Người đăng: dragonf4393@
Giao những cái này cho các trưởng lão, bên trên ta đã đề tên mỗi trưởng lão
rồi!
Tuân mệnh môn chủ!
Nhận mấy phong thư vào tay, người đệ tử nội môn liền hấp tấp rời khỏi tư phòng
môn chủ mà đi tìm tới các trưởng lão. Nhìn hắn đi khuất bóng rồi Trần Khánh
Dương mới trở lại vào bên trong, nhấp một chén trà nóng buổi sớm, đoạn cũng
lấy một cái bánh bao, vừa cắn nuốt vừa trầm tư suy nghĩ điều gì.
Dược Linh Thủy lúc này đang ngồi bên cạnh dùng điểm tâm, thấy nét mặt nghiêm
trọng của Trần Khánh Dương thì nàng mới nhỏ giọng hỏi:
Này! Có việc gì mà ngươi trầm tư đến vậy? Đứng trước Tôn tiền bối còn không
mảy may chớp mắt nửa cái mà hiện tại lại nhăn nhó vậy a!
Hừm! Cô nương còn nhỏ, biết được gì chứ!
Này này! Ta bằng tuổi ngươi đó a! – Thấy mình bị gọi là trẻ con, tiểu cô
nương liền trợn mắt gắt gỏng, trong Cổ Dược Tông thì trên dưới lớn bé, không
ai dám coi nàng là con nít cả. Có điều, đây là Thái Dương Môn.
Hừm! Sinh nhật ta đã qua ít lâu, sinh nhật cô nương còn một đoạn nữa mới
đến, không nhỏ hơn ta là gì?
Ngươi...
Thôi được rồi tiểu lão bà, ta thua, ta thua cho cô nương vừa lòng!
Rầm!
Ngươi...Thật bắt nạt ta quá đáng! Có tin bây giờ ta chạy ra Thanh Hoa Trấn
là có người Cổ Dược Tông đang tìm ta ở đó rồi không? – Đập bàn một cái, Dược
Linh Thủy liền đứng dậy chỉ tay.
Hây! Có người đêm qua vẫn còn sợ mất mật, hiện tại lại muốn thóa mọa ta rồi
đó a!
Ngươi...Ta...Ta....
Không phải sao?
Ta...Ta...
Tiểu cô nương tuy thường ngày đanh đá, nhưng những sự tình cả ngày hôm qua
thực sự đã khiến ít nhiều ám ảnh trong tâm trí Dược Linh Thủy, khiến cho nàng
mặc dù rất giận nhưng lại không dám buông lời nhục mạ tên tiểu tử trước mặt
nữa. Hắn mà nổi giận thì phiền phức lớn, hơn nữa, nàng đang còn có ý định tìm
cách bắt cóc hắn về Cổ Dược Tông, ép giao ra những đan phương Hỏa Tâm Táng Cốt
đan cơ mà.
Nói về việc bắt cóc tống đan thì nàng quả thực là phải có mười lá gan mới dám
làm. Có điều, trông hơi ngốc nghếch một chút, nhưng nàng cũng không phải là
phàm nhân cho nên mới bày mưu tính kế biến tên này thành đệ tử của phụ thân
nàng. Như vậy thì chẳng phải Cổ Dược Tông sẽ có được một mãnh long, mà dưới
trướng mãnh long đó lại còn có một Tôn Bạo Thiên đạp trời xới đất sao!
Tính là thế, cho nên hiện tại phải làm hắn buông lơi cảnh giác cái đã, vì dù
sao thì những biểu hiện của hắn đối với nàng cũng không tệ, lại còn hé lộ cho
nàng nhiều bí mật động trời nội môn đến như vậy thì e là nàng có thể dựa vào
đó mà hành sự rồi.
Nghĩ vậy, Dược Linh Thủy liền hạ giọng, cười cười, nhẹ nhàng nói:
Môn chủ, thực anh minh thần võ a! Ta đấu không lại, hì hì...
Chẳng phải cô nương là thiên kim chi nữ Cổ Dược Tông sao? Hiện tại gọi ta
là môn chủ, không lẽ có ý gia nhập Thái Dương Môn đó chứ? – Trần Khánh Dương
mặt lạnh như băng, nhìn tiểu cô nương kia rồi hững hờ nói.
Hì hì, môn chủ Thái Dương Môn thì cũng là môn chủ vậy! Gọi một tiếng môn
chủ có chết ai! Hay là...Sắp tới có đại hội Tam trụ Cổ Vực, môn chủ ra mặt một
chút trên danh nghĩa Cổ Dược Tông đi, ta thấy cũng được nhiều chỗ tốt đó a!
Tam trụ Cổ Vực? Hội đó chẳng phải là thi đấu giữa Cổ Dược Tông, Tà Thần
Bang với cả Vạn Thú Khí Cổ Thần Phái sao? Thái Dương Môn nhỏ bé, tham gia
không tiện, mà ta cũng chẳng phải đệ tử Cổ Dược Tông, chẳng việc gì ta phải
nhúng tay cả!
Được! Việc đó chính là việc thứ 3 mà ta yêu cầu, ngay sau đó ta sẽ lập tức
chỉ cho công tử vị trí có loại ngọc thạch kì lạ kia!
Ngẫm nghĩ một chút, Trần Khánh Dương liền nheo nheo mắt đáp:
Nhỡ may ta tử nạn ở đấy, chẳng phải Thái Dương Môn thiệt hại sao! Mà như ta
tham gia xong vẫn toàn thây đi ra, cô nương lại không chỉ nữa thì ta phải làm
sao?
Thôi được, cho công tử tấm bản đồ này, là ta trộm được của phụ thân đấy,
đều đánh dấu rất nhiều địa điểm có những loại ngọc thạch kì lạ, chẳng biết để
làm gì!
Dược Linh Thủy đưa ra một tấm bản đồ được đánh dấu chằng chịt vị trí. Chính là
bản đồ Cổ Vực, phàm là những nơi ngoài tầm địa bàn của 2 thế lực còn lại thì
Cổ Dược Tông chủ đều cho người điều tra mà đánh dấu lên đó cả. Trần Khánh
Dương thấy được thì đôi mắt sáng rực lên như bắt được vàng, thế nhưng lập tức
cũng dịu xuống, hững hờ nói:
Làm sao mà ta tin được! Cổ Dược Tông chẳng phải toàn là luyện đan, luyện
dược, quan tâm tới khoáng sản làm gì chứ!
Hây! Ngươi chẳng biết gì về Cổ Dược Tông cả! Này nhé, luyện dược chính là
có rất nhiều thành phần mới thành đan, không chỉ là thảo dược, ngoài ra còn có
nhiều thành phần khoáng vật khác, chẳng hạn như là Chu Sa, Lưu Hoàng, Thạch
Tín, đan dược có nhiều loại, tấn cấp đan, độc đan, dược phục đan, nói chung là
đa dạng. Không nghĩ ngươi làm được Hỏa Tâm Táng Cốt đan đó mà không biết chứ!
– Dược Linh Thủy ném một cái nhìn quê mùa vào giữa mặt Trần Khánh Dương.
Giả vờ ngẫm nghĩ một lúc, Trần Khánh Dương lại băn khoăn nói:
Tấm bản đồ này là của phụ thân cô nương, nếu một ngày nào đó bỗng dưng cô
nương tới đòi, ta biết phải làm sao! Hơn nữa, Cổ Dược Tông lớn mạnh, ai mà
biết được Thái Dương Môn ta sẽ thành ruộng hay thành sông kia chứ!
Không sao! Ta kể việc ngươi giúp ta thoát hiểm là được, phụ thân ta cũng
không phải loại người chỉ vì một tấm bản đồ mà ra tay đồ sát một tông môn đâu
a!
Lại giả bộ trầm tư miên man thêm một lát, Trần Khánh Dương mới nặn ra một vẻ
cam chịu rồi nói:
Hầy, thôi được, nhưng e cũng khó khăn, phòng bất trắc thì ta sao chép tấm
bản đồ này là được rồi, nhưng địa bàn của Cổ Dược Tông thì quyết không chép
tới, cô nương thấy thế nào?
Uhm, vậy làm liền đi!
Được!
Ngoài mặt thì ra vẻ trầm tư nghĩ ngợi mông lung, chứ thực ra Trần Khánh Dương
hiện trong lòng đang đốt pháo ăn mừng, vui như tết. Chẳng khó khăn mà lại thu
thập được bằng đấy thông tin thì còn gì bằng. Suy cho cùng thì rút ngắn được
rất nhiều thời gian khảo sát khu vực. Chính thế nên hắn liền bày ra một tấm
giấy lớn, trắng phau, liền loáng một cái đã chép xong tấm bản đồ, rồi cũng thu
luôn vào túi trữ vật, lại trả tấm bản đồ gốc cho Dược Linh Thủy, cười cười
nói:
Đa tạ Dược tiểu thư muôn phần a! Hiện tại có thể triển khai được rồi!
Tốt lắm, vậy chúng ta tới Thanh Hoa Trấn, chắc giờ cũng nhiều người đang
lùng sục ta rồi! Hi hi hi.
Đi thôi!
Dược Linh Thủy mừng ra mặt, trong lòng nàng vô cùng phấn khởi, không nghĩ được
chỉ cần đưa ra một tấm bản đồ thì tên tiểu tử kia lại ngoan ngoãn nghe lời đến
vậy. Đưa ra tấm bản đồ này, nàng cũng không cần phải lo lắng, đầu nào thì về
tới Cổ Dược Tông nàng cũng sẽ ra tay lấy lại, hắn đừng hòng lấy được của nàng
một phần nhỏ nào!
Có điều, Trần Khánh Dương qua một loạt biểu hiện trước mắt nàng thế kia mà vẫn
bị nàng nghĩ là ngây ngốc thì quả thực, hắn đã tính toán hết thảy rồi. Tấm bản
đồ sao chép khi nãy chỉ là một phần. Loại mực hắn vừa dùng rất đặc biệt, mà
chủ ý từ lâu của Trần Khánh Dương pha với một chút nước cốt chanh cùng với một
vài thành phần phụ gia khác để đề phòng có khi dùng tới, không ngờ lúc này lại
hữu dụng.
Bề ngoài thì trông như mực viết bình thường, nhưng nếu để ý kỹ thì nét bút có
một chút loang vô hình ra bên ngoài, chính là thành phần “tàng hình” trong mực
ngấm ra, cũng là thấm luôn xuống mặt bàn bên dưới. Mà mặt giấy lại lưu lại
những bột đen của mực viết, không để ngấm xuống bên dưới bàn cho nên nếu không
biết thì tuyệt nhiên cứ nghĩ là hắn chỉ có một tấm bản đồ mà thôi.
Ngay cả tấm bản đồ sao chép hắn cũng cố tình vẽ lớn hơn nửa phần là bởi vết
ngấm trên bàn sẽ rộng hơn, gây khó khăn cho việc xác định sau này, nhưng nếu
là vẽ lớn thì sai số không nhiều. Sau này chỉ cần hun nóng một chút thì phần
gỗ đã ngấm mực sẽ lập tức bị cháy sém, hiện ra tấm bản đồ đã in dưới bàn kia,
không đi đâu được.
Dược Linh Thủy ngây thơ, cứ mừng rỡ ra mặt, tinh nghịch đi trước về phía đại
điện Thái Dương Môn. Nàng đâu biết được là những sự vụ nội môn thì qua một
đêm, Trần Khánh Dương đã an bài hết thảy, hiện tại còn cho người đem 2 con
tuấn mã khi trước thu được của Thông Thiên Hội ra trước cửa đại điện rồi.
Sự ngây thơ của Dược Linh Thủy khiến Trần Khánh Dương phải cảm thán trong
lòng, không hiểu Cổ Dược Tông chủ yêu chiều nàng thế nào mà lại đào tạo ra
được một tiểu thư kế nhiệm có trình độ ngốc nghếch bá đạo tới như vậy. Ngay cả
việc hắn lập tức đồng ý đi luôn, không thèm sắp xếp họp bàn các trưởng lão là
một việc bất thường ngay trước mắt mà nàng cũng không mảy may nghi ngờ.
Chiến thuật ru ngủ của Trần Khánh Dương thực sự đã hiệu quả thấy rõ. Làm nàng
bấn loạn, khiến nàng sợ hãi, vùi giập đả kích tinh thần nàng mấy hôm, hiện tại
thì thả mẻ lưới lớn. E rằng Cổ Dược Tông phen này thất thoát không nhỏ a!
Hứ! Đi ngựa sao? Bổn tiểu thư đã quen phi hành đó a! – Dược Linh Thủy thấy
đôi tuấn mã đang chờ trước đại điện mà không khỏi hất mặt làm cao.
Dược cô nương, hiện tại Thái Dương Môn chỉ như làng quê hẻo lánh, lấy đâu
ra phi hành thú điểu? Mà chẳng phải tới Thanh Hoa Trấn thì cô nương sẽ được
cưỡi phi điểu bay về đó sao!
Thôi được rồi, xem như trải nghiệm một chút vậy!
Thấy Trần Khánh Dương nhỏ nhẹ, Dược Linh Thủy cũng không cố gắng làm cao nữa,
dù sao thì vẫn còn trong địa bàn Thái Dương Môn, nàng vẫn có chút dè chừng tên
tiểu biến thái phía sau.
Liền đó, 2 thân ảnh cưỡi cặp tuấn mã một trắng một đen liền lao nhanh xuống
dưới những bậc tam cấp về phía tiền môn Thái Dương Môn giữa những sự ngơ ngác
của đám đệ tử đang quét dọn, không hiểu vị môn chủ của họ mới lúc trước còn uy
thế kinh hồn mà giờ lại cứ lẽo đẽo theo sau một tiểu cô nương kia. Có không ít
người bàn tán, đặt ra nghi vấn Thái Dương Môn sắp có hôn sự với Cổ Dược Tông.
Băng qua những dãy kiến trúc đổ nát tan hoang vì sự kiện đêm qua, 2 con tuấn
mã rời khỏi Thái Dương Môn mà băng băng theo những cung đường uốn lượn dẫn tới
Thanh Hoa Trấn. Xa xa phía Thái Dương Sơn, có một bóng Lam Dực Linh Phi Điểu
đang sải cánh bổ nhào xuống bên dưới, nhắm nhướng 2 người mà bay theo.
Một bên là vách núi dựng đứng, một bên là bờ vực ngút ngàn, tuy còn màu trắng
phau của những tuyết đọng nhưng cũng có thể trông rõ thấy những dòng suối ào
ạt đang lớn dần phía bên dưới thung lũng. Đây đó đã có những chấm xanh lục
trải dài vào phía trong Thanh Hoa Lâm.
Cảnh thì đẹp đó, nhưng chỉ có Trần Khánh Dương là ung dung thúc ngựa phi nước
đại mà thưởng cảnh thôi, tuy có chút không hợp, nhưng dù sao thì hắn cũng còn
chút tâm tư thưởng ngoạn. Còn cô nương Dược Linh Thủy thì hiện đang nóng lòng
trở về tới Cổ Dược Tông để thực thi sắp đặt trong đầu nàng. Bủa lưới bắt được
con mãnh long họ Trần này vào Cổ Dược Tông, chắn chắn phụ thân nàng sẽ mừng ra
mặt, lại yêu thương nàng hơn bội phần, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt ngỡ nàng của
phụ thân nàng cũng đủ làm cho nàng cao hứng muôn phần, thúc ngựa phi nhanh
hơn.