Được Tỏ Tình.


Người đăng: dragonf4393@

Hồi lâu sau, khi trăng đã lên cao thì Dược Linh Thủy mới trở lại tư phòng. Đẩy
cánh cửa lớn ra, nàng liền tiến vào bên trong, đưa mắt nhìn thân ảnh hiện vẫn
đang nằm im trên mặt đất một cái, nàng cất giọng châm chọc:


  • Hây ya! Sao lại nằm ôm đất mãi vậy nhỉ? Bá khi đi đâu hết cả rồi a!


  • Hóa ra đây là cách mà Dược gia đối xử với ân nhân sao! Ta thực bội phục đó
    a!


  • Hừ! Tiểu tử ngoan cố, đã vậy thì cứ cho ngươi nếm thêm một chút khổ vậy,
    hiện cứ nằm đó mà tĩnh dưỡng đi a!


Trần Khánh Dương thực tế là đã khai thông huyệt đạo, giải huyệt từ lâu, nhưng
hắn vẫn nhẫn nhịn đại sự cho nên mới nằm im như vậy. Thế nhưng tiểu cô nương
kia thì chẳng mảy may hay biết gì chuyện này. Lại còn cho rằng khi nãy là do
tiểu cô nương ấy ra tay giải huyệt câm cho hắn nữa kia!

Bước qua Trần Khánh Dương, Dược Linh Thủy liền tiến về phía chiếc giường, định
bụng sẽ đánh một giấc sau chuỗi ngày cực khổ. Thế nhưng, trằn trọc mãi nàng
chẳng thể nào nghỉ ngơi được. Kể ra thì nàng cũng chỉ muốn đàn áp tên thiếu
niên kia một chút, khiến hắn thần phục nàng mà thôi.

Tâm thư thiếu nữ mới lớn mà nói, thực vô cùng khó hiểu. Nàng không rõ cái cảm
giác vừa có chút e dè, vừa có chút ngại ngùng, vừa có chút ngưỡng mộ đó gọi
tên là gì, lại vừa muốn giữ hắn làm của riêng mình mặc dù chính nàng cũng
không biết là giữ riêng hắn để làm gì. Tóm lại là bản thân nàng cũng không rõ
nàng muốn gì ở hắn. Hạ sát thì không, ngược đãi cũng chỉ là phần nhỏ, đã vậy
lại còn có một tia gì đó mông lung muốn được chăm sóc hắn nữa cơ.


  • Hừ! Tỏ ra cao ngạo! Mặc kệ ngươi!

Hắt ra một câu bực tức, Dược Linh Thủy lại trở mình sang ôm lấy chiếc gồi dài.
Thế nhưng trong lòng nàng thì đang bấn loạn, suy nghĩ miên man. Nàng vốn định
moi ra đan phương của Hỏa Tâm Táng Cốt đan và bắt hắn phải quy phục dưới
trướng của phụ thân nàng. Nhưng tên này không hề tầm thường, lâu lâu lại đả
kích nàng một chút khiến nàng tức giận hoài không yên. Đáng lí ra nếu là kẻ
khác thì đã không có chỗ chôn thây, vậy nhưng với tên tiểu tử này thì nàng bất
lực, không thể làm gì được hắn, lại càng không muốn hắn gặp tai họa nào cả.

Đấu không lại hắn, hiện tại bắt được hắn rồi, nhưng cũng chẳng có cách nào
khiến hắn thần phục được, Dược Linh Thủy hiện tại mới thấy là khó khăn hơn
nhiều so với gì trí óc ngây thơ của nàng đã nghĩ.

Chợt, nàng có ý tưởng muốn thả hắn ra, nhưng cũng liền đó tự bác bỏ suy nghĩ
của bản thân. Nếu hắn trở về được, không khéo với tính khí của hắn lại xem Cổ
Dược Tông là địch nhân, vậy chẳng phải là một tiếng có thể khiến con quái vật
Tôn Bạo Thiên kia đập tan cả cơ nghiệp Cổ Dược Tông hay sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy bực dọc trong lòng, từ bé đến giờ, chưa lúc nào mà
nàng thấy khó chịu như lúc này. Đám đệ tử Cổ Dược Tông kia cũng là nam nhân,
nhưng sao lại xun xoe xởi lởi với nàng như vậy, nàng nói một thì họ có bán
mạng cũng không dám nói hai. Vậy mà cái tên chết bằm Trần Khánh Dương này thì
nàng nói một câu, hắn dắt mũi loanh quanh rồi lại để nàng tự xỏ chính nàng
bằng câu đó. Không lẽ hắn...không phải là nam nhân?

Nghĩ vậy, Dược Linh Thủy liền nhè nhẹ bước ra khỏi giường, lật Trần Khánh
Dương nằm ngửa ra mà nhìn tới nhìn lui, kiểm tra vài chỗ. Nhìn cái bộ dạng
nghi vấn rụt rè kia, Trần Khánh Dương như thể đọc thấu tâm tư nàng, liền cười
cười:


  • Không cần phải kiểm ra! Real Man (đàn ông chính hiệu) một trăm phần trăm!


  • Hừ! Ta cứ kiểm tra đấy thì sao!


Không hiểu mấy từ Trần Khánh Dương vừa nói là gì, nhưng nàng cũng mang máng
hiểu được là hắn nói chính hắn là nam nhân. Có điều, nàng không tin, quyết cắn
chặt môi, chạm một cái vào ngực Trần Khánh Dương.


  • Không phải chứ!


  • Ta nói rồi mà!


  • Hừ!


Lấy hết can đảm, Dược Linh Thủy gạt bỏ hết mọi sự thẹn thùng trong lòng mà nắm
một cái vào chỗ...ai cũng biết đấy là chỗ nào. Liền đó giật mình đánh thót một
cái, trơ mắt hoảng hồn nhìn trân trân vào tên tiểu tử đang còn cười khẩy kia.
Lúc này mà nói thì đó chính là một sự đả kích vô cùng to lớn với một thiếu nữ.


  • Ha ha ha! Còn chưa kết hôn, sao đã lại động chạm rồi chứ! Không lẽ phụ mẫu
    cô nương không dạy là nam nữ thọ thọ bất thân sao?


  • Ngươi...Tên chết tiệt!


Liền đó, Dược Linh Thủy uất ức đến nhạt nhòa cả đôi mi mà vơ ngay một chiếc
ghế bên cạnh toan giáng một đòn chí mạng vào đầu tên tiểu tử kia. Lúc này thì
trong lòng nàng thực sự hỗn loạn, chẳng còn nghĩ được cái gì nữa, dùng cách
thức bạo liệt để che đi sự xấu hổ và sợ hãi tột cùng của bản thân. Có điều,
Trần Khánh Dương đã nhanh chóng ngồi dậy chặn luôn chiếc ghế đang hạ tới rồi
nhẹ nhàng tước luôn chiếc ghế đó từ trong tay nàng, đặt xuống vị trí cũ chẳng
phát ra tiếng động. Đoạn cười cười nhỏ nhẹ nói:


  • Hây! Lần trước thì ám toán ta trong tư phòng, hiện tại vô trong tư phòng
    của cô nương cũng toan đánh chết ta lần nữa sao?


  • Ngươi...ngươi...Ng...um...umm


Hoảng loạn vì không hiểu vì sao tên Trần Khánh Dương kia lại tự có thể giải
được huyệt đạo, Dược Linh Thủy toan la lớn gọi người, thế nhưng Trần Khánh
Dương cũng rất nhanh đã lấy tay bịt chặt miệng nàng, ngăn tiếng truy hô vừa
rồi khiến âm thanh trong trẻo đó tắc ứ cổ họng. Liền đó hắn nở một nụ cười đầy
tà khí mà gằn giọng:


  • Định kêu người đến bắt ta lại sao? Cô nương không thấy bản thân quá đáng à?
    Cô nương sàm sỡ ta, lại còn đòi đánh ta thì món nợ này tính sao đây?

-...


  • Thế này đi, bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, hoặc là ta sẽ lập tức gọi Tôn
    đại ca tới đây! Thế nào?

-... – Dược Linh Thủy trợn trừng mắt hoảng sợ gật lấy gật để như thể chỉ cần nàng sơ suất một chút liền bị tên kia ra tay đoạt mạng vậy.

Tay vẫn giữ chặt miệng Dược Linh Thủy, Trần Khánh Dương liền ấn nàng ngồi
xuống chiếc ghế mà ban nãy nàng còn định dùng để tấn công hắn. Đoạn cất giọng
đầy tà khí trong mắt mà nói:


  • Ta thực không ngờ cô nương trông vậy mà lại ra tay gài bẫy ta đó a! Hiện
    tại thì ai vào tay ai đây? Nếu không cho ta một lời công đạo, đừng hòng yên
    ổn! Cô nương cũng biết Hỏa Tâm Táng Cốt đan rồi đấy, hiện tại ta không đem
    theo giải dược. Hmm...Hay là cho cô nương thử một khỏa đây nhỉ?


  • Umm...ummm – Dược Linh Thủy lắc lấy lắc để.


  • Uhm! Vậy thì có thể bình tĩnh lại được chưa?


Đợi cô nương kia gật đầu mấy cái thì Trần Khánh Dương mới buông tay. Dược Linh
Thủy liền ôm ngực thở dốc liên hồi mấy nhịp. Ban nãy bị hắn bị miệng, nàng đã
đông cứng đến mức phế quản gần như không dám hoạt động, thân thể căng cứng
thiếu điều muốn bạo phát toàn thân nữa thôi. Nuốt khan một cái, nàng chỉ tay
vào mặt Trần Khánh Dương hiện đã ngồi trên chiếc ghế bên cạnh:


  • Ngươi...


  • Hỏa Tâm Táng Cốt Đan – Trần Khánh Dương cầm ra một viên độc đan, vẻ mặt
    lạnh như băng, cộc lốc một câu ngắn gọn.


Nuốt khan mấy cái, Dược Linh Thủy cố trấn tĩnh lại. Nàng biết, hiện thời thì
vị thế chủ động đã không còn là của nàng nữa rồi. Mà nhìn vào gương mặt lạnh
lẽo kia, nàng lại nhớ tới sự việc hôm trước gây ám ảnh tột cùng. Lúc này cần
phải tìm ra giải pháp hạ hỏa cho hắn, bằng không thì nàng cũng là kẻ thù của
hắn mà phải lăn lộn chờ đợi bị hỏa diễm thiêu đốt từ trong cốt tủy ra ngoài
như mấy tên hôm nọ mà thôi.

Ngẫm nghĩ một chốc, gương mặt nàng biến mất vẻ thất thần mà lúc này hiện lên
một tia quyết liệt định nói gì đó thì Trần Khánh Dương mới lạnh lùng lên tiếng
trước:


  • Hiện tại nói ta nghe thử xem, vì sao cô nương lại đối xử với ta như vậy?
    Không lẽ định thử độ kiên nhẫn của ta sao?


  • Ta...Ta không biết! – Bị hỏi một câu trước, những gì trong não bộ Dược Linh
    Thủy vừa mới định tuôn ra đó thì hiện tại lại vô tung.


  • Không biết mà có thể làm ra những việc bắt trói ngược đãi? Nếu là Cổ Dược
    Tông tà tâm giống như đám Tà Thần Bang hay là Thông Thiên Hội thì ta cũng
    không ngại xới chút đất ở đây lên đâu a!


  • Không không, không phải, thực không phải! Là ta không tốt, xin tạ lỗi với
    đại nhân a, đại nhân đại ân đại đức xin đừng để bụng chút nghịch ngợm a!


  • Thế thì nói đi! Cho ta một lí do để ta khỏi san bằng chỗ này!


Đối diện với ánh mắt đầy cương nghị, vẻ mặt băng giá kia, Dược Linh Thủy biết
là đã chọc giận hắn thực sự rồi. Lúc này nàng cũng chẳng nghĩ ra được điều gì
cả. Cái nàng sợ không hẳn là một Tôn Bạo Thiên nào đó, mà tâm tư nàng dường
như có chút mất mát ẩn hiện, nguyên nhân chính là nam tử trước mặt nàng. Ngẫm
nghĩ hồi lâu nàng vẫn không tìm được lí do gì thích thợp, bèn cắn nhẹ đôi môi
có chút hồng hồng, quyết định nói ra sự thật trong lòng mà nàng vừa xác định
được là điều gì. Dược Linh Thủy ngại ngùng thỏ thẻ:


  • Ta...Thích ngươi!

Câu này làm Trần Khánh Dương không khỏi bật cười một cái. Vẻ mặt hắn vẫn không
buông nổi một chút cảm xúc nào mà đưa mắt nhìn ra hướng khác chờ đợi. Kì thực
thì tâm tư hắn còn đặt ở Thái Dương Môn, đến đây chẳng qua cũng là vì Thái
Dương Môn, chẳng rỗi hơi mà chơi trò tình cảm trốn tìm với một thiếu nữ mới
lớn. Hơn nữa thì tiền kiếp hắn cũng từng trải không hiếm cảm xúc ái tình, có
thể phân biệt được đâu mới là mục tiêu của đời hắn.


  • Là...thực...Ta thích ngươi cho nên mới muốn ngươi quy phục, sở dĩ gạt ngươi
    đến đây là muốn để phụ thân bồi dưỡng, tuy ngươi chỉ có khí tức hơn phàm nhân
    một chút, nhưng phụ thân ta quyết không để ngươi tầm thường. Ngươi xem, khí
    thế của ngươi như vậy, chỉ cần có thể tu luyện được thì sẽ sớm trở thành thiên
    hạ vô song a!


  • Hừ! Vớ vẩn! Đây là lúc nào rồi mà cô nương vẫn cho rằng ta là phàm nhân
    chứ? Phàm nhân mà đạp đổ phong ấn vạn năm sao? Phàm nhân mà chế được độc đan
    sao? Phàm nhân mà dám đối diện với quái thú đã từng xới tung Đại Lục hơn vạn
    năm trước sao? Phàm nhân lại chữa cho cô nương mới chỉ vài ngày từ thập phần
    tử vong mà lúc này đã có thể tung tăng chạy nhảy, ném đủ thứ lên đầu ta sao?


Những câu hỏi dồn dập liên tục của Trần Khánh Dương không khỏi làm cho Dược
Linh Thủy “khôn” ra được một chút. Quả thực, nàng không phải kẻ ngốc, nhưng
sống trong sự bảo bọc của phụ mẫu mãi, ai ai cũng đều ca tụng, tán dương nàng
khiến cho nàng cứ ngỡ bản thân là vô địch thiên hạ. Ba tuổi đánh thắng Sư cấp,
mười tuổi đả thương Tướng cấp. Nhưng kì thực có mỗi con Lam Dực Linh Phi Điểu
đã đánh cho nàng thừa sống thiếu chết một phen rồi.

Nhận ra được điểm này, mọi sự cao ngạo trong tâm tư non nớt của Dược Linh Thủy
phút chốc đổ sập không còn một mảnh nào toàn vẹn. Trần Khánh Dương nói đúng,
hắn cố tình cho Dược Linh Thủy thấy được lắm sự ngay trước mắt, vậy mà nàng
vẫn còn tin tưởng được là nàng độc cô cầu bại thì quả thực là quá...thiếu iot
đi mà!

Suy ngẫm một hồi, Dược Linh Thủy vẫn chẳng biết mình nên làm gì cả. Có điều,
tình cảm trong lòng nàng một khi đã xác định được thì nàng cũng muốn tỏ tường
đôi chút. Lúc này nàng cho rằng việc Trần Khánh Dương lạnh lùng với mình hẳn
là có một nguyên do nào đó đến từ những hành động của nàng. Hiện tại muốn lấy
được sự tín nhiệm của hắn thì phải thể hiện đôi chút thành ý rồi, liền khẽ
liếm môi một cái rồi chắp tay thi lễ:


  • Đa tạ công tử chỉ giáo! Không biết lấy gì đền đáp! Quả thực, ta có lẽ đã
    quá đề cao bản thân rồi!

Sự việc xảy ra nằm ngoài dự liệu của Dược Linh Thủy, không ngờ là một câu nhún
nhường đó của nàng làm khiến Trần Khánh Dương nở một nụ cười hài lòng trên
gương mặt, liền quay sang nói:


  • Được, xem như cho cô nương một bài học, hiểu ra được thì tốt! Sau này đừng
    quá cao ngạo, bị ám toán lúc nào không hay đó a!


  • Đa tạ Trần công tử! Bài học này ta xin ghi lòng tạc dạ!


  • Không cần đa lễ! Có điều, sau này đối xử tốt với mọi người xung quanh một
    chút, ta thấy Cổ Dược Tông cũng là đất ngọa hổ tàng long, nếu không có phụ
    mẫu, liệu cô nương có còn ngồi đây được chăng?


  • Vâng, lời công tử nói chí phải!


  • Hừm, hiện tại cũng nửa đêm, cô nương không định nghỉ ngơi cùng ta đó chứ!


Nói xong, Trần Khánh Dương cười cười đi luôn về phía chiếc giường độc nhất
trong phòng rồi cởi giày ra mà nằm thẳng luôn lên đó. Việc này khiến Dược Linh
Thủy đang nhún nhường tự dưng bị đả kích liền đứng thẳng dậy, quên sạch hết
những thành ý ban nãy, tròn mắt chỉ tay quát:


  • Ngươi...


  • Gì cơ? Ta bị ném vào đây, thì tức là phòng này ta có thể nghỉ ngơi, không
    lẽ cô nương định để cho khách nằm ngoài cửa sao? – Trần Khánh Dương cười cười
    châm chọc.


Dược Linh Thủy hiện tại tối sầm mặt. Đúng là ngay từ đầu ai bảo nàng không sắp
xếp phòng cho hắn làm gì, hiện tại đã là nửa đêm rồi. Tức tối giẫm chân mấy
cái, nhưng cục tức này dù nuốt không trôi thì nàng cũng phải trôi, chiếc
giường yêu quý của nàng ngoài thân mẫu ra thì chưa có một kẻ nào được phép
động tới, lại càng không có kẻ nào dám ra tay tranh đoạt. Việc này suy cho
cùng thì cũng đều do nàng chứ do ai.

Lúc này, bỗng dưng Trần Khánh Dương ngồi dậy mang giày, rồi tiến về phía cánh
cửa nói:


  • Trêu cô nương một chút thôi, ai bảo chơi ta mấy vố làm gì! Phía sân có một
    đình viện, ta ra đó đợi bình minh vậy! Phiền cô nương rồi!

Nét mặt Trần Khánh Dương treo lên một nụ cười đắc thắng. Cuối cùng thì hắn
cũng trị được vị cô nương đanh đá này ngay trong hang ổ chứ chẳng phải đâu xa.
Mà hiện tại thì hắn cũng đã ngồi trên chiếc bàn đá bên trong một đình viện nhỏ
ngoài khoảng sân rộng trong biệt viện.

Đưa mắt lên trời cao, hít thở một hơi bầu không khí chứa chút bạch vụ phảng
phất của đêm vắng. Trần Khánh Dương ngắm ngía vầng trăng trên cao, chợt nảy ra
một ý tưởng khiến hắn tuy trông thong thả nhưng thực chất trong đầu đang hiện
lên những dòng suy nghĩ chồng chất miên man.

Còn bên trong tư phòng tiểu thư thì Dược Linh Thủy hiện đang trân trân một chỗ
nhìn vào đống xộc xệch vừa y phục vừa mảnh ấm chén vỡ trên sàn mà trong lòng
trở nên rối rắm. Quả thực, nàng thông minh, nhưng so với tên sỏi đời đang ngồi
ngoài kia thì còn khuya đi nhé! Hắn nói nàng trẻ con quả không chối đi đâu
được. Có điều, sau một màn vừa rồi thì trông bộ dáng nàng đã có phần già dặn
hơn được một chút.

Chẳng biết sau một hồi trầm ngâm hết mấy chục cái hô hấp thì không rõ nàng
nghĩ gì trong đầu mà lại cất bước theo bóng lưng khi nãy bước ra ngoài đình
viện kia. Cũng là tiến đến bên cạnh Trần Khánh Dương, nhẹ nhàng ngồi xuống
cùng thưởng nguyệt.

Hồi lâu sau thì đột nhiên nàng cất tiếng gợi chuyện, phá tan bầu không khí yên
tĩnh làm Trần Khánh Dương hơi có chút giật mình:


  • Công tử, ngươi chắc hẳn đã đi qua nhiều nơi, biết được nhiều việc, đọc
    nhiều kinh thư, có thể kể cho ta một chút được chăng?


  • Cô nương muốn biết việc gì? – Trần Khánh Dương hững hờ đáp, mắt vẫn không
    rời khỏi bầu trời.


  • Việc gì cũng được!


  • Việc gì là việc gì, cụ thể? Chứ việc gì thì nhiều việc lắm, vả lại có những
    việc, có nói thì cô nương cũng chẳng hiểu!


  • Hmmm...Vì sao ngươi lại có bá khí như vậy?


  • Để làm gì?


  • Ta muốn biết thôi!


  • Vấn đề khi biết một thứ gì đó, thì câu hỏi đặt ra là “để làm gì”, vì nếu
    không biết để làm gì, thì một ngày có khi lại gây họa sát thân, tệ hơn nữa là
    gặp họa sát môn. Không lẽ cô nương vẫn muốn biết?


  • À không...Ta chỉ tò mò, sao ngươi cũng là nam nhân, mà lại không để ta vào
    mắt? Không lẽ là ta không được xinh đẹp?


  • Uhm.


Câu trả lời ngắn gọn chỉ trong một thanh âm này làm lòng Dược Linh Thủy chợt
thắt lại một cái thật sâu. Không lẽ nàng thực sự xấu xí đến như vậy chứ? Soi
gương thấy cũng đẹp lắm mà! Mà nếu xấu xí thì sao nam nhân lại sắp hàng tới cả
dặm theo nàng được chứ! Đùa à!


  • Ta xấu ở điểm nào? – Dược Linh Thủy cắn nhẹ môi, lo lắng hỏi.


  • Đanh đá, ngốc nghếch, không biết trời cao đất dày là gì, thiếu lễ độ nghiêm
    trọng, ảo tưởng sức mạnh, chân dài não ngắn, đối xử tàn tệ với những người
    xung quanh, đến cả thú loại cũng không tha!


Dược Linh Thủy nghe xong câu này như bị nói trúng tim đen, trong lòng mới vừa
yên tĩnh được một chút thì hiện tại lại chào đón sự bồi hồi lo lắng. Tuy vậy
nhưng nàng vẫn ngại ngùng tìm cách chữa thẹn:


  • Không phải chứ! Chẳng phải là ta rất đẹp sao? Đâu đến nỗi như người nói
    chứ! Không lẽ nữ nhân không trọng dung nhan?


  • Đúng thực, bề ngoài trông cô nương không tới nỗi nào, nhưng một tâm hồn vặn
    vẹo xấu xí vô cùng khiến ta không ngửi được!


Những lời Trần Khánh Dương nói ra nghe thì nhẹ nhàng bình thản, nhưng khẩu ngữ
lại vô cùng gay gắt, khiến mấy vị hắc y hộ pháp đang bảo vệ bên ngoài bức
tường cách đó không xa phải nuốt khan mấy cái, trợn trừng mắt nhìn nhau mà đổ
hết cả mồ hôi trán ròng ròng. Không thể tin được là có một người nào đó dám
nói ra sự thật một cách thẳng thừng và bá đạo đến vậy. E rằng tên tiểu tử này
ngại sống lâu đây mà! Thế nhưng lời đáp của Dược Linh Thủy lại khiến họ thêm
một phen tim đập chân run.


  • Vậy...nếu ta thay đổi thì sao?


  • Thì đó là điềm tốt cho Cổ Dược Tông, tốt cho cô nương, tốt cho phụ mẫu cô
    nương, tốt cho tất cả mọi người mọi vật trong Cổ Dược Tông! Chỉ cần nhìn
    khoảng sân này không có lấy một bóng cây trơ trọi là ta đã hiểu cô nương khiến
    sinh linh đồ thán tới mức nào rồi! Chẳng phải chỉ cần không vừa ý cô nương một
    chút thì liền bị luộc chín, bị hỏa thiêu, bị phanh thây trụi lông sao? Ta tàn
    bạo, nhưng là đối với kẻ thù, còn những sinh linh bên cạnh, đều là một chữ
    “trân trọng”. Không phải ngẫu nhiên mà họ nhất mực nghe theo ta, quý mến ta!
    Mà bởi vì trước sau gì ta cũng đều nghĩ tới lợi ích của họ trước tiên! Mà lấy
    ví dụ gần gũi hơn chính là phụ thân cô nương, uy danh hiển hách nhưng đều đối
    tốt với mọi người, nhìn vào một mảnh giang sơn Cổ Dược Tông lung linh ngũ sắc
    này thì có thể thấy mọi thứ rồi!


Một khoảng lặng nữa lại bao trùm lên đình viện. Không gian chỉ còn tiếng gió
hiu hiu thổi qua những mái nhà san sát. Dược Linh Thủy thì cúi mặt cắn môi cố
gắng tiêu hóa lấy từng lời giáo huấn kia, trong khi nhóm hộ pháp bên ngoài thì
thiếu điều là có thể ngất đi được. Không ngờ là một tiểu tử khẽ búng ngón tay
cũng lập tức lăn đùng ra chết mà lại có uy lực khiến tiểu thư của bọn họ phải
trầm tư. Việc đó từ tông chủ cho tới trưởng lão, đồ sư, không một ai làm nổi.

Ai nấy trong lòng nửa lo sợ cho số mệnh tên tiểu tử kia có khi lại quá ngắn
ngủi, nhưng cũng có tâm tư mừng thầm, nếu thực sự tiểu thư Dược Linh Thủy mà
có thể đối tốt với bọn họ, chỉ một chút thôi thì có lẽ họ cũng sẽ mở tiệc liên
hoan mất.


  • Nhưng nếu ta thay đổi thì...thì...hình tượng ta trong mắt ngươi sẽ thế nào?


  • Hừm, nếu vậy thì sẽ đẹp hơn một chút!


  • Vậy nếu ta thay đổi, ngươi có thể...thích ta chứ? – Nói xong, Linh Dược
    Thủy liền cắn môi cúi gằm e thẹn.


Mà mấy vị hộ pháp bên ngoài thì lúc này biểu hiện nhố nhăng bấn loạn. Tin này
quá động trời đối với họ. Không nghĩ được một ngày nào đó vị tiểu thư đanh đá
ngang tàng kia lại có thể dẹp tan mọi sĩ diện bản thân xuống mà nói ra được
câu đó. Phải biết là nam nhân từ thiếu niên cho tới thanh niên sắp hàng mong
chờ được phụng vụ nàng dài tới cả dặm, họ có thể làm mọi thứ nàng bảo, đổi lại
chỉ cần nàng cười nhạt một cái thôi thì cũng khiến họ liêu xiêu tất thảy rồi.

Thế nhưng Trần Khánh Dương thì vẫn không rời mắt khỏi ánh trăng trên cao, cau
mày một cái rồi dửng dưng đáp:


  • Còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố, trong đó có yếu tố tiên quyết là ta có tình
    cảm hay không! Nhân tình thế thái không nói trước được điều gì! Hiện tại thì
    ta cũng chẳng quan tâm đến chuyện nữ nhi đó!


  • Thế...nếu ta cầu xin thì sao? Chỉ cần một chút chút thôi, bộ không thể quan
    tâm ta được sao?


  • Này! Cô nương còn chút sĩ diện nào nữa không đấy? – Trần Khánh Dương nhìn
    thẳng vào gương mặt đang đỏ au kia mà nói ra những câu tức tối – Phàm là nữ
    nhân, dù có trời long đất lở, hãy giữ lại giá trị của bản thân một chút! Đừng
    có mà đi cầu xin lòng thương hại! Nếu làm việc đó với kẻ khác thì có thể là
    được, nhưng với ta, nữ nhân của ta tuyệt nhiên là nữ kiệt thiên hạ, tấm lòng
    bao dung nhưng không bao giờ có thể dễ dàng khuất phục! Cho dù có là ta hay là
    ai đi chăng nữa thì đều phiêu phiêu tự tại, không thể dễ dàng để cho ta mặc
    sức chà đạp lên nhân phẩm được! Hiện tại nhiêu đó đủ rồi, cô nương tự mình suy
    ngẫm đi! Ta còn nhiều việc hệ trọng!


Liền đó thì Trần Khánh Dương lại bày ra một xấp giấy mực, mà cũng lấy luôn ra
tờ bản đồ trong túi trữ vật mà trước khi đi ra khỏi phòng hắn đã cầm trở lại,
đưa đến trước mặt Dược Linh Thủy rồi nói:


  • Cái này, của cô nương thì hiện trả lại cho cô nương, ta không cần tới!

Trái tim non nớt của Dược Linh Thủy bị đả kích nặng nề đến cùng cực. Không
nghĩ là đã hạ mình hết mực nhưng tên nam nhân trước mặt rốt cục vẫn chẳng đặt
nàng vào mắt. Hắn tới đây chẳng qua cũng chỉ là bởi đồng ý làm cho nàng một
việc cuối cùng mà thôi, tuyệt nhiên không có ý gì là để tâm tới nàng cả.

Điều này khiến sự ủy khuất trong lòng nàng chợt dâng tràn qua khóe mắt, nàng
liền cắn môi, giật lấy tấm bản đồ trước mặt mà xé tan thành từng mảnh. Hành
động đó đi kèm với một đôi mi ướt mọng, đỏ ngầu. Thế nhưng Trần Khánh Dương
thì vẫn mặc kệ, hắn đang ghi chép những cổ tự gì đó mà nàng nhìn chẳng thấu.
Việc này lại khiến trái tim nàng thắt lại, châu sa tuôn trào ròng ròng tựa hồ
thác đổ.

Vậy mà rốt cục thì tên nam tử kia vẫn chẳng đoái hoài gì tới lệ mỹ nhân cả,
hắn vẫn cứ dán mặt vào đống giấy mực kia mà thôi. Một hành động lỗ mãng cuối
cùng đó của nàng cũng chẳng mảy may đánh động được tới sự chú ý của hắn, vậy
thì nàng còn ý nghĩa gì nữa chứ? Tâm tư và nỗ lực gạt qua lòng tự tôn của nàng
còn ý nghĩa gì nữa đâu! Cắn môi căm phẫn, nàng liền chạy nhanh vào trong tư
phòng, đóng sầm cánh cửa lại rồi lao mình lên giường, ghì chặt chiếc gối dài
khóc rấm rức.

Chưa bao giờ, thực sự là chưa bao giờ có kẻ nào đối xử với nàng như vậy cả.
Hắn lạnh lùng hết phần kẻ khác, hắn cũng hững hờ thay phần kẻ khác. Hắn đã
khức từ tình cảm của nàng thì chớ, đằng này hắn cũng chẳng thèm đoái hoài gì
với dòng châu sa, chính là thứ vũ khí uy lực nhất của nữ nhi, nhưng rồi cũng
không thể xuyên qua được lớp thủ hộ băng giá giữa ngực hắn kia. Lúc này thì
nàng thống hận chỉ muốn đâm một kiếm vào đó, xem thử trái tim hắn đỏ đen thế
nào mà thôi.

Trần Khánh Dương cũng có một chút gì đó trong lòng khiến hắn chợt dừng bút một
khắc, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục ghi chép, chẳng đoái hoài gì nữa. Nước
mắt nhi nữ đúng thật là có quyền năng rất lớn, nhưng đối với hắn mà nói thì
hiện tại tham vọng kia còn lớn hơn gấp rất nhiều lần, đâu dễ gì đánh sập được
trái tim sắt đá của hắn! Bao nhiêu sinh linh ngoài kia hiện vẫn còn tranh đấu
đến huyết hải lệ giang, đợi chờ tia quang mang rực rỡ của bình minh trên Thái
Dương Môn chiếu sáng Đại Lục, hắn chẳng có thời giờ mà vương vấn điều gì hết
thảy.

Một màn này làm cho mấy vị hộ pháp bên ngoài chả hiểu nổi đầu cua tai nheo gì,
nhưng đều ôm ngực ngồi xuống đồng loạt. Càng nghĩ càng không hiểu nổi tên tiểu
tử kia liệu có cái gì mà có thể khiến cho tiểu thư của bọn họ lụy ái đến vậy.
Trông hắn ngoài chút tuấn tú ra thì tuyệt chẳng có lấy nửa tia khí tức, phàm
nhân mười phần khẳng định, thái độ lại còn lạnh lùng, tàn nhẫn đối với mỹ
nhân. Vậy mà lại có thể ép được tiểu thư của họ nói ra câu kia thì chẳng biết
là còn thiên đạo gì nữa hay không. Đối với họ mà nói, hiện thời phải nhìn Trần
Khánh Dương bằng đôi mắt khác mất rồi!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #86