Bánh Giò Nóng?.


Người đăng: dragonf4393@

Trần Khánh Dương lại tiếp tục mê man giống hệt đêm trước. Xung quanh người hắn
lại tỏa ra một vòng quang mang nhàn nhạt khi ẩn khi hiện, chốc chốc lại có mấy
bí văn cổ tự chạy quanh.


  • Haiz...Cái thứ khốn kiếp nhà ngươi lại tính làm live show 5D nữa đấy à! Lão
    tử đâu có rảnh rỗi đến như vậy a!

Trần Khánh Dương cảm thán lên một câu. Hiện tại thì hắn lại trở thành dạng
hình thù trong suốt và đang đứng ngó trân trân vào thân ảnh mặc y phục lam nằm
sóng xoài trên giường, đôi chân buông thõng ra bên ngoài, vắt vẻo trên thành
giường. Nhưng dù sao thì hiện tại vẫn có phần đỡ lần trước, chí ít thì cũng
không phải là nằm giữa đống bụi kia, mặc dù có chút hơi khó coi thật.

Không gian lại vặn vẹo một cái, đưa Trần Khánh Dương sang một không gian khác,
giữa một đại điện xa hoa, lung linh những ánh đèn mờ ảo. Trên chiếc bàn rất
lớn giữa đại điện lúc này tập trung rất đông người ngồi, có vẻ là đang đàm
luận một vấn đề gì đó, mà không khó để nhận ra có nhiều thân ảnh mang một bí
văn màu đỏ rực trên mắt chứng tỏ là thú loại có tu vi thông thiên Thượng cấp.

Nhìn quanh đại điện một vòng, chợt nhận ra đây là khung cảnh hơi có chút quen
thuộc, Trần Khánh Dương lại buột miệng lẩm bẩm:


  • Ây! Chẳng phải là đại điện Thái Dương Môn ta sao!

Chẳng ai biết tới sự tồn tại của Trần Khánh Dương dưới dạng vong linh này, hắn
thoải mái nghe được cuộc đàm luận kia. Người ngồi ở vị trí chủ tọa vận một bộ
chiến bào lấp lánh vàng, rực rỡ như mặt trời ban trưa lên tiếng:


  • Các vị! Hiện Thái Dương Môn đang như mặt trời ban trưa, nhưng ta có cảm
    giác là một ngày nào đó sẽ không còn được như bây giờ nữa cho nên muốn tìm một
    nơi cất giấu bảo tàng đi!


  • Môn chủ, việc này chúng thuộc hạ tùy thuộc theo ý người, môn chủ cần việc
    gì đều có thể nói ra!


  • Được, vậy không dài dòng nữa. Bên dưới đỉnh Thái Dương Sơn này, các vị cũng
    biết là có giam giữ một con yêu hầu kinh thiên động địa suốt mấy ngàn năm,
    hiện ta muốn cất bảo tàng vào ngay nơi phong ấn nó, các vị thấy sao?


  • Môn chủ anh minh! Làm như thế có thể tận dụng được con quái vật kia làm
    trấn bảo thú!


  • Môn chủ, cất giữ bảo tàng vào đó thì quả thực là an tâm. Thế nhưng làm cách
    nào mà lớp hậu bối chúng ta có thể lấy ra được chứ!


  • Đúng vậy, nếu đến khi hậu bối chúng ta lấy bảo tàng ra thì chẳng phải là đã
    vô tình giải thoát luôn cả con quái vật đó sao!


Vị môn chủ lúc này mới cười cười, lấy ra một tấm khiên vàng lấp lánh quang
mang, nhỏ chỉ như bàn tay, hoàn toàn trơn nhẵn, không khó để nhận ra chính là
thứ hiện đang nằm trong não hải của Trần Khánh Dương mà trấn lột hết bao nhiêu
linh lực của hắn. Đoạn, vị môn chủ này lại cất giọng vang vọng khắp đại sảnh:


  • Các vị, việc này ta cũng đã suy tính rất lâu, hiện có một bảo vật vô danh
    này chính là thứ mà Linh gia để lại được mấy ngàn năm, có khả năng áp chế được
    con yêu hầu, có điều, chưa tìm được người nào thích hợp, mà ngay cả ta cũng
    không biết phải sử dụng thế nào cả. Hiện tại có thể truyền lại cho hậu bối,
    biết đâu một lúc nào đó sẽ có người áp chế được con Hoàng Kim Yêu Linh Thạch
    Hầu kia!


  • Môn chủ anh minh, nhưng nếu kẻ đó không phải người của Thái Dương Môn thì
    phải làm thế nào? Tệ hơn nữa là có khi lại lọt vào tay kẻ thù?


  • Trưởng lão nói chí phải, đó là điều mà ta cũng không biết phải làm sao,
    hiện đang muốn bàn bạc đối sách với các vị đây! Haiz...


Một bầu không khí trầm lắng bỗng chốc bao trùm cả đại điện Thái Dương Môn.
Trần Khánh Dương đứng một bên nghe nói như vậy thì có chút mừng rỡ trong lòng.
Nóng lòng muốn nghe tiếp, bởi hiện tại thì hắn đã khởi động được cái miếng kim
loại kia rồi, nhưng sử dụng thế nào thì hoàn toàn không biết.


  • Cái bà nó!

Chửi thề một câu, Trần Khánh Dương không nghĩ là đang dỏng tai chăm chú thì
không gian lại vặn vẹo mà ném hắn sang một cảnh khác. Mà lúc này lại là giữa
chiến trường hàng ngàn hàng vạn người chen chúc ẩu đả.

Trần Khánh Dương không quan tâm tới màn chiến loạn kia mà lập tức chạy ngược
chạy xuôi nhìn ngó, tìm kiếm tấm hộ thuẫn kia, điều hắn quan tâm chính là sử
dụng thế nào, chứ không phải là quá trình này nọ. Thế nhưng bất lực, cảnh
chiến loạn đó vẫn kéo dài mãi.

Đến khi xong màn chiến loạn thì lại một quá trình khác, nhưng tóm gọn lại thì
cũng chỉ là đánh đấm, tranh chấp, thôi thì đủ thể loại tranh đấu, đủ dạng nhân
loại, thú loại. Có khi thì những cuộc tranh chấp nhỏ chỉ vài người tham gia
cướp bóc lẫn nhau, khi khác thì những cuộc tranh chấp lớn hơn đến nỗi máu chảy
thành sông, sinh linh đồ thán. Nhưng bóng dáng chiếc hộ thuẫn thì tuyệt nhiên
không thấy đâu cả.

Chán nản ngồi một chỗ quan chiến, Trần Khánh Dương cảm thấy giống như hắn đang
bị gạt vậy. Không hiểu việc kia là thế nào. Tất cả những gì hắn muốn biết chỉ
là tung tích chiếc hộ thuẫn thôi mà tìm mãi cũng không ra.

Mãi lâu sau thì không gian tiếp tục vặn vẹo thêm một lần nữa. Có điều, những
cảnh tượng huyết hải lệ giang đã không còn, mà lại là bên trong một nơi giống
như địa ngục vậy. Bốn bề rất rộng lớn, kín như bưng, nhưng tuyệt nhiên lại
không tối một chút nào. Bởi vì bên dưới chính là một biển những magma lỏng
đang sôi sục, tỏa ra khí thế hừng hực hỏa diệm. Biển magma đó liên tục dập
dềnh lên xuống như thể mặt hồ đang hứng cơn địa chấn mà tạo thành những làn
sóng magma cao tới mấy trượng, xô vào những vách đá khiến chúng cháy lên xèo
xèo, bốc khói nghi ngút.

Trần Khánh Dương mặc dù trải qua 2 đêm thì cũng chẳng còn sợ hãi những cảnh
tượng như vậy nữa, bởi hắn thừa biết là không có gì ảnh hưởng cả. Có điều, sức
nóng khủng khiếp ở đây khiến toàn thân hắn như muốn tan chảy theo biển magma
khủng bố phía bên dưới mỏm đá hắn đang đứng vậy.

Nhìn xung quanh một chốc, vẫn không đoán ra được là ở đâu, thế nhưng điều hắn
có thể trông thấy rõ là một sợi lông cự điểu, dài tới 3 trượng chẳng biết từ
đâu rơi xuống, nhẹ nhàng lướt ngang mặt hắn một cái. Sợi lông cũng đỏ rực,
phát ra những quang mang giống hệt biển magma kia. Mà điều kì lạ là khi đã rơi
chạm tới bên dưới chỗ magma đó thì chiếc lông cũng không cháy, mà từ từ chìm
xuống.

Nghĩ ngợi gì đó, Trần Khánh Dương lập tức ngước nhìn lên cao. Hắn phát hiện
phía trên kia có một phiến đá lớn, sáng rực rỡ ám màu hỏa diễm phát ra từ biển
magma bên dưới, đang lơ lửng giữa không trung mà không khó để nhận ra 8 sợi
xích lớn, chẳng biết làm từ vật liệu gì mà dường như không bị ảnh hưởng bởi
nhiệt độ khủng bố nơi đây. 8 sợi xích đó kết nối phiến đá kia vào vách đá dựng
đứng, cheo leo, giới hạn biển magma này.

Nhưng không kịp để Trần Khánh Dương có thời gian ngắm nghía thêm, không gian
tối sầm lại, mơ mơ hồ hồ như giữa một cơn mê vậy. Rồi hắn thấy lại một khung
cảnh quen thuộc. Phố xá tấp nập những xe cộ, những ánh đèn điện muôn màu rực
rỡ.


  • Bin bin....brumm brumm....


  • Không phải là mơ chứ! Đột nhiên lại được sống lại sao!


Cảm thán lên một tiếng, Trần Khánh Dương ngơ ngác nhìn khắp xung quanh. Hắn
cũng không còn trong suốt như khi nãy nữa, rất chân thực.


  • Aiiiii bánh bao bánh giò đê! Bánh chưng đê!

Một tiếng rao làm cho Trần Khánh Dương cảm thấy bồi hồi xao xuyến. Nhìn về
phía tiếng rao kia là một chiếc xe đạp cũ kĩ. Đằng sau chiếc xe đó là một nồi
lớn, đang nghi ngút những bạch vụ trắng phau không thể nhầm lẫn vào đâu được.


  • Sài Gòn? – Cố nén cảm xúc lúc này, hắn thực sự không tin vào tai hay mắt
    mình được nữa.

Không sai, bên phải là tòa Bitexco sừng sững, bên trái là một con sông lộng
gió mà không khó để có thể nhìn ra những biển hiệu Heneiken cao lớn bên kia
bờ. Đúng vậy, hắn đã trở lại Sài Gòn.

Không giấu được nụ cười hớn hở trên môi, Trần Khánh Dương cất tiếng gọi lớn:


  • Ê bánh giò! Cho một cái nóng đê! Nhiêu tiền vậy bác?


  • Hai kim tệ! Của cậu đây!


Người đàn ông có nước da rám nắng tần tảo lấy ra một chiếc bánh bọc trong lớp
lá chuối còn nóng hổi, mùi hương bốc lên thơm phức những vị quê hương khiến
cho Trần Khánh Dương không còn nghĩ ngợi gì được nữa. Thậm chí quên béng luôn
là tiền kiếp dùng tờ “Việt Nam Đồng” chứ không phải là “Kim Tệ”. Nhưng có hề
gì, hắn chẳng quan tâm.

Đưa đôi tay mừng rỡ run run lên đón lấy chiếc bánh giò thơm phức kia, Trần
Khánh Dương lúc này trân trân một dòng lệ. Một tháng, có lẽ không quá lâu,
nhưng cũng đủ làm cho hắn cảm thấy nhớ nhung da diết cái không khí tấp nập
khói bụi, nhớ tiếng xe con xe máy, nhớ tiếng rao dọc những con đường hàng đêm,
nhớ ánh điện rực rỡ muôn màu, nhớ mùi vị quê hương trong từng miếng bánh giò
nóng hổi.

Liếm môi một cái, Trần Khánh Dương rưng rưng bóc chiếc bánh giò ra. Có
điều...hắn chợt nhận ra có điểm không được đúng cho lắm.


  • Quái! Sao lại mềm thế nhỉ?

Đột nhiên Trần Khánh Dương cảm thấy có một luồng sát khí chẳng biết từ đâu ập
tới. Luồng sát khí này mang mùi tanh của máu huyết, rất chân thực đến nỗi cơ
thể hắn lập tức phản xạ mà bật ngay người dậy, nhảy ra khỏi giường mà tránh
đi.


  • Xoẹt....soạt...

Luồng sát khí vừa rồi chợt đến chợt đi, sau tiếng cắt vải sắc lẹm vừa rồi thì
đã chẳng còn thấy chút gì nữa. Thế nhưng chiếc rèm che giường môn chủ óng ánh
tử quang mang thì hiện tại vừa bị chẻ làm đôi mà rơi xuống, phủ lên một vệt
kiếm ngọt ngào đến nỗi chiếc gối kia dường như chẳng có lấy một vết lõm trên
thân, nhưng tực tế là cũng đã bị chém ra làm 2 phần.


  • Tiểu tử khốn kiếp!

Nhìn sang phía vừa phát ra tiếng nói, Trần Khánh Dương phát hiện ra một vị cô
nương, người này còn khá trẻ, chừng trạc tuổi hắn, hiện đang dùng một tay che
ngực, tay còn lại thì nàng chống mũi kiếm xuống nền phòng lát đá khiến cho
thanh trường kiếm nhỏ nhắn trong tay nàng lúc này bị uốn cong, mà dùng một ánh
mắt muốn ăn tươi nuốt sống đối phương trông vào hắn.


  • Hây! Ngươi là kẻ nào? Đột nhiên xông vào tư phòng của ta. Nói mau, ai phải
    ngươi đến?

Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, đang yên đang lành có người đột nhập cấm chế, hạ
thủ ngay giữa chốn riêng tư thế này thì chẳng phải thích khách thì là gì!

Mặc dù vừa trải qua hiểm cảnh thập tử nhất sinh, nhưng Trần Khánh Dương cũng
không nao núng chút nào, liền đứng thẳng người dậy, dùng đôi mắt nghiêm nghị
hỏi người kia. Có điều, đôi tay đang chắp sau lưng của hắn thì đã âm thầm sử
ra Thiên Tàm Kỹ, lặng lẽ luồn hàng ngàn hàng vạn sợi mộc khí li ti xuống những
khe hẹp của nền phòng mà khống chế một khu vực mấy trượng xung quanh địch thủ
rồi. Những sợi mộc khí này đều đã dựng đứng bên dưới những khe hẹp đó, chỉ cần
hắn sử lực ra thì lập tức đâm lên như hàng vạn mũi chông, hiện tại chỉ còn đợi
động thái của đối phương nữa mà thôi.


  • Hạ lưu vô sỉ! – Vị cô nương kia vẫn đăm đăm nhìn vào tên tiểu tử trước mặt
    mà mắng.


  • Ha! Ta tránh được một đòn tập kích của ngươi, thì ngươi liền mắng ta sao!
    Quả thực, người của Thông Thiên Hội được rèn luyện khẩu kỹ rất tốt đó a! Khâm
    phục! Khâm phục!


  • Tên lưu manh hạ đẳng nhà ngươi, có câm cho ta không thì bảo! – Cô nương kia
    lớn tiếng quát, song không hiểu vì sao lại vẫn nguyên tư thế mà không xuất
    chiêu. – Nói cho tên đê tiện nhà ngươi biết, ta là người của Cổ Dược Tông!
    Không phải như lũ lưu manh hạ đẳng các ngươi!


  • Ha ha ha ha ha! Thực là nực cười! Cô nương, phải chăng mẫu thân của cô
    nương quên nêm iot vào canh? Ha ha ha ha!


  • Câm ngay cho ta tên dâm tặc!


Nói xong câu này, vị cô nương liền nghiến răng giận dữ, nhưng vẫn không đổi tư
thế một chút nào. Còn Trần Khánh Dương thì lại cười to hơn nữa mà đáp:


  • Ha ha ha ha! Lẻn vào tư phòng kẻ khác, hạ tay sát thủ, sau đó lại liên tục
    chửi mắng ta, thế này thì có chết không kia chứ! Ha ha ha ha! Một vị cô nương
    ăn vận những vải vóc cũng không xoàng, mà lại có thể nói ra được những lời này
    thì thực khiến ta bội phục a! Nếu đã vậy thì có thể tá túc một thời gian, đợi
    đến khi ta kiếm được một ít rong biển thì sẽ tiến hành bổ sung chỗ iot mà mẫu
    thân của cô không cho vào canh a! Hoàn toàn miễn phí đó a! Ha ha ha ha ha ha!


  • Ngươi...ngươi...tên...soạt....leng keng...


Vị cô nương kia không hề xuất kiếm mà lại ngã nhào ra giữa sàn nhà, còn chạm
đổ cả chậu nước rửa chân vẫn đang đặt cạnh giường của Trần Khánh Dương mà ngất
đi. Một màn này làm cho Trần Khánh Dương có chút bấn loạn chẳng hiểu đầu đuôi
thế nào.

Không buông cảnh giác, hắn từ từ tiến lại gần vị cô nương đang nằm im bất động
kia dò xét. Những sợi mộc khí ti lúc này có một phần rất mau đã thò lên khỏi
khe nứt mà quấn chặt tứ chi đối phương lại, đề phòng việc bị xuất thủ bất ngờ
ám toán. Chiêu trước có thể tránh, nhưng chiêu này thì không chắc, cho nên
Trần Khánh Dương cũng bước vòng ra hướng sau lưng.

Vốn là hắn xem không ít phim ảnh kiếm hiệp kiếp trước, quá quen thuộc với trò
giả chết xong bất ngờ phun một cây độc châm từ trong miệng mà ám toán địch
nhân cho nên đề phòng một chút cũng chẳng sao.

Điều lạ lùng là dù hắn đã tiến tới sát, ngồi chồm hổm đăm chiêu nhìn đi nhìn
lại thân ảnh đang vận bộ y phục màu vàng óng kia hồi lâu mà vẫn chẳng có động
tĩnh gì xảy ra cả.


  • Không lẽ ngất thật rồi sao? Ta đã làm gì đâu! – Trần Khánh Dương lẩm bẩm.

Đoạn, nhìn một dòng máu đỏ thẫm từ từ loang ra phía dưới thân ảnh, Trần Khánh
Dương lập tức thu về những sợi mộc ti khí đang bố trí chằng chịt bên dưới sàn
nhà mà đưa tay lật vị cô nương kia lên. Lần này thì hắn đoán đúng, vị cô nương
đó mất máu quá nhiều cho nên hiện tại sắc mặt đã trắng bệch ra cả. Mà dòng máu
đó không phải chỉ ở một nơi, nhỏ giọt kéo dài từng vệt ra tận cánh cửa lớn ở
tư phòng.

Một màn này lại làm sắc mặt Trần Khánh Dương trở nên đờ đẩn:


  • Đ* m*, lão tử đâu có phải bác sĩ đâu a! Hết thú tộc rồi giờ tới nhân
    loại a!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #75