Thu Phục Nhân Tâm, Phân Chia Tài Bảo.


Người đăng: dragonf4393@

Một phần tư canh giờ sau, con khỉ đột lúc này đã dọa cho nhóm người đi theo
Trần Khánh Dương sợ đến mất mật, túm tụm ôm nhau mà nằm bẹp xuống một đống.
Thế nhưng nó bị đả kích bởi tên tiểu tử mặc áo lam nhàn nhạt hiện vẫn ngước
lên, dùng một ánh mắt hờ hững chả quan tâm mà nhìn thẳng vào đôi mắt như hai
viên xích ngọc khổng lồ, đang liên tục tỏa ra những hắc vụ của nó.


  • Graoooooo!!!

Con khỉ đột toàn thân phát ra quang mang vàng óng ánh như thể mỗi sợi lông tơ
trên người nó đều được đúc bằng vàng lúc này dí sát mặt vào Trần Khánh Dương
mà rống lên một hơi cật lực. Kình phong của nó tạo ra mạnh đến mức thổi những
tà áo của tên nhân loại bé nhỏ phấp phới tưởng như muốn bật tung ra đến nơi.
Búi tóc trên đầu Trần Khánh Dương cũng bị thổi cho bật tung, bắn luôn cây trâm
bạc bay một đoạn, cắm phập vào cánh cửa đá to lớn phía sau lưng. Bộ dạng Trần
Khánh Dương lúc này không giống với kẻ sợ quá mà chết cứng, mà trông hắn lim
dim đôi mắt, hiên ngang như cao thủ đứng trên đỉnh núi đón đợt phong ba mà tận
hưởng cảm giác tự do tự tại, coi trời đất chỉ bằng vung nồi vậy.


  • Hừ...Hừ...Tên khốn kiếp nhà ngươi không sợ ta sao? – Con khỉ đột sau khi
    phát tiết liền gằn giọng nói.


  • Tại sao ta phải sợ tiền bối nhỉ? – Trần Khánh Dương vẫn chắp tay sau lưng,
    ánh mắt điềm tĩnh, hiên ngang đáp lời.


  • Ta đáp tay một cái thì đừng nói là ngươi, ngay cả cái ngọn núi chết tiệt
    này cũng lập tức trở thành hồ nước!


  • Đó là việc của tiền bối! Trước kia tiền bối cũng đã làm rồi, năng lực của
    tiền bối, ta không nghi ngờ nửa phần!


  • Hừ! Ngươi thậm chí còn chẳng có lấy một chút khí tức tu luyện giả! Phàm
    nhân quê mùa kia! Ngươi có biết ta là ai không? Hừ!


Mỗi câu nói phát ra từ cái miệng khổng lồ lởm chởm những răng nhọn, giữa đó là
một cái lưỡi đỏ rực làm tôn thêm vẻ lạnh lùng, khủng bố của cặp răng nanh lòi
cả ra ngoài kia đều mang kình phong thổi vào người Trần Khánh Dương phấp phới
như thể hắn đang đứng trước một chiếc quạt công nghiệp khổng lồ vậy. Mà mỗi
một tiếng “hừ” đều làm cho lớp bụi đã lắng dưới nền mật thất cùng với những
vụn đá tung lên một ít.

Một người một thú, một khủng bố, một bé thẹo, một bên 18 trượng như một ngọn
núi nhỏ, một bên 4 thước, tựa như đặt cây tăm bên cạnh tòa biệt thự vậy, vô
cùng chênh lệch. Thế nhưng cây tăm kia chẳng mảy may sợ sệt mà ngược lại, khí
thế cũng không nhỏ, dửng dưng đối đáp bình thường.


  • Ta là phàm nhân, người đoán đúng rồi. Có điều, ta biết rõ tiền bối, nhưng
    chưa kì thực chưa biết tên họ ngài. Ta họ Trần, tên gọi Khánh Dương, xin được
    hỏi cao danh quý tánh của tiền bối!


  • Hừ! Nhân loại hèn mọn! Ta không có tên!


  • Vậy thì dựa vào chủng loại của tiền bối chính là Hoàng Kim Yêu Linh Thạch
    Hầu, là con lai của một Bạch Linh Đại Viên và một Hắc Yêu Thạch Hầu, ta mạn
    phép gọi tiền bối là...Tề Thiên Đại Thánh Tôn Bạo Thiên đi!


Con khỉ đột lúc này ngẩn người ra một chốc, không nghĩ là tên nhân loại nhỏ bé
kìa mới gặp mà đã biết phụ mẫu hắn là ai, lại còn cả gan ban cho hắn nhưng tên
hiệu kia nữa. Việc này khiến con quái thú bị đả kích không nhỏ vào tinh thần,
chẳng nghĩ ra được dựa vào cái gì mà tiểu tử kia lại cao ngạo đến như vậy.
Trong đầu nó đang phân vân giữa việc tên nhân loại kia bị rồ, hay là tên nhân
loại đó bị dại cho nên mới làm trò điên khùng đó.


  • Tiểu tử! Ngươi dựa vào cái gì mà dám cả gan đối đáp với ta như vậy? Hừ! Sợ
    rằng sống lâu sao? Hừ!


  • Vãn bối chẳng dựa vào gì cả, chẳng phải tiền bối chưa có họ tên sao? Lại
    cũng oanh oanh liệt liệt náo động thiên hạ một phen, vậy thì cái hiệu Tề Thiên
    Đại Thánh, ngoài tiền bối ra, còn ai xứng đáng được nữa? Mà cũng đó thì cái
    tên Tôn Bạo Thiên, rất đúng với tư chất và những việc đã làm của tiền bối đấy
    chứ!


  • Hừ! Người muốn chết?


  • Mỗi sinh linh đều có bản tính ham sống, bản chất sống còn, vãn bối không
    phải ngoại lệ! Nhưng tâm tư vãn bối chỉ là muốn thiên hạ thái bình, nhân thú
    hòa hợp, điều đó không có gì là lớn lao, hiện tại có thể giúp được tiền bối
    một chút, chẳng phải là quá tốt đó sao!


  • Hừ! Ta không cần ngươi giúp!


  • Tiền bối đã ở đây vạn năm, hẳn là rất mong muốn được nhìn thấy ánh mặt trời
    đó sao!


  • Hừ! Ta không có hứng thú!


  • Thấy được ánh dương, có nghĩa là tiền bối có cơ may tìm ra được Nhất Phụng
    phu nhân, không lẽ người cũng không quan tâm?


Nghe nhắc tới cái tên Nhất Phụng, con khỉ đột lập tức tròn mắt, ghé sát mặt
xuống tên tiểu tử kia mà rống to:


  • Ngươi biết Nhất Phụng? Hiện tại nàng đang ở đâu? Có được hạnh phúc không?
    Có được bình an không? Nói mau! Nói mauuuu......

Đợi tiếng quát khủng bố kia qua đi, Trần Khánh Dương lúc này nở một nụ cười
đầy ẩn ý. Hắn đã đạt được mục đích đầu tiên, đánh trúng điểm yếu của con quái
vật trước mặt. Liền cười cười nói:


  • Quả thực ta chưa biết rõ địa điểm, nhưng có chút manh mối có thể tìm ra phu
    nhân. Hiện phu nhân vẫn tạm thời an ổn, có điều...


  • Nói!!!


  • Có điều phu nhân ngày đêm khóc thầm, rất nhớ tiền bối, song không thể thoát
    ra được mà đi tìm người!


  • Graooooooo!!!!


Một tiếng gầm động trời vang lên khiến Thái Dương Sơn được thêm một phen rung
chuyển. Sau một trận đấm ngực kinh thiên động địa, con khỉ đột lại chống tay
xuống, trên khóe mắt nó trào ra một giọt lệ nóng hổi, chẳng mấy chốc đã rơi
xuống, chạm vào nền đá vỡ tan.

Lại nhìn vào tên tiểu tử kia, con khỉ đột nghiến răng nói:


  • Nói! Ngươi cần gì ta cũng có thể cho ngươi, cả cái kho tàng đằng sau kia
    cũng là của ngươi tất! Nói cho ta biết làm thế nào ra khỏi đây! Ngay!

Trước bộ dạng thống khổ thống hận kia, Trần Khánh Dương dịu giọng một chút,
đồng cảm lên tiếng:


  • Kho tàng đó vốn là của ta rồi, chỉ cần thả tiền bối ra khỏi đây thì chẳng
    phải đều thuộc về ta sao! Có điều, ta lo lắng cho tiền bối cùng với Nhất Phụng
    phu nhân. Thả tiền bối ra, động tay là được, nhưng kì thực là manh mối của ta
    không nhiều, cần điều tra thêm mới có thể biết chính xác là ở đâu. Tình cảm
    của tiền bối và phu nhân sâu đậm như vậy, ta không cam tâm nhìn thấy hai người
    chia lìa vạn năm, ta cũng có những người thân, người thương, chia cắt dăm bữa
    nửa tháng là đã chịu không thấu, huống hồ tiền bối và phu nhân là đã qua vạn
    năm. Việc đó, ta có thể hiểu! Có điều, giúp tiền bối là một chuyện, nhưng giúp
    hai người tái hợp được thì lại là một chuyện khác, khó khăn vạn lần. Ta có thể
    cam đoan với tiền bối là một thời gian nữa, khoảng chừng mười năm, muộn nhất
    là hai mươi năm, ta có thể tìm ra vị trí Nhất Phụng phu nhân. Nhưng để làm
    được việc đó thì...Haiz...Thực với tiền bối là Thái Dương Môn hiện chưa có
    thực lực đó được, e rằng phải đợi thêm mấy chục năm nữa mới có đủ thực lực tìm
    ra dấu vết! Haiz...

To nhỏ tâm sự một mạch xong, Trần Khánh Dương buông ra một tiếng thở dài thườn
thượt như vừa đi qua một đoạn nhân sinh ủ dột những nhân tình thế thái vậy.
Hắn cũng đưa mắt nhìn đăm đăm xuống nền đá kia mà rầu lòng im lặng.

Một hồi lâu sau, con khỉ đột mới cất tiếng phá tan bầu không khí trầm lắng đó:


  • Hừ...Nếu vậy, ta sẽ giúp ngươi trong vài năm gây dựng một môn phái đệ nhất
    Cổ Vực, sau đó, ngươi lập tức tìm ra manh mối của nàng cho ta là được!


  • Hầy! Tiền bối tìm ra rồi thì sẽ làm gì chứ?


  • Cứu nàng!


  • Sau đó?


  • Chúng ta không thể cùng sinh, thì sẽ cùng tử!


  • Sống không được đắp cùng chăn, chết quyết chôn cùng huyệt! Tiền bối, tình
    cảm của người dành cho Nhất Phụng phu nhân quả là bao la như trời bể, có điều,
    Nhất Phụng phu nhân không đáng phải như vậy!


  • Ý ngươi là sao? – Con khỉ đột trừng mắt hỏi.


  • Ta còn muốn biến cả Đại Lục này thành một nơi mà cho dù là thú tộc hay nhân
    loại đều có thể chung sống hòa bình, cùng nhau thưởng nguyệt ngắm trăng, cùng
    nâng ly tấu cầm hòa âm. Không lẽ tiền bối cho rằng tiền bối và cả phu nhân sau
    bao khổ nạn lại không đáng được hưởng những tháng ngày êm ả đầm ấm quây quần
    đó?


  • Dựa vào ngươi? Tham vọng của ngươi có nghịch thiên quá chăng?


  • Một mình ta thì quả thực là nghịch thiên khắc bại!


  • Vậy ngươi dựa vào đâu?


  • Dựa vào sự đoàn kết! Tiền bối thấy đó, nhóm người này có người không cùng
    môn phái, có người đã già, có người còn trẻ, lại có cả thú tộc, tu vi đều hơn
    ta mấy bậc, mà cả Hoàng thúc kia cũng chẳng có ấn kí nô dịch hay huyết khế gì
    với ta. Sao họ lại liều mạng cùng ta xông vào đây để giải cứu tiền bối như
    vậy? – Trần Khánh Dương chỉ vào nhóm người đang lục tục đứng dậy phía sau.


  • Lợi tức thì vào thôi! Có gì là lạ!


  • Tiền bối sai rồi! Là họ cùng ta nghịch thiên, quyết mở ra một đoạn sử mới
    cho Đại Lục! Nếu người không tin, hãy tới Hắc Long Đầm tìm Huyền Vũ Yêu Thú
    hỏi về ta khắc rõ! Mà nếu chừng đó vẫn chưa đủ thì hiện tại ở hậu sơn Trần Gia
    Trang ngay trong Thanh Vân Trấn có một gia đình Hắc Mao Yêu Sư, tiền bối thân
    thủ như mây, đạp phong hoán vũ, có thể tới xem!


Vẻ tự tin này của Trần Khánh Dương làm cho con khỉ đột khủng bố có chút trầm
tư. Hắn không thể hiểu được vấn đề là ở đâu mà tên tiểu tử này lại có thể hiên
ngang như vậy, lại càng không nhìn thấu được tâm tư tên tiểu tử kia thực chất
là vì cái gì mà có thể khẳng định chắc như đinh đóng cột về một việc phi lí
thế kia.

Lúc này trong đầu con khỉ đột hiện ra đến 2 luồng suy nghĩ, một bên là hắn
muốn giúp tên tiểu tử kia hoàn thành tham vọng, bởi suy cho cùng, nếu đúng như
tên nhân loại đó nói thì chẳng phải là cả hắn cùng với Nhất Phụng của hắn cũng
có thể đầm ấm bên nhau, con đàn cháu đống mà chẳng sợ những thế lực khác chia
cắt nữa hay sao?

Phụ mẫu của hắn cũng chính là vì tình cảm khác tộc mà bị truy sát từ những kẻ
cùng chung dòng máu, mà việc đó lại xuất phát từ mối thâm thù giữa Bạch Linh
Đại Viên và Hắc Yêu Thạch Hầu đó sao? Vậy thì liệu hắn cùng với Nhất Phụng có
thoát khỏi được cái vòng luẩn quẩn khốn kiếp kia hay không? Chỉ cần dựa vào
những tham vọng của tên tiểu tử này, khắc rõ.

Một luồng suy nghĩ còn lại thì hắn không tin, không thể tin được việc kẻ nhân
loại nhỏ bé, tu vi chi bằng con kiến kia có thể làm được việc gì, huống hồ
những điều hắn nói chính là nghịch thiên hành sự, nắm giữ số phận trong lòng
bàn tay. Đây là thế giới lấy vũ vi tôn, lấy linh vi cường, kẻ nào mạnh, kẻ đó
mới có quyền lên tiếng. Những kẻ thấp cổ bé họng thì cũng chỉ có thể sợ hãi
trốn tránh mà sống trong đe dọa cho tới khi đại nạn vẫn lạc mà thôi. Mà tới
được đại nạn cũng là may mắn rất lớn, đa phần đều trở thành thực phẩm cho kẻ
mạnh hơn, còn kẻ mạnh hơn thì lại làm thực phẩm cho những kẻ mạnh hơn nữa, tất
cả chỉ xoay quanh việc tàn sát chém giết, cá lớn nuốt cá bé mà thôi.

Trầm ngâm một lát, Hoàng Kim Yêu Linh Thạch Hầu bán tín bán nghi hỏi dò:


  • Nói như ngươi thì có nghĩa ngươi chính là đầu não của việc đó sao? Lỡ một
    ngày, ngươi gặp một cường địch, hắn liền đập ngươi một nhát tan cốt thì chẳng
    phải là đổ bể hết thảy sao? Đây là nơi kẻ mạnh thống trị, không phải là nơi
    cho tên tiểu tử chưa ráo máu đầu nhà ngươi khua môi múa mép! Hừ!


  • Tiền bối, chẳng phải người đã từng khuấy tung đại lục đó sao, hiện tại vẫn
    là bị người ta liên minh phong ấn, đúng chứ?


  • Hừm! Việc đó thì có liên quan gì?


  • Có chứ, cường địch, một mình ta không làm được gì, nhưng rất nhiều đồng đội
    thì sẽ là kết cục khác! Cũng chính vì cường địch cho nên ta mới muốn mượn sức
    tiền bối mà nghịch thiên hành đại sự. Việc này, thiếu một Tề Thiên Đại Thánh
    Tôn Bạo Thiên người thì khó khăn chồng chất!


  • Hừ!


  • Lời ta nói, có chút cao xa, tuy nhiên, ta hiện cũng đang tiến hành điều đó,
    có hay không có sự giúp đỡ của tiền bối thì ta cũng vẫn sẽ tiếp tục. Cho dù có
    tàn cái mạng nhỏ này đi chăng nữa, vẫn còn có người khác sẽ thay ta tiến hành.
    Tiền bối, thế giới này đã đến lúc phải sửa đổi lại rồi!


Nói xong, Trần Khánh Dương liền bước nhanh về sau lưng Hoàng Kim Yêu Linh
Thạch Hầu. Mặc cho những ánh mắt lo sợ từ đồng đội và đôi mắt đỏ rực, đầy sự
ngạc nhiên của con khỉ đột kia mà tiến với bên một phiến đá lớn có khắc đầy
những cổ tự liên tục tỏa ra những quang mang ngũ sắc.

Nhìn phiến đá đó một chốc, Trần Khánh Dương liền đánh ra một đạo thủ ấn kì dị,
sau đó lại vận công, xuất ra những sợi mộc ti khí trùng trùng điệp điệp lập
tức len lỏi, xâp nhập vào từng khe nứt nhỏ nhất của phiến đá đó.

Tuy rằng tu vi của hắn chẳng đáng là bao, nhưng lúc này cũng khiến cho mộc hệ
khí tức tràn ngập trong mật thất khiến những kẻ có mặt đều một phen trợn mắt
há mồm, mà cả Hoàng Kim Yêu Linh Thạch Hầu mới là ngạc nhiên nhất thảy. Hắn
không nghĩ là tên tiểu tử kia hóa ra là ẩn giấu tu vi cho nên mới trông như
một phàm nhân tầm thường.


  • R..Crack....Cropk....Ầm ầm....

Sau một hồi nầm mò tỉ mỉ, Trần Khánh Dương cuối cùng cũng dễ dàng phá được
phong ấn khiến cho cả phiến đá lớn hình trụ kia đổ sập ra thành từng mảnh.
Những cổ tự ngũ sắc cũng tắt lịm đi. Nếu những người đã ra tay luyện chế ra
trụ phong ấn kia mà có mặt lúc này thì ắt hẳn sẽ được một phen đứng tim, không
nghĩ ra được một phiến phong ấn khủng bố có sức mạnh vô cùng trấn ấp quái vật
mà họ đã phải dồn gần như toàn bộ tài nguyên vật liệu, thậm chí hao tổn đến
nguyên khí của mỗi tông môn mới có thể chế ra được, mà hiện tại bị một tên
tiểu tử vừa tròn mười lăm cứ vậy đơn giản phá tan tành.

Trông ngoài thì đơn giản, nhưng thực chất việc thâm nhập vào một phong ấn mạnh
tới mức cả linh tính cũng đạt tầm khủng bố là điều không hề dễ dàng. Linh trí
ấy kháng cự quyết liệt với những sợi mộc ti khí nhỏ nhoi của Trần Khánh Dương.
Có điều, dù vậy thì dựa vào nguyên lí “rễ cây phá đá”, Trần Khánh Dương vẫn
tìm ra được những điểm yếu chí mạng mà dồn mộc ti khí vào đó, từ từ đội vỡ
từng vết nứt nhỏ nhất khiến cho phong ấn vỡ tan. Phàm là cái gì càng phức tạp
thì càng có nhiều lỗ hổng bảo mật là vậy!

Quệt đi những giọt mồ hôi lớn hiện ròng ròng trên trán, Trần Khánh Dương nở
một nụ cười mãn nguyện mà thu về những sợi mộc ti khí phát ra quang mang lục
nhạt đang tua tủa như một đám rễ cây chằng chịt kia. Đoạn quay lại phía Hoàng
Kim Yêu Linh Thạch Hầu nói:


  • Tiền bối, người đã được tự do!


  • Ngươi...Phá được thực?


  • Đúng vậy!


Lúc này, cả nhọn Thái Dương Sơn chợt run rẩy liên hồi, lại thêm một cơn địa
chấn xảy ra, mà từ đỉnh Thái Dương Sơn bốc lên một làn khói ngũ sắc quang mang
khiến cho bầu trời phút chốc tràn ngập những quang mang như thể Bắc Cực Quang
vậy.

Bên dưới thì quần thể kiến trúc của Thái Dương Môn lại tiếp tục hứng chịu thêm
một đợt oanh tạc từ những phiến đá trên đỉnh núi lăn xuống liên miên, mà những
viên dạ minh châu đính trên trần mật thất ít nhiều cũng bị bong ra mà rơi
xuống hết một phần ba.


  • Keng...keng...leng keng...

Một thời thần sau, mật thất trở lại sự yên tĩnh. Những âm thanh va chạm giữa
kim loại và nền đá cũng biến mất hết thảy. Hoàng Kim Yêu Linh Thạch Hầu ngơ
mặt liên tục nhìn lục khắp thân thể lúc này đã không còn bất kì một chiếc móc
sắt nào đính vào nữa. Cổ tay, bả vai, hông, chân, cho tới đuôi cũng đều không
còn bất kì một thanh móc nào, chỉ còn lại những lỗ lớn hiện đang rỉ ra chút
máu huyết tươi rói.


  • Graoooooo!!!


  • Rầm rầm rầm!


  • Graoooo!!!!


Mới sau vài cơn địa chấn tơi tả thì giờ đây, Hoàng Kim Yêu Linh Thạch Hầu lại
được phen gào thét, nện liên tục những quyền ấn khủng bố kia xuống nền đá,
chốc chốc lại đấm ngực thêm một tràng nữa, rồi chạy khắp gian mật thất điên
cuồng.

Những phần đá vụn cùng với những viên dạ minh châu rơi xuống lăn lóc, mỗi một
bước chân bạo tạc của con quái vật này lại được kịp bắn ra tung tóe, va vào
vách đá bốn phía mà vỡ tan tành. Dạ minh châu cứng là vậy, nhưng hiện tại va
đập thì cũng không còn nguyên vẹn nữa mà đều vỡ nát thành mấy mảnh.

Nhóm người đi cùng Trần Khánh Dương lúc này mới thực sự là khiếp sợ tột cùng,
chẳng còn phân biệt nam nữ lớn bé gì nữa, nhất loạt ôm nhau nép sát vào vách
đá hiện đang chịu những cơn bạo chấn rung thiên chuyển địa kia, dùng đôi mắt
kinh hãi nhìn vào con cuồng quái đang gây nên cơn địa chấn khủng khiếp.

Riêng Trần Khánh Dương thì vẫn đứng tại chỗ, cười tươi như thể hắn vừa làm
được việc gì đó hay ho lắm vậy. Mà thực tế thì con Hoàng Kim Yêu Linh Thạch
Hầu kia trông rất giống với loài Gorila ở thế giới tiền kiếp, chỉ khác ở màu
lông mao lấp lánh kim quang màu vàng mà thôi. Tính cách cũng bạo liệt y như
vậy. Bởi thế mà Trần Khánh Dương không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại rất vui
mừng, bởi hắn biết là con quái vật kia đang vui mừng tột độ chứ không phải là
giận dữ. Những âm thanh gào rú bạo liệt kia cũng chỉ là tiếng cười ngạo mạn,
cao hứng mà thôi.

Nửa canh giờ địa ngục trôi qua, Thái Dương Sơn lại trở về yên lặng. Đây đó có
vài đệ tử lục tục giúp nhau ra khỏi đống đổ nát. Rất may là chỉ có vài người
bị thương đôi chút chứ không có ai thiệt mạng.

Bên trong mật thất, con khỉ đột đang dừng lại trước Trần Khánh Dương, thở ra
hồng hộc những kình phong bạo liệt. Tuy nói là dừng, nhưng nó vẫn không dừng
hẳn mà vẫn còn cao hứng lắc lư qua lại tấm thân khủng bố kia.

Mất một thời gian nữa, con Hoàng Kim Yêu Linh Thạch Hầu mới lắc mình một cái,
hóa thân thành một nam nhân thân cao hơn 4 thước một chút (1.65m), toàn thân
phủ một lớp lông tơ mịn màng liên tục phát ra những quang mang màu vàng kim
óng ánh chỉ chừa khuôn mặt nhẵn thín, hồng nhuận với chiếc mũi tẹt, cằm rất
nông bên dưới chiếc miệng có phần nhô ra, mà đính trên đó là 2 khúc nhanh
trắng ỡn còn lòi ra một phần. Nói chung là một nam nhân vừa lùn vừa xấu xí,
chỉ đẹp trai hơn...khỉ một chút mà thôi.

Nam nhân đó khoác trên mình một bộ chiến giáp lấp lánh ánh kim vàng chói lóa.
Đôi mắt như cặp xích ngọc khủng bố khi trước thì lúc này trở thành màu hổ
phách hiền hòa, tuy có một vòng tròn dày hoa văn như lửa tỏa, đỏ rực cũng phát
ra xích quang đôi chút, nhưng so với bộ dáng khỉ đột khi nãy thì khác xa một
trời một vực, mà bên dưới mi mắt trái cũng hiện lên một dòng chiến văn màu đỏ,
kéo dài từ giữa ra phía sau đuôi mắt một đoạn, biểu thị cho tu vi Hậu kì Cửu
giai Địa cấp đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là đột phá lên Thiên cấp, cấp độ
mạnh nhất hiện tại được ghi nhận trên đại lục.

Nói một chút về Địa cấp đỉnh phong thì có thể hiểu là dễ dàng một vả chết tươi
cả những cao thủ Đế cấp nhân loại. Điều này thì Trần Khánh Dương quá rõ bởi
những trải nghiệm mơ hồ mà tấm khiên hiện đang trong não hải mang tới. Nhưng
hắn không ngờ là con quái này chỉ cần một bước đột phá nữa là lên tới mức độ
đạp phá hư không khiến cho bản thân Trần Khánh Dương mặc dù bên ngoài cũng cao
hứng thay cho đối phương nhưng cột sống hắn thì hiện tại đã đóng băng. Rủi mà
con khỉ đột này hứng chí lên quẩy một trận tưng bừng Đại Lục nữa thì chẳng
biết là thiên địa sẽ trở nên thế nào, hắn không dám tưởng tượng thêm.

Lúc này, mỗi bước của quái nhân có phần dịu dàng hơn chút đỉnh, nhưng bên
trong mật thất vẫn vang vọng những tiếng va chạm hùng hổ dưới nền đá. Quái
nhân tiến tới trước mặt Trần Khánh Dương, vẻ mặt phức tạp, đôi mắt sâu thẳm,
không rõ là định làm gì.

Trần Khánh Dương thì vẫn mỉm cười mãn nguyện, chẳng có lấy nửa tia sợ hãi
trong ánh mắt. Ngoài phần cột sống lạnh buốt kia ra thì kì thực, trong lòng
hắn hiện cũng đang rất cao hứng vì vừa làm được một việc tốt vậy. Liền nói:


  • Tiền bối, hiện tại người đã được tự do, con đường sau này, tùy người định
    liệu, nhưng việc tìm ra manh mối của Nhất Phụng phu nhân, vãn bối đã nói thì
    sẽ làm, dù tiền bối có cần hay không thì một ngày nào đó vãn bối cũng sẽ đem
    đến cho tiền bối!

Một không khí im lặng lại bao trùm mật thất, hiện chỉ còn nghe được tiếng thở
phì phò của quái nhân kia mà thôi. Đột nhiên, Hoàng Kim Yêu Linh Thạch Hầu sử
công, xuất ra một quyền ấn bay qua vai Trần Khánh Dương khiến mấy sợi tóc của
hắn tung lên một chút, rồi đó va vào vách đá cách mấy chục trượng phía sau:


  • Ầm!....

Khói bụi tuôn ra từ chỗ bị đòn nghi ngút. Sau đó thì không gian trở lại tư thế
im lặng ngộp thở cũ. Thế nhưng Trần Khánh Dương thì vẫn đứng đó mỉm cười,
tuyệt không chớp mắt lấy nửa cái mà nhìn thẳng vào đôi mắt đầy những tâm tư
phức tạp của Hoàng Kim Yêu Linh Thạch Hầu. Một màn này làm đám người bên kia
thót tim một cái, những tưởng là tiểu môn chủ của bọn họ sẽ tan thây.

Hồi lâu sau, đột nhiên Hoàng Kim Yêu Linh Thạch Hầu lên tiếng:


  • Hừ! Tiểu tử nhà ngươi khá lắm! Không sợ trời không sợ đất, lại còn chẳng
    thèm tránh một quyền của ta!


  • Tiền bối, đó là sự tin tưởng! Thấy chết thì ai mà chẳng hoảng sợ, nhưng ta
    tin, tiền bối không phải người như vậy! Quá khứ tiền bối trải qua sinh tử muôn
    lần, phá tung Đại Lục chẳng qua cũng chỉ vì ái tình trắc trở, bọn chúng muốn
    chia li khiến cho tiền bối điên cuồng chống trả. Với vãn bối thì tiền bối chỉ
    là một tiểu hầu đáng thương, ngụp lặn giữa dòng nước xiết, kêu gào thảm thiết
    cũng chẳng ai nghe, chỉ có vài đôi mắt dửng dửng nhìn ngó mà thôi!


  • Hừ! Ngươi nói như thể ngươi chính là thần nhân giáng thế vậy a!


  • Không phải thần nhân, vãn bối chỉ có một mạng nhỏ này cùng một trái tim
    thổn thức cùng những sự đáng thương của sinh linh thiên hạ mà thôi! Cao thủ gì
    chứ? Tu vi Đế cấp, Thánh cấp, liệu có được bình thản một đời tới khi nhắm mắt
    xuôi tay hay không? Đại thú gì chứ? Tu vi Thượng cấp, Địa cấp, liệu có được
    bình an tiêu dao cùng thê tử, tướng công chăng? Tất cả chẳng là gì! Sinh linh
    quý trọng ở chữ Sinh, đồ thán một kiếp chẳng qua cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi!


Vẻ phức tạp càng hiện rõ trên gương mặt không mấy điển trai của Hoàng Kim Yêu
Linh Thạch Hầu. Có thể hắn hiểu những lời vừa rồi của Trần Khánh Dương, có thể
hắn cũng không hiểu thấu, nhưng điều cảm nhận được chính là áp lực tưởng chừng
dịu dàng như đào phiến lả tả kia hiện đang ngút trời như cơn sóng thần vạn
trượng muốn nhấn chìm cả Đại Lục trong sự êm ái đó mà thôi.

Qua một lúc nữa, Hoàng Kim Yêu Linh Thạch Hầu liền chắp tay thi lễ một cái rồi
nói:


  • Tề Thiên Đại Thánh Tôn Bạo Thiên ra mắt môn chủ, nguyện ra sức vì môn phái,
    những mong môn chủ có thể tác thành tâm nguyện hòa hợp của ta và Nhất Phụng,
    chỉ cần như vậy thì ta có thể mãn nguyện một kiếp được rồi!

Câu này của Hoàng Kim Yêu Linh Hầu khiến Trần Khánh Dương nở một nụ cười cao
hứng, không giấu niềm phấn khích trong đôi mắt mà chạy ngay lại đỡ vị kia lên
rồi trầm ầm nói:


  • Tiền bối, không cần phải câu nệ, từ nay chúng ta là người một nhà, có thể
    xưng hô tùy ý, vãn bối mạn phép gọi người là Tôn bá bá!


  • Được! Nếu là sảng khoái như vậy thì gọi ta là Tôn đại ca đi! Ha ha ha ha ha


  • Được được! Tôn đại ca thực khảng khái a!


Liền đó dắt tay Tôn Bạo Thiên, thân mật tiến lại phía nhóm người vẫn chưa hoàn
hồn sau màn vừa nãy mà vui vẻ giới thiệu:


  • Tôn đại ca, vị này là trưởng lão Thú đường Hoàng Kim Thiên Linh Điểu thúc
    thúc, vị này là trưởng lão Nội đường Lục Vô Song, vị kia là sư huynh của ta,
    cũng là trưởng lão Ngoại đường Cao Cẩn, còn đây là sư muội của ta Linh Tiểu
    Vân, vị cao lớn này là trưởng lão Vũ đường Huỳnh Vấn Thiên, còn cô nương còn
    lại chẳng thân thích, là tiểu thư Cổ Dược Tông Dược Linh Thủy, chỉ là tiện tay
    cho tham gia chút náo nhiệt mà thôi!


  • Được, ta, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Bạo Thiên ra mắt các vị, hân hạnh!


  • Hân hạnh! Tôn tiền bối thực khí phách kinh thiên động địa, làm ta sợ mất
    mật đó a! – Hoàng Kim Thiên Linh Điểu run run thi lễ một cách cực kì cung
    kính.


  • Dương ca ca, vậy thì lúc này ta phải gọi ca là nhị ca rồi a! Tôn ca ca là
    đại ca đó a! – Linh Tiểu Vân tuy còn nhỏ, nhưng cũng trải qua nhiều sóng gió,
    hiện tại không còn kinh hãi như ban nãy nữa mà dùng ánh mắt lanh lợi cao hứng
    cất tiếng.


Đáng lí ra nơi hiểm địa thế này thì Trần Khánh Dương không nên đem theo tiểu
cô nương này, nhưng ít nhiều hắn tự tin là có thể khống chế cục diện, hắn thấu
hiểu tâm tư của Tôn Bạo Thiên cho nên để cô bé vào đây, xem như là một chút
tôi luyện vậy.

Lúc này mọi người đã chào nhau thân tình xong, mặc dù Tôn Bạo Thiên vẫn có
chút hơi lạnh lùng, nhưng trong lòng hắn hiện tại có một thứ gì đó khó hiểu
chợt dâng lên. Có thể nói là chưa bao giờ mà hắn được trân trọng đến vậy từ
một nhóm người không quen không biết, bỗng chốc lại trở thành một nhà đầm ấm
khiến hắn có chút rung rung trên đôi mắt tràn đấy bá khí kia.


  • Ầm...

Một tiếng động lớn vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện. Thì ra chỗ khi nãy lĩnh
một quyền của Tôn Bạo Thiên lúc này sụp đổ, để lộ một gian mật thất lớn khủng
khiếp, chất đầy những hòm xiểng, có hàng đống kim tệ đang lấp lánh quang mang
chói lóa, lại còn có hàng đống ngọc giản đủ màu sắc chồng chất lên nhau như
núi.

Thế nhưng nhóm người chỉ ngó một chút, rồi lại lập tức quay vào nói chuyện, dĩ
nhiên là trừ cô nương Dược Linh Thủy kia rồi. Trần Khánh Dương cứ mặc cho cô
nương đó trợn mắt há miệng trân trân nhìn vào lỗ hổng lớn như cánh cửa tiền
môn của Cổ Dược Tông của nàng, quay lại tiếp tục cuộc trò chuyện vui vẻ khi
nãy bị gián đoạn:


  • Hiện tại chúng ta đủ người để lập thành một gia tộc nho nhỏ rồi đó a! Có
    Hoàng thúc này, có mấy trưởng lão này, có ta này, có tiểu Vân muội muội này,
    có thêm Tôn đại ca nữa thì quả thực là đủ rồi đó a! Ha ha ha ha


  • Hầy! Môn chủ nói xem, tiểu gia tộc này có Tôn đại thánh thì tuy nhỏ nhưng
    mà e là một chưởng san bằng Cổ Vực mất đó a! Ha ha ha ha


  • Hầy! Lưu trưởng lão quá lời rồi, ta tuy mạnh nhưng thực là ta thấy Dương đệ
    đệ mới là khí phách hiên ngang đó a! Ta bạo động đến vậy mà đệ ấy cũng cứ cười
    được thì quả thực, khí thế này hơn xa ta rồi! Ha ha ha ha


  • Tôn đại ca! Dương nhị ca trước giờ vẫn vậy, phải mà đại ca thấy được màn
    trừng trị khi sáng thì mới thấy là nhị ca tàn bạo ra sao đó a! Đến giờ muội
    vẫn có chút giật mình a!


  • Ây! Ta thấy có chút không đúng! – Trần Khánh Dương cảm thán một câu.


  • Hở hở?


  • Này nhé, Cao Cẩn huynh là sư huynh, như vậy thì phải sắp xếp Tôn đại ca,
    rồi tới Cao nhị ca, rồi tới ta phải là tam ca, sau đó là Vân muội là tứ muội
    chứ!...À! Ta còn một nghĩa đệ vào sinh ra tử, hiện còn phân phó ở Thanh Vân
    Trấn, như vậy thì Vân muội phải là ngũ muội rồi!


  • Ồ! Chí phải chí phải! Vậy ta là nhị ca rồi đó a! Ha ha ha ha ha


  • Hây! Còn sắp xếp tận đó cơ! – Lục trưởng lão tròn mắt.


  • Thực nóng lòng hội ngộ a! Tam ca như vậy thì hẳn là tứ cả cũng oanh bạo lắm
    a!


  • Thôi được rồi, một lát nữa lên trên rồi chúng ta tiếp tục, hiện tại có việc
    cần phải giải quyết đã kìa! – Trần Khánh Dương chỉ tay vào kho tàng phía bên
    trong.


Nhóm người di chuyển qua gian mật thất rộng rãi mà ban nãy còn giam giữ Tôn
Bạo Thiên mà tiến vào phong gian mật thất chất đầy những bảo vật kia.


  • Woa! Toàn là đan dược! Môn chủ! Toàn là đan dược! Woa! Lam phẩm!
    Woaaaa...T..Tư...Tử phẩm! Là Tam tinh Tử phẩm đan! – Lưu trưởng lão lập tức
    chạy lại mở mấy chiếc hòm trữ vật chứa đầy ắp những đan dược, liên hồi ghé
    thần thức vào ngó nghiêng rồi trợn mắt cảm thán.


  • Hầy! Kim tệ này có khi tới mấy ngàn vạn a! Không, nhiều hơn! Nhiều hơn thế
    nữa a! – Huỳnh Vấn Thiên thì chạy xung quanh mấy núi kim tệ mà đánh giá.


  • Tam đệ! Đến đây mà xem! Chỗ này toàn là tài liệu luyện khí! Woooa! Toàn là
    tài liệu Tử phẩm, còn có cả Hoàng phẩm! Thiên Địa ơi! – Cao Cẩn thì chạy lại
    một góc khác ngó nghiêng vào những tài liệu, dược thảo.


  • Không phải chứ! Đều là những vũ kỹ, linh kỹ, công pháp kì lạ a! Hây! Còn có
    cả đan phương lẫn khí phương nữa a! – Lục Vô Song trưởng lão cũng mất hết vẻ
    điềm đạm thường ngày mà liên tục đưa tay mân mê từ ngọc giản.


  • Trời! Yêu đan! Linh đan! – Hoàng Kim Thiên Linh Điểu thì có chút thất thần
    nhìn vào một đống những viên tròn tròn, liên tục phát ra bạch vụ quang mang
    lẫn hắc vụ quang mang, có chút sững sờ.


  • Tam ca! Chỗ này mỗi hộp đều chứa lam phẩm binh khí, linh khí này! – Linh
    Tiểu Vân cũng không ngoại lệ.


  • Trời! Thái Dương Môn trù phú đến vậy sao! – Dược Linh Thủy thì cứ tròn mắt
    ngó ngiêng khắp nơi, nàng không tin vào những gì hiện đang nhìn thấy – Còn giả
    nghèo nữa a!


Tôn Bạo Thiên lúc này nhìn vẻ nhốn nháo của nhóm người mà bật ra một cái cười
khinh bỉ. Đối với hắn thì thiên tàng địa bảo này chả là cái gì, đều là vô
dụng. Nhưng hiện có chút thắc mắc nhìn vào Trần Khánh Dương:


  • Tam đệ! Bảo tàng như vậy mà đệ có vẻ không quan tâm nhỉ!

Trần Khánh Dương sau khi ném một cái nhìn bình thản bao quát gian mật thất
đang chói lòa những tài vật này, liền cười cười đáp lời:


  • Đại ca, mang ngọc có tội, thiên tàng địa bảo này mà đồn ra ngoài, chẳng
    phải là chúng ta sẽ gặp họa sát môn sao!

Nghe câu vừa rồi, mọi người dường như bừng tỉnh, dùng ánh mắt kinh hãi sững sờ
nhìn vào tiểu môn chủ của bọn họ.


  • Tam đệ! Có ta trấn môn đệ còn sợ gì chứ!


  • Hừm, có đại ca trấn môn quả thực yên tâm! Chỗ bảo tàng này thực quá lớn, có
    thể mua đứt một tông môn nào đó cũng không chừng, có điều, đệ đang nghĩ làm
    sao sử dụng một cách hiệu quả nhất thì mới biến Thái Dương Môn trở thành nơi
    như đệ đã nói được! Kẻ thương gia có đồng vốn lớn, nhưng ngáo ngơ liền bị
    người ta gạt mất thì cũng chẳng bằng một nô gia bình thường làm công ăn lương,
    có kim tệ thì đi uống rượu, phiêu phiêu tự tại đó thôi! Đệ thấy, chỗ tàng bảo
    này ít nhiều sẽ giúp bình định thiên hạ đem đời sống no ấm hạnh phúc tới với
    giang sơn Thái Dương Môn.


  • Tam đệ quả thực khác người! Ta đã sống mấy vạn năm, chuyện gì cũng thấy,
    nhưng đệ chính là kẻ đầu tiên ta gặp mà không tham lam đó a! Đã vậy còn suy
    nghĩ cho người khác, thực khiến ta nể phục a!


  • Chẳng phải đại ca cũng không đặt chỗ này vào mắt đó sao! Ha ha ha ha ha


  • Ta thì chỗ này chỉ đáng sợi lông mà thôi! Ha ha ha ha ha


Đoạn, Trần Khánh Dương quay lại nói với đám người hiện đang đứng trân trân với
vẻ mặt cảm phục vị tiểu môn chủ của họ như thần nhân giáng lâm thực sự:


  • Được rồi, mọi người lại đây nào!

Đợi mọi người tập hợp trở lại đầy đủ, Trần Khánh Dương mới cười cười nói:


  • Chỗ bảo tàng này quá lớn, không có chỗ chứa, nếu để trong kho thì cũng
    không được hay lắm. Hiện tại ta phân ra thế này, mọi người dựa vào tu vi của
    mình, tự lấy riêng ra một viên đan dược tốt nhất có thể sử dụng và mỗi người 5
    ngàn kim tệ, cùng mới một binh khí hoặc linh khí ưng ý và phù hợp nhất, cùng
    đó là 2 bộ ngọc giản tùy ý, chỗ đó là của mọi người! Còn Lưu trưởng lão, chọn
    ra một số đan dược để trả nợ cho đệ tử, cùng với ban thưởng luôn cho mỗi đệ tử
    thêm một phần ba số mà chúng ta nợ họ, đó chính là phần thưởng bồi dưỡng cho
    công lao của họ bấy lâu. Sau đó trưởng lão cũng có thể lấy một phần tài liệu
    luyện dược nào đó, miễn là có thể đảm bảo giữ được, đem về cho linh đường
    luyện chế đan dược. Phần Huỳnh trưởng lão thì cứ cầm lấy một túi đầy kim tệ,
    dùng để trả nợ cho những đệ tử chúng ta, cùng đó là tặng thưởng cho mỗi người
    thêm 30 kim tệ nữa, ta thấy họ vừa rồi đều ra sức tu sửa công trình, bỏ ra
    công lao không nhỏ, xứng đáng được nhận! Phần còn lại thì giao phó cho trưởng
    lão giữ, đó chính là vốn liếng của Thái Dương Môn, tùy vào sự cần thiết của
    mỗi đường mà có thể thu chi. Lục trưởng lão cũng cầm lấy một số ngọc giản,
    trưởng lão có việc phân chia bồi dưỡng cho đệ tử, cũng giữ lấy một phần để làm
    vốn liếng sắp tới tuyển tân đệ tử. Cao trưởng lão thì hãy chọn lấy một số tài
    liệu luyện khí, cất giữ đấy, đợi chúng ta có thêm linh giả thì sẽ phân thêm
    thành một bộ phận chuyên luyện khí tài, mà hiện tại Lưu trưởng lão đã cầm
    nhiều quá rồi nên nhị ca chịu khó ra tay một chút vậy! Hoàng thúc thì chọn lấy
    một số dược thảo, và nếu xem có đan dược nào hữu dụng thì cũng cầm lấy để bồi
    dưỡng Thú đường, thúc cần phải biết, Thú đường hiện tại chính là con bài tẩy
    cho nên nhiệm vụ của thúc khá nặng nề đó a! Vân ngũ muội thì...muội thích lấy
    món nào thì lấy, ta thực chẳng biết phải làm sao! Nhưng bệnh tình của muội,
    chắc chắn có tương lai rồi! À, đại ca, hiện tại đại ca chính là trấn môn
    trưởng lão kiêm phó môn chủ, những gì còn lại thì đống này, đệ giao cho ca
    hết!


  • Tạ môn chủ!


  • Hầy! Đi tới đi lui rốt cục đệ cũng vẫn để ta thành trấn bảo thú đó a! Ha ha
    ha ha


  • Thì công việc đó đại ca đã làm cả vạn năm rồi còn gì, thay đổi đi thì chỉ
    sợ đại ca buồn thôi a! Ha ha ha ha ha


Mọi việc xong xuôi, ai cũng đều lấy phần của mình và cũng là trách nhiệm tiểu
môn chủ giao phó, liền đó kéo nhau trở lại mặt đất. Trong lòng đều khấp khởi
không giấu được vẻ vui mừng. Còn riêng Dược Linh Thủy thì hiện tại nàng đang
có chút bấn loạn trong lòng.

Nàng là người ngoài, lại biết nhiều bí mật động trời về tình hình nội môn của
Thái Dương Môn như vậy, mà Trần Khánh Dương cũng chẳng dấu giếm gì, cứ để cho
nàng nghe hết thảy đến từng chi tiết thì liệu hắn có ý đồ gì với nàng? Mà thực
sự là Thái Dương Môn hiện tại có một trấn môn trưởng lão khủng bố thế kia, e
rằng nếu hắn muốn làm gì nàng thật thì nàng cũng chẳng còn cơ hội trở về, ngay
cả đến phụ thân nàng có kéo binh đưa tướng tới đây cũng không chắc là có trụ
nổi với một đòn của trấn môn kia hay không nữa ấy chứ!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #81