Người đăng: dragonf4393@
Hiện tượng Bắc Cực Quang trong đêm không chỉ xảy ra trên mỗi bầu trời Cổ Vực,
mà kéo dài ra khắp cả Đại Lục khiến cho không ít thú loại chợt có cảm giác bất
an mà cứ dáo dác cả lên. Trong khi đó, nhân loại có những cao thủ cảm nhận
được sự biến đổi này cũng đều chăm chú xem xét. Nhưng tuyệt nhiên không tìm ra
thêm được một động tĩnh gì khác nữa.
Rất xa Thái Dương Môn, trên một đỉnh núi lớn chọc trời, luôn có một đám hồng
vũ quây quần, chính là Hồng Vũ Sơn, hiện có mấy thân ảnh đang tập trung trước
khoảng sân rộng, nằm ở vị trí cao hơn cả những lớp hồng vân dày đặc bên dưới.
Từ vị trí này thì có thể nói là tầm nhìn bao quát, có thể thấy được rất xa,
thậm chí nếu là cao thủ tu luyện thì không khó để nhìn thấy những đỉnh núi
trập trùng hai bên Hắc Long Đầm.
Nói một chút về những dãy núi đó, tại đây nhìn thấy chúng chỉ như lông như tóc
mà thôi, nhưng khi đến gần thì những dãy núi đó mới hiển uy, cao ngút trời, có
đỉnh quanh năm tuyết phủ kéo dài vô cùng vô tận. Chính vì quá cao cho nên
những phi hành thú điểu cũng không thể bay vượt qua đó được. Ngay cả thú loại
Thượng cấp tu vi mà muốn phi hành vượt tường đá đấy cũng là chuyện thập tử
nhất sinh, chẳng ai biết là sẽ xảy ra cơ sự gì nếu cứ cố quá.
Bởi vậy mà Hắc Long Đầm mới trở thành con đường độc đạo duy nhất nối liền phần
Tây Bắc Đại Lục với những phần còn lại. Ngoài ra xung quanh biên giới đều được
bao bọc bởi lớp tường đá khủng khiếp đó, kể cả là ranh giới với bờ đại dương
cũng không ngoại lệ.
Mà Hắc Long Đầm thì như những chương trước đã nói, luôn có rất nhiều yêu thú
tụ hợp tấn công bất kì kẻ nào xâm phạm, chưa kể là có những con quái Thượng
cấp như Hắc Giáp Yêu Long hay là Tứ Dực Bạch Yêu Giao.
Trở lại việc khoảng sân lát đá hoa cương sáng bóng trên đỉnh Hồng Vũ Sơn, có
mấy thân ảnh cao lớn tụ tập, lúc này, một người vận trường bào đỏ, khí thế bá
đạo, dùng đôi mắt đăm chiêu nhìn vào phía chân trời xa rồi trầm trầm cất giọng
nói:
Phong vân biến sắc, nhưng đã qua 2 canh giờ rồi mà vẫn không thấy động tĩnh
nào khác, như vậy thì không phải là bảo vật xuất thế. Không lẽ...là tên tiểu
tử đó đột phá tu vi? Hắn vẫn chưa chết?
Môn chủ, lão nhìn mãi cũng không thấy gió thổi mây phun, linh khí thiên địa
không mảy may biến động nhiều, không hẳn là có kẻ nào đó đột phá bình chướng
Đế cấp được!
Hừm! Trưởng não nói chí phải, đã mấy trăm năm rồi mới xảy ra biến dị này,
ta thực không đoán được đó là điềm gì! Mà ta quan sát thấy ánh hùng tinh dạo
nào, chợt có một quầng huyết quang rực rỡ xung quanh, kéo dài mấy hôm,
haiz...Không lẽ Đại Lục sắp đến kì đại nạn?
Môn chủ, ta thấy cũng không hẳn, nhưng việc này hết sức hệ trọng, cần phái
người lập tức đến ngay Cổ Vực một chuyến mới được! – Một thân ảnh khác lên
tiếng.
Mới trước đây một khoảng thời gian thì phía Hắc Long Đầm phát ra những kình
khí xung thiên, e rằng nơi đó đã xảy ra tranh chấp, không lẽ người trong Cổ
Vực đã mạnh mẽ đến nỗi muốn khai thông tuyến đường mà đánh xuống Nam thổ sao?
– Một vị phụ nhân vận y phục màu đỏ lấp ánh kim quang nhẹ nhàng lên tiếng.
Trưởng lão, việc này ta đã điều tra, tin tức đưa về là đám yêu thú tranh
chấp lẫn nhau, không phải do nhân loại gây ra! Nhưng không hiểu vì lí do gì mà
chúng lại đại chiến như vậy thì tuyệt không điều tra rõ được! – Một vị trưởng
lão râu tóc bạc phơ lên tiếng, chính là Bạch mi trưởng lão Lăng Bạch Vân.
Hừm! Các vị trưởng lão nói cũng phải, có điều, ta thấy biến dị này ắt có
liên quan đến sự việc tranh chấp kia. Lập tức phái người điều tra rõ ràng cho
ta, bằng mọi giá phải liên lạc được với người của chúng ta hiện vẫn còn trong
Cổ Vực, bằng không thì điềm này e rằng lành ít dữ nhiều, ta có cảm giác đại sự
sắp tới, không thể khinh suất được! – Vũ Thiên Lực đăm đăm đôi mắt về phía xa.
Giữa lúc nhóm người đang yên lặng suy ngẫm điều gì đó, thì một thân ảnh tiểu
cô nương nhỏ bé vận một bộ xiêm y hồng sắc, tươi như cánh đào phiến chẳng biết
đã đến từ lúc nào, hiện tại mới cất giọng trong trẻo:
Phụ thân! Xổng mất con tiểu long, hiện tại lại e chừng nó hóa mãng xà đó a!
Tiểu Vân nhi! Sao còn chưa đi nghỉ, đây là đại sự của môn phái, tiểu Vân
chưa nên tham gia, tiểu Vân phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ! Nào, ta đưa tiểu
Vân về nhé!
Nói đoạn, Vũ Thiên Lực âu yếm nhấc bổng nhi nữ của mình, đặt nàng ngồi lên đôi
vai to lớn.
Phụ thân quên mất tiểu Vân sau này sẽ kế thừa cơ nghiệp Vũ gia sao! Việc
này phụ thân không cho thì tiểu Vân cũng cứ can dự!
Nào nào, tiểu Vân đừng nghịch ngợm nữa, ta chỉ có mỗi mình tiểu Vân, tiểu
Vân mà xảy ra sự gì thì ta biết ăn nói với mẫu thân của tiểu Vân dưới suối
vàng làm sao đây!
Hứ! Phụ thân lại bắt nạt tiểu Vân rồi! Hu hu hu – Nàng giả bộ đưa tay che
mắt làm nũng.
Được rồi được rồi, tiểu Vân muốn sao ta cũng chiều nào!
Thật không? Phụ thân lại gạt tiểu Vân đó chứ?
Thật, tiểu Vân cứ nói đi, ta cùng các trưởng lão xem đúng thì sẽ lập tức
triển khai!
Mới mè nheo đó thì ngay lập tức tiểu cô nương lại trở lại bộ dáng tinh nghịch
thường ngày, hấp háy đôi mắt rực rỡ như ánh sao xa mà cất giọng:
Hì! Tiểu Vân thấy việc này cũng đâu có khó! Cứ phái một ít yêu thú tu vi
cao, tìm cách trà trộn vào trong Hắc Long Đầm, ắt biết được nội tình thôi mà!
Với cả về việc của Cổ Vực, sao không xuyên sơn khai lộ, tự mở một tuyến đường
là xong, đâu cần phải nhất thiết đi xuyên qua Hắc Long Đầm làm gì!
Ha ha ha ha! Tiểu Vân à tiểu Vân! Nếu khai lộ dễ dàng như vậy, cơ nghiệp
mấy vạn năm Hồng Vũ Môn chúng ta đâu có bị gián đoạn nơi Cổ Vực a! Mà nếu làm
được thì những tông môn khác cũng đã làm rồi, đâu đợi tới phần chúng ta!
Bên trong dãy núi trùng trùng điệp điệp đó, hỏa khí rất mạnh, thì chúng ta
chỉ cần đào một tuyến đường tránh những nơi có hỏa diễm ra là được mà!
Hừm, ý kiến cũng được, nhưng việc này, thực là bất khả thi, ta không có
cách nào làm nổi, đành chờ tiểu Vân tiếp quản thôi a!
Hứ! Không chơi với phụ thân nữa, tiểu Vân đi nghỉ đây! Hu hu hu – Mới tinh
nghịch đó, hiện tại thì nàng lại đưa tay che mắt, khóc rấm rức như thể ủy
khuất lắm vậy. Việc này không khỏi làm cho nhóm người đều phải cười một tràng.
Hầy! Tiểu Vân thực đúng là thiên tài trong thiên tài a! Để ta tìm cách vậy!
Dù sao thì ý kiến đó cũng không tồi!
Hứ, phụ thân lại gạt tiểu Vân thôi!
Không gạt! Ta hứa!
Thương phụ thân nhất! – Trở lại bộ dáng tinh nghịch, nàng liền ôm luôn
gương mặt góc cạnh bá khí của phụ thân mình mừng rỡ.
Trở lại Cổ Vực, trên lưng chừng Thái Dương Sơn thì hiện tại Trần Khánh Dương
đang chăm chú chép lấy chép để những kinh văn gì không rõ, nom bộ dáng hắn rất
mực tập trung. Có điều, chỗ kinh văn này không phải là những bản vẽ thường
ngày, mà toàn chữ là chữ.
Cô nương Dược Linh Thủy thì đã mệt mỏi lăn ra giường từ lúc nào, ngay bên cạnh
giường thì con Lam Dực Linh Phi Điểu hiện tại đang cuộn tròn một cục. Mặc dù
nó đã chịu thần phục tiểu cô nương đó rồi, nhưng trong lòng vẫn hoảng sợ vô
cùng vì khí tức của Tôn Bạo Thiên vẫn thoang thoảng xa gần làm cho nó cảm thấy
nguy cơ có thể ập đến bất cứ lúc nào. Chỉ cần nó bướng bỉnh một chút thì e là
vỡ sọ mà thảm tử.
Còn Tôn Bạo Thiên thì hiện tại lại không có trong tư phòng Trần Khánh Dương
nữa. Hắn đang ngồi trên vị trí cao nhất của Thái Dương Sơn, cố tình giấu đi
khí tức, bộ dáng ngồi bệt trên một mỏm đá lớn, một chân chống lên ngang ngực,
chân còn lại buông thỏng xuống không gian hun hút chỉ toàn là bạch vân. Một
tay gác lên đầu gối đang chống xuống, một tay thì mân mê vật gì đó lấp lánh
kim quang nhàn nhạt. Trường bào bay phấp phới trong gió, tôn thêm vẻ uy nghi,
bá đạo của bộ chiến giáp lấp lánh kim quang rực rỡ, nom xa như một vị đại
tướng phiêu phiêu trong gió vậy.
Thế nhưng ánh mắt của Tôn Bạo Thiên thì tuyệt không có lấy một chút thư thả
nào mà nhìn về phía chân trời xa xăm hướng Đông như mong chờ điều gì vậy.
Chẳng ai biết tâm tư của hắn lúc này ra sao, có lẽ là rất phức tạp, bởi vì
từng thớ thịt trên khuôn mặt xấu xí kia đều dãn ra một nét ủy khuất trầm lắng.
Khẽ thở dài một hơi, Tôn Bạo Thiên thầm thì như thể đang nói với những quang
mang đỏ au rực rỡ của vầng dương lấp ló nơi chân trời kia:
Những phong vân thì vẫn thi nhau quạt thẳng vào từng lớp lông óng ánh trên
người Tôn Bạo Thiên, nhưng không có vẻ gì là muốn giật ra cả. Có lẽ, những
phong vân này chỉ muốn vỗ về, an tủi sinh mệnh khốn khổ kia mà thôi.
Giữa những quang mang rực rỡ trên nền trời đã bắt đầu giao thoa với ánh bình
minh, thân ảnh lấp lánh của Tôn Bạo Thiên lúc này tuy nhỏ bé, nhưng lại tỏa ra
một nguồn bá khí ngút trời, xen lẫn với nỗi trầm tư vạn năm. Có thể nói, Trần
Khánh Dương dùng tới cái tên Nhất Phụng chính là đã một tên bắn gục vào điểm
yếu chí mạng của hắn rồi!