Lại Ra Tay Bác Sĩ.


Người đăng: dragonf4393@

Không nghĩ ngợi gì nhiều, Trần Khánh Dương liền nhấc bổng vị cô nương lạ lẫm
trước mặt mà đặt lên giường, không quên vứt miếng rèm lụa bị chém đứt khi nãy
xuống nền phòng. Đoạn động niệm vào trong túi trữ vật lấy ra một chiếc...quần
mỏng màu trắng bạch cùng một con dao nhỏ.

Thao tác rất nhanh, hắn đã xé tan chiếc quần vải kia thành những dải lụa mỏng,
cùng với một phần thì gấp lại, rồi lập tức cởi mấy lớp xiêm y trên người vị cô
nương kia ra xem xét rồi đắp luôn một phần vải gấp gọn gàng lên vị trí vết
thương để cầm máu. Cũng không dừng tay mà lại động niệm lấy ra luôn bình oxy
già đậm đặc rồi nhanh tay chạy lại chiếc bàn lớn giữa tư phòng mà pha loãng ra
thành một bát.

Trở lại giường, hiện tại thì một màn cấp cứu bận rộn cho nên hắn cũng không để
tâm quá nhiều trước dãy sơn nguyên trùng điệp nhấp nhô kia mà dùng một phần
vải đã cắt ra làm chiếc khăn, nhúng luôn vào bát oxy già lau sơ bên ngoài vết
thương đã được cầm máu.


  • Hừm...3 vết chém, vết giữa dài hơn 2 vết còn lại, đều xuất phát tại một
    điểm, miệng vết chém hơi có chút giập nát, phía đầu tù có chút thâm tím, cả 3
    vết đều chạy thành 3 đường song song, phía cuối thì hơi nhọn...Xem ra là bị
    thú loại tấn công...Cũng may là vết chém khá nông, không tới nỗi tổn thương
    xương lồng ngực, cũng không tổn thương nội quan.

Đánh giá vài câu xong, Trần Khánh Dương liền lập tức thao tác, vận công đẩy
một luồng mộc khí đi qua kì kinh bát mạch mà xuất ra một đám sợi tơ tỏa ra
những quang mang màu lục nhàn nhạt, rồi khống chế cho đám tơ đó xuyên vào vết
thương của vị cô nương kia. Những sợi mộc ti khí rất mau đã chồng chéo lên
nhau, xuyên qua hai mép thịt của từng vết cắt mà kéo chúng lại giống như ở
tiền kiếp người ta dùng chỉ khâu vết thương tránh bị nhiễm trùng vậy.

Trong lúc thao tác thì hắn cũng không quên đưa một nhóm sợi mộc ti khí khác
vào sâu hơn, kiếm tra lục phủ ngũ tạng. Tiện thể luồn lách khắp nơi bên trong
thân thể ngọc ngà đó mà kiểm chứng xem còn nơi nào bị thương nữa không, và
cũng không quên chia một nhóm rất nhỏ tiến thẳng lên não bộ của vị cô nương đó
mà chọc vào những tuyến yên, tiểu não, trung não, kích thích nội tiết tố an
thần giống như việc đã làm với Huyền Vũ Yêu Thú trước đây vậy.

Quệt mồ những giọt mồ hôi ròng ròng trên trán, Trần Khánh Dương thở phào ra
một hơi nhẹ nhõm:


  • Haiz...Cũng may là chỉ bị thương ở đây thôi a! Thêm vài chỗ nữa thì xác
    định là khỏi cứu nhé!

Lúc này, Trần Khánh Dương cũng đã thu hồi những sợi mộc khí ti vào cơ thể mà
trầm khí. Đoạn, hắn ngó một chút nữa vết thương để chắc chắn rằng sẽ không bị
bung ra nữa, cũng là để kiểm tra thành quả cấp cứu vừa rồi.

Hiện tại có thể nghỉ tay một chút thì Trần Khánh Dương mới đưa mắt nhìn thân
thể ngọc ngà, mịn như lụa, trắng như tuyết cùng với những sơn thủy lê hoa phía
trước cũng có chút nào đó khiến “bác sĩ” hơi thất thần, nuốt khan mấy cái.

Gương mặt nàng mặc dù có chút bàng bạc do đã mất nhiều máu huyết, nhưng cũng
không làm giảm đi bao nhiêu phần thanh tú. Mái tóc bồng bềnh uốn lượn, tuy là
màu hổ phách, nhưng cũng như nước chảy mây trôi mà điểm thêm vẻ lung linh của
khối bạch ngọc kia vậy. Điểm lên những nét đó là đôi mi dài, thướt la như lá
liễu trong gió xuân phơi phới cùng với chiếc mũi thanh tú và đôi cánh hoa hiện
đã ngã sang màu nhợt nhạt.

Nuốt khan một cái, Trần Khánh Dương cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm, vì thế
này thì chẳng phải là tiện nghi cho hắn lắm sao! Mà nàng trông cũng trạc tuổi
hắn, thì có nghĩa là nếu không có màn cấp cứu vừa rồi thì hắn đã đi tù vì tội
lợi dụng trẻ vị thành niên. Tuy thế giới này khác hoàn toàn, và cũng chẳng có
luật gì ngoài lật rừng, nhưng lương tâm lắm thì đã có sẵn cả một bộ luật bên
trong đó, hắn không thể vi phạm.


  • Haiz...Cho ta tiện nghi thêm một chút không được sao hả Trần Khánh Dương!

Tự trách một câu, mặc dù có chút luyến tiếc nhưng lương tâm là thứ không thể
làm trái, hơn nữa thì vị cô nương kia cũng xa lạ, mà hắn cũng không thể có lỗi
với Trần Thảo Linh hiện còn đang đợi chờ hắn quay về nữa kia mà!

Khẽ dùng mấy tấm vải khi nãy gấp lại làm khăn, thấm đẫm dung dịch oxy già mà
lau lại những vệt máu còn sót trên thân thể vị cô nương kia lần nữa, Trần
Khánh Dương cũng dùng những dải lụa trắng đã chuẩn bị khi nãy mà băng bó lại
vết thương có đệm thêm một miếng lót để đề phòng trường hợp bị bung. Sau đó
liền động niệm lấy trong túi trữ vật ra một bộ y phục mà hắn chưa dùng tới.

Sững lại một chút, hắn lại lẩm bẩm:


  • Ơ nhỉ! Thay đồ với cả chăm sóc bệnh nhân hậu phẫu là việc của y tá mà...Mà
    thôi kệ đi! Dù sao y phục của nàng cũng đã lấm những máu huyết rồi a, không
    phải ta cố tình chiếm tiện nghi của nàng đâu a!

Liền đó, việc gì đến sẽ đến. Trần Khánh Dương thực sự đã thấy hết vẻ đẹp ẩn
bên dưới lớp lụa vàng óng ả kia, nhưng hắn liên tục lẩm nhẩm câu “thay y phục
cho khôi lỗi, thay y phục cho khôi lỗi”. Kể ra mà nói thì vị cô nương này vẫn
còn chưa tới trăng tròn thập phần mà đã sắc nước hương trời như vậy, thì e là
đến khi phát triển đến thập toàn thập mỹ thì có khi lại làm giang sơn rung
chuyển một phen cũng nên.

Thay xong y phục cho vị cô nương kia, Trần Khánh Dương liền thở dài một hơi,
đoạn cuộn hết những y phục vàng óng đã loang lổ những máu huyết mà cất luôn
vào túi trữ vật. Dù sao thì cũng nên có bằng chứng một chút, chứ nhỡ Hoàng Kim
Thiên Linh Điểu về bất ngờ thì lại khó giải thích.

Đoạn chợt nhớ ra điều gì, hắn lại thở dài một hơi lẩm bẩm:


  • Haiza! Không phải chứ! Tính ra thì hôm nay trong tiền kiếp chính là sinh
    nhật 25, nghĩa là ta đã 26 cái xuân không được xanh lắm rồi, mà hôm nay cũng
    chính là sinh nhật ở hiện kiếp...Giờ tính là nhị thập lục tuần hay là thập ngũ
    tuần đây nhỉ! Mà hình như cái sinh nhật này cũng thật là sóng gió quá đi mất!


  • Kẹt – Cánh cửa chợt mở, một thân ảnh cao lớn sáng sủa vận một bộ trường bào
    lấp lánh quang mang vàng vàng hối hả bước vào, dáo dác nhìn quanh. Vừa thấy
    Trần Khánh Dương liền hấp tấp chạy lại hỏi.


  • Môn chủ, môn chủ, ngài không sao chứ? Là Hoàng Kim Thiên Linh Điểu ta thất
    trách, đã không bố trí người bảo vệ môn chủ a!


Đỡ Hoàng Kim Thiên Linh Điểu đang quỳ xuống tạ tội lên, Trần Khánh Dương cười
cười:


  • Hoàng thúc đừng làm vậy, ta thì có sao được chứ!


  • Vậy, vệt máu này là...


  • Của cô nương kia kìa – Trần Khánh Dương hất hàm về phía thân ảnh hiện đang
    vận một bộ y phục màu lam nhạt vẫn nằm bất động trên giường hắn.


  • Vị này là... – Hoàng Kim Thiên Linh Điểu tròn mắt hỏi.


  • Thúc đừng hiểu lầm. Ta vốn đang ngủ, chợt ăn nhát kiếm, may mà tránh được,
    chính là vị cô nương đó bị thú loại tấn công, trọng thương chạy vào đây, hiện
    đã qua cơn nguy kịch, còn vì sao nàng chém ta thì thực...ta chịu không biết!


Hoàng Kim Thiên Linh Điểu lại được phen tròn mắt ngạc nhiên. Không tin được là
có người bị ám toán trong lúc ngủ, thoát được thì lại ra tay cứu người vừa ám
toán mình. Chỉ cần nhìn vết chém trên chiếc rèm lụa cùng với nửa cái gối chỏng
chơ lòi ra cả phần vải độn kia thì hẳn là kẻ nào lĩnh đòn đó e rằng đã bị phân
thành 2 khúc.

Nuốt khan mấy cái liền, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu mới cất giọng run run:


  • Môn chủ, kì thực trước đây người nói ta cũng bán tín bán nghi, hiện tại thì
    ta tin là lòng người bao dung thiên hạ thực rồi...


  • Thúc quá lời rồi, hiện tại thì việc ta giao thúc đã đến đâu rồi?


  • A! – Lúc này Hoàng Kim Thiên Linh Điểu mới nhớ ra nhiệm vụ, liền đó lấy ra
    một phong thư đưa cho tiểu môn chủ rồi nói một mạch – Hiện tại thì chúng ta đã
    có một mạng lưới gồm một số yêu thú tu vi thấp, chúng lại lãnh đạo những nhóm
    có tu vi thấp hơn, đã có một chút kết quả điều tra, đây là phong thư từ Hoa Lư
    Vũ gửi cho đầu lĩnh đám Thông Thiên Hội, ta đọc có thấy nói về việc thông đồng
    nhắm vào bảo tàng Thái Dương Môn chúng ta, mà hiện tại là hắn cầu người ám
    toán môn chủ đây!


Đón lấy phong thư từ tay Hoàng Kim Thiên Linh Điểu, Trần Khánh Dương liền đọc
qua một mạch, nhanh đến nỗi Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cứ trố mắt ra nhìn, còn
tưởng là tiểu môn chủ này không thèm đọc nữa kia. Đoạn hắn thu vào trong túi
trữ vật rồi nói:


  • Được rồi, phong thư này bị thúc chặn, có nghĩa là đám người kia vẫn chưa
    biết được sự hiện diện của ta. Có điều, ta có linh cảm xấu, nội trong vài ngày
    nữa thì chúng sẽ đến đây gây chuyện. Thúc hiện tại bảo vệ Linh Tiểu Vân muội
    muội, cần thiết thì ra tay...


  • Nhưng ta...


  • Lời thề của thúc chứ gì, ta biết, chỉ cần thúc bắt những kẻ thích khách lại
    hoặc đánh bọn chúng ngất đi là được rồi, việc còn lại cứ giao cho ta xử lí. À,
    nhắc mới nhớ, thúc không định để Vân muội ngoài sơn động nữa đó chứ?


  • À à, Vân nhi thì hiện đang ở cùng với Lục Vô Song trưởng lão, không có việc
    gì đâu a!


  • Vậy được rồi!...Hừm...Thúc đi đây đó nhiều nơi, có biết vị trí nào trong Cổ
    Vực này có một loại thạch khoáng tương đối mềm, có thể dễ dàng tán thành bột,
    màu vàng nâu, tập trung nhiều nhiều không?


Nghĩ ngợi một chút, Hoàng Kim Thiên Linh Điểu liền nói:


  • Thứ thạch khoáng có màu vàng nâu, hơi mềm...Cách đây không xa, ngay phía
    sau dãy núi thứ ba hướng hậu sơn có một khu vực rộng chừng mấy chục trượng có
    la liệt loại đá thế này.


  • Quá tốt! Ta còn tưởng là phải rất xa chứ! Không ngờ Thái Dương Sơn này lại
    là cái mỏ lớn a! Thúc nếu có rỗi thì lập tức lấy cho ta vài cân xem thế nào,
    nếu đúng là loại ta cần thì thực sự mà nói là cho cả đám Thông Thiên Hội tới
    đây, ta xuất ra mười đệ tử là lập tức bắn chúng thành tổ ong a! Ha ha ha ha ha


  • Tuân mệnh môn chủ!...Mà thứ đá đó rất bình thường, không lẽ lại có uy lực
    như chưởng môn nói? – Hoàng Kim Thiên Linh Điểu nhìn chằm chằm vào mắt tiểu
    môn chủ mà dò hỏi.


  • Hừm, chẳng giấu gì thúc, thứ đó thì đúng là tầm thường, nhưng qua một quá
    trình luyện chế thì có thể dùng làm kíp nổ, hoặc thay thế hạt nổ tạm thời,
    kích nổ chỗ thuốc phóng. Ta đang còn chỉ dẫn cho Cao huynh cùng với Lưu trưởng
    lão chế ra vài cây shotgun đó mà!


  • Sót...Găn? Là thứ thần khí gì vậy?


  • Là tên gọi một loại súng, ta đả thương được Tứ Dực Bạch Yêu Giao chỉ dựa
    vào một nhát bắn của súng đó mà thôi!


  • Môn chủ thực lợi hại đó a!


  • Chỉ nay mai đám người Thông Thiên Hội tới đây thì thúc sẽ được chứng kiến
    uy lực của thứ vũ khí mà ta nói, nếu đúng là quặng Apatit thì việc này quá đơn
    giản rồi! Hiện tại thúc có thể lui. À, khi nào thúc đưa muội muội tới đây thì
    phiền thúc nhắn giùm Lục Vô Song trưởng lão qua đây ta có việc cần tới.


  • Tạ môn chủ, ta thật nóng lòng đó a! Đơn giản phá đi tu vi Thượng cấp thì
    quả thực là ta cũng có chút sởn gai gốc rồi đó a! Ha ha, cáo từ môn chủ, ta đi
    thực hiện phân phó!


Đợi Hoàng Kim Thiên Linh Điểu khi khuất rồi thì Trần Khánh Dương mới khép cánh
cửa lớn lại. Đi tới gần chiếc giường, nhặt thanh kiếm lên xem qua một chút,
hắn lại lẩm bẩm:


  • Tam tinh Lam phẩm...Lưỡi mảnh, phẩm chất thép không tồi...Xem ra cũng là
    ngọc thụ lâm phong đó a! Mà thế quái nào lại đanh đá như vậy chứ!

Nhún vai một cái, hắn không thể lí giải nổi cho nên đành mặc kệ, đem thanh
kiếm đó dựng luôn vào đầu giường bên cạnh vị cô nương kia. Đoạn lại kéo tấm
bình phong ra mà che đi chiếc giường cùng cả vị cô nương đó.

Tiến về phía chiếc bàn gỗ lớn, Trần Khánh Dương động niệm lấy ra một loạt giấy
bút. Hiện tại hắn muốn ghi chép lại vài thứ, dĩ nhiên là chẳng liên quan tới
vị cô nương kia rồi, độc giả đừng có nghĩ xấu cho Trần Khánh Dương thì ủy
khuất cho hắn lắm đấy nhé!

Đoạn, nghẹo đầu sang một bên, hắn thấy hình như có gì đó chưa ổn lắm, liền
quay lại kiểm tra một chút, không quên rót ra một bát nước. Chẳng là thấy bệnh
nhân của hắn đã mất máu nhiều, cho nên cần bón một chút nước thôi. Có điều,
tình hình hiện tại khiến Trần Khánh Dương nheo mắt đăm chiêu một chút. Cô
nương ấy thì chưa tỉnh, mà nếu đổ òng ọc vào miệng thì có khi không chết vì
trọng thương mà chết thì sặc nước cũng nên. Màn này thực sự khiến hắn có chút
bối rối.

Động não một chút, hắn nhớ lại trong mấy bộ phim kiếm hiệp kiếp trước, cứu
người hay có trò bón dược hoặc bón nước bằng...miệng. Nghĩ cũng hay hay, có
điều, hắn không có thói quen lợi dụng cho nên đành tặc lưỡi một cái rồi nhè
nhẹ đưa tay nâng gáy bệnh nhân lên và rót từng chút nước vào.

Mặc dù có phần nhẹ tay lắm rồi, nhưng cái thói võ phu của tên tiểu môn chủ này
thì có ai mà không sặc nước chứ! Có điều, rất may là cô nương kia cũng chỉ ho
vài cái rồi lại tiếp tục mê man chẳng còn biết trời đất đông xuân gì nữa. Hắn
liền lấy luôn một miếng vải trắng còn thừa, ngâm cho đẫm nước, vắt sạch rồi
đắp lên trán bệnh nhân, đoạn kéo chăn phủ quá ngực rồi mới bỏ đi về chiếc bàn
lớn giữa phòng trở lại.

Việc chính của Trần Khánh Dương muốn làm lúc này đó là...cải biên hạt nổ. Bởi
thủy ngân fuminat thì với trình độ hiện tại không chắc kiếm được ra, hơn nữa
thì thành Stibnite lại càng khó khăn, mà hạt nổ thông dụng lại cần những thành
phần đó.

Có điều, từ lúc cấp cứu xong, nhìn những màu đỏ của máu huyết khiến hắn nghĩ
tới một hướng khác hoàn toàn, đó là dùng Phospho đỏ làm mồi hạt nổ. Muối Kali
Clorat nếu trộn với Phospho đỏ thì trở thành một loại hỗn hợp cực kì nhạy nổ
mà chỉ cần lấy đũa thủy tinh gõ nhẹ một phát là cũng lập tức bạo phát kinh
hồn. Thậm chí còn có phần mạnh hơn TATP nữa. Chính bởi vậy mà thứ này nếu
thiết kế cẩn thận thì công năng làm ngòi nổ hoặc hạt nổ là rất tốt. Dĩ nhiên,
mức độ nguy hiểm có thể bạo phát bất cứ lúc nào cho nên sản xuất ở quy mô lớn
là không thể, chẳng qua chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi.

Nhưng vấn đề nan giải mà Trần Khánh Dương hiện đang phải đối mặt đó là vấn đề
của Phospho và Kali Clorat. Nghe thì có vẻ lặp lại, nhưng đoạn trên không
giống đoạn này đâu! Vì đoạn này là nói tới việc điều chế cho ra Phospho đỏ
tinh chất bằng phương pháp chưng cất, được dùng trong quy mô công nghiệp. Mà
vấn đề đáng nói ở đây đó chính là điện phân nóng chảy, cùng với điện phân dung
dịch Kali Clorua thì mới thu được Phospho tinh chất cùng với Kali Clorat. Điều
này làm hắn nhớ về giấc mơ trước đó, một giấc mơ thành phố Hồ Chí Minh ngập
tràn trong những quang mang rực rỡ của đèn điện....


  • Haiz...Pin Daniell? À thôi, pin Volta có thể tạm thời giải quyết phần Kali
    Clorat!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #76