Bình Định Nội Loạn.


Người đăng: dragonf4393@

Sau một màn nhuộm đỏ tuyết trắng ban sáng, lúc này mặt trời đã lên gần tới
đỉnh khiến cho những mảng tuyết bị nhuộm đỏ kia càng thêm rực rỡ như thể đang
phô trương thanh thế cho Thái Dương Môn, đồng thời cũng là cảnh báo những kẻ
có tà tâm nhằm vào Thái Dương Môn vậy.

Giữa đại sảnh rộng lớn, Trần Khánh Dương hiện đang ngồi giữa ghế môn chủ, nom
xa có phần hơi không cân xứng, vì thân hình hắn hiện tại còn quá bé nhỏ, mà
chiếc ghế kia lại quá đỗi to lớn khiến trông như là con nhái ngồi trên lưng
con voi vậy.

Nhưng uy thế phát ra thì không nhỏ chút nào, khiến mấy vị trưởng lão đang có
mặt cũng đều nể nang mấy phần, không biết môn chủ của họ định bàn chuyện gì.
Riêng Hoa Lư Vũ thì mặt mày có chút không được tốt, đang lo lắng trong lòng,
nhỡ tên tiểu môn chủ kia kiếm cớ thanh trừng thì lão khó toàn mạng, cho nên
mới suy nghĩ loạn cả lên trong đầu, cố gắng đoán trước đoán sau những mong
thoát khỏi cửa tử.


  • Được rồi, hiện tại gọi các vị lên đây là muốn nói vài chuyện, các vị không
    phiền chứ?


  • Tạ môn chủ tín nhiệm, xin người cứ nói!


Một màn đồng thanh lập tức đáp lời. Trần Khánh Dương lúc này nét mặt có chút
thâm trầm, gật gật vài cái, liền quay sang nói nhỏ với Hoàng Kim Thiên Linh
Điểu điều gì đó. Hoàng Kim Thiên Linh Điểu liền trao cho hắn mấy phong thư.
Liền đó thì Trần Khánh Dương thảy luôn chỗ phong thư đó từ trên đài xuống
trước mặt Hoa Lư Vũ rồi nói:


  • Hoa Lư Vũ! Ngươi còn gì để nói không?

Một bầu không khí trầm lắng bao phủ cả đại sảnh. Đám đệ tử bên ngoài cũng chen
nhau ghé một mắt vào, nín thinh xem một vở kịch có phần kịch tính.

Hoa Lư Vũ thấy tập phong thư rơi soạt một cái trước chân mình thì trợn mắt
nhìn trân trân vào đó. Hắn quá biết đó chính là những phong thư hắn thảo ra để
truyền tin cho Thông Thiên Hội, không ngờ là lại bị tiểu môn chủ bắt được lúc
nào không biết. Nuốt khan mấy cái, liền đó Hoa Lư Vũ định lên tiếng bào chữa,
nhưng vừa nhướn người lên thì lập tức phát hiện ánh mắt thâm trầm đầy sát ý
của Trần Khánh Dương đang chiếu thẳng vào mình khiến cho tâm hồn chao đảo.

Không cần phải nói với nỗi sợ đang bao trùm cả thân thể, Hoa Lư Vũ lúc này tột
cùng kinh hãi, cũng chẳng có một tí nào ý nghĩ ra tay với tiểu tử kia. Một màn
khi sáng, một đòn đánh chết Soái Cấp, hai đòn hỏa thiêu Tướng Cấp đã khiến tâm
tư hắn tan ra thành nước cả rồi. Nhưng nếu hiện tại không tìm ra đối sách thì
e là sẽ lại bị tiểu môn chủ kia hỏa thiêu nữa mất. Chợt, một ý nghĩ lướt qua,
Hoa Lư Vũ lập tức lao mình quỳ sát đất mà nói:


  • Môn chủ uy vũ từ bi, tha tội cho thuộc hạ bất tài, đã có dã tâm to lớn. Tội
    của thuộc hạ đáng bị hỏa thiêu, vạn lần dày xéo, chết trăm lần không đền hết
    tội. Nhưng thuộc hạ tâm tư cũng chỉ muốn khui ra bảo tàng mấy ngàn năm bên
    dưới Thái Dương Sơn, hòng đem Thái Dương Môn quật khởi một lần, lấy lại những
    năm tháng vàng son ngàn vạn đệ tử, cường giả như mây mà thôi! Kính mong môn
    chủ anh minh sáng soi cho tấm lòng tận trung với Thái Dương Môn của thuộc hạ!

Bầu không khí trở nên im lặng đến đáng sợ bao trùm cả đại sảnh, lúc này lại
gia tăng áp lực khôn cùng khiến cả 3 trưởng lão còn lại cùng với những đệ tử
đang xem bên ngoài đều như hóa đá. Mà một nhóm mấy người đệ tử lúc trước vẫn
theo Hoa Lư Vũ, đã từng tham gia vào những việc ám toán kia thấy một màn vừa
rồi, biết không thoát tội liền kéo nhau chạy vào, quỳ rạp sau lưng Hoa Lư Vũ
mà đồng thanh:


  • Chúng đệ tử có tội lớn, cũng tham gia cùng với Hoa trưởng lão, hiện xin
    thành khẩn khai báo, kính mong môn chủ anh minh tha tội.


  • Ha ha ha ha ha ha!


Cả đại sảnh lúc này chỉ vang vọng tiếng cười của Trần Khánh Dương, mà đối với
đám người đang quỳ mọp dưới kia thì không khác gì thần nhân giáng thế, khí thế
đáng sợ vô cùng khiến ai nấy run rẩy cắn răng chịu trận, những mong được một
chút khoan hồng mà toàn mạng.


  • Ha ha ha! Các ngươi được lắm! Chấn hưng Thái Dương Môn sao? Đem Thái Dương
    Môn quật khởi sao? Ha ha ha...

Đoạn, Trần Khánh Dương lại cất giọng như rồng ngâm hổ rống, vang vọng đại sảnh
lên:


  • Chấn hưng môn phái mà lại cấu kết với kẻ thù, ám toán môn chủ sao? Đem Thái
    Dương Môn quật khởi của các ngươi chính là đút cả cái Thái Dương Sơn này vào
    họng của địch nhân à? Thật khiến ta khâm phục trình độ vô lại của các ngươi đó
    a!

Nghe Trần Khánh Dương kết tội, cả đám người phía dưới run rẩy, có kẻ vãi cả ra
quần, thần kinh hoảng loạn tột độ, sợ hãi đến một chút ý chí sinh tồn cũng
không còn, hiện tại chỉ muốn được chết êm ả một chút mà thôi.


  • Phản bội môn phái, các ngươi đáng tội gì?

Một câu hỏi này của Trần Khánh Dương vang lên, ngay sau đó thì bầu không khí
trong đại sảnh trở lại vẻ im lắng khủng bố tinh thần tất thảy những người có
mặt ở đây. Cả những đệ tử bên ngoài cửa, mặc dù chẳng có chút tâm ý nào là
phản loạn, nhưng cũng bị lây nỗi sợ hãi kia mà run lẩy bẩy, có kẻ đứng không
vững, phải quỳ xuống một bên ôm cửa đợi chờ một màn hỏa thiêu kinh dị.

Mãi một lúc lâu sau, Hoa Lư Vũ mới run rẩy cất giọng:


  • Thuộc hạ...Thuộc hạ...tội đáng...muôn chết...nhưng...nhưng nếu...mô...môn
    chủ rộng lòng từ bi...sau này quyết không dám phát sinh tà tâm tái phạm...


  • Ha ha ha ha! Muốn thoát tội chết?


Nghe được câu này, toàn bộ những kẻ đang quỳ rạp kia vẫn không dám ngẩng đầu
lên, lại có phần kinh hãi hơn nữa. Cả đám có định lực không tồi, nếu là người
bình thường thì có lẽ đã nhất loạt phát điên hết thảy.


  • Không dám, thuộc hạ không dám...tùy môn chủ định đoạt!


  • Được! Nghĩ cho cùng thì các ngươi dù túng quẫn cũng chưa rời bỏ môn phái,
    xem như cũng có lòng, nhưng lại rắp tâm phản loạn, hiện tại thì kẻ nào đã ra
    tay ám toán cùng với những kẻ lên kế hoạch ám sát Dược môn chủ, bước sang một
    bên!


  • Bẩm...bẩm môn chủ, việc ám sát Dược cố môn chủ là do đám người Thông Thiên
    Hội ra tay, sau...sau đó bọn chúng mới uy hiếp chúng thuộc hạ làm tay
    trong...chúng...chúng thuộc hạ không dám hành động như vậy ạ!


  • Suy cho cùng thì những kẻ ta vừa nói cũng có một chút gì đó với ta, nếu cố
    môn chủ không vẫn lạc thì ta cũng không ngồi tại vị trí này!


  • Chúng thuộc hạ quyết không dám! Hu hu hu


Đã có mấy kẻ phát khóc, còn có kẻ sợ đến nỗi bĩnh cả ra quần, khiến mùi xú uế
tuôn ra nồng nặc. Bọn họ không hiểu hết lời môn chủ vừa nói, nhưng áp lực ẩn
tàng sau những lời đó thì không khác gì cái chết thảm khốc đang kề cận, vuốt
ve mơn trớn gáy họ.


  • Được! Thế này đi, ta trước nay đều không muốn bức người đến tuyệt lộ! Đây
    là 3 viên Hỏa Tâm Táng Cốt đan, kẻ nào nuốt vào thì ta lập tức tha mạng, có
    điều, nếu bóp mạnh mà nó vỡ ra thì khi đó...Ha ha ha ha ha ha!

Nói một câu, Trần Khánh Dương liền móc trong túi trữ vật ra 3 viên đan dược to
bằng 2 ngón tay, trong suốt hơi ngả vàng như viên bi ve, có rất nhiều chấm đỏ
nhỏ xíu, lốm đốm bên trong, mà phần những chấm đỏ đó càng vào sâu thì càng
nhiều và có phần lưu động theo mỗi động tác của Trần Khánh Dương. Đoạn, hắn
ném luôn 3 viên độc đan đó xuống trước mặt đám người kia.
Đám người nãy giờ vẫn quỳ rạp, run như cầy sấy, hiện tại nghe được tiếp lộp
bộp của mấy viên độc đan rơi trên nền đá như một tia sinh tồn nhỏ nhoi trong
mắt, liền bất chấp thể diện mà xông lên tranh cướp, hấp tấp nhốn nháo hết cả
lên.


  • Của ta! Của ta! Hự...Ah!...Ahhh

Chỉ loáng sau đã có 3 tên phục được độc đan vào trong bụng, trong đó có cả Hoa
Lư Vũ. Nhưng chưa kịp vui mừng vì toàn mạng thì viên độc đan trôi qua cổ họng
liền để lại một cảm giác bỏng rát đến cùng cực như thể bị một luồng hỏa diễm
cực nóng phun thẳng vào, trôi tuột xuống dạ dày, thiêu đốt từ miệng cho tới
nội tạng khiến cho cả 3 tên nuốt được đều ôm bụng ôm cổ lăn lộn gào thét vang
vọng cả ngọn Thái Dương Sơn.


  • Ahhh!!!! Ohhh!!!


  • Hooo...


Cả 3 tên này kêu gào có phần thảm thiết hơn cả kẻ bị Trần Khánh Dương hỏa
thiêu khi sáng làm cho nguyên đám đệ tử bên ngoài, mặc dù chẳng liên can gì
tới việc này nhưng cũng vài tên ướt hết đũng quần, ngồi thụp xuống mà nhìn
trân trân vào bên trong đại điện.

Ngay cả Lưu Dược Sư, Huỳnh Vấn Thiên và Lục Vô Song trưởng lão cũng không khỏi
run sợ từ tận tâm can. Họ không ngờ được là vị tiểu môn chủ lại có thể tàn bạo
đến mức đó. Thì ra nói là tha mạng, có nghĩa là cho chọn sống dở chết dở, còn
khổ tâm hơn một cái chết bình thường.

Đợi một lát cho đám người kia đổ mồ hôi ròng ròng, mặt mày trợn ngược, đỏ gay
tím tái, những đường gân xanh đã nổi căng trên mặt như mạng nhện, những thớ cơ
trên mặt đã nổi rõ, co giật liên hồi, thậm chí còn không đủ sức kêu gào lớn
như ban nãy nữa thì Trần Khánh Dương lại ném xuống 3 viên đan dược khác có màu
trắng đục, vẫn còn tỏa ra chút bạch vụ mờ mờ như thể vừa từ trong dược đỉnh
luyện đan mà ra vậy, lại nói dửng dưng nói lớn:


  • Ba người các ngươi ngươi phục giải dược này vào, nhai kỹ rồi mới nuốt, thì
    toàn mạng. Có điều, giải dược này không có tác dụng lâu dài, mỗi một năm cần
    phải phục một viên, bằng không thì Hỏa Tâm Táng Cốt đan đấy sẽ bạo phát, thiêu
    các ngươi từ cốt tủy ra ngoài, dù có là cao thủ Vương cấp đi chăng nữa thì
    cũng ra tro mà thôi!


  • Tạ môn chủ tha mạng! – Ba người kia nuốt xong viên giải dược liền đồng
    thanh một tiếng. Tuy đã đỡ hơn được phần nào, nhưng ngọn lửa bên trong vẫn
    liên tục bùng phát chứ không có dấu hiệu là đã dừng hẳn.


  • Nói cho các ngươi biết, Hỏa Tâm Táng Cốt đan của ta không phải là loại độc
    đan bình thường, phục giải dược này xong thì nội trong 3 hoặc 5 ngày, các
    ngươi vẫn bị dày vò, xem như là trải nghiệm thú vị đi! Ha ha ha ha ha ha


  • Tạ môn chủ anh minh! – Đám người đã phục giải dược lúc này vẫn còn thở dốc
    ngắt quãng sau cơn vật lộn vừa rồi.


Trần Khánh Dương im lặng, trên miệng treo lên một nụ cười nhàn nhạt nhìn sang
đám người còn lại giữa đại điện mà nãy giờ vẫn quỳ trân trân. Khuôn mặt họ
hiện tại mà nói thì có vắt kỹ cũng không được lấy nửa giọt máu, đã tái xanh
như lưng nhái, nỗi tuyệt vọng không phải chỉ dừng ở 2 chữ tuyệt vọng, mà nó
còn là một cái gì đó khủng bố hơn rất nhiều lần, như thể bọn họ đang đối mặt
với quỷ thần giáng lâm vậy, lúc này mà nói thì thà chọn chết khổ một chút, vẫn
hơn là vạn kiếp bất phục.


  • Môn chủ! Môn chủ! Chúng thuộc hạ biết tội, những mong được đoái công chuộc
    tội a! Hu hu...Chúng thuộc hạ muốn độc đan...Hu hu hu...


  • Hu hu...Môn chủ, thuộc hạ còn mẹ già cha bệnh...hu hu hu...Xin môn chủ ban
    độc đan...Hu hu.


Hiện tại thì cả một nhóm người đều mười tám đôi mươi, có người e cũng đã hai
lăm, hai sáu, liên tục gào khóc lạy lục váng trời một tên tiểu tử ốm tong ốm
teo phía trên cao, cầu xin ban cho độc đan.


  • Ha ha ha ha! Hỏa Tâm Táng Cốt đan là thứ muốn xuất là liền xuất sao! Ha ha
    ha ha!


  • Hu hu hu! Môn chủ tha mạng! Thuộc hạ không dám nữa! Hu hu hu


Một cảnh tượng diễn ra bên trong Thái Dương Môn lúc này nếu có ai chứng kiến
được thì có lẽ cũng hoảng sợ mà chạy trối chết, không dám quay đầu lại. Tuy
không máu me tanh tưởi, chỉ có một chút mùi xú uế, nhưng những tiếng nan nài
tuyệt vọng kia có thể nói là ám ảnh khắp thảy những người ở đây, kể cả 3 vị
trưởng lão kia. Mà ngay cả Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng có chút hoảng sợ.
Còn Linh Tiểu Vân thì mặc dù thù giết phụ mẫu chưa nguôi, nhưng hiện tại thấy
Trần Khánh Dương ra tay như lúc này thì cũng có chút mủi lòng, liền nhỏ nhẹ
nói:


  • Dương ca, hay là...cho họ một ít Hỏa Tâm Táng Cốt đan của ca ca đi, để họ
    đoái công chuộc tội cũng được mà!


  • Hửm? Muội muốn tha cho những kẻ đã âm mưu ám toán cả Linh gia sao? – Trần
    Khánh Dương dùng một ánh mắt dịu dàng nói với Linh Tiểu Vân.


  • Uhm, muội thấy, giáng chức, cắt bổng lộc, cho họ lao động tạp vụ cũng được
    rồi, từ từ kiểm tra, nếu tâm ý có thể cải tạo được thì vẫn còn có thể dùng đó
    ca ca! Vả lại họ cũng không trực tiếp tham gia, dành phần này lại cho đám tàn
    binh Thông Thiên Hội kia là được rồi!


  • Hừm, vậy theo ý muội đi! – Đoạn, lại quay ánh mắt lạnh lùng sang nhóm người
    đang thất khiếu chảy nước ròng ròng kia mà nói lớn – Vân muội tâm tính lương
    thiện, nể muội ấy, ta tha cho các ngươi một lần, 7 người các ngươi, mỗi tên
    phục lấy một viên, cũng nếm một chút như Hoa trưởng lão đi! Ha ha ha ha


  • Đa tạ môn chủ từ bi! Đội ân tiểu thư nhân từ! Chúng thuộc hạ nguyện làm
    trâu ngựa suốt kiếp! Hu hu hu...


Bảy viên Hỏa Tâm Táng Cốt đan liền đó rơi xuống trước mặt nhóm người. Màn lăn
lộn khi nãy lại xảy ra lần nữa, khác một chỗ là quy mô lớn gấp đôi mà thôi.

Sau đó, Trần Khánh Dương cũng xuất ra 7 viên giải dược khác, đợi khi nhóm
người nhai nuốt xong mới lớn tiếng tuyên bố:


  • Hiện tại 10 người các ngươi bị giáng xuống phẩm nô bộc, hàng cấp thấp nhất,
    tương lai ta không nói trước được là sẽ thế nào, nhưng nếu chỉ cần một chút
    phản loạn nảy sinh thì 10 kẻ các ngươi là những tên đầu tiên bị ta tru diệt!
    Cao Cẩn đâu?


  • Có thuộc hạ! – Cao Cẩn nãy giờ thất thần, nghe gọi liền bước ra thi lễ, mặt
    mày vẫn tái mét.


  • Hiện tại huynh chính là trưởng lão Ngoại đường, còn Lục trưởng lão thì
    chuyển sang quản lí Nội đường. Thái Dương Môn hiện tại sẽ không dựa vào tu vi
    để phong cấp mà tất cả phụ thuộc vào cống hiến, lòng trung thành và bản lĩnh
    của các ngươi. Một tân đệ tử nhập môn vẫn có thể trong thời gian ngắn lên tới
    chức hộ pháp, miễn là kẻ đó có đủ thực lực đảm nhiệm tước vị. Trưởng lão Lục
    Vô Song tiếp nhận bản báo cáo về những người vừa ngã xuống, món nợ của Thái
    Dương Môn với họ thì lập tức quy ra kim tệ, gởi cho những thân nhân, đồng thời
    Thái Dương Môn cũng xuất ra thêm một phần kim tệ gấp đôi chỗ đó cho thân nhân
    họ, và lưu danh lại, sau này ưu ái huynh đệ tỷ muội ruột thịt của họ hơn một
    chút. Thái Dương Môn không quên ân tình đó. Những đồ vừa tịch thu được của đám
    ngoại địch kia thì lập tức tập trung lại chỗ của Cao trưởng lão, phiền Cao
    trưởng lão kiểm tra lại, dược thảo thì đưa sang Linh đường cho Lưu trưởng lão,
    kim tệ thì chuyển sang cho Lục trưởng lão, còn chỗ binh khí và đan dược linh
    tinh khác thì phân đều cho những người đã tham chiến. Ta biết làm thế thì có
    những người sát địch nhiều sẽ có chút không bằng lòng, nhưng nếu kẻ nào không
    bằng lòng thì có thể nghĩ, một mình các ngươi liệu có đánh đuổi được ngoại
    địch hay không? Đều là nhờ tất thảy huynh đệ sát cánh, cùng nhau dẹp loạn, cho
    nên ta thấy phân đều lợi tức là tốt nhất! À, còn một việc nữa là nếu có huynh
    đệ nào ngã xuống mà không tìm được thân nhân, hoặc cô độc, thì lập tức chuyển
    ra sau núi, an táng trong nghĩa trang Thái Dương Môn, những huynh đệ đó đáng
    được vinh danh, ngày đêm hương khói! Bốn vị trưởng lão hiện tại cứ theo phân
    phó mà xử lí sự vụ, sau bữa tối tới tư phòng ta có chút việc. Việc đã xong,
    tất cả giải tán!


  • Môn chủ anh minh cái thế! Môn chủ nghỉ ngơi bình an! Tạ môn chủ!


Dứt lời thì Trần Khánh Dương liền đem Linh Tiểu Vân rời khỏi đại điện giữa
tiếng hô vang vọng của những đệ tử Thái Dương Môn. Hoàng Kim Thiên Linh Điểu
cũng nối gót theo sau, để lại mấy trưởng lão cùng Cao Cẩn vừa được thăng chức
thở phào một hơi nhẹ nhõm. Mặc dù họ chẳng nảy sinh ý niệm phản môn, nhưng đều
có chút hoảng sợ trong tâm can. Vừa là cảm phục vị tiểu môn chủ ra tay chuẩn
xác, dự đoán như thần, lại vừa sợ hãi uy khí khủng bố kia.

Còn những đệ tử đứng bên ngoài đại điện thì hiện tại vẫn còn chút run sợ,
nhưng cũng đã mừng rỡ, vì vị môn chủ kia làm hành động lục xác đoạt vật, nhưng
lại chẳng lấy cho bản thân chút gì mà đem chia đều cho bọn họ. Chính vì vậy mà
trong lòng họ hiện tại đều thề nguyện sẽ hết lòng vì Thái Dương Môn, cũng
chẳng phát sinh lấy nửa tia đố kị với những huynh đệ ra tay ít hơn trong trận
giao tranh ban sáng nữa.

Cách đó một khoảng dài, tại trong môn chủ tư phòng, hiện tại chỉ có một mình
Dược Linh Thủy đang ngồi nhìn trân trân mấy chiếc bánh bao nhân thịt đã nguội
ngắt cùng với những hoa quả điểm tâm mà đệ tử Thái Dương Môn đem đến khi sáng.

Nàng không động tới một chút nào, sắc mặt tái xanh, có chút thở dốc, không
phải bởi nàng trọng thương, mà bởi khi nãy, nàng thấy có chiến loạn ẩu đả bên
dưới núi liền lẳng lặng lén ra xem thử. Nhưng lúc nàng đi được một chút thì
loạn đả kết thúc, vì vậy mới lén nấp một chỗ xem Thái Dương Môn nghị sự. Không
ngờ gặp một màn thị uy của Trần Khánh Dương khiến nàng khiếp vía, hồn phách
lên mây, mà khi tiểu môn chủ kia vừa dứt câu cuối là nàng đã chạy một mạch trở
lại đây.


  • Không phải chứ! Nhìn bộ cũng tuấn lãng, không ngờ lại uy thế không kém gì
    phụ thân, mà nói về tàn bạo thì còn hơn phụ thân mấy lần a!...Ta ở đây...Có ổn
    không?...

Trong não bộ nàng hiện tại là một mảng hỗn loạn. Nàng thầm cảm thấy may mắn là
hôm lúc trước chưa chém trúng tên tiểu tử kia, nếu không thì hiện thời không
biết nàng còn chịu những thống khổ gì nữa. Hắn phát tiết trông dữ tợn thế kia,
nàng không biết là liệu lúc trước nhỡ may cắt trúng hắn một nhát thì thực,
không khéo kẻ được thử Hỏa Tâm Táng Cốt đan chính là nàng cũng không chừng.
Độc đan đó của hắn còn lợi hại gấp mấy lần độc đan của phụ thân nàng luyện ra.


  • Hay là...xin hắn đan phương?...Không được không được! Linh Thủy ơi là Linh
    Thủy! Ngươi chọc hắn còn chưa đủ sao! Nhỡ may hắn phát hỏa ra thì có trời mới
    cứu được ngươi a!

Vừa có một tia ý nghĩ thì nàng lập tức tự bác bỏ. Thật sự mà nói, nhìn cảnh
khi nãy mà nàng không cảm thấy có thể an tâm cho được. Có điều, không hiểu sao
nàng nhục mạ hắn nhiều như vậy nhưng hắn cùng lắm cũng chỉ dửng dưng chút ít,
khiến nàng cảm thấy có gì đó thấp thỏm trong lòng, nửa muốn lập tức chạy trốn,
nửa lại muốn hỏi hắn vài câu. Tóm lại là bấn loạn.

Còn về Hỏa Tâm Táng Cốt đan kia, bề ngoài uy lực ghê gớm, nhưng chẳng ai biết
là Trần Khánh Dương cũng mới luyện ra lúc đêm qua mà thôi. Hắn dùng bột ớt
trộn với rượu mạnh, bọc bên ngoài một lớp dày gelatin trộn bột ớt khiến cho
viên “độc đan” đó trông thì đẹp, nhưng ăn phải thì lên mây lập tức. Còn giải
dược thì chính là...cơm nguội nhào nặn nhiều lần cho thành bột dẻo, sau đó nắn
ra thành hình, rồi hâm nóng một chút.

Khi bị những tinh dầu cay có trong ớt thiêu đốt cuống họng, thì chỉ cần nhai
kỹ một chút cơm rồi nuốt từ từ thì sẽ đỡ hơn, vì tinh bột có thể cuốn trôi
những tinh dầu cay đó. Chứ nếu uống nước thì có uống mấy thùng cũng không dịu
được bao nhiêu.

Mà cái tên Hỏa Tâm Táng Cốt đan, thực ra là Trần Khánh Dương cũng tiện miệng
nói ra chứ vốn chẳng phải độc đan gì hết. Có điều, nói là như vậy, nhưng tinh
dầu ớt khi có chất dẫn là rượu thì sẽ được hòa tan ra, ngấm rất nhanh, đồng
thời với một lượng tinh dầu nhiều và độ cay bá đạo của loại ớt Thanh Hoa Trấn
kia thì có thể giết người được.

Chính vì lúc ăn uống ở cửa tiệm giữa Thanh Hoa Trấn lúc trước mà hắn nghĩ tới
việc này, không ngờ là thí nghiệm thành công mỹ mãn, dọa cho mấy trăm người sợ
đến mất mật, bị đả kích dữ dội.

Thật ra mà nói, Trần Khánh Dương vẫn chưa ưng ý cho lắm, bởi nếu mà hắn dùng
rượu ngâm tiêu chín trộn với bột ớt đó để chế ra Hỏa Tâm Táng Cốt đan kia thì
hiệu quả e rằng còn tăng thêm được mấy phần uy lực. Những điều này, ngoài Trần
Khánh Dương ra thì quả thực là thần không biết, quỷ không hay. Dù sao thì hắn
cũng đã dẹp xong nội loạn, chống được cường địch cho nên cũng chẳng bận tâm
nữa.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #79