Ngưu Tầm Ngưu, Mã Tầm Mã.


Người đăng: dragonf4393@

Ra khỏi mật thất, nhóm người lúc này mới chia tay nhau, ai về chốn nấy. Có
điều, mấy vị trưởng lão thì khẳng định là đêm nay sẽ phải thức trắng cả rồi,
bởi những công việc mà Trần Khánh Dương phân phó là rất quan trọng, và sự kì
vọng của tiểu môn chủ đối với bọn họ là rất lớn, cho nên không có ai dám để
xảy ra sơ xuất cả.

Mà mệt mỏi nhất có lẽ là Cao Cẩn và Huỳnh Vấn Thiên. Mới vui mừng chưa được
bao lâu thì lúc này lại phải đứng ra chỉ đạo đốc thúc các đệ tử khắc phục hậu
quả của những cơn địa chấn vừa rồi. Phía Linh đường cũng bị đổ vỡ một chút,
song không ảnh hưởng gì nhiều lắm, chỉ có Ngoại đường với Vũ đường là phải đảm
đương trọng trách chỉnh đốn lại đống đổ nát hết non nửa quần thể kiến trúc mà
thôi.

Có điều, cả Cao Cẩn với Huỳnh Vấn Thiên cũng không lấy gì làm khó chịu, bởi
đầu nào thì cũng phải đập đi xây mới, hiện tại sụp được một mớ, đỡ được bao
nhiêu công phu ấy chứ. Trước đây không thể trùng tu được bởi vì tình trạng
thiếu hụt kinh tế đã đạt tới mức diệt môn. Còn hiện tại thì lại là một việc
khác, với khối tài sản khổng lồ trong kia thì đương nhiên thừa sức làm lại
việc đó rồi.

Trong tư phòng môn chủ lúc này chỉ còn lại 3 người, người đầu tiên dĩ nhiên là
Trần Khánh Dương rồi, vì đây là phòng hắn mà! Người thứ 2 chính là vị cô nương
Dược Linh Thủy kia, mà người còn lại là Trấn môn trưởng lão Tề Thiên Đại Thánh
Tôn Bạo Thiên.

Chỉ còn lại riêng tư, lúc này Trần Khánh Dương mới cất tiếng hỏi:


  • Tôn ca, theo như đệ biết thì khối phong ấn đó không hề đơn giản, mà tại sao
    lúc này chỉ có một ít quang mang ngũ sắc thôi nhỉ? Thiết nghĩ phải phong vân
    biến sắc lắm chứ!


  • Hừm! Cái này...ta cũng không biết, có lẽ do đã trải vạn năm, nó đã yếu đi
    nhiều, thì cũng giống như mặt trời bên ngoài đấy, cũng mòn đi chỉ còn một phần
    khuyết mà thôi!


Cố nhịn cười, Trần Khánh Dương thực sự là đã rất cố gắng nhưng thân thể vẫn
giật lên mấy cái. Tôn Bạo Thiên bị giam lâu như vậy, hiện tại đã không còn
phân biệt được giữa nhật nguyệt nữa rồi! Đoạn cười cười nói:


  • Tôn ca, đấy mà mặt trăng! Hiện tại chỉ mới qua nửa đêm một chút thôi a!


  • Hử? Hầy! Chỉ trách ta đã bị giam cầm quá lâu mà thôi! Mà này! Đệ làm thế
    quái nào mà dễ dàng phá phong ấn như vậy chứ? Không lẽ...


  • May mắn thôi đại ca. Tu vi của đệ hiện tại, không cách gì đánh được linh
    trí của phiến phong ấn thạch đó, có điều, ăn may một chút, tìm ra nhược điểm
    chí mạng mà đánh tan hộ thể khí của nó ấy mà!


  • Hừm! Thần thần bí bí! Đệ không muốn nói thì thôi vậy!


Dược Linh Thủy lúc này tuy đã rất mệt sau một ngày đầy sóng gió, não bộ nàng
liên tục bị sợ hãi đến cạn kiệt năng lượng hết thảy. Nhưng nàng vẫn chưa đi
nghỉ, đơn giản vì...sợ. Ai mà biết được tên Trần Khánh Dương kia lúc này thì
hiền hòa đó, lại giở chứng nóng giận khi nào không hay.

Chứng kiến một trận ban trưa đã làm nàng bị ám ảnh rồi, mà vừa mới đây lại
chứng kiến tận mắt thêm một màn thu phục nhân tâm của con quái vật kinh thiên
động địa kia nữa, lại càng khiến nàng sợ bóng sợ gió. Có điều, giữa sự bá đạo
đó thì hắn vẫn luôn có chút dịu dàng đối với nàng khiến cho trái tim nàng tồn
tại một chút tâm tư. Mà khi 2 nỗi niềm đó gộp lại thì thực sự là chưa bao giờ
nàng rối loạn đến từng suy nghĩ như lúc này. Từ sâu trong đáy mắt nàng biểu
hiện ra tràn ngập sự phức tạp.

Thấy bộ dạng gà gật mệt mỏi mà lại rụt rè của Dược Linh Thủy, Trần Khánh Dương
mới cười cười nói:


  • Này! Cô nương đi nghỉ đi! Ngày dài, khiến cô nương mệt mỏi rồi, ta thành
    thực xin lỗi!


  • Không không...ta không mệt mà...


  • Cô nương hiện còn thương thế, nên đi nghỉ đi mới tốt, về việc con lam kê
    kia thì sớm mai ta sẽ cho người tìm tới cho cô nương!


  • Hây! Là con gì, ta tóm nó tới đây trong nháy mắt! – Tôn Bạo Thiên lâu ngày
    quanh quẩn trong gian mật thất kia đã vạn năm, buồn chán phát điên, hiện tại
    cũng muốn bay nhảy một chút liền xen vào.


  • Là một con Lam Dực Linh Phi Điểu còn non thôi đại ca! Ta cho người tìm về
    là được!


  • Hầy! Ta hiện tại cũng đang ngứa ngáy tay chân đây! Nó đang ở dưới núi kia
    thôi, ta nghe được khí tức rất gần!


  • Woa! Đại ca quả nhiên lợi hại a!


  • Nói nhiều, phía nam ta còn biết có 3 con quái đang trọng thương ẩn giấu khí
    tức kia kìa!


  • Woa! Vậy phiền đại ca một chút vậy!


  • Hầy! Khách sáo cái con khỉ!


Phất tay một cái, Tôn Bạo Thiên vô thanh vô tức biến đâu mất, chỉ để lại cánh
cửa lớn đang lung lay nhẹ nhàng một chút như có gió lay mà thôi. Một màn này
làm chính bản thân Trần Khánh Dương cũng phải trợn mắt há miệng. Di chuyển với
tốc độ kia thì có mà ma quỷ sao! Đùa à!

Chẳng biết bao lâu, sau một hồi tròn mắt há miệng, Trần Khánh Dương mới đứng
dậy, khép lại cánh cửa đang lung lay kia rồi quay trở vào bàn, bày ra một ít
giấy mực. Hắn chuẩn bị viết một bộ...giáo trình. Dù sao thì sắp tới cũng còn
rất thiếu nhân lực, có tiền mà không có người thì cũng trở thành công cốc mà
thôi.

Vừa bày ra xong thì một soạt một cái, cánh cửa lại lay động. Tề Thiên Đại
Thánh Tôn Bạo Thiên đã xuất hiện trở lại giữa gian phòng, trong tay nắm một
con phi điểu có sắc lông óng anh quang mang lam nhạt.


  • Quác!!!

Con phi điểu vốn đang lim dim ngủ, bỗng dưng thấy không gian xung quanh sáng
trưng mới hé mắt ra thì phát hiện 2 đôi mắt đang trợn tròn nhìn vào nó. Liền
đó hoảng sợ vùng vẫy đôi cánh tán loạn khiến kình phong văng tứ tán, hất tung
cả chỗ giấy trắng trên bàn bay tá lả.


  • Cộc! Chống cự này!


  • Quác!! Phạch phạch.


  • Cốp! Lão tử gõ chết ngươi tin không?


Cốc liền 2 cú kêu rõ to vào đầu con phi điểu, Tôn Bạo Thiên gằn giọng 2 lần
thì con phi điểu liền nằm im lìm không dám làm gì nữa. Vốn nó cũng không phải
loại yếu kém cho cam, đả thương được Dược Linh Thủy đâu phải là thú loại tầm
thường. Có điều, bị Tôn Bạo Thiên tóm gáy thì làm sao mà còn sử ra những công
lực gì gì nữa chứ. Quạt bay được mấy tấm giấy kia xem như là nó cũng có chút
thực lực rồi.


  • Ấy ấy! Đại ca, gõ thêm cái nữa thì chết nó bây giờ! Nó là quà của phụ thân
    tặng ta đó a! – Dược Linh Thủy thấy màn vừa rồi, tuy vẫn còn hơi căm con phi
    điểu kia dám đả thương nàng, nhưng nó vốn là quà sinh nhật sớm cho nên nàng
    cũng cảm thấy hơi xót.


  • Hừ! Quý hiếm gì cái loại này! Đánh chết nó, ta đền mười con! – Tôn Bạo
    Thiên ném một cái nhìn khinh bỉ vào con chim to lớn trong tay, đoạn quay sang
    chau mày một cái nhìn vào Dược Linh Thủy nói – Này! Ngươi gọi ta là “đại ca”
    sao?


  • Vâng vâng, đại ca nhẹ tay một chút chút


  • Hừm! Không lẽ có hôn ước với đệ? – Lại quay sang Trần Khánh Dương đang
    nghệch mặt ra nuốt khan bởi được chứng kiến sự bá đạo này.


Phải nói là con Lam Dực Linh Phi Điểu kia, nếu là hắn thì cũng tốn kha khá
công phu, mà hiện nằm trong tay Tôn Bạo Thiên thì không khác gì con gà con
lắm, sơ sẩy một chút là bị trụi lông ngay.


  • Không không, làm gì có ta... – Dược Linh Thủy lên tiếng, sau đó liền cúi
    gằm mặt thẹn thùng.


  • Đại ca, Dược cô nương có chút bấn loạn thôi mà, ta hiện còn trẻ lắm đó a!
    Không muốn đeo gông sớm a! Ha ha ha ha


  • Hừm! Của ngươi đấy!


  • Rầm!


Hừ nhẹ một tiếng, Tôn Bạo Thiên ném luôn con phi điểu va một cái vào tường,
rơi xuống trước mặt Dược Linh Thủy. Liền đó hắn ngồi vào bàn nhâm nhi chén trà
được rót sẵn. Mặc kệ Trần Khánh Dương đang khom người nhặt lên mấy tấm giấy
khi nãy đã bay tán loạn lại. Điều duy nhất mà Tôn Bạo Thiên hiện thời quan tâm
đó chính là vị chén trà qua một vạn năm dưới núi kia không được thưởng thức,
chỉ có chút giọt nước nhạt rỉ ra từ trần mật thất, giờ khơi gợi lại những kí
ức đã quá mơ hồ về quá khứ vất vả đã xa.

Con Lam Dực Linh Phi Điểu bây giờ nằm im re không dám cục cựa lấy một li,
không biết là do bị đòn đau hay là quá sợ hãi đến nỗi ngất đi nữa, mà cả cái
cổ dài như cổ hạc của nó cũng dán chặt xuống đất. Chiếc đuôi dài óng ánh sắc
lục và lam thì hiện tại xòe ra, phô trương mấy chỗ có phần khuyết, mà mấy chỗ
khuyết đó chỉ nằm cách đấy vài bước chân mà thôi. Ngay cả đôi cánh lớn của nó
hiện cũng nửa gấp nửa mở, dán xuống nền phòng như thể đang ôm cả mặt đất vậy.
Xung quanh nó thì lác đác mấy khóm lông óng ánh do cú ném khi nãy mà rụng ra.

Dược Linh Thủy thì lúc này chứng kiến sự bá đạo của Tôn Bạo Thiên mới cảm thấy
thực sự sợ hãi. Có điều, tu vi của nàng tính ra thì thua con Lam Dực Linh Phi
Điểu kia một phần, vốn là phụ thân nàng tặng quà sinh nhật sớm, đợi đến khi
nàng đủ thực lực mới tiến hành khống chế nó làm tọa kị. Khổ nỗi nàng lại đem
nó ra chơi cho nên mới để xổng mất.

Sợ bị phụ thân mắng cho nên nàng lén trốn đi tìm con phi điểu này mà phiêu dạt
mãi hàng tháng trời đến Thái Dương Sơn, định bụng thu phục nó đem về một phen
để cho phụ thân ngạc nhiên. Ai ngờ lực thì đã yếu, kinh nghiệm chiến đấu thì
không có, mà nàng lại xông ra gió lớn cho nên mới bị nó đánh cho trọng thương,
phải vất vả chạy trốn.

Mãi đến khi thấy ánh đèn thì mới xông đại vào một phen, cũng may là lúc đó
Trần Khánh Dương đang mê man, quên bố trí cấm chế cho nên nàng mới dễ dàng đột
nhập vào tư phòng hắn như vậy. Nhưng khi định gọi tên tiểu tử đang nằm lăn lóc
trên giường dậy thì lại đúng ngay lúc hắn đang mơ màng kia. Thành thử cũng bị
“nắn bánh giò” một phen, liền cả giận chém một nhát. Cũng may mà không chết
người, nếu không thì lúc này nàng có lẽ cũng đã nằm dưới ba tấc đất mất rồi.

Nhớ lại những chuyện đó, Dược Linh Thủy có chút e dè trong ánh mắt. Nàng vẫn
còn thương thế, không dám ra sức ép con thú điểu kia nữa, sợ nó lại giở chứng
cào thêm phát nữa thì nếu không chết cũng lại để tên tiểu tử áo lam kia chiếm
tiện nghi chút đỉnh thêm một lần. Mà lần này thì có những 2 nam nhân trong
phòng chứ không chỉ riêng mình hắn.

Thấy bộ dáng rụt rè đó, Trần Khánh Dương đặt xấp giấy vừa gom lại lên bàn,
liền hỏi:


  • Nó đến rồi đấy, Dược cô nương còn không mau làm gì đi!


  • Ta...nhỡ nó...nó lại chống cự thì sao!


  • Có ta ở đây, không lẽ nó dám làm gì sao? – Tôn Bạo Thiên đang nhâm nhi chén
    trà, nghe vậy liền cau mặt gắt một câu.


  • Nhưng...nhưng...Tu vi của nó hơn ta một bậc!


  • Ê! Lam kê! Đồng ý làm tọa kỵ cho con nhóc kia không?


-...


  • Ngươi có 2 lựa chọn, có hoặc không, nếu không thì ta kiếm kẻ khác!

Con thú điểu nghe xong câu thứ 2 thì chợt nhận ra chút sát khí phảng phất đâu
đó, liền nhấc đầu dậy gật lia lịa, đồng tử nó dãn ra hết mức, hơi thở dồn dập.
Sau màn vừa rồi thì có cố tổ nó đội mồ sống dậy bảo nó chống cự đi thì nó cũng
không dám. Sợ rằng đến cố tổ của nó cũng không chịu nổi một bạt tai của con
khỉ mặc chiến bào kia chứ đừng nói tới nó.


  • Đã xong! – Tôn Bạo Thiên nói nhạt một câu, liền đó lại cầm chén trà lên
    nhâm nhi, lim dim đôi mắt.

Trần Khánh Dương thấy con thú điểu kia bộ dáng sợ hãi cũng làm hắn cảm thấy
buồn cười tột độ, có điều cũng không tỏ ra thất lễ, liền cười cười cảm thán
một câu:


  • Thực, Tôn đại ca anh minh thần võ a!


  • Hừ, gì chứ! Việc của đệ, ta thân làm đại ca mà có chút chuyện đó không giúp
    được thì đâu đáng mặt nữa chứ!


  • Thật đa tạ đại ca vô cùng a!


  • Hừm, khách sáo cái con khỉ!


  • Thì đại ca vốn là khỉ đó mà! Ha ha ha ha


  • Hừ, ta...Này! Muốn ta cho đệ nằm chung với con lam kê kia phỏng? – Tôn Bạo
    Thiên nheo nheo mắt nhìn vào Trần Khánh Dương.


  • Không dám không dám! Trêu đại ca chút thôi mà! Có điều, hình như trước đây
    thì bộ dáng nhân loại của đại ca tuấn lãng vô song, sao hiện tại lại hiện
    nguyên hình thế này?


  • Hừ! Nhà quê! Địa cấp tu vi ngoài ba kì Sơ, Trung, Hậu, còn có một kì thứ tư
    gọi là Biến kì. Bất kể thú loại nào đạt tới Biến kì Nhất giai Địa cấp trở đi
    thì đều có thể thiên biến vạn hóa! Mỗi một lần đạt Biến kì của một giai thì có
    thể chọn một loại hình thái tùy ý, mà mỗi hình thái đó thì có thể gán lên một
    phong ấn lực lượng nhất định lên bản thân. Có nghĩa là dùng mỗi hình thái thì
    sẽ cho ra một tu vi tối đa nào đó, cùng với một chút đặc điểm mà đã gán cho
    trước đây. Còn nếu đã đạt đỉnh phong Biến kì Thập giai thì ngoài việc có 10
    hình thái kia ra lại còn có thể tùy ý biến thân thành bất cứ thú loại nào,
    miễn là biết rõ về kẻ đó. Thậm chí là nhại lại chiêu thức của kẻ địch để chiến
    đấu cũng được!


Nghe một tràng dài thì Trần Khánh Dương mới trợn trừng đôi mắt, hắn không nghĩ
ra là còn có cả những thay đổi kì lạ này. Mà cũng đúng thôi, nhân loại có mấy
ai nắm được những thông tin đó đâu, càng khó mà gặp được những cấp độ kinh
thiên động địa đó nữa chứ đừng nói là ghi chép lại. Liền ngồi ngay xuống cạnh
Tôn Bạo Thiên.


  • Hây! Ta tưởng trong ghi chép của tàng kinh các, thú loại được chia làm Hạ,
    Trung, Thượng, Địa, Thiên, mà mỗi danh thì lại chia làm cửu giai thôi chứ! Đại
    ca nói cho đệ nhiều hơn được không?

Thấy ánh mắt hau háu mong chờ của tên tiểu đệ kia mà Tôn Bạo Thiên không khỏi
cười ra một tiếng, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn mà đáp:


  • Được thôi! Còn tưởng đệ biết lí giải vạn vật cơ đấy! Hóa ra cũng có chỗ quê
    mùa a! Nói cho đệ biết, Thượng cấp trở xuống thì gần như là giống nhau. Nhưng
    Địa cấp thì Thập giai, tứ kì, mà lên Thiên cấp thì là Thập bát giai, tứ kì.
    Ngoài ra còn có Vô Ngã, chia làm Bát Thập Nhất giai (81), không còn phân chia
    kì nữa, đạt đủ tu vi thì đột phá thôi.


  • Hây! Quả thực làm cho ta mở rộng tầm mắt a! – Trần Khánh Dương lúc này mắt
    miệng đều là chữ O, không thể ngạc nhiên hơn được nữa.


  • Nói luôn cho đệ biết, ta một đập đánh nát cái Thái Dương Sơn này cũng được,
    mà một bước nhảy là chớp mắt đi ngàn dặm. Còn mà khi lên Thiên cấp, tùy ý đặt
    tay một cái thì cả cái đại lục này phân làm hai mảnh cũng được. Đó là cấp độ
    đạp phá hư không, thậm chí còn chẳng cần phải hấp thu thiên địa chi khí nữa a!


  • Hây! Vậy chẳng phải là cái mặt đất này thành tro bụi hết sao! Chỉ cần một
    Vô Ngã Nhất giai thì...Haiz...Thực khủng bố quá đi mất!


  • Vô Ngã thì ta chưa gặp bao giờ! Cũng không biết gì nhiều, chỉ nghe nói là
    vậy. Còn đám Thiên cấp thì ở Nam Cực Chí Địa có một tên, Tây Lục có một tên,
    bên dưới đại dương cũng có hai hay ba tên gì đấy, ta chưa gặp qua nhưng không
    nghe khí tức gì nữa, chắc là kéo nhau ngỏm cả lũ rồi!


Đến đây thì Trần Khánh Dương toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hắn không ngờ là bản
thân lại nhỏ bé vô cùng. Nếu giả sử cái đám khủng bố kia mà buồn buồn đánh ra
một chưởng thì e là cả cái hành tinh này cũng không còn lại gì nguyên vẹn.

Chợt nghĩ ngợi ra gì đó, lại run run hỏi:


  • Tiền bối...À nhầm, đại ca, vậy sao lúc đại ca náo động Đại Lục mà không có
    lão quái vật nào ra mặt vậy a?


  • Ai bảo là không ra?


  • Hả?


  • Đám Thiên cấp thì không ra thật, mấy lão già ấy thì tuy thực lực khủng bố,
    nhưng đại nạn giáng lâm, thể lực không còn đủ nữa cho nên cũng kéo nhau ngủ
    say hết thảy. Nếu mà ra mặt thì xem như là trừ phi có sự nào đấy ảnh hưởng tới
    thế cục chung, chứ không thì chẳng bao giờ ló dạng. Còn đám Địa cấp, ra những
    7 tên, bị ta đấm méo mặt hết thảy rồi.


Lời nói của Tôn Bạo Thiên nghe sao mà tỉnh như ruồi. Một đánh 7, Địa cấp,
thắng. Dễ dàng vậy a?


  • Đại ca, không lẽ 7 quái vật đấy tu vi thấp hơn ca?


  • Bằng ta!


  • Hả!


  • Tại chúng đều thiểu năng, ta thiên bẩm bất diệt thể mà cứ đâm đầu vào,
    chúng đánh ta thì không sao, nhưng ta vả cho mỗi tên vài nhát là lăn đùng ra
    cả. Trận đó, nếu đệ có mặt thì cũng vui lắm đấy! Náo nhiệt cực kì a! Này nhé,
    chúng thấy đánh không lại, liên minh mở ra mật đạo không gian, dụ ta tới một
    miếng cổ lục địa, khổ nỗi, ta ở đây còn vướng chân vướng tay, không muốn lạm
    sát quá nhiều, chứ sang cổ lục địa thì đến ngọn cỏ không có, tha hồ mà vung
    quyền! Này nhé, mấy tên đầu nhảy vào, ta vỗ một cái, quay đơ, mấy tên sau nhảy
    vào, ta đập một cái, chìm luôn xuống đất, còn đám tiểu yêu linh vừa lên Địa
    cấp với cả Thượng cấp xông vào, ta quạt một nhát, chỉ thấy bầu trời đầy lông
    lá, chẳng biết chúng bay bao xa nữa! Ha ha ha ha ha ha ha. – Bộ dạng Tôn Bạo
    Thiên cứ lắc lư cái đầu, say sưa kể ra những chiến tích như thể vui thú lắm
    vậy.


  • Uây! Thực khủng bố a! – Trần Khánh Dương đưa ngón tay cái làm hiệu “like”.


  • Hừm, sau này bọn chúng bắt được ta là bởi không rõ thế nào mà có kẻ xuất ra
    một tấm hộ thuẫn bé tẹo, lại cũng chẳng biết kẻ đó làm thế nào mà bỗng nhiên
    khống chế được ta, khiến toàn thân rã rời, chân khí trì trệ, nếu
    không...Haiz.... – Tôn Bạo Thiên chợt mất cao hứng mà trầm ngâm nghĩ ngợi.


Lúc này thì Trần Khánh Dương mới mỉm cười được một cái, liền vỗ vỗ vai Tôn Bạo
Thiên an ủi, liền nói:


  • Đại ca, dù sao thì chúng ta cũng đã là người một nhà, đệ không ngại nói cho
    ca biết, tấm hộ thuẫn đó hiện đang trong tay đệ, không kẻ nào khống chế được
    ca nữa đâu a!


  • Hửm? Cái gì?


  • Hmm...Thật ra là trong đầu đệ a!


Tôn Bạo Thiên nghệch mặt ra, đăm đăm nhìn vào Trần Khánh Dương. Hắn không ngờ
là cái thứ khắc chế được hắn lại vào tay kẻ đối diện, không lẽ bây giờ đập một
cái vỡ đầu tên tiểu tử này mà cướp đi?

Thế nhưng Tôn Bạo Thiên không làm được điều đó, bình sinh hắn cũng đâu có muốn
tranh đấu, chẳng qua là thời thế ép buộc hắn bạo động mà thôi. Huống hồ là tên
tiểu tử kia lại đối tốt với hắn, xem hắn là người nhà, lại còn không sợ chết
mà nói cho hắn biết vị trí tấm hộ thuẫn kia nữa. Nuốt khan một cái, Tôn Bạo
Thiên dùng ánh mắt hổ phách sâu không thấy đáy, trầm giọng hỏi:


  • Đệ không sợ ta đập một phát chết tươi rồi cướp nó đi sao?


  • Ha ha, đại ca à, nếu ca có cách lấy nó ra khỏi não hải thì đệ đang muốn nhờ
    đây! Có bao nhiêu linh lực, nó rút sạch sẽ khiến đệ như phế vật ấy này! Mà nếu
    lấy nó ra được, đưa ca hủy luôn đi, tránh tai vạ về sau.


  • Là ngươi ngốc hay là ngươi điên vậy? Ngươi thực không biết ngươi đang giữ
    thứ gì sao? Nắm được nó, có nghĩa là ngươi hoàn toàn có thể xích cổ ta mà dong
    đi như xích chó a!


  • Hầy! Ca lại làm thái độ đấy nữa! Đây là tin tưởng, ca hiểu không! Nếu ta mà
    có dã tâm thì ngay từ đầu ta đã làm rồi, việc gì phải để ca náo động một phen
    chứ! Hiện tại Thái Dương Môn cũng sụp đổ kha khá rồi đó a!


Ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt Tôn Bạo Lôi từ từ dịu xuống, cũng nhìn xuống mặt
bàn, đoạn lại cất giọng be bé:


  • Haiz...thực xin lỗi, ta đã hiểu lầm đệ rồi!


  • Đại ca không cần phải áy náy, ta nói đi nói lại rồi, chúng ta là người một
    nhà mà! Chẳng thế mà ta nói cho ca biết luôn là ta có linh lực đấy phỏng!


  • Hửm? – Tôn Bạo Thiên nãy giờ không để ý, hiện tại mới nhận ra điểm lạ, liền
    tròn mắt nhìn chằm chằm vào tên tiểu tử đối diện. – Linh Vũ song tu?


  • Uhm! Là Thất hệ vũ giả, song hệ linh giả, linh vũ song tu!


  • Hả!


Tôn Bạo Thiên đáp tay xuống bàn đành rầm một cái, đứng sững dậy như trời trồng
ghé sát mặt đăm đăm nhìn vào mắt Trần Khánh Dương, cố moi cho bằng ra một chút
bỡn cợt trong đó. Nhưng hồi lâu tuyệt nhiên không tìm ra nửa điểm nghi ngờ.

Trân trân một hồi, chợt nhớ ra việc gì hệ trọng, Tôn Bạo Thiên liền ném ngay
ánh mắt nghiêm trọng về phía Dược Linh Thủy. Thế nhưng nàng vẫn đang mải mê
tọa thiền đánh ra những ấn kí, dùng linh lực thi triển khống thú thuật với con
thú điểu kia. Thấy được tia nghiêm trọng này trong ánh nhìn Tôn Bạo Thiên,
Trần Khánh Dương liền cười cười ấn hắn xuống ghế rồi từ tốn nói:


  • Không việc gì, ta đã tiện tay bố trí cấm chế cách âm từ ban nãy rồi! Bí mật
    của chúng ta, sao có thể để cho kẻ nào biết được chứ!


  • Nói như vậy thì đệ cũng là hiếm nhất thiên hạ này rồi!


  • Đúng vậy! Cho nên đệ mới nói là đệ hiểu ca, chúng ta giống nhau ở nhiều
    điểm. Ca thì thân có Yêu Linh chi khí, riêng về tiềm lực đã hơn hẳn thú loại
    tầm thường rồi, là quý hiếm trong quý hiếm. Đệ thì như vậy. Ca gặp nhiều trắc
    trở, bản thân đệ cũng từng mấy lần họa sát thân. Cho nên, để thay đổi cái thế
    giới đáng nguyền rủa này, đệ và ca ra tay là thích hợp nhất!


  • Uhm, ta tin đệ, dù sao thì khí thế của đệ, ta cũng đã kinh qua!


  • Ca đừng khách sáo, huynh đệ chúng ta, có thể nói là biết rõ rồi đấy a!
    Không ngại nói cho ca vài việc, ở Thanh Vân Trấn, ta đã sắp xếp người chuẩn
    bị, ở Hồng Vũ Môn cũng có người của ta, mà ở Trần Gia Trang thì chính xác là
    đã có hạt mần của thú tộc và nhân loại cùng chung sống an ổn. Cổ Vực này sớm
    thôi, sẽ đi tiên phong, còn những vị trí kia chính là hạt mầm chờ tới lúc bạo
    phát mà thành cây thôi a!


  • Hừm! Không lẽ...Đệ xuất thân từ Thanh Vân Trấn?


  • Đúng vậy, vốn là đệ tử Hồng Vũ Môn.


  • Thế sao lưu lạc tận chốn này? Đừng nói là đệ đã dạt nhà từ năm 10 tuổi nhé!


  • Ha ha, ca quá lời rồi, đệ mới hơn tháng trước tuyển thắng vào đệ tử Hồng Vũ
    Môn, có điều, vừa đến nơi thì bị Hoàng Kim Thiên Linh Điểu thúc tóm về đây. Đi
    qua Hắc Long Đầm thì chật vật mấy phen, may vẫn còn sống ra được. Đến khi trở
    lại Hồng Vũ Môn thì bị ngất đi, Hoàng thúc lại đem qua Hắc Long Đầm trở lại
    đây. Mà đệ cũng nhận thấy tại Cổ Vực này, có lẽ là hạt giống mà đệ ấp ủ sẽ
    bùng phát mạnh nhất cho nên quyết định ở lại đây luôn đó a!


  • Hầy! Thực là anh hùng xuất thiếu niên! Dám ở lại Cổ Vực này thì quả thực đệ
    không phải người phàm rồi!


  • Ca quá khen rồi, hiện đệ còn một định ước 5 năm với Huyền Vũ Yêu Thú tiền
    bối, nếu đến khi đó mà Thái Dương Môn đạt được như những gì đệ nói thì lão ấy
    sẽ giúp thêm một tay. Vậy là chúng ta lại mạnh thêm một phần a!


  • Hừm! Cũng đúng! Hiện tại thiếu nhân tài, để ta nghĩ một chút xem...À! Có
    rồi!...À mà cả vạn năm qua, chắc hắn cũng xuống 3 tấc đất rồi...


Vừa định hiến kế thì ngẫm lại cũng không ổn, Tôn Bạo Thiên lại được một phen
thở dài trầm tư. Thế nhưng Trần Khánh Dương lúc này lại hất mắt về phía Dược
Linh Thủy một cái, rồi nheo nheo mắt cười đầy tà khí:


  • Đi đâu xa ca! Ở đây cũng có! Khà khà khà


  • Ý đệ là?...


  • Đúng đấy! Ka ka ka ka


  • Hừ, vậy mà cũng nghĩ ra được! Không hổ là đệ ta! Ha ha ha ha ha


Chẳng ai biết 2 tên quái vật này vừa nghĩ cái gì trong đầu. Nhưng xem ra là
rất tâm đầu ý hợp. Cũng may cho cô nương Dược Linh Thủy là hiện vẫn còn đang
ra sức lập khế ước nô dịch chứ nếu nhìn thấy màn vừa rồi thì e là nàng sẽ lập
tức bỏ chạy khỏi Thái Dương Sơn, mặc kệ trời chưa sáng luôn mất!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #82