Bảo Tàng Thái Dương Môn.


Người đăng: dragonf4393@

Thời gian vùn vụt trôi đi, chẳng mấy chốc thì bóng tối đã bao trùm lên toàn Cổ
Vực, mà Thái Dương Sơn cũng đã dần tắt nắng ở vị trí cao nhất. Tuy rằng mặt
trời vẫn còn chút quyến luyến trần thế, muốn nghe nóng thêm những việc sắp sửa
xảy ra, nhưng hiện tại thì đã lực bất tòng tâm, đành nhường lại bầu trời cho
vầng trăng non đã bắt đầu nhô lên thế chỗ.

Khi Trần Khánh Dương trở về tư phòng thì hắn cũng trông thấy những điểm tâm
trên bàn chưa có dấu hiệu bị động tới. Thái độ nhợt nhạt, lúng túng của Dược
Linh Thủy cũng khá kì lạ, nhưng dựa trên những dấu chân in lên nền tuyết mỏng
dọc lối đi mà Trần Khánh Dương cũng đoán ra được phần nào nguyên nhân.

Hắn mới lấy ra chỗ thịt bò hấp lần trước còn dư ở tửu quán trong Thanh Hoa
Trấn rồi cùng dùng bữa với cả Hoàng Kim Thiên Linh Điểu và Linh Tiểu Vân. Mà
món này khá đặc biệt cho nên lúc Dược Linh Thủy rụt rè gắp một miếng như thể
bị ép buộc, nuốt xong thì đầu óc nàng lập tức chẳng còn sót lại chút gì dấu
vết của sự sợ hãi ban đầu nữa mà cùng chuyện trò vui vẻ. Việc đó khiến Trần
Khánh Dương phải một phen cảm thán trong đầu:

-“Quả thực, điều khiển tâm lý của phụ nữ thì...feed her (cho cô ấy ăn) là xong! Ha ha ha!”

Cuộc trò chuyện đủ thứ linh tinh cũng sắp tàn thì vừa lúc mấy trưởng lão Thái
Dương Môn kéo tới:


  • Môn chủ bình an! Chúng thuộc hạ đã có mặt như lời môn chủ dặn dò!


  • Thôi đi thôi đi, mọi người làm cái gì mà rụt rè như vậy chứ! Cứ xưng hô như
    trước đây là được, không cần câu nệ! – Trần Khánh Dương cười cười đáp.


  • Chúng thuộc hạ không dám!


  • Haiza! Ta dẹp loạn trong ngoài chứ đâu có làm gì ghê gớm đâu, các vị cứ thế
    này thì...Haiz...ta buồn chết!


Lúc này mọi người mới nhìn nhau một lượt, hiểu ra rằng vị tiểu môn chủ kia tín
nhiệm bản thân mỗi người là rất lớn. Hơn nữa, đối xử rất tốt với họ, chỉ có
những kẻ phản loạn mới bị đày đọa đến mức kia mà thôi. Liền đó, Cao Cẩn cũng
không câu nệ gì nữa, thở phào một tiếng rồi ngồi luôn vào bàn, mặc dù trong
lồng ngực thì vẫn thình thình những tâm tư, nhưng cũng vui vẻ nói:


  • Hầy, vậy thì ta chỉ còn biết đa tạ Dương đệ thôi!


  • Cao huynh cứ làm quá! Đối với kẻ địch, không được nhân từ, nếu không thì
    chúng trở giáo đâm sau lưng, chúng ta mới là người tử nạn! Nhưng đối với huynh
    đệ vào sinh ra tử, cùng hội chung thuyền thì chúng ta đều là người một nhà,
    không nên chấp nhặt những chuyện nhỏ!


  • Môn chủ nói chí phải, lão thực khâm phục! – Lưu Dược Sư cũng ngồi vào bàn.


  • Môn chủ anh minh, thực là phúc cho Thái Dương Môn đó a! – Trưởng lão Lục Vô
    Song cũng tiếp lời.


  • Quả thực màn xảy ra hôm nay khiến ta phải nhìn môn chủ ngưỡng mộ rồi đó a!
    – Huỳnh Vấn Thiên cũng theo đó ngồi vào bàn, lão tỏ ra vui vẻ, nhưng trong
    lòng vẫn còn lo lắng, vì trước giờ môn chủ đều tỏ ra tín nhiệm những người kia
    hơn, đến nay mới cho gọi lão.


  • Các trưởng lão lại quá lời rồi, câu nệ hoài vậy ta thực không quen, hiện
    tại đều là người một nhà, không nên như vậy!


  • Tạ môn chủ tín nhiệm!


Những người ở đây đều hiểu rằng tiểu môn chủ của bọn họ phải tin tưởng đến mức
nào mới có thể gọi họ ra bàn việc riêng như vậy, mà phàm là những việc này đều
là quan trọng, có nghĩa là chỉ cần họ ra sức thì không thiếu phần lợi tức.


  • Các vị, hiện tại ta cho gọi các vị đến, hẳn là mọi người cũng đoán ra được
    việc gì rồi chứ? – Trần Khánh Dương cười cười, trầm ấm nói.

Một thoáng yên lặng trôi qua...


  • Hừm...Môn chủ anh minh, phải chăng là muốn tuyển thêm nhân lực? – Huỳnh
    trưởng lão cau mày đáp.


  • Không hẳn, việc nhân lực thì sớm muộn cũng tới, nhưng vừa xảy ra sự vụ kia,
    phải chăng môn chủ định lấy lại những thành trấn đã nằm trong tay Thông Thiên
    Hội? – Lục Vô Song chau mày cũng lên tiếng.


  • Hừm, lão đoán là chúng ta sẽ luyện chế ra...cái gì ấy nhỉ...điện? Chỉ có
    như vậy thì Thái Dương Môn sẽ một bước lên trời a! – Lưu trưởng lão cười cười
    cao hứng, lão nghĩ ngay tới cái thứ mơ hồ được gọi là “điện” kia, quả thực lợi
    hại đến tâm tư lúc nào cũng đặt vào đó, nhất là sau màn Hỏa Tâm Táng Cốt đan
    ban sáng, lão càng cho rằng đó là một phần trong những công hiệu của “điện”.


  • Dương đệ, không phải là sẽ mở kho báu đó chứ? – Cao Cẩn sau một hồi suy
    nghĩ liền tròn mắt đăm đăm nói.


Lúc này thì Trần Khánh Dương mới vỗ đùi một cái đét sảng khoái cười lớn nói:


  • Ha ha ha ha! Đúng là Cao huynh! Hiểu ta thực đó a! Không hổ là đại đệ tử cố
    chưởng môn!


  • Tạ Dương đệ!


  • Mà mọi người cũng đoán đúng rồi đấy! Những việc mọi người nói, đều là cấp
    thiết! Nhưng trước hết, chúng ta cần một nguồn vốn lớn để làm những việc đó,
    mà nếu từ từ kiếm được thì e là không dễ dàng. Nhưng hiện tại mở ra mật thất
    thì có thể trong 4 năm, đưa Thái Dương Môn quật khởi đó a!


Mặc dù rất tin tưởng tiểu môn chủ, nhưng việc mở ra kho tàng kia quá hệ trọng,
khiến mọi người không khỏi chau mày một cái, Cao Cẩn liền nói:


  • Nhưng chẳng phải là chúng ta không ai biết lối vào ở đâu sao Dương đệ?
    Không lẽ...đệ biết?


  • Đúng vậy! Mọi người nghĩ tử xem, tư phòng này được dựng nên cách biệt với
    cả hậu sơn lẫn quần thể kiến trúc Thái Dương Môn là vì đâu? – Trần Khánh Dương
    cười cười, liền đó chỉ tay xuống nền nhà lại nói – Bên dưới đây chính là lối
    vào!


  • Ồ! Ra vậy! Môn chủ quả nhiên lợi hại a!


Mọi người đều ra mặt mừng rỡ, thế nhưng Hoàng Kim Thiên Linh Điểu thì lại có
chút thất thần từ trong đáy mắt mà hỏi:


  • Môn chủ, con quái trấn giữ bảo tàng kia vô cùng lợi hại, cả Đại Lục này
    liên minh đánh không lại nó, hiện tại nếu mở ra thì e...Haiz...


  • Hoàng thúc không cần phải lo lắng việc đó, ta đã có cách thu phục được nó!


Nghe Hoàng Kim Thiên Linh Điểu nói, đám người đang vui mừng liền bị dập tắt
tất thảy, nhưng hiện tại Trần Khánh Dương lại lên tiếng khẳng định là có cách
hàng phục thì không khỏi mừng thầm. Nhưng việc này thì họ thực không dám tin,
liền đưa những ánh mắt đầy câu hỏi nhìn vào vị tiểu môn chủ kia.

Một lát sau, như nhớ ra việc gì, Lục Vô Song lại lên tiếng:


  • Môn chủ, chúng ta đều là người nội môn, nhưng hiện tại còn Dược cô nương
    đây...thì sao?

Mọi ánh mắt lúc này lại dồn hết lên người Dược Linh Thủy khiến nàng bối rối
tròn mắt nhìn quanh mà nuốt khan vài cái, thấp thỏm lo là sẽ bị diệt khẩu.


  • Không sao! Cổ Dược Tông lớn mạnh, đâu màng tới một chút kho tàng của chúng
    ta, phải không Dược cô nương!

Như người chết đuối vớ được chiếc phao cứu sinh, Dược Linh Thủy lập tức gật
lấy gật để:


  • Đúng đúng, mà việc này ta cũng quyết không để lộ a!

Trần Khánh Dương mỉm cười vừa lòng. Vốn là việc nội môn, nhưng hắn còn ý đồ
sắp xếp liên minh với Cổ Dược Tông thì mới mong quật khởi nổi ở Cổ Vực này.
Hắn quá rõ là động tới Thông Thiên Hội chính là đạp vào đuôi của Tà Thần Bang,
lực lượng của hắn cho dù có mạnh gấp mười lần lúc này cũng không chắc đã sống
sót nổi nếu Tà Thần Bang xuất chiến, cho nên cũng muốn để Dược Linh Thủy tham
dự một chút, trước mắt thì cho nàng thấy được tiềm lực của Thái Dương Môn, rồi
dựa vào đó thì mới có cái để nói chuyện với Cổ Dược Tông chủ được.


  • Được rồi, hiện tại mọi người tập hợp mấy tấm kim bài lại đây!

Trần Khánh Dương đặt tấm kim bài môn chủ ra giữa bàn, liền đó thì những vị
trưởng lão khác cũng đặt cạnh những tấm kim bài trưởng lão bằng bạc.

Khi 5 tấm kim bài ráp lại thành một khối lớn thì lập tức có điều kì lạ xảy ra.
Không gian xung quanh rực sáng lên một hồi những quang mang bàng bạc, sau đó
lại đổi thành màu tím, bắn ra một đạo quang mang khác mang những cổ tự bí văn
lấp lánh ánh kim chiếu lên trần phòng.


  • Brrrr...

Ngay trước giường của Trần Khánh Dương lập tức có một cửa mật thất ngầm từ từ
mở ra làm thổi tung một lớp bụi mù mịt, bên trong là một thang đá rộng chừng 2
trượng, dài hun hút dẫn xuống một không gian tối mịt không nhìn rõ được gì.

Thực ra, việc phát hiện lối ngầm này không hẳn là Trần Khánh Dương đoán được,
mà bởi sự việc hôm trước suýt bị chém sống. Lúc hắn đưa những sợi mộc ti khí
xuống nền đất để khống chế cục diện thì vô tình phát hiện một khoảng không
gian rỗng bên trong. Tính ra thì cũng nhờ Dược Linh Thủy ám sát nên mới tìm ra
được lối vào mật thất đó a!

Nhóm người im lặng nối gót theo sau Trần Khánh Dương tiếng vào mật thất. Lúc
này thì Trần Khánh Dương cầm trên tay tấm kim bài lớn do 5 tấm kim bài khác
hợp thành, mà trung tâm chính là kim bài môn chủ. Tấm kim bài này liên tục
phát ra những quang mang soi rọi cho nên Trần Khánh Dương dùng luôn nó để làm
vật chiếu sáng lối đi. Mà cứ đi tới đâu thì chốc chốc lại xuất hiện những bí
văn nhàn nhạt hai bên mật thất khiến cho không khí có vẻ bí hiểm.

Sau nửa canh giờ đi lòng vòng các ngã rẽ chằng chịt như mạng nhện thì cuối
cùng cả nhóm tiến đến một không gian tương đối rộng rãi hơn. Khắp bốn bề đầu
là vách đá, có một cánh cửa lớn, rộng đến 8 trượng, cao 12 trượng, trông thật
đồ sộ, hùng vĩ giữa không gian âm u.

Nhìn ngắm cánh cửa một chút, Trần Khánh Dương phát hiện ra một bên cánh cửa có
phần lõm vào, trông giống với khối kim bài hợp thể trên nay cho nên liền đặt
luôn tấm kim bài vào đó.


  • Brrrrrr...

Âm thanh nặng nề vang lên. Cánh cửa đá lập tức chuyển động sang một bên làm
rơi một khối lớn bụi đã bám trên đó xuống khiến cho nhóm người đều đưa tay che
mặt. Liền đó lộ ra một gian phòng khủng bố, e rằng còn lớn hơn cả đại điện
Thái Dương Môm. Trần phòng cao vút lên trên, đính những viên dạ minh châu to
như nắm tay, liên tục phát ra quang mang chiếu sáng rực rỡ xuống bên dưới.

Nhóm người vẫn yên lặng tiến vào gian phòng rộng lớn nhưng lại trống trải này
thì mới phát sinh sự vụ bất ngờ khiến không ai kịp trở tay.


  • Brrrr....

Cánh cửa đá rung lên một tiếng rồi liền đó đóng chặt lại. Huỳnh Vấn Thiên tái
mét mặt mày chạy tới đấm cửa thùm thụp, lo lắng tìm lối ra mà lên tiếng:


  • Tiên sư! Chết tiệt! Mở ra mau! Hây ya!

Trong lúc đám người đang ngơ ngác thất thần thì những thanh âm phì phò chẳng
biết từ đâu tới mà liên tục vang vọng, đem theo áp lực đè nén lên tinh thần
mỗi người khiến cho ai nấy đều hoảng sợ mà túm tụm lại với nhau, đưa mắt nhìn
quanh.

Áp lực đó ngày càng lớn, dường như muốn dọa chết tất cả những kẻ nào dám cả
gan bước vào tử địa. Thế nhưng Trần Khánh Dương thì lại chẳng tỏ vẻ gì là sợ
sệt mà tiến lên mấy bước rồi lên tiếng vang vọng gian mật thất:


  • Tiền bối! Người có ở đó chứ?


  • Rầm!!! Gào!!! Rầm rầm!


Thước mặt nhóm người lúc này là một con khỉ đột khủng bố, thân cao tới 18
trượng, chẳng biết nhảy từ đâu ra, hiện tại đã đứng ngay trước mặt Trần Khánh
Dương mà gầm thét những tiếng kinh hồn đinh tai nhức óc. Nó cũng giáng những
cú đấm xuống nền đá làm rung chuyển cả gian mật thất. Kèm theo mỗi cú nện trời
giáng đó là vụn đá bắn ra tứ tung từ những chỗ bị đòn, và từ trên trần nhà rơi
xuống lộp độp như mưa.

Bên ngoài mật thất, cả đỉnh Thái Dương Sơn lúc này ầm ầm rung chuyển như đang
phải hứng chịu một cơn địa chấn khủng khiếp, điều mà từ khi khai môn tới giờ,
chưa lần nào trải nghiệm. Đây đó có vài chỗ kiến trúc bị chấn động làm cho
bung ra, đổ sập. Trên núi cũng lăn xuống những phiến đá to nhỏ, liên tục oanh
tạc vào quần thể kiến trúc của Thái Dương Môn. Không ít phiến đá lớn lăn ra
phía sau hậu sơn, rơi xuống mặt hồ vẫn còn đang đóng băng mà đánh vỡ cả lớp
băng đó.


  • Ầm ầm...

Những cơn địa chấn đều phát ra chính là từ bên trong mật thất giữa lòng núi
kia. Cho nên toàn bộ đệ tử bên ngoài đều có cảm giác trời đất rung động tưởng
chừng sắp tới tận thế, không ít người vẫn còn chưa hoàn hồn sau sự việc ban
ngày thì hiện tại lại được thêm một phen khiếp vía, kéo nhau chạy trốn khỏi
những trận oanh tạc kịch liệt kia.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #80