Tử Mộc Lan.


Người đăng: dragonf4393@

Trần Khánh Dương cứ mãi ghi ghi chép chép, chẳng biết là trời đã sáng tự bao
giờ. Mà thật ra hắn cũng đâu quan tâm lắm đến trời sáng hay trời tối. Đơn giản
bởi một đế chế mà không có lấy một mốc lịch thì thực là sẽ rất mệt mỏi khi
hành sự. Cho nên hiện tại hắn đang tính toán ra một bộ lịch dựa theo mặt trời
và một bộ lịch dựa theo mặt trăng bằng những kiến thức tiền kiếp có được mà
chép ra thành hai bản.

Có điều, việc này khá mất thời gian, lại còn cần phải khảo sát một chút về
vòng quay của hành tinh này nữa, chưa kể tới việc mặc dù vị trí của những chòm
sao và kể cả những chòm sao quan sát được đều có phần rất giống với địa cầu,
nhưng không thể khẳng định được điều gì. Biết đâu thế giới này to khủng bố tới
mức có 2 mặt trời và 2 mặt trăng thì sao? Điều này thì đã được minh chứng đôi
chút ở trong Tàng Kinh Các trước đây một lần rồi.

Bởi vậy mà ghi ghi chép chép, chứ hắn thực tế chỉ là tính toán một chút, đặt
ra những ẩn số để sắp tới cho người theo dõi mà xây dựng ra một bộ lịch của
riêng Thái Dương Môn mà thôi. Việc này cực kì hệ trọng tới tương lai, nhất là
khi hắn còn có ý định sẽ phóng vệ tinh nhân tạo đầu tiên trong vòng 30 năm
tới. Nếu không nắm rõ chu trình thì tới lúc đó e là lại phải đợi dài cổ thêm
mấy năm. Mà gần hơn thì đó là một loại vũ khí có tên gọi là “tên lửa đạn đạo”,
nếu thiếu đi vài tham số phần tử bắn này thì mọi thứ trôi sông trôi bể hết
thảy. Đó là chưa nói tới phân công lao động, sắp xếp thời gian lao động trong
một đế chế công nghiệp vững mạnh nữa.

Mãi suy nghĩ đăm đăm, Trần Khánh Dương không hề biết có một thân ảnh đã đứng
bên cạnh hắn từ lúc nào. Thân ảnh này là một vị phu nhân hiện đang vận một bộ
xiêm y trắng phau như tuyết. Nom nàng có phần trẻ trung nên khó mà đoán được
là nàng đã trải bao nhiêu cái xuân thu. Vị phu nhân này chính là thân mẫu của
Dược Linh Thủy.

Lúc mới đến, thì Dược phu nhân cũng có phần ngạc nhiên, không hiểu vì sao bên
ngoài có tới mấy lớp hộ pháp bảo hộ mà hiện tại trong đình viện giữa khoảng
sân trước nhi nữ tư phòng lại xuất hiện một tên thiếu niên lạ hoắc lạ huơ này.
Có điều, thấy hắn say sưa ngẫm nghĩ rồi lại ghi chép nên nàng cũng tò mò lặng
lẽ đến bên cạnh xem một chút. Thế nhưng nàng càng xem lại càng chẳng hiểu
những kí tự kia có nghĩa là gì, khiến nàng cũng nheo nheo đôi mắt cố nghĩ.

Phải nói là tư phòng của Dược Linh Thủy chính là một tòa riêng, biệt lập giữa
quần thể kiến trúc nội môn, bốn bề có tường cao bao quanh, ngày đêm đều có hộ
pháp túc trực, gọi một tiếng liền có người phục vụ trong tích tắc, muốn gì
cũng có thể đem tới được. Chừng đó cũng cho thấy nàng là nhân vật quan trọng
thế nào đối với Cổ Dược Tông rồi.

Mãi một lúc lâu sau, nhắm không hiểu nổi những kí tự này nữa, cho rằng đó là
một loại kí hiệu bản đồ nào đó, vị phu nhân mới lên tiếng nghiêm nghị nói:


  • Tiểu tử! Ngươi đang ghi chép cái gì vậy?


  • Hở? – Trần Khánh Dương giật mình một cái nhìn lên, thấy người hỏi là một
    phu nhân thì bèn đứng ngay dậy chắp tay cung kính thi lễ - Vãn bối Trần Khánh
    Dương cung kính vấn an tiền bối!


Thấy tên tiểu tử này mới đầu hơi có chút thất lễ, nhưng đó là do hắn giật mình
bất ngờ, còn hiện tại thì thái độ cung kính, không sợ hãi, không siểm nịnh
khiến Dược phu nhân cũng có chút cảm thán trong lòng liền cất giọng hỏi:


  • Sao ngươi có thể vào được đây? Nhìn bộ dáng không phải người của Cổ Dược
    Tông? Lọt vào đây bằng cách nào?

Trần Khánh Dương đứng thẳng người dậy định đáp lời thì một thanh âm trong trẻo
đã cắt ngang lời hắn, liền đó Dược Linh Thủy bước ra:


  • Mẫu thân, hắn là cho nhi nữ đưa tới, họ Trần, tên Khánh Dương. – Đoạn, nàng
    tiến lại đình viện rồi giới thiệu – Đây là mẫu thân ta, Tử Mộc Lan, ngươi nên
    cẩn thận một chút, mẫu thân ta không dễ bị bắt nạt đâu a!

Nghe lời Dược Linh Thủy nói, Tử Mộc Lan liền có chút phức tạp trong mắt, nhìn
sang Trần Khánh Dương dò xét. Nhưng Trần Khánh Dương nghe xong thì liền chắp
tay thi lễ thêm một cái:


  • Ra vậy, vãn bối cung kính vấn an Dược phu nhân tiền bối!


  • Uhm, miễn lễ! Những thứ ngươi đang ghi chép, có phải là cổ kinh? Hay là một
    loại mật thư nào đó? – Gật đầu một cái, Tử Mộc Lan lại dùng đôi mắt có ánh
    nhìn xuyên suốt nhân tâm mà đâm thẳng vào đôi mắt Trần Khánh Dương.


  • Chẳng giấu gì tiền bối, vãn bối đang phác thảo xây dựng một bộ lịch, dùng
    để xác định năm tháng, sẽ có nhiều công năng về sau.


  • Lịch? Chẳng phải trăm vạn năm qua đất trời đều vậy, sao phải làm một thứ
    gọi tên?


  • Vâng, tiền bối nói chí phải, có điều, vãn bối mạn phép xin hỏi sinh nhật
    của tiểu thư là ngày nào ạ?


  • Hừm! Ngươi biết để làm gì? – Tử Mộc Lan nheo nheo đôi mắt lại cố tìm ra ý
    đồ của tên tiểu tử kia, nhưng hắn tuyệt nhiên chẳng có sợ sệt hay bối rối gì,
    chứng tỏ không hề nói dối.


  • Trước lễ năm mới 3 ngày! – Dược Linh Thủy thì hiểu hơn cho nên cũng có chút
    nóng lòng muốn trải nghiệm thứ mà Trần Khánh Dương vừa mới thảo ra kia, liền
    đáp.


Cười nhạt một cái, Trần Khánh Dương lại hỏi:


  • Vậy lễ mừng năm mới là ngày nào ạ?


  • Sau đợt gieo hạt đầu tiên! – Vẫn là Dược Linh Thủy trả lời.


  • Hừm, vậy thì có chút bất ổn! Nếu năm nay mùa đông kéo dài hơn mọi năm, có
    nghĩa là lễ mừng năm mới phải dời đi một quãng, như vậy thì sự ảnh hưởng sai
    số tới những năm trước đó nữa là rất xa, khó mà xác định được những thiên tai
    gây hại mua màng, từ lương thực cho tới thảo dược đều rất có khả năng gieo hạt
    quá sớm giữa lúc hàn khí vẫn còn khiến cho mùa màng thất bát, vãn bối nói vậy
    đúng chứ?


  • Hừm! – Càng nghe thì Tử Mộc Lan phu nhân lại càng không thấu nổi những gì
    tên tiểu tử kia đang muốn nói tới, nhưng việc hắn vừa bàn kia thì căn bản đúng
    là có rất nhiều năm do biến động thời tiết mà ảnh hưởng khá nhiều tới chất
    lượng mùa vụ.


Thấy vậy, Trần Khánh Dương lại nói thêm:


  • Mùa vụ bị ảnh hưởng, thì dù là hoa màu lương thực hay dược thảo cũng đều
    trúng hàn khí, ảnh hưởng không nhỏ tới giá cả thị trường đan dược, cũng như
    nguồn cung. Mà từ đó thì lại gây ra rối loạn nhiều nơi. Một khi nguồn cung đan
    dược của Cổ Dược Tông bị ảnh hưởng thì sẽ gây ra nhiều tranh chấp hơn ở Cổ
    Vực, hẳn là những năm đó thì các đoàn tiêu xa bị cướp đột biến, khiến Cổ Dược
    Tông phải vất vả ít nhiều đi!

Lúc này thì Tử Mộc Lan đăm đăm căng thẳng nhìn vào đáy mắt Trần Khánh Dương.
Nàng nhận ra đây chính là một con tiềm long ẩn giấu, tuy thân thể nhỏ bé nhưng
lời nói đúng như những gì đã xảy ra mấy năm trước, mà thậm chí là còn xảy ra
rất nhiều lần trong quá khứ. Liền nghiêm nghị hỏi:


  • Nói như vậy, không lẽ “lịch” của ngươi có thể giải quyết vấn đề?


  • Không sai! Nắm được quy luật thiên địa, có nghĩa là sẽ đưa ra được dự báo
    thời tiết, chọn được chính xác lúc gieo hạt, chính là đánh phủ đầu với thiên
    tai! Tiền bối hẳn cũng trải qua mấy lần sóng gió như vậy, nếu chỉ cần gieo hạt
    muộn một chút hoặc sớm một chút thì có thể bình ổn được giá cả đan dược, ngăn
    ngừa được nhiều phần tài lực hao tổn không đáng, hơn nữa cũng bớt đi vài trận
    huyết thổ. Vãn bối tài nông học cạn, mong được tiền bối chỉ giáo thêm!


Tử Mộc Lan tuy tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng nàng hiện tại thì có chút e
dè. Không biết làm làm thế nào. Cổ Dược Tông có ngày hôm nay cũng phần lớn là
nhờ vào tài trí của nàng mà ra, Dược Linh Sơn phu quân của nàng, tuy đánh trận
giỏi, điều binh khiển tướng tốt, nhưng nếu thiếu đi một Tử Mộc Lan nàng thì
khẳng định là Cổ Dược Tông cũng đã ở thế lưỡng đầu thọ địch mất rồi.

Nàng sâu sắc đến là vậy, mà hiện tại cũng không nhìn thấu tên tiểu tử đang
đứng trước mặt, khiến cho trong lòng nàng có chút đả kích không nhỏ. Không thể
nghĩ được là một việc đã bao nhiêu năm qua không có hướng giải quyết, tùy
thuộc vào thiên định muốn thế nào liền thế đó mà tên tiểu tử trước mắt nàng
đây lại đơn giản đưa ra một giải pháp hiệu quả. Tuy là chưa hoàn toàn bàn giao
cho nàng, nhưng nàng quá rõ mức độ cấp thiết của món hàng “lịch” đó đáng giá
cả một kho tàng chứ không ít hơn.

Trầm tư một khắc, Tử Mộc Lan liền hắng giọng cười nhạt nói:


  • Hừm, nhưng điều ngươi nói chí phải, ta sẽ suy nghĩ thêm! – Đoạn quay sang
    Dược Linh Thủy nhẹ nhàng nói – Nhi nữ à! Chơi với bầu bạn vui nhé, ta ra đây
    có việc một lát, chốc nữa ta sẽ bảo người đem điểm tâm đến!


  • Mẫu thân đi a!


  • Tiền bối đi bình an!


Nhìn theo bóng y phục trắng khuất sau cánh cửa, Trần Khánh Dương không khỏi
thở một tiếng dài thượt. Ban nãy suýt chút nữa bị ánh mắt của Tử Mộc Lan xuyên
chết, hắn thực cảm thấy như vừa qua một kiếp nạn vậy. Không nghĩ là Cổ Dược
Tông lại ẩn tàng đến bực này. Liền đó lại ngồi xuống trầm tư suy nghĩ về những
phép tính, mặc cho Dược Linh Thủy chẳng hiểu sao hôm qua còn đanh đá, mà hiện
tại lại tỏ vẻ thùy mị đến lạnh xương sống, nhẹ nhàng ngồi cạnh, dùng ánh mắt
chăm chú xem xét những gì hắn ghi chép.

Bên ngoài tư phòng Dược Linh Thủy, Tử Mộc Lan dùng ánh mắt nghiêm trọng nói
với một vị hộ pháp trấn thủ:


  • Tiểu tử trong kia là ai vậy?


  • Bẩm phu nhân, là do tiểu thư đem về, nói hắn là ân nhân gì đó của tiểu thư
    ạ!


  • Đêm qua có sự việc gì xảy ra không?


Mấy vị hộ pháp chợt lặng người một chốc, liền nhìn nhau rồi lập tức bẩm báo:


  • Bẩm phu nhân, điểm khác lạ của tiểu thư thì hẳn người cũng thấy rồi, còn
    lại mấy lời thoại hay hành động thì chúng thuộc hạ xin cáo lỗi, hiện đã quên
    sạch!


  • Hừm! Vô dụng! – Tử Mộc Lan thực ra thừa biết là mấy hộ pháp còn nhớ, nhưng
    nàng hiểu, có một sức nặng nào đó khiến bọn họ không dám nói ra trực tiếp cho
    nên mới chối như vậy, liền cau mày một cái rồi lệnh – Lập tức phái người đi
    điều tra cặn kẽ về tên tiểu tử đó cho ta! Có được thông tin phải mật báo sớm,
    đến hoàng hôn mà còn không biết hắn là ai thì xem chừng cái gáy một chút!


Ngay sau đó, Tử Mộc Lan liền rảo bước, chẳng biết là đi đâu, nhưng nom bộ nàng
đang có việc gì hối hả lắm. Để lại mấy vị hộ pháp vận đồ thích khách kia đưa
tay quệt trán thở phào nhẹ nhõm. Có thể nói là trong Cổ Dược Tông này, họ sợ
nhất là Tử Mộc Lan phu nhân, và sợ thứ nhì là Dược Linh Thủy, ngoài ra thì có
trời sụp họ cũng chẳng quan tâm.

Mấy canh giờ trôi qua, Tử Mộc Lan trở lại biệt viện của nhi nữ thì vẫn thấy
tên tiểu tử họ Trần kia ngồi im như pho tượng, mặt mày đăm chiêu tưởng chừng
là một pho tượng xấu xí do một tay thợ khắc non nghề nào đó gọt ra. Mà mặt hắn
thì lúc này đã nhăn nhúm hết cả lại, cứ ngó đăm đăm vào mấy dòng loằng ngoằng
bên dưới trông chả ra thể thống gì.

Nhưng điều mà làm nàng lo lắng nhất là nhi nữ của nàng, hôm nay thực sự bất
thường. Không hề kiếm nàng ton hót đủ điều, cũng không chạy tới chạy lui phá
bĩnh mấy lo luyện dược hay là đi chọc phá mấy vị trưởng lão nữa. Hiện nhi nữ
của nàng cũng ngồi im như một pho tượng vận y phục óng ánh vàng kia, và cũng
cau mày nhăn mặt hệt cái tên áo lam bên cạnh. Thực sự việc này khiến nàng chỉ
muốn một chưởng vỡ sọ tên tiểu tử kia, giải thoát cho nhi nữ của nàng trở lại
trạng thái bình thương mà thôi.

Thở dài một hơi, Tử Mộc Lan lặng lẽ đến bên đình viện, cau mày một chút ngó
thử những tấm giấy hiện tại đã chằng chịt những kí tự khó hiểu kia. Ban sáng
đã nhiều, mà hiện tại thì lại càng nhiều hơn thế, mà lại lớp chồng lớp khiến
trông như một tấm địa đồ mê cung. Nàng suýt chút nữa còn hiểu lầm là hắn đang
cố ý vẽ ám hiệu bản đồ Cổ Dược Tông cũng không chừng. Thế nhưng ngay lúc nàng
còn chưa kịp phát hỏa thì tên tiểu tử kia cất tiếng:


  • Cô nương nói thử xem, một năm thì có mấy vụ lúa, mỗi vụ lúa thì kéo dài bao
    tháng?


  • Hừm...Thực ra chỉ được một vụ lúa và 3 vụ thảo dược đơn giản. Còn những
    thảo dược khác có khi một vụ kéo dài mấy chục năm!


  • Ta hỏi là lúa, nhấn mạnh chữ lúa thôi!


  • À, một vụ, 6 tháng, có nghĩa là 6 con trăng, là từ đầu xuân kéo dài tới
    cuối hạ. Còn sang thu thì có một khoảng thời gian không đóng băng, nhưng nếu
    gieo hạt thì toàn bộ mầm sẽ chết sạch lúc đông giá.


  • Hừm...Vậy thì cũng giống nhưng đời Hùng Vương...Hoặc trước cách
    mạng...tương đối giống...


  • Hùng Vương? Là ai vậy? – Dược Linh Thủy tròn xoe mắt hỏi.


  • Một tr...à nhầm, một dòng dõi Hùng gia, mà người đứng đầu thì gọi là Hùng
    Vương, có mười tám đời đều là tông chủ Văn Lang tông, về sau bị Âu Lạc môn
    thôn tính, trở thành thời đại của An Dương Vương Thục Phán nắm giữ. Mà việc đó
    đã xảy ra được hàng mấy trăm vạn năm rồi, tư liệu cũng không rõ – Trần Khánh
    Dương nói bừa (đừng có tin lời anh main nhé, bả đấy!).


  • Nhưng thế thì có liên quan gì?


  • Có đây! Vấn đề là lúa cao nhất mấy thước?


  • Ta chẳng biết nữa!


  • Ước chừng thôi cũng được!


  • Hmmmm...Ngang vai ta!


  • Đứng trên bờ ruộng?


  • Uhm!


  • Vậy thì rõ rồi! Giống lúa này hệt như giống lúa truyền thống, có nghĩa là
    cần thời gian 6 tháng chu kì. Chiếu theo điểm đó thì có nghĩa là một năm chia
    thành 12 tháng, mỗi tháng có từ 28 cho tới 31 ngày, có điều, ta đang phân vân
    giữa việc dựa theo dương lịch hay âm lịch...


  • Dương thì sao mà Âm thì sao? Có gì khác nhau chứ!


  • Có nhiều đấy! Nếu dựa theo mặt trời thì sai số sẽ không nhiều, mỗi 4 năm sẽ
    có 1 năm nhuận, lấy thêm 1 ngày là được, nhưng dùng vào sản xuất nông nghiệp
    thì có bề sai lệch đi. Còn dùng theo mặt trăng thì mỗi tháng là 28 hoặc 30
    ngày luân phiên, thành thử sai số là rất lớn cho nên mỗi năm nhuận thì phải
    thêm vào một tháng. Mà một tháng nhuận đó lại có thể vào bất kì tháng nào,
    khiến vấn đề phức tạp lên một phần. Nhưng bù lại thì rất khớp với sản xuất
    nông nghiệp lúa nước hoặc thảo dược như hiện tại!


Nghe xong một tràng dài, Dược Linh Thủy không hiểu nổi sự gì liền nghệch mặt
ra, nhìn trân trân vào Trần Khánh Dương. Nàng không nghĩ ra được là do nàng
ngốc nghếch hay do hắn quá thông minh mà khoảng cách lúc này là một trời một
vực.

Trần Khánh Dương thì biên xong ra hai bộ lịch, một theo mặt trời gọi là dương
lịch, một theo mặt trăng gọi là âm lịch, nhưng những ngày chí hàn, chí đông,
này nọ thì hắn đã cố hết sức nhưng không nhớ ra, đành ghi chú mấy câu bên cạnh
mỗi bộ lịch để sau này xem xét lại. Cắn môi một chốc, bỗng dưng chợt nhận ra
điều gì đó bất thường khiến bản mặt nhăn nhó của Trần Khánh Dương phút chốc
lại dài ra như mặt thớt mà lẩm bẩm một câu:


  • A đ**! Đừng nói là cái hành tinh chết tiệt này lại quay với tốc độ gấp nửa
    trăm lần trái đất đó nhé!

Ngay lúc này thì Tử Mộc Lan bèn hắng giọng một cái:


  • E hèm! Mới sáng giờ mà ngươi đã làm xong thứ ngươi nói rồi cơ?


  • Trần Khánh Dương thỉnh an tiền bối! – Trần Khánh Dương nghe được liền giật
    mình đứng dậy thi lễ - Chẳng là tiểu tử tạm xong một nửa công việc, có điều,
    nửa phần còn lại e rằng phải mất một hai năm theo dõi thiên văn mới ra được!


  • Một nửa? Từ sáng tới giờ? – Tử Mộc Lan không khỏi ngạc nhiên.


  • Thực ra là từ đêm qua thưa tiền bối! – Trần Khánh Dương bình thản đáp.


Cố thêm một lần soi ánh mắt thăm thẳm của mình vào đôi mắt đen láy của tên
tiểu tử kia, nhưng Tử Mộc Lan cũng vẫn chào thua thêm một lần, không tìm ra
được nửa điểm dối trá. Nàng thực không thể tin được điều này. Nắm giữ thời
tiết quy luật mùa vụ với nàng mà nói thì cực kì hệ trọng, nàng cũng đã có
riêng một đội ngũ chuyên nghiên cứu thiên văn nhưng đã chục năm vẫn chưa ra
đầu đuôi gì cả. Ấy thế mà cái tên nhãi kia trong một đêm liền biên soạn được
nửa phần việc, không đùa chứ? Quái vật sao!

Nhưng liền đó, nàng thu lại vẻ ngạc nhiên mà nói:


  • Được, nếu đợi theo dõi thiên văn thì ta cũng có chút tư liệu, theo ta, biết
    đâu có ích!


  • Tạ tiền bối!


  • Có điều, ngươi phải đồng ý với ta một chuyện!


  • Mời tiền bối cứ nói!


  • Dù là có ích hay không, thì chỗ tư liệu kia cũng đã được 10 năm theo dõi
    cho nên ngươi phải đánh đổi lại bằng một bộ lịch mặt trăng mà theo ngươi nói
    là rất có ích trong gieo trồng! Được thì ta lập tức đưa ngươi đi!


Gì chứ? Đùa à! Sớm muộn gì nếu mà đã biên ra được một bộ lịch thì có nghĩa là
sẽ tốn rất nhiều công sức, thời gian cũng như tâm huyết để thu thập tài liệu.
Hiện tại thì tư liệu ngay trước mắt, một sớm một chiều có thể đưa ra ngay thì
có gì mà không đáng chứ! Đổi cả nửa kho tàng Thái Dương Môn thì Trần Khánh
Dương cũng gật đầu cái rụp ngay. Thế nhưng hắn bề ngoài lại chả tỏ vẻ gì là
vui mừng, là trầm tư một lúc, đôi mắt xa xăm. Mãi lâu sau mới cắn môi đáp:


  • Hừm, việc đó thì cũng được thôi, có điều là tiền bối có thể chép lại thì
    được, chứ nếu cầm luôn thì vãn bối e là có phần hơi thiệt thòi cho vãn bối!


  • Hừ! Cả giá nữa kia! To gan!... Nhưng mà cũng được thôi, dù sao thì ta cũng
    chẳng thiệt hại gì, thành giao!


  • Đa tạ tiền bối!


Về điểm này thì tuy con cáo già Tử Mộc Lan đã sắp đặt để Cổ Dược Tông có lời
nhất rồi. Bao nhiêu năm nghiên cứu không được, hiện tại bỗng dưng trên trời
rơi xuống mà nắm được thì rõ ràng là quá tuyệt, mà tên tiểu tử kia cũng chẳng
mặc cả hay ra giá gì, hắn có viết ra được thì cũng đưa kết quả cho nàng. Nàng
được lợi một bộ lịch, trong khi chỉ cần cho hắn xem chút đỉnh mấy thứ vô dụng
kia là ổn.

Thế nhưng không ai biết là Trần Khánh Dương trong bụng đang nhảy múa tán loạn.
Tuy là bộ lịch hắn đã nhớ được ở tiền kiếp có thể áp dụng vào hoàn cảnh hiện
tại được, nhưng những yếu tố thời tiết chu kì thì đừng nói là 2 năm, có khi cả
chục năm sau cũng chưa chắc đã sưu tầm đủ dữ liệu nữa. Đang không có một món
hời khủng bố rơi vào đầu, sao không nhặt được! Đỡ tốn được biết bao nhiêu là
công phu, trong khi đó thì chỉ cần đưa ra một bản sao là lập tức nắm được vận
mạng thì tội gì không làm. Vả lại, nếu có ai ở thế giới này mà biết được công
dụng của những bộ lịch kia sẽ đem tới cho Thái Dương Môn trong tương lai thì
hẳn là sẽ ngã ngửa ra mà xỉu mất.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #87