trầm tư một chút, Tử Mộc Lan liền nói:
Thôi được, nếu ngươi đã nói vậy thì cũng có lí, ta không phải kẻ keo kiệt,
món lời này cũng nên chia ra một chút! – Nàng lại quay sang nhóm người đang
lấp ló ở ngưỡng cửa – Đám toi cơm các ngươi, tự đến dược phòng lấy cho mình
mỗi người 3 viên lam phẩm tùy ý, về sau làm việc hiệu quả hơn là được!
Tạ phu nhân! Phu nhân vạn tuế vạn vạn tuế a! Đa tạ công tử, đa tạ!
Nhóm người khi nãy đã kéo nhau tới ngưỡng cửa, nhưng nghe Trần Khánh Dương lên
tiếng bênh vực họ như vậy cho nên mới ghé một mắt vào xem. Trong lòng ai cũng
thầm xót cho kẻ thiên tài kia sắp yểu mệnh, có điều, không ngờ là lại thành
công thực, mà lại khiến họ mỗi người lấy được những 3 viên lam phẩm, nếu đổi
ra kim tệ thì trên dưới 1000 nếu như bốc vào loại Tam tinh Lam phẩm đan. Trong
lòng họ hồ hởi, không tiếc lời chúc tụng mặc dù chẳng biết tên kia chui ra từ
cái xó nào cả.
Mà sự việc này cũng liền đó truyền đi rất mau trong giới đệ tử Cổ Dược Tông,
thậm chí những tì nữ hay gia nô cũng rỉ tai nhau câu chuyện vừa xảy ra. Có
người còn thêm thắt là những chiêm tinh giả kia được thưởng tới Tử cấp đan
dược cơ. Thế nhưng sự thực thì chỉ có 20 người chiêm tinh giả kia là biết rõ.
Mà trong lòng họ hiện cũng có chút khao khát chờ mong, không biết tên tiểu tử
mà theo họ đoán là tân đệ tử nhập môn kia, nếu lên tới hàng trưởng lão trong
một sớm một chiều thì có lẽ là họ cũng được sung sướng đi phần nào.
Bao nhiêu năm ra sức vì tông môn, mặc dù là nghề nghiệp, làm công ăn lương,
hoặc là đệ tử, bồi dưỡng tu luyện, thì đối với những số phận này, đều là những
mảnh đời trầm lắng cả. Tất thảy bọn họ, nếu không trên đội dưới đạp thì dường
như chẳng có cơ may sinh tồn. Như nhóm 20 chiêm tinh giả đó, cống hiến ngót
nghét 10 năm ròng, xem trời xem đất đến mòn cả mắt, ngoài mấy đồng bạc lẻ để
gửi về quê cho vợ con ra thì họ chẳng mảy may được thưởng báo gì nhiều. Hên
lắm thì có được chút nào đó mà uống rượu với nhau một bữa là xong. Không ngờ
hiện tại có một tên tiểu tử gầy còm từ trên trời rơi xuống, nói vài câu, lập
tức họ được thưởng một mẻ lớn mà cả đời họ cũng không dám mơ tới.
Trong lúc đó thì Trần Khánh Dương cứ thong thả đi tới đi lui liên hồi trong
quần thể kiến trúc nội môn của Cổ Dược Tông. Hắn thỏa thích xem mọi thứ, chẳng
ai ngăn cản, bởi có người dẫn đường mệnh danh Quỷ Tiểu Thư Dược Linh Thủy kia
mà! Đi mãi đến nỗi Dược Linh Thủy hiện tại đã thấm mệt, có chút thở dốc thều
thào:
Không nghỉ được a! Ngươi cứ đi mãi vậy thực ta đến chết mất a!
Thì cô nương cứ ngồi tạm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi! Ta hiện đang tham quan
mà! – Trần Khánh Dương bình thản đáp.
Cái cây tăm nhà ngươi mà lấy sức đâu lắm vậy a!
Tăm cũng có giá trị của nó, huống hồ ta đường đường là một Trần Khánh Dương
đầu đội trời, chân đạp đất, mới có hơn một canh giờ chứ nhiêu đâu! Cô nương
mệt thì cứ nghỉ đi, ta còn muốn xem vài chỗ!
Hây! Đợi ta với! Tên ch...À nhầm! Đợi ta với!
Một màn này làm cho không ít người tò mò thậm thụt ghé nửa mắt ra xem. Không
nghĩ là có một ngày Quỷ Tiểu Thư Dược Linh Thủy lại có thể chạy theo một tiểu
tử gầy guộc, có nước da bàng bạc thiếu máu kia. Thế mà tên kia thì lại chẳng
tỏ vẻ gì là thương hoa tiếc ngọc, hắn cứ phiêu phiêu lãng tử vô cùng như thể
không đặt cô nương này vào mắt vậy.
Việc truyền đến tai đám đệ tử nội môn và thân đệ tử. Không ít kẻ hiện đang bế
quan, nghe được tin tức liền đỏ mặt tía tai, phăng phăng kéo nhau đi tìm tên
tiểu tử áo lam kia. Vốn họ rất mực theo đuổi Dược Linh Thủy đến mức sĩ diện
chẳng còn mà hiện tại nàng lại tất tưởi chạy theo một tên khốn kiếp ngạo mạn,
sao có thể không tức được chứ! Nghĩ vậy cả đám kéo nhau đi tìm Trần Khánh
Dương tính sổ.
Lúc này, Trần Khánh Dương cùng Dược Linh Thủy đang ngồi trong một tửu quán bài
trí xa hoa, tại ngay lan can tầng 3. Từ đây thì Trần Khánh Dương có thể phóng
tầm mắt nhìn khắp một dải kiến trúc san sát nhau, kéo dài đến hàng mấy dặm,
mãi mới tới bức tường sừng sững phía xa, mà không khó để nhận ra quần thể kiến
trúc nội môn được cách biệt với ngoại môn bằng một bức thường nhỏ, sơn trắng.
Bên trong là những tòa nhà cao đến 2-3 tầng, đều một màu ngói đỏ, còn phía xa
kia thì là quần thể kiến trúc thấp hơn, ngói xám.
Tiểu nhị thấy khách quý đến, cũng thừa biết cô nương kia là ai, nhưng hiện tại
đi với một vị công tử thì lập tức chạy đến xởi lởi:
Tiểu thư, công tử dùng gì ạ?
Cho ta...À thôi, ngươi gọi đi! – Dược Linh Thủy định gọi gì đó, đoạn nghĩ
lại thì quay sang bảo Trần Khánh Dương một câu, còn phần nàng thì đang thở
dốc, tóc tai rũ rượi, liên tục cầm cây quạt đưa lấy đưa để như thể sắp chết
tới nơi.
Tiểu nhị nhìn bộ dáng đó, trong lòng cười thầm, không nghĩ là có người lại ra
tay ngược đãi được Quỷ Tiểu Thư, nhưng bên ngoài thì cười nói xởi lởi chứ
không dám cười ra mặt, hắn quá rõ làm phật ý tiểu thư này thì hậu quả không gì
gánh được.
Nghe một tràng dài khiến cho tiểu nhị có chút gà gật, cũng may mà hắn cũng rất
nhanh tay biên lại trong một xấp giấy nhỏ, nếu không thì nhớ bằng niềm tin.
Liền đó đọc lại một lượt, Trần Khánh Dương gật gật thấy đúng với những gì vừa
gọi, thì tiểu nhị lại tỏ vẻ rụt rè. Thấy vậy, Trần Khánh Dương liền hỏi:
Sao thế? Còn việc gì à?
Hmmm...tiểu thư trước nay ăn nhạt lắm ạ, nếu theo lời công tử nói thì hẳn
là...
Trần Khánh Dương lập tức xua tay cắt lời:
Ta nói sao làm vậy đi, tội vạ ta chịu!
Vâng vâng, có ngay, có ngay ạ! Nhị vị chờ một chút ạ!
Khi nhóm thân đệ tử Cổ Dược Tông lục đục đến nơi tìm thì thấy một màn xuất sắc
của Trần Khánh Dương. Tên tiểu tử đập vào mắt bọn họ kia, vừa nhỏ bé, tuổi đời
không cao, tu vi chẳng có lấy một tia khí tức, trông rất tầm thường, hiện đang
ngồi hướng ánh mắt xa xăm nơi chân trời phiêu lãng, mà trên khóe môi hắn còn
treo lên một nụ cười nhàn nhạt.
Đối diện tên tiểu tử đó chính là Dược Linh Thủy, hiện xiêm y xộc xệch, tóc tai
rối bù, mồ hôi nhễ nhại, mà nàng lại còn tự cầm lấy cây quạt, liên tục phe
phẩy tránh nóng. Nếu là họ, thì họ đã chạy lại quạt thay cho nàng nãy giờ rồi.
Không ngờ lại xuất đâu ra một tên ôn con xem trời đất bằng vung thế này khiến
cho cả đám có đến mấy chục người lập tức mặt mày tím tái, hỏa khí xung thiên.