Người đăng: dragonf4393@
Sau một ngày phi hành giữa những quang mang chan hòa của vầng dương, hiện tại
thì Trần Khánh Dương đã tiến vào tới bên trong quần thể kiến trúc san sát của
Cổ Dược Tông. Mà lúc này thì mặt trời cũng đã bắt đầu xuống núi, nhường lại
màn đêm cho vầng trăng non cũng đã cựa mình từ từ nhô lên phía đằng đông. Tuy
chưa thấy mặt nhưng những quang mang trong trẻo kia cũng đã tỏa lên dịu dàng
phía sau những đỉnh núi trùng điệp ngút ngàn.
Khác với Thái Dương Môn hay Hồng Vũ Môn đều được xây dựng lấy một ngọn núi
hùng vĩ làm trung tâm, thì Cổ Dược Tông lại là một kiến trúc thành quách nguy
nga tráng lệ nằm lên giữa một khu vực bằng phẳng, trải dài, mà không khó để có
thể thấy những ô ruộng liên miên thẳng cánh cò bay hiện đã bắt đầu xâm xấp nửa
tuyết trắng, nửa nước lỏng.
Cổ Dược Thành được dựng nên sừng sững giữa không gian thoáng đãng đó, cũng có
một con sông nhỏ chạy qua cách đó không xa, có lẽ xuất phát từ phía những dãy
núi trùng điệp kia, còn đổ ra đâu thì Trần Khánh Dương tuyệt nhiên không biết.
Có điều, Cổ Dược Thành này làm hắn phải cau mày đăm chiêu nghĩ ngợi, không
hiểu được là Cổ Dược Tông đây phải mạnh tới mức nào mới có thể đứng vững được
tới ngày nay. Bởi địa hình xây dựng chẳng tựa núi cũng chẳng dựa sông, một
mình một kiểu thế kia, nếu binh lực của bang phái nào mạnh một chút thì lập
tức có thể thoải mái chiếm được ngay.
Nhớ lại những lộ trình đã phi hành qua, Trần Khánh Dương liền hiểu ra vấn đề.
Thật ra đến được Cổ Dược Thành thì có 5 ngả đường, nhưng mỗi ngả đường thì tại
những vị trí trở địa đều có những thành quách lớn, dễ thủ khó công. Muốn tới
được đồng bằng này thì e là sẽ hao tổn kha khá ở những thành trì lân cận kia
mới tới được. Mà ngoài 5 ngả đường đó ra thì xung quanh đều là những dãy núi
đá trơ trọi như thành lũy tự nhiên. Chưa kể là Cổ Dược Tông cũng không phải là
yếu thế chút nào.
Dựa vào điều đó, mà chợt trên môi Trần Khánh Dương nở ra một nụ cười nhàn
nhạt. Nếu áp dụng chiến lược này cho Thái Dương Môn thì chẳng phải là rất hay
ho đó sao! Vì bao quanh Thái Dương Môn cũng là những dãy núi lớn trùng trùng
điệp điệp, địa thế hiểm trở, chỉ cần bố trí một chút thì sẽ rất vững chãi, tha
hồ trong khu vực Thái Dương Sơn muốn làm gì thì làm cũng chẳng có mấy ai đả
động được. Chưa kể ở mỗi quan môn đóng lên vài chục khẩu lựu pháo thì có đến
mạt kiếp những thế lực khác cũng phải chào thua.
Bước qua ngưỡng cửa dẫn vào quần thể kiến trúc nội tông, Trần Khánh Dương cười
cười lẩm nhẩm.
Hửm? Bổ ích gì? – Dược Linh Thủy không thấu được những suy nghĩ kia, nàng
chỉ đơn giản là thấy tên Trần Khánh Dương có chút vui vẻ, liền tò mò hỏi.
À không, không có gì, ta thấy Cổ Dược Tông uy thế lớn mạnh còn hơn cả trong
lời đồn, thực là được mở rộng tầm mắt rồi a!
Hừm! Hiện tại thì...Người đâu! Bắt tên này lại cho ta!
Rõ!
Đang cười cười vui vẻ thì chẳng hiểu sự tình đầu cua tai nheo gì bỗng dưng
Dược Linh Thủy hô lên một tiếng, một nhóm hộ pháp vận y phục đen kín kẽ, thân
thủ nhanh như thiểm điệm chẳng biết từ đâu nhảy ra điểm huyệt khiến toàn thân
Trần Khánh Dương đông cứng, đứng sững lại. Thậm chí không thể nói chuyện được,
chỉ có thể đưa ánh mắt trừng trừng nhìn vào vị tiểu cô nương kia khó hiểu mà
thôi.
Dược Linh Thủy sau khi gọi người bắt Trần Khánh Dương lại thì liền cười cười
đi một vòng quanh đối phương, nhìn khắp lượt từ đầu tới chân, đoạn giật luôn
túi trữ vật hiện đang bên hông hắn rồi giơ lên trước mặt vui vẻ nói:
Trần Khánh Dương vốn cũng đoán trước nàng sẽ tìm cách bắt hắn ở lại đây, có
điều, không nghĩ là lại chơi trò mạnh tay thế này. Nhưng hiện tại thì toàn
thân không thể nhúc nhích được gì nên đành để mặc mấy thân ảnh đen thui kia
khiên hắn đi qua mấy lối hành lang chằng chịt như bàn cờ, rồi ném cái rầm vào
giữa một căn phòng bên trong một biệt viện. Có điều, hắn bị lăn mấy vòng rồi
nằm sấp mặt luôn trên nền phòng cho nên chẳng biết là căn phòng này bài trí ra
sao cả, chỉ thấy chút gió nhè nhẹ từ bên ngoài cánh cửa đóng lại mà thôi.
-“Hầy! Không phải đó chứ! Chơi cảm giác mạnh vầy luôn sao!” – Hắn lầm bầm trong đầu.
Cách đó mấy gian nhà, lúc này thì Dược Linh Thủy tinh nghịch nhảy nhót vào bên
trong một tư phòng rộng rãi, bài trí xa hoa, bao giờ cũng thắp lên toàn những
ngọn đèn được đúc bằng vàng ròng lóng lánh. Nàng cất tiếng vui vẻ với một thân
ảnh cao lớn vận trường bào trắng bạch hiện đang chống cằm, trân trân nhìn
xuống tấm thảm đỏ dưới nền phòng, ra bộ rầu lòng lắm:
Phụ thân!
Thủy nhi! – Thân ảnh giật mình ngẩng lên, liền đó hấp tấp chạy lại nhìn
khắp thân thể nhi nữ của mình, đó chính là Cổ Dược Tông Chủ Dược Linh Sơn –
Hầy! Tiểu Thủy nhi sao lại bỏ đi như vậy chứ! Thật làm ta lo lắng chết đi mà!
Thủy nhi có làm sao không?
Hì hì! Phụ thân, Thủy nhi ra ngoài chơi rất vui, ta thì có việc gì được
chứ! Hi hi
Hầy! Không nghĩ là Thủy nhi lại giả dạng nam nhân, có biết các hộ pháp lo
lắng tìm kiếm thế nào không?
Nói tới đây, chợt Dược Linh Thủy có chút sững lại. Vốn nàng vô cùng sạch sẽ,
thế nhưng những sự việc vừa rồi liên tiếp xảy ra khiến nàng cũng quên mất là
đang vận y phục của Trần Khánh Dương đã qua được mấy hôm chưa hề tắm rửa. Liền
đỏ mặt một chút, nàng cắn môi nói dối:
Hì! Không như vậy thì làm sao mà ta thoát được nanh vuốt của phụ thân chứ!
Hì
Hừm! Tiểu nha đầu ngốc nghếch! Bên ngoài bao nhiêu là cạm bẫy, Thủy nhi
không sao là tốt rồi, sau này nếu có muốn ra ngoài thì cũng nên nói ta một
tiếng, ta bố trí được chứ! Hầy!
À! Phụ thân! Còn nhớ con Lam Dực Linh Phi Điểu mà phụ thân tặng Thủy nhi
không? – Nàng liền lập tức tinh nghịch, dùng đôi mắt hấp háy nói.
Hầy, kệ đi, mấy chục vạn kim tệ với mấy ngàn đan dược thôi, Thủy nhi lỡ thả
ra thì xem như nó may mắn vậy, ta không trách!
Ai bảo ta sợ phụ thân trách chứ! – Nàng quay ra phía cửa – Huýt! Tiểu Lam!
Quác!!! Phạch Phạch Phạch.
Một con Lam Dực Linh Phi Điểu bay sà vào bên trong tư phòng, liền đậu luôn lên
tựa ghế ở một bên giữa tư phòng trong đôi mắt ngạc nhiên trợn trừng của Dược
Linh Sơn. Không khó để nhận ra nó chính là món quà mà Cổ Dược Tông chủ đã tặng
sớm cho nhi nữ.
Phụ thân ngạc nhiên không?
Tiểu Thủy?
Đúng! – Dược Linh Thủy gật gật, tròn xoe đôi mắt phấn khởi. Nàng vô cùng
thích thú khi thấy bộ dáng sững sờ của phụ thân nàng.
Đừng nói với ta là tiểu nha đầu thu thập được nó đấy nhé! – Dược Linh Sơn
không thể tin vào mắt mình nổi.
Tiểu Lam! Lấy ấm trà đó lại đây!
Quoác!
Con phi điểu kêu lên một tiếng rồi ngậm luôn cái ấm đặt trên chiếc bàn con bên
cạnh chỗ nó đậu, sà tới trước mặt Dược Linh Thủy. Ấm trà bị nghiêng liền đổ
ròng ròng xuống sàn làm tấm thảm đỏ loang ra một mảng rộng.
Thấy thế, Dược Linh Thủy cau mày mắng:
Đồ ngốc! Ta bảo ngươi mang lại thì ngươi phải biết là không được đổ trà ra
sàn chứ!
Quóc quóc!! Choang...
Con phi điểu nghe mắng liền hoảng sợ đánh rơi cái ấm xuống dưới khiến vỡ tan
thành từng mảnh. Đoạn nó liền chạy biến, chui luôn xuống gầm ghế ẩn nấp.
Ha! Lại còn đập ấm trà của phụ thân ta sao! To gan lắm! Xem ta trừng trị
ngươi thế nào!
Quóc quóc! Quác!!!
Còn chạy à, để xem ngươi chạy được đi đâu! Đứng lại cho ta!
Dược Linh Thủy tức giận xắn tay áo đuổi theo con phi điểu, khiến nó không dám
bay mà cứ chạy quanh với cái đầu lắc lư cật lực, không khác gì con gia cầm bị
người ta đuổi bắt, vừa chạy vừa kêu thất thanh.
Dược Linh Sơn đứng như trời trồng một chỗ, cứ tròn mắt xem cảnh này, trong
lòng vui mừng khôn xiết, không nghĩ được là nhi nữ của mình lại có thể thu
phục được một con linh thú cao hơn tu vi của nàng. Liền đi tới ân cần ngăn
cản, cười cười nói:
Thôi được rồi được rồi! Dừng tay nào!
Nhưng nó làm vỡ ấm trà của phụ thân! Ta không ta cho nó được!
Hầy, kệ đi, một sợi lông trên người nó còn đáng giá gấp mấy lần chiếc ấm
ngọc, Thủy nhi thu thập được nó là ta vui lắm rồi a!
Thôi được, phụ thân nói thì ta rộng lòng tha thứ cho nó một lần vậy! – Đoạn
quay sang con phi điểu vẫn đang nằm bẹp dưới gầm bàn – Ngươi đấy! Lần sau mà
còn ngốc nghếch thiếu...y ốt nữa thì đừng có trách ta! Biến đi!
Vốn nàng chẳng biết iot là cái thứ gì, nhưng thấy tên Trần Khánh Dương mấy lần
nhắc tới cũng thấy hay hay cho nên nhớ ra sử dụng một chút. Mặc cho con thú
điểu được tha bổng liền lập tức chạy biến ra khỏi phòng, nàng quay lại phụ
thân cười cười:
Liền đó nàng cũng phăng phăng bước đi luôn, để mặc lại thân ảnh cao lớn đứng
ngẩn ngơ giữa tư phòng tông chủ hồi lâu sau mới đáp tay xoa trán một cái thở
dài:
Dược Linh Thủy tức tốc trở về tư phòng, bên ngoài có 2 vị hộ pháp ăn vận trang
phục thích khách vẫn đứng 2 bên cửa canh chừng như thể sợ xổng mất tên tiểu tử
bên trong thì bị nàng trách tội vậy, cứ lâu lâu thấp thỏm ghé một mắt vào xem
tên kia có động tĩnh gì không.
Dược Linh Thủy thấy vậy liền đanh đá ra lệnh:
Hai vị hộ pháp, hiện tại có thể lui được rồi!
Nhưng còn tên...
Kệ hắn! Ta khắc có cách! Hiện tại ta muốn tắm rửa một chút, không lẽ 2
vị...hử?
À không không, thuộc hạ không dám! Tiểu thư bảo trọng, cần gì chỉ cần gọi
một tiếng, bọn thuộc hạ lập tức có mặt!
Hai vị hộ pháp cúi đầu thi lễ một cái liền nhanh nhẹn biến ra sau bức tường
cao bên ngoài, không quên khép cổng lại. Đoạn nhìn nhau trao đổi ánh mắt,
không hiểu tiểu thư của bọn họ định làm cái trò gì nữa. Nói là muốn đi tắm, mà
lại để một tên nam nhân trong tư phòng, liệu có chút mờ ám chăng? Nhưng họ
không dám nghĩ gì nữa. Tính khí tiểu thư thì họ quá rõ, bép xép một chút liền
bị đày đọa cũng không chừng, cho nên yên phận đứng ngoài cảnh giới, trong lòng
thầm cảm thán thay cho tên ngốc nào lại đi chọc vào tiểu thư của họ, phen này
e là thảm rồi đây.
Trong tư phòng, Dược Linh Thủy lúc này mới bình thản đi vào, liếc thân ảnh
đang nằm sấp mặt dưới tấm thảm đỏ kia một cái, liền bước luôn qua buông lời
châm chọc:
Trần Khánh Dương thực tế là sau một hồi buồn chán, liền thử vận công tranh thủ
tu luyện một chút, ai ngờ phát hiện thêm một công năng nữa của Quang Ám Song
Vũ Linh Tâm Pháp đó là thôn phệ luôn cả luồng chân khí hiện đang phong bế mấy
huyệt đạo Dương Kiều mạch khiến hắn bị đông cứng toàn thân kia. Có điều, luồng
chân khí này không tinh thuần, cũng là dùng để điểm huyệt cho nên hơi khó hấp
thu, bởi vậy mà chỉ rút được từng chút mà thôi.
Mà hắn cũng đã giải được vài huyệt đạo rồi, chẳng qua chịu nằm yên không nhúc
nhích là bởi đang trong hang hùm huyệt hổ, vớ vẩn bị đánh chết lúc nào không
hay.
Dược Linh Thủy thì chẳng mảy may nghi ngờ, liền cứ đi tới đi lui, cầm chiếc
túi trữ vật của Trần Khánh Dương quay quay mấy vòng định mở ra xem. Nhưng lại
nghĩ ngợi gì đó liền đặt lên chiếc bàn con trong phòng rồi tiến đến một thùng
nước lớn ở giữa tư phòng.
Vốn là thường ngày nàng có thói quen tắm rửa rất đều đặn mỗi ngày mấy lần cho
nên trong tư phòng nàng lúc nào cũng có một thùng lớn như chiếc hồ con thế
này, mà gia nhân cũng liên tục tìm cách giữ cho nhiệt độ nước không quá lạnh,
không quá nóng, tùy theo mùa. Lại còn rắc thêm nhiều phiến hoa vào nữa.
Đoạn vừa cởi xiêm y trên người xuống, nàng nhìn về phía thân ảnh đang nằm bẹp
tại chỗ kia cất giọng đanh đá nói:
-...
-...
Liền đó nàng quăng luôn những y phục trùm lên kín đầu Trần Khánh Dương rồi
trèo lên chiếc thang nhỏ bên cạnh mà ngâm mình vào làn nước ấm ấm, thư giãn.
Trần Khánh Dương thì mặc dù đã nói chuyện được rồi, thậm chí là đi lại được
luôn, nhưng hắn cố ý im lặng, để xem cô nương kia định lại trò gì. Nhưng không
ngờ lại cô nương kia lại mặt dày tắm luôn trong phòng này khiến hắn được một
phen cảm thán trong đầu:
-“Ơ đ! Không định ép ta ở rể đó chứ! Mị còn trẻ nha! Mị chưa muốn có bồ nha, chứ đừng nói là vợ nha!...Thôi đ m*, phen này mất đời xử nam rồi! Hu hu hu”
Dược Linh Thủy thì cứ lim dim đôi mắt, thưởng thức làn nước âm ấm đang tỏa
hương hoa thơm phức kia. Nàng cố gắng tận hưởng những giây phút ngọt ngào này,
đối với nàng thì sau một đoạn thời gian trắc trở vừa rồi, chiếc bồn tắm vẫn là
nơi thoải mái nhất. Hồi lâu sau cất tiếng:
-...
-...
-...
Để ta báo đáp ân tình chữa trị cho ngươi một chút, hiện tại chữa câm cho
ngươi này!
Bộp....bộp...
Nàng đưa tay tới chiếc bàn con gần đó, vói lấy đĩa hoa quả rồi cứ cầm từng
trái ném về phía Trần Khánh Dương. Phải nói thì lúc này Trần Khánh Dương bắt
đầu đỏ mặt tía tai cay cú lắm rồi, từ lúc trọng sinh đến hiện tại, không có kẻ
nào dám sỉ nhục hắn tới mức đó mà toàn mạng đi ra được cả. Không lẽ giờ hắn
bóp chết con điên đang trong bồn tắm kia?
Cốp!
Tổ cha nó!
Ha ha ha ha! Bản tiểu thư thành công!
Dược Linh Thủy ném hết đống hoa quả trên bàn, liền vói lấy một chén trà rỗng,
nhắm vào đầu hắn ném một nhát trúng ngay Thái Dương huyệt. Đến lúc này thì
Trần Khánh Dương không chịu đựng nỗi sự láo toét này nên mới chửi đổng một
tiếng, định bật dậy táng sấp mặt con nhãi kia.
Nhưng tiếng cười của Dược Linh Thủy liền làm hắn tỉnh lại, đành cố ý nằm yên
vị như cũ chứ không nhúc nhích. Cần phải tâm niệm, đang trong nhà người ta,
cao thủ như mây, hắn có thể qua được Hắc Long Đầm, có thể đối mặt với Hoàng
Kim Yêu Linh Thạch Hầu là Tôn Bạo Thiên, nhưng đó là có được sự trợ giúp, cũng
là nhờ những kẻ đó có thể nói chuyện. Chứ hiện tại mà lơ ngơ thì chẳng biết là
mấy trăm cao thủ ngoài kia, mỗi người búng một cái thì hắn cũng tan xương, cần
phải kiềm chế.
Hây! Tiểu tử nhà ngươi vừa chửi gì đó? “cha” là thứ gì vậy? Có người từng
giáo huấn ta cách đối xử với ân nhân kia mà nhỉ! Hây ya!
À không, ý ta muốn nói là tổ tông phù hộ mới qua được một kiếp nạn ấy mà!
Từ “cha” đó là một cổ ngữ, hàm ý là phù hộ, mà theo cách nói của cổ nhân thì
“tổ cha nó” có nghĩa là “tổ tông phù hộ độ trì qua tai kiếp”!
Cổ ngữ đó là ngươi học ở đâu vậy?
À, kính thưa tiểu thư là ta vô tình biết được của một vị cao nhân ẩn tu
thôi mà!
Hừm! Xem như ngươi thành thật!
Ngẫm nghĩ một hồi, Dược Linh Thủy lại tròn mắt tò mò hỏi:
Này! Y ốt...là cái thứ gì vậy? Nêm vào canh thì sẽ thông minh hơn sao?
Là iot, không phải y-ốt! Nó là một trong các nguyên tố vi lượng cần thiết
cho sự sống của nhiều sinh vật, về mặt hóa học thì iot ít hoạt động nhất, và
có độ âm điện thấp nhất trong nhóm Halogen. Iot có sốt hiệu là 53, thuộc nhóm
17, phân lớp p, chu kì 5. Nếu ở trạng thái đơn chất thì có ánh kim xám bóng,
và nếu ở thể khí thì là màu tím. Nhiệt độ nóng chảy là 113.7 độ C, sôi ở 184.3
độ C, mật độ 4.933 gram trong một phần ngàn khối ở 0 độ C và áp suất 101.325
kPa. Nếu thiếu iot thì sẽ gây ra bệnh thiểu năng trí tuệ cùng với bướu cổ, gây
hại cho sức khỏe. Ngoài ra còn sử dụng làm chất sát khuẩn ngoài da hoặc để
nhận biết và định lượng tinh bột nữa!
Một tràng dài không ngừng nghỉ khiến cho bộ mặt Dược Linh Thủy lúc này trông
vô cùng khó coi. Nàng chẳng hiểu những thứ tên tiểu tử kia vừa mới nói ra là
gì, nhưng xem chừng hắn rất rõ về thứ gọi là iot này. Cau mày nghĩ ngợi một
lúc cho đến khi não bộ ngừng hẳn mọi hoạt động, nàng mới cắn môi nói:
Tóm lại là nếu ăn nhiều thì sẽ thông minh hơn đúng không?
Không hẳn, vi lượng nếu dùng quá nhu cầu của cơ thể thì sẽ gây những tác
hại cực lớn, ảnh hưởng tới thể trạng, thậm chí gây bất đắc kì tử lúc nào chẳng
hay!
Sao ngươi nói gì ta chẳng hiểu hết vậy!
Tại vì tiểu thư thiếu iot đó mà! Ha ha ha ha
Không ngờ là mới đấu khẩu vài câu liền bị Trần Khánh Dương dắt mũi, Dược Linh
Thủy liền đỏ mặt tức tối vơ hết cả bộ ấm chén trên bàn cùng với chiếc đĩa khi
nãy mà liệng liên hồi khắp người Trần Khánh Dương, miệng liên tục mắng:
Tên chết tiệt nhà ngươi! Dám trêu bản tiểu thư này!
Bốp! Xoảng!
Cho ngươi chết!
Bốp! Xoảng!
Đi chết đi tiểu tử thối!
Nghe những động tĩnh đổ vỡ bên trong, lúc này một phu nhân vừa tới bên ngoài
phòng liền cất tiếng:
Nghe được giọng nói này, Dược Linh Thủy lập tức hoảng hồn, đánh rơi luôn chén
trà trên tay vào trong bồn nước, đoạn lúng túng:
Không không! Mẫu thân đừng vào! Tiểu Thủy đang tắm! Chỉ là đập một con tiểu
thử thôi a!
Hừm! Ta vào xem thử con tiểu thử nào mà chưa sang xuân đã vội lên mặt đất
chọc tới nhi nữ của ta rồi nào!
Không không! Không có gì, tiểu Thủy muốn đập chút đồ thôi a!
Có chuyện gì vậy nào?
Thôi mà mẫu thân! Tiểu Thủy lớn rồi mà! Người vào đây thì tiểu Thủy còn mặt
mũi nào nữa a!
Ta là thân mẫu ngươi, có gì mà mặt mũi chứ?
Nhưng tiểu Thủy ngại mà! Mẫu thân mà vào thì ta...ta...ta khóc đây hu hu hu
Thôi được rồi, mau lên rồi đi dùng bữa nào!
Vâng vâng! Tiểu Thủy ra ngay a!
Uhm!
Mẫu thân đi bình an a!
Xong một màn khiến nàng thở dốc ra mấy hơi, ngửa cổ lên trời hoàn hồn, đưa tay
lên ôm ngực những mong kiềm lại những nhịp đập dồn dập bên trong. Mẫu thân
nàng mà tiến vào đây, trông thấy cảnh này thì e là tên tiểu tử kia tan xác,
hoặc...nàng sẽ phải xuất giá sớm. Có nghĩa là kế hoạch của nàng sẽ đổ bể toàn
diện.
Hồi lâu sau không còn nghe động tĩnh gì bên ngoài nữa nàng mới cất tiếng:
Tiểu tử! Xem như may mắn cho ngươi!
May mắn gì chứ! Bên ngoài bên trong thì cũng đều là hổ huyệt cả thôi!
Hừ! Dám nói ta là hổ cái sao? Ngươi...
Ta đâu có nói, là cô nương tự nhận nhé!
Ngươi...Hừ, tức chết ta! Mặc kệ ngươi!
Tức tối một câu xong, Dược Linh Thủy liền vùng vằng bước ra, lấy một bộ y phục
óng ánh vàng bằng lụa tốt, mặc vào xong xuôi liền bỏ đi, để mặc Trần Khánh
Dương vẫn nằm im re dưới mặt đất.