Người đăng: dragonf4393@
Thân ảnh thon thả vận bộ y phục nam nhân màu lam nhạt khẽ cục cựa, cau mày một
cái.
Ư...uhm...
Tốt tốt! Thực sự là rất mịn màng, màu hồng này thì quá tốt rồi! Không ngờ ở
nơi thâm sơn cùng cốc này mà cũng xuất ra được những vưu vật trời sinh đó a!
Đôi mắt vẫn còn đang mơ màng, chợt nghe giọng nói vừa rồi hiện đang ở rất gần
khiến nàng chột dạ một cái, liền ngồi thẳng dậy. Quan sát một vòng thì bên kia
khung gỗ căng lên một lớp vải mỏng manh, nàng có thể thấy được mấy thân ảnh
đang ngồi vây quanh một chiếc bàn lớn cách chỗ nàng có vài bước chân, mà bóng
dáng cái tên vô sỉ kia có vẻ đang hào hứng nói ra điều gì đó. Nàng liền chăm
chú lắng nghe:
Hầy! Điêu thúc kì này lập công lớn rồi đó a! – Một tiểu cô nương chừng bảy
tám tuổi cũng ngồi trong nhóm đó lên tiếng.
Có gì đâu chứ Vân nhi! Môn chủ vẫn còn đang đánh giá kia mà!
Hầy! Thực sự là trên cả tuyệt vời a! Bước đầu như vậy thì không còn gì để
bàn nữa rồi, này nhé, chạm nhẹ vào thôi là cũng có thể thấy được độ mịn màng
kích thích hết những 5 đầu ngón tay, không có góc cạnh mà lại còn tinh tế có
được những đường cong hoàn mỹ, thực là lần đầu tiên ta được cầm trên tay một
thứ trân quý như vậy đó a! Hoàng thúc....
Xoẹt...Cộp cộp...
Tên vô sỉ nhà ngươi! Ta liều mạng với tên khốn kiếp nhà ngươi!
Vị cô nương nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe cái giọng trầm trầm đầy tà khí của
Trần Khánh Dương, hiện tại lại nhìn xuống thân thể thì thấy bản thân đang vận
một bộ y phục nam nhân cho nên kích động cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, một nhát
chẻ đôi tấm bình phong trước mặt rồi chỉ thẳng mũi gươm vào mặt tên khốn kiếp
kia, đem bao nhiêu uất ức vào giọng nói cao vút mà quát lớn.
Có điều, nàng mới tiến tới được 3 bước chân, còn chưa kịp chạm nổi một sợi
lông của tên tiểu tử đang nhìn nàng trân trân kia thì đã phải ôm ngực mà chống
kiếm xuống sàn nhà thở dốc.
Sáu cặp mắt bình thản nhìn vào nàng khiến cho nỗi hận từ đáy lòng nàng hiện đã
đã dâng trào qua khóe mắt. Đám người này ỷ đông hiếp đáp nàng đây mà!
Thế nhưng chỉ nhìn nàng như vậy một cái rồi lập tức cả 6 người lại quay vào
bên trong chiếc bàn tròn, tiếp tục câu chuyện, tựa hồ chả để nàng vào mắt vậy.
Tên khốn kiếp vận y phục lam kia lại vui vẻ cất tiếng:
Hầy! Chỗ quặng Apatit này thực không tồi! E rằng hàm lượng Diphospho
PentaOcid cũng phải tầm ba phần mười đó a! Thực là Hoàng thúc trúng lớn rồi đó
a!
Hầy, môn chủ quá lời rồi! Là ta có dịp bay nhảy một chút cho nên vô tình
thấy được thôi mà!
Không cần phải câu nệ! Thúc tìm ra được thứ này, ta nói, có bột mới gột
được hồ, hàm lượng này biểu thị cho cái gì thúc có biết không?
Môn chủ chỉ giáo!
Hầy! Thúc muốn làm ta mất hứng đó phỏng! Ta nói này, cái thứ shotgun đấy,
dùng thứ này kích cho bạo phát thì quá tuyệt vời, chỉ cần tinh chế được nữa
thì xem như là đã thành công bốn phần rồi đó a!
Môn chủ, còn vị cô nương kia? – Lúc này trưởng lão Lục Vô Song mới ái ngại
lên tiếng.
Hửm? – Trần Khánh Dương quay đầu lại nhìn một cái, rồi lập tức trở vào bàn
cười nói – Kệ cô nương ấy! Cổ nhân có câu, cứu vật trả ân, cứu nhân báo oán,
ta thực một lần này là chừa!
Ngươi nói cái gì? Ai cần ngươi cứu chứ! Ta...
Keng....
Vừa mới hồi phục vài nhịp thở thì vị cô nương đó lại lập tức sấn tới, có điều,
lần này nàng ngã sóng xoài xuống nền nhà lạnh buốt, phải khó khăn lắm mới ngồi
dậy được.
Nhìn xuống gương mặt trắng bệch đang nửa nằm nửa ngồi ngay sát chân mình, Trần
Khánh Dương thờ ơ nói:
Ngẫm thấy lời Trần Khánh Dương nói chí phải. Nếu hắn thực có ý đồ gì xấu xa,
thì hiện tại bản thân nàng đâu có thoải mái như thế này. Nàng là người chịu
ơn, mà vừa qua cơn nguy kịch đã lại đòi xả hắn ra, vậy thì ai còn giúp nàng
nữa kia chứ. Nàng không phải là kẻ ngốc, cho nên cũng nghĩ ra được là bản thân
có phần không đúng. Trầm tư một lát, nàng cất tiếng nhỏ nhẹ như con mèo con:
Ta...Đa tạ công tử đã ra tay tương trợ. – Vị cô nương thẹn thùng cắn môi,
cúi gằm mặt hối lỗi.
Thôi được rồi, ta tuy tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ đê tiện khốn kiếp, nhưng nếu cô
nương cảm thấy cần thì có thể ở lại đây vài ngày khôi phục thương thế, còn nếu
cô nương muốn đi thì Thái Dương Môn cũng không ai ngăn cản!
Dứt lời, Trần Khánh Dương lại quay trở lại vào bàn, đoạn cười cười với nhóm
người mà tiếp lời:
Cao huynh, ta cũng không nghĩ là huynh lại sắp xếp huynh đệ trở về mau đến
như vậy a! Công lao này khẳng định huynh có phần không kém gì Hoàng thúc đó!
Dương đệ, ta cũng chỉ một lòng vì môn phái thôi, nếu biết trước có ngày đệ
đến, thì ta đã bưng nguyên cái ổ phi dực đó về đây cho đệ rồi! Ha ha ha ha ha
Ha ha ha ha! Đều là người một nhà, không cần câu nệ! Mà Lưu trưởng lão cũng
là một nhân tố cực kì quan trọng a! Thái Dương Môn có được mọi người, thực là
tổ sư tích đức đó a!
Cô nương ngồi bên dưới cắn môi một lát, nàng rất thắc mắc, sao lại có kẻ nào
có thể hờ hững với nàng đến như vậy. Trong Cổ Dược Tông, nam nhân xếp hàng
theo gót nàng có khi dài cả mấy dặm cũng không hết. Phụ thân nàng quý nàng
châu ngọc không thể so bì. Khắp các trưởng lão hộ pháp trên dưới, nàng chỉ cần
có chút không vừa ý thì đều chạy nháo nhào chiều lòng. Đột nhiên hiện tại xuất
hiện một tên nam nhân đã...chiếm cả phần tiện nghi của khắp Cổ Dược Tông mà
lại chẳng thèm ngó ngàng đoái hoài gì tới nàng. Xem chừng hắn còn hứng thú với
cái cục hồng thạch tròn tròn trên bàn kia hơn nàng mấy lần.
Trong lòng nàng đang chịu một sự đả kích không hề nhỏ. Liền cắn răng chống
thanh kiếm lên mà khó khăn gượng dậy đứng sau lưng Trần Khánh Dương, đoạn rụt
rè lên tiếng:
Công tử!
Hầy! Hay là thế này, Hoàng thúc với Cao huynh nếu có thể được, thì mỗi
người phân nhau, cử thuộc hạ lập một bản đồ về những loại khoáng thạch này cho
ta, tất cả ta đều đã ghi chép kỹ lưỡng trong đây, mọi người đều nên xem một
chút!
Công tử!
Mà quan trọng nhất hiện tại là truy tìm được một mỏ muối. Bởi muối mỏ, tuy
mặn chát, nhưng có một hàm lượng Kali nitrat không nhỏ, nếu tinh cất ra thì
chúng ta không cần phải vất vả gom góp rơm rạ nữa!
Công tử!
Còn một thứ nữa, chính là mật mía! Ta muốn biết vị trí nào có nhiều lò
luyện mật, và phân bố của những vùng nguyên liệu thế nào, việc này rất hệ
trọng trong tương lai xa, có thể phát triển thành thế cục bá đạo, một tổ đội 8
chiến xa, mỗi chiến xa 3 người vận hành là có thể bắn tan mấy ngàn địch nhân
chỉ trong vài cái chớp mắt. Các vị biết tầm quan trọng của kế hoạch này rồi
đấy...
Công tử!...
Lúc này thì vị cô nương kia khẽ kéo kéo áo Trần Khánh Dương mà gọi khiến hắn
dừng lại. Nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ hối hận kia, Trần Khánh Dương đánh rơi
vẻ hào hứng đang đàm luận, lại cất giọng thờ ơ:
Cô nương không thấy rằng chúng ta đang bàn bạc việc binh cơ sao?
Có, nhưng ta...ta...
Hầy! Ta nói khi nãy rồi, muốn sao tùy cô nương định.
Đoạn, hắn lại quay trở lại bàn, treo vẻ mặt hồ hởi lên tiếp tục. Một màn này
khiến cho cô nương xa lạ khí huyết xung thiên, mặc dù đang trong tình trạng
thiếu máu nhưng mặt vẵn đỏ au, cắn môi gắt:
Việc của ngươi ta chẳng biết là quan trọng tới bực nào, nhưng đến cái tên
của ta ngươi cũng không muốn biết sao!
Tại sao ta phải biết? – Vẫn một cái nhìn thờ ơ, lạnh nhạt.
Ngươi cứu ta thập tử nhất sinh mà không muốn biết ta là ai sao!
Tại sao ta phải quan tâm?
Ngươi...ngươi...
Ta nghĩ gia giáo cô nương không có vấn đề, có điều, cô nương được nuông
chiều quá mà đâm ra chẳng biết trái phải trên dưới gì nữa rồi! Hiện tại trở
lại nghỉ ngơi đi, một chốc sẽ có người đem thực phẩm tới cho cô nương!
Cái tên kh... – Vị cô nương định buông lời chửi mắng, nhưng chợt bị thần
thái của Trần Khánh Dương làm cho sững lại.
Cô nương định nói sao cơ?
Không không không, ta không có ý đó!
Ý đó là ý gì?
À ta...ta...
Haiz! Phiền chết đi được!
Thấy đối phương lắc đầu một cái rồi định quay lại vào bàn, cô nương liền day
day áo hắn, sợ hắn lại bỏ mặc mình:
Ta là Dược Linh Thủy, phụ thân ta là Dược Linh Sơn, Tông chủ Cổ Dược Tông,
uy thế lẫy lừng, ngàn vạn đệ tử, tài nguyên không thiếu thứ gì...
Thế thì sao?
Vẫn trước sau thờ ơ như một. Trần Khánh Dương chẳng muốn đôi co với cô nương
này, bèn hỏi một câu bâng quơ khiến Dược Linh Thủy nghẹn họng không biết phải
ứng đối ra sao. Cắn môi một chút, nàng khẽ nói:
Thấy điệu bộ này của nàng, Trần Khánh Dương lúc này mới nghiêm giọng, mở một
sinh lộ cho câu chuyện của nàng, trầm giọng nói:
Cô nương, ta không biết phụ thân phụ mẫu cô nương là người nào, cao thấp
béo gầy ra sao, uy thế ngàn người hay chỉ là một nông phu nhỏ nhoi không đường
tu luyện. Nhưng để ta nói cho cô nương biết một chút, việc đầu tiên nên làm
với ân nhân của cô nương chính là vấn danh, ghi lòng tạc dạ, chứ không phải là
khai ra thân thế làm gì. Ta chẳng quan tâm điều đó!
Ta...Đa tạ công tử, ta họ Dược, tên Linh Thủy, là người của Cổ Dược Tông,
chẳng hay quý danh của công tử là gì ạ?
Im lặng một chút, mặc dù tâm tư vẫn có chỗ không được thoải mái lắm, nhưng suy
cho cùng thì tiểu cô nương vừa gặp này lại có chút gì đó khiến cho lòng Trần
Khánh Dương hơi khúc mắc. Chính vì vậy mà hắn mới nói nhiều như lúc này. Không
hẳn là nam nữ ái tình, mà như là muốn trị thiên kim chi nữ này một phen giống
như đã từng làm với đám học trò Trần Gia trước kia. Bèn đáp cộc lốc:
Ta họ Trần, tên gọi Khánh Dương.
Đa tạ Trần công tử tương trợ, chẳng hay ta có thể làm gì để báo đáp ân tình
này?
Cười khẩy một cái, Trần Khánh Dương lại nói:
Hì! Làm ơn há dễ trong người trả ơn!
Nhưng...Phụ thân của ta có thể giúp công tử chấn hưng môn phái! – Dược Linh
Thủy tròn mắt nói.
Việc của Thái Dương Môn, nếu dựa vào Cổ Dược Tông, chỉ bằng ta sáp nhập
luôn Thái Dương Môn vào Cổ Dược Tông cũng được chứ nhỉ?
Uhm! Thế thì quá tốt rồi, về sau chúng ta sẽ là người một nhà! Công tử phải
gọi ta là sư tỷ đó a! – Dược Linh Thủy cả mừng, hấp háy đối mắt.
Haiz...Tém lại tém lại! Nói cho cô nương biết, Thái Dương Môn tuy có chút
điêu tàn, nhưng không đến nỗi phải tan rã, đỉnh Thái Dương Sơn này mấy trăm
vạn năm vẫn sừng sững giữa đất trời, Cổ Dược Tông của phụ thân cô nương không
dựa vào Thái Dương Môn của ta thì thôi, ta chẳng việc gì phải dựa vào Cổ Dược
Tông của phụ thân cô nương cả!
Những lời nói ra, vừa lạnh lùng, vừa uy nghiêm, cũng vừa bá đạo. Trần Khánh
Dương lúc này biết rõ, khu vực địa bàn hiện tại xung quanh đỉnh Thái Dương Sơn
có rất nhiều mỏ khoáng sản cần thiết cho một nền công nghiệp, nông nghiệp,
quốc phòng vững mạnh sau này. Kẻ nào chê Thái Dương Sơn, chứ con mắt của hắn
nhìn vào đây thì chỉ thấy được sự trù phú của nó trong tương lai là không đâu
sánh bằng. Có đem đổi mỏ vàng mỏ bạc cho hắn thì hắn cũng chẳng màng tới. Hơn
nữa, bên dưới Thái Dương Sơn vẫn còn một món bảo bối vô giá nữa, chỉ có kẻ
ngốc mới đem dâng, chứ hắn thì không. Thà chết chứ không buông.
Chừng hiểu ra ý đả kích của Trần Khánh Dương, Dược Linh Thủy lúc này khẽ cắn
môi, không thể nào lí giải nổi mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi này mà đối với tên
môn chủ trẻ tuổi kia lại quý giá đến như vậy, sẵn sàng khiến hắn đả kích cả Cổ
Dược Tông binh hùng tướng mạnh của nàng. Dược Linh Thủy cũng không đành lòng
nhìn cơ nghiệp của Dược Gia bị thóa mạ, liền tìm cách chống đỡ:
Thái Dương Sơn thì có gì chứ? Cao một chút, ngoài ra thì đến một vườn thảo
dược cũng không trồng nổi, công tử dựa vào đâu mà đòi so sánh với Cổ Dược
Tông?
Dựa vào những tấm lòng trung nghĩa đang ngồi đây!
Thấy Trần Khánh Dương ngạo cốt tráng khí khẳng định như vậy, nàng cũng đưa mắt
nhìn một vòng hết 6 con người già trẻ lớn bé. Nàng biết, xung quanh phụ thân
nàng có rất đông người, cường giả như mây, nhưng nếu nói tới việc trung nghĩa,
không chắc đã bì được với 5 người dưới trướng Trần Khánh Dương này.
Thấy Dược Linh Thủy đuối lí, Trần Khánh Dương lại bồi thêm:
Chợt nghĩ ra được điều gì, Dược Linh Thủy liền vui mừng nói:
Câu này, quả thực làm cả loạt 6 người phá lên cười nắc nẻ không thể kiềm chế
được, mặc cho đôi mắt tròn vo của Dược Linh Thủy cứ nhìn loạn lên không hiểu
là sự gì. Nhóm người cười đến ôm bụng gõ bàn mãi một lúc mới thôi. Thì Hoàng
Kim Thiên Linh Điểu mới nhịn xuống cất giọng:
Haiz...Dược cô nương à, môn chủ của chúng ta chỉ cần bằng đấy tu vi đã có
thể thao thiên túng địa, vậy phải bằng ngưỡng nào nữa mới vừa ý cô nương đây!
Ha ha ha
Dược tiểu muội, cái tên tiểu môn chủ của chúng ta không phải như muội nghĩ
đâu a! Muội nghĩ xem, tu vi chẳng có, vũ kỹ càng không, vậy làm sao chỉ trong
một sớm một chiều mà muội trọng thương lại có thể đứng lên thảo luận nãy giờ
vậy! – Lục Vô Song nói xong liền che miệng cười khúc khích.
Dược cô nương quả là ngây thơ quá rồi a! – Cao Cẩn cũng tiếp lời.
Hây da! Bằng này cái xuân xanh, quả thực, tiểu môn chủ đây chính là vị anh
hùng xuất thiếu niên mà lão tìm kiếm đó a! – Lưu Dược Sư cũng cười nói.
Dược tỷ thực chưa nhìn ra Dương ca ca rồi! – Linh Tiểu Vân cũng che miệng
khúc khích.
Một màn này làm cho Dược Linh Thủy ngơ ngẩn cả người, không sao hiểu nổi một
đám người này có cả Thượng cấp thú tộc mà cũng có thể nói tốt cho tên tiểu môn
chủ kia. Mà quả thực, hắn không biết bằng cách nào mà lại khiến nàng hiện tại
tuy vẫn chưa khôi phục hẳn, nhưng chí ít vẫn có thể đứng một hồi lâu đến vậy
trong cơn trọng thương, đã mất đi nhiều khí huyết.
Lại cắn môi thêm một cái, Dược Linh Thủy suy nghĩ gì đó rồi nói:
Ta không biết thế nào, nhưng hiện phụ thân tặng ta một con Lam Dực Linh Phi
Điểu tu vi không nhỏ. Ta chính vì sơ sẩy mà để nó xổng mất, đi tìm thì bị nó
đả thương cho nên mới lưu lạc tới đây, nếu quả thực Trần công tử có thể giúp
ta thu phục được nó thì ta sẽ nói với phụ thân hậu tạ Thái Dương Môn thật lớn.
Hây! Dược cô nương đang nhờ vả ta hay là ra lệnh cho ta vậy chứ!
Là trao đổi!
Hây! Nếu ta cần thì đã cử người đi sứ tới Cổ Dược Tông gặp thân phụ cô
nương rồi a!
Ta...Ngươi yêu thích thạch khoáng như vậy, ta sẽ chỉ cho ngươi một nơi có
loại ngọc thạch rất đặc biệt a! Loại ngọc thạch này có thể hút được hắc thiết,
giống như là có mị lực kinh hồn vậy đó! – Chợt nghĩ chợt nói, Dược Linh Thủy
rất tự tin về điều mình vừa nói ra sẽ làm những người kia ngạc nhiên.
Ha ha ha ha ha ha! Dược cô nương không cần phải làm thế chứ! Ha ha ha ha ha
Nhóm người lại tiếp tục có được một tràng cười ngả nghiêng trời đất. Nhưng
riêng Trần Khánh Dương thì lại nghe như sét đánh ngang tai, mặt hắn đờ ra, từ
từ dài ngoằng như cái thớt củi. Hắn quá rõ thứ ngọc thạch đó là gì và biểu thị
cho cái gì. Chẳng phải từ đá nam châm, nhân loại mới có được dòng điện xoay
chiều, lại từ dòng điện xoay chiều nhỏ mà tiếp tục chế ra những loại nam châm
khác mạnh hơn, lớn hơn, rồi lại từ những nam châm cường lực đó mà đem ánh sáng
văn minh bao phủ khắp toàn cầu đó sao?
Dược Linh Thủy thấy mọi người đều cười cợt không tin lời mình nói, liền động
niệm vào trữ vật giới chỉ trên tay nàng, đem ra một phiến đá nhỏ màu đen óng
ánh. Mà lúc này thì Trần Khánh Dương ngoài vẻ mặt dài ngoằng ra thì còn tặng
kèm một đôi mắt trợn muốn rơi cả tròng ra bên ngoài mà nhìn vào phiến đá kia.
Cao Cẩn cười cười cầm một miếng hắc thiết đưa lại gần thì:
Phiến đá óng ánh tự dưng nhảy lên rồi dính luôn vào miếng hắc thiết kia. Lúc
này thì nhóm người mới được dịp mở to mắt ra mà nhìn chằm chằm vào phiến đá
đó, đoạn thử lấy tay kéo ra thì cảm giác như có một lực nhỏ gì lại, cứ liên
tục hướng vào miếng hắc thiết trên tay Cao Cẩn.
Woa! Thật kì lạ đó a!
Cao huynh cho tiểu Vân chơi với! Hi hi hi
Trong lúc mọi người đang trợn mắt há miệng, trân trận nghịch phiến đá óng ánh
kia, thì Trần Khánh Dương lại ngược hoàn toàn. Đôi mắt hắn híp lại đến nỗi
trông xa sẽ nghĩ là bị tiêu biến đi, còn cái miệng hắn thì lại rộng ngoác ra
trông như một con cá trê biết cười, mà lại là một nụ cười vô cùng khả ố, tuy
không phát ra âm thanh nhưng nếu có ai trông thấy được thì có lẽ phải mượn đĩa
bay để rời khỏi thế giới này mất. Liền lên tiếng ngay với Dược Linh Thủy hiện
vẫn vênh mặt tự đắc:
Dược tiểu thư à! Ta đồng ý!
Hửm? Chẳng phải là nếu cần Cổ Dược Tông thì ngươi sẽ phái sứ giả tới gặp
phụ thân ta sao! Hứ!
Dược tiểu thư đức cao vọng trọng, thiên kim chi nữ, đài các cao sang chỉ
cần cho ta biết con lam kê của tiểu thư ở đâu thì ta lập tức đem nó tới đây
van xin tha tội a! – Lúc này, trông bộ dạng Trần Khánh Dương có thể nói là
không còn thứ gì có thể ti tiện hơn được nữa.
Không! Ngươi đem sứ giả đến gặp phụ thân ta đi! Hứ!
Được! – Vừa nghe từ này thì Dược Linh Thủy như mở cờ trong bụng, có điều,
Trần Khánh Dương vần còn vế sau – Thế thì ta không cần nữa! Tiểu Vân! Trả lại
cho cô nương ấy!
Nghe ca ca nói vậy, Linh Tiểu Vân đành trân trối nhìn theo phiến đá óng ánh
hiện đặt trở lại lên tay Dược Linh Thủy.
Một màn lạnh lùng bất cần này của Trần Khánh Dương khiến cho Dược Linh Thủy có
cảm giác sụp đổ từ tận tâm can. Mới đó hắn còn nịnh nàng một câu dài ngoằng,
đồng ý giúp nàng tìm con thú điểu kia, ai ngờ hiện tại thì nét lạnh lùng trên
gương mặt hiện lên rõ mồn một.
Chơi thế được rồi, hiện tại chúng ta bàn tiếp việc chính nào! – Trần Khánh
Dương lập tức quay trở vào trong bàn.
Này này! Thế ngươi không muốn phiến ngọc thạch kì lạ này nữa sao? – Dược
Linh Thủy lo lắng chìa phiến ngọc thạch lấp lánh trước mặt Trần Khánh Dương.
Không cần!
Thôi nào, chẳng phải nó rất thú vị sao!
Chỉ thú vị thì làm được gì? – Thần Khánh Dương vẫn cộc lốc. – Thú vị thì có
làm ra cơm cho đệ tử được không? Thú vị thì có làm ra đan dược bồi dưỡng nhân
tài được không? Thú vị thì có thể luyện chế ra binh khí đề phòng kẻ lòng lang
dạ sói được không?
Một loạt những câu hỏi dồn dập của Trần Khánh Dương khiến Dược Linh Thủy nín
thinh. Nàng cố động não nghĩ ngợi, nhưng tuyệt nhiên không biết vì sao lúc nãy
Trần Khánh Dương lại tỏ ra thích thú như vậy. Nàng biết, hiện tại thì nàng lại
chọc giận hắn rồi.
Ngươi giận ta?
Giận cô nương tổn thọ, ta còn muốn bách niên giai lão a!
Không giận thì sao không thích phiến ngọc thạch kì lạ này nữa chứ?
Ta vốn chỉ thích những gì có lợi cho môn phái, cho người của ta mà thôi!
Thôi nào, ta sẽ nói cho ngươi biết nơi có rất nhiều mà! Là thật đó! Ta còn
thấy có phiến lớn như thế này nữa kia! – Dược Linh Thủy giang đôi tay ra một
chút cố mô phỏng kích thước phiến đá mà nàng nói tới.
Không cần nghĩa là không cần, Dược cô nương nên chống kiếm về tịnh dưỡng
đi!
Lúc này thì Dược Linh Thủy mới phát giác ra là từ nãy đến giờ, nàng say sưa
quên cả thương thế trên người. Hiện tại mới chợt cảm thấy đau đớn nơi vùng
ngực mà đưa một tay ôm lấy, khẽ nhăn trán một cái, tay còn lại nàng tựa luôn
vào vai Trần Khánh Dương, quyết không bỏ cuộc.
Chẳng phải là khi nãy ngươi tỏ ra rất thích thú sao! Nói như vậy tức là
ngươi rất cần, nhưng hiện tại đang giận ta vậy!...Thôi thì...làm giao ước nhé?
Ta sẽ nói ra...à không, đưa ngươi đến nơi có rất nhiều những phiến đá kì lạ
đó, chỉ chừng mấy chục dặm thôi, không xa!
Điều kiện? – Trần Khánh Dương vẫn giữ bộ mặt nghiêm nghị, khẽ liếc cô nương
kia một cái.
Không cần gì nhiều, chỉ cần làm cho ta 3 việc là được!
Không lạm sát thủ, không phạm tâm can, không vào hôn phối, không tiết lộ bí
mật môn phái, không động phản bằng hữu tình thân!
Trần Khánh Dương nêu một tràng cộc lốc khiến Dược Linh Thủy có chút bối rối.
Nhưng sau đó nàng lại trấn tĩnh lại đáp:
Được, việc thứ nhất là giúp ta thu phục con Lam Dực Linh Phi Điểu kia làm
tọa kỵ, việc thứ hai là nói cho ta biết phiến đá kia có tác dụng gì mà lại
khiến ngươi thích thú muốn có được nhiều, việc thứ ba tạm thời ta chưa nghĩ
ra, nhưng quyết không phạm vào ngũ giới của ngươi! Vậy được rồi chứ?
Thành giao!
Vậy có thể thực hiện việc thứ hai trước?
Dĩ nhiên, thứ đó có thể làm ra cơm nuôi sống đệ tử, có thể làm ra đan dược
bồi dưỡng nhân tài, có thể luyện ra binh khí bài sơn đảo hải, có thể hoán cải
đêm thành ngày, có thể truyền tin vạn dặm chỉ trong nháy mắt, cũng có thể làm
hàng vạn việc khác! – Trần Khánh Dương cố ý nhấn mạnh từng từ một cho Dược
Linh Thủy nghe.
Không phải chứ! Sao khi nãy ngươi nói khác mà! – Dược Linh Thủy trợn mắt há
miệng, nàng bị đả kích hơi lớn trong lòng.
Sai rồi! Khi nãy ta nói tới sự “thú vị”, còn hiện tại là ta đã nói tới
phiến đá kia! Nó gọi là đá nam châm, dùng để tạo ra điện, điện là thứ có thể
làm tất cả những việc ta vừa nói, có điều, đừng hỏi ta làm thế nào mới ra
điện! Nếu muốn biết, cô nương cứ đợi ngày Cổ Dược Tông phái sứ đến liên minh
với Thái Dương Môn đi ha!
Lời nói của Trần Khánh Dương lúc này chặt chẽ, với khả năng của Dược Linh Thủy
thì không thể nào bắt bẻ gì được nữa, khiến nàng cứ cắn nhẹ đôi môi mà nhìn
hắn trân trân. Hồi lâu, Trần Khánh Dương lại cất tiếng:
Vẫn yên lặng.
Nếu ta giúp cô nương lần này, xem như là xong luôn việc thứ 3 đấy nhé!
Soạt...leng keng...
Đang định trêu thêm vài câu thì Dược Linh Thủy lại ngất đi, ngã nhào luôn vào
người Trần Khánh Dương khiến hắn phải đỡ nàng dậy, thở dài một hơi rồi đem về
phía giường.
Liền khi đặt nàng nằm ngay ngắn thì Trần Khánh Dương kéo chăn đắp lên rồi trở
lại bàn. Cả nhóm người lúc này mới tròn mắt nhìn vào vị môn chủ kia, đoạn Lưu
trưởng lão mới khe khẽ lên tiếng thắc mắc:
Trần Khánh Dương cười cười đáp:
Chẳng giấu gì trưởng lão, loại ngọc thạch này gọi là “nam châm”, có hai đầu
từ tính phân cực Bắc Nam, nếu mài một cây thiết châm nhỏ lên nó thì cây thiết
châm lập tức nhiễm từ tính. Treo cây châm đó lên một sợi chỉ buộc vào giữa
thân thì 2 đầu châm sẽ luôn chỉ về 2 phía Bắc Nam không đổi. Cho dù có xoay đi
thì một chốc nó lại sẽ trở lại vị trí kia. Còn những việc khác khi nãy ta nói
thì có chút phức tạp, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ đưa ra cho nên mọi người cứ
an tâm, sẽ được biết!
Hầy! Còn có công dụng vậy nữa sao! Đa tạ môn chủ chỉ giáo!
Hiện tại cũng đã quá nửa đêm, mọi người có thể trở về được rồi. Về việc
luyện chế súng kia, tạm thời Cao huynh cứ cất giữ chỗ tài liệu, tiện kiếm cho
ta một khối lượng tro lớn, nhưng tuyệt đối phải khô, tốt nhất là tro những rơm
rạ là ổn, càng nhiều càng tốt, thứ đó rất cần thiết. Về phần Lưu trưởng lão
thì luyện cho ta một số cái vỏ này bằng những đồng mà trưởng lão thu được, thứ
này đơn giản, trưởng lão cứ làm theo tấm giấy này là ổn, số lượng tối thiểu
một trăm, còn nhiều hơn càng tốt. – Trần Khánh Dương đưa cho Lưu Dược Sư một
tờ giấy vẽ thiết kế của phần vỏ đồng viên đạn shotgun, đoạn lại nói – Về phần
khẩu súng thì trưởng lão cùng với Cao huynh cứ bí mật chế luyện, hiện ở đây có
người, không tiện lắm. Lục trưởng lão, hiện tại bố trí một ít đệ tử túc trực
trên những ngả đường của mấy trấn địa bàn còn lại của chúng ta, nếu thấy có
đám người của Thông Thiên Hội kéo tới thì lập tức mật báo cho ta. Hoàng thúc
thì những việc ta phân phó, thúc cứ từ từ tính cách mà làm, không cần phải
vội. Mọi người có thể trở về nghỉ ngơi được rồi!
Vậy còn Dược cô nương thì môn chủ tính sao? – Lục Vô Song thắc mắc – Hay là
môn chủ để ta mang cô nương ấy về chỗ ta?
Không sao, trưởng lão đừng quá lo lắng, hiện tại cứ để cô nương ấy lại đây,
còn có nhiều giá trị!
Lục Vô Song hơi đăm chiêu không hiểu nổi vị tiểu môn chủ của nàng đang nghĩ
những gì trong đầu. Không lẽ là định làm con rể Cổ Dược Tông đó chứ? Mặc dù có
thắc mắc đó, nhưng nàng không nghĩ là vị tiểu môn chủ của nàng lại có thể lộ
liễu như vậy. Sau hôm vi hành Thanh Hoa Trấn thì nàng ít nhiều cũng thấy được
ẩn tàng của tiểu môn chủ này rồi, hẳn là hắn đang có sắp xếp đại sự gì đó.
Đợi mọi người đi rồi, Trần Khánh Dương mới lại đặt thanh kiếm của Dược Linh
Thủy lại đầu giường, rồi lại trở về chiếc bàn lớn kia, bày ra những giấy mực,
tiếp tục vẽ vời ghi chép. Hắn không phải ngẫu nhiên mà có hứng ghi ghi chép
chép gì cả, làm việc này đương nhiên là có mục đích, mà mục đích nhắm đến ở
đây chính là chuẩn bị đem tới ánh điện cho Thái Dương Môn, biến Thái Dương Môn
trở thành một nơi đúng như tên gọi vốn có, là nơi rực rỡ nhất cái Cổ Vực này
và cũng là nơi lung linh nhất cả Đại Lục. Tham vọng của hắn không chỉ dừng lại
ở một chỗ nhỏ nhoi nào đó, mà việc hắn đang nhắm tới là đem Thái Dương Sơn
trong một vài năm mà biến thành một bản sao của Hà Nội, của Thành phố Hồ Chí
Minh, rực rỡ hoa lệ. Âu cũng là một nơi đáng sống nhất ở thế giới hoang dã
đây!