Trận Chiến Đầu Tiên Của Thái Dương Môn.


Người đăng: dragonf4393@

Bình minh đã đến sau một đêm dài lạnh giá. Trên đỉnh Thái Dương Môn lúc này có
một chút mây trắng trôi ngang như muốn che đi ngọn cao sơn. Có điều, Thái
Dương Sơn sừng sững chọc trời, từ đám mây kia mà lên tới vị trí cao nhất cũng
mất mấy dặm khiến cho đám mây muốn trêu ghẹo nhưng cũng đành lực bất tòng tâm
mà lặng lẽ vây xung quanh lưng chừng núi.

Không khí lúc này cũng đã ấm hơn chút đỉnh khiến cho băng tuyết có dấu hiệu
tan ra một chút. Điều đó làm cho những mầm sống khẳng khiu ngủ vùi sau một
phen hàn khí thì hiện tại đã lác đác có vài chồi nhỏ bắt đầu đâm nứt những vỏ
mầm dày bên ngoài mà vươn ra. Tuy vẫn còn khiêm tốn, nhưng không khó để có thể
thấy được một chút màu lục tròn tròn, âm thầm trên những cành đào dọc lối đi
dẫn tới môn chủ tư phòng.

Giữa những quang mang dịu dàng, chan chứa là một cơn gió nhè nhẹ đưa đẩy những
cành cây khẳng khiu như muốn thúc giục mầm sống vươn mình mạnh mẽ, đem sắc
xanh trở lại với Cổ Vực vậy. Ngược lại với khung cảnh đó, bên trong tư phòng
đầy bụi của Trần Khánh Dương thì cô nương họ Dược đã khẽ cựa mình thức giấc.

Mất một lúc để nhớ lại những việc đêm qua, nhìn quanh tư phòng vẫn thấy bóng
lưng Trần Khánh Dương cách nàng có vài bước chân cho nên nàng lại một phen
cuống cuồng kiểm tra thân thể. Thở phào một hơi, thủ cung sa trên cánh tay
nàng vẫn còn một dấu màu son phơn phớt, chỉ vậy nàng mới yên tâm phần nào.

Đoạn đưa mắt nhìn về phía thân ảnh đang nằm gục trên đống giấy tờ kia, nàng
nhẹ nhàng tiến về phía đó, tò mò nhìn chiếc bàn lớn bày ra la liệt những tấm
giấy trắng phau, tấm nào cũng bị nhuộm đen những hình vẽ, khí hiệu, kí tự
chằng chịt, mà có một số nàng không nhìn ra được ra gì cho nên phỏng đoán đó
là một loại cổ tự nào đấy.


  • Không phải vậy chứ! Hắn biết cả cổ tự sao! Nhưng sao loại cổ tự này thật
    lạ! Ư... – Khẽ lẩm nhẩm vài câu, Dược Linh Thủy chợt thấy nhói trên ngực bèn
    chau mày một cái rồi đưa tay lên ôm ngực cho dịu bớt cơn đau.

Khẽ ngồi xuống một bên, lúc này nàng mới để ý dung nhan của tên tiểu môn chủ
kia. Gương mặt góc cạnh của hắn được một tia quang mang nhẹ nhàng xuyên khe
rọi vào khiến nổi bật lên những nét uy nghiêm đang dần thành hình, đôi mày
rậm, đen tuyền, sống mũi cao, lại có lún phún một chút ria tơ kéo dài từ trên
môi lên tận mang tai, chứng tỏ tên tiểu tử này về sau sẽ tốn rất nhiều dao cạo
để áp chế những nét nam tính đó.

Mặc dù chỉ xem được một nửa gương mặt của hắn, nhưng Dược Linh Thủy cũng phần
nào có thể mường tượng được kẻ kia khi trưởng thành thì sẽ còn thu hút nữ nhân
tới đâu, bèn chép miệng lẩm bẩm:


  • Chậc! Coi bộ ngươi cũng sẽ đào hoa đó a! Hệt như phụ thân vậy!

Bị thanh âm nhẹ nhàng vừa rồi thức giấc, Trần Khánh Dương mơ mơ màng màng ngồi
dậy, đôi mi hắn vẫn còn rũ xuống chỉ muốn đóng. Vươn vai một cái, mở mắt ra,
Trần Khánh Dương đang cố nhớ lại chuyện gì đó.


  • Hi hi hi hi – Bỗng nhiên Dược Linh Thủy không biết vì sao che miệng khúc
    khích cười thích thú.

Chớp mắt vài cái, nhìn vào vị cô nương đang che mặt cười kia, Trần Khánh Dương
không nghĩ ra là việc gì lại khiến nàng thành ra như vậy. Chợt nhìn xuống mặt
bàn, hắn lập tức hoảng hốt:


  • Bỏ m*!

Buột miệng một tiếng, Trần Khánh Dương lập tức cau mày trân trân nhìn vào chỗ
giấy mà khi nãy hắn nằm cả lên. Tất cả những gì ghi chép trong đó đều lem nhem
hết cả. Chính bởi vì đêm qua hắn cứ chăm chú suy nghĩ mãi cho tới gần sáng thì
thiếp đi lúc nào không biết, mà lại nằm bẹp luôn lên mấy tấm giấy còn chưa ráo
mực khiến cho mặt hắn giờ đây in lên những gì có trên mấy tấm giấy kia.

Thở dài một cái, Trần Khánh Dương không quan tâm tới tiếng cười khúc khích bên
tai kia mà lại lấy ra những tấm giấy mới khác, cố gắng chép lại những tờ đã bị
lem nhem. Thấy vậy, Dược Linh Thủy mới cười cười nói:


  • Chà, Thái Dương Môn chủ bỗng dưng chăm chỉ a!


  • Kệ ta!


  • Gương mặt ngươi thật là sáng sủa, có số đào hoa đó a! Hi hi hi...


  • Dược cô nương có thể ngưng làm phiền ta một chốc được không?


  • Ta khen ngươi mà! Không muốn sao! Hi hi hi hi.


Mặc kệ người kia cứ cười mãi, Trần khánh Dương tập trung chép lại những bản vẽ
đã hỏng một cách tỉ mỉ. Hồi lâu mới thở hắt một hơi ra rồi lập tức thu toàn bộ
chỗ tài liệu vào trong túi trữ vật bên hông. Đoạn lại ném một cái nhìn khó
hiểu về phía vị cô nương cười ngặt nghẽo chẳng còn để ý gì tới sĩ diện kia.


  • Ta nhớ là đâu có dùng điên dược với cô nương mà cô nương lại phát rồ ra như
    vậy chứ?


  • Hi hi hi, ngươi nên đi rửa mặt đi a!


Chợt nhận thức ra được việc gì, Trần Khánh Dương lập tức đứng lên, đi ngay về
phía chậu nước ở một góc phòng. Mặc dù không khí lạnh lẽo nhưng chậu nước vẫn
không bị đóng băng, mà ngược lại, còn âm ấm tỏa ra những khói nghi ngút là bởi
được đặt sẵn một bên lò sưởi cho nên mới giữ được nhiệt độ.

Nước ấm lên mặt, khiến cho tinh thần sảng khoái, mặc dù vẫn còn chút buồn ngủ,
nhưng hắn cũng tỉnh táo được phần nào. Còn chưa kịp nghĩ ra là sẽ làm gì tiếp
theo thì bên ngoài cửa có một tên đệ tử hấp tấp bẩm báo:


  • Môn chủ! Môn chủ! Có việc không hay rồi!

Chỉnh đốn y phục một chút, đoạn mở cánh cửa lớn ra, Trần Khánh Dương nghiêm
nghị hỏi:


  • Có việc gì sao lại hấp tấp đến vậy?


  • Môn chủ! Bên ngoài có người tới Thái Dương Môn gây chuyện a! Đều là người
    của Thông Thiên Hội a!


  • Hừm! Đến sớm vậy sao! Ta ra ngay! Ngươi chạy đi gọi các trưởng lão tới đi!


  • Tuân mệnh môn chủ!


Người đệ tử vận y phục cũ kỹ đã sờn màu kia lập tức chạy đi thì Trần Khánh
Dương mới quay lại nói với Dược Linh Thủy:


  • Cô nương hiện tại vẫn còn thương thế, nên tĩnh dưỡng một chút, ta ra ngoài
    xử lí công vụ, một lát sẽ có người đưa điểm tâm đến cho cô nương.

Không để Dược Linh Thủy kịp đáp lời, Trần Khánh Dương đã sải những bước rộng
trên lối đi lát đá. Mặt hắn có chút nghiêm trọng, không nghĩ là đám người kia
tới sớm hơn dự tính, lúc này thì phải lập kế sách trước mắt thôi.

Lúc này, một đám đông đang tụ tập trước cổng lớn bên dưới chân Thái Dương Sơn.
Trước cổng đá lớn cao mấy trượng, được chống bằng mấy thạch trụ sừng sững mấy
người ôm không xuể hiện tại chen chúc một nhóm đệ tử Thái Dương Môn, ai nấy
đều ăn vận nghèo túng, áo trong áo ngoài đều rách nát, mà có những người giữa
trời lạnh như vậy cũng không kiếm ra được một cái quần phủ quá đầu gối.

Ngược lại với nhóm người rách nát đang huơ huơ mấy thanh kiếm đã có nhiều phần
gỉ rét, có thanh lại cong vẹo kia, đám người kéo tới đây nhất loạt vận y phục
đen, đều búi cao mái tóc, trông sạch sẽ, sáng sủa, mà kẻ hiện đang cưỡi một
con tuấn mã đen tuyền chính là đầu lĩnh của đám người này.


  • Mau giao tên súc sinh đả thương người của ta mau! – Tên đầu lĩnh cao lớn,
    vận trường bào đen tuyền, óng ánh những hoa văn được thêu tỉ mỉ cất cao giọng.

Đám người Thái Dương Môn lúc này đã nghèo túng rách nát, lại còn ít hơn mấy
lần số người đối phương cho nên láo nháo sợ hãi. Trông khí thế thì biết ngay
là thắng thua thế nào rồi, mấy trăm kẻ vận y phục đen kia mà ra tay thì nhóm
mấy chục tên ăn mày Thái Dương Môn chết không toàn thây là cái chắc.

Lúc này, trưởng lão Hoa Lư Vũ mới đứng ra trước nhóm đệ tử, chắp tay thi lễ,
đoạn cất giọng:


  • Thông Thiên Hội chủ đường xa giá đáo, ta không kịp đón tiếp, thật thất lễ,
    thất lễ! Mời hội chủ vào bên trong, chúng ta nói chuyện.


  • Không! Ta tới đây để đòi lại công đạo cho hội viên! Hôm nay nếu Thái Dương
    Môn không giao ra tên đã ra tay đánh thương người Thông Thiên Hội thì chúng ta
    lập tức san bằng cái ổ chuột này, chó gà không tha!


  • Hội chủ bình tĩnh, chỉ cần nói ra là tên nào to gan như vậy thì ta lập tức
    giao ra!


  • Có chuyện gì đây? – Một thân ảnh vận trường bào oánh ánh vàng bước ra,
    người đó chính là Huỳnh Vấn Thiên.


  • Huỳnh trưởng lão, chẳng qua là có đệ tử của chúng ta to gan đả thương người
    của Thông Thiên Hội nên họ tới đây đòi người a! – Hoa Lư Vũ nhanh nhảu đáp.


  • Hừm!


Huỳnh Vấn Thiên nghe nói cũng không biết nên làm thế nào. Mà hiện tại thì thấy
đám người bên kia quá đông, lại còn hung hãn, đằng đằng sát khí khiến cho hắn
có chút chột dạ, hừ một tiếng. Mà ngay lúc này thì Cao Cẩn chen giữa đám đệ
tử, bước ra nói lớn:


  • Không cần tìm! Là ta đây!


  • Được! Tiểu tử nhà ngươi gan to lắm! Hiện tại đền mạng đi!


Lúc này thì một thân ảnh khác vận trường bào đỏ rực bước ra quát lớn, chính là
Lưu Dược Sư trưởng lão:


  • Dừng tay! Các ngươi đang an đang ổn tự dưng viện cớ đến đây gây sự, Thái
    Dương Môn không phải là chỗ các ngươi thích làm gì thì làm!


  • Ngươi hẳn là trưởng lão đi! Ta nói cho ngươi hay! Tên đệ tử kia của ngươi
    gây gổ đánh bị thương 3 người của ta bán thân bất toại, đền vũ kỹ đan dược thì
    các ngươi chắc chắn không có rồi! Cái đám rách rưới các ngươi ngoài mạng ra
    thì ta chẳng biết lấy gì bù đắp cho người của ta đây!


  • Nói láo! Ta đánh đuổi chúng chứ chẳng bao giờ hạ thủ tàn nhẫn như vậy! –
    Cao Cẩn đỏ mặt giận dữ vì bị vu oan giá họa.


  • Hừ! Huynh đệ! Đem người ra! Bằng chứng của ngươi đấy! Hiện tại có gì để
    nói?


Đám người kia khiêng cáng ra, đặt 3 người thê thảm xuống trước đội hình. Nhìn
vào thì có thể thấy ngay cả 3 tên này đều gãy nát tứ chi, quai hàm còn vẹo
sang một bên không thể nói được, cứ nằm bẹp trên cáng mà trợn trừng đôi mắt sợ
hãi tột độ, chính là 3 người bị Cao Cẩn dùng cán rìu đánh đuổi hôm nọ.


  • Vu oan giá họa! Ta dùng rìu đánh cho bọn chúng chạy đi mà thôi, còn hiện
    tại bị như thế ta không liên can, các ngươi gây gổ khắp nơi, kẻ thù vô số,
    chính là kẻ thù của các ngươi mới hạ thủ!


  • Hừ! Ngươi cũng nhận là dùng rìu đánh họ rồi sao! Vậy còn xảo biện gì nữa!
    Mau chịu chết!


Tên đầu lĩnh Thông Thiên Hội xuống ngựa, đem theo một thanh đại đao dài gần 3
thước, giận dữ tiến tới phía Cao Cẩn, hắn đặt mũi đao xuống đất mà kéo đi
khiến mũi đao ma sát với nền lát đá tạo thành những tia lửa li ti bắn ra xung
quanh.

Cao Cẩn lúc này căng thẳng vô cùng, nhưng vẫn cố ưỡn ngực quyết không chịu cầu
xin. Mà đám đệ tử đằng sau cũng bị khí thế kia áp đảo mà vô tình lùi lại mấy
bước. Liền lúc đó thì có một thanh âm trầm trầm, vang dội lên từ phía sau:


  • Thông Thiên Hội ỷ lớn hiếp bé, lấy đông bắt nạt ít sao! Xem ra những gì ta
    nghe được có chút đúng đắn a!

Nhóm người Thái Dương Môn quay lại thì thấy Trần Khánh Dương đang thong thả
bước tới, liền cúi rạp thi lễ:


  • Môn chủ giá đáo!


  • Đứng lên đứng lên, miễn lễ hết đi!


Thong thả bước qua đám đệ tử, bước qua luôn cả chỗ Cao Cẩn trong hàng loạt ánh
mắt tròn vo đang nhìn vào mình, Trần Khánh Dương chắp tay ra sau lưng, dừng
lại cách đầu lĩnh Thông Thiên Hội chỉ mấy bước chân, đoạn hững hờ nói:


  • Chà! Hội chủ đường xa mệt mỏi, ta thân là môn chủ Thái Dương Môn, có quý
    nhân tới tham quan mà trễ nãi tiếp đón, thực vô cùng xấu hổ, kính mong hội chủ
    bỏ qua cho a!

Nói lời nhún nhường, nhưng thái độ thì hờ hững, chả coi tên nam tử cao lớn gấp
đôi mình kia ra cái gì trong mắt, cũng chẳng xem thanh đại đao sáng loáng kia
là cái thứ gì, miệng thì nói tạ lỗi, nhưng người thì đứng thẳng hiên ngang,
không cúi nửa phân. Thái độ này của Trần Khánh Dương làm cho khắp thảy đệ tử
Thái Dương Môn đang đứng phía sau đều đưa mắt nhìn nhau, không ngờ môn chủ nhỏ
bé của bọn họ lại có thể xuất ra khí thế coi trời bằng vung đó. Không ít đệ tử
thở dài một hơi, cho rằng phen này Thái Dương Môn ắt gặp họa diệt môn thật
rồi.

Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng nghe chuyện cho nên âm thầm ra phía sau đám đệ
tử, giấu đi khí tức mà xem kịch. Còn trưởng lão Lục Vô Song lúc này cũng vượt
qua đám đệ tử mà đứng ngang chỗ Lưu Dược Sư. Nàng có chút lo sợ cho vị tiểu
môn chủ kia.

Trừng trừng nhìn Trần Khánh Dương mấy lượt từ đầu tới chân, tên đầu lĩnh lúc
này phá lên cười:


  • Ha ha ha ha! Thái Dương Môn mục ruỗng tới mức phải đưa một tên tiểu tử vắt
    mũi chưa sạch ra đỡ đòn sao! Thật tức cười! Ha ha ha ha ha!


  • Ha ha ha ha...


Mấy trăm người Thông Thiên Hội lúc này cũng phá lên những tiếng cười nhạo
báng. Đoạn, đầu lĩnh Thông Thiên Hội lại cất giọng khả ố nói:


  • Tiểu tử! Thấy ngươi cũng có chút khí chất, chi bằng đem môn phái của ngươi
    mà gia nhập dưới trướng bọn ta đi, đảm bảo về sau ngươi có đàn bà dùng không
    hết đó a! Ha ha ha ha

Vẫn thái độ dửng dưng, Trần Khánh Dương lại nói:


  • Đa tạ thành ý của hội chủ, có điều, ta ở Thái Dương Môn đã quen, ra đi
    không tiện! Hay là hội chủ gia nhập làm đệ tử Thái Dương Môn đi, tiền đồ vô
    lượng a!


  • Hừ! Tiểu tử! Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi sao? Ngông cuồng! – Tên đầu lĩnh
    cả giận chỉ thẳng mặt đối phương mắng lớn – Ta thành tâm muốn tốt cho ngươi mà
    ngươi còn xấc xược, há chẳng phải là muốn ăn một đao sao!


  • Hội chủ anh minh cái thế, hiện ta vì Thái Dương Môn, cũng không thể làm gì
    quá được! Hay là chúng ta thử so vài chiêu đi! Kẻ nào bại thì tập tức cút khỏi
    đây! Hội chủ thấy thế nào?


  • Ha ha ha ha ha ha ha! Bằng vào ngươi? Ha ha ha ha


  • Đúng vậy!


  • Ha ha ha ha! Được! To gan lắm! Ta thích! Chấp ngươi 3 chiêu, thế nào?


  • Đa tạ hảo ý, ta chỉ cần một chiêu là đủ!


  • Ha ha ha ha ha ha! Được! Xuất chiêu nhanh đi, để ta còn thu thập tên nhãi
    ngươi nữa! Ha ha ha ha ha ha...HỰ....


Chưa dứt tràng cười thì Trần Khánh Dương đã vung một quyền thẳng vào bụng tên
đầu lĩnh kia. Tên đầu lĩnh chợt trợn mắt kêu lên một tiếng, đoạn đứng sững đó
mà đưa mắt nhìn xuống Trần Khánh Dương trừng trừng:


  • Ngươi....ngươi....Soạt....

Tên đầu lĩnh đổ người ra phía sau, nằm đè luôn lên cây đao của hắn mà ngáp
ngáp vài cái. Sau đó thì tắt thở, từ khóe mắt lẫn môi miệng hắn đều trào ra
một dòng huyết máu chảy mãi không ngừng.

Đám người xung quanh chứng kiến một màn này thì đều trợn mắt há miệng nhìn vào
gương mặt có chút bàng bạc bởi thiếu máu của tiểu tử kia. Chẳng ai biết hắn
vừa xuất chiêu gì, chỉ thấy rằng nắm đấm mà hắn vừa thu về có vẻ như được nối
với mặt đất phía sau bằng một chùm tơ li ti liên tục ẩn hiện quang mang màu
lục. Mà chỗ tơ đó phát ra một ít khí tức mộc hệ.

Đứng thẳng người dậy, thu về quyền ấn, Trần Khánh Dương lại dùng ánh mắt dửng
dưng nhìn vào đám mấy trăm người đang nhìn mình á khẩu kia. Hắn vốn đã âm thầm
bố trí mộc khí ti xuống nền đất ngay từ lúc dừng lại đối thoại rồi, chỗ mộc ti
khí đó lặng lẽ xâm nhập vào huyết mạch của tên đầu lĩnh kia từ bàn chân, đi
lên khống chế cả Dương Kiều lẫn Âm Kiều mạch, lại còn chia ra quấn quanh những
huyệt môn quan trọng, đều là tử huyệt của đối phương.

Khi xuất thủ, trông như là tung một quyền đơn giản, nhưng thực chất là hắn nắm
chặt lấy đám mộc ti khí đó mà dùng sức cả cơ thể giật mạnh một cái, khiến cho
những sợi mộc ti khí lập tức cắt đứt mọi tử huyệt đối phương, cùng một lúc
biến đối phương trở thành xác chết trong nháy mắt.


  • Nghe nói hội chủ của các ngươi tu vi Vũ Soái, đúng chứ? Không chịu nổi một
    quyền đơn giản của ta, vậy còn không mau cút hết đi! – Trần Khánh Dương vẫn
    dửng dưng lên tiếng, không đặt đám đông kia vào mắt.

Im lặng mấy thời thần, không khí nặng nề lúc này bao trùm làm tan sĩ cỗ sĩ khí
của đám người Thông Thiên Hội. Thực không ngờ là tiểu tử phía trước phát ra
khí tức còn không được gọi là nhập môn tu luyện giả, mà lại đơn giản đấm một
cái khiến đầu lĩnh bọn họ ngã vật ra tắt thở, vậy thì họ có là cái gì so với
tên tiểu tử kia nữa đâu.

Ngược lại với đối phương, thì đám đệ tử Thái Dương Môn sau một màn vừa rồi
liền lấy lại nhuệ khí. Môn chủ của bọn họ dễ dàng vượt cấp đánh chết cao thủ
thế kia thì thực là bọn họ cũng được dựa hơi mấy phần. Có điều, chẳng ai biết
được trong lòng Trần Khánh Dương vừa thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy hắn còn cố ý
khích tướng khiến đối thủ cả giận mà không phát hiện được bẫy rập bố trí, nếu
không thì với tu vi của hắn hiện tại mà nói, xuất toàn lực cũng không đủ để
người ta tát một cái nữa chứ đừng nói là hạ thủ sát nhân.


  • Đại ca!... Huynh đệ! San bằng Thái Dương Môn báo thù cho đại ca!


  • Sát!!!!


Sau một quãng thời gian đứng như trời trồng thì tên phó đầu lĩnh Thông Thiên
Hội lúc này mới chợt tỉnh, thấy rằng đối phương dù có mạnh nhưng cũng ít người
hơn hắn mấy lần cho nên liền dùng đông mà sử đao tàn sát. Dù sao thì mục đích
của đám cướp cạn này chính là thu thập Thái Dương Môn chứ đâu có phải là trả
thù báo hận gì. Chính 3 tên đang nằm trên cáng, bán thân bất toại kia là do
tên đầu lĩnh ra tay chứ không phải là Cao Cẩn.


  • Đệ tử Thái Dương Môn nghe lệnh! Lập tức đánh tan đám khốn kiếp kia, bảo vệ
    môn chủ!


  • Sát!!!!!


Cao Cẩn thấy vậy cũng lớn tiếng, nhóm người Thái Dương Môn tuy ít, nhưng lúc
này thì sĩ khí ngút trời, cũng liền khua kiếm xông lên. Khoảng sân lát đá phía
trước tiền môn lúc này đã vang lên những tiếng kim khí loảng xoảng va vào
nhau. Lâu lâu lại có một thân ảnh không toàn vẹn ngã xuống, đầm đìa máu tươi.

Trần Khánh Dương thì vẫn đứng tại chỗ không động đậy. Đối phương dùng số lượng
áp đảo thì hắn cũng đã tính tới, có điều, chờ một chút cũng không vội, xem thử
trong hàng ngũ đệ tử, kẻ nào cứng, kẻ nào mềm, kẻ nào gan, kẻ nào nhược, cũng
là một trắc nghiệm nhỏ cho Thái Dương Môn.


  • Súc sinh! Chết đi!

Tên phó đầu lĩnh sau khi hạ thủ chém gục vài đệ tử Thái Dương Môn liền nhảy
vượt lên trên đám người giao thủ, xuất ra một đao chém về phía Trần Khánh
Dương. Hắn chỉ có tu vi Vũ Tướng, mà thấy tên tiểu tử kia đơn giản một đòn
đánh chết đầu lĩnh cho nên cũng có chút ái ngại, tuy nhiên, tình huống giao
tranh loạn đả luôn là nơi lí tưởng cho những trò cắn trộm.


  • Đoàng!


  • Hự...


Một tiếng nổ lớn vang lên, ngay đó thì tên phó hội vừa rồi ngã nhào từ trên
không xuống, nằm vật ra cách chân Trần Khánh Dương một bước. Trần Khánh Dương
cũng liền đó dẫm luôn một đạp lên ngực hắn, sau đó sử ra Bạo Hỏa Ấn biến dị,
đóng liền 2 cục lửa hừng hực vào mặt khiến tên này buông đao ra, lấy tay che
mặt.


  • Ahhh! Ohhh! Ahhhhh.

Mặc cho tên phó đầu lĩnh kia đang ôm mặt gào thét vì bị hỏa diễm liên tục phun
vào mặt từ 2 phía khiến cho râu tóc hắn đã bốc hơi sạch, hiện tại thì hỏa diễm
thiêu đốt khiến lớp da bỏng rát đến cùng cực, chỉ chờ bị nướng chết mà thôi,
thì Trần Khánh Dương vẫn ném một cái nhìn hững hờ vào đám người Thông Thiên
Hội kia.

Tiếng nổ ban nãy làm kinh động toàn bộ người ở đây, khiến ai nấy đều dừng tay,
lùi ra khỏi khu vực giao tranh mấy bước. Mà hiện tại lại thấy đầu lĩnh của
mình gào thét đau đớn thế kia làm cho đám người Thông Thiên Hội tái mét cả mặt
mày, sợ mất mật, cứ đứng trân trân nhìn vào thân ảnh lực lưỡng hiện đang lăn
lộn vùng vẫy dưới chân tiểu tử vận y phục lam nhạt.

Độc giả có thể đoán được là Trần Khánh Dương vừa làm gì đấy! Đúng vậy, hắn
dùng khẩu Colt Anaconda bắn một nhát xuyên qua bụng đối phương, làm Mệnh môn
huyệt và đan điền vỡ nát, khiến tên phó đầu lĩnh kia không thể vận công chống
cự, càng không thể nhúc nhích đôi chân được nữa. Có điều, lần này thì Trần
Khánh Dương bắn liền tới viên đạn thứ 2 mới phát nổ, viên đầu bị lép. Cũng may
là viên thứ 2 bạo phát đúng lúc, nếu không thì hắn không còn đủ thời gian mà
nhấp cò tới lần thứ 3 nữa.

Một màn hỏa thiêu chậm rãi, tàn bạo này khiến cho không chỉ Thông Thiên Hội
nuốt khan, mà cả đám đệ tử lẫn trưởng lão Thái Dương Môn cũng tim đập chân run
theo những tiếng gào rú đau đớn tốt cùng, váng cả ngọn núi kia. Chẳng ai để ý
là Trần Khánh Dương giấu thứ gì sau ống tay áo rộng dài lùng thùng kia cả.

Nhưng chẳng ai hay biết là Trần Khánh Dương ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm
việc gì, chứ trong lòng hắn thì ruột gan đang quặn thắt, trái tim đập thình
thịch, thiếu chút nữa đã bị bổ đôi người rồi. Mà điều hắn lo lắng nhất lúc này
là chỉ còn lại 3 viên đạn, càng không biết là có được phát súng nào nữa hay
không. Nhưng nếu có kẻ nào đó bất chấp ra tay thêm một lần thì sinh mạng hắn
sẽ vô cùng mỏng manh.

Tiếng kêu từ từ yếu dần, sau đó tắt hẳn. Ngay khi 2 đốm lửa hừng hực của Bạo
Hỏa Ấn biến dị kia vẫn chưa dứt thì đám người Thông Thiên Môn liền nháo nhào
bỏ chạy, đến nỗi kẻ không ngựa cũng hoảng loạn giành giật ngựa của mấy tên
đang cưỡi.


  • Huynh đệ! Xông lên! Ahhhhh


  • Sát!!!!


Cao Cẩn trấn tĩnh được đôi chút, thấy đối phương bỏ chạy toán loạn liền hô hào
xung phong. Những đệ tử Thái Dương Môn cũng lập tức giương cao sĩ khí, đốc
gươm xông lên tàn sát đối phương đang tháo chạy, quyết không để tên nào toàn
mạng trở ra. 4 vị trưởng lão thì ngoại trừ Hoa Lư Vũ hiện vẫn đang còn thất
thần, 3 người còn lại cũng xông lên đánh đập cho sướng tay. Bao nhiêu năm tủi
nhục, bị đám người kia bắt nạt cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hiện tại cơ
hội trút hận trước mắt, không ai bỏ qua.

Một lúc sau, Bạo Hỏa Ấn biến dị đã hết hỏa khí liền lụi tắt, để lại bộ mặt xác
chết bị đốt đến nỗi còn trơ ra hộp sọ cháy xém đang bốc khói nghi ngút. Trần
Khánh Dương thì cúi xuống lục xác, có túi trữ vật hay trữ vật giới chỉ thì hắn
cũng đều cầm lấy hết. Lại còn tỷ mỉ tra xét bàn tay tên đầu lĩnh kia xem có
loại trữ vật giới chỉ ẩn tàng trong cốt tủy như hắn hay không.

Trước tiền môn hiện tại xác chết la liệt, máu đổ nhuộm đỏ cả những lớp tuyết,
trông cảnh tượng như địa ngục trần gian vậy.

Mãi một lúc sau cạn kiệt thể lực thì nhóm người Thái Dương Môn mới kéo nhau hồ
hởi trở về. Thấy vậy, Trần Khánh Dương mới nghiêm nghị cất tiếng vang vang:


  • Hiện tại địch nhân đã bỏ chạy cả, không cần phải truy đuổi, nhỡ trúng mai
    phục. Những đệ tử bị thương thế thì tới Linh đường chữa trị, những người còn
    khỏe mạnh thì thu hết những đồ hữu dụng lại, tập hợp trước đại sảnh cho ta.
    Cũng cử một nhóm người mai táng cho những huynh đệ chẳng may ngã xuống, ghi
    lại thân thế của họ thành một bản báo cáo đưa cho Lục trưởng lão. Còn 4 vị
    trưởng lão lập tức trở lên đại sảnh, chúng ta cần nghị sự!


  • Tuân mệnh môn chủ!


Đám đệ tử lúc này nhìn nhau một cái, nhưng rồi cũng lập tức thi hành. Mặc dù
hành động lục xác có chút hơi đê tiện, nhưng họ hiện tại cũng đã quá nghèo
túng rồi, hơn nữa, chính môn chủ của họ cũng vừa lục xác xong cho nên tâm lí
ngại cùng liền đó bay đi đâu mất.

Còn Trần Khánh Dương sau khi phân phó liền thong thả bước lên những bậc tam
cấp, về phía đại sảnh trên cao. Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng liền lập tức
nối gót. Vốn khi nãy hắn còn định ra tay cứu giá, nhưng không ngờ tiểu môn chủ
của hắn lợi hại như vậy nên cũng đứng ngoài quan chiến, trong lòng khấp khởi
mừng thầm là bản thân đã chọn đúng.

Còn Hoa Lư Vũ thì trong lòng đang còn sôi sục, mặt mày tái mét, cứ đứng trân
trân tại chỗ như trời trồng. Vốn còn định gửi tin cho đám người Thông Thiên
Hội bàn chuyện ra tay đoạt bảo, ai ngờ hôm nay Thông Thiên Hội bị tàn sát đến
như vậy. Mà hơn nữa, hắn cũng ý thức được vị tiểu môn chủ ẩn tàng kia không
phải chỉ có chút uy khí bề ngoài, cũng càng không phải là kẻ nhu nhược mà
ngược lại đối tốt với đồng môn, nhưng với kẻ địch thì lại hạ thủ độc ác vô
cùng.

Màn đốt người từ từ cho tới chết kia mà trong mắt vẫn dửng dưng như thể tận
hưởng những tiếng la hét đau đớn, tuyệt không có chút xót thương khiến hình
ảnh tiểu môn chủ Thái Dương Môn lúc này trong lòng đệ tử Thái Dương Môn thực
khủng bố như là một vị sát thần giáng lâm. Cho ai sống thì sống tốt, mà muốn
ai chết thì chết khổ.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #78